Làm chính em là tốt rồiThời tiết hôm nay rất tốt, Lâm Cẩm Sắt thức dậy rất sớm.
Gần đây cô đang rất cố gắng rèn luyện tay nghề nấu nướng của mình.
Tuy rằng vẫn không được quen cho lắm, nhưng dựa vào đầu óc thông minh của cô cùng mạng Internet vạn năng, ít nhất món ăn sáng cô làm nhìn qua sẽ không khiến người ta ngán ngẩm.
Thành quả lớn nhất là cô có thể làm trứng ốp lếp ngon hơn mà cũng không hề bị cháy nữa.
Mấy ngày nay, cô dường như rất rảnh rỗi, ban ngày ở trong căn hộ Đường Lưu Nhan mua cho cô đọc sách, lên mạng, xem tivi, buổi tối thì đi theo phía sau Đường Lưu Nhan tham gia xã giao... thì ra nam nhân vật chính trong tiểu thuyết nháy mắt một cái dậm chân một cái quyền thế lập tức đầy tay hoàn toàn là gạt người. Không có mạng Internet lớn mạnh, không có chỗ dựa vững chắc, không có bộ mặt có thể thay đổi cảm xúc bất cứ khi nào, Đường Lưu Nhan hắn muốn sống yên trong lưỡng đạo hắc bạch, có lẽ chỉ khiến thiên hạ chê cười.
Lâm Cẩm Sắt đôi khi cũng cảm thấy kì lạ, Đường công tử này bình thường vô cùng bận rộn, trên mặt bàn phải lãnh đạo cơ nghiệp lớn như vậy, dưới mặt bàn lại có nhiều mối quan hệ phải khai thông như thế, vậy làm sao còn có nhiều thời gian để cùng một tiểu nhân vật không quan trọng gì như cô chơi trò chơi mập mờ này?
Trong chốc lát, vậy mà đã nửa tháng trôi qua, không lâu sau, khi cô cảm thấy giật mình thì như đã qua nửa đời người.
Mới có 26 tuổi đời mà tâm trạng thì như đã 62 tuổi vậy...
Cô khẽ thở dài một hơi, tiếp tục cúi đầu đánh trứng gà trong bát thủy tinh, bữa sáng hôm nay cô định làm hai phần bánh ngọt.
Một đôi bàn tay thon dài dùng lực từ phía sau gắt gao ôm lấy cô, bên tai là tiếng nói vô cùng mờ ám: "Sớm vậy, vừa tỉnh dậy đã không thấy em đâu." Đường Lưu Nhan dựa đầu vùi vào vai cô, trong ngữ điệu hoa lệ tao nhã kia có một chút yêu mị hỗn loạn và còn có... làm nũng.
Lâm Cẩm Sắt khẽ di chuyển bả vai, thật không thích được với sự ôn tồn của hắn, một lát sau mới mở miệng nói, "Chờ một lát nữa bữa sáng sắp được rồi."
Ngón tay đặt trên thắt lưng cô khẽ giật, Đường Lưu Nhan nâng một bàn tay lên, sau đó nâng cằm cô lên buộc cô đối diện với hắn, nặng nề cười nói: "Bữa sáng ... hừ, móng vuốt của con mèo nhỏ tại sao lại dùng vào những việc này?" Đồng tử hắn trong suốt mà u tối, ẩn chứa ngàn vạn loại cảm xúc. Giống như một người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, nhưng lại khiến người đó tin chắc những gì mình đã nhìn qua chỉ là giả dối.
Lâm Cẩm Sắt khép hờ mi mắt, nhịn xuống cảm giác nhục nhã tưởng như không kiềm chế được trong lòng, khi nở nụ cười lại trở thành vô cùng quyến rũ mị hoặc, "Chẳng lẽ Nhan công tử không thích..."
Nói chưa dứt lời, hơi thở nóng rực đã phả trên mặt, ngay giây tiếp theo, đôi môi đã bị hơi thở đó chặn lấy.
Đường Lưu Nhan hôn rất mạnh, không mang theo một tia thương tiếc.
Đầu lưỡi bá đạo của hắn tùy ý mở hàm răng của cô ra, hung ác tiến vào trong, sau đó hung hăng cắn đầu lưỡi cô, giống như một con dã thú đã lâu không kiếm được mồi ... tức giận!
Đúng vậy, Lâm Cẩm Sắt rõ ràng có thể cảm nhận được sự tức giận kịch liệt của hắn, còn hắn lúc này đang đem loại cảm xúc mãnh liệt không thể lí giải này của hắn phát tiết lên cô! Không hề có dấu hiệu báo trước.
Lâm Cẩm Sắt không có cách nào ngăn cản sự sợ hãi trong lòng. Cô cảm thấy khủng bố, rõ ràng một khắc trước vẫn là ôn tồn chậm rãi như vậy, giây tiếp theo đã trở nên như thế ... rốt cuộc Đường Lưu Nhan hắn bây giờ đang suy nghĩ cái gì? Nói trở mặt là trở mặt ngay lập tức, tâm tư kì quái, quả nhiên là một tên ma quỷ ...cô thừa nhận là cô sợ hãi, sợ đến mức quên cả hô hấp, chỉ có thể không ngừng giãy dụa đập mạnh vào lưng hắn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt kinh hoảng bất lực, giống như một con thú nhỏ sắp ૮ɦếƭ.
"Đường Lưu Nhan... Ngài đừng như vậy..."
Cố gắng dùng lực đẩy hắn ra rồi cho hắn một cái tát, Lâm Cẩm Sắt thấp giọng thỉnh cầu, đầu lưỡi rất đau, cô tưởng như mình sẽ khóc, sẽ phát tiết nỗi sợ hãi đó ra ngoài.
Rốt cục, Đường Lưu Nhan cũng buông cô ra.
Mất đi sự chống đỡ, cô vô lực mềm nhũn ngã xuống đất.
Thân thể cô run rẩy nâng mắt nhìn lên người đàn ông đứng đó, chật vật như vậy, nhưng trong ánh mắt có cả đề phòng cảnh giác còn có cả sự sợ hãi.
"Lâm Cẩm Sắt, bảo mẫu tôi có rất nhiều, không cần em phải tham gia vào."
Đường Lưu Nhan nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt có một sự chán nán không dễ nhìn thấy, giọng nói hắn miễn cưỡng , lạnh lùng , lại ngọt ngấy như ma mị, "Mèo con của tôi, móng vuốt của em khiến trò chơi rất vui. Cho nên, làm chính em là được rồi." Tiếng nói vừa dứt, hắn giống như tự giễu cười khẽ, nâng bước rời đi.
Bước đi xa dần, Lâm Cẩm Sắt có chút giật mình.
Rất lâu sau đó...
Môi cô bị cắn trắng bệch. Câu cuối cùng của hắn ý tứ là...
Còn chưa kịp cho cô suy nghĩ cẩn thận, di động đặt ở phòng bếp đột nhiên đổ chuông, Lâm Cẩm Sắt đứng lên, sửa sang lại tâm trạng của mình, vừa nhìn qua là một số điện thoại lạ.
Không nghĩ nhiều, cô nhấn nút đồng ý nghe, "Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt." Tốt lắm, giọng nói cô nghe cũng khá bình thường.
Đầu điện thoại bên kia im lặng rất lây, cho đến khi Lâm Cẩm Sắt nhàm chán nghĩ là điện thoại quấy rối muốn cúp máy, trong ống nghe lại truyền đến một tiếng khóc: "Lâm Cẩm Sắt..."
Tiếng nói kia có vẻ quen thuộc rất mềm mại đáng yêu nhưng rất... điệu đà.
Cô sủng sốt cũng thật lâu, suy nghĩ rất lâu cũng không đoán ra được giọng nói này là của ai, lúc này cô mới chần chờ mở miệng nói, "Ngại quá, xin hỏi chị là?"
Đối phương đại khái không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, tiếng khóc dừng một chút, sau đó ngừng hẳn "Tớ là Tô Kính này, Lâm Cẩm Sắt cậu không nhớ tớ sao?" Giọng nói âm mũi ở chữ cuối cùng hơi cao, Lâm Cẩm Sắt có chút không thích ứng được.
Cô miễn cưỡng cười đáp lại: "Cậu đang khóc à? Nhất thời không nhận ra... Xin hỏi có chuyện gì không?" Cô trong lòng thầm nghĩ có lẽ có liên quan đến Đường thiếu gia rồi...
Cô vừa mới nhớ ra ngày Thất Tịch lễ tình nhân đó, Đường đại công tử hắn ôm này tiểu mỹ nhân này đường hoàng vào khách sạn đó mà.
Hiện tại không biết thế nào , hay là Tô Kính này còn tưởng rằng cô muốn chiếm đoạt người đàn ông của cô ta?
Quả nhiên...
"Cẩm sắt, cậu và Nhan có vẻ thân quen, cậu nói xem vì sao anh ấy gần đây không hề đến tìm tớ?
Miêu tả sinh động
Lâm Cẩm Sắt cầm di động tựa vào bệ bếp bên cạnh, sửng sốt một chút, môi cong lên, không tiếng động nở nụ cười. Sự chật vật lo lắng lúc trước giờ khắc này dường như tan thành mây khói.
Người phụ nữ tên Tô Kính này, lấy lòng cô .
Cái gì mà "Cậu và Nhan có vẻ thân thiết", cái gì gọi là "cậu nói xem vì sao gần đây anh ấy không tới tìm tớ?" ...buồn cười.
Chỉ cần có một mối liên quan nho nhỏ với Đường Lưu Nhan đều biết bạn gái mới gần đây của đại thiếu gia hắn tên là "Lâm Cẩm Sắt", quang minh chính đại, "có vẻ thân thiết" gì chứ! Tìm tình địch giãi bày nỗi buồn, người này rốt cuộc là ngốc hay tâm cơ quá thâm sâu?
Có lẽ là dạng người sau.
Dù sao, " cậu nói xem vì sao gần đây anh ấy không tới tìm tớ?" Những lời này nghe cứ không được tự nhiên thế nào ấy. Rõ ràng chính là đến để khởi binh hỏi tội, lại muốn dùng tư thái ủy khuất hèn mọn như thế để đối phó cô ... nếu đặt trên người một phụ nữ bình thường, nói không chừng đã cùng cô ta tâm sự rồi đó.
Nhưng cô là ai chứ? Cô là Lâm Cẩm Sắt! Luận tâm cơ, luận tài ăn nói, Tô kính kia không phải đối thủ của cô.
Vì thế Lâm Cẩm Sắt cười đến lạnh lùng, giọng nói mỉa mai ôn hòa vô tội, "vậy sao? Nhưng đây là việc riêng của Nhan công tử, tôi không can thiệp, cho nên cũng không rõ lắm."
Đầu dây bên kia nóng nảy, "cậu làm sao có thể không biết? Cậu làm sao có thể không biết? !"
Ngữ khí này...
Nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi hay là công phu quá kém.
Lâm Cẩm Sắt khẽ cười nói, "Vậy Tô tiểu thư nói xem, vì sao tôi lại phải biết cơ chứ?" Lời cô nói không hề nhẹ nhàng, chỉ là sự hoảng loạn khi nãy trong lòng cô không có chỗ nào phát ra. Vận khí của Tô Kính này cũng thật xấu quá, khi nào thì không đến, chọn thời gian chính xác như vậy lại ᴆụng phải cô . Như vậy cũng tốt, vừa vặn có thể làm nơi trút giận của cô, tốt lắm.
"Cô! Lâm Cẩm Sắt, trước kia cô và tôi cũng từng là bạn cùng phòng, cô nói như muốn xé mặt tôi thế sao?"
"Vậy khuôn mặt chắc là đau lắm." Lâm Cẩm Sắt đơn giản vừa trả lời vừa đi đến phòng khách, ngồi vào ghế sô pha mềm mại. Bạn cùng phòng? Cô ngay cả người thân còn ruồng bỏ, một cô bạn cùng phòng bốn năm ngay cả nói chuyện cũng không được vài câu có ân tình quái gì chứ?
Đầu kia nghe thấy cô nói vậy dường như cũng phải bùng nổ , rốt cục cũng vỡ ra: "Lâm Cẩm Sắt, cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo chứ... tôi thật không ngờ, trong trường học cô lợi hại mạnh mẽ như thế, vậy mà lại phải sống dựa vào đàn ông, nói ra sự thật này thật khiến người đời chê cười, hừ!"
"Đúng đó." Bình tĩnh cười cười, đối với việc đó cô đã miễn dịch rồi, cô đã nói chỉ có cô mới có quyền khinh thường bản thân cô, còn lâu mới tới lượt Tô Kính.
Dừng một chút, cô nói tiếp, "Lợi hại, mạnh mẽ? Không ngờ tôi còn được Tô Kính tiểu thư đánh giá cao như vậy, chẳng lẽ Tô tiểu thư ngày trước rất hâm mộ tôi sao?" Cô rất ít khi nói chuyện khắc nghiệt như thế, cũng không biết tại sao , đối với này người tên Tô Kính này cô chính là nhìn không vừa mắt, chỉ muốn trêu chọc cô ta, để xem Đường đại công tử sẽ phản ứng thế nào...
"Lâm Cẩm Sắt, cô giỏi lắm, giỏi lắm" Tô Kính cười lạnh ở đầu dây bên kia, "Cô lợi hại lắm."
"Quá khen."
Nói được hai ba câu, Lâm Cẩm Sắt đã cảm thấy tâm tư mệt mỏi phiền chán, cảm thấy chính mình thật buồn tẻ. Cô trước giờ luôn rất ghét đàn bà dùng võ mồm để tranh giành tình nhân cùng người đàn bà khác, điều này khiến cô cảm thấy bản thân thật buồn cười và nhàm chán.
Nghĩ như thế, cho nên không muốn cùng cô nàng đôi co nữa, Lâm Cẩm Sắt vội vã muốn cúp điện thoạichỉ nhanh chóng mở miệng nói: "Tô tiểu thư, Đường Lưu Nhan là người đàn ông thế nào, tôi và cô đều hiểu rất rõ, chỉ dựa vào một Lâm Cẩm Sắt làm sao có thể nắm trong tay ? Nói thế tôi và cô cũng chỉ là món đồ chơi đại thiếu gia hắn nhất thời có hứng thú chơi đùa mà thôi. Nếu cô thực sự để ý tới hắn, nên đến hỏi hắn đừng tìm tôi nữa."
Đầu dây bên kia nhất thời im lặng.
Lâm Cẩm Sắt tưởng cô ta đã hiểu ra tỉnh táo trở lại.
Có thể làm cho Đường Lưu Nhan coi trọng cũng không phải là một người tầm thường. Nếu chỉ cần như thế đã mất đi lí trí, vậy chỉ có thể nói Đường đại thiếu gia lần này thực sự đã nhìn lầm .
Tô Kính hồi lâu không nói gì, Lâm Cẩm Sắt cũng chờ đợi cô ta mở miệng. Nói đến đây, nếu Tô Kính này lại không biết phân biệt to nhỏ, cô chỉ có thể cảm thán rằng người này không phải vấn đề nhân phẩm mà là chỉ số thông minh quá thấp ...
Rốt cục cũng có tiếng nói .
Giọng nói của Tô Kính trong bình tĩnh lại ẩn ẩn lạnh lẽo, "Thì ra cô nghĩ như vậy, cũng thật là xứng đáng với Đường Lưu Nhan ..." dường như nghĩ ngợi gì đó, âm điệu quỷ dị của cô ta cất cao, "Cũng được, còn có chuyện nữa muốn nói cho cô, Lâm Cẩm Sắt, tôi đoán nhất định cô có hứng thú."
Trong lòng mơ hồ có một dự cảm không rõ ràng, Lâm Cẩm Sắt theo bản năng muốn ngăn cản mình nghe tiếp, vì thế hốt hoảng mở miệng, "Tô Kính, cô..."
Nhưng đã không kịp.
Tô kính trong điện thoại cười đến nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao Lâm Cẩm Sắt cô lại không thấy nhìn thấy, ngày đó người cùng mối tình đầu của cô vào khách sạn, chính là tôi..."
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt cứng đờ.
Tiếng nói mềm mại đáng yêu của Tô kính vờn quanh bên tai cô, mang theo sự hiểu rõ cùng cuồng loạn "Cô đoán được rồi phải không? Đúng vậy, là Đường Lưu Nhan, là hắn bảo tôi diễn vở kịch này, chỉ vì muốn một cái nhìn của cô có thể khiến trái tim cô tan vỡ!"
"hắn muốn hủy diệt toàn bộ tình yêu và sự nghiệp của cô, cho cô đầu rơi máu chảy huyết nhục mơ hồ, sau đó ở giữa thoải mái mà ngư ông đắc lợi*!"(*: món lợi không chính đáng)
"Đúng, cô không nghe nhầm sự nghiệp... tôi nói cô biết, Lâm Cẩm Sắt, cô thật không nghĩ đến tại sao mọi thứ của cô lại tan tành như vậy sao? Là Đường Lưu Nhan đó, người đàn ông này tâm cơ thâm trầm khống chế cuộc sống của cô ...cô xem cô thất bại như vậy, bi ai như vậy, ngay cả tôi cũng..."
"hắn đang lợi dụng cô ...cô vô cùng đáng giá nha! Sau đó nhờ cô mà toàn bộ Viêm bang sẽ rơi vào tay hắn! ... nhưng Đường Lưu Nhan ơi là Đường Lưu Nhan, hắn nhất định không ngờ, thủ đoạn tàn độc này của hắn, cuối cùng lại bị hủy trên tay tôi! Ha ha..."
Di động rơi xuống.
Tứ phân ngũ liệt.
Lâm Cẩm Sắt hai tay vô lực đặt trên bàn, tứ chi ૮ɦếƭ lặng, toàn thân lạnh lẽo, mỗi một tế bào đều vô cùng cảm giác được cơ thể đang run rẩy.
Rất lâu sân, chân cô giật giật, định ra ngoài bước tới phòng bếp, nhưng đột nhiên lại ngồi sụp xuống cửa phòng bếp không thể kiềm chế mà nôn ra.
Dạ dày không ngừng co rút, cơ hồ cô sắp nôn ra tất cả lục phủ ngũ tạng của mình.
Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
Mười giờ sáng, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại ở trại tạm giam ngoại ô thành phố B.
Lâm Cẩm Sắt sau khi trả tiền xong, tiến vào chỗ quản lý trại tạm giam, phải lấy danh nghĩa bạn của phạm nhân mới được phép vào thăm.
Sau lớp song sắt nghiêm ngặt băng lạnh bên kia, Trần Cảnh Hoa mặt không chút thay đổi bị người quản giáo kéo ra.
Ánh mắt cô ta trống rỗng vô hồn, quần áo đầu tóc rối bù nhàu nhĩ, vẻ mặt ngờ nghệch, ngẫu nhiên còn lộ ra nụ cười ngốc nghếch, nhưng nhìn qua thì hình như da mặt đang run rẩy.
Cô ta, bị điên rồi.
Nhớ lại người phụ nữ kiều diễm như đóa hoa trước kia, lại nhìn Trần Cảnh Hoa ngốc nghếch khờ khạo bây giờ, Lâm Cẩm Sắt không khỏi lén thở dài một hơi, cười khổ.
Lại là một người phụ nữ vô tội bị Đường Lưu Nhan hủy hoại.
Người đàn ông này, quả nhiên là yêu nghiệt...
Cô cách Trần Cảnh Hoa một song sắt, mặt đối mặt.
Không nói gì. Lâm Cẩm Sắt nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, còn Trần Cảnh Hoa có lẽ căn bản không biết gì.
Cứ như vậy nhìn nhau cũng không ổn, Lâm Cẩm Sắt hơi mím môi vẫn quyết định ngựa ૮ɦếƭ làm thầy thuốc cho ngựa sống, nhẹ giọng mở miệng nói: "Trần Cảnh Hoa, tôi là Lâm Cẩm Sắt, cô còn nhớ tôi chứ?"
Trần Cảnh Hoa nghẹo đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt: "Lâm Cẩm Sắt?"
Cô nhẫn nại giải thích, "Đúng, tôi từng là luật sư biện hộ của cô..."
"Luật sư biện hộ..." Trần Cảnh Hoa thì thào lặp lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn đến đáng sợ, cô nắm lấy song sắt, móng tay rất dài đã lâu không cắt tỉa thật sâu đam vào lòng bàn tay, trong cái trừng mắt với Lâm Cẩm Sắt mang theo hận ý khắc cốt "Chính là mày! Đồ ૮ɦếƭ tiệt!"
Lâm Cẩm Sắt giật mình. Cô lần này đến đây chỉ muốn được xác nhận cho rõ ràng, nhưng không ngờ rằng phản ứng của Trần Cảnh Hoa lại kịch liệt như thế.
Hơn nữa...
Cô ta hận cô?
Cô ta nghĩ chính cô khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh đó?
... buồn cười, chẳng lẽ cô ta không thấy La Thành mới là người phá rối sao? Hơn nữa chẳng lẽ cô lại muốn làm chính mình thân bại danh liệt mà đi làm chuyện ngu xuẩn hết mức ấy? !
Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy khó hiểu, không thể nói lý, nhưng là đối mặt với Trần Cảnh Hoa như vậy, lại không thể nói ra bất cứ cái gì, phải kiềm chế sự bất mãn trong lòng, hít sâu một hơi mới nói, "Cô hãy nghe tôi nói, sự thật không phải như cô nghĩ vậy đâu..." Nói xong Lâm Cẩm Sắt đột nhiên giật mình, những lời này giống như một người đàn ông ăn vụng bên ngoài bị vợ tóm được sao đó lại dụng công năn nỉ giải thích vậy...
Cô vừa mới nói một câu đã nghe thấy Trần Cảnh Hoa hét rầm lên ... thê lương tới mức đáng sợ, ảnh mắt cô ta chỉ có duy nhất một màu đỏ, nếu không phải có song sắt cứng rắn ngăn cách, cô ta chắc chắn đã xông lên Ϧóþ ૮ɦếƭ Lâm Cẩm Sắt: "Đều tại mày, nếu không phải vì mày, tại sao Nhan lại có thể đối xử với tao như vậy... Anh ấy làm sao có thể lừa tao..."
Lâm Cẩm Sắt trong lòng lộp bộp một tiếng, dạ dày lại cuộn trào lên một lần nữa.
Lúc cô ngẩng mặt lên lần nữa, Trần Cảnh Hoa đã bị quản giáo chế ngự, đưa trở về phòng.
Con ngươi của cô ta phẫn nộ điên cuồng
"Đều tại mày! !"
Lâm Cẩm Sắt đứng ở chỗ đó rất lâu, cho tới khi đôi chân run lên, cho tới khi người quản giáo lạnh lùng nhắc nhở cô thời gian đã hết, cô mới đi chậm chậm ra khỏi trại tạm giam.
Bầu trời bên ngoài trại tạm giam thật trong xanh, là loại màu xanh vô cùng thuần túy không có một gợn mây nào.
Đi xuống cầu thang cao cao của trại tạm gian, có một cơn gió mát thổi qua, đáng lẽ là rất mát mẻ , nhưng tại lúc này, lại trở nên lạnh buốt, Lâm Cẩm Sắt sợ run cả người, nắm chặt lấy vạt áo, tiếp tục đi.
Chỉ là, có vài thứ, dưới bầu trời trong xanh như vậy đang héo rũ ૮ɦếƭ đi. Khi Đường Lưu Nhan trở về đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ như máu xuyên qua cửa sổ thật lớn sát đất chiếu vào trong.
Lâm Cẩm Sắt ôm gối ngồi ở ban công, đưa lưng về phía cửa, như đang nhìn bầu trời mà cũng như đang suy nghĩ rất nhiều. Rất đơn giản, cô chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh, dưới ánh hoàng hôn ấy thậm chí có thể thấy rõ từng chiếc lông tơ trên làn da trắng nõn của cô, trong suốt, nhưng tất cả chúng như đang dựng lên.
Giống như bị mê hoặc, hắn sợ run một lát, sau đó nhếch môi một cái, vừa đi vừa ϲởí áօ khoác, lại mang theo vẻ tà nghễ lạnh lùng.
Hắn cất tiếng nói chứa đựng ý cười : "Đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Cẩm Sắt chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, phản ánh sáng, khuôn mặt cô bị bao phủ bởi một màu sắc rất lạ khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt cô lúc này.
Đường Lưu Nhan bước chân đều đều tiêu sái bước đến trước mặt cô, sau đó ngồi xuống ngay cạnh cô.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, lông mi chớp ra sự đề phòng mơ hồ.
Mái tóc xoăn lọn to rất đẹp, khiến khuôn mặt cô càng nhỏ hơn, nhưng rất xứng với đôi mắt to tròn như của nai con trong suốt như nước cùng đôi môi mím chặt quật cường...
Đường Lưu Nhan không kiềm chế được vươn tay ôm cô.
Ngữ khí ôn nhu thương tiếc : "Đừng sợ tôi, nghe lời nào."
Cô sửng sốt thật lâu mới chậm rãi nâng cánh tay ôm lấy hắn.
Hắn nói, "sáng nay tôi có hơi nặng lời..." Lâm Cẩm Sắt cắt đứt câu nói của hắn, giọng nói cô khàn khàn thật khó phân biệt: "Đường Lưu Nhan, tôi nên cảm ơn ngài..."
Hắn ừ một tiếng, hắn không nghi ngờ khẽ mở miệng cười hỏi: "Cảm ơn? Cảm ơn tôi cái gì?" Hắn vừa mới nói xong, lập tức cảm tháy một thứ gì đó lạnh như băng cứng rắn đặt trên иgự¢ mình, cơ thể hắn run lên thật mạnh!
Xúc cảm này với hắn vô cùng quen thuộc...
...là súng!
Không kịp nữa ... trong ánh chớp đó, Lâm Cẩm Sắt nhìn hắn ánh mắt nở nụ cười, "Cảm ơn ngài, một khắc trước khi tôi yêu ngài, ngài lại cho tôi một lí do để tôi có thể hận ngài tới ૮ɦếƭ." Vừa nói chuyện cô vừa nhẹ nhàng Ϧóþ cò súng.