Ám sátKhi từ trung tâm SPA đi ra ngoài, tâm tình Lâm Cẩm Sắt càng thêm khó chịu.
Không nói gì ngẩng đầu lên nhìn trời.
Thì ra trên thế giới này, thực sự có thể đem thần tài ra bên ngoài dọa người.
Vừa rồi sau khi cô thưởng thức tất cả các dịch vụ, đi tới quầy tính tiền, lại được thu ngân cười tủm tỉm báo cho biết cô "may mắn" có được thẻ ưu đãi miễn phí!
Cô nghĩ lúc trước điều mà Dung Thất nói nhỏ với nhân viên kia có lẽ chính là việc này .
Mấy vạn đồng đó.
Không đánh cho cô thành thủy diêu, không cam lòng đó mà!
Giày cao gót hung hăng dẫm mạnh trên sàn đá cẩm thạch phản chiếu mặt người, sau khi đi ra khỏi cửa lớn lại trao một ánh mắt phẫn hận cho kẻ cơ bắp từ nãy đến giờ vẫn đứng im một chỗ kia, không thể chọc giận chủ nhân, kẻ thuộc hạ như hắn chẳng lẽ cũng không thể mạo phạm sao? (nguyên bản là con chó như hắn, nhưng nghe thô quá nên để thành thuộc hạ, bạn nào có ý kiến comment phía dưới)
Tuy rằng bị Lâm Cẩm Sắt giận chó đánh mèo ánh mắt khó hiểu liếc qua cô một cái, nhưng biểu tình của Hàn Húc cũng chả thay đổi gì, nhìn cô đi được một khoảng cách nhất định, bước đi của hắn cũng lập tức bắt đầu
Nắng đẹp, bầu trời trong xanh, mặt trời, nắng hè chói chang.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, làm cô cảm thấy mát lạnh.
Lâm Cẩm Sắt ở phía trước đi vài bước rồi đột ngột dừng lại không quay đầu, nói, "Hàn Húc đâu rồi? Đem cái này trả lại cho đại ca của anh."
Tiếng nói vừa dứt, túi xách được mở hé ra, cô cầm lấy trong tay xẹt qua không trung tạo thành một đường cong, cánh tay Hàn Húc dễ dàng đón được, một từ cũng không nói, ánh mắt nghi hoặc lại dán vào thân ảnh lả lướt phía trên.
Tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt hắn, Lâm Cẩm Sắt nhẹ nhàng cười, tiếng cười đó dường như mang theo sự mỏi mệt và bất đắc dĩ, "Kỳ lạ sao? Không có gì, tôi có rất nhiều tiền, vài đồng này với tôi chẳng là gì cả."
Cô rốt cuộc làm sao vậy?
Hành động ngốc nghếch này...
Tiền bạc, tiền bạc, chẳng lẽ Đường Lưu Nhan dùng tiền mê hoặc cô, cô thực sự nghĩ đến có thể bị mê hoặc sao?
Cho dù thật sự trả lại được tấm thẻ này, Đường Lưu Nhan còn có nghìn nghìn vạn vạn tấm thẻ khác, nghìn nghìn vạn vạn cách trói buộc. Ý nghĩ của cô, hành vi của cô ngu xuẩn đến buồn cười.
Vừa nãy không hề e ngại ánh nắng của mặt trời nhưng lúc này cô lại cảm thấy đau đầu hoa mắt.
Muốn chạy trốn!
Đường Lưu Nhan không dùng xiềng xích, không dùng còng tay, càng không dùng đến lao ngục, nhưng mà cô lại bị hắn giam cầm !
Nhược điểm của cô ở trong tay hắn, muốn chạy trốn thì phải trốn như thế nào đây? Nhước điểm của cô chính là xiềng xích là lao ngục của hắn!
Bàn tay nắm chặt thành quyền, lửa giận sự không cam lòng so với ánh nắng của mặt trời kia còn muốn thiêu đốt hơn, áp lực rất lớn, kỳ thật từ rất lâu trước kia, cảm giác vô lực cũng đã thật sâu mà tồn tại, còn bây giờ, loại cảm xúc không thể khống chế này cơ hồ còn muốn cắn nuốt cô đến mức cực điểm!
Một tiếng nói trong lòng nói với cô: không cần phải hy sinh bản thân nữa, sự nghiệp mặc kệ đi, tiền mày đã có nhiều như vậy, bây giờ nên sống một cuộc sống thoải mái mới được!
... không!
Lại là một giọng nói nữa chen vào: không đủ, như vậy vẫn chưa đủ! Ham muốn tiền bạc của mày lớn như vậy, người yêu mày còn chưa có, nụ cười của người hận mày đang tà nghễ nhìn mày, mày, làm sao có thể dừng bước như vậy? !
Sau đó tiếng nói này càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, mãnh liệt giống như thủy triều, cuồng dã đánh về phía cô.
Trong đầu ong ong, đau đầu kịch liệt.
Đúng khi cô đau đến dường như không thể chống đỡ nổ muốn gục xuống, một trận gió kì lạ, "Phanh!" qua một tiếng, bên tai hình như có tiếng gió mạnh mẽ thổi vù vù, đầu óc cô còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị một loại lực mạnh mẽ gắt gao ôm lấy, người đó nhanh chóng đem cô bỏ xuống đất.
Bên tai truyền đến tiếng nói dồn dập hụt hơi nhưng vẫn trấn định như trước của Hàn Húc, "Lâm tiểu thư, cẩn thận, có người ám sát!"
Ám sát...
Ám sát!
Sự hoảng sợ trong đồng tử lúc này thoáng tan ra, chuyện chỉ có trên tivi hoặc trong tiểu thuyết ngôn tình thế mà lại xảy ra trên người cô!
Hai tay không tự chủ được nhanh chóng ôm lấy cánh tay tráng kiện của Hàn Húc, trừ việc đó ra, cô cơ bản không biết phải phản ứng thế nào.
Cô nhìn thấy Hàn Húc rút một chiếc súng lục đen tuyền từ trong túi của bộ tây trang ra, theo tiếng nổ súng viên đạn bay theo hướng vừa rồi, mơ hồ nghe thấy có tiếng người la hét chói tai, trái tim cô đập cực nhanh trong Ⱡồ₦g иgự¢, đầu óc trống rỗng.
"Chi nha..." một chiếc taxi mạnh mẽ bị ngă lại, Hàn Húc mở cửa xe phía dưới ra, đẩy mạnh cô vào trong, sau đó chính mình cũng rất nhanh tiến vào, dùng giọng nói quát tên lái xe đang vô cùng hoảng sợ kia, "Lái đi, nhanh lên!"
Taxi thả chân ga rất mạnh, ầm ầm rời đi.
Xe chạy nhanh như bay, tay lái của tên tài xế này trong tình huống bất ngờ ấy mà vững vàng được như vậy, kể ra cũng kì lạ chứ nhỉ.
Lâm Cẩm Sắt cúi đầu thở gấp, cô đã bị dọa tới.
Rõ ràng là ban ngày, trong pháp chế nghiêm minh của Trung Quốc, vậy mà còn có thể trình diễn tiết mục ám sát như vậy.
Càng buồn cười hơn là, cô lại là nhân vật chính trong đó.
Sợ hãi còn chưa kịp làm gì, cô đa nhìn thấy người bên cạnh lấy điện thoại ra, bấm số, cũng người trong điện thoại trao đổi rất nhanh.
Nhìn biểu tình nghiêm chỉnh của hắn cùng ngữ khí cung kính đó, đối phương hẳn là người lãnh đạo trực tiếp của hắn...à không, xã hội đen thì làm gì có người lãnh đạo trực tiếp cơ chứ, phải gọi là đại ca mới đúng, tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), kẻ thù có khắp nơi trên thiên hạ!
Đang lúc cô căm hận, Hàn Húc khẽ lên tiếng "Vâng" sau đó, đưa điện thoại cho cô
"Lâm tiểu thư, đại ca bảo cô tiếp điện thoại."
Lâm Cẩm Sắt lập tức cười lạnh, vừa nghĩ tới, hắn đã tìm đến rồi đó.
Nhận điện thoại, cô nhanh chóng nói thẳng, "Đường Lưu Nhan, ngài chọc giận kẻ thù thế nào mặc kệ, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến tôi!"
Thế nhưng đầu dây bên kia lại nở nụ cười, tiếng cười sung sướng đáng đánh đòn, "Sao? Vì sao em khẳng định đó là kẻ thù cảu tôi? Em không phải là luật sư sao, như thế nào, kẻ thù còn có thể ít hơn tôi chắc?" Giọng nói đó hình như tâm trạng rất tốt.
Lâm Cẩm Sắt giận dữ, hai mắt híp lại, " Lâm Cẩm Sắt tôi bản lĩnh lớn nhất là " quân tử phòng thân", không bao giờ gặp những chuyện phiền toái kiện tụng cả, ngài nói, " giọng nói trong sáng, cô nhấn mạnh từng chữ, "Kẻ thù này rốt cuộc là của đại ca xã hội đen ngài, hay là của tôi?"
Ngô gia có nữ ngự tỷ
Khách sạn Đường tỳ.
Trong một nơi bí mật ở phòng tổng thống.
Có lẽ có khoảng hai mươi mấy người, tây trang màu đen, kính râm tháo xuống đặt trong tay, đứng nghiêm trang.
Không khí yên tĩnh lan vào mọi ngõ ngách, trừ bỏ một phen lười biếng giọng nammột giọng nam lười biếng.
Hắn là người duy nhất ngồi ghế trong phòng. Trên một bộ salon da thật màu trắng, chỉ có một ly rượu đỏ như máu, di động tùy ý đặt trong tay phải, hai chân vắt lên nhàn nhã.
"Cô gái, chúc mừng em còn sống."
"Ồ? Vì sao em có thể khẳng định đó là kẻ thù của tôi? Em không phải luật sư sao, như thế nào, kẻ thù so với tôi còn ít hơn sao?"
Nghe vậy, trong lòng mỗi người ở đây đều âm thầm kinh ngạc, người phụ nữ đó là ai, dám ăn nói lỗ mãng với đại ca của họ như vậy?
Hơi suy nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn mang vẻ không có một chút gợn sóng hay sợ hãi, hai tai lại không hẹn mà cùng dựng thẳng lên cao cao, không phải mọi người cùng muốn biết, nhưng hiếu kỳ là bản năng của con người...
"Lâm tiểu thư, em quên rồi sao, Đường minh là trong sạch, tôi là đứng đắn người làm ăn, đừng đem cái danh nghĩa xã hội đen chụp lên đầu tôi."
"... À ừ, ngài nói sao thì chính là như vậy." Ngữ khí trêu đùa thoải mái, nhưng ánh mắt lại dần dần đạm mạc, "Đưa điện thoại cho Hàn Húc đi."
Sau vài giây ngữ khí đã thay đổi thành bình tĩnh uy nghiêm: "Hàn Húc nghe cho kỹ đây, dùng tính mạng của cậu mà bảo vệ tốt cho cô ấy."
Lại là vài câu nói không nhanh không chậm, và đã cúp điện thoại.
Trong điện thoại có người rốt cục nhịn không được đành phải mở miệng ra tiếng: "Đại ca, người phụ nữ đó quan trọng như vậy sao? Còn bắt nhị ca của chúng tôi dùng tính mạng bảo vệ ả, này, này..."
Người đàn ông nhấc chiếc ly cao đế lên, xuyên qua chất lỏng đỏ rực đó, khóe miệng cong lên thần bí nói: "Quan trọng, đương nhiên quan trọng, cô ấy..."
Ngón tay thon dài tinh tế cầm ly rượu, cổ tay khẽ cong lên, đem chất lỏng trong ly uống một lần cạn sạch, trong đôi đồng tử xẹt qua một tia sáng nguy hiểm mà nóng rực
"Là \'Bảo bối\' tôi đã tìm kiếm rất lâu rồi ."
Không khí xung quanh lập tức thay đổi, vô cùng quỷ dị và căng thẳng.
Lặng ngắt như tờ!
Mỗi người ở đây đều đã đi theo Đường Lưu Nhan nhiều năm, đều rõ ràng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Trong lòng đã hiểu rõ.
"Tôi triệu tập mọi người đến đây là có mục đích, nói vậy trong lòng các vị đã rõ ràng rồi chứ." Tựa hồ không chút mảy may quan tâm tới việc vì chính mình mà không khí thay đổi, Đường Lưu Nhan thản nhiên ngồi đó, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được không khí xung quanh lạnh như băng, đến mức nhập vào xương tủy.
"Tìm được tên sát thủ kia, không cần bức cung, Gi*t ngay lập tức."
Hôm nay ra cửa tại sao lại quên xem hoàng lịch chứ.
Buổi sáng khác thường, xuất môn đại hung.
Đầu tiên là gặp một tên đào hoa, sau đó không biết tại sao lại bị "Ám Sát" viên đạn không làm cô chảy máu, nhưng thật ra lại bị một con hồ ly làm tức giận đến mức huyết khí sôi trào.
Trừng mắt với con hồ ly đang thông cáo với những kẻ cơ bắp, Lâm Cẩm Sắt cười lạnh.
Trong sạch? Ai tin được đây?
Đường minh là một tổ chức lớn, nền móng vững chắc, vùng ảnh hưởng rộng, người bình thường không có khả năng tưởng tượng, muốn trong sạch, nào có dễ dàng như vậy?
Hoàn toàn không tìm thấy sơ hở...
Nếu không phải thật sự không thu thập được căn cứ phạm tội của Đường minh, cô đơn thương độc mã phải tin tên hồ ly đó!
"Lâm tiểu thư, đã khiến cô phải sợ hãi." Giọng nói cứng nhắc giống như người máy lập được lập trình sẵn.
Cô cong cong khóe miệng cho có lệ, "Biết là tốt rồi."
Ánh mắt hướng ra ngoài cửa xe, thông qua gương chiếu hậu nói với tên tài xế taxi ánh mắt thần bí mà sợ hãi, "Mời chạy xe đến hoa viên biển xanh, cám ơn." Tên lái xe thật đáng thương, chắc hẳn là sợ hãi lắm, lúc xuống xe có lẽ nên cho hắn ít tiền an ủi.
5 phút sau.
... Quả nhiên là rất sợ hãi.
Nhìn chiếc taxi vặn vẹo mà bối rỗi rời đi, cho đến biến mất không thấy nữa, Lâm Cẩm Sắt cất giọng cười nhạo, lúc này mới xoay người, đi tới cửa nhà mình.
Vừa đi vừa nói với người đi theo phía sau, "Anh, ở cửa chờ tôi, không lâu đâu, chỉ hai ngày thôi."
Lấy chìa khóa tra vào ổ, khoái cảm trả thù làm cho bước chân của cô rất nhanh.
Cô sợ ૮ɦếƭ, trải qua sự việc sợ hãi vừa rồi bây giờ cô đối với người vệ sĩ mà Đường Lưu Nhan phái tới kia cơ bản không hề có tâm lý mâu thuẫn gì cả. Loại cảm giác không bài xích này, cô khi có khi không, nhìn tâm trạng của cô, lúc này tâm trạng của cô lại không " khoái trá như vậy " ...
Vừa mới vào cửa, Lâm Cẩm Sắt đã bị chấn động .
Dưới ngọn đèn, tuyệt thế mỹ nhân gợi cảm lộng lẫy hai chân bắt chéo ngồi ngay ngắn trên ghế quý phi, một bộ đồ màu đỏ tươi bó sát người, chiếc áo gần như chỉ che khuất được vị trí mẫn cảm, khoảng da màu mật ong lộ ra dưới ánh sáng của ngọn đèn trở nên mê hoặc lòng người, thắt lưng màu km loại, chặt khít vào nửa thân dưới.
... Bên cạnh cô còn có một chiếc roi da trông rất xấu xí...
Cuồng dã, khiêu khích, nguy hiểm.
Chỉ thấy ánh mắt của tuyệt sắc mỹ nhân này khẽ khiêu khích, đồng tử lãnh nghễ nhìn cô, "Đã trở về."
Ngô Ưu là người kì lạ nhất mà Lâm Cẩm Sắt đời này đã gặp.
Thứ nhất, rõ ràng là đại mỹ nữ, lại cố tình phải làm LES dẫm nát trái tim của vô số đàn ông. Vài năm trước, cô ổn định ngồi trên ngai vàng của hoa hậu giảng đường, gặp được bao nhiêu chàng trai trẻ si tình theo đuổi, người con gái này lại tung ra câu nói vô cùng anh dũng cũng vô cùng dọa người: "bà cô tôi chỉ yêu con gái, sinh vật ba chân mời chủ động tránh xa 10 mét, cám ơn đã hợp tác." ( thuần khiết ... MM vô tội hỏi: vì sao là ba chân?...ha ha, chỉ có thể tự hiểu, không thể nói ra )
Thứ hai, sinh ra xinh đẹp như vậy, nhưng khi mở miệng chính là một người phụ nữ lưu manh.
Thứ ba, xuất thân là thiên kim đại tiểu thư, thân thế hiển hách chức thành dọa người, nhưng bản thân lại là một đầu bếp rất ổn, đặc sắc của Pháp, Ý, Đức, Anh hay các quốc gia trên thế giới đều có thể làm được.
Thứ tư, cô không ở được một căn hộ ở tầng cao, nhưng cũng không nên cùng cô trong một biệt thự quá nhỏ.
Thứ năm...
Không chờ cô từ trong xúc động phục hồi lại tinh thần, Ngô Ưu liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Vừa cùng bạn gái của tớ chơi trò chơi kích thích, chưa kịp thay quần áo, nếu cậu có hứng thú, hoan nghênh gia nhập."
Lâm Cẩm Sắt lại bị chấn động .
Một lúc rất lâu sau đó, cô mới thì thào ra tiếng, "Tiểu ưu, cậu thực sự là một sinh vật vô cùng kì lạ..."
"Quá khen."
Đâm lao phải theo leo
Phòng khách lớn như vậy, hai người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau.
"Cậu nói ngày hôm qua gặp Hứa Thuyền, hắn tặng hoa cho cậu?"
Lâm Cẩm Sắt xoay người quay đi, "Tớ nói hôm qua hắn tặng hoa, nhưng tớ không nhìn thấy hắn."
"À, vậy cậu sợ cái gì? Tặng hoa cho cậu cũng không phải ăn cậu."
Lâm Cẩm Sắt không khỏi lườm cô một cái vì đầu óc của cô bay quá xa: "Tiểu Ưu, mấu chốt không ở đó, tớ với anh ấy đã chia tay từ vài năm trước rồi, vì sao anh ấy còn muốn tặng hoa cho tớ, vì sao anh ấy lại chuyển đến công tác ở dưới lầu công ty tớ? !"
Ngô Ưu ôm cánh tay, đem sức nặng cơ thể đặt vào chiếc ghế quý phi phía sau, đôi môi đỏ mọng lãnh diễm khẽ cong lên, ý cười lạnh nhạt, "Cậu nói sao? Còn không phải đối với cậu dư tình chưa hết sao?" Ngữ khí hơi hơi lên men.
Đôi mày Lâm Cẩm Sắt nhíu lại thật sâu: "Không phải, tớ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Cô nhớ rất rõ, ngày ấy bên phía ngoài cửa ra vào của tòa án, mặt anh không chút thay đổi lướt qua cô, loại hận ý phát ra từ toàn thân này vô cùng chân thực và chính xác ... Vì sao, bây giờ lại có thay đổi lớn như vậy?
Loại ôn nhu như vậy từ vài năm trước, đã không còn thuộc về cô nữa.
"Cho nên để trốn tránh, cậu ngay cả công việc cũng không làm, chạy đi uống rượu."
Lại là ngữ khí lạnh lẽo đó.
Lâm Cẩm Sắt không biết phải làm thế nào, mím môi, có chút buồn nản, "Xin lỗi, tớ sai rồi."
Cô thừa nhận, Hứa Thuyền dùng cách này xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô sợ hãi và vô cùng hốt hoảng.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết mình đang sợ cái gì.
"À ừ, tại sao lại sai rồi?"
"..." Da mặt khẽ run rẩy, một lát sau, cô mệt mỏi suy sụp mà hạ bả vai xuống, "Tớ không nên uống rượu, lại còn để cho Đường Lưu Nhan nhìn thấy vẻ say khướt nữa." Người phụ nữ trước mặt ôm bả vai, vẻ mặt giống như một nữ vương, tuyệt đối là khắc tinh đời này của cô.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại không có cách nào trách cứ cô ấy.
Lại càng không muốn khiến cô ấy tức giận.
Cô ấy là người duy nhất sưởi ấm cho cô trên thế giới này.
"TMD cậu có đầu óc hay không vậy? ! Tửu lượng kém như vậy còn dám uống rượu..." Người nào đó không hề kích động, một khi kích động đã nghĩ tới nên dùng cái gì để phát tiết, trong tay vừa mới có một cây roi da rất đáng sợ...
Tiếng gào thét phá tan không khí im lặng nãy giờ!
Mồ hôi lạnh của Lâm Cẩm Sắt chảy ra nhìn lỗ hổng in hằn trên chiếc sô pha da thật bên cạnh, kinh hãi nghĩ đến "Bạn gái" của Tiểu Ưu lúc này sẽ không ở bệnh viện chứ? ...
15 phút sau, Hàn Húc vẻ mặt khó hiểu nhìn người phụ nữ lúc trước bảo hắn đứng chờ hai ngày ngoài cửa, thế mà bây giờ lại bị đuổi ra khỏi cửa.
Lâm Cẩm Sắt tâm tình khó chịu lườm hắn một cái, "Nhìn cái gì? Đi ra."
Khẽ đuổi một tiếng, lúc này ánh mắt Hàn Húc ẩn ẩn mang ý cười phẩy tay áo bỏ đi.
Thượng tuần tháng Tám, bảy tháng nóng nực qua đi, thời tiết sắp chuyển lạnh .
Thế nào, lại làm việc thôi.
Vì thế Lâm Cẩm Sắt dưới ánh mắt thầm oán mang theo vui mừng, tuyệt vọng mang theo kinh hỉ phức tạp của trợ lý Tiểu Vương, một lần nữa trở lại văn phòng bắt đầu công việc bận rộn.
Nhưng khác với mọi ngày là trong văn phòng ngoại trừ tên Tiểu Vương nói năng làm nhảm, còn có một khuôn mặt thần khí đanh thép.
Cơ hồ mỗi người đều hiểu được người này là thuộc hạ của đại thiếu gia Đường Lưu Nhan tiếng tăm lừng lẫy, hiện nay để bảo vệ cho nên tùy thời điểm sẽ đi theo phía sau Lâm Cẩm Sắt, cái này cũng không khó để người ta liên tưởng đến những chuyện kia.
Còn không có sao, cuối cùng cũng có người đến hỏi cô.
"Lâm tỷ, thì ra tỷ đã cùng Đường tổng ngầm kết giao? Nói như vậy, đóa hoa bách hợp ngày đó là Đường tổng tặng sao?" Người đó cười đến mức co rút, đóa hoa đó thực sự là rất đẹp mà...
"Ừ." Một câu có lệ, những chuyện có liên quan tới Hứa Thuyền cô không muốn để cho người khác biết, cho nên mặc kệ cậu ta nói cái gì, Lâm Cẩm Sắt đều cho rằng là đó là đúng.
Sau đó thấy Tiểu Vương giống như đã hiểu ra cái gì quan trọng lắm, vui mừng đi ra ngoài.
Văn phòng lại rơi vào một mảnh trầm mặc.
Chỉ nghe thấy tiếng lật giật hồ sơ cùng tiếng 乃út viết trên nền giấy đều đặn phát ra.
Lâm Cẩm Sắt trong công việc so với trọng cuộc sống bình thường khác nhau rất nhiều.
Trong công việc cô cần phải vô cùng chú tâm, mỗi tế bào trong não đều phải hoạt động, không được phép bỏ qua bất cứ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất trong vụ án.
Chặt chẽ cẩn thận. Đây là tố chất cơ bản nhất mà người làm luật sư phải có.
Cô không dám nói mình là luật sư giỏi nhất, nhưng cô tuyệt đối là luật sư cố gắng nhất.
Không có ai biết, cô bây giờ đã nổi danh trong giới luật sư, nhưng khi tốt nghiệp đại học, lại lấy học vị tài chính chính quy.
Trên thế giới này, mỗi người đều phải trả giá vì thành công của chính mình... khôn sống mống ૮ɦếƭ, không có chỗ cho kẻ yếu, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, nếu muốn đứng trên cao nhìn mọi người bên dưới, nhất định phải khiến cho mình trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Không từ thủ đoạn.
... ...
...
Hiện tại cô đang tiếp nhận vụ án Trần Cảnh Hoa bị vu khống mưu sát, dường như căn cứ theo những gì thu thập được, mọi mũi tên đều hướng về phía Trần Cảnh Hoa.
Nếu không có điểm đáng ngờ nào khác, hung thủ chắc chắn là Trần Cảnh Hoa.
Lúc trước tiếp nhận vụ án này, là sai sót của cô.
Bây giờ cô đã đâm lao đành phải theo lao.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ cho rằng với tư cách của một luật sư cô phải là lá cờ đầu phất về phía chính nghĩa, nhất định phải tận lực mà phơi bày sự thật...
Nhưng mà cô là Lâm Cẩm Sắt.
Nếu làm như vậy có lẽ cô sẽ đạt được một cái gọi là danh tiếng tốt, nhưng nhãn hiệu của cô cũng chắc chắn sẽ bị phá vỡ, cho nên, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là tận tâm để giành chiến thắng trong phiên tòa này.
Cái gì là thiện, cái gì là ác, chẳng qua chỉ là tiêu chuẩn trong việc đánh giá đạo đức của mỗi người mà thôi.
Còn cô thì phải cố gắng đổi trắng thay đen, làm cho chân lý chỉ có thể đứng ở một bên!
Đồng tử khẽ híp lại, một tia trào phúng xẹt qua trong mắt, tựa như đá dưới biển lớn, nhẹ nhàng dao động, chỉ trong khoảnh khắc đã nhanh chóng biến mất.
Bấm số điện thoại: "Tiểu vương, sắp xếp cho tỷ gặp mặt tiểu thư Trần Cảnh Hoa một lần."