Mị Tình - Chương 12

Tác giả: Hà Nại

Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
Tiếng nói xa lạ mà đáng sợ khiến cho Lâm Cẩm Sắt hơi giật mình, nâng mắt nhìn về phía đó.
Một đôi mắt tựa tiếu phi tiếu lại vọng vào.
Tại chỗ cửa nhà hàng trải một tấm thảm thật dài màu đỏ, một đôi nam nữ xuất chúng tư thái thân mật tiêu sái tiến vào.
Người đàn ông một thân tây trang màu trắng, tuấn tú tao nhã dường như chỉ có ở những quý công tử, ánh sáng nơi đôi mắt giống như được ghép lại từ hàng vạn chấm nhỏ, ánh sáng rực rỡ chói mắt đoạt lấy lòng người. Người phụ nữ ngọt ngào động lòng người, một thân lễ phục gợi cảm màu đỏ khiến cho khí chất của hai người vừa đối lập nhau vừa quyện vào với nhau.
Tóm lại hai người đứng chung một chỗ, tựa như một kiệt tác công phu của tạo hóa, đủ khiến người ta phải thán phục.
Hắn hình như đối loại phụ nữ diện mạo ngọt ngào này có chút yêu thích hơn.
Trong lòng có phần không đúng, cô cũng trả lại cho hắn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu.
Người đàn ông kia một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của bạn gái, khóe miệng cong lên ý cười thản nhiên, nhưng ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn về phía cô.
Có lẽ vừa bước vào cửa đã phát hiện ra cô rồi.
Họ cứ nhìn từ xa như vậy.
Không coi ai ra gì.
Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn nửa ngày, thật sự là không có cách nào để tiếp tục so với ánh mắt như khối băng lạnh của hắn ở phía đối diện, đang định ngồi xuống, đã thấy giai nhân bên cạnh hắn vui vẻ kéo hắn đến phía cô.
"Lâm Cẩm Sắt, đúng là cậu! Đã lâu không gặp!"
Chớp mắt đã đi đến trước mặt cô, nụ cười của cô gái đó thật lòng quyến rũ mị hoặc lòng người nha, "Lâm Cẩm Sắt, cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Tô Kính, thời đại học còn ngủ cùng một phòng với cậu đó ." Cô ta giải thích, sau đó dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn cô.
Lúc này hơn phân nửa tinh lực của Lâm Cẩm Sắt đều đặt ở người đàn ông bên cạnh cô ta, hắn đang nhìn cô không chớp mắt, cô có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô nàng kia một cái, ồ, có chút quen mặt, cũng có một chút ấn tượng, vì thế miễn cưỡng cong cong khóe miệng, "Ừ, vẫn nhớ, đã lâu không gặp."
Khi cô ở đại học gần như không có mối quan hệ thân thiết với người nào cả, cho dù là bạn cùng phòng cũng thế. Tính cách của cô có chút lãnh đạm, không hòa đồng cho lắm, hơn nữa thành tích học tập của cô tốt đến nỗi trời giận người phẫn... trong lòng nữ sinh luôn luôn có chút ganh ghét, nhất là khi đối mặt với những đứa con gái vĩ đại và thanh cao hơn mình... cô chính là người bị xa lánh nhất và thường bị coi là không khí ở trong phòng.
Cho nên đối với người phụ nữ tự xưng là bạn cùng phòng với cô ở trước mặt này, cô không có nửa phần cảm giác.
Thậm chí cảm thấy như vậy có chút hoang đường, hai người, hình như đâu có thân quen như vậy nhỉ?
Khẽ thở ra một hơi, cô quay đầu nhìn Hứa Thuyền ở phía sau cũng đứng lên theo cô, "Hứa Thuyền, cứ như vậy đi, em đi trước." Hơi thở Đường Lưu Nhan quá mức mạnh mẽ, không nói gì, trong lòng cô thật sự có tia hoảng sợ đang dần xâm chiếm.
Tô Kính nghe vậy vô cùng ngạc nhiên đem ánh mắt dời về phía người đàn ông đạm mạc đứng sau Lâm Cẩm Sắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, "Hứa Thuyền! Trời ạ, thì ra hai người vẫn còn ở bên nhau sao..." Nói xong có lẽ cảm thấy khẩu khí của mình có chút đường đột, nhanh nhẹn cười nói, "À... ý của tớ là, năm đó chuyện của cậu và Hứa Thuyền ở trường học vô cùng ồn ào huyên náo, không ngờ hai người vẫn còn ở bên nhau, sợ là có rất nhiều người có ý lại phải đau lòng rồi ..."
Chỉ thấy ánh mắt của Hứa Thuyền vẫn dừng lại trên người một người đàn ông khác khóe miệng đang mỉm cười.
Anh nhanh chóng mím môi, đồng tử thâm trầm như đêm, biểu tình hờ hững khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
Lúc này Lâm Cẩm Sắt mới nhớ tới lần đó ở bãi đỗ xe, cô cùng Đường Lưu Nhan hôn môi một màn kia quả thật đã bị anh nhìn thấy, cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt dao động vẫn đặt ở người đàn ông ánh mắt thực "chăm chú" "ôn nhu" nhìn cô, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh buốt từ nơi huyệt thái dương thổi tới.
Lạnh thấu lòng người.
Một lát sau, cô ho nhẹ một tiếng, biểu tình cố gắng duy trì trầm ổn, "Đường tổng, đã lâu không gặp."
Ách... Cô cam đoan, ngữ khí của cô không hề mang sự châm chọc cố ý. Lúc trước Tô Kính chào hỏi cô như vậy, còn cô giờ phút này nhất thời không nghĩ được nên nói với hắn thế nào, vì thế phản xạ có điều kiện mượn lời của cô ta.
Đường Lưu Nhan cười nhẹ, nhưng ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt, "Đúng vậy, đã lâu không gặp, " nói xong, cố ý dừng lại một chút, lại chậm rãi mở miệng, "Thơi gian lâu, ngay cả khi tôi đã nói rồi, Lâm luật sư cũng đã quên mất."
Quả nhiên là tức giận.
Nhưng hắn có tư cách gì mà tức giận chứ.
Nhìn cô bạn gái như hoa như ngọc kia đi, một người rồi lại một người tiếp theo. Thế nào, Đường Lưu Nhan hắn cho phép mình phóng hỏa, lại không cho phép một tiểu luật sư như cô thắp đèn sao? (lấy ý từ câu: Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn )
Hơn nữa, ngọn đèn này làm sao có thể thiêu cháy được chứ.
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy da đầu có chút tê dại, lại có loại phiền chán không muốn dùng miệng lưỡi mà tranh giành, vì thế cong cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười, miễn cưỡng nói "Phải không? Vậy chúc Đường tổng có một đêm valentine thật đẹp" sau đó nhanh chóng nhấc túi xách chạy lấy người.
Một nơi thị phi như thế, không nên ở lâu.
Kỳ lạ là lần này cả hai người đàn ông đều không đuổi theo.
Đừng đợi trên đường một lúc thì rốt cục cũng chui được vào taxi, nói địa chỉ, sau khi xe khởi động cô mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tình huống như vậy, thật đúng là quỷ dị khiến cho cô chống đỡ không nổi.
Cô làm sao có thể dự đoán được, hôm nay đột nhiên lại gặp Hứa Thuyền, càng không thể tưởng tượng được, lại còn gặp được Đường Lưu Nhan đã bao ngày không thấy.
Trùng hợp như vậy thật đúng là không gặp nhiều lắm.
Cô mặc kệ có ai nói cô giống đà điểu hay không, chỉ cần chạy trốn, cô chỉ biết một điều rời khỏi hai người đàn ông này, cô sẽ cảm thấy thoải mái một chút.
Lớn tuổi rồi, không chịu nổi loạn ép buộc này .
Lắc đầu thở dài một phen, khi cô nâng mắt lên, lại phát hiện đường đi có chút không đúng, vội vàng lên tiếng nói với lái xe
"Tài xế, chú đi nhầm đường rồi, nơi này không đến được hoa viên biển xanh."
Không ngờ lái xe kia không kêu một tiếng, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm liếc cô một chút, tự lái xe theo ý mình. Ngay khi trong lòng cô lộp bộp một tiếng đang định gọi điện thoại báo nguy, lái xe kia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện , "Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư, đại ca bảo tôi đưa cô đến một nơi."
Cô kìm lòng không được mà trừng mắt lên.
Giọng nói này...
Bóng dáng này...
... Hàn Húc!
Lâm Cẩm Sắt... không xong rồi .
Đường Lưu Nhan...
Ngài quả nhiên lợi hại.
Trong nhà hàng lúc này, lại là một cảnh tượng khác
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan thấp giọng bên tai bạn gái Tô Kính nói câu gì đó, người phụ ữn xinh đẹp cười ra tiếng, giả bộ oán trách khẽ đẩy hắn một chút, sau đó xoay người rời khỏi.
Một lát sau, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.
Một người ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt đạm mạc.
Một người khác vẻ mặt lười biếng, khóe miệng mỉm cười.
Nhưng không khí trong đó lại vô cùng căng thẳng, giống như có một quả bom nổ chậm chỉ cần một cú va chạm sẽ "bùm" ngay lập tức.
Một sự giằng co vô hình.
Hồi lâu, một người đàn ông đặt hai tay lên bàn, vẻ mặt thanh thản cười nhẹ lên tiếng, "Hứa tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh." (cửu ngưỡng đại danh: lâu nay đã ngưỡng mộ) Ngữ tốc hắn thật chậm, dường như chứa đựng một ngầm ý sâu xa
"Không biết ngài đưa người phụ nữ của tôi tới nhà hàng chính mình mở, rốt cuộc là có ý gì?"
Ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông kia giờ phút này lại thấp thoáng ý cười, "Người phụ nữ của ngài? Nhan công tử, mời ngài ăn nói biết suy nghĩ một chút, trong lòng ngài nghĩ gì tôi đại khái có thể đoán được, nhưng mà, " ngón tay thon dài của anh cầm lấy chén trà đã nguội, nhấp một ngụm, khẩu khí lành lạnh tiếp tục nói, "Tôi sẽ không cho ngài có cơ hội xúc phạm cô ấy."
Ánh mắt Đường Lưu Nhan khẽ động, mỉm cười, "Nói như vậy Hứa tiên sinh ngài, à không, tôi nên gọi ngài là... người thừa kế của Viêm bang – Cửu thiếu gia mới đúng, mục đích của ngài cũng đơn giản lắm sao?" Tiếng cười của hắn như châm chọc, "Chuyện ngài giấu giếm còn ít sao, người phụ nữ ngốc ngếch kia có lẽ cũng không ngờ rằng, mối tình đầu của cô ấy bây giờ lại trở nên như vậy..."
Nói xong, lại cảm thấy có chút phiền chán, liền bỏ lửng câu nói, tinh quang trong mắt ánh lên một tia kì dị, "Lần này cho dù ngừng lại, nhưng lần sau gặp lại, tôi và ngài, chính là kẻ địch."
Nói xong, xoay người, thản nhiên rời đi.
Người đàn ông phía sau sắc mặt cũng lạnh lẽo như hầm băng thấp giọng nói, "Đường Lưu Nhan, chúng ta vẫn là kẻ địch."
Đêm Valentine tốt đẹp
Xe taxi chậm rãi dừng lại ở một khách sạn năm sao xa hoa.
Lâm Cẩm Sắt suy nghĩ một chút .
Khách sạn này...
Đôi mi thanh tú nhíu chặt, cô cắn nhanh môi dưới, tốt lắm, nếu Đường Lưu Nhan muốn mượn điều này để làm nhục cô, như vậy mục đích của hắn đã sắp đạt được rồi .
"Lâm tiểu thư, mời." Sau khi dừng xe lại Hàn Húc lãnh đạm lên tiếng, miệng nói "Mời", hãy nhìn biểu tình kia tư thế kia, nếu là cô nói không muốn đi vào, chỉ sợ cô cũng không thể quyết định.
Sự tức giận chiếm hết suy nghĩ, Lâm Cẩm Sắt hừ hừ bằng mũi, cố ý âm dương quái khí (âm dương quái khí: kì quái, quái gở) nói, "lão đại nhà cậu lá gan thật lớn, đầu tiên là giam lỏng theo dõi tôi, hiện tại ngay cả chiêu bắt cóc này cũng dùng tới, lại còn không sợ tôi sẽ tố cáo hắn!" Nhưng sau khi thốt ra những lời này cô lại có chút hối hận, mím môi, ánh mắt quăng tới Hàn Húc đang đứng cách cô hai bước, quả nhiên nhìn thấy cái miệng hắn giác khẽ quéo một cái khó mà nhận ra, dường như trong câu nói của cô có gì đó ngây thơ buồn cười lắm.
Nụ cười này khiến khuôn mặt cau có của cô có chút không nhịn được, lại không tiện mở miệng trách cứ, vì thế lại hừ một tiếng, hất tóc, tao nhã rảo bước tiến vào khách sạn.
Nói về Lâm Cẩm Sắt ở thành phố B vốn là nhân vật của công chúng, hơn nữa trước đó không lâu còn cùng đại nhân vật hô phong hoán vũ của thành phố B – Đường Lưu Nhan đến khách sạn này khai mạc lễ nhận con thừa tự, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng ai chẳng biết Lâm Cẩm Sắt này là cành vàng lá ngọc, vì vậy không thể chậm trễ tiếp đón được.
Cô cũng không ngờ, cô lại phô trương tới vậy...
Quản lí khách sạn đã đứng chờ ở cửa, trong khoảng khắc liếc nhìn ra phía ngoài, vừa vặn thấy cô bước vào, ánh mắt sáng lên, vội vàng cười quyến rũ đến phía cô:
"Lâm tiểu thư cô đã tới, Đường tổng đã đặt phòng trước rồi, chờ cô lâu lắm rồi đó!" Nói xong, còn vô cùng ái muội nháy mắt với cô mấy cái.
Lâm Cẩm Sắt vốn không có lửa giận trong lòng, hắn nói chưa dứt lời, nhưng những câu nói này càng tới thì cô lại càng cảm thấy có một dòng tà hỏa trong lòng! Hơn nữa ánh mắt ghê tởm đó, lửa giận trong lòng Lâm Cẩm Sắt lại càng bốc lên, không ngờ là bốc mạnh quá, thiêu cháy cả người bên cạnh...
Nhìn lướt qua thẻ nhân viên trên иgự¢ của quản lí, cô lạnh lùng lên tiếng, " Tống quản lí phải không? Hàn Húc, cậu đi nói cho giám đốc, Tống quản lí này hành sự bất lực, không biết phân biệt tốt xấu, đừng để đến lúc tôi lại phải gặp người phiền toái như vậy nữa." Nói xong, cô nghiến mạnh đôi giày cao gót tiêu sái đi qua.
Còn lại Tống quản lí kia vẻ mặt còn chưa kịp phản ứng lại mờ mịt đến thất thố.
Ông trời ơi! Hắn làm sao lại đắc tội với tiểu tổ tông này chứ? ! Này, này...
Hàn Húc đứng đó trong chốc lát, bộ mặt lạnh lùng hờ hững, cuối cùng vẫn nhịn không được mà "xì" một tiếng, nở nụ cười.
Giám đốc ...
Khách sạn này rõ ràng là sản nghiệp của đại ca, lời nói này của cô, rõ ràng muốn hắn đi nói cho đại ca mà?
Quả nhiên là nơi này.
Bị nhân viên tạp vụ đưa tới phòng tổng thống sang trọng, Lâm Cẩm Sắt nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng nhắm mắt lại, từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ phun ra một ngụm hờn dỗi.
Hắn quả nhiên là muốn làm nhục cô.
Thật giận tên tiểu nhân so đo từng tý, âm hiểm, giả dối này!
Nơi này rõ ràng là nơi vì muốn thắng kiện mà cô đã câu dẫn hắn, hắn ra lệnh cho cấp dưới của mình mở phòng.
Quầy bar bóng loáng, lạnh như hầm băng, sô pha da thật màu trắng, ngọn đèn mờ nhạt ái muội, giường lớn xa hoa cỡ đo KingSize...
Huyệt thái dương của cô lại bắt đầu giật giật.
Dường như mệt ૮ɦếƭ đi, đau đầu quá, đau đến mức иgự¢ không thở nổi.
Kẻ cơ bắp Hàn Húc kia có lẽ sợ làm hỏng chuyện lớn của lão đại nhà mình, thực "Thức thời" mà không bám theo nữa. Cô khẽ cắn môi, sải bước đi đến quầy bar.
Chậc chậc, quả nhiên là Đường đại thiếu gia ... thật phô trương.
Nhìn một hàng hồng rượu kia đi, tuy rằng hiểu biết của cô đối với hồng rượu không nhiều lắm, nhưng ở trong xã hội thượng lưu hỗn loạn đã lâu, cô cũng có một chút kiến thức. Số bình hồng rượu trân quý này...không biết đã đập tan bao nhiêu tiền của, nhưng khiến cho lòng cô hơi ngứa, hận không thể mở mấy bình ra, lửa giận khẽ bốc lên trong lòng.
Đáng tiếc cô không phải sâu rượu, nhấp nhấp môi, ánh mắt tìm tòi một bận, Lâm Cẩm Sắt cầm chai nước sô đa ướp lạnh, mở ra rồi đổ vào ly, uống từng ngụm từng ngụm không thèm để ý đến hình tượng.
Ý nghĩ của cô, bây giờ vô cùng cần sự bình tĩnh.
Sự xuất hiện của Hứa Thuyền khiến cho trái tim ban đầu nhìn như kiên cố không gì phá nổi của cô rách toạc ra ...đúng như Tiểu Ưu từng nói, lòng cô vẫn rất yếu đuối, không chịu đựng nổi những khảo nghiệm của chuyện cũ. Nếu trong tim cô vẫn còn tồn tại loại cảm xúc áy náy và bất an này, công việc của cô sớm muộn cũng sẽ sai lầm bởi sự phân tâm của cô.
Hơn nữa còn sự uy Hi*p, ngầm cảnh cáo của Đường Lưu Nhan...
Nhắm mắt lại, cầm ly nước đi về phía ghế ngồi, Lâm Cẩm Sắt cố gắng để cho lòng mình thoát khỏi cảm xúc đáng ghét đó, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vang kì lạ, cô quay ra, gặp phải hai tên bồi bàn đứng ở cửa, họ nhìn thấy cô, liền cúi đầu cung kính nói, "Quấy rầy Lâm tiểu thư , đây là thức ăn khuya Đường tổng đã dặn dò."
Lâm Cẩm Sắt khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc kệ họ đem bàn ăn đẩy vào, sau đó không tiếng động rời đi.
Nước sô đa trong ly thanh thấu sáng lấp lánh, ở dưới ngọn đèn hôn ám kêu ùng ục ùng ục làm nổi những bọt khí lên trên, cô đưa cái ly ra nhìn rất lâu, đột nhiên thì thào ra tiếng
"Đường Lưu Nhan, cuối cùng ngài muốn điều gì?"
Cô hoàn toàn không đoán được tâm tư của hắn, nhưng lại rõ ràng hiểu được, hắn với cô không có tình yêu . Nếu không yêu, vì sao lại đối xử với cô như vậy? ... Cô dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ đã trưởng thành, không có thái độ khao khát tình yêu như những cô gái trẻ cũng không có tâm lực đi đối phó với hắn nhiều như vậy.
"Thế nào?" Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng trêu đùa, làm cho Lâm Cẩm Sắt trong lòng căng thẳng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Lưu Nhan tà ác dựa vào cửa, chiếc áo khoác được cởi ra và vắt lên một cánh tay, khóe miệng hơi cong, ngả ngớn mà khoái trá, "Không vui lắm, nhưng chỉ muốn cùng Lâm luật sư trải qua một đêm valentine tốt đẹp mà thôi."
Lâm Cẩm Sắt ép lửa giận xuống, tốt lắm, Đường đại thiếu gia lại đang dùng lời nói ban nãy của cô để đùa giỡn cô đây mà!
Điều chỉnh tâm trạng một chút, Cô miễn cưỡng cười cười, "Trời tính không bằng người tính." Không có cách nào cả, cô chỉ muốn múa mép khua môi, biết rõ lời nói trào phúng như vậy sẽ chọc giận đại thiếu gia trước mắt, cô cũng không sợ.
Cô nói ra những lời như vậy, bên ngoài thì dường như không đến nơi đến chốn, còn có chút lạc đề, nhưng trên thực tế với người âm hiểm tâm cơ thâm trầm như hắn, Lâm Cẩm Sắt cô rõ ràng không thể đấu lại hắn rồi.
Đường Lưu Nhan làm bộ như chưa hiểu, trong ánh mắt hơi lóe ra một tia sáng, mỉm cười, bước nhanh về phía cô, Lâm Cẩm Sắt không khỏi cảm thấy có chút khi*p đảm, vì thế nắm chặt ly nước trong tay lùi lại phía sau.
"Sợ gì chứ?"
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan cười nhẹ một tiếng, đột nhiên bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô, khẽ kéo một chút, thuận thế uống một ngụm nước sô đa của cô. Ngay cả khi Lâm Cẩm Sắt còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã cúi đầu, tìm đến môi cô, hung ác...
Hôn!
Lâm Cẩm Sắt giật mình suýt nữa không thể hô hấp, trừng mắt từ chối, cô biết phản kháng cũng vô dụng, cho nên nhắm mắt lại mặc hắn trêu đùa .
... Ừm, thì ra nước sô đa, cũng sẽ làm con người ta say.
2 phút sau, Đường Lưu Nhan mới thoả mãn buông môi cô ra, đôi bàn tay tà ác kia lại bắt đầu chậm rãi du ngoạn trên cơ thể cô.
Giọng nói của hắn đầy miễn cưỡng, giống như khi vừa thức dậy, "Cô bé, nghe nói em muốn tôi sa thải Tống quản lí kia? Người đó là trợ thủ đắc lực của tôi, mấy ngày không gặp, tính tình của em lại thay đổi không ít nha... hừ, thật kiêu căng." Tuy nói như vậy, nhưng khẩu khí kia, lại lộ ra không ít phóng túng cùng sủng nịnh .
Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, trong khoảnh khắc đã lộ ra nụ cười quyến rũ, vươn ngón tay ngọc ra khẽ chọc chọc vào иgự¢ hắn, giọng nói mê hoặc, hơi thở mê hoặc buồn nôn, "A, Nhan công tử là đau lòng vì hắn hay là vì tôi đây? Hơn nữa, thai đổi đó, cũng là vì sự sủng ái của ngài mà ra đó ." Nói xong, Lâm Cẩm Sắt lập tức bị chính mình làm nổi cả da gà.
Đường Lưu Nhan rầu rĩ nở nụ cười, thản nhiên mở miệng, "Nói cũng đúng, đều là vì sự sủng ái của tôi mà ra" hắn nói chuyện có chút chậm chạp, nhưng lại hàm xúc mang nhiều tầng nghĩa, "Như vậy, em có phải nên báo đáp tôi một chút không?"
Lâm Cẩm Sắt vừa nghe xong, suýt nữa cắn lưỡi!
Người đàn ông này thực giống ánh mặt trời làm sáng lạn toàn bộ dải ngân hà!
Nhưng chính cô là người khởi xướng mà, cô lại không còn lý do cũng không có gan tiếp tục trêu chọc hắn, vì thế thuận khí, lại cười nói, " Hồng nhan tri kỷ của Nhan công tử nhiều lắm nha, chả lẽ lại không có cô gái nào muốn báo đáp ngài sao..." Câu này còn chưa nói xong, đã thấy Đường Lưu Nhan mắt điếc tai ngơ bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của cô!
Trong lòng cô hoảng hốt, a một tiếng tay chân bắt đầu luống cuống muốn bảo vệ chiếc áo sơ-mi đã bị tháo vài nút áo... cô tan sở vẫn còn mặc chiếc váy công sở, vậy thật tiện nghi cho Đường Lưu Nhan...hắn thấy cô che quần áo, ngón tay thon dài tái nhợt cũng bắt đầu dọc theo đường cong phía eo của cô dò xét trong váy...
Lâm Cẩm Sắt hoảng loạn phản kháng lại càng bị sức ép cường đại kia ngăn chặn trên cơ thể...
Giống như toàn bộ hệ thống cảm quan của cơ thể đều tập trung trên đôi môi trằn trọc của hắn cùng ngón tay đang chuyển động kia...
Hắn đi xuống dọc theo cổ cô, khẽ cắn một cái. Cô kịch liệt thở dốc.
Ý loạn tình mê, chỉ nghe thấy tiếng nói bên tai mang chút tùy hứng và ngang ngược , "Không cần hồng nhan tri kỷ, chỉ cần mèo con không ngoan là em thôi..."
Thật lâu sau, Lâm Cẩm Sắt gỡ tấm drap xuống, nhìn người đàn ông vẫn như thói quen xuống giường tắm rửa, lại ngước nhìn trần nhà.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Quả nhiên... là "một đêm valentine tốt đẹp" nha...
Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
Khi Đường Lưu Nhan từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy Lâm Cẩm Sắt ngồi dựa vào đầu giường hút thuốc.
Ngọn đèn màu vỏ quýt ái muội mê ly, chiếc chăn màu trắng được quấn lại ngăn trở cảnh xuân dưới bả vai, lộ ra xương quai xanh tinh tế mê người cùng cánh tay gầy guộc trắng nõn.
Bàn tay phải thon dài tao nhã kẹp một điếu thuốc, sương khói vây quanh làm mờ vẻ mặt cô.
Đó là loại biểu cảm ba phần chán nản, ba phần quyến rũ, ba phần hờ hững còn một phần mê mang phong tình.
Tuấn mi cong lên, hắn đi qua đó, thoải mái đoạt lấy điếu thuốc tiện tay dập tắt luôn, dường như có một tia chán ghét chợt lóe qua trên khuôn mặt, hắn nói: "Phụ nữ không nên hút thuốc."
Lâm Cẩm Sắt mặc kệ điếu thuốc đã cháy được một nửa tắt đi trong tay hắn, lộ ra hàm răng trắng, tiếng cười mềm như tơ, "Tôi lại nghĩ rằng phụ nữ hút thuốc mới gợi cảm."
Đường Lưu Nhan cười nhưng không nói gì, hắn khẽ kéo chiếc áo ngủ màu trắng xuông, mở hai tay ra, miễn cưỡng gợi lên một nụ cười nhạt, khuôn mặt càng thêm tuấn tú: "Đến đây" Vẻ mặt hắn giống như muốn gọi chú mèo nhỏ vào trong lòng mình.
Lâm Cẩm Sắt khẽ mím môi, kiềm chế bất mãn xuống, đem chăn kéo lên trên một chút, chầm chậm bước về phía hắn, chưa kịp làm gì, đã thấy Đường Lưu Nhan giống như không thể kiên nhẫn hơn nữa kéo cô lại, Lâm Cẩm Sắt chỉ kịp a một tiếng, đã bị hắn kéo vào trong lòng.
Hơi thở nóng rực từ trên đầu truyền xuống, cùng với mùi sữa tắm hơi thoảng qua
"Nói xem, hôm nay tôi nên phạt em thế nào đây?"
Tayhắn vây chặt quanh eo cô, giọng nói cũng là ôn nhu tới mức quỷ dị.
Lâm Cẩm Sắt bị lực đạo đè nén bên eo thật sự rất đau, một chút lãnh khí dâng lên, Đường đại công tử cuối cùng cũng khởi binh hỏi tội rồi.
Cô càng cúi thấp, giả bộ trấn định, "Vừa mới không phải Nhan công tử đã phạt rồi sao?" Nhìn những vết xanh tím trên người cô đi, Đường công tử này không hề nhẹ nhàng, lại còn khắc dâu tây nên những chỗ mà quần áo không thể che đậy nổi, cô còn đang lo không biết phải gặp người khác thế nào đây.
Đường Lưu Nhan hơi nhíu mày khó mà nhận ra, vì ba chữ "Nhan công tử" mà dạo này cô rất hay nói.
Hắn cười khẽ, đặt cằm lên bờ vai để trần của cô, chậm rãi nói, "Đó là Nhan công tử phạt, không phải tôi."
Lại bị hắn phản kích rồi!
Lâm Cẩm Sắt giờ phút này chỉ có thể thở dài, "Vậy Đường tổng nói đi, tôi đã làm sai cái gì?"
"Em nói xem?" Đường Lưu Nhan hé ra khuôn mặt vô cùng tuấn tú, đủ để mị hoặc chúng sinh, chiếc cằm hơi nhọn đặt trên vai cô, có chút hơi đau.
Cô không thoải mái di chuyển cơ thể để cho bả vai dễ chịu một chút, không ngờ Đường Lưu Nhan lại không chịu buông tha cô, không chỉ tiếp tục đem cằm đặt trên vai cô, còn ngả ngớn cọ mặt vào cô, "Trốn cái gì?"
Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt, thật sâu thở ra một hơi, mới nói, "Tôi và anh ấy chỉ là ngẫu ngộ." (ngẫu ngộ: ngẫu nhiên gặp mặt)
"Ồ? Khéo quá, ngẫu ngộ vào đúng dịp lễ tình nhân."
"Tin hay không tùy ngài, " cô liếm liếm đôi môi hơi khô, tiếp tục nói, "Anh ấy được điều đến tòa nhà tôi làm việc, tôi gặp anh ấy lúc tan sở, anh ấy lịch sự mời tôi ăn bữa cơm, đưa tôi về nhà, dù sao cũng từng quen biết..."
"À ừ, đưa em về nhà, nhà của em ở hoa viên Biển Xanh sao?"
Gân xanh trên trán co rút, Lâm Cẩm Sắt lại hít thật sâu, người đàn ông này quả thực không thể nói lý! Ngay chuyện này cũng phải tính toán chi li.
"Đường Lưu Nhan, chuyện này không quan trọng, tôi chỉ muốn nói với ngài, tôi và Hứa Thuyền đã không thể nữa cho nên ngài không cần tức giận , càng không cần đối phó với anh ấy."
Ánh mắt Đường Lưu Nhan tối sầm lại, một lát sau cười nhạt ra tiếng, "Lâm Cẩm Sắt, em biết không, em đang theo bản năng bảo vệ một người đàn ông khác, khi em đang ở trong lòng tôi, em lại che chở cho một người đàn ông khác" ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, giống như nói với người yêu, "Em nói xem, tôi có nên phạt em hay không?"
Lại nữa.
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi.
Thích phạt hay không, tùy đại gia ngài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc