Sợ ngài ăn tôiSáng sớm ngày hôm sau, Lâm Cẩm Sắt ngồi trên chiếc xe Đường Lưu Nhan cấp cho cô, đi đến công ty môi giới Thịnh Thế.
Mấy ngày trước, sở luật sư của cô nhận được một một vụ án lớn. Người quản lí La Thông của ngôi sao thần tượng Trần Cảnh Hoa đã ૮ɦếƭ tại nhà, mà công ty môi giới Thịnh Thế của hắn một mực khẳng định hung thủ là Trần Cảnh Hoa.
Lý do là khi còn sống La Thông và Trần Cảnh Hoa là một đôi tình nhân, trong lúc Trần Cảnh Hoa vô tình kiểm tra đã mang thai được ba tháng, La Thông vì bảo vệ tiền đồ của cả hai, bắt Trần Cảnh Hoa phá thai... Việc này qua đi không lâu, thi thể La Thông bị phát hiện ở trong biệt thự của hắn.
Nhưng...
Cảnh vật ngoài của xe lướt nhanh về phía sau, Lâm Cẩm Sắt nhíu mày tự hỏi .
Căn cứ vào những tư liệu cô có, Trần Cảnh Hoa căn bản không có bệnh án chứng minh phá thai ở bệnh viện, trợ lí cùng người hóa trang cho cô ấy cũng nói rằng, nhìn qua cô ta căn bản không có dấu hiệu của thai kỳ.
Lâm Cẩm Sắt nhìn qua ảnh chụp của Trần Cảnh Hoa, trên bức ảnh cô tươi cười sáng lạn, lại hơi rụt rè nhút nhát, tựa như một bông hoa mùa xuân mới nở, dáng vẻ yếu đuối, thế nào cũng không thấy giống hung thủ Gi*t người.
Nhưng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Làm luật sư nhiều năm, Lâm Cẩm Sắt đã sớm hiểu rõ đạo lý này. Nói không chừng Trần Cảnh Hoa chính xác là hung thủ...
Ấn nhẹ huyệt thái dương đau đớn, những cái tên như băng nhọn xẹt qua đầu óc cô, "Ký Bụi Nha", "Khuể Nhan" "Nhàn Nãi Đảng" "Sam Lý Mô"? đó là những vị luật sư dựa vào sự chuyên nghiệp để tìm cách lạm dụng chiếc áo của công lý, những bộ luật bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, dưới vỏ bọc của pháp luật là công cụ bao che cho tội phạm.
Có đôi khi, công việc của luật sư, chính là làm cho pháp luật trở thành luật pháp của những kẻ có tiền.
Tự giễu nhếch môi một cái, đến khi Lâm Cẩm Sắt phục hồi tinh thần, xe đã dừng ở cửa công ty môi giới Thịnh Thế.
Cô cầm túi xách, xuống xe, đi đến cửa lớn của công ty.
Dọc theo đường đi quả nhiên không có trở ngại, thậm chí còn có người nào đó đến mời cô đi lên phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, chắc là Đường Lưu Nhan đã thông báo trước đó rồi.
Tổng giám đốc công ty môi giới Thịnh Thế là La Thành, cha của La Thông. Từ sau khi La Thông ૮ɦếƭ, ông so với lúc trước hăng hái trên tivi, rõ ràng đã già đi rất nhiều.
Lúc này ông ta ngồi trên sô pha phòng tiếp khách, ánh mắt không nén được bi thương cùng phẫn nộ, cười lạnh nói với Lâm Cẩm Sắt ngồi đối diện hắn
"Lâm tiểu thư, tuy rằng Đường tổng đã gọi điện cho tôi trước, bảo tôi tất cả đều phải hợp tác với cô, nhưng La Thông là con trai tôi, con đàn bà Trần Cảnh Hoa kia chính là hung thủ, cô nói xem tôi làm sao có thể buông tha cho ả? ! Cho nên Lâm tiểu thư, nếu cô có ý định bảo tôi đi rút đơn kiện, xin lỗi, mời cô rời khỏi đây được rồi."
Lâm Cẩm Sắt tiếp nhận chén trà thư kí đưa lên, mỉm cười nói cảm ơn, sau đó mới nhìn qua, chậm rãi nói, "La tổng hiểu lầm rồi , lần này tôi đến không phải để khuyên ngài rút đơn kiện, chỉ là muốn thỉnh giáo ngài vài chuyện."
" Xin mời Lâm tiểu thư." Nghe thấy câu trả lời của cô, La Thành rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vì sao ngài lại khẳng định Trần Cảnh Hoa chính là hung thủ?"
Lời của cô khiến cho trong mắt La Thành xẹt qua một tia tối tăm, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Con đàn bà kia ...tôi đã sớm biết ả không phải là một mặt hàng tốt, nếu không phải nghcij tử của tôi..."
"Trần Cảnh Hoa qua lại với con tôi chỉ vì muốn nổi tiếng, bây giờ có chút danh tiếng rồi, hừ..."
"La tổng, " Lâm Cẩm Sắt ngắt lời ông ta, dùng ngữ khí nhẹ nhàng mà lạnh lùng, "Đây chỉ là ý nghĩ của cá nhân ngài, không thể làm bằng chứng trước tòa, nếu cái này gọi là chứng cứ khẳng định Trần Cảnh Hoa chính là hung thủ, như vậy, " cô khoanh tay, nghiêng đầu cười khẽ, " tiền thù lao của tôi xem ra rất nhanh có thể cầm trong tay ."
La Thành nghe vậy thần sắc biến đổi, nôn nóng đứng lên, đi thong thả hai bước, đột nhiên lại vỗ tay cười, "Lâm luật sư đừng vui mừng quá sớm, " thần sắc ông ta đắc ý cười nói, "Tôi đương nhiên còn có chứng cớ, chứng cớ chứng minh con tiện nhân Trần Cảnh Hoa phá thai còn ở chỗ của tôi! Còn báo cáo ADN sẽ có ngay... "
Nhấp một ngụm trà xanh, Lâm Cẩm Sắt nhẹ nhàng mỉm cười, tốt lắm, không uổng công, mục đích của cô sắp đạt được rồi.
Không ngờ lại dễ dàng như thế.
Đã thấy giọng nói La Thành thay đổi một chút, thần sắc đắc ý trước đây đột nhiên trắng bệch, khó có thể tin, trừng mắt với cô: "Cô, cô đặt..." Nhất thời nói không ra lời.
Cô đứng lên, lễ phép cung kính, nói: "Quấy rầy La tổng làm việc, cáo từ ." Tiếng nói vừa dứt, cầm lấy túi xách, chân thành chạy mất.
Chỉ còn lại một mình La Thành trong phòng tổng giám đốc, sắc mặt xanh trắng không ngừng than thở ngồi trên ghế làm việc.
Khi đi ra khỏi công ty Thịnh Thế, Lâm Cẩm Sắt cuối cùng nhịn không được quay đầu nhìn lại, cũng không thấy cảm thấy khoái chí, chỉ thấy cảm giác bất an phức tạp.
Lúc trước lựa chọn công việc luật sư này, đó là vì nó có thể nhanh chóng khiến cô mạnh mẽ hơn, ở dưới vỏ bọc của công lý, cô muốn tự chinh phục chính mình, không để cho bất cứ kẻ nào xem thường, không cho bất cứ kẻ nào thương tổn.
Nhưng...
Cô không thấy vui.
Sự tuyệt vọng và nước mắt của hàng triệu người bị tổn thương đã mở đường... Cô vốn là người vô tâm lạnh tình, nhưng vì sao, vẫn không cảm thấy vui...
Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, loại bỏ suy nghĩ đáng ghét trong lòng, nhướn mày, ánh mắt của cô lại trở nên quyết tuyệt kiên định.
Cô bước nhanh đến Maybach đang chờ cô ở dưới.
Đã lựa chọn con đường này, đã phải trả giá nhiều như vậy, làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?
Ban đêm, ánh đèn rực rỡ.
Trên tầng cao nhất của "Thúy sắc dục lưu", nhìn qua cánh cửa sổ thật lớn sát đất, thành phố B phồn hoa giống như dải ngân hà, đường phố ở thành thị này uốn lượn quanh co khúc khuỷu, dường như suốt đêm được ngân hà thắp sáng, không có đêm tối.
Đẹp giống như tiên cảnh.
"Nhìn cái gì thế?" Vòng eo bị người đằng sau ôm trọn, tiếng nói khàn khàn bên tai, hơi nóng từ phòng tắm mang ra ái muội vờn quanh cô, giọt nước lạnh lẽo đọng trên làn da trần của cô, làm cho cô không khỏi co lại.
"Không có gì, " nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay to trên eo mình ra, Lâm Cẩm Sắt quay người cười, ánh mắt cũng giống như đường phố bên ngoài, tràn đầy màu sắc, "Chỉ là cảm giác một chút, cảm giác làm vua thiên hạ."
Lại là ngữ khí trào phúng này.
Đường Lưu Nhan nhíu mày, từ sau lần trở mặt đó, người phụ nữ này không còn giống như trước nữa .
Ha ha, không biết như thế nào , nhưng hắn tuyệt đối không giận dữ, hắn chỉ cảm thấy sung sướng.
Cất bước đi tới giường lớn, hắn tùy ý nằm xuống, lười biếng cất giọng
"Lại đây."
Lâm Cẩm Sắt nhíu mày, nhắm mắt không chống cự, đi chân trần lên tấm thảm lông dê màu trắng đi về phía hắn.
Ồ, đúng rồi, hai người họ đều chỉ có áo choàng tắm.
Cô sợ lạnh, mà trong phòng này điều hòa luôn mở mức thấp nhất, cho nên áo choàng của cô luôn mặc rất kín , một tia khí lạnh cũng không thể chui vào.
Đường Lưu Nhan khó chịu.
Quái đản thật.
Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, nhìn người đàn ông tà tà nằm trên giường. Áo choàng của hắn chỉ là khoác vội, lộ ra xương quai xanh cùng cơ иgự¢ rắn chắc, gợi cảm hoặc người (hoặc người: mê hoặc), mái tóc ướt còn có vài sợi dính vào khuôn mặt tuấn dật, nhìn qua vô cùng mềm mại, đôi mắt khẽ nhắm, lông mi dày mỏng nhẹ nhàng rung động , một tia ánh sáng không cẩn thận từ trên con người kia tỏa ra xung quanh, đôi môi thường ngày nhìn qua bàng bạc, lãnh lẽo, lúc này cũng chuyển thành màu đỏ sẫm...
Lam nhan họa thủy. Yêu nghiệt. Mĩ nhân khuynh quốc, tư sắc như vậy lại có ở trên người một nam nhân, trong lúc nhất thời Lâm Cẩm Sắt đột nhiên không thể nghĩ ra nên dùng từ gì để miêu tả con người mà mình đang nhìn thấy.
Vài năm sau, trên Internet xuất hiện một hủ nữ oanh oanh liệt liệt, khi đó cô mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đúng là có một từ có thể miêu tả hắn ——
Cực phẩm yêu nghiệt!
"Ngốc nghếch gì thế, lại đây." Vẫn là ngữ khí miễn cưỡng, cô không nghe ra là vui vẻ hay giận dữ.
Lâm Cẩm Sắt không tiếp tục đoán tâm trạng như đại hải của hắn nữa , nhướn mày, cất bước đi tới.
Vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn liền vươn tay đến kéo cô, lực kéo dường như không cần dùng sức lại rất mạnh mẽ, cô bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã ngã vào trong lòng hắn.
Một hơi thở nam tính mạnh mẽ tiếp xúc với khuôn mặt cô. Hơi thở thơm tho, phảng phất hương bạc hà mát lạnh.
Cô phản xạ có điều kiện dùng sức đẩy ra, lại bị một lực mạnh hơn kéo lại!
Tai cô dán trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, nghe thấy tiếng tim đập, giọng nói trên đỉnh đầu mang theo ý cười hứng thú, "Sợ gì vậy?"
Sợ ngài ăn tôi!
Lâm Cẩm Sắt buồn bực, bí mật nghĩ ngợi.
Sự cám dỗ
Một tiếng cười khẽ, giọng nói mềm mại và mát mẻ , "Cẩm Sắt."
Như là có một loại ma lực lôi kéo khiến cho Lâm Cẩm Sắt không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn ở dưới ánh đèn mỉm cười với cô, đôi môi mỏng cong lên khuynh đảo chúng sinh, đôi đồng tử lóe sáng như ngọc lưu ly, hắn nói, "Em hiện tại ở trong lòng tôi, khiến tôi có cảm giác như em là của tôi."
Đầu Lâm Cẩm Sắt vùi vào lòng hắn, khí lạnh nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô, thậm chí ngay cả hàm răng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô run lên, sau đó cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chính mình, "Đường Lưu Nhan, em lạnh." (tại đoạn này nghe "tôi" không hợp lắm, mọi người xem ổn không nhé?)
Mê hoặc, hắn đang dụ dỗ cô, hắn muốn cho cô rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục!
Đàn ông thật đáng sợ.
Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng ngồi dậy, cánh tay đỡ lấy thắt lưng cô không cho cô ngã xuống, hắn nâng cằm cô lên, cúi xuống, sau đó khẽ hôn lên môi cô, giống như lông vũ, nhẹ nhàng dừng trên môi cô.
Ôn nhu chưa từng có.
Ánh mắt hắn là vẫn tà mị như trước, đáy mắt lóe sáng giống như ánh sáng của ngọc tinh quang, lại giống như ánh sáng của dạ minh châu ...nhưng vẫn rất thanh tỉnh , không có nửa chút mê loạn ...
Đột nhiên cô nhớ tới ngày ấy ở trên phòng tổng thống tại tầng 5 của khách sạn 5 sao, hắn ngồi tựa trên sô pha, ngón tay thon dài cầm chiếc ly đế cao trong đó có thứ chất lỏng màu đỏ sánh nắm chặt, vẻ mặt hắn khi đó là cao ngạo, bộ dáng cao quý. Dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội của khách sạn, sự kiêu ngạo cùng lạnh lùng ở hắn chiếu thẳng vào trong mắt của mọi người, khi đó cô cảm thấy từng đợt cười nhạo không biết liêm sỉ đang chiếu tới mình.
Giờ khắc này cô có một khát vọng muốn xé bỏ loại xúc động này.
Hai mắt khẽ nhắm, cô giơ tay ôm lấy cổ hắn, áo choàng tắm theo động tác của cô rớt xuống tận иgự¢, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi của hắn.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng hắn sững lại một lúc lâu, hơi thở hỗn loạn, sau đó đôi đồng tử sáng chói kia nhắm lại, sau đó thì...
Hắn nắm lấy tay cô, bắt đầu di chuyển rồi lại nhẹ nhàng buông cô ra.
"Ngày mai báo cáo chứng minh Trần Cảnh Hoa phá thai và kết quả kiểm tra ADN sẽ được chuyển đến sở luật sư của em."
Lâm Cẩm Sắt kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại khôi phục như cũ, tà tà nằm trên giường lớn, nhìn cô, đôi đồng tử u ám sâu thẳm khó đoán, khóe miệng nhẹ cong lên, như cười như không, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
"Sao, không vui à?"
Cô trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cũng cười, người đàn ông này, chỉ sợ cả đời này cô đều không có cách nào nhìn thấu.
"Làm sao có thể chứ?" Cô cười đến tà mị, buông lỏng áo choàng tắm ra,đôi mắt cô khẽ sáng, "Đường tổng quả nhiên biết làm sao khiến phụ nữ vui nhất."
Không khí cuối cùng đã trở lại như bản chất của nó.
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan khép hờ mắt, ừ nhẹ một tiếng, nói, "Mệt rồi, em đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Cẩm Sắt không biết hắn nói "Mệt" là chỉ hắn hay là cô, nhưng cô không muốn tốn tâm tư đi tự hỏi loại vấn đề không dinh dưỡng lại rắc rối này, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô kì thực là một con người thực dụng, không yêu bạn cùng phòng, càng không cần nói đến cùng giường . Ngay cả khi ở nhà cùng Ngô Ưu, cô cũng có thói quen khóa cửa khi ngủ.
Mấy hôm nay... Thực sự cảm thấy ngủ không ngon...
Mà ý tứ của Đường Lưu Nhan... Nếu cô đoán không lầm, là cho phép cô trở về phòng ngủ ?
Nghĩ vậy , tâm tình trong phút chốc tốt hơn, khóe miệng gợi lên ý cười, "Vâng, ngủ ngon." Nói xong, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ của mình.
Một đêm an lành.
Lâm Cẩm Sắt thức dậy rất sớm để chọn quần áo, trang điểm đơn giản, chọn chiếc túi hiệu LVcho tài liệu vào, đi làm.
Hầu như trong các loại túi xách hàng hiệu của phụ nữ, đều chỉ có chút đồ trang điểm hay mĩ phẩm, có lẽ chỉ có cô mới có thể để các loại tài liệu chán ngắt vào trong đó.
Thang máy vừa tới xuống sảnh, chiếc xe Maybach chói mắt đã kiêu ngạo đỗ ở trước cửa tòa nhà cao cấp chờ cô.
Bĩu môi, cô thích tiền, thích kiếm tiền, nhưng cô lại không thích khoe khoang những thứ như vậy, cảm giác cực kì ngu ngốc lại buồn cười.
Cô bây giờ vô cùng nhớ chiếc xe nhỏ kia của cô, không biết giờ nó ở đâu rồi, tuy rằng chỉ là một chiếc xe bình thường hơn mười vạn, nhưng dù sao cũng là cô dùng tiền của chính mình mua được, mở ra thoải mái, khi lái cũng thoải mái.
Buồn bã ngồi vào trong xe, gần đây cô và những chiếc xe xa xỉ như thế này thực có duyên phận.
Đầu tiên là Mescerdes của người nào đó, tuy rằng chúng ở khắp các thành phố và thị trấn ở Trung Quốc, nhưng những người sành đều biết, chiếc xe đại gia của hắn nếu là không có mấy trăm vạn nhân dân tệ thì khó có thể mua được. Sau đó là Hummer của Tiểu Ưu, loại xe này bình thường chỉ là thanh niên ăn chơi trác táng mới mua để khoe khoang . Sau đó là Lamborghini của Hứa Thuyền...
Trong lòng bỗng dưng xót xa.
Tại sao bây giờ lại nghĩ tới anh?
... Không phải đã nói rồi sao, cô và ánh, từ lâu đã không còn thích hợp nữa.
Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, Maybach lướt trên đường , ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh, quang ảnh lọt vào trong xe, lúc sáng lúc tối.
Lâm Cẩm Sắt đột nhiên cảm thấy không khí bên trong xe lạnh lẽo, lại không muốn nói chuyện với tên lái xe khuôn mặt hung ác lạnh lùng kia, vì thế đem túi xách ôm vào trong иgự¢, thật chặt , muốn cho chính mình một chút ấm áp.
Những kỉ niệm lại ùa về , dâng lên như thủy triều. (haiz chap sau lại là anh HT rồi thì phải)
Nụ cười của anh
Đại học D.
Mùa đông ở phía bắc luôn có dấu tích băng tuyết ở trời đất khắp nơi. Kì nghỉ đông sắp tới , với sinh viên mà nói, mấy ngày này chính là thời điểm khó khăn nhất. Vừa phải chịu cái lạnh khắc nghiệt của thời tiết, vừa phải chuẩn bị cho kì thi, còn phải tìm kiếm tư liệu viết luận văn, khổ không nói nổi, mệt không đếm được, cho nên bước đi của từng sinh viên đều phải gấp gáp, vội vã
Lâm Cẩm Sắt lại là một ngoại lệ trong số đó.
Không ai biết cô từ đâu tới đây, cũng không ai biết gia thế của cô thế nào, cô đặc biệt ưu tú so với tất cả các học sinh trong trường. Kết hợp với vẻ ngoài lộng lẫy và gia thế bí ẩn, Lâm Cẩm Sắt trở thành đại truyền kỳ của đại học D.
Ở trường cô hầu như không giao thiệp với người khác, nếu không phải sau mỗi cuộc thi trên bảng tin đều có số điểm cao ngất của cô, chỉ sợ cô sớm đã bị mọi người quên mất.
Quanh năm cô chỉ có một giày cao gót màu đỏ, kiêu ngạo, thu hút.
Khi đó Lâm Cẩm Sắt còn rất trẻ, không hiểu thế nào gọi là "thu hút". Kết quả của việc tự đề cao mình là số người hâm mộ và ghê tởm cô tỷ lệ thuận với nhau, còn cô thì cô đơn không có bạn bè.
Không cần. Cô không cần. Thế giới bên ngoài mới mẻ như vậy, cô có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều thứ phải học, không thời gian đi kết bạn.
Cô là điển hình của người miền Nam, vô cùng sợ lạnh, cho nên khi mọi người trong phòng đều chạy tới thư viện ôn tập, cô lại một mình ở trong phòng đắp chăn đọc sách, nghe nhạc, không thấy cô đơn, nhưng lại không vui vẻ.
Ngày 12 tháng 1.
Hôm nay... Là ngày sinh nhật người đó...
Di động cầm trên tay rất lâu, không biết có phải là do trong chăn ấm áp hay không nhưng lòng bàn tay cô lại có rất nhiều mồ hôi. dãy số quen thuộc mà xa lạ kia lại thủy chung hiện trên màn hình.
Càng hận, lại càng nhớ.
Tâm trạng phức tạp như thế...
Môi khẽ mở, suy nghĩ một lát, ngón tay quyết định ấn nút gọi.
"Alo , cháu là Lâm Cẩm Sắt, báo với ba cháu nhận điện thoại đi."
"À... Xin lỗi, đại tiểu thư, lão gia nói không muốn, không muốn nhận điện thoại, ông ấy đang ở cùng nhị..." (Lâm Cẩm Sắt là đại tiểu thư, còn nhị tiểu thư chính là Lâm Lan)
Còn chưa nói xong, điện thoại bị ngắt đi.
Bàn tay khẽ nắm lại, đầu ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, cô không rên một tiếng xoay người xuống giường, đi giày, mặc áo lông thật dày, đeo găng tay và chiếc mũ lông dê, đẩy ra cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Cơn gió lạnh như băng nhanh chóng thổi tới.
Cô siết chặt áo, dựng cổ áo lên cao, đôi mắt đẹp nhíu lại nhìn về phía thiên không, tầng mây âm u rất thấp, làm cho người ta thở không nổi.
Từng bông tuyết trắng thanh khiết rơi xuống, phiêu du tung bay giống như hoa anh đào mùa xuân.
Tuyết rơi. Tuyết rất dày.
Đây là khi Lâm Cẩm Sắt vào đại học D được một năm, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết dày như vậy.
Xuống cầu thang, trải qua một đêm, tuyết đã tích thành một lớp rất dày, giày cao gót giẫm vào lớp tuyết mềm mại đó liền bị chìm xuống.
Một vài bông tuyết thỉnh thoảng không nghe lời chui vào trong áo, nháy mắt bị cơ thể ấm áp hòa tan thành bọt nước lạnh lẽo, một trận khí lạnh từ da thịt lạnh đến đáy lòng.
Nhưng từ khóe môi cô lại từ từ gợi lên nụ cười so với bông tuyết còn xinh đẹp hơn, lấp lánh hơn cả dạ minh châu, mọi người đi qua đều nhịn không được quay đầu nhìn lại, người đẹp như thế, nhất định khiến cho mùa đông ở trường đại học thêm ấm áp và tươi sáng .
Lâm Cẩm Sắt chỉ đơn giản là không nhận ra chính mình đã trở thành một hình ảnh đẹp của khuôn viên nhà trường, chi là áo khoác dày, không coi ai ra gì cúi đầu đi tiếp, mũ lông dê màu đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh như một thác nước đổ xuống.
Ha ha, có ai giống cô không, thời tiết thế này mà đi giày cao gót?
Con đường về trường rất dài, những cây cao bên đường đã sớm trụi hết lá, chỉ còn thân cây cô đơn nhìn lên trời cao.
Vì tránh lún xuống lớp tuyết phía dưới, bước đi của cô nhẹ nhàng, mái tóc đen nhánh theo gió thổi tung, nhìn xa, cô giống như một tiểu tinh linh trong tuyết.
Khi Hứa Thuyền từ trong giảng đường đi ra, thứ đập vào mắt chính là một màu đỏ hồng.
Trong thế giới chỉ có màu tuyết trắng này, màu đỏ kia chiếm tất cả sự chú ý của mọi người, giống như ngọn lửa đốt đi màn tuyết trắng ấy.
Anh say mê, con mắt đuổi theo hình ảnh mảnh mai phía trước, không chớp mắt.
Bông tuyết bay lả tả xuống.
Lâm Cẩm Sắt giống như không biết mệt mỏi đi hết con đường phủ đầy tuyết ấy, hồn nhiên không biết phía sau có một tầm mắt đang gắt gao khóa cô lại.
Lạnh.
Cô căn bản không có cách khống chế loại hàn khí lạnh đến xương tủy này, toàn thân run run , hai hàm răng cũng lập cập đánh vào nhau.
Đúng lúc này, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể nhanh chóng lún xuống
Dường như có thể nghe được tiếng gió vù vù bên tai.
Bị lún xuống rồi .
Khi ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, cô đã bị ngã rồi.
"À... xin lỗi, đại tiểu thư, lão gia nói không muốn, không muốn nhận điện thoại, ông đang ở cùng nhị..."
...
Thân cây trụi lủi không chịu được sức nặng của tuyết, một trận gió bắc thổi qua, bông tuyết liền thi nhau rơi xuống.
Lúc đó...
"Cô ổn chứ?" Một giọng nói ấm áp đến tận đáy lòng vang lên trên đỉnh đầu cô.
Cô ngồi trên tuyết, chậm rãi ngẩng đầu.
Tất cả đều là màu trắng xoá , giống như tuyệt vọng không kết thúc, thanh niên kia cứ như vậy đứng ở trên màn tuyết, mỉm cười ấm áp với cô.
Khuôn mặt như tranh vẽ, tươi cười ôn nhuận như ánh nắng mùa đông.
Lâm Cẩm Sắt giật mình cảm thấy, nụ cười của anh, khiến cho mùa xuân về đây chỉ trong một khắc.
Cô cứ như vậy kinh ngạc nhìn anh, thật lâu sau, mãi cho đến khi đôi mắt bị sương mù lượn lờ chậm rãi bao phủ, cô thấp giọng nói, giọng nói dị thường khàn khàn thô ráp, mang theo tiếng khóc,
"... Giày cao gót của tôi hỏng rồi..."