Mị Tình - Chương 11

Tác giả: Hà Nại

Ôm em...anh không thể
Lưu lại vài giờ ở quán bar, sau đó đi ra ghế lô chuyên dụng của quán bar ăn cơm trưa, Lâm Cẩm Sắt trở lại với công việc, cho đến mười giờ tối thì quay lại nhà trọ.
Bật đèn, nhà trọ im ắng.
Cô cũng không để ý, Đường Lưu Nhan này, xuất quỷ nhập thần hành tung bất định, đối với chuyện hắn ở đâu làm gì cô cũng không rõ lắm và cũng chẳng muốn biết.
Tóm lại, chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Bước vào phòng tắm tắm sơ qua, cô cầm khăn mặt một bên lau khô tóc một bên mở tivi tinh thể lỏng, thuận tay lấy khối điệp, để vào DVD cơ.
Là phim bộ Edward Scissorhands của Tim Burton.
Cô rất ít khi xem phim, nhất là xuyên thời gian, thứ hai là cốt truyện hư cấu cô chỉ cười nhạt.
Nhưng hôm nay, có lẽ tâm trạng tốt, cô đột nhiên muốn xem một bộ phim.
Tắt đèn đi, nghe nói như vậy xem phim mới có không khí.
Vì thế, buổi tối mười một giờ, Lâm Cẩm Sắt mặc áo ngủ rộng thùng thình, cầm một ly cà phê lạnh, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, xem phim.
... cảnh đầu tiên cô thấy là khuôn mặt tái nhợt mê mang, đầu tóc rối tung, đôi bàn tay kéo.
Ngăn cách với nhân thế bởi sự cô đơn không thể lý giải, nỗi bi thương không thể ôm người mình yêu.
Năm này qua năm khác, anh yêu cô, lại cô độc ở trong pháo đài cổ kính kia, dùng bàn tay kéo của mình lộ ra nội tâm tốt đẹp.
Năm này qua năm khác, cô nhớ anh, nhưng lại giống như người bình thường mà kết hôn sinh con, chỉ biến anh thành câu chuyện cổ tích kể lại cho con.
Cổ tích. Một câu chuyện cổ tích thường không có kết thúc. Giống như yêu nhau mà không thể ôm lấy.
Không thể nói với nhau, không thể đi cùng nhau.
Nhưng chỉ cần có một đoạn thời gian bên nhau như vậy.
...
Mãi đến khi bộ phim kết thúc, phụ đề tiếng Anh chậm rãi hiện lên, Lâm Cẩm Sắt vẫn như trước ngồi yên không nhúc nhích, màn hình tinh thể lỏng phản chiếu khuôn mặt không chút thay đổi của cô.
...
...ôm em.
...anh không thể.
Cô ôm lấy đầu gối, chậm rãi tựa đầu vào đó.
Không tiếng động rơi lệ.
Cô nghĩ chính mình Edward bàn tay kéo kia.
Yêu thương một người đàn ông, không thể ôm, không thể yêu, bởi vì làm như vậy, sẽ gây nên thương tổn cho anh.
Đường Lưu Nhan cảm thấy, Lâm Cẩm Sắt thật sự là một người phụ nữ lúc nào cũng có thể cũng gây cho hắn sự mới mẻ.
Khi hắn về nhà đã là đêm khuya hơn hai giờ sáng, không bật đèn, mơ hồ nhìn thấy phòng khách của ánh sáng và người phụ nữ kia.
Hắn bước vào, đúng là tivi không tắt. Âm lượng không lớn, không có tín hiệu, kêu xào xạc .
Người phụ nữ ngồi trên sàn nhà cách tivi không đến một thước, ôm đầu gối ... đang ngủ.
Chẳng lẽ lại uống rượu sao?
Hắn ngồi xuống nhìn cô.
Không có mùi rượu.
Cô ngủ thực im lặng, lông mày đậm, lông mi mềm nhẹ khẽ rung động trên mí mắt, cái mũi xinh đẹp yên lặng hô hấp, thật khác so với khi cô thức dậy.
Hắn cứ nhìn cô như vậy, không biết nhìn bao lâu, một lúc rất lâu sau, bỗng nhiên vươn tay, như có như không vuốt ve mái tóc của cô, cúi đầu nói, ánh mắt thâm ảm khó hiểu...
"Nếu em không phải Lâm Cẩm Sắt..."
Bóng đêm mênh ௱ôЛƓ, giọng nói hắn nhẹ như vậy, giống như bị sự yên tĩnh chôn vùi.
Lâm Cẩm Sắt đang ngủ vô tình chà sát, đem mặt vùi vào sâu hơn.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, hai người đối diện, ăn bữa sáng.
Cơm sáng rất truyền thống của Trung Quốc. Sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có cháo và bánh bao.
Khẽ xoa bả vai đau nhức, Lâm Cẩm Sắt buồn bực ăn bữa sáng.
Luôn luôn trừng mắt, căm giận nhìn người đàn ông đối diện đã ăn xong, đang uống nước, đọc báo.
Người đàn ông này thật đúng là không có nửa chút phong độ đàn ông! Tối qua cô xem phim không ngờ lại ngủ mất, hắn không gọi cô dậy thì có thể bỏ qua, nhưng lại cứ để cô ngồi ngủ như vậy trong phòng khách, làm cô bị cảm lạnh mất rồi!
Đường Lưu Nhan giống như không thấy, giống như người nhàn rỗi không bận bịu tiếp tục nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi đọc báo.
Trầm mặc kỳ lạ lan tràn trên bàn cơm.
Không lâu sau, Lâm Cẩm Sắt khẩu khí trầm tĩnh, buông đũa, đẩy ra một nụ cười giả tạo, chậm rãi lên tiếng
"Nhan công tử, ngày hôm qua ngài cho tôi một tin rất vui."
Nghe thấy cô xưng hô khác với thường ngày, người đàn ông lúc này mới ngẩng đầu lên, con mắt nhìn về phía cô, ánh mắt chớp động hứng thú
"Em muốn nói cái gì?"
Lâm Cẩm Sắt trong lòng thầm hừ lạnh, muốn giả vờ sao? Không có cửa đâu!
Uống một ngụm sữa đậu nành, cô cười, "Tôi không biết Nhan công tử ngày hôm qua vì sao lại \'ly kỳ\' xuất hiện trong cuộc hẹn của tôi và Trần tiểu thư...tất nhiên, tôi cũng không có hứng thú muốn biết, nhưng mà, " cô gài tóc vào sau vành tai, dừng ở ánh mắt hắn, "Chuyện quán bar, xin ngài cho tôi một lý do."
"Bằng không, quá mức thụ sủng nhược kinh, sẽ làm tôi hoảng sợ ૮ɦếƭ mất."(thụ sủng nhược kinh: lo sợ vì được sủng quá mức)
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan mỉm cười cười khẽ.
Lông mi hắn rất dày và đậm, khẽ khép lại, giọng nói như có như không hàm chứa ý cười, "Lý do?" lặp lại câu hỏi, hắn chậm rãi đem tầm mắt đẩy về phía cô.
Đối với phản ứng của hắn, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy có chút không hiểu lắm.
Thấy cô có chút nghi hoặc và giật mình, trong mắt hắn tràn đầy trêu đùa cùng một chút lãnh liệt không dễ phát hiện.
"Lâm Cẩm Sắt, tôi nói rồi, quyền quyết định ở trên tay tôi, em không có quyền hỏi tôi lý do, tôi đưa cho em cái gì việc duy nhất em có thể làm, chỉ là nhận lấy."
Một dòng khí lạnh chảy trên lưng cô.
Đồng thời còn có cảm giác mệt mỏi thật sâu.
Cô thậm chí có thể cảm giác được đầu ngón tay đang khẽ run lên cùng với trái tim đang chìm vào bóng đêm thật sâu.
Thật không ngờ, lúc này cô lại muốn cười .
Thì ra trên đời này, có người đàn ông tặng quà cũng cường thế đến mức đó.
Cô lại tự làm mất mặt mình .
Thật lâu sau, cô khoát tay áo, cười quyến rũ, "Tôi hiểu rồi."
Đây là phương thức cô và hắn ở chung, hợp đồng, chủ nhân và nô lệ, mệnh lệnh và nghe theo, khống chế và chịu khống chế, đòi hỏi và bị đòi hỏi.
... Cô thiếu chút nữa đã quên mất.
"Lâm Cẩm Sắt."
"... Ừm?"
"Cuối tuần là lễ khai trương \'Lan\', em cùng tôi đến tham dự một chút "
"Được."
Trả lời ngoan ngoãn, nhìn theo bóng dáng rời đi của người đàn ông đó, Lâm Cẩm Sắt cúi đầu, không nói tiếng nào bỏ luôn bữa sáng của mình.
Thất Tịnh vui vẻ
Mấy ngàn năm trước đây, lão giáo sư tổ tông của nhân dân đứng trên bờ một nhánh sông nào đó bi khái thở dài:
"Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ."
(có thể hiểu là: cuộc đời như nước chảy mãi không ngừng, bất kể ngày đêm)
Thức dậy, ăn cơm, đi làm, về nhà, ngủ, rời giường...
Mỗi ngày đều ở trong cái vòng tuần hoàn buồn tẻ đó mà chậm rãi đi qua.
Đã bốn ngày Lâm Cẩm Sắt không nhìn thấy Đường Lưu Nhan. Từ ngày đó sau khi "tan rã trong không vui trên bàn cơm ", hắn không xuất hiện ở nhà trọ nữa.
Nhưng thật ra loại chuyện như vậy đây là lần đầu tiên xảy ra.
Rốt cuộc là có chuyện gì, Lâm Cẩm Sắt không rảnh phân thần tự hỏi. Vụ án cô tiếp nhận, còn có mười ngày phiên toà sẽ mở, nhưng Trần Cảnh Hoa mang tiếng là đương sự lại thủy chung không liên lạc với cô... điều này làm cho công việc của cô không thể tiến cũng không thể lui, điều này buộc cô phải tìm một cái chìa khóa khác.
Chuyện đã như vậy, Lâm Cẩm Sắt sẽ không tốn hơi thừa lời nữa.
Có lẽ Trần Cảnh Hoa này đầu óc toàn bã đậu hoặc là bị sét đánh rồi, cô là biện hộ luật sư của cô ta, muốn cô ta nói ra chân tướng, tất nhiên là có đạo lý của cô...
Chỉ cần cô có thể nắm giữ toàn bộ chân tướng của sự việc, mới có thể " hốt thuốc đúng bệnh ", đem những điểm đáng ngờ có thể biến thành lý lẽ, không cho công ty môi giới Thịnh Thế bắt được nhược điểm, đồng thời lừa dối trên phiên toàn ... cô lại chưa nói muốn tố cáo cô ta, cô ta sợ cái gì?
Các cô hiện tại chính là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, làm sao cô có thể mạo hiểm đạp nát cái danh hiệu bấy lâu mà phiêu lưu đi làm chuyện ngu xuẩn?
Chẳng lẽ năng lực biểu đạt của cô có vấn đề, khiến cho Trần đại tiểu thư hiểu lầm cái gì rồi?
Khẽ thở dài một hơi, cô buông 乃út xuống, thật mạnh tựa lưng vào ghế ngồi, ấn lên huyệt thái dương đang co rút đau đớn, không có tiến triển gì, lại còn xuống dốc như thế, vụ án này tưởng thắng mà lại đen tối đi rồi.
Đường Lưu Nhan lại cố tình "vô cớ mất tích", nếu có chút hỗ trợ của hắn, có lẽ có thể nói giúp Trần Cảnh Hoa.
Dù sao hai người bọn họ cũng có một chân.
Bĩu môi, không ngờ Đường đại thiếu đối với tội phạm Gi*t người cũng có thể sinh ra Dụς ∀ọηg.
Dũng khí thật đáng khen.
Quả nhiên, đàn ông dù thông minh âm hiểm đến thế nào, xét cho cùng, vẫn là loại sinh vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Vừa cảm thán, không thèm suy nghĩ vấn đề rắc rối này nữa, cô thu thập mọi thứ, đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc, đi ra văn phòng riêng của mình.
Sở luật sư của cô bao gồm tiểu muội bưng trà rót nước bên trong, còn có 32 người nữa, trong đó số luật sư có giấy chứng nhận đạt trình độ cao nhất là 25 người, mỗi người đều có những vụ án của chính mình, còn Lâm Cẩm Sắt chính là người sáng lập sở luật sư này (sở luật sư chính là văn phòng luật sư của ta đó), hoặc có thể gọi là bà chủ, trừ giải quyết những vụ án của chính mình, mỗi ngày còn phải xử lý đủ chuyện khiến cô sứt đầu mẻ trán.
Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ già, thật sự sẽ già rất nhanh...
Oán giận...
Phụ nữ qua tuổi 25, đã không còn tư cách mình còn trẻ nữa. Cô cũng sẽ lo lắng khóe mắt trơn nhẵn sẽ xuất hiện thêm vài đường thẳng dài (nếp nhăn đấy), cũng sẽ sợ hãi mỗi ngày nào đó thức dậy sẽ phát hiện da mình nhão đi...
Đây là một chuyện thật đáng sợ.
Nhất là loại phụ nữ như cô không chỉ dùng đến đầu óc, còn phải dùng vẻ bề ngoài làm νũ кнí sinh tồn.
Bỏ di động ra nhìn thời gian, tám giờ tối, ồ, vẫn sớm, mới tăng ca được hai tiếng.
Nhưng cô cảm thấy mệt ૮ɦếƭ được, huyệt thái dương cứ giật giật.
Cô quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút.
Hỏi những đồng nghiệp khác cùng tăng ca vài câu, cô rời khỏi sở luật sư, bước vào thang máy.
Có một số người, có một số việc, là như vậy, không hơn một bước, cũng không kém một bước, mà lại gặp nhau vào đúng thời gian đó.
Người trong thang máy không nhiều lắm, nhưng đều làm việc trong cùng một tòa nhà, dù sao cũng có chút quen mặt, nhìn nhau cười, gật đầu một chút xem như chào hỏi, Lâm Cẩm Sắt bước vài bước về phía sau, đứng ở góc thang máy, chán chường chăm chú nhìn vào con số phía trên thang máy không ngừng giảm đi.
Hai mươi.
Mười chín.
Mười tám...
Mười ba.
Đinh...
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông đi vào.
Có giọng kêu khẽ của phụ nữ, ẩn ẩn xôn xao.
"Đẹp trai quá..."
"Tôi vào đây lâu như vậy giờ mới thấy người đẹp trai như thế..."
Lâm Cẩm Sắt không chút để ý ngẩng mặt lên.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Điện quang hỏa thạch gian.
Ánh mắt của cô lúc này đông cứng lại, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích.
...
Người kia rõ ràng cũng thấy cô, trong mắt hiện lên một tia dao động ngoài ý muốn, nhưng chỉ hơi mím môi, dường như không quen biết, im lặng ...
đi đến bên cạnh cô.
Hứa Thuyền. Hứa Thuyền.
Trong lòng cô yên lặng khắc sâu, đầu óc cũng là một mảnh trống rỗng.
Không gian nhỏ hẹp trong thang máy.
Lúc này khoảng cách giữa hai người họ, không đủ mười cm.
Cảm giác tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc lại xa xôi trên người anh làm cho hốc mắt cô nóng lên.
Cô ép chặt ngón tay, ép chặt dòng cảm xúc nào đó dường như muốn mãnh mẽ phun trào ra.
...
Mười một.
Mười.
Chín...
Một.
Cảm giác không trọng lượng cuối cùng cũng biến mất, cửa thang máy mở ra, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.
Cô giống như con cá đã lâu không thể hô hấp nổi cuối cùng đã có thể thở trong một bầu không khí mới mẻ, túm nắm chặt túi xách trên vai sợ hãi lo lắng phải rời ngay khỏi không gian khiến cô không thể hô hấp này.
Nhưng mà.
Không bước được vài bước, cánh tay của cô đã bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lại!
"Cẩm sắt, anh tới đây vì em." Anh ở phía sau cô kín đáo thấp giọng nói.
Đột nhiên trong Ⱡồ₦g иgự¢ có vài thứ mềm mại bắt đầu trở nên đau nhức.
Tám giờ hơn ngã tư đường thành phố B, đúng thời điểm ánh sáng ngọc của ngọn đèn chiếu vào dòng người đông đúc kia.
Hôm nay không biết tại sao lại đông đến vậy.
Trên ngã tư đường quốc lộ, dòng người, dòng xe cộ tấp nập, từ xa nhìn lại giống như đại quân kiến khổng lồ. Cửa hiệu hai bên thật náo nhiệt, có cửa hàng còn có loa lớn tuyên truyền, thậm chí còn treo đèn Ⱡồ₦g đỏ.
Vì ngồi trong xe, mà chiếc xe này cách âm quá tốt, cho nên Lâm Cẩm Sắt căn bản không có cách nào nghe rõ chiếc loa kia nói gì.
Đúng lúc cô muốn hạ cửa kính xe xuống thăm dò quan sát, dường như lại nghe thấy tiếng nhẹ nhàng thở dài, người đàn ông bên cạnh mở miệng
"Thất Tịch vui vẻ."
Cô ngẩn người.
Thất Tịch... Valentine của người Trung Quốc.
Trừ công việc ra, Lâm Cẩm Sắt bình thường là người rất thoải mái rất tùy ý, trừ tết âm lịch cùng lễ Noel thì những loại lễ hội thông thường khác trên cơ bản cô đều không hiểu biêt lắm, hơn nữa Thất Tịch lại tính theo âm lịch, cho nên nhận thức ngày hôm nay là Thất Tịch nếu không phải Hứa Thuyền nhắc tới, cô chắc chắn quên sạch rồi.
Có lẽ rất lâu trước kia, cô cũng đã nhớ tới nó .
Chỉ là cô đã quên mà thôi.
Một lúc lâu sau, cô thì thào thành tiếng, "Anh cũng vậy."
Lamborghini chạy rất chậm trong dòng xe đông đúc kia.
"Nếu đã là ngày lễ, cách nhật không bằng gặp mặt, anh mời em ăn cơm?" Khẩu khí vững vàng lại hơi cẩn thận khiến cho lòng cô có chút chua xót kì lạ.
Vẫn như vậy. Anh vẫn như vậy.
Ngay cả khi hận cô tới như vậy, nhưng lại không bao giờ nói một câu xúc phạm trước mặt cô.
Trong lòng cho dù có hàng ngàn vạn suy nghĩ, nhưng ra đến miệng, lại hóa thành một từ "vâng" và cái cúi đầu.
....
Yêu em đã thành thói quen
Lamborghini dừng lại ở trước một nhà hàng bài trí rất Trung Quốc.
Hứa Thuyền xuống xe trước, vòng qua bên kia, kéo cửa xe mở ra giúp cô, phong cách vô cùng thích hợp.
Cô hơi kéo kéo tà váy, mím môi chui từ trong xe ra.
Khi còn ở trên xe cô không hỏi anh sẽ đi đến đâu, nhưng trong lòng cũng rõ ràng hiểu được anh không thể nào cứ đơn thuần như vậy mà đưa cô về nhà.
Nói như thế nào đây?
Cảm thấy không yên, nhưng lại không thể cự tuyệt.
Loại tâm tình này không thể nói rõ ràng, cô đầy bụng tâm sự đi theo phía sau anh, vào nhà hàng.
Sở dĩ nói nhà hàng này rất Trung Quốc chủ yếu là bởi kiến trúc của nó... phiên bản cung điện thời nhà Thanhh. Ngói lưu ly, rồng giương nanh múa vuốt, còn có đèn Ⱡồ₦g đỏ rực nơi tiền sảnh.
Quản lý nhà hàng còn rất có tâm, nơi cửa ra vào và các ghế ngồi đều có viết
"Thất nguyệt thất nhật thất kiều tiên
Kim phong ngọc lộ hận khổ đoản
Triêu triêu mộ mộ thường tương bạn
Bất tiện ngưu lang tiện uyên ương"
"Sao khiên ngưu xa xôi, sông ngân nữ sáng trong " một câu đối chúc phúc rất phù hợp với không khí.
Bồi bàn chu đáo đưa họ đến nơi dùng màu xanh của cây cối làm bình phong, Lâm Cẩm Sắt vừa thấy, xấu hổ chu chu khóe miệng.
Chỗ ngồi của tình nhân.
Nâng mắt lên đã thấy biểu tình người đàn ông bên cạnh vẫn rất tự nhiên, môi mấp cô hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, yên lặng ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu đỏ.
"Em ăn gì nào?" Hứa Thuyền ngồi đối diện cô nhẹ giọng hỏi.
Bóng đèn ở nhà hàng này là cái loại đèn có màu sắc vô cùng thoải mái, ấm áp, Lâm Cẩm Sắt không tự nhiên đặt tay dưới gầm bàn, ngón tay xiết chặt vào nhau .
Cô nói, "Em ăn rồi ."
Hứa Thuyền nghe xong nâng mắt nhìn cô một chút, ánh mắt hơi tối, nói với bồi bàn đứng ở phía đối diện: "Hai phần bánh bao uyên ương, một hồ phổ nhị, một ly cà phê đen, vậy đã, cám ơn." Ngay cả thực đơn cũng không dùng tới, nói ra như một thói quen, sau đó đem ánh mắt dời về phía cô nói, "Cà phê không tốt cho dạ dày, ăn bánh bao lót dạ trước đã."
Ngón tay xiết trắng bệch.
Anh còn nhớ...
Khi đó mùa đông còn chưa qua, đúng thời điểm tuyết rơi, ai cũng biết sau khi tuyết tan trời sẽ lạnh tới mức muốn đòi mạng. Anh ở dưới ký túc xá của cô gọi điện bảo cô đi xuống, nhưng ổ chăn ấm áp khiến cô không nỡ bỏ đi, vì thế miễn cưỡng nói, "Ngoài trời lạnh lắm, không muốn đi xuống." Suy nghĩ một chút thêm một câu "thiện ý " hơn, " Mị lực của ổ chăn so với anh lớn hơn nhiều."
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, dường như có chút bất đắc dĩ , "Như vậy, nếu so với anh mị lực lớn hơn rất nhiều, vậy so với bị đói thì sao nhỉ?"
Sau đó cô cúp điện thoại, bước xuống lầu, tuy không nói nhưng kỳ thật cũng rất ngạc nhiên.
Lúc xuống lầu rồi, chỉ thấy người thanh niên kia mặc áo lông màu xám đơn bạc, bên ngoài mặc thêm chiếc áo gió màu đen, khăn quàng cổ màu trắng nhìn qua cực kỳ sơ lãng, anh cầm một túi gì đó nóng hổi giơ về phía cô thản nhiên đắc ý cười.
Là một cà phê đen bốc khói, cùng vài cái bánh bao thịt mới ra lò.
Khi đó hắn cũng là như thế này nói , " Cà phê không tốt cho dạ dày, ăn bánh bao lót dạ trước đã."
Cà phê đen thuần rất đắng rất chát, bánh bao lại nóng hổi, sau đó mới biết đó vốn là anh mua hộ bạn cùng phòng, không ngờ lại đúng dịp trở thành vật hi sinh để anh "Dụ hoặc" cô xuống lầu.
Khi đó yêu thương chính là đi uống một tách cà phê đen.
Hoặc nói, tình yêu của cô, nỗi nhớ của cô, chỉ là phần ấm áp đến ngay lúc đó khiến cho tâm tình sợ hãi của cô cảm động một chút.
Bây giờ khi đã xa cách vài năm, tình cảnh này, lời nói của anh khiến cô có chút không biết làm sao.
Một hồi lâu sau, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy mình nên nói cái gì đó, nghĩ ngợi một chút, quyết định hỏi một câu hỏi của nghi thức gặp mặt cũng là vấn đề cô muốn hỏi từ lâu
"Mấy năm nay, anh ổn chứ?"
Chỉ thấy thần sắc của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, con mắt nhìn cô đầy sóng gió, con người đen sẫm thâm trầm, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ngay khi cô còn mơ hồ tự hỏi chẳng lẽ mình đã chọn sai đề tài sao, đôi mắt anh lại khôi phục thành một mảnh trong sáng
"Ừm, cũng không tệ lắm."
Đúng vậy, CEO của tập đoàn kiến trúc Đông Hải bây giờ anh đã trở thành nhân vật tinh anh cao cấp trong xã hội. Ở đại học khi cô biết, anh dùng thành tích học tập xuất sắc nổi trội kết hợp với cách xử lý công việc ổn thỏa, tiền đồ của anh chắc chắn sẽ rất quang minh đủ khiến cho đám sinh viên vô cùng ngưỡng mộ.
Cô lén thở ra một hơi, sự nghiệp như thế, có thể khác sao?
Đồ ăn được mang đến rất nhanh.
Cô bị sự nhẹ nhàng bâng quơ trả lời của anh khiến cho có chút buồn chán, lại vô cùng mệt mỏi, muốn xin phép rồi chạy lấy người, nhưng lại nghĩ, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh mà có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, cho nên lập tức cô chặt đứt ý nghĩ.
Nhưng không nói gì thì lại xấu hổ quá, vì thế cô hơi do dự, khẩu khí châm chọc lại mở miệng hỏi, "Anh... Vậy đóa hoa bách hợp kia là anh gửi tới ." Không phải nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Hứa Thuyền vẫn nhìn cô, nghe xong gật đầu, cong cong khóe miệng, "Anh nghĩ em sẽ thích ."
Cô ách một tiếng, gượng cười, "Em tặng người khác rồi ."
"Vì sao?" Vẻ mặt anh thoáng ngạc nhiên, anh biết cô đoán ra là hoa anh tặng, nhưng lại không ngờ rằng kết cục của bó hoa đó lại là như thế.
Cô nâng mắt, thần sắc có chút phức tạp, môi trắng bệch, "Vì sao? Hứa Thuyền, những lời này nên là em hỏi anh mới đúng. Vì sao anh lại được chuyển đến nơi làm việc của em, vì sao anh lại tặng hoa cho em?"
Nói xong, cô khép hờ hai mắt, nhấc ly cà phê lên uống một ngụm, buộc khẩu khí của mình phải có chút bức người
"Thật sự không có cách nào để trở về đâu Hứa Thuyền, lúc đó... Tình yêu của em đã hết, không có cách nào cả ... Chúng ta buông tha lẫn nhau đi, em không muốn tiếp tục tra tấn chính mình ..."
Lời nói của cô ngắt quãng, va đập vào nhau, nhưng cô biết anh nghe hiểu được.
Cô rõ ràng hiểu được, tặng hoa, đưa cô đến đây, những hành động này của anh, bất quá chỉ là muốn gọi đoạn trí nhớ này của cô trở lại mà thôi.
Nhưng anh không biết rằng, những chuyện cũ này kỳ thật tất cả cô đều nhớ rõ , chỉ là cố ý giả vờ đã quên mà thôi. Cho nên những gì anh đã làm, rất nhiều nhưng cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Sắc mặt Hứa Thuyền ngày càng ảm đạm, khuôn mặt anh tuấn sơ lãng có chút tái nhợt, tay anh nắm thật chặt, làm nổi lên những đường gân màu xanh trắng
Hồi lâu, anh chậm rãi mở miệng, "Nhiều năm như vậy, ta anh rất muốn quên em đi. Anh nói với chính mình, em là một người phụ nữ giả dối, hư hỏng, người phụ nữ như em không đáng có được tình yêu của anh, nhưng yêu em đã trở thành thói quen rồi. Mỗi lần trời lạnh tuyết rơi, anh tự hỏi liệu em có mặc nhiều quần áo hay không, cho dù chuyển trường mỗi lần mua bữa sáng đều không cẩn thận mà mua thêm một phần, khi đi qua tiệm giày, anh sẽ không tự chủ được mà tìm đôi giày cao gót màu đỏ..."
"Anh cũng rất muốn bỏ thói quen này đi, nhưng đã là thói quen thì làm sao có thể dễ dàng bỏ như vậy? Thời gian quá ngắn, còn chưa đủ để anh bỏ nó thì em lại xuất hiện ..."
Lâm Cẩm Sắt yên lặng nghe anh gần như đang độc thoại, cảm thấy khóe mắt nóng kịch liệt, xoang mũi ê ẩm . Đột nhiên cô tham lam, vươn tay gắt gao nắm lấy những ngón tay đặt trên ly trà nóng bỏng đang cố sức giãy ra kia của anh.
Giọng nói của cô mang theo ý khóc mà hơi trầm, "Đừng như vậy, Hứa Thuyền."
Cảm nhận được những ngón tay được cô chạm vào lại cứng đờ ra, anh muốn giãy ra, giật giật, nhưng bàn tay bên trên của cô lại dùng sức quá mạnh.
Giọng nói của anh vô cùng cẩn thận, "Cẩm Sắt, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không?"
Lâm Cẩm Sắt trong lòng cũng là một mảnh bi thương.
Cô sớm đã không còn là cô gái cao ngạo, sắc sảo lại hồn nhiên kia nữa rồi.
Thời gian là tàn nhẫn như vậy, anh dường như vẫn cứ dừng lại ở khoảnh khắc đó, còn cô, bây giờ đã không còn xứng với anh nữa.
Nó oanh liệt thay đổi lắng đọng lại tất cả, nhưng lại thủy chung không chịu để cô lại phía sau.
Cô nhìn về phía anh, đôi đồng tử hoảng hốt, nói "Muộn rồi, quá muộn rồi ... Hứa Thuyền, đã quá muộn rồi."
Khi hai người còn đang nhìn nhau không biết nói gì, phía cửa nhà hàng truyền đến một loạt những tiếng xôn xao.
Cô mượn cơ hội đứng lên, có chút bất ổn lại có chút hoảng hốt nói, "Em đi trước."
Còn chưa kịp đáp lại, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi duyên dáng,
"Lâm Cẩm Sắt?"
Tiếng nói xa lạ mà đáng sợ khiến cho Lâm Cẩm Sắt khẽ giật mình, nâng mắt nhìn về phía đó.
Một đôi mắt tựa tiếu phi tiếu lại vọng vào. (tựa tiếu phi tiếu: như cười như không)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc