Mị Tình - Chương 05

Tác giả: Hà Nại

Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
Lâm Cẩm Sắt từng vô số lần tưởng tượng cách bọn họ gặp lại nói chuyện với nhau.
Có lẽ cô sẽ mỉm cười, sau đó nói, "Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?" Nếu như thế này, có phải hay không rất vô liêm sỉ?
Hoặc là nói, "Hứa Thuyền, năm đó em xin lỗi anh, em không yêu cầu sự tha thứ của anh, chỉ hy vọng anh quên đi, còn phải luôn hạnh phúc." ...rất buồn nôn, cũng giống như diễn viên trên phim tình cảm mà!
Hoặc nói...
Cô hình dung ra vô số khả năng, chỉ là không đoán trước được, cô và anh là chạm mặt như thế này.
Anh ngồi trên ghế lái của Lamborghini, cửa kính xe thủy tinh chiếu xuống, đôi môi mỏng hơi mím , nói với cô, "Lên xe, anh chở em."
Giờ phút này cô ngồi bên cạnh anh, trên ghế phụ, ban đầu vốn là muốn ngồi vào ghế sau, nhưng như thế không phải vô tình biến Hứa Thuyền thành tài xế hay sao, cho nên từ bỏ, cắn môi ngồi vào ghế phụ mà thắt dây an toàn.
"Để anh." Tiếng nói bên cạnh vừa dứt, một hơi thở quen thuộc lại xa lạ bao phủ lấy cô.
Trái tim của cô trong nháy mắt ngừng đập, không biết như thế nào hốc mắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ!
"Không cần, em tự làm được rồi." Bối rối tránh đi, cô chạy nhanh cúi đầu thắt dây an toàn vào, thuận tiện đem nước mắt sắp tràn mi rút trở lại. Động tác này khiến cô không nhìn thấy thân thể anh ở trong không trung cứng đờ lại, ngừng một lát, các ngón tay kia lặng lẽ nắm chặt rồi lại chậm rãi buông ra đặt trên vô lăng.
Xe chậm rãi bò đi, bò trên ngã tư đường ban đêm yên tĩnh không bóng người.
Hai người lặng im rất lâu. Lâm Cẩm Sắt nhất thời không biết nên nói gì. Dường như có rất nhiều lời muốn nói lại không biết phải nói gì trước, cũng không biết nói gì mới thích hợp. Thân là một luật sư hàng đầu răng làm bằng đồng thời khắc này cũng trở nên vô dụng.
Chính trong lúc lưỡng lự không biết nói gì, Lâm Cẩm Sắt vô tình mở mắt nhìn con đường phía trước, thật là không tốt, cô nhỏ giọng cả kinh kêu lên, "Nhầm rồi, nhà em ở hoa viên Biển xanh, không phải đường này, quay lại đi!"
"... Chưa nói đưa em về nhà." Lạnh lùng liếc mắt một cái, người này tiếp tục lái xe về phía trước.
"Nhưng..." Định nói, nhưng cô lại dừng lại, cắn cắn môi, "Hứa Thuyền, xin lỗi anh."
Ánh đèn bên trong xe có chút ảm đạm, ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, lúc sáng lúc tối , tay lái vừa chuyển, xe quẹo vào một con đường khác.
Thật lâu sau, lâu đến mức Lâm Cẩm Sắt nghĩ anh không muốn trả lời , đang có chút nản lòng thối chí, thì anh lại chậm rãi mở miệng, "Cẩm Sắt, nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói."
Gió đêm lạnh lạnh, xuyên qua cửa kính xe từ từ thổi vào, Lâm Cẩm Sắt xoay người qua nhìn về phía Hứa Thuyền, chỉ thấy anh cũng chăm chú nhìn cô, đôi đồng tử màu hổ phách kia thật vô cùng xa lạ.
"Nợ anh... Cái gì?"
"Em không yêu anh." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, so với gió đêm còn lạnh hơn, "Em nợ anh một câu \'Em không yêu anh\' ."
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt chấn động, đột nhiên siết chặt ngón tay, "Hứa Thuyền, em..." Đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy dường như anh chưa phát giác sự khác thường của cô, lại tiếp tục chậm rãi nói, "Nhiều như năm vậy, anh luôn chờ những lời này, nhưng người phụ nữ xấu xa này, em chưa bao giờ nói với anh cả."
Lâm Cẩm Sắt trong lòng đau đớn, cắn nhanh môi, cảm giác áy náy thống khổ bắt đầu ở иgự¢ cuồn cuộn lên, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô nói, "Hứa Thuyền, anh đừng như vậy, anh muốn cho em gánh nặng tội lỗi mãi mãi sao?"
Lamborghini đột nhiên bị phanh lại!
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt theo quán tính bị đẩy mạnh về phía trước, lại bị dây an toàn giữ chặt, vai rất đau, nhưng cô đã không còn quan tâm đến nó nữa, bởi vì sắc mặt người đàn ông bên cạnh tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt anh tuấn vì thống khổ mà trở nên khó coi
"Anh đừng thế nào? Lâm Cẩm Sắt, em thật vô cùng ích kỉ! Em không yêu anh thì nên để cho anh chấm dứt tình yêu đó, kẻ lừa đảo như em dựa vào cái gì để cho anh nhớ nhớ thương thương vậy!"
иgự¢ đau đớn, môi bị cô cắn trắng bệch.
Nước mắt cuối cùng cũng phải rơi.
"Hứa Thuyền, xin lỗi, xin lỗi..." Cô cứ nhắc đi nhắc lại như vậy, nước mắt không khống chế được cứ tràn ra như vậy.
Cô thật không biết lại tổn thương anh sâu đến thế! Giờ phút này cô hận không thể đem chính mình đâm một nhát!
Hứa Thuyền cúi đầu nhìn người phụ nữ anh đã từng rất yêu cũng rất hận này, cô đẹp hơn trước kia, nhưng bộ dáng khi khóc vẫn như vậy không thay đổi chút nào.
Một dòng nước mắt từ hốc mắt của cô không ngừng trào ra, trước kia anh từng trêu cô rằng khi cô khóc giống như con rồng phun nước, bàn tay ôm khuôn mặt đỏ bừng, môi run nhè nhẹ , hàm răng cắn chặt, toàn thân không ngừng run rẩy, cũng không muốn khóc thành tiếng, cứ như vậy nghẹn ngào .
Anh chớp mắt thấp giọng nói, "Cẩm Sắt, anh không cần câu xin lỗi." Xin lỗi có ích gì? Nếu một câu thực xin lỗi có thể để trái tim quên đi cảm giác đau đớn vì bị người mình yêu phản bội, như vậy anh tình nguyện lựa chọn không bao giờ gặp cô nữa, cho đến khi quên đi.
Toàn thế giới đều có thể nói xin lỗi với anh, nhưng cô thì không thể.
Cô thiếu nợ anh , không chỉ một câu nói đơn giản như thế!
Bàn tay nắm thành quyền, rất lâu, lại chậm rãi buông ra, anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ khởi động xe, "Anh đưa em về nhà."
Đúng là vẫn còn luyến tiếc, luyến tiếc khi thấy cô khóc.
Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
Bầu trời đêm mùa hè thoáng đãng, sao đầy trời. Nguồn nhiệt ban ngày lúc này đã biến mất hầu như không còn, gió làn gió mát mẻ thổi nhẹ, bóng cây lay động.
Lamborghini dừng ở hoa viên khu biệt thự Biển Xanh.
Dừng lại.
Nhưng không có người xuống xe.
Lâm Cẩm Sắt đẩy cửa xe, bất động, cúi đầu nhụt chí nói, "Hứa Thuyền, em phải xuống." Vừa rồi thật sự là không khống chế tốt cảm xúc. Vài ngày ngắn ngủi, lại ở trước mặt hai người đàn ông khóc hai lần, thật xấu hổ .
"Nha." Không phản ứng.
"Em phải xuống xe."
Lạch cạch một tiếng, khóa điện tử mở ra, Lâm Cẩm Sắt thôi mở cửa xe, còn chưa kịp nói câu tạm biệt đã bị một cánh tay kéo lại, cô còn chưa kịp phản ứng gì, một cái hôn đã rơi xuống khuôn mặt cô.
Bên tai vang vọng tiếng nói của anh, thống khổ, bất đắc dĩ và kéo dài
"Cẩm Sắt, chúng ta quay lại, được không?"
Nhìn theo Lamborghini rời đi, Lâm Cẩm Sắt nhíu mày đi đến phía cửa nhà.
Lấy chìa khóa từ trong túi xách, tra vào, ngay khi định xoay nắm đấm, bỗng nhiên có một đôi tay từ sau lưng xuyên qua phần eo cô cầm lấy chìa khóa!
Da đầu đột nhiên tê dại, cô sợ hãi bật lên thành tiếng! Sợ hãi qua đi Cô phản xạ có điều kiện đưa tay cánh tay vòng xuống dưới, nện một quyền.
Phía sau truyền đến một tiếng kêu rên quen thuộc, có lẽ bị ᴆụng vào xương sườn , nhưng người này cũng không bởi vậy mà buông tay, ngược lại càng cầm chặt.
Cái này làm cho Lâm Cẩm Sắt càng sợ hãi hơn , trong lòng thầm kêu không ổn.
Nguyên nhân chính là, tiếng kêu rên kia rất quen thuộc , dường như mỗi đêm cô đều có thể nghe được. ( cụ thể vì sao kêu rên, cái này mọi người biết rồi nhá, khỏi hỏi . )
Toàn thân cứng ngắc, cô chậm rãi quay lại, miễn cưỡng mỉm cười, giọng nói khô cằn ,
"Đã muộn thế này rồi, Đường tổng không cùng nhuyễn ngọc ôn hương, chờ đợi trước cửa nhà tôi làm gì?"(nhuyễn ngọc ôn hương: ở bên người đẹp)
Bóng đêm nồng đậm, ánh đèn đường mờ mịt chiếu vào nơi này, thẳng đến đôi mắt sâu thẳm của Đường Lưu Nhan, nhưng đôi mắt ấy so với hàng vạn ngôi sao trên trời lại sáng chói hơn nhiều.
Môi hắn cong lên, tươi cười trí mạng, "Lâm luật sư trễ như vậy mới trở về, hay là cùng ai nhuyễn ngọc ôn hương?"
Khoảng cách của họ quá gần, khi Lâm Cẩm Sắt quay người lại, dường như bị Đường Lưu Nhan ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢. Lúc nói chuyện, hơi thở nóng ấm của hắn phả đều trên mặt cô, ái muội và nguy hiểm.
Yêu nghiệt! thật yêu nghiệt.
Lại còn dám dùng lời của cô để đùa giỡn cô?! Nói vậy vừa rồi khi Hứa Thuyền đưa cô về hắn đã thấy hết rồi.
Khép mắt lại, Lâm Cẩm Sắt không dấu vết tránh khỏi vòng tay hắn, lùi lại hai bước, cười lạnh nói, "Tôi làm gì, ngài có liên quan sao?" Hoàn toàn muốn xé rách mặt mũi.
Cô còn chưa quên người đàn ông trước mặt này lần trước thật không phong độ để cô lại ở đường cao tốc, bản thân thì nghênh ngang đi mất, à, đúng rồi, còn có hồ sơ của cô. Lúc đầu vốn nghĩ rằng hắn sẽ sai người đưa đến sở luật sư của cô, không ngờ cô chờ tả chờ hữu (chờ mãi), thế mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy! Hồ sơ của cô tuy rằng không phải là vô cùng quan trọng, nhưng tóm lại cô và đồng nghiệp trong sở khó khăn lắm mới sưu tập được, bị mất đi như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng.
Đường Lưu Nhan ôm cánh tay dựa vào tường, nửa chút cũng không bị lời của cô chọc giận, thản nhiên cười, "Người phụ nữ là tình nhân của tôi , sao lại nói tôi không liên quan vậy?"
Người đàn ông này thật sự là không thể hiểu nổi!
Sắc mặt Lâm Cẩm Sắt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng, "Đường tổng nói chuyện phải có căn cứ." Cái gì mà tình nhân chứ?
"Căn cứ?" Sắc mặt người đàn ông này biến đổi so với trởi còn nhanh hơn, vừa rồi còn cười đến người thú vô hại (tức là không vô hại với ai cả kể cả người và thú), chỉ trong chớp mắt mưa gió đã sắp đến, Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy cơ thể khẽ động, tất cả sức mạnh đều dùng để chế ngự cằm cô.
Đường Lưu Nhan khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi ghé sát vào mặt cô, gần đến nỗi chóp mũi của cả hai cũng có thể chạm vào nhau.
Lâm Cẩm Sắt sợ hãi mở to mắt, cơ thể không chịu khống chế đứng yên tại chỗ!
Đôi môi bạc của hắn hạ xuống trán cô, đôi lông mày, hàng lông mi nhẹ run, hai má, và từ từ lang thang tiếp, "Như vậy... Người đàn ông kia là hôn em ở chỗ này, " rốt cục, nụ hôn không mang theo cảm xúc gì lạnh như băng dừng lại trên đôi môi tái nhợt của cô, hơi thở lãnh khốc phả trên mặt cô, giống như vết nứt mùa hè, "Vẫn là nơi này..." Cuối cùng một chữ biến mất trong khoảng giao giữa hai đôi môi.
Lâm Cẩm Sắt căn bản không có cách nào phản kháng hắn, chỉ có thể nhắm mắt lại, tùy ý hắn dùng đầu lưỡi lách vào hai hàm răng cô...
..."Không thể quay lại, Hứa Thuyền, chúng ta quay lại không được. Ngay cả khi anh tha thứ cho em thì vĩnh viễn em cũng không thể tha thứ cho mình." Khi cô vừa xuống xe, không quay đầu lại, vừa đi vừa nói thầm.
...
Môi lại một lần nữa bị cắn!
"Lại không chuyên tâm ..." Giọng nam khàn khàn trầm thấp trong đó hỗn loạn không thể nhận ra là trách cứ hay oán giận.
Cô thở dài trong lòng, đàn ông đều là thế này, không yêu, nhưng lại muốn một mình chiếm lấy. (ha ha:D, bá đạo)
"Đường tổng..."
"Lưu Nhan, gọi tên, Lưu Nhan." Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị cắn sưng đỏ của cô, dường như có chút thương tiếc. Loại cảm giác kì quái này khiến cho toàn thân Lâm Cẩm Sắt nổi da gà, không tự giác gạt tay hắn ra.
"Đường tổng, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta không thân thiết đến mức gọi tên."
Với người đàn ông này càng không thể.
Cô còn có tham vọng của mình, sự nghiệp mình, cô muốn bước lên cao, mà người đàn ông tên Đường Lưu Nhan này, nếu biết cách dùng, tất nhiên sẽ là công cụ tốt nhất mang lại thành công cho cô, nhưng, cô tự thấy mình không có khả năng nắm giữ hắn...
Hắn giống như một ngọn lửa nguy hiểm, có lẽ sẽ có vô số cánh bướm can tâm vì hắn bay về phía cái ૮ɦếƭ, nhưng cô sẽ không. Nàng sẽ đứng ở một vị trí thích hợp, vừa có thể sưởi ấm, vừa có thể bảo vệ cho mình không bị tổn thương, nếu ngọn lửa này lan đến phía cô, như vậy cô sẽ thoát khỏi và chạy trốn.
"Oh?" Đường Lưu Nhan thấp giọng cười thành tiếng, "Chúng ta là quan hệ gì? Quan hệ đã đi tới mức thân thuộc cả da thịt của nhau mà lại nói không quen?" Lại là giọng điệu mỉa mai trào phúng như vậy.
"..." Lâm Cẩm Sắt hơi nhếch môi, không muốn quan tâm việc hắn cố tình gây nên, nhặt chìa khóa vừa rơi xuống lên, định mở cửa đi vào.
"Hứa Thuyền, người đàn ông kia tên Hứa Thuyền phải không?" Giọng nói lười biếng mang theo chút khó chịu truyền tới.
Bàn tay cầm chìa khóa cứng đờ, Lâm Cẩm Sắt siết chặt ngón tay, mạnh mẽ xoay người, một đôi mắt đen tối trừng lên rơi vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tiếng nói lạnh nhạt: "Đường Lưu Nhan, nếu ngài dám động vào anh ấy, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngài."
Không ngờ rằng cô sẽ dùng ngữ khí mãnh liệt như thế, Đường Lưu Nhan ngẩn người, tiếp đo là một nụ cười mờ nhạt, chỉ giống như bông hoa khẽ nở, yêu kiều cuốn hút, hắn nói, "Lâm Cẩm Sắt, tôi không cần cái "không tha thứ" của em, quyền chủ động ở trên tay tôi, em chỉ có quyền lựa chọn."
Lâm Cẩm Sắt vô lực dựa tường, thấp giọng cười khổ nói, "Đường Lưu Nhan, sao ngài lại ép tôi như vậy?" Lâm Cẩm Sắt cô tài gì đức gì mà có thể khiến cho Đường đại công tử không từ thủ đoạn muốn chiếm được đến như vậy?
Trong bóng đêm, nụ cười của hắn như Thanh Phong, hắn nhẹ cúi người xuống, bế cô tái nhợt như tờ giấy lên, mái tóc xoăn dài của cô vương lên mặt, ôn nhu nói khẽ, "Nói như vậy em nguyện ý ở bên cạnh tôi sao , mèo con ngoan ngoãn?"
Giam cầm

Phòng tắm xa hoa, hơi nước sương mù lượn lờ bốc hơi trong phòng tắm, trong chiếc gương mơ hồ hình ảnh hai người quấn lấy nhau.
Tình dục ở trong sương mù ௱ôЛƓ lung thăng hoa.
Khí trời khô nóng.
Lâm Cẩm Sắt cắn răng nuốt tiếng ՐêՈ Րỉ khó nhịn xuống, vòi hoa sen phun nước lên quần áo cô... trong suốt, không thể che đi dáng người xinh đẹp quyến rũ...
Cơ thể mềm nhũn dường như đã không chống đỡ nổi muốn rớt xuống, cánh tay ngọc ngà trắng nõn quấn trên cổ người đàn ông, từng ngón tay tinh tế hung hăng nhéo lên tấm lưng chắc nịch của người đàn ông, làm cho hắn thét lớn một tiếng, sau đó cũng là tiếng cười nặng nề, ngay tiếp theo lại là một phen tra tấn đùa nghịch.
"Ngoan, Cẩm Sắt, gọi tên anh."(đoạn này đổi cách xưng hô, bạn nào thấy không hợp thì comment lại nha!) Cho dù ở thời khắc như vậy, người đàn ông vẫn duy trì ngữ điệu bình tĩnh trêu chọc như trước, dùng tiếng nói khàn khàn nhẹ giọng dụ dỗ người phụ nữ hai má đỏ bừng hơi thở hỗn loạn nhưng vẫn kiên nhẫn cắn răng trong lòng.
Sương mù mùa thu nhẹ nhàng như sóng, giống như lớp sương mù trong phòng tắm ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ lung lung, trong nháy mắt, bừng tỉnh muốn rơi nước mắt, nhưng lại không có cách nào rơi được. Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt lại, nhìn qua, dám không hé răng.
Hơi thở cực nóng phả trên gương mặt cô, vành tai bị cắn nhẹ, từng đợt run rẩy giống như có một dòng điện chạy trong cơ!
"GỌi tên anh ..."
"..."
"Ngoan, gọi anh Lưu Nhan..."
"..." Môi đã bị cắn trắng bệch, tơ máu bắt đầu từ từ chảy ra ẩn nhẫn không thể nhìn thấy.
Kiên nhẫn của người đàn ông tựa hồ đã bị tiêu biến hầu như không còn, hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tăng tốc độ và cường độ tấn công.
Thời điểm cuối cùng trước khi ngất đi, Lâm Cẩm Sắt hình như nghe thấy giọng nói khàn khàn bình thản lại ẩn ẩn tức giận bên tai
"Hừ, đàn bà thật cố chấp..."
Cô bị giam cầm .
À không, chính xác, hẳn là cô bị theo dõi .
Bình thường, cô có thể cứ theo lẽ thường đi làm, nhưng chiếc xe yêu quý của cô đã bị tịch thu, thay vào đó là một chiếc Maybach, tặng kèm một gã lái xe vạm vỡ mặt mày dữ tợn.
Ra cửa là có người đi theo. À, nhưng thật ra nhóm theo dõi kia cũng thật thức thời, luôn có một đoạn khoảng cách thích hợp, vừa có thể theo dõi cô, lại không đến mức làm cho cô không kiên nhẫn mà chán ghét.
Có nhà cũng không thể về, vài ngày trước, cô theo chỉ thị của người nào đó gọi điện thoại cho Tiểu Ưu nói tạm thời không về nhà được, kết quả là một câu nói phẫn nộ của Tiểu Ưu "Cậu ૮ɦếƭ ở bên ngoài cũng đừng trở về!" Đuổi cô ra khỏi cửa...
Đường Lưu Nhan mua cho cô một căn hộ ở "Thúy sắc dục Lưu", sát vách nơi ở của hắn, trung gian đả thông, a, quang minh chính đại kim ốc tàng kiều.(kim ốc tàng kiều: nhà vàng giấu người đẹp)
Nếu chuyện này bị giới truyền thông biết được thì sao nhỉ?
... "Chính không thắng tà! \'Hoa hồng\' giới luật sư bị đại ca xã hội đen bao dưỡng? !"
Khi nghĩ đến cái tiêu đề có thể xuất hiện trên mặt báo, Lâm Cẩm Sắt đang quán cà phê trên lầu hai của "thúy sắc dục lưu" uống trà chiều.
Mọi người đều quay đầu lại, tò mò nhìn trộm người phụ nữ mặc quần áo hàng hiệu, đang uống trà đột nhiên cười đến mức kì quái này.
Nhưng rất nhanh , ánh mắt của họ bị một người đàn ông hấp dẫn.
Buổi chiều mùa hè, quán cà phê trên lầu hai "thúy sắc dục lưu", màu xanh đậm của cây cối tươi tốt, say mê, mát mẻ.
Quán cà phê không đông lắm, trong không trung hương vị cà phê nồng đậm cùng tiếng đàn dương cầm mềm nhẹ trộn lẫn, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Người đàn ông kia đứng giữa ánh nắng gay gắt giữa trưa mùa đi tới phía cô.
Khóe môi cong nhẹ nhàng lên, khuôn mặt sáng sủa tuấn tú nhã nhặn, áo sơmi vàng nhạt hưu nhàn phối hợp với chiếc quần dài làm lộ dáng người cao to, tay áo áo sơmi tùy ý xắn lên, bước đi khoan thai, giống hoàng tử thưởng ngoạn trong ngự hoa viên.
Hơn 90% ánh mắt trong quán cà phê đều tập trung trên người hắn, hắn dường như lại không có cảm giác gì, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt thờ ơ đi tới vị trí của cô.
Lâm Cẩm Sắt chớp mắt, nhấp một ngụm cà phê, hương vị êm dịu, nhưng vị đắng nhất thời từ đầu lưỡi tràn ngập tới cả khoang miệng.
Gương mặt thiên sứ, tâm địa ác ma.
Trong lòng bình tĩnh chốt hạ, cô chậm rãi mở mắt mỉm cười quyến rũ nhìn về phía khuôn mặt ấy "Chờ ngài thật lâu ."
Không để ý tới ngữ điệu trào phúng của cô, Đường Lưu Nhan ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vẫy tay gọi phục vụ kêu một ly nước, lúc này mới hướng đôi mắt về phía cô, cũng cười khẽ, "Em to gan đấy chứ, dám gọi tôi từ hội nghị bí mật của Đường Môn ra gặp, em là người đầu tiên đó."
"To gan cũng từ Đường tổng cho mà." Cô vuốt nhẹ mái tóc dài, cười quyến rũ.
Đường minh là tổ chức lừng lẫy tiếng tăm trong cả hai giới hắc bạch (có nghĩa là cả xã hội ngầm và xã hội bình thường). Chi nhánh của nó bao phủ tất cả các lĩnh vực trong nước bất luận là kinh tế hay là chính trị, toàn bộ Đường Minh đều rất có thế lực, nhất là ở thành phố B, Đường Minh cơ hồ có thể che trời, quyền thế huân thiên.
Trong khi thế giới này gặp khó khăn, nó vẫn có thể đứng vững.
Đường Lưu Nhan nhíu mày, cười nhẹ không nói, cho đến khi nước được mang đến nơi mới bưng lên uống một ngụm, từ từ mở miệng, "Nói đi."
Lâm Cẩm Sắt lại cười đến mê người, "Đường tổng quả nhiên thông minh, " dừng một chút, cô nói, "Bây giờ tôi có một vụ kiện rất khó, muốn mới Đường tổng hỗ trợ."
Kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt hứng thú của Đường Lưu Nhan dừng trên khuôn mặt tinh xảo diễm lệ của cô, "Ồ! Thì ra ngoài vụ kiện của Hứa Thuyền kia, còn có vụ kiện nào làm khó được Lâm đại luật sư nữa sao ?"
Nắm chặt tay dưới gầm bàn, Đường Lưu Nhan, ngữ khí của ngài sao không châm chọc thêm chút nữa đi.
"À, tôi cũng đâu phải thần tiên gì, " sắc mặt Lâm Cẩm Sắt không đổi khẽ cười , "Lần này phải nhờ Đường tổng mới được."
" Như thế nào?"
Khi Đường Lưu Nhan dường như có chút hứng thú, Lâm Cẩm Sắt lúc này mới nói tiếp, " Đương sự của tôi Trần Cảnh Hoa bị vu khống mưu sát người quản lí của cô ấy là La Thông, nhưng theo chứng cứ chính xác tôi thu thập được, Trần Cảnh Hoa căn bản không có động cơ và thời gian gây án, cho nên có thể nói chuyện này có người ở sau sắp xếp, nhưng mà, " cô hơi nhíu mày, " công ty môi giới của La thông hình như có liên quan đến thế giới ngầm, cho nên chúng tôi căn bản không thể xâm nhập để điều tra được."
"Cho nên?" Đường Lưu Nhan thần sắc thản nhiên, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.
"Cho nên, tôi hy vọng Đường tổng có thể can thiệp vào vấn đề này, tôi tin có sự hỗ trợ của ngài, vụ án này nhất định sẽ trở nên rất thuận lợi." Cô cười nói, bỗng nhiên lại nhớ tới mấy tháng trước, cô cũng như thế này, ngồi đối mặt với hắn, tiến hành một hồi giao dịch không thể mang ra ánh sáng...
Không khỏi buồn.
Đường Lưu Nhan nhìn chăm chú vào cô, đôi đồng tử ảm đạm, ngón tay thon dài mà hơi hơi tái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ly thủy tinh, một lát sau, nụ cười như hoa nở chậm rãi nở rộ bên khóe môi,
"Lâm Cẩm Sắt, em thật đúng là người phụ nữ thông minh."
"Quá khen." Lâm Cẩm Sắt cười, trong lòng một mảnh lạnh như băng.
Nếu đã không còn cách nào có thể thay đổi việc bán đứng thân thể, thì điều cô duy nhất có thể làm được, đó là lợi dụng mối quan hệ với Đường Lưu Nhan, để có được lợi ích tối đa cho mình.
Cái này là Đường Lưu Nhan mang lại cô, mà cô cũng rất muốn có được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc