Cái tên Lâm Cẩm Sắt trở thành cái tên để mọi người chỉ trích!
... "Ngôi sao ngành luật thành phố B thì ra là cao thủ ngụy tạo bằng chứng? ? ! !"
... "Chức nghiệp đạo đức của luật sư bị nghi ngờ, công tác của ngành luật chịu đả kích mạnh "
... " chiến tích huy hoàng của \'Hoa hồng\' ngành luật dùng cách nào để lấy được!"
Thậm chí đài truyền hình còn đem đoạn ghi âm kia phát trong khung giờ vàng của toàn bộ thành phố.
Còn Trần Cảnh Hoa mặc dù bị phán là ngộ sát(Gi*t người ko chủ định) phòng vệ chính đáng, hình phạt 6 năm tù, nhưng bởi vậy nhân họa đắc phúc ...đông đảo công chúng vô cùng đồng cảm với chuyện này, nhất là những khán giả nữ, vô cùng thông cảm với cảnh ngộ cô ta gặp phải, chửi mắng La Thông không bằng cầm thú, ૮ɦếƭ cũng xứng đáng.
Chứng nhận luật sư của Lâm Cẩm Sắt bị thu lại và hủy bỏ, sở luật sư bị niêm phong, tài khoản ngân hàng tạm thời bị đóng băng để nhân viên luật pháp điều tra xem có những nguồn thu bất hợp pháp hay không.
Đồng thời, vì tình nghi cô ngụy tọa bằng chứng, tòa án hai ngày sau phát lệnh gọi cô đến
Ba ngày ngắn ngủn, Lâm Cẩm Sắt thân bại danh liệt.
Cuộc đời chính là như thế, mọi người vĩnh viễn cũng không thể đoán ra sẽ có những chuyện gì xảy ra vói tương lai của mình.
Giống như vậy, Lâm Cẩm Sắt chưa bao giờ nghĩ tới giang sơn chính mình vất vả dốc sức làm việc để đổi lấy cuối cùng lại bị hủy như vậy.
Hôm nay khi nhận được lệnh gọi tới toàn án, Lâm Cẩm Sắt đang ngồi trên sô pha phòng khách ở tiểu biệt thự của mình, ồ, xem tivi.
Trên màn hình Tivi đang phát tin tức về cô mấy ngày hôm nay ...
Cô ôm con gấu mèo lông xù, cằm đặt trên đầu chú gấu mèo đồ chơi này, hai chân cong lên đặt trên sô pha, đôi đồng tử trong như nước bây giờ lại có chút mờ mịt vô thố.
Hình như cô đang suy nghĩ gì đó, như đang đi vào cõi thần tiên.
"Ba ..." một tiếng, màn hình tivi đột nhiên tối sầm .
Một bên Sô pha bị lún xuống.
Đầu Lâm Cẩm Sắt khẽ động, chậm rãi nhìn về phía người ngồi cạnh đang trừng mắt nhìn cô.
Lợi dụng
Lâm Cẩm Sắt chậm chạp quay đầu nhìn qua phía đó.
Chỉ thấy Ngô Ưu khoanh hai tay trước иgự¢, hai chân xinh đẹp bắt chéo ngồi trên sô pha, ánh mắt khinh bỉ tà nghễ nhìn cô.
"Dáng vẻ nửa ૮ɦếƭ nửa sống của cậu thật đúng là khó coi đến cực điểm, còn nữa, sao bây giờ lại ở đây? Đường công tử của cậu đâu? ."
Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn, vươn tay nhào lấy cổ Ngô Ưu, chà xát, dẻo miệng nói: "Tiểu Ưu, về sau cậu chịu trách nhiệm nuôi tớ ." Đi ra khỏi tòa án hôm đó, cô ở trên ngã tư đường du đãng một ngày, không có mục đích, trong lòng bất lực, bỏ qua tên hàn Húc vẫn luôn đi theo cô kia, trực tiếp bắt xe taxi về hoa viên Biển Xanh.
Ngô Ưu hừ hừ một tiếng, trong mắt nổi lên một chút ý cười.
Cô hiểu, người này gặp chuyện phiền toái mà không giải quyết được thì chỉ biết làm nũng cô thôi.
Khẩu khí lại vẫn mang theo sự không kiên nhẫn, gỡ tay người kia ra "Đừng làm tớ tắc thở chứ... vậy cũng đáng đời cậu...cái này làm cho người ta sợ cậu ૮ɦếƭ khi*p, tớ thấy về sau cậu mà muốn xoay người thật đúng là rất khó."
Lâm Cẩm Sắt phẫn nộ buông tay ra, tâm trạng u buồn.
Lần trước nói cô là hồ ly tinh, lần này khen ngược bị biến thành làm người ta sợ ૮ɦếƭ khi*p. Cô vát vả lắm mới trở về nhà mình được, lại bị Tiểu Ưu biến khách thành chủ ghét bỏ ...
Đạo lí gì thế này.
"Sau này phải làm sao?"
"Không biết, không làm nổi luật sư nữa rồi" Lâm Cẩm Sắt hơi hơi nheo lại mắt, co hai tay lại, đem gấu mèo trong lòng ôm chặt, môi dẫn ra một tiếng thở dài nhợt nhạt, "Như vậy cũng tốt, giải thoát rồi."
Khi tất cả mọi thứ kết thúc, lòng cô ngược lại thấy thoải mái .
... đương nhiên cũng có cái gọi là không cam lòng, phẫn nộ, không rõ ràng.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.
Pháp luật rất khắc nghiệt, nàng có thể dùng hai tay đùa bỡn nó thì cũng có thể bị nó trả đũa lại.
Là một luật sư, cô biết rõ phẩm hạnh của nghề nghiệp, giống như sinh mệnh con người rất quan trọng, bây giờ mọi việc đã bại lộ, như vậy cô không thể tiếp tục công việc cũng là điều tất nhiên.
Lúc trước...
Việc ngụy tạo bằng chứng này, thật sự là quá mức to gan.
Hai tay ảo não vò mái tóc đã rối bù. Từ lúc thức dậy đến giờ, cô không đánh răng rửa mặt, mái tóc rỗi bù ngồi ngẩn ra trên sô pha.
Cô không phải ngôi sao điện ảnh Hollywood hay là nữ chính trong tiểu thuyết để có những người đàn ông vĩ đại yêu thương cô, bảo vệ cô... cô chỉ là một luật sư thân bại danh liệt, cả đời này, cô đã có 3 người đàn ông, trong đó đã có 2 người làm tổn thương cô khi còn trẻ, bây giờ ra xã hội có thể trưởng thành hơn, tâm trí càng thành thục, nhưng lại không gặp được bạch mã hoàng tử, mà chỉ gặp được một con sói khoác áo da dê!
Đường Lưu Nhan ...con người này tuyệt đối không đơn giản.
Năm đó cô tính kế với người khác, bây giờ phong thuỷ thay đổi, Đường Lưu Nhan tâm tính khó đoán, cô như thế nào cũng đoán không ra, chỉ là mơ hồ cảm thấy ánh mắt hắn khi nhìn cô rất quái dị khiến người ta phát lạnh... Ngay cả Hứa Thuyền cũng thay đổi, cô nhớ rất rõ anh khi còn trẻ là một thiếu niên thuần trắng tao nhã vô cùng, bây giờ lại trở thành người khiến cô không dám nghĩ tới, cô sợ khi nghĩ tới rồi anh sẽ lộ ra chân tướng tàn ác khó coi.
Lòng cô thắt lại, không hiểu tại sao lại đau đớn như thế.
Càng không biết là vì ai.
Không thể làm luật sư, được, cô chấp nhận. Nhưng mà... Cô cần phải sống, cô cũng muốn làm việc, bây giờ như vậy...cô làm thế nào có thể chạy trốn khỏi sự thảm hại này?
Ngô Ưu cũng không nói gì cả, trầm mặc cùng cô, qua hơn nửa khắc mới nói: "Chỉ cần cậu đồng ý, công ty của tớ bây giờ có thể cho cậu một vị trí"
"Cái này không quan trọng."
Ngô Ưu tức giận nâng mắt trừng cô: "Chẳng lẽ cho cậu thành công cậu còn không muốn? Tớ nhớ khi học đại học cậu học khoa tài chính mà, như vậy thì phù hợp quá rồi?"
Lâm Cẩm Sắt khẽ thở dài, cơ thể dựa vào ghế sô pha.
"Người ta vài ngày nữa cũng vào tù rồi... ngụy tạo bằng chứng nha, ít nhất cũng phải mất nửa năm."
Lông mi Ngô Ưu dựng thẳng lên, biểu tình cũng có chút nóng nảy, "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không, tớ nộp tiền bảo lãnh cho cậu ra ngoài?"
Lâm Cẩm Sắt khì khì nở nụ cười, đôi mắt đẹp bồng bềnh như sóng, "Đùa cậu một chút thôi mà, tớ không sợ đâu " cô cười đến kiêu ngạo "Tiểu ưu cậu tin không, Đường đại công tử Đường Lưu Nhan tuyệt đối sẽ không mặc kệ ngồi xem. Có hắn ở đây, tớ còn sợ gì nữa?"
Ngô ưu mắt lạnh liếc cô, "Cậu rốt cuộc muốn nói gì?"
Lâm Cẩm Sắt thấp thoáng ý cười, cằm khẽ nâng, hai tay đặt ở trước иgự¢ khoanh vào nhau, ánh mắt thoáng nheo lại, khóe môi hiện lên độ cong tàn khốc "Tiểu ưu tơ snois thật với cậu, tớ hoài nghi người đàn ông Đường Lưu Nhan này... tớ không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tớ đối với hắn, nhất định là có giá trị lợi dụng nào đó ... cậu nghĩ xem, chỉ cần tớ vẫn còn giá trị lợi dụng, hắn làm sao có thể cứ như vậy buông tha tớ? Cho dù là có sự cản trở của luật pháp."
Trong mắt Lâm Cẩm Sắt ý cười lạnh nhạt, giống ngày sương lạnh mùa thu
"Tiểu Ưu, có đôi khi bị người ta lợi dụng cũng không phải là chuyện xấu."
Ngô ưu giật mình.
Một lát sau, cô mới chậm rãi nói: "Cẩm Sắt, tớ càng ngày càng không hiểu cậu."
Cô gái lợi hại cao ngạo mà lại trí tuệ thuần lương trước kia bây giờ càng ngày càng mơ hồ đến mức khiến cô không thể nhìn ra hình dáng trước kia nữa.
Trong lòng Ngô ưu đột nhiên trào lên một loại đau buồn.
Loại cảm giác này không biết là tốt hay xấu.
Con người luôn trưởng thành, càng trưởng thành thì lớp áo trắng thiện lương càng mất đi, bắt chính mình phải khôn khéo để tự bảo vệ bản thân... nhưng Lâm Cẩm Sắt, cô giống như là một đại thụ cây trưởng thành trong bão táp, bị thương nặng, máu chảy nhiều, miệng vết thương kia dần dần đóng vảy tạo thành một vết sẹo xấu xí và hung tợn.
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy dừng lại, không nói gì nữa.
Chỉ là rất rất khẽ nở nụ cười.
Cô nên nói gì đây?
Cô không phải bông hoa mảnh mai được nuôi ở nhà kính hay ngà voi trong tháp, cô còn phải đấu tranh sinh tồn, trừ việc bắt chính mình trở nên mạnh mẽ hơn cộng với một vẻ ngoài kiên cố không phá nổi, cô còn có thể làm thế nào?
Lâm Cẩm Sắt buồn rầu .
Công việc đã mất, tài khoản ngân hàng bị đóng băng, tuy rằng ngày thường cô không có thói quen hư hỏng hay xa xỉ, nhưng khi tiêu tiền cũng là tiêu tiền như nước, bây giờ tài nguyên này đứt rồi, nguồn thu nhập lớn đã mất, cô phải làm sao.
Ở trên giường lăn qua lặn lại nghĩ ngợi thật lâu, ngay khi cô hết đường xoay xở một dòng ánh sáng tràn vào đầu cô!
Quán bar...quán bar.
Món ăn lớn như vậy sao bây giờ cô mới nghĩ ra chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Cẩm Sắt cười tủm tỉm xoay người xuống giường, để lại mẩu giấy nhớ cho Ngô Ưu, thay quần áo, kéo túi xách đi ra ngoài cửa.
Khoản lớn
Khi đi ra khỏi cửa, Lâm Cẩm Sắt bất ngờ khi thấy Maybach kiêu ngạo phong cách đang tỏa snags ở nơi cách đó không xa.
Còn chưa chờ cô đến gần, cửa xe Maybach bị điều khiển đột nhiên mở ra, một kẻ cơ bắp cao lớn khôi ngô từ bên trong đi ra.
Đó là Hàn Húc.
Không hổ là thuộc hạ của Đường Lưu Nhan, từ chiều ba hôm trước tới giờ, dù thế nào cũng đã mấy chục tiếng đồng hồ, chẳng lẽ hắn luôn ở đây "Ôm cây đợi thỏ" sao?
... Khả năng này xem ra tương đối lớn nha.
Chỉ thấy sau khi Hàn Húc bước từ trong xe ra, hai tay mở một cửa xe khác ra, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái rồi rất tự nhiên chui lại vào trong xe.
Lâm Cẩm Sắt bị một cái liếc mắt này của khiến cho trong lòng có chút sợ hãi, nắm chặt túi xách trên vai, cẩn thận kéo kéo làn váy rồi bước vào trong xe, tùy tay đóng cửa xe.
Hơi lạnh trong Maybach trước sau không hề giảm, Lâm Cẩm Sắt chỉ mặc một chiếc áo sơmi không có tay màu trắng tơ tằm, vô cùng đơn giản, cho nên vừa mới vào trong xe đã cảm thấy hơi lạnh phả cả vào người.
"Địa chỉ."
Hàn húc lạnh như băng mở miệng, từ trong đáy lòng Lâm Cẩm Sắt tràn lên một loại cảm xúc thì ra trong xe cũng không phải là quá lạnh, cô lập tức nói: "Đưa tôi đến \'Lan\' đi."
Trước lạ sau quen, trước đây đã có hai lần lộ diện cho nên nhân viên lớn nhỏ trong quán bar phần lớn đều biết Lâm Cẩm Sắt chính là bà chủ của quán bar.
Cho nên khi Lâm Cẩm Sắt đi vào "Lan", cô đã được đón tiếp bằng cấp tổng thống.
Hai hàng nhân viên thẳng tắp đứng hai bên cửa, cung kính cúi đầu với cô, "Chào Lâm tiểu thư." Quản lí nghiệp vụ của quán bar vừa cười đến mức giống như đóa hoa cúc nở rộ, vừa cúi đầu khom lưng dẫn cô đến phòng tài vụ.
Lâm Cẩm Sắt lúc đó có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng mà... Cô cũng rất thích cảm giác cao cao tại thượng này.
Chẳng có ai là không muốn trở thành đối tượng đứng trên đỉnh được mọi người ngước lên nhìn, cái khác chỉ là tương lai thế nào và sự cố gắng của bản thân thôi.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Cẩm Sắt không khỏi buồn bã trong lòng.
Chưa cần nói đến cô có bao nhiêu tình yêu với công việc luật sư này, nhưng, dù sao nó cũng từng là mục tiêu để cô suốt đời cố gắng phấn đấu, vì thế sự trả giá của cô thế nào thì người bình thường khó mà tưởng tượng được. Bây giờ tất cả đã trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, thoáng như một giấc mộng.
"Lâm tiểu thư, mời." Người quản lí nghiệp vụ khom người đưa tay ra, Lâm Cẩm Sắt gật gật đầu, đi vào căn phòng tài vụ đã mở cửa.
Một lúc lâu sau, trong phòng tài vụ truyền ra tiếng kêu sợ hãi của cô... "Cái gì? Đây là báo cáo thu vào của tháng này sao? !"
Cô ngồi trước máy tính, nhìn màn hình máy tính trước mặt lóe lên không ngừng, trong mắt là không thể tin được.
Một, hai, ba, bốn... Con số 6 ở đầu tiên nhưng lại là 7 số 0 phía sau!
Quản lí nghiệp vụ sợ, hãi "Đúng vậy, Lâm tiểu thư cảm thấy số tiền thu vào tháng này vẫn thấp quá sao? Bởi vì quán bar vừa mới vừa khai trương không lâu, cho nên lượng khách đến cũng không quá nhiều... Vì vậy..."
Lâm Cẩm Sắt bị rung động nói không ra lời.
Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Xin hỏi số tiền này đều là của tôi sao?" Ngữ điệu run rẩy kia, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh kia là cỡ nào giống như nhà nghèo trúng độc đắc chứ...
"Đúng vậy, trừ tiền lương trả cho nhân viên khoảng 500 vạn và một ít tiền thuế vụ nữa, còn có tiền mua nguyên liệu mỗi tháng...đại khái còn hơn 4000 vạn toàn bộ đều thuộc sự sở hữu của Lâm tiểu thư."
Lâm Cẩm Sắt hoảng sợ, một tháng thu vào của quán bar này còn gấp đôi số lãi cô liều ૮ɦếƭ liều sống buôn bán nhiều năm qua.
Đây là đạo lý gì chứ?
Trong lòng cô khi*p sợ không thôi, nhưng trên mặt vẫn là nửa phần dấu diếm, đón đưa "Thì ra là vậy? Được, vậy phiền quản lí sau này báo cáo thu chi mỗi tháng cho tôi, còn nữa " dừng một chút, "Đưa tất cả số lãi hàng tháng vào trong tài khoản của tôi."
"Vâng, xin Lâm tiểu thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm tốt sự phân phó của cô ."
"Cám ơn." Lâm Cẩm Sắt thở phào nhẹ nhõm, vấn đề tài nguyên đã được giải quyết, tuyệt vời, bây giờ nên tìm Đường Lưu Nhan để nói chuyện thôi.
Khẽ cong khóe môi, cô mở miệng hỏi: "Nhan công tử đâu?"
Quản lí nghiệp vụ kia có chút kinh ngạc , ngẩng đầu nhìn cô một cái, lập tức vội vàng cười nói: "Không ngờ Lâm tiểu thư cũng biết Nhan công tử vừa mới đến "Lan" " vừa nói vừa làm tư thế mời "Mời Lâm tiểu thư đi theo tôi, Nhan công tử đang cùng Tần gia nói chuyện hợp tác gì đó!"
Lâm Cẩm Sắt im lặng.
Cô cũng chẳng biết Đường Lưu Nhan đang ở trong quán bar này mà.
Còn có Tần gia kia...
Trong đầu hiện ra vết sẹo rất dài cắt ngang qua má phải cùng ánh mắt cơ trí sáng ngời, còn có ánh mắt hắn ngày ấy khi liếc qua cô... Cô nhíu mày, đá đi cảm giác quái dị trong lòng, đi phía sau quản lí nghiệp vụ, qua vài căn phòng, đi tới một căn phòng sang trọng khác.
Chỉ thấy quản lí nghiệp vụ gõ cửa phòng, sau khi được sự cho phép liền mở cửa ra, lại thấp giọng nói với Lâm Cẩm Sắt: "Lâm tiểu thư, mời vào"
Cẩm Sắt, em đến thật khéo
Chỉ thấy quản lí nghiệp vụ gõ cửa phòng, sau khi được phép liền mở cửa phòng ra, thấp giọng nói với Lâm Cẩm Sắt: "Lâm tiểu thư, mời vào."
Nói xong lui xuống ngay.
Lâm Cẩm Sắt nhất thời có chút mơ hồ, cảm giác có gì đó không phù hợp, cảm thấy hình như mình vào đây không đúng lúc cho lắm.
Có lẽ do tiềm thức của cô khiến cho cô cự tuyệt quá nhiều những chuyện có liên quan tới Đường Lưu Nhan... Đường công tử cùng người ta bàn công chuyện cô đi vào xem náo nhiệt gì chứ?
Còn nữa, lấy thân phận nào mà đi vào đây?
Đúng lúc cô bối rối đứng ngoài cửa do dự không biết phải làm thế nào trong căn phòng truyền đến tiếng nói thản nhiên: "Sao chưa vào vậy?"
Ngữ điệu mềm mại kia giống như đang chiều chuộng.
Lâm Cẩm Sắt có chút không tự nhiên xiết chặt ngón tay, mím môi rảo bước vào căn phòng.
Không gian rộng như vậy, trang trí chỉ có một màu đen —— dường như mỗi căn phòng trong "lan" cách bài trí đều rất khác nhau... màu sắc như băng lạnh cùng sáng ngời đến chói mắt ngọn đèn khiến cho Lâm Cẩm Sắt cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, đôi mắt đảo qua chỉ thấy Đường Lưu Nhan tùy ý nhưng không tùy tiện ngồi dựa vào ghế sô pha, phong thần tuấn lãng hai tay khoanh lại cười nhìn cô.
Trong ánh mắt hắn nhìn cô giống như sóng nước ôn hòa dao động nhẹ nhàng dưới ngọn đèn.
Sự cổ quái khác thường trong lòng khiến Lâm Cẩm Sắt rời chuyển ánh mắt, đặt trên một người đàn ông khác cũng đang ngồi trên sô pha.
Tần gia.
Tần gia cũng nhìn cô, trong ánh mắt vẫn có gì đó khó hiểu.
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy vô cùng không thích hợp nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu cảm xúc này ở đâu tới.
Bị hai người đàn ông nhìn tới mất tự nhiên, cô khẽ cong khóe môi, nâng mắt, mỉm cười, "Quấy rầy hai người đang bàn công chuyện ." Đầu óc thông minh của cô chuyển động nhưng vẫn vẫn không biết phải nói gì trong trường hợp này, cho nên đầu tiên phảo mở lời bằng câu xin lỗi.
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan một tay chống cằm, khóe miệng vẫn hơi nhếch, ánh mắt rạng rỡ, một tay kia vẫy vẫy về phía cô, mở miệng nói, "Cẩm Sắt, lại đây."
Hắn đang đem cô làm xiếc sao?
Lâm Cẩm Sắt khó hiểu nâng nâng lông mi. Nhưng cô cũng hiểu được, nếu muốn bảo vệ chính mình khi có người ngoài ở đó, cô phải để mặt mũi cho Đường Lưu Nhan.
Vì thế nụ cười cô tươi hơn nắng, nhu thuận tiêu sái qua đó, ngồi xuống bên cạnh Đường Lưu Nhan.
Đường Lưu Nhan hình như vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô, ánh sáng trong mắt vô cùng chói lóa, hắn chậm rãi nắm lấy tay cô, nhẹ xiết ngón tay cô lại, mỉm cười nhìn về phía cô: "Cẩm Sắt, em tới thật khéo " khẩu khí này dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng lại có vẻ như đã đoán trước được sự việc "Trong lòng mong em lâu lắm rồi sao mãi em mới tới."
Còn Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy kì lạ, Đường công tử này, trong lòng chắc chắn có quỷ... khi không lại dùng như vậy ngữ khí và ánh mắt rợn người như vậy nói chuyện cùng cô...hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Bàn tay bị hắn cầm không hiểu vì sao đổ mồ hôi lạnh.
Không chờ cô suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe thấy Tần gia-người rất ít lời đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười khoái trá, "Nhan công tử thật tốt với Lâm tiểu thư" Nghe khẩu khí của hắn, không giống như tán thưởng đơn thuần, mà càng giống như sự đánh giá cùng cảm thán rất sâu.
Bàn tay nắm lấy tay cô khẽ siết chặt, Lâm Cẩm Sắt bị đau hơi nhíu mày, nhưng đáy lòng đã hiểu rõ hơn một chút... không phải Đường công tử này đang muốn sớm vai lãng tử si tình trước mặt tần gia đấy chứ? ...nhướn trán lên một chút, lông mi buông xuống, làm ra nụ cười e lệ ngọt ngào, vẻ mặt không chút giả tạo nào... diễn trò là sở trường của cô, cô muốn biết Đường Lưu Nhan rốt cuộc đang có ý đồ gì.
Quả nhiên, bàn tay nắm lấy tay cô kia khẽ thả lỏng, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười ôn nhuyễn của người đàn ông đó, ý vị thâm sâu, "Đối với người phụ nữ mình thích dù tốt thế nào vẫn thấy không đủ ."
Lòng bàn tay Lâm Cẩm Sắt tiếp tục đổ mồ hôi lạnh.
Cái gì gọi nói dối không chớp mắt, bây giờ cô đã biết rồi.
Nghĩ đến thân là luật sư nổi danh cô mới là lật ngược phải trái, đen trắng lẫn lộn, nhưng không ngờ người đàn ông này còn hơn cô một bậc.
Tần gia mỉm cười, ánh mắt ôn hòa hơn. Loại uy nghiêm sát khí lúc trước khoảnh khắc này tựa hồ đã biến mất toàn bộ không còn chút nào.
Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt bị lời nói của Đường Lưu Nhan làm cho thất điên bát đảo, Tần gia chậm rãi mở miệng, đối tượng câu chuyện biến thành cô: "Lâm tiểu thư, cô rất giống một người."
Cô hơi sửng sốt, không biết phản ứng thế nào, đành phải cười lấy lệ, "A, thật không?"
Tần gia nhìn cô, ánh mắt rất xa rất xa , giống như đang xuyên qua cô để nhìn một người khác, hắn cười, giọng cười sảng khoái, "Đúng vậy, kể cả diện mạo hay khí chất, đều rất giống."
Trong lòng Lâm Cẩm Sắt không hiểu lộp bộp một chút, có một chút gì đó lóe qua trong đầu cô, đáng tiếc là quá nhanh khiến cô không kịp tinh tế suy nghĩ.
Cô cười đến bình tĩnh, "Vậy sao? Thật sự quá khéo ."
Tiếng nói của cô vừa dứt, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, sau đó một cái bàn tay to khẽ đặt trên mái tóc cô, tinh tế vuốt ve, không nói lời nào , chỉ là một chút một chút như vậy, dường như vô cùng trìu mến vô cùng quyến luyến mái tóc như làn sóng của cô.
Tayhắn khi quyến luyến dây dưa với cô đầu ngón tay lạnh như băng.
Lâm Cẩm Sắt mím môi, không biết phải làm thế nào, cô cảm thấy ngón tay mình không khác gì đang đeo chì nặng lên.
Rất lâu sau, Đường Lưu Nhan mới ngừng nụ cười nói, "Tần gia, Cẩm Sắt là độc nhất vô nhị."
Lâm Cẩm Sắt cúi xuống, khóe miệng dẫn ra một chút cười lạnh.
Tần gia dừng một chút, nụ cười vô cùng thâm ý phụ họa nói, "Đúng vậy, độc nhất vô nhị." Sau đó đem ánh mắt dời về phía cô, "Lâm tiểu thư, tôi có một thỉnh cầu, không biết cô có đồng ý không."
"Mời Tần gia dạy bảo." Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn lễ phép trả lời.
"Nghe nói công việc của Lâm tiểu thư gần đây có chút vấn đề" Tần gia dừng một chút, nhìn thấy biểu tình Lâm Cẩm Sắt có chút động đậy, cười, lại tiếp tục nói, "Mà mấy năm gần đây, không gạt cô, sức khỏe tôi ngày càng kém, rất nhiều việc tôi hữu tâm vô lực... không biết Lâm tiểu thư có đồng ý đến giúp tôi hay không?" Ánh mắt hắn nhìn cô rất khẩn thiết , không có nửa chút vui đùa.
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy kinh ngạc không thôi.
Cô với Tần gia trước mắt này, cùng lắm chỉ là có duyên gặp mặt mà thôi. Không phải hắn hồ đồ rồi chứ, chẳng lẽ chỉ vì cô giống người nào đó hắn quen biết mà ủy thác nhiệm vụ quan trọng này cho cô?
Cô không thể nói ra lời.
Qua một hồi lâu, cô mới thay đổi biểu tình trên khuôn mặt, vội vàng cười từ chối: "Tần gia coi trọng tôi ..." Cô còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói khác cắt ngang
"Vậy cám ơn Tần gia ."
Lâm Cẩm Sắt kinh ngạc nâng mắt về phía con người tà nghễ kia.
Chỉ thấy bàn tay Đường Lưu Nhan buông lỏng ra, nhu tình mật ý nhìn cô một cái, sau đó đem tầm mắt dời về phía Tần gia, cười đến mức vẻ mặt chân thành.