Hẹn Hò Cố Mỹ Tuyết lặng lẽ đi theo sau Linh Chi, thấy nàng đưa trà cho tiểu a hoàn, sau đó đi lên phía trước, vừa nghĩ đã hiểu, liền đi theo tiểu a hoàn đến lương đình xem náo nhiệt, xem Diêu Mật có uống hay không, nếu uống thì sẽ thành thế nào.
Tiểu a hoàn Hồng Diệp bưng trà đi tìm tỷ muội Diêu Mật, thấy Diêu Mật đang phụng bồi mấy vị phu nhân phẩm hoa ngoài lương đình, thì đặt khay trà lên bàn đá, đợi Diêu Mật nhìn sang mới bẩm: “Phu nhân, đây là trà giải nhiệt trù phòng chuẩn bị riêng cho ba vị phu nhân.”
Diêu Mật lấy tay Ϧóþ trán nhìn Đức Hưng quận chúa đứng cách đó không xa, nói: “Đã là trà giải nhiệt thì trước phải bưng cho Đức Hưng quận chúa và Trương phu nhân. Các nàng hứng thú với hoa bên kia, đã đứng nhìn một lúc lâu. Đừng để các nàng trúng nắng.”
Hồng Diệp vâng lệnh bưng trà tới chỗ Đức Hưng quận chúa. Lại thấy bên ấy xuất hiện một a hoàn, không biết nói cho Đức Hưng quận chúa cái gì mà Đức Hưng quận chúa vừa nghe, liền dẫn a hoàn ấy đi. Nhất thời không dừng cước bộ, đi tới chỗ Trương phu nhân, cười nói: “Phu nhân, đây là trà giải nhiệt, thỉnh phu nhân uống, tránh bị trúng nắng.”
Trương phu nhân uống quá nhiều trà, lúc này đang quá mót, không để ý đến trà Hồng Diệp mang đến, bảo: “Đặt ở đây đi! Chút nữa ta đi rửa tay xong sẽ về uống!”
Hồng Diệp nghe xong đành phải bưng trà vào trong lương đình, đặt trên bàn đá. Đúng lúc bên ấy có vị Trịnh phu nhân ngoắc tay bảo ra, nói rằng cây quạt bị rớt trong lương đình, nhờ nàng vào lấy, Hồng Diệp tìm thấy quạt, vội vàng ra khỏi ngoài lương đình vui vẻ đi tìm vị Trịnh phu nhân kia đưa quạt.
Diêu Mật xem hoa một lúc, ngoảnh đầu thấy dưới chén trà có một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ cực lớn, cầm tờ giấy lên lẩm bẩm: “Tiểu Mật, gặp ở thư phòng!” Nàng nhìn 乃út tích, là chữ của Tạ Đằng, không khỏi cười một tiếng, nói: “Ngày nào cũng gặp chưa đủ sao, giờ muốn hẹn đến thư phòng?”
Nàng miệng thì nói vậy, nhưng mấy ngày nay Tạ Đằng ân cần, cũng không nỡ từ chối hắn, liền giấu tờ giấy vào trong tay áo, cầm quạt, thong thả đi tới thu phòng.
Lát sau Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng đi tới, thấy Cố Mỹ Tuyết đứng ngoài lương đình ngắm hoa thì chào hỏi.
Cố Mỹ Tuyết thấy a hoàn bưng ba chén trà đi tới đi lui mà chưa có ai uống, lúc này thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đi tới, nhìn rõ ràng là đang khát, liền sợ mình đứng đây, hai người này uống trà, mình cũng phải uống một chén, lập tức cười đáp lại mấy câu, nói rằng thấy hoa bên kia hiếm gặp, muốn đi sang xem thử, xin lỗi rồi đi sang chỗ khác.
Sử Tú Nhi thấy đám Tô Ngọc Thanh đến, không khỏi cảm thấy kì quái, a, lần trước ở Diêu phủ bị chơi khăm, lại rơi xuống nước, bây giờ không muốn cũng phải đợi gả, sao lại chạy đến Diêu phủ, lẽ nào chỉ đơn giản là vì chúc thọ lão tướng quân thôi?
Phạm Tinh trước giờ không có ấn tượng tốt với Lý Phượng, không quá tin Lý Phượng cam lòng chịu gả cho Trần Minh, thấy không có ai thì mở miệng: “Đây là địa bàn của chúng ta, nhưng hôm nay người đông nhiều lỗ hỗng, chỉ sợ các nàng dụng tâm kín đáo, gây trở ngại.”
“Tiểu Tinh, muội gần đây thông minh ra rồi đấy!” Sử Tú Nhi trêu Phạm Tinh: “Chẳng hay đã nghĩ không lấy chồng, mọi việc cần phải tự mình xử lí, không thể không trưởng thành sao?”
Phạm Tinh đánh Sử Tú Nhi một cái, gắt giọng: “Ta sợ…” Là sợ trong bụng có em bé, mọi việc không thể không cẩn trọng.
Sử Tú Nhi nhìn sắc mặt của Phạm Tinh cũng hiểu ra, bà dì của các nàng nếu qua mấy ngày mà không tới, chẳng phải là… Bất luận thế nào, mọi việc cẩn thận chút cũng không sai.
Hồng Diệp đi đưa quạt cho Trịnh phu nhân trở lại thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đang ngồi nói chuyện lương đình, liền cười nói: “Phu nhân, đặt trên bàn đá là trà giải nhiệt trù phòng cố ý chuẩn bị, hai vị phu nhân nếu khát, đúng lúc có thể uống trà.”
Nếu trong bụng có em bé, thì không thể uống trà giải nhiệt gì đó. Sử Tú Nhi mỉm cười nói: “Lúc nãy không phải có bưng trà khác tới sao? Đem hai chén trà ấy cho chúng ta uống. Còn trà giải nhiệt này thì để lại cho người khác đi! Đúng rồi, tí nữa thấy Diêu phu nhân, cũng không được để nàng dùng trà giải nhiệt này!” Nói xong thấy Hồng Diệp có vẻ mờ mịt không hiểu, thì giải thích: “Mấy ngày nay ban đêm chúng ta thức khuya, đã uống trà thuốc nâng cao tinh thần, trà thuốc kia với trà giải nhiệt không hợp, không thể uống cùng một lúc.”
Hồng Diệp hiểu ra, cười cười rót hai chén trà xanh cho các nàng uống, còn kể chuyện phu nhân nhà này nói cái gì, phu nhân nhà kia nói cái gì.
Thấy a đầu này lanh lợi, Sử Tú Nhi động tâm mỉm cười bảo: “Hồng Diệp, nơi này không cần em hầu hạ, có việc khác giao cho em, nếu thành công, sẽ có thưởng.”
“Xin phu nhân phân phó!” Hồng Diệp mừng rỡ, được nhị phu nhân tán thưởng, xem mấy đại a đầu kia còn dám khinh nàng hay không?
Sử Tú Nhi thấy nàng mặt mày vui vẻ thì cũng cười theo, vẫy tay bảo nàng cúi tai xuống, nói: “Em đi qua bên kia, đừng kinh động đến người khác, chỉ cần để ý Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng hôm nay đến chúc thọ lão tướng quân, nhìn xem các nàng có động tĩnh gì không? Bất luận các nàng ấy làm gì, nói gì, em cứ lặng lẽ ghi nhớ, tí lại nói từng cái cho ta nghe.”
Linh Chi vốn là a hoàn phủ tướng quân, lại không có nhà mẹ đẻ, hiển nhiên không dám kiêu căng phách lối như Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, đoán chắc là không dám làm loạn. Không cần để ý.
“Vâng ạ!” Hồng Diệp tuổi nhỏ, vốn có chút tinh nghịch, nghe được để nàng bí mật đi thám thính động tĩnh của Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng thì vô cùng hăng hái, cười tươi đáp: “Nhất định không phụ phu nhân sở thác.”
“A đầu này, nói cứ như là ra chiến trường vậy!” Sử Tú Nhi cốc trán nàng, mỉm cười: “Được rồi, đi đi!”
Hồng Diệp nhớ tới khay trà Linh Chi bảo nàng bưng, trà này lại chẳng có ai uống, bởi vậy tiện tay nâng khay trà lên: “Vừa dịp bưng khay trà này về trù phòng, rồi vòng lại đi thám thính. Nếu mà bị người khác nhìn thấy đi tay không , lại muốn sai sử ta.”
Phạm Tinh không khỏi đưa tay bẹo má Hồng Diệp, cất giọng vui vẻ: “Em đúng là tinh quái! Đi từ từ, coi chừng ngã đấy!”
Thấy Hồng Diệp hoạt bát đi xa, Phạm Tinh lại kéo Sử Tú Nhi lại ngồn trên băng đá tán dóc, cả buổi không gặp Diêu Mật, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi bảo: “Hôm nay Diêu tỷ tỷ bận rộn chân không chạm đất, đợi lát nữa phải nhắc nhở nàng, để nàng nghỉ ngơi nhiều vào.” Không biết là có em bé hay không đây, nếu có, hôm nay nắng nóng lại chạy tới chạy lui, thật không ổn tí nào.
Lại nói đến Đức Hưng quận chúa nghe a hoàn nói La Nhuận đang sốt ruột tìm nàng, liền theo a hoàn vòng qua một góc vườn, đi tới một nơi yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn, thấy cây cối xanh um, rất râm mát, thì cười nói: “Nơi này thật mát mẻ, thật hợp để nói chuyện.” Nói xong lại không thấy La Nhuận, không khỏi hỏi: “Người đâu?”
A hoàn nói nhanh: “Quận chúa đợi một chút, ta sang chỗ khác nhìn xem có phải nhầm chỗ rồi hay không.”
Đức Hưng quận chúa cũng không sợ a hoàn giở trò, tới góc lương đình, ngẩng đầu nhìn phong cảnh. Lại nghe bên kia có giọng nói: “Quận chúa, là cô hẹn ta sao?”
Đức Hưng quận chúa quay đầu thấy La Hãn, không khỏi nhìn hướng a hoàn rời đi, trong lòng chợt có cảm giác, lắc đầu đáp: “Không phải ta hẹn ngươi. Vừa nãy có a hoàn nói muội muội La Nhuận của ngươi hẹn ta có việc, ta liền nhanh chóng đi tới.”
La Hãn cũng là người thông minh, suy nghĩ chút đã hiểu nguyên do, bởi vậy cười nhạt nói: “Thật thú vị. Vừa nãy có tiểu a đầu nói quận chúa có lời muốn nói với ta, hẹn tới chỗ này gặp mặt. Ta tưởng rằng quận chúa có việc gấp, nên vội vã tới đây.”
Năm ngoái Đức Hưng quận chúa vì Diêu Mật đưa một tờ giấy, nói là nàng ái mộ Tạ Đoạt Thạch, muốn hợp tác với nàng, liền quyết định bắt tay với La Hãn, trong lòng cũng hơi thương xót mối tình si của hắn đối với Tạ Vân, không có tâm gì với hắn, lúc này cười lên tiếng: “Bọn họ cũng là muốn giúp huynh. Nhưng dung mạo ta không giống Vân cô cô, làm sao mà huynh để ý?”
Nói đến dung mạo, lúc này La Hãn mới nhìn kĩ Đức Hưng quận chúa, thấy nàng dung nhan yêu kiều, hai má như hai quả đào, thật xinh đẹp, thoáng cái bật thốt: “Quận chúa tất nhiên xinh đẹp, cùng A Vân mỗi người một vẻ.”
Mặt Đức Hưng quận chúa nóng lên, đang muốn đổi chủ đề, chợt cảm thấy cổ hơi ngứa, trong nháy mắt, một vật gì đó trượt vào cổ áo, hơi ngọ nguậy, nàng bị dọa không nhẹ, liền kéo quanh cổ áo, lại không dám thò tay vào trong tìm, mặt nghiêm trọng đỏ hồng căng lên, thét to: “Có sâu!”
La Hãn giật mình, lập tức nói: “Chỗ này cây cối xanh tươi, sợ là sâu róm. Da thịt sâu này bò qua đều sưng tấy. Quận chúa mau ϲởí áօ khẩy nó ra.”
Cởi, ૮ởเ φµầɳ áo? Đức Hưng quận chúa vừa thét chói tai vừa giậm chân, vọt vào trong lương đình, hét với La Hãn: “Huynh canh giúp ta, đừng để người khác thấy.” Nói xong bất chấp tất cả tháo đai lưng, ra sức kéo giũ quần áo, muốn giũ con sâu kia xuống đất.
Lại nói đến Diêu Mật đang tới thư phòng thì thấy Tiểu Đao đang vội vã chạy đi nơi nào đó, không khỏi gọi hắn lại, hỏi: “Đi đâu đó?”
“Ra trước gặp lão tướng quân trình kết quả!” Tiểu Đao thấy Diêu Mật liền toét miệng cười, kể không giấu giếm: “Lão tướng quân gọi hai a hoàn chia ra đi hẹn Đức Hưng quận chúa và La nhị gia tới nơi vắng vẻ gặp mặt, lại sai ta ném sâu róm lên người Đức Hưng quận chúa, lúc này sợ đã…”
“Ông nội…” Diêu Mật ngẩn ra, nhịn không được che miệng cười nói: “Thật hồ nháo!”
“La lão gia hứa tặng lão tướng quân bộ cờ Lương Ngọc và chuỗi phật châu Linh Cốt lâu năm*, lão tướng quân mới đồng ý ra tay giúp đỡ.” Tiểu Đao giải thích giùm Tạ Đoạt Thạch, nói với vẻ đường đường chính chính: “Lão tướng quân là nối dây tờ hồng, làm chuyện tốt, không phải hồ nháo.”
“Được rồi, biết là cậu tôn thờ lão tướng quân rồi, có người nói lão tướng quân không đúng, cậu liền đứng ra bảo vệ.” Diêu Mật cười xong, lấy trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Tiểu Đao hỏi: “Cậu xem có phải là nét chữ của tướng quân hay không? Vừa nãy nhìn thấy dưới chén trà. Trên đường đi nghĩ lại, ta cảm thấy tướng quân không phải loại người nhẫn nại viết giấy, khổ sở đợi người.”
Tiểu Đao nhận giấy nhìn rồi lắc đầu: “Rất giống nét chữ tướng quân, nhưng tướng quân dùng quán kiếm, đuôi chữ luôn giống tiểu kiếm, không như chữ này, đuôi chữ mượt mà, đẹp thì đẹp, nhưng không có khí thế.”
Không phải nét chữ của Tạ Đằng, vậy là của ai? Trải qua chuyện Linh Chi, trải qua chuyện quý nữ, Diêu Mật hiểu được, cho dù nàng đồng ý hôn sự, nhưng e rằng sẽ không dễ dàng xong chuyện. Chẳng hạn sinh thần Tạ Đoạt Thạch hôm nay, rất nhiều quý nữ từng khiêu khích nàng đến dự, sợ rằng không chỉ đơn giản là chúc thọ, mà là thừa cơ làm loạn. Bây giờ tờ giấy này không phải Tạ Đằng viết, tức là có người muốn gây sự.
“Tiểu Đao, cậu đừng qua kia vội, trước cứ cầm tờ giấy này lặng lẽ đến thư phòng, xem ai ở trong đó? Nếu không phải tướng quân, tức là có người muốn làm hại ta.”
Thấy Tiểu Đao vâng lệnh, Diêu Mật quay trở về, ngẫm nghĩ phải tìm được Tạ Đằng, bảo hắn đến thư phòng xem cuối cùng là thế nào.
Một nơi khác, Đoan quận vương cũng nhận được một tờ giấy, là Tạ Đằng hẹn hắn ở thư phòng Diêu Mật, hắn cũng không nghĩ nhiều cất bước đi tới thư phòng Diêu Mật. Tới ngoài thư phòng, thấy cửa phòng khép hờ, liền đẩy cửa bước vào trong.
Trên thư án có trà quả, một bầu rượu, vài cái chén nhỏ và vài quyển sách tiêu khiển. Hắn ngồi xuống tự cầm bầu rượu rót một chén uống, mở sách ra xem. Nhanh sau đó cảm thấy trên người khô nóng, liền nới lỏng đai lưng, kéo cổ áo, cầm quạt phẩy phẩy. Ai dè càng phẩy càng nóng, lập tức kéo đai lưng, vén toàn bộ quần áo lên, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng phải chờ Tạ Đằng tới, hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Cũng trong lúc đó, Hồng Diệp bưng khay trà trở về, còn chưa vào trù phòng thì nghe tiếng bước chân, ngoảnh lại, thì ra là Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, lập tức đứng sang một bên hành lễ.
Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng vừa nóng vừa khát, thấy Hồng Diệp bưng trà thì đưa tay cầm một chén, cười nói: “Đang muốn tìm chén trà nguội để uống, đây không phải vừa khéo sao?” Vừa dứt lời cầm chén uống một hơi hết sạch.
Tô Ngọc Thanh nói Hồng Diệp: “Cô đi rót chén khác cho mọi người đi!” Nói xong đặt chén không lại trong khay.
Chốc lát Linh Chi chạy tới, thấy khay trà Hồng Diệp bưng còn dư một chén, liền cầm lên ực một hớp.