Mị Hương - Chương 43

Tác giả: Cống Trà

Chỉ một cú đẩy đã đẩy ngã được một vị tướng quân, cảm giác thành công ngày càng vĩ đại. Chỉ trong chốc lát, lòng tự tin của Diêu Mật đã tăng lên nhiều, nhìn xem, chuyện này cũng đâu phải rất khó!
Nàng chống tay phải lên giường, tay trái khẽ vuốt ve иgự¢ Tạ Đằng, chầm chậm cúi đầu xuống, còn chưa chạm tới môi Tạ Đằng, đã thấy mắt hắn khép hờ, vẻ mặt mong đợi hé môi, nhất thời bả vai đang căng cứng thả lỏng, không nhịn được nữa, úp mặt vào иgự¢ Tạ Đằng cười sặc sụa, nói: “ Đại ca, huynh ở trên giường giống đàn bà quá đi!”
“Tiểu muội, nàng ở trên giường giống đàn ông lắm!”
Tạ Đằng là anh cả trong nhà, từ nhỏ tập võ, đi theo phụ thân và ông nội trấn giữ biên cương, đa phần là tiếp xúc với võ tướng, quen nhìn thấy, cũng là mưa máu gió tanh ngoài sa trường, đã rèn được một trái tim lạnh lùng cứng rắn. Nhưng từ lần ở thư phòng được Diêu Mật phun mê hương, một góc nhỏ trong đáy lòng hắn đã bắt đầu tan chảy, lại được Tạ Đoạt Thạch hết lần này đến lần khác thêm dầu vào lửa, quả nhiên không ngờ, dần dần ở bên cạnh Diêu Mật luôn có vẻ đặc biệt không giống như thường ngày. Lúc này bị Diêu Mật đẩy ngã xuống giường, con người hung hãn quyết đoán mỗi khi dẫn binh ra trận đánh giặc liền không còn, chỉ có tình cảm mềm mại dâng tràn.
Hai người nói chuyện, lực kéo mũi tên đã lắp vào dây kia cuối cùng cũng biến mất, hậu bối đã hết căng thẳng, trong lòng vô cùng sung sướng. Chỉ hận đêm quá ngắn, không thể tiếp tục nhu tình chậm chạp như vậy thêm nữa. [là Tạ Đoạt Thạch =.=]
Diêu Mật cọ cọ trên иgự¢ Tạ Đằng, nhẹ nhàng hít thở, hỏi: “Đại ca, nếu huynh đã không thấy ta giống tiểu cô cô, vậy thế sao huynh lại thích ta?” Được một người mà đông đảo nữ tử trong kinh thành ái mộ, ngay cả Đức Hưng quận chúa cũng si mê yêu mênd, lòng của nàng lúc này không gì tả được. Thế nhưng, tại sao hắn lại thích ta?
Hương thơm phảng phất quanh chóp mũi của Tạ Đằng nhạt dần, tay chân khôi phục sức lực, nhưng không vội vàng trả lời câu hỏi của Diêu Mật, chỉ duỗi tay tháo cây trâm cài tóc của nàng ném đi chỗ khác, nhìn mái tóc đen của nàng như thác đổ xuống, sợi tóc vờn nhẹ trước иgự¢, mang đến cảm giác ngưa ngứa nhè nhẹ, dùng khuỷu tay trái chống nửa người lên, tay phải nâng cằm Diêu Mật, nghiêm túc nói: “Bởi vì nàng có khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu động lòng người, nên ta thích!”
“Những nữ nhân khác cũng có khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu động lòng người!” Diêu Mật vừa nghe lời nói của Tạ Đằng, một cảm giác ngọt ngào dấy lên trong lòng, nhưng nàng vẫn muốn nghe nhiều hơn, đôi mắt long lanh như nước liếc nhìn Tạ Đằng, ép buộc: “Sau này vẫn sẽ không thích người khác sao?”
Tạ Đằng bị oan kêu lên, “Tiểu Mật ,nàng xem trước kia ta đã thích ai chưa? Trước đây chưa có nàng, ta chưa từng thích ai, có nàng, ta càng không thể thích thêm ai khác. Ông nội ta, cha ta đều toàn tâm toàn ý với một người, ta cũng vậy.”
Con người sắt đá trên giường lại nói những lời nhu tình như vậy, hiển nhiên là khiến nữ nhân động tình. Diêu Mật vừa nghe xong lập tức cúi người rúc vào иgự¢ Tạ Đằng, cả cơ thể từ từ cọ xát trên người Tạ Đằng, ngậm hạt đậu đỏ vào trong miệng, hai tay cũng không thành thật sờ soạng khắp nơi.
Tạ Đằng thả lỏng khuỷu tay, để người ngã xuống giường, mặc cho Diêu Mật bò trên người mình lăn lộn, chỉ đưa tay mân mê đầu của nàng, toàn thân nóng như lửa, nhất thời nhấc chân ép lấy ௱ôЛƓ của Diêu Mật, vừa nhấc như vậy đã như tên trên dây cung, cũng không kiềm được nữa xoay người nằm lên trên, đặt Diêu Mật trên giường, nhưng không dám hôn nàng, sợ bị nàng mê đảo, chỉ tham lam trên cổ nàng.
Một trận lăn qua lăn lại, Tạ Đằng thở hổn hển, giương mắt nhìn Diêu Mật, thấy gò má nàng như lửa, mắt như sao khép hờ, môi anh đào khẽ mở, liền mở tay Ϧóþ chóp mũi Diêu Mật, không cho nàng ngửi thấy hơi thở của mình, sau đó nhanh chóng ngậm lấy môi Diêu Mật, vừa ʍúŧ lại vừa hút, tay còn lạivvuốt lần xuống dưới, xoa nắn đủ kiểu. Đợi đến khi một hương thơm đặc biệt ập tới, tay chân thoáng tê dại, vội vàng rút môi, trượt thân xuống dưới, dán ở иgự¢ Diêu Mật.
Hai tay Diêu Mật ôm đầu của Tạ Đằng, cả người run rẩy, hai chân lại dũng cảm kẹp ngang hông Tạ Đằng, cả người hướng về phía trước giật giật, cảm giác được toàn thân Tạ Đằng cứng đờ, liền đưa tay kéo y phục của hắn xuống. Vừa mới kéo, lại ngừng tay nói: “Còn chưa tắt đèn!”
Tạ Đằng nôn nóng chờ tay của Diêu Mật, thấy nàng ngừng lại, vội nghiêng người sang một bên, kéo khăn trải giường phật một cái ra phía ngoài, một làn gió thổi tới, trong nháy mắt đã dập tắt ánh nến, lúc này mới thì thào nói: “Được rồi, nàng nghĩ sao thì làm vậy!”
Mắt Diêu Mật thoáng chốc đã thích nghi với bóng tối, làm tiếp động tác đang dang dở, không ngờ nàng cử động quá nhanh, cánh tay trái đột nhiên đau nhức, vội bật lên tiếng ՐêՈ Րỉ, rụt tay về nói: “Băng gạc bung ra rồi!”
Tạ Đằng chống người lên, kéo quần áo của Diêu Mật, kéo toàn bộ quần áo ngoài của nàng xuống, tìm được nút kết của băng gạc, có hai ba cái được buộc rất chặt, lập tức xé ra, cũng kéo luôn yếm của Diêu Mật, tim đập như nổi trống, cúi đầu…
Nghe tiếng ՐêՈ Րỉ khẽ khàng nhưng liên tục của Diêu Mật, Tạ Đằng đắc ý, tuyệt chiêu mà quyển sách quý ông nội cho mô tả quả nhiên là có tác dụng. Đợi đến lúc Tiểu Mật động tình không thôi, cầu ta, ta sẽ dũng cảm tiến vào, như thế có thể giúp nàng giảm bớt đau nhức, sau đó liền vô cùng tuyệt vời.
Diêu Mật cảm giác được đầu của Tạ Đằng càng lúc càng hạ xuống dưới, hướng thắt lưng của nàng mà đi, không khỏi đưa tay ôm đầu Tạ Đằng, khẽ rên: “Đừng…”
Tạ Đằng không để ý đến nàng, tiếp tục cúi xuống, nhấc hai chân của nàng, để cho hai chân nàng kẹp lên cổ mình, hắn cách lớp ҨЦầЛ ŁóŤ thật mỏng của Diêu Mật, theo như chỉ bảo trong sách, vuốt ve rồi khẽ liếm, nghe thấy tiếng kêu xấu hổ của Diêu Mật, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Nàng cầu ta, ta sẽ…”
“Tướng quân, ta van chàng. Không, đại ca, ta van chàng.” Hai chân Diêu Mật bị Tạ Đằng đè chặt xuống, kép trên cổ hắn không thể động đậy, mặc dù cách một lớp ҨЦầЛ ŁóŤ, nhưng vẫn cảm thấy hô hấp vừa nóng lại vừa gấp của Tạ Đằng phả vào nơi đào nguyên sâu thẳm, trong lúc cả người đang run rẩy, hoa đào đã nở rộ.
“Không phải cầu như vậy.” Tạ Đằng đè nén khô nóng của mình, dạy dỗ Diêu Mật: “Phải nói, tâm can bảo bối của thi*p, van cầu chàng, thi*p muốn!” Nói rồi, ngón tay dò xét về phía trước, dựa theo những gì sách dạy, trêu chọc rồi trêu chọc.
Mái tóc dài của Diêu Mật buông xõa, trên người không dính lấy một sợi, hai chân bị Tạ Đằng tách ra, lúc này nghe được lời này, còn bị khều khều trêu chọc, không chịu được nữa, đành phải mở miệng cầu xin: “Đừng, đừng…”
Còn không chịu gọi tâm can bảo bối à? Tạ Đằng buông hai chân của Diêu Mật, hướng người về phía hoa động, tiến thẳng đến bên tai Diêu Mật, khẽ nói: “Tiểu Mật, tâm can bảo bối của ta, ta muốn…” Nói xong lại cúi xuống thật thấp, so với lời nói khi nãy càng khiêu khích hơn.
Lòng Diêu Mật nóng như lửa đốt, hơi nghiêng đầu, chủ động ngậm vành tai của Tạ Đằng, ngượng ngùng mang theo vẻ sợ hãi, giọng run run nỉ non: “Đằng lang!” Những lời sau đó nàng không nói ra, chỉ ʍúŧ lấy tai của Tạ Đằng, nhẹ nhàng mò tay xuống dưới tìm tòi, dò xét trên một vật, thiếu chút nữa bị dọa sợ.
Tạ Đằng nhiệt tình như lửa, thoáng cái đã ôm lấy Diêu Mật, bất chấp mọi thứ hôn lấy môi của nàng. Hương thơm lạ lùng tập kích trong lỗ mũi, tay chân như nhũn ra, thân thể ép xuống, nhưng môi lưỡi lại không chịu bỏ qua, ngậm lẫy mùi thơm giữa môi Diêu Mật, dây dưa tiến tới.
Diêu Mật mê mê say say, hô hấp vừa gấp lại vừa nóng, lướt qua chóp mũi Tạ Đằng, muốn đẩy Tạ Đằng ra, lại bị hắn ôm chặt nơi thắt lưng, không thể động đậy.
Tạ Đằng bị hương thơm lạ lùng phất qua, nhũn cả nửa người, cố gắng chống cự bằng tinh thần, quyết không buông tay, đợi đến khi hai mắt Diêu Mật mơ màng, chỉ còn tiếng thở gấp gáp, lúc này mới buông môi, cả người mềm oặt trên người nàng. Chỉ một lúc sau đã khôi phục được sức lực, một đường tiến xuống dưới, máu sói sôi trào, không cách nào khống chế.
Hai người quay cuồng giày vò trên giường, lăn qua lăn lại cho đến khi trăng nhạt sao mờ mới dừng lại.
Tạ Đằng ôm Diêu Mật từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Nếu là con trai, sẽ gọi là Tạ Phi Hiên, nếu là con gái, sẽ gọi là Tạ Phi Vân, nếu là long phượng thai, sẽ gọi hai cái tên này, nếu là song thai, cũng gọi bằng hai cái tên này, nếu là tam thai,…”
“Phụt!” Diêu Mật suy nghĩ trời vừa sáng, Tạ Đằng sẽ lên đường, nỗi buồn chia ly đang dâng trào thì nghe được lời của Tạ Đằng, cười không ngừng đến mức hai bả vai run lên, hờn dỗi: “Chờ chàng quay về sẽ gọi.”
“Được!” Tạ Đằng vuốt ve mái tóc dài của Diêu Mật, dùng tay chải tóc cho nàng, thấp giọng nói: “Lúc ta không có ở nhà, nàng…”
Diêu Mật động thân thể, đổi tư thế thoải mái vùi trong иgự¢ Tạ Đằng, đáp: “Nữ nhân phủ tướng quân cải trang ra biên ải, cùng nữ nhân của địch đồng quy vô tận. Ta nếu đã thành nữ nhân của chàng, tự sẽ có năng lực ứng phó mọi thứ. Có điều chàng yên tâm, ta còn muốn nuôi dưỡng con cái, sẽ không bị kích động chạy ra biên ải, sẽ ngoan ngoãn chờ chàng trở về.”
“Tốt, ta nhất định sẽ an toàn trở về!” Tạ Đằng chôn đầu trong tóc Diêu Mật, ngửi mái tóc thơm ngát của nàng, trong lòng lặng lẽ không nói gì, lần trước, phụ thân vì cứu thúc thúc, thân trúng mai phục, hai người đều vong mạng, may mắn thay lúc ấy chủ soái là ông nội, nên mới không động quân tâm. Nhưng ông nội bị mất một lúc hai đứa con dâu và một đứa con gái, nguyên khí tổn thương nặng nề, lần này, chắc chắn sẽ không nắm giữ ấn soái. Người nắm giữ ấn soái, sẽ không ai khác ngoài mình. Thân làm chủ soái, tất nhiên sẽ không dễ dàng ngã xuống, nhưng Đại Kim Quốc lại cả gan xe nát hòa ước bất ngờ đánh lén, sợ rằng đã có chỗ dựa, nên có thể lành lặn trở về hay không, không ai đoán trước được.
Ánh rạng đông tiến vào cửa sổ, cảnh tượng trong phòng dần dần rõ nét. Diêu Mật xoay người nhìn Tạ Đằng, hơi nghiêng đầu, không để hơi thở phả lên người hắn, chỉ dùng tay sờ trán của hắn, sờ tới lông mày, dừng nơi mi mắt, phủ môi hôn lên khóe mắt của hắn, rồi nhanh chóng lùi ra, lại sờ đến mũi của hắn, môi của hắn, tay đồ theo khóe môi, muốn khắc sâu hình dáng của hắn vào trong đầu. Trong miệng nỉ non lúc mới đến phủ tướng quân, rồi đêm đầu tiên hai người chạm mặt kia, khẽ cười nói: “Chàng lúc đó không tin ta thổi được mê hương, kết quả là bị ta mê đến ngất lên ngất xuống mấy lần!”
Tạ Đằng bắt được tay của Diêu Mật, hừ hừ nói: “Nàng nghĩ thổi ngất ta tốt hơn dùng tay, hay là không chịu thừa nhận. Rõ ràng là ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt ta mà cứ khăng khăng nói là thích ông nội. Hại ta cả buổi tối ngủ không ngon, bách tư bất đắc kì giải.”
Diêu Mật nở nụ cười, che miệng nói: “Nhiều người thích chàng như vậy, sao ta dám mơ tưởng?” Vừa nói vừa chăm chú nhìn Tạ Đằng, ngạc nhiên thốt lên: “Ơ, diện mạo của chúng ta cũng có vài phần giống nhau đấy chứ!”
Tạ Đằng buồn cười nói, “Ta và tiểu cô cô có vài phần rất giống nhau, mà nàng cũng có vài phần tương tự tiểu cô cô, tất nhiên là chúng ta hơi giống nhau rồi.”
Diêu Mật bừng tỉnh địa ngộ: “Hèn gì lần đầu tiên ta thấy chàng, cảm thấy vô cùng quen mắt luôn.”
Tạ Đằng nâng mặt Diêu Mật lên nhìn kĩ, gật đầu nói: “Khi đó ta nhìn thấy nàng, cũng cảm thấy quen quen.”
Đang nói, ngoài cửa sổ có tiếng người, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, biết là cả hai đã nên dậy, nhưng vẫn lưu luyến không muốn rời xa nhau, ôm rồi lại ôm, lúc này mới mặc quần áo đứng dậy.
Tiểu a hoàn đỏ mặt mang nước đặt sau tấm bình phong rồi vội vàng lui xuống.
Tạ Đằng ôm Diêu Mật đến thùng tắm, cởi xiêm y cho nàng, đặt nàng vào trong thùng, cầm lấy băng gạc vẫn còn quấn trên tay nàng đặt trên thành thùng, bản thân cũng cởi xiêm y vào chung với nàng. Hai người ngồi trong thùng tắm nhìn đối phương, đều muốn nhớ kĩ những nét riêng biệt trên người đối phương, dù sau này có ra sao, khi nhớ lại, vẫn có thể nhớ hết tất cả những gì thuộc về nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc