Cứu chuộcNgô Ưu tựa vào ghế điều khiển của xe thể thao Ferrari, châm một điếu thuốc lá.
Sương khói vất vít dâng lên.
Cô híp mắt, xuyên qua sương khói ௱ôЛƓ lung nhìn theo chiếc xe màu đen của Đường Lưu Nhan mang cô gái mà cô yêu quý đi khỏi.
Thật sâu nhả ra một làn khói, cô nhớ tới trước đây vài ngày Đường Lưu Nhan phái người tới tìm gặp cô, nói là muốn cùng cô hợp tác làm một hợp đồng lớn ...mua bán cùng Đường Lưu Nhan chỉ cần cẩn thận một chút, cô gắng đừng để tên ma cà rồng đó lừa dối là được, cơ bản có thể coi đó cũng không phải là một ý kiến quá tồi. Vì thế cô không lo lắng lắm mà đồng ý.
Tối hôm qua hai bên đàm phán vấn đề lợi ích rất lâu, chính vì Đường Lưu Nhan "Thập phần nể tình" tự mình đến hiện trường đàm phán, nhưng hắn lại là người "miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm", cho nên trận đàm phán ngặt nghèo mà buồn chán này làm cô thiếu chút nữa là mất hết cả tính nhẫn nại. May mắn thay Đường đại thiếu gia cũng không phải một ông chủ xảo quyệt quá mức, đúng lúc cô đang tính đến chuyện nhượng bộ, lợi ích rất lớn đang bày ra trước mắt hắn, hắn chả có lí do nào mà từ chối. Cho nên chỉ thấy hắn hơi lo lắng nhưng vẫn gật đầu đồng ý .
Thật sự là mệt muốn ૮ɦếƭ.
Trong lòng cô vốn vì việc này đã đau đầu lắm rồi nhưng không ngờ rằng việc còn làm cô buồn bực hơn vẫn đang chờ ở phía sau.
Buổi đàm phán chấm dứt đã là hơn 12 giờ đêm, cô lái xe hơn nửa giờ, đi qua đoạn đường nào đó, nhà cửa đã không còn sáng đèn, hơn nữa người ta nói khu vực đó vào tầm thời gian muộn như vậy rất hay xảy ra ςướק bóc, cho nên mới qua 12h mà đường đã đóng kín.
Rơi vào đường cùng, Ngô Ưu một bên vừa xoay vô lăng, một bên lại chửi thề cho tới lúc gần về đến nhà.
Không ngờ khéo như vậy lại khiến cho cô xem được một màn thật đặc sắc...
Cô hừ lạnh ra tiếng, đưa tay ra ngoài, tẫn tàn đem điếu thuốc sắp cháy hết quăng ra ngoài cửa sổ.
Nói thực ra, nhiều năm như vậy, cô là người ngoài cuộc đã sớm nhìn thấu trái tim của Cẩm Sắt.
Cô bé Lâm Cẩm Sắt này, cô ấy không hề yêu Hứa Thuyền, có lẽ từ đầu cho tới bây giờ vẫn không hề tồn tại cái gọi là tình yêu.
Chỉ là cô ấy không buông tay được.
...Nếu nói không bỏ xuống được, cho tới bây giờ cũng chỉ là cô ấy.
Chuyện năm đó đối với cô mà nói, đó dường như là một kiếp nạn có thể hủy diệt cô, làm cho cô ấy cả đời giãy dụa trong thế giới của chính mình mà không thể thoát ra. (cô là LCS nhé)
Cô giống như con tằm chỉ biết mua dây buộc mình, đem chính mình đặt vào vòng vây chặt chẽ không thể thoát ra được.
... cho nên mặc kệ thế nào, người đàn ông Hứa Thuyền này không thể lại xuất hiện trong thế giới của Cẩm Sắt!
Mím môi, sự lạnh lẽo hiện lên trong đôi mắt đẹp.
Nhấn mạnh chân ga, buổi sáng có một chiếc Ferrari màu lửa đỏ đẹp tuyệt ở trên ngã tư đường phóng đi, giống một ngọn lửa đẹp đến từ địa ngục.
Lâm Cẩm Sắt tỉnh lại trong ác mộng .
Nhưng mà vừa mở mắt ra vô luận thế nào cũng không thể nhớ xem mình đã mơ cái gì.
Những chuyện trong đầu cứ loạn hết cả lên, cô ngốc nghếch không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ, không biết bây giờ bản thân mình đang ở đâu.
Cho nên khi Đường Lưu Nhan bưng một cái khay đi vào, nhìn thấy chính là Lâm Cẩm Sắt mờ mịt ngồi trên giường, sau khi nghe thấy tiếng động chậm rãi nâng mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt trống rỗng .
Không hề che giấu bất cứ điều gì.
Còn đôi mắt sưng to, lông mi cao đen láy hơi rũ xuống.
Hắn nhịn không được mỉm cười một chút, rồi tiến vào, đem khay tùy tay đặt trên tủ đầu giường, vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt ngốc nghếch của cô cười đến khuynh thành mị người.
Hắn nói, "Mới thức dậy à, uống nước đi."
Ngữ khí của hắn rất nhẹ mang theo cả sự chiều chuộng.
Sau một lúc lâu Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn hắn, nửa ngày sau mới có phản ứng.
Sau một hồi, chậm rãi hạ mi xuống, thấp giọng nói lời cảm ơn hai tay tiếp nhận cốc nước hắn đưa tới.
Tuy rằng hành động của Đường Lưu Nhan khiến cô hơi nghi ngờ, nhưng người đàn ông này luôn luôn là như thế, mặc kệ cô có nghĩ kĩ thế nào cũng vẫn không thể hiểu nổi.
Đơn giản nhất là không cần phí tâm tư để suy nghĩ nữa .
Nước thật mặn, Lâm Cẩm Sắt nhấp một ngụm không khỏi nhíu mày.
Chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Đường Lưu Nhan, "Là nước muối, bổ sung một chút nước hôm nay em làm lụt lội."
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy lớp da mặt dày của cô như gặp phải khắc tinh, co rút, vẫn là không có cách nào ngăn cho nó không đỏ lên.
Cô ho nhẹ một tiếng, hỏi, "Tại sao tôi lại ở đây?"
Để tránh cho việc càng ồn ào càng phiến toái, một lúc trước đó, hắn không phải đã đồng ý cho cô trở về hoa viên Biển Xanh sao?
Còn nữa, cô rõ ràng đang ở chỗ Tiểu Ưu mà .
Đầu mày nhíu chặt, Tiểu Ưu khi nào thì lại thông đồng cùng Đường đại thiếu gia, tại sao cô một chút cũng không biết gì?
Đường Lưu Nhan ngồi ở đầu giường, một tay chống lên giường, cách cô khá gần. Hắn nhìn cô, cười nhẹ, ý cười rõ ràng: "Đây là nhà em, em lại nói, tại sao em lại ở đây?" ÁNh mắt hắn lúc này sâu không lường được, thâm u như bóng đêm, tựa hồ có ý không để cho người ta phát hiện ra bất cứ điều gì.
Nụ cười như vậy thật là...
Đáng sợ.
Lâm Cẩm Sắt ngửa đầu đem ly nước muối uống một hơi cạn sạch, tiếp tục vờ như không có chuyện gì, "À, thế sao."
Nụ cười của Đường công tử càng thêm rung động lòng người .
Trầm mặc một lúc, Đường Lưu Nhan mới mở miệng nói, "Lâm Cẩm Sắt, người phụ nữ có thể khiến tôi để ý như vậy, em chính là người đầu tiên."
Những lời này giống như bỏ lại một trái bom nguyên tử trên mặt biển tĩnh lặng, gây nên một tiếng nổ kinh hãi.
Lâm Cẩm Sắt rõ ràng đã bị làm cho sợ hãi, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói.
Hắn vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh đó, giống nhau lời hắn nói là sự thuận lý thành chương đương nhiên phải có. Hắn chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, khuôn mặt lộ ra một loại khí chất mị hoặc.
Lâm Cẩm Sắt sợ run thật lâu, mới ha ha nở nụ cười, là tiếng cười dồn dập phát ra từ trong cổ họng, sau đó cúi đầu, năm tay thành quyền, móng tay thật sâu đâm vào da thịt, khuôn mặt cô hơi hơi tái đi, cơ thể khẽ run giống lá cây lung lay trong gió.
"Đường Lưu Nhan, tôi có thể tin tưởng ngài được không?" Khi cô không nói gì trong mắt như có một tầng sương mù, nhưng khi vừa mở miệng trong đôi đồng tử đó lại hiện lên một tia sáng lợi hãi.
Đường Lưu Nhan im lặng thật lâu, trong đôi mắt phảng phất có sự u lạnh, nhưng lại ẩn ẩn như có ánh sáng.
Hắn ừ nhẹ một tiếng, dừng một chút, nói, "Ừ."
Lâm Cẩm Sắt đặt cốc nước vào trong khay, tiến lại gần hắn một chút, vẫn là trừng mắt với hắn như vậy, giống nhau cố gắng muốn nhìn thấu hắn. Thật lâu sau, cô buông tha nhắm mắt lại, nâng mặt hắn lên rồi đem dấu son in lên đó.
Đường Lưu Nhan dường như khẽ giật mình, nhưng phản ứng vẫn cực nhanh đáp lại, đoạt lấy quyền chủ động.
Mi mắt dùng sức nhắm lại, hắn khẽ nở nụ cười, ý cười ở bên môi giống như bông tuyết rơi vào trong hồ mùa đông, rất lạnh.
Đáng tiếc Lâm Cẩm Sắt vẫn chưa thấy, cô chỉ chuyên tâm toàn tâm toàn ý mà hôn hắn.
Gần như đã tuyệt vọng .
...cô chỉ muốn cứu chuộc được phần nào cuộc đời mình.
Chìm đắm
Một lúc rất lâu sau nụ hôn mới chấm dứt. Lâm Cẩm Sắt thở dốc rút khỏi. Khuôn mặt đỏ ửng như sắp xuất huyết.
Gió lạnh ngoài cửa sổ làm rèm cửa tung bay lên, có thể nhìn thấy bầu trời màu xanh lam bên ngoài.
Bàn tay Đường Lưu Nhan vẫn cố định trên vòng eo của cô, dùng lực đạo như muốn cắt đứt cô.
Cô cố sức giãy ra, bàn tay kia vẫn cứng rắn như bàn thạch không hề nhúc nhích, ngược lại ngón tay thon dài tà ác kia bắt đầu di chuyển từng chút một.
Đầu ngón tay lạnh lẽo kia giống như một con rắn, đùa giỡn men theo quần áo của cô trơn trượt mà tiến vào, da thịt bị xúc cảm lạnh lẽo kia xâm nhập khiến Lâm Cẩm Sắt nhịn không được mà run run một chút.
Cô chặn bàn tay tà ác của hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn thấp giọng nói: "Đừng."
Rốt cục hắn vẫn buông cô ra, Lâm Cẩm Sắt vội vàng lùi lkaij phía sau giường tạo ra khoảng cách giữa hai người. Chân quỳ hơi có chút tê dại, trái tim đập cũng nhanh hơn vài nhịp.
Đường Lưu Nhan đứng lên, nhìn cô, dường như không có việc gì xảy ra nói: "Chậc, thiếu chút nữa không nhịn được."
Lâm Cẩm Sắt khóe miệng co rút, ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy trong đồng tử có hắn có sự thay đổi, một chút ý cười thản nhiên khuếch tán cô bỗng thấy trong lòng ấm áp.
Cô cảm thấy hai tai cũng nóng rực lên.
Tức giận trừng hắn một cái, cô thay đổi ánh mắt, đeo dép xuống giường.
"Không ngủ thêm chút nữa sao?"
"Không, đói bụng."
Đường Lưu Nhan cười khẽ một tiếng, "ĐÚng giờ thật, đến giờ ăn trưa rồi." Nói xong, hắn tới áp sát cô, hơi thở lạnh lẽo vướng vít trên khuôn mặt cô, trong chớp mắt cô đã bị ôm lấy.
Cô a một tiếng bắt đầu đấm lung tung: "Đường Lưu Nhan, ngài làm gì đó?"
Đường Lưu Nhan không thèm để ý tới chút sức lực bé nhỏ kia của cô, ôm cô đi ra khỏi cửa phòng ngủ, vừa đi vừa chậm rãi nói: "Tôi thấy em xuống giường đứng không vững, chắc là đầu gối đã tê rần rồi..."" lại nói tiếp, "Quá coi nhẹ rồi, xem ra tôi phải vỗ béo em như heo con mới được."
Lâm Cẩm Sắt không nói một câu, chỉ là dừng lại, sau đó lặng lẽ nâng cánh tay gầy mảnh lên quấn lên cổ hắn.
Cô không phải Superwoman cô chỉ là một người phụ nữ rất bình thường mà thôi.
Chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng lại trước một quán hàng nhỏ ven đường.
Mặt tiền của quán rất hẹp, ngay cả bảng hiệu cũng không có, nhưng đi từ bên ngoài vào có thể thấy được cách bài trí bên trong rất sáng sủa sạch sẽ.
Đường Lưu Nhan mở cửa xe đi ra trước, sau đó vòng qua đầu xe đến cửa bên kia, vừa kéo mở cửa xe vừa cười, "Thì ra em thích ăn ở những quán nhỏ lề đường."
Lâm Cẩm Sắt đầu đầy hắc tuyến từ trong xe chui ra, miễn cưỡng cong cong khóe miệng nói: "Thật sự những quán nhỏ bên đường như vậy Đường công tử còn chưa thấy qua." Quả nhiên là đại thiếu gia nha, tuy rằng nói quán hàng này không phải quá lớn, nhưng cũng không đến mức là "quán nhỏ lề đường" trong miệng hắn đâu...
Đường Lưu Nhan trầm ngâm, "Sau này tôi cùng em ra ngoài ăn nhiều hơn một chút chẳng phải đã là có thấy rồi sao."
Bước chân Lâm Cẩm Sắt dừng lại một chút, nhưng rất nhanh ại vờ như không nghe thấy gì cất bước tiến vào trong quán.
Vẫn rất không quen khi nghe những lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng hắn.
Trong lòng sâu kín thở dài, cô trưng ra khuôn mặt tươi cười, khẽ gọi với vào trong quán: "Cô ơi, cháu đến rồi."
Tiếng nói của cô vừa dứt, chợt nghe thấy một tiếng nói cao ✓út cất ra từ phía nhà bếp bên sườn quán: "Cẩm Sắt đến rồi sao..." người chưa tới tiếng đã tới trước, một phụ nữ (bà chủ này đã có chồng nhé) xấp xỉ 40 tuổi rất nhanh rời khỏi phòng bếp, tóc 乃úi cao, khuôn mặt không trắng trẻo nhưng nụ cười lại rất cởi mở, "Mấy ngày nay không thấy cháu, là bận quá sao ... cháu gầy quá này, đứa trẻ này, làm việc cũng phải chăm sóc thân thể chứ!" Nữ phụ kia đến gần gần nhìn qua Đường Lưu Nhan một cái, không nói gì chỉ là hiểu ý cười cười, sau đó cầm tay Lâm Cẩm Sắt không ngừng thì thầm gì đó.
Mới từ trong phòng bếp đi ra, tay của bà chủ đó dính khá nhiều dầu mỡ, nhưng Lâm Cẩm Sắt không có nửa phần không kiên nhẫn hay chán ghét, cười tủm tỉm mặc kệ bà mắng cô giống như mắng một đứa trẻ.
Đường Lưu Nhan dừng xe xong, đi vào vừa vặn thấy một màn như vậy, cười hừ hừ một tiếng
Tại sao hắn không biết rằng cô nàng này còn có một khuôn mặt thiện lương như vậy?
Dường như cảm nhận được ánh mắt hứng thú của hắn, Lâm Cẩm Sắt dành thời gian quay đâì trừng mắt với hắn một cái.
Bà chủ lại quay vào bếp một lần nữa, hai người rửa tay tìm được chỗ ngồi ngồi xong xuôi Lâm Cẩm Sắt uống một trà mà bà pha cho riêng cô, trở về chỗ cũ một hồi lâu mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bà chủ quán này là người tốt, không có bà có lẽ tôi đã ૮ɦếƭ đói từ lâu rồi."
Sao? Có chuyện này?
Đường Lưu Nhan hơi kinh ngạc nâng mắt nhìn cô, chỉ thấy cô buông mắt xuống, lông mi dường như theo bản năng khẽ run, sau đó khóe mắt nâng lên nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi kéo ra một hương vị nhợt nhạt, "Ngài cho là một sinh viên chỉ có tấm bằng tài chính chính quy mà có thể sống yên ổn trong ngành luật ở thành phố B này sao?" Tiếng nói rất nhỏ vì rất ít khi nói cho người khác nghe về quá khứ của chính mình, cho nên giờ phút này cô có cảm giác không được tự nhiên, "Không quan hệ, không có sự sắp xếp từ trước, khi đó tôi đã phải bôn ba khắp các sở luật sư của thành phố B, nhưng không một nơi nào muốn thuê tôi cả...không biết nấu ăn, tiền cũng tiêu hết rất nhanh" nói xong cô cười nâng mắt nhìn hắn, "Nói không chừng, đầu năm nay còn có người thiếu chút nữa bị đói ૮ɦếƭ đầu đường ..."
Đường Lưu Nhan hơi suy nghĩ một chút, nói "Cho nên..."
"Tóm lại không có bà chủ quán này, vốn sẽ không có Lâm Cẩm Sắt hôm nay." Không muốn nói nhiều quá, cô bâng quơ nói qua về đoạn quá khứ kia, lại cười tiếp "Chuyện này nhất định ngài không biết." Cô từng giữ đoạn quá khứ này rất kĩ, chưa bao giờ nói với bất cứ một ai, cho nên mặc kệ Đường đại thiếu gia hắn có làm thế nào nhưng chắc chắn sẽ không thể nào điều tra ra.
Đường Lưu Nhan thật lâu không nói gì, hắn dấu bộ mặt ma quỷ bên trong, nhìn không rõ được thần sắc hắn lúc này.
Một lát sau, bà chủ quán bưng một nồi lẩu cay đi ra, Lâm Cẩm Sắt hoan hô một tiếng cực kì vui sướng, cùng bà chủ nói vài câu, nếu không phải ngoài cửa có người gọi bà đi lấy nguyên liệu mới, sợ là hai người còn phải nói chuyện rất lâu nữa .
Thần thái tự nhiên của cô lại mang theo một chút yếu ớt của con gái.
Đường Lưu Nhan nhìn gần như mê muội.
Chỉ thấy Lâm Cẩm Sắt quay đầu nhìn hắn, giơ giơ chiếc đũa trong tay về phía hắn, nói, "Nếm thử đi, ăn ngon lắm."
Hắn phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, cũng học theo cô cầm chiếc đũa trực tiếp chọc vào trong nồi.
Lâm Cẩm Sắt sợ lạnh cho nên có một loại cảm giác yêu thích rất cố chấp với những nồi lẩu nghi ngút khói. Một nồi lẩu lớn như vậy ngay cả váng dầu cũng màu đỏ khiến cho da đầu người ta khẽ run lên, nhưng có lại có thể ăn nhiều đến như thế thiếu chút nữa còn không thèm để ý tới Đường Lưu Nhan.
Đường Lưu Nhan ngược lại không hề giận ...nếu bình thường bị coi thường như vậy tất nhiên sẽ không vui... hắn ăn không nhiều lắm, sau cùng, cũng chỉ là chậm rãi cốc trà dường như đã lạnh lẽo từ lâu kia.
Hai người vẫn cứ im lặng như vậy .
Qua sau một lúc lâu, dường như nhớ ra điều gì đó, Lâm Cẩm Sắt dừng một chút giơ lên chiếc đũa, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, còn có một việc, chắc chắn ngài cũng không biết " cô cách hắn một lớp khói của nồi lẩu híp mắt, cong môi cười, thần thái vui vẻ nhiệt huyết tràn đầy, "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây cùng người khác." Ngay cả bạn thân như Ngô Ưu cũng chưa từng.
Đúng vậy, cô dường như đang bị đắm chìm trong thế giới đó, cô muốn tin tưởng hắn.
... có lẽ, hắn là người cô có thể tin tưởng.
Bà chủ quán đến lúc đã quay lại, vui vẻ xách theo một chút hải sản tươi sống. Vừa tiến vào liền đón lấy Lâm Cẩm Sắt: "Cẩm Sắt lại đây, nhìn cô mang cái gì về ...vận khí của cháu thật là tốt nha, biết ngay mà...theo cô đến phòng bếp nào, chọn thứ ngon một chút cho cháu và bạn cháu ăn nhé..."
Lâm Cẩm Sắt lên tiếng, nói với Đường Lưu Nhan vài câu, sau đó rất hứng thú cùng bà chủ quán bước vào bếp.
Chỉ còn một mình Đường Lưu Nhan ngồi ở đó.
Hắn ăn mặc rất đơn giản, áo sơmi vàng nhạt tay áo cũng tùy tiện xắn lên nhưng vẫn có vẻ không phù hợp với quán ăn nhỏ này.
Trà đã lạnh ngắt.
Hắn buông chén, nhìn về phía thân ảnh của Lâm Cẩm Sắt biến mất, đồng tử thâm u suy nghĩ miên man.
Thoả hiệp
Bầu trời mùa thu rất xanh mà cũng rất cao.
Vạn dặm không mây, gió lạnh hiu hiu thổi.
Lâm Cẩm Sắt ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng màu đen, nhìn quang cảnh bên ngoài xuyên qua một lớp kính thủy tinh.
Cảnh sắc hai bên ngã tư đường rất bình thường cũng rất quen thuộc, bởi vì đây là con đường Lâm Cẩm Sắt mỗi ngày đi làm đều đi qua.
Cách đây cũng không lâu lắm thế mà đã có chút giật mình xa lạ .
Khẽ thở dài một cái, cô thật mạnh nhắm mắt lại, đôi môi không biết đã bị cắn trắng bệch từ lúc nào.
Vẫn là không cam lòng.
Còn có bất lực.
Cuộc sống sẽ là như thế, đi nhầm một bước, mỗi bước đi sau này sẽ không thể đúng được.
Bởi vì không nắm chắc giới hạn cho nên chính bản thân mình đã làm lãng phí nỗ lực bao năm.
Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, Lâm Cẩm Sắt mím môi trầm tư.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn trốn tránh, không muốn nghĩ tới cũng không dám đối mặt với sự thất bại trong phiên tòa hôm đó.
Thất bại lần này làm mất đi gần như là tất cả những gì cô đang có, hơn nữa lại chặt đứt ý nghĩ muốn quay lại ngày xưa của cô.
... Rốt cuộc ai đã thao túng sau lưng?
Cô không tin ông già La Thành này có thể nghĩ ra cách như vậy để hãm hại cô, chỉ bằng hắn mà có thể đem những lời không cẩn trọng của cô phơi bày ra sao?... hơn nữa, vì sao hắn lại muốn làm cô thân bại danh liệt? Hung thủ Gi*t con hắn không phải cô, cô bất quá chỉ là một luật sư biện hộ được cố chủ thuê mà thôi.
Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Có một ý niệm trong đầu ẩn ẩn chợt lóe lên, cô liều mạng muốn tóm lấy, nhưng trong đầu lại vô cùng đau đớn, giống như từ trong tiềm thức có một sức mạnh nào đó ngăn trở sự tiếp tục tự hỏi của cô.
Đúng lúc cô vô cùng đau đầu, Đường Lưu Nhan thả chân ga, xoay qua hỏi cô, "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"
Cô ừ một tiếng, gật đầu, thành thật nói, "Đau đầu vô cùng."
Hàng mi tú lệ của cô nhíu lại, ánh mắt dợn sóng như muốn ép ra nước, nhưng lại hiện lên một thứ điềm đạm rất đáng yêu.
Đường Lưu Nhan nhìn cô, nhịn không được vươn tay đặt khẽ lên trán cô.
Tayhắn vô cùng lạnh lẽo, giống như muốn đông lại, nhiệt độ có thể khiến người ta đông cứng đó làm cho Lâm Cẩm Sắt không khỏi né tránh khỏi bàn tay đó.
Làm như vậy sau đó lại có chút hối hận, cô hơi cắn môi, vô thố nói, "Tôi không cố ý đâu ... Chỉ là cảm thấy lạnh... Tôi không sao ..." Đầu óc rối loạn, lời nói cũng trở nên ngắt quãng.
Đường Lưu Nhan ngược lại không hề bực tức, cười cười, nói, "Không sao, chúng ta về nhà nào."
"Ừ."
Từ hôm đó trở đi Lâm Cẩm Sắt rất ngoan, rất nhiều lúc đối với yêu cầu của Đường Lưu Nhan, chỉ cần không quá đáng, cô đều nghe theo.
Đường Lưu Nhan bắt đầu mang cô vào những bước tiệc, bắt đầu chân chính mang cô tham gia vào cuộc sống của hắn. Khi đối mặt với mọi người, cô chỉ là mềm mại mỉm cười, nụ cười đã mất đi vài phần cường thế và lợi hại trước kia.
Mỗi người đều nói, bạn gái mới của Nhan công tử giống như một chú mèo Ba Tư quyến rũ lại hiền lành.
Hệt như mong muốn của Đường Lưu Nhan.
... Cô thật sự giống như một con mèo.
Có những khi trong lòng cô bởi vậy mà thấp thỏm lo âu, loại này cảm giác dựa dẫm vào người khác này khiến cô cảm thấy không ổn và có chút xấu hổ...điều này làm cô nhớ tới mẹ mình, khi còn sống như một bông hồng trong tủ kính ...như sự thật chính là như vậy, cô không ra ngoài làm việc, trên lý lịch đã có một vết nhơ, trừ luật sư ra cô chưa bao giờ thử qua một công việc nào cả, số tiền cô dùng trong cuộc sống rất lớn, thế mà số tiền trong tài khoản của cô lúc này hầu như đã dùng để trả lương cho những đồng nghiệp ở sở luật sư trước đây rồi...
Đương nhiên cô cũng có sự hỗ trợ của bạn thân – Ngô Ưu. Nhưng... Cô quý trọng tình bạn với NGô Ưu như vậy, đó là thứ duy nhất cô không muốn bị vấy bẩn bởi tiền bạc và lợi ích thế tục.
...trừ Đường Lưu Nhan, cô còn có ai?
Hắn rất bá đạo, hắn có quyền thế, đồng thời hắn cũng rất quan tâm cô ...có lẽ hắn không hề yêu cô, nhưng chỉ cần sự quan tâm của hắn cũng đã đủ rồi.
Còn yêu cầu gì cao hơn nữa? Thì ra đây chính là chiếc áo khoác hoa lệ che dấu đi sự giao dịch bẩn thỉu.
Những ý nghĩ tiêu cực trong đầu vẫn chặt chẽ buộc cô vào, cứ như vậy, trong nửa tháng ngắn ngủi tâm tình của Lâm Cẩm Sắt cứ như một bà cụ vậy.
Cho đến một ngày khi cô nhận được một cuộc điện thoại...