Mị Tình - Chương 02

Tác giả: Hà Nại

Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
Sau khi Lâm Cẩm Sắt đóng cửa lại, phát hiện trong phòng một mảnh yên tĩnh, tối như mực không bật đèn.
Tiểu Ưu chưa về sao? Có phải tiểu mỹ nhân này lại thông đồng với người nào đó làm nên tình một đêm xuân rồi?
Hơi nhíu mày, cô ở nơi huyền quan ϲởí áօ khoác, thay dép lê thoải mái đi vào phòng khách, đang định bật đèn, lại bị một ánh lửa lúc sáng lúc tối trên sô pha tối đen làm cho hoảng sợ. Ổn định tâm thần bật đèn phòng khách lên, tình cảnh trước mắt làm cô ngẩn ra, nhíu mày thật chặt rồi bước nhanh đến đó.
Tay giằng lấy điếu thuốc trong tay nữ tử, Ϧóþ mạnh, quăng vào thùng rác, đốm lửa căm tức trong đồng tử, иgự¢ dồn dập phập phồng cho thấy cô rất tức giận, "Cậu đã đồng ý với tớ không hút thuốc lá !" Mặt cô đỏ lên, phẫn nộ lên án.
Người kia khẽ cười ra tiếng, trừng mắt nhìn về phía cô, "Cũng là lãng phí thân thể, vì sao cậu được, tớ lại không thể được?" Sắc mặt của cô tái nhợt gầy yếu, dưới ánh đèn chân không âm trầm màu xanh đầu tóc hỗn độn, quần áo nhàu nhĩ, ánh mắt mỉa mai, nhìn thấy tình cảnh này chỉ sợ người ta không thể tưởng tượng cô là CEO trong tay cầm quyền cao của ngân hàng Á Châu chi nhánh trong nước .
Sắc mặt Lâm Cẩm Sắt trắng nhợt, nhắm mắt lại, thấp giọng nói, "Tiểu Ưu, đừng như vậy. Tớ nghĩ là cậu hiểu."
Nữ tử dường như ức chế không kìm nén được từ trên sô pha đứng lên, chỉ vào mũi Lâm Cẩm Sắt bắt đầu chửi ầm lên, "Lâm Cẩm Sắt! Ngô Ưu tớ cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào ngốc nghếch như cậu! Cậu đem chính mình trở thành cái gì?! Cậu cho là Đường Lưu Nhan kia là ngươi có thể trêu chọc sao? ! Vì tên Hứa Thuyền đó mà cậu lãng phí chính mình như vậy thấy đáng sao? Nói cho cậu biết, Hứa Thuyền sẽ không cảm kích cậu đâu, hắn sẽ chỉ càng khinh thường cậu thôi!"
Lâm Cẩm Sắt thấy bộ dạng hung ác của người đàn bà chanh chua này, trong lòng trùng thấp, Tiểu Ưu chung quy cũng chỉ là luyến tiếc cô thôi. Biết vậy cô liền nở nụ cười, bắt tiếp vào lời Tiểu Ưu, "Vâng, vâng, vâng, cậu nói đúng, Hứa Thuyền sẽ không cảm kích tớ..."Cười một lúc, bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt có chút nóng lên, cô liền dừng lại .
Ngô Ưu tựa hồ cũng nhận thấy chính mình nói sai cái gì, cắn môi, giơ tay, cuối cùng ôm lấy cô.
"Xin lỗi, " cô thở dài nói, "Tớ chỉ là tức giận quá, Hứa Thuyền kia là cái gì chứ, sao cậu lại phải hy sinh chính mình như vậy."
Lâm Cẩm Sắt ý bảo Ngô ưu ngồi trên sô pha, còn bản thân thì thư thái đem đầu gối lên đùi của cô ấy, miễn cưỡng mở miệng, "Không phải, cái này là tớ nợ anh ấy, " nói xong lại là cười, "Cũng phải trách tớ không có năng lực, bằng không làm sao phải lưu lạc đi bán đứng thân thể mình để đánh thắng quan tòa chứ? Haiz! Nếu không đánh thắng quan tòa, đường đường Lâm đại luật sư tớ sẽ rất mất mặt."
Ngô Ưu nhìn Lâm Cẩm Sắt nở nụ cười tự giễu nói , "Cậu xứng đáng, vụ kiện này của Hứa Thuyền rõ ràng đã định rồi, phải thua! Dùng đầu gối nghĩ cũng có thể hiểu được sau lưng khẳng định có đại nhân vật muốn hắn ngồi trong ngục, cậu làm ngược lại, khắng khăng cố tình muốn đi nghịch lòng người..."
"Cho nên tớ mới đi tìm Đường Lưu Nhan đó, " Lâm Cẩm Sắt ngáp một cái, ánh mắt ௱ôЛƓ lung nói, "Ở đây, ai không dám nể mặt hắn ta? Có hắn, chuyện làm khó quan tòa chẳng cần lo... Ê, nhẹ chút, đau quá."
Chỉ thấy Ngô Ưu hung tợn nhéo tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu còn như vậy? Tớ nói cho cậu, Đường Lưu Nhan kia không phải người cậu có thể tùy tiện trêu chọc, đừng tưởng rằng cậu lên được giường người ta, vạn nhất ngày nào đó người ta mất hứng một cái, sợ rằng cậu chịu không nổi."
Lâm Cẩm Sắt vừa nghe cười ha ha, hai mắt cong cong mày nhướng lên, trong mắt mười phần hồ ly, cũng cố không để cho đau tai hơn, "Yên tâm, người ta đã sớm từ trên giường Đường công tử lăn xuống đến đây, sau này đường ai nấy đi, không ai liên quan tới ai."
Ngô Ưu sửng sốt, " Đường thiếu gia kia cũng dám thả yêu tinh ra sao?"
Lâm Cẩm Sắt mất hứng , miệng cong lên tức giận trả lời, "Cái gì yêu tinh? Đó là giao dịch thôi mà? Hắn không muốn cũng phải buông, cùng lắm thì tớ lấy cớ buộc tội khởi tố hắn."
Ngô Ưu không khỏi bật cười, Lâm Cẩm Sắt này, có thể đôi mắt yếu đến nỗi không nhìn được thứ gì, bên ngoài rõ ràng là tinh anh ở vị trí cao nhất của thế giới luật pháp, thế mà sao khi về nhà trí tuệ lại như đứa ngốc.
Đường Lưu Nhan là ai chứ? Nói không chừng ngay cả quan toà đều phải bán mặt mũi cho hắn.
"Lần này cho dù thế nào cậu cũng phải nghe tớ về sau đừng cùng Đường Lưu Nhan kia quan hệ gì, chúng ta không thể động vào hắn." Ngô Ưu thở dài, ngón tay thon dài sơn đỏ tươi khẽ vuốt qua mặt Lâm Cẩm Sắt, dường như có chút thương tiếc.
"Ừ, biết rồi, Tiểu Ưu, tớ mệt ૮ɦếƭ rồi, đi ngủ trước." Nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ như cơn thủy triều càn quét tới nơi, cô đứng lên, ngáp một cái rồi đi lên lầu.
Hôm nay trải qua nhiều chuyện lắm rồi, tối hôm qua lại bị Đường Lưu Nhan ép buộc một đêm, hiện tại cô giống như đánh tràng ác chiến, quyết hy sinh đất nước cho một giấc ngủ yên ổn.
Đêm nay, Lâm Cẩm Sắt nằm mơ. Trong mơ có một người đàn ông không thấy rõ mặt, tựa hồ đi tới chỗ cô, lại tựa hồ đi xa khỏi cô, còn cô bị xiềng xích thô kệch khóa tại chỗ đó, một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt muốn nướng cô, nóng, nóng quá! Cô muốn nhìn mặt người đàn ông kia, liền phát hiện thân ảnh đó đã biến mất, từ bên tai cô vang lên giọng nói rất hần, quỷ dị , phẫn nộ , tràn ngập hận ý ...
"Lâm Cẩm Sắt, tôi vĩnh không tha thứ cho cô...!"
Từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, Lâm Cẩm Sắt phát hiện cả người mình chỉ có mồ hôi, há miệng rất to, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Trong không khí tràn ngập hương vị tử tiêu độc thủy, trước mắt tất cả đều là màu trắng, làm cho cô lo sợ không yên.
Nơi này là ...
Đúng lúc này có người đẩy cửa vào, chỉ thấy Ngô Ưu bưng một chén canh nóng còn nghi ngút khói đi đến, thấy cô đã tỉnh trên mặt đầu tiên xẹt qua một đạo kinh hỉ, nhưng rất nhanh khóe miệng trầm xuống, trong lời nói cũng chua ngoa, "Ngủ hai ngày hai đêm rốt cục cũng dậy rồi, phát sốt lại còn dám khóa cửa? ... Còn chút nữa thì thành viêm phổi rồi đó....Hừ, nếu không phải đại tiểu thư tớ tìm thợ khóa mở cửa, lại Call lái xe đưa cậu đến bệnh viện, không chừng bây giờ cậu cách gặp Diêm La vương cũng không còn xa ."
Lâm Cẩm Sắt từ trong lời cô hiểu ra ý tứ quan tâm, vội vàng lấy lòng cười cười, "Đây không phải thói quen của tớ sao? Huống hồ tớ làm sao biết mình bị sốt chứ... Tiểu Ưu cậu nấu canh gì thế? Tớ muốn uống canh la hán quả bát trân, canh sa sâm ngọc trúc lão vịt, canh ngô nấm hầm sườn..." Còn chưa kịp giở sổ ra đọc thêm mấy loại nữa, cô đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
"Đã sốt còn dám uống canh thịt, tớ nấu cho cậu canh gừng, cậu uống hết cho tớ, một giọt cũng không thể thừa lại." Dừng một chút, không nhìn khuôn mặt suy sụp của Lâm Cẩm Sắt trong nháy mắt, lại tiếp tục nói, "Nếu còn thừa một giọt, cẩn thận cái mũi cậu bẹp xuống đấy."
Thật không có cách nào, người nấu cơm trong nhà chính là đại ca.
Lâm Cẩm Sắt vẻ mặt đau khổ đem canh gừng cay nồng uống xuống, cầm chén đưa trả cho Ngô Ưu, đang nghĩ tới bị sốt cũng tốt, lúc trước vì chuyện vụ án kia mà không nghỉ ngơi được nhiều, vừa vặn thừa dịp mấy ngày này nhanh chóng nghỉ ngơi dưỡng sức thôi, nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng.
Ngẩng đầu, "Tiểu Ưu, quần áo của tớ là ai thay vậy ?" Cô có thói quen lõa thể khi ngủ, lại mơ mơ màng màng bị cháy sạch , bộ quần áo bệnh nhân này là ai thay cho cô ... Một đáp án xẹt qua trong đầu, một dự cảm chẳng tốt đẹp gì.
"Là tớ, thế nào? Đại tiểu thư hạ mình thay quần áo cho còn không vui?"
Khóe miệng Lâm Cẩm Sắt không khỏi run rẩy.
Đương nhiên không vui rồi! Bị một nữ đồng bào xem không sao cả, nhưng cho một nữ đồng chí xem hết thì...
Ngô Ưu thật sâu nhìn cô một cái, cầm chiếc bát không lên đi tới cửa, sau lại dừng lại, đưa lưng về phía cô nhẹ nhàng bỏ xuống một câu, "Cẩm Sắt, cậu phải nhớ kỹ, trên đời tất cả mọi người đều có thể, chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu."
Sau khi Lâm Cẩm Sắt xuất viện, đã là ba ngày sau. Ngô ưu mở cửa xe Hummer kiêu ngạo đứng ở cửa bệnh viện chờ cô. Người này này cái gì cũng tốt, chính là nhãn hiệu đồ dùng. Đồ trang điểm phải là nhập khẩu Italy, quần áo không phải của Paris thì không mặc , ngay cả mua xe, cũng phải mua Hummer thiêu du lại thiêu tiền. Ở những năm tài chính thế giới đang suy thoái thế này, người như cô ấy... thật là hàng quý hiếm.
Lâm Cẩm Sắt xám xịt ảo não đi vào trong xe trong ánh mắt phức tạp có hâm mộ lại có khinh bỉ của mọi người , lại bị trang phục hoa lệ của Ngô Ưu làm T_T một hồi.
Nữ nhân này đầu óc để làm gì chứ ? Thời đại này cư nhiên còn có phụ nữ mặc yếm ra đường! Lại còn là cái yếm thêu hoa mẫu đơn màu hồng!
"Cái này gọi là cá tính, đi ở trên đường phải ngẩng cao đầu mà đi, biết chưa?" Một ánh mắt phiêu diêu ném lên người cô, lại có sát khí cùng uy Hi*p ngầm cực mạnh.
Lâm Cẩm Sắt trên đường đi về nhà, khóe miệng cong lên, tâm tình vô cùng tốt.
Vừa mới về nhà, Lâm Cẩm Sắt nhớ tới di động còn để trong túi xách, vội vàng vào phòng lấy ra, năm ngày liền không đả động tới, di động quả nhiên hết pin . Vì thế cô nhanh chóng sạc pin, thuận tiện khởi động máy, hơn 20 tin nhắn chưa đọc và mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Đa số là trợ lý Tiểu Vương ...
"Lâm tỷ, tổng tài công ty Phi Đạt mời chị ăn cơm, em đã giúp chị từ chối rồi. Ha ha, biết chị chướng mắt với những ông già đầu hói..."
"Lâm tỷ, chủ tịch Hoàng của công ty điện tử Hằng Trữ muốn cùng chị trao đổi —— hình như là muốn ly hôn với người chồng vô dụng ... cũng là, từ xưa nữ không bằng nam, chủ tịch Hoàng gặp phải tên bất lực chỉ biết ăn không ngồi rồi cô ấy cũng thật ủy khuất. ha ha..."
"Lâm tỷ, sao chị không trả lời đi nhắn, hai ngày này có rất nhiều án tử phải xử lý, một mình em làm sao được, chị đang áp bức người lao động đó !"
...
Đọc từng tin nhắn một, Lâm Cẩm Sắt thoải mái ngồi trên sàn nhà chậm rãi xem, ngẫu nhiên giống con mèo ngáp một cái. Hai mươi sáu tuổi , dù sao cũng không còn trẻ nữa, lại ít vận động, bệnh nặng tuy đã khỏi nhưng vẫn cảm thấy thân thể mềm yếu , xương cốt đau nhức.
Chờ kì nghỉ phép tiếp theo, phải đi du lịch để rèn luyện cơ thể và cho tâm trạng thoải mái thôi.
Đang nghĩ như vậy , một cái tên quen thuộc mà xa lạ liền nhảy vào tầm nhìn của cô...
Đường Lưu Nhan.
"Lâm Cẩm Sắt, vì sao không nghe điện thoại?"
"Lâm Cẩm Sắt, tôi ở dưới lầu nhà em, ra đi."
"..."
Cuối cùng là... "Lâm Cẩm Sắt, em quả nhiên là nữ nhân tiêu sái."
Lâm Cẩm Sắt nhìn mồ hôi lạnh ứa ra, câu cuối cùng của Đường công tử là ý gì chứ? Không suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Lưu Nhan, không có nhạc chờ, chỉ có tiếng "tút..tút" đơn điệu làm cho hơn mười giây chờ đợi trở nên rất lâu.
Lâm Cẩm Sắt cảm giác di động nắm trong lòng bàn tay đang ở chậm rãi sấm chớp.
Điện thoại đã có tín hiệu , "Alo ." Tiếng nói trầm thấp từ tính khàn khàn vang lên ở bên tai.
Lâm Cẩm Sắt hắng hắng giọng, trấn tĩnh tự nhiên nói, "Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt."
Dung Thất
Lâm Cẩm Sắt hắng hắng giọng, trấn tĩnh tự nhiên nói, "Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt."
Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào.
Bên đó khẽ lên tiếng, "Uhm, chờ một chút." Chắc là là cùng đồng nghiệp nói gì đó, tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, Lâm Cẩm Sắt nghĩ rằng có lẽ hắn đi đến nơi nào đó yên tĩnh hơn nghe điện thoại .
"Lâm tiểu thư, rốt cục cũng rảnh tiếp điện thoại của tôi?"
Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt có chút không an tâm, tiếng cười khẽ của Đường Lưu Nhan càng làm cho lông tơ của cô nhất thời dựng đứng, trong tiếng cười của người đàn ông này có cất giấu một con dao nhỏ . Cảm giác được lòng bàn tay mồ hôi liên tục chảy ra, cô hít sâu một hơi, ánh mắt hơi lóe lên, cười ha ha trả lời, "Tôi nào dám không tiếp điện thoại của ngài chứ? Chính là người ta mấy hôm nay bị bệnh phải nằm viện , di động lại quên ở nhà , cũng không phải Thần Toán (*đoán được mọi việc), thật sự là không có cách nào biết ngài đã gọi điện thoại cho tôi."
Bên kia trầm mặc một lát, chậm rãi trả lời, "Khỏe hơn nhiều chưa?" Ngữ khí bình thản làm cho người ta nghe không ra tâm tư của hắn.
Lâm Cẩm Sắt ngây ngốc một lúc, một bên nghiền ngẫm trong lời nói của Đường đại thiếu gia này có phải có chút quan tâm hay không, một bên lời nói mang ý cười, "Nhờ phúc của ngài, khỏe nhiều rồi."
"À, thật trùng hợp, tôi thiếu bạn gái, Trang điểm xinh đẹp một chút, nửa giờ sau tôi muốn ở khách sạn Đường Tỳ nhìn thấy em." Tiếng nói vừa dứt, điện thoại cũng cắt đứt luôn.
Lâm Cẩm Sắt trừng mắt di động bị cắt, nghiến răng nghiến lợi. Đây là ý gì? Đường Lưu Nhan rốt cuộc còn có nhớ hay không cô và hắn năm ngày trước đã không còn quan hệ gì nữa !
Nhưng như thế nào lại có chút không cam lòng tình nguyện, Đường Lưu Nhan dù sao cũng không phải người để Lâm Cẩm Sắt có thể trêu chọc được, cô có kiêu ngạo của cô, nhưng kiêu ngạo phù phiếm cũng có khi phải vì sự thật mà cúi đầu.
Căm giận mở ra chiếc thật lớn tìm quần áo, thay đồ, bắt đầu trang điểm. Đêm muộn, khách sạn, đen tối, trầm luân... như vậy, tất nhiên là phải trang điểm đẹp đẽ, yêu mị rồi.
Ngồi trước tấm gương nơi bàn trang điểm, người phụ nữ bất chợt cười, khóe miệng xinh đẹp thắp sáng cho đôi đồng tử lạnh lẽo.
Nếu là phải trang điểm cẩn thận, như vậy sẽ phải làm cho Đường đại thiếu gia chờ lâu, có được không nhỉ?
Ở con đường phồn hoa nhất thành phố B, khách sạn Đường Tỳ là một cái tên quen thuộc của giới thượng lưu. Ban ngày nơi này là khách sạn đón tiếp những người lãnh đạo cao nhất của đất nước, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống... ánh đèn mờ nhạt lay động, những người khách quần áo chỉnh tề nhưng cử chỉ phóng đãng, ái muội ngả ngớn trêu đùa, những chiếc ly đế cao va chạm chất lỏng đỏ tươi bắn tung ra, áp lực Dụς ∀ọηg cùng tội ác điên cuồng...
"Hoan nghênh quý khách đến khách sạn Đường Tỳ." Cửa lớn kim bích huy hoàng, những cô gái lễ tân một thân sườn xám xinh đẹp sắp xếp từng chữ một nói lời chào đón, trong nụ cười hoàn mỹ lộ ra sự tôn kính và lễ phép, lại làm cho người ta cảm nhận được từ trong đó là sự lãnh đạm cùng cao ngạo.
Lâm Cẩm Sắt từng bước nhấc đôi dày cao gót, như nữ vương tao nhã rảo bước đến khách sạn. Trên đường đôi lúc gặp được quan to hiển quý, quần áo hỗn độn ôm nữ tử hoa y tiên mạo, đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm.( hoa y tiên mạo: quần áo đẹp, khuôn mặt xinh xắn như tiên)
Lâm Cẩm Sắt lấy di động ra, tiếng "Răng rắc" rất nhỏ. Trong khách sạn y hương tấn ảnh, tiếng cười không ngừng, đương nhiên không ai nghe thấy được. Thu hồi di động xong, Lâm Cẩm Sắt đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút. Ha ha, lo trước khỏi hoạ, đó cũng là νũ кнí vô cùng tốt đó.
Đem mùa hè có chút oi bức, nhưng khách sạn Đường Tỳ lại mở điều hòa, hơi lạnh của không khí kích thích làn da không được che chắn khiến cô không tự chủ được mà nổi da gà.
Lâm Cẩm Sắt dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi tới một căn phòng.
Cánh cửa khép hờ, chắc là đang chờ cô. Cô hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ cánh cửa đầy tính tượng trưng, đẩy ra.
Một loại mùi kì quái hỗn độn của thuốc lá, rượu cùng nước hoa phụ nữ tấn công vào khứu giác cô, Lâm Cẩm Sắt không kịp bịt mũi lại, một giọng nói ngả ngớn trêu tức vang lên, "A, đây không phải Lâm đại luật sư – Lâm Cẩm Sắt sao? Đường tổng quả nhiên có bản lĩnh."
Lâm Cẩm Sắt trừng mắt liền thấy một người đàn ông diện mạo phong lưu tuấn tú, mặc bộ đồ tây, áo sơ mi tùy ý, đôi mắt hoa đào, tay trái đeo một chiếc nhẫn. Lúc này hắn ngồi ở trên sô pha dài, nụ cười tà khí nhìn cô.
Nhìn quanh bốn phía, ánh đèn hôn ám, hình ảnh nhập nhòe, một đám người cả nam và nữ hoặc là ngồi trên sô pha, hoặc là đứng rót rượu, những người đàn ông cùng nữ tử mười phần son phấn phong trần vui cười ngoạn nháo, một đám nhị thế tổ, ỷ vào bối cảnh cường đại tùy ý phóng đãng.
Mà Đường Lưu Nhan, lại là người khó lường trong đó. Hắn mặc dù không phải cán bộ cao cấp, lại có thể làm cho nhóm cán bộ cao cấp kia cúi đầu nghe theo hắn.
Ánh đèn màu lam ám muội đen tối chiếu quá, thứ mùi vị hỗn tạp trong căn phòng làm cho Lâm Cẩm Sắt có loại mong muốn chạy khỏi cửa.
"Lâm Cẩm Sắt." Trong một góc, người đàn ông không hợp bất chính dựa vào ghế sô pha, phong thái thoải mái tùy ý, tay cầm chiếc ly đế cao, nhìn cô như cười mà như không, "Một giờ, em đúng giờ nhỉ?."
Ánh mắt thâm thúy khác thường của hắn ở trong ánh đèn hôn ám không thấy rõ biểu tình, cặp mắt kia chính là bình thản , lạnh lùng , đùa cợt ... rõ ràng là nhìn cô từ dưới lên trên, lại không biết vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác hắn đang quan sát từ trên xuống dưới.
Lâm Cẩm Sắt trong lòng thầm than, thì ra trên đời thật sự có những người, từ nhỏ đã nhìn từ trên cao xuống, nhất định là cao cao tại thượng, làm cho người ta phải nhìn lên.
Cô cắn cắn môi, nhếch ra một nụ cười, khẽ đi đến trước mặt hắn, không e dè ngồi lên đùi hắn, cầm lấy chiếc ly trên tay hắn, đem chất lỏng trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó ủy khuất nhìn hắn ánh mắt thâm trầm, ảm đạm, "Ngài không phải muốn tôi trang điểm xinh đẹp sao? Phụ nữ trang điểm làm sao nhanh như vậy được chứ?" Vừa nói cô vừa chuyển động, ôn nhu tiếp, "Hơn nữa tôi đã nâng cốc uống cạn rồi, xem như chuộc tội."
Đường Lưu Nhan lẳng lặng nhìn cô, không nói câu gì, điều này làm cho Lâm Cẩm Sắt hơi căng thẳng. Đúng vậy, cô chính là cố ý tới muộn, nhưng giờ phút này giọng nói bất động thanh sắc của Đường Lưu Nhan lại làm cho cô bắt đầu thấy hối hận muốn đứng lên.Namnhân đáng sợ này, làm cho người rất giỏi về quan sát người khác như cô cũng không thể nhìn thấu tâm tư.
Lúc này, người đàn ông xa lạ vừa nói tiếng trêu chọc kia còn bồi thêm , "Tôi nói này, một ly rượu làm sao chuộc được một tiếng đồng hồ chúng tôi chờ cô chứ!"
Đời này, ta sẽ không bao giờ cho em đi
Dung Thất. Lâm Cẩm Sắt hơi nhíu mày, lập tức lại chậm rãi dãn ra, hai tay vòng lên cổ Đường Lưu Nhan, nghiêng đầu, ánh mắt chuyển động ngữ điệu mềm mại lấy lòng "Đường tổng." Tiếng gọi kia lướt nhẹ, hàm chứa ủy khuất cùng tín nhiệm vô hạn.
Quả nhiên, "Dung Thất, đừng loạn nữa." Thản nhiên, vẻ mặt Đường Lưu Nhan nhìn không ra là vui hay giận, đôi bàn tay nhợt nhạt, mảnh mai lại bắt đầu đặt trên thắt lưng tinh tế của Lâm Cẩm Sắt, chậm rãi, ái muội vuốt ve. Có lẽ cảm thấy chính thân thể mềm mại dựa trên người mình đột nhiên cứng đờ, miệng của hắn bất giác cong lên tựa như vui mừng lại tựa như hứng thú.
Người vừa bị nhắc nhở kia tên "Dung thất" là một người đàn ông tuấn tú, khóe miệng hắn hơi xấu hổ, hừ một tiếng chán nản xoay người đi uống rượu, bộ dáng bực mình kia có chút giống như trẻ con thích đùa giỡn.
Dung Thất. Trong lòng Lâm Cẩm Sắt chậm rãi nhấm nuốt cái tên này. Người này, cô biết . Dung Thủy là anh trai của hắn, năm trước bị người khác vu cáo là đã nhận hối lộ số tiền rất lớn, khi đó Dung Thủy từng cho người đến cầu xin cô bào chữa cho hắn nhưng cô lại lịch sự từ chối. Trên quan trường tinh phong huyết vũ, vô cùng rắc rối phức tạp, khi đã dính dáng vào rất khó có thể thoát khỏi. Vụ án này, sau đó cô cũng không quan tâm, nhưng nhìn phản ứng của Dung Thất vừa rồi, kết quả nhất định là không tốt .
Nhưng đây không phải lỗi của cô, cô không cần cảm thấy áy náy. Sống ở trên đời phải học cách tự bảo vệ mình đầu tiên.
Nhưng, cô thật không ngờ ánh mắt xuất thần của cô đã làm cho người nào đó rất không vui. Những ngón tay đặt trên eo cô hơi cứng lại, bên tai vang lên tiếng nói nhàn nhã, "Nhìn gì thế? Không có gì muốn nói với tôi sao?"
Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy bên tai có lớp không khí nóng rực, ngón tay đặt trên eo cô cũng dùng lực mạnh hơn làm cô cảm thấy hơi đau, vội thu hồi ánh mắt, cười trả lời, "Không phải là tới để cho Đường tổng không mất mặt sao?" Cô ăn mặc xinh đẹp, trang điểm quyến rũ, không phải là hợp ý hắn sao?
Đáy mắt Đường Lưu Nhan mặc sắc lưu động, khóe mắt có chút nếp nhăn khi cười, giống nhau là thật sự bị lời của cô lấy lòng, từ trên sô pha đứng lên, ôm thắt lưng của Lâm Cẩm Sắt, hắn gật đầu với mọi người, "Đi trước , mọi người từ từ chơi." Nói xong, tự nhiên dẫn cô rời khỏi.
Lâm Cẩm Sắt đi tới cửa đột nhiên quay đầu, thấy nhóm cán bộ cao cấp kia nhìn nhau thở phào, không khỏi ngẩn ra.
Lưng đột nhiên thấy lạnh cuối cùng cô đã gặp những nhân vật thế nào?
Đi đến bãi đỗ xe trong khách sạn, Lâm Cẩm Sắt cố gắng thoát khỏi cánh tay đặt trên eo mình, quay đầu, mỉm cười, "Đường thiếu gia, tôi làm nhiệm vụ xong rồi. Đi trước." Nói xong, vẫy tay, xoay người rời đi.
Đường Lưu Nhan vẫn im lặng đứng ở đó, thân hình cao thẳng, phù hợp với bộ quần áo trắng nhãn hiệu Chende, đôi mắt hắn thâm u như biển.
Đột nhiên hắn bước nhanh về phía trước, nắm lấy thân ảnh định chạy trốn kia, dùng sức kéo qua, giữ chặt cằm cô dùng sức hôn xuống!
Lâm Cẩm Sắt bị hành động này của hắn dọa đến, đồng tử mở to bộ dáng kinh hoàng. Cảm thấy trên môi có gì đó ấm áp tinh tế qua lại, cô choáng váng dùng sức muốn đẩy hắn ra, hắn lại hung hăng cắn vào môi cô! Mùi máu tanh lan ra trên đầu lưỡi.
Hắn muốn gì? Hắn muốn làm cái quái gì vậy?
Lâm Cẩm Sắt thở dốc, vòng eo bị một sức mạnh ôm chặt,.
Dần dần, cô mặc kệ cũng không có khí lực phản kháng, nhắm mắt lại, mặc cho hắn ở trên môi cô lưu luyến mà tàn sát, chỉ là cắn chặt cô cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi hắn xâm nhập. Hành động này của cô cũng không chọc giận Đường Lưu Nhan, hắn bắt đầu giảm lực đạo, nhje nhàng Lเế๓ láק, ôn nhu giống con sư tử hoang dã hưởng thụ món thức ăn ngon cuối cùng phía trước.
Lâm Cẩm sắt khẽ mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt thâm sâu đen tối của hắn, người đàn ông này khi hôn môi chưa bao giờ nhắm mắt ... Ánh mắt hắn chẳng hạn như bây giờ bình tĩnh, lý trí, không có chút cảm xúc mê loạn nào, nhìn hắn hệt như pháp y đối mặt thi thể sắp giải phẫu, không hề có tình cảm.
Nhận thức này đột nhiên làm cô cảm thấy kiệt sức. Hắn không yêu cô. Đúng vậy, hắn không yêu cô nhưng lại không muốn cho cô đi.
Lúc này, sau lưng bỗng nhiên xẹt qua một trận lãnh ý, cô dùng dư quang nơi khóe mắt vô tình thoáng nhìn, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc như đá.
Hứa Thuyền!
Hứa Thuyền trước kia thường mặc áo trắng đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ chờ cô, luôn cười yếu ớt. Đã qua nhiều năm mà hôm nay anh lại mặc một bộ tây trang màu đen, dựa vào Lamborghini, ánh mắt hờ hững, xa xăm, xa lạ nhìn cô. Cũng không biết anh đã nhìn bao lâu rồi.
Thật giống như cảnh tượng đêm khuya hôm đó, giống như muốn tiến gần cô, lại giống như muốn rời xa cô.
Lúc cô cùng một người đàn ông khác hôn môi, anh lại xuất hiện như vậy .
"Tiểu thư à, hôn môi cần phải chuyên tâm." Tiếng nói trầm thấp khàn khàn мơи тяớи trên môi cô, cô giật mình, ngón tay bỗng nhiên thắt chặt đâm sâu vào lòng bàn tay! Hắn! Hắn là cố ý !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc