Mị Hương - Chương 32

Tác giả: Cống Trà

Đút Cháo

Cố Đông Du vừa nghe giọng nói của Tạ Đằng, quỷ thần xui khiến, hắn lập tức ngồi vào mép giường, nghiêng đầu nhìn cánh tay của Diêu Mật, hỏi: “Còn đau không?”
Cố Đông Du nghe từ miệng của Cố Đông Cẩn được mấy câu nói, nói rằng Tạ Đằng chặt hắn làm hắn choáng ván, từng chất vấn Diêu Mật có đúng là nàng ái mộ Tạ lão tướng quân, muốn gả cho Tạ lão tướng quân hay không. Hai người bọn họ thảo luận một hồi, liền cho ra một kết luận, Diêu Mật bị ma quỷ ám nên mới muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, còn Tạ Đằng, đương nhiên muốn ngăn cản chuyện này lại để khỏi bị người khác chê cười. Mà Cố Đông Du hắn, vốn là cùng với Diêu Mật nói chuyện, chỉ cần hắn biểu hiện thật tốt, có thể khiến Diêu Mật hồi tâm chuyển ý, nghĩa là gián tiếp ngăn cản ý tưởng hoang đường của Diêu Mật, giúp Tạ Đằng một đại ân.
Hiện nay hắn và Diêu Mật cư xử thân thiết, Tạ Đằng cũng có thể an lòng, để cho Tạ Đằng biết, Diêu Mật đã có vị hôn phu là hắn, nói cái gì mà ái mộ Tạ Đoạt Thạch, chỉ là đùa giỡn, không thể xem là thật.
La Hãn thấy Cố Đông Du đặt ௱ôЛƓ ngồi bên mép giường, không khỏi ngạc nhiên, vị biểu ca này vô sỉ quá đi? Không phải là vẫn chưa định hôn sự sao? Sao lại lên giường ngồi? Trong lòng hắn suy nghĩ, nhất thời tức giận, hắn ngồi bên kia giường, cũng hỏi hệt thế: “Tiểu Mật, nếu nàng không thoải mái, cứ nói ra đi.”
Bên giường thoáng cái có hai người nam tử trẻ tuổi ngồi, toàn thân Diêu Mật cứng đờ, cánh tay bị thương không làm gì được, nói cũng không nói ra lời, chỉ thở hổn hển chửi bới trong yên lặng.
Tạ Đằng gõ cửa, không nghe Diêu Mật trả lời, nghiêng tai lắng nghe, biết trong phòng còn có những người khác, vội vàng vén mành đi vào, liếc mắt quét qua Cố Đông Du và La Hãn ngồi bên giường, sắc mặt không khỏi trầm xuống, ánh mắt như đao chém lên mặt bọn họ, nói giọng kìm nén: “Đây là phòng của ta, sao các người tùy tiện vào đây?”
Thì ra ngươi cũng biết đây là phòng của ngươi à? Cố Đông Du và La Hãn nói thầm: Phủ tướng quân có nhiều sương phòng như thế, ngươi lại ôm Tiểu Mật vào phòng của ngươi, thật quá đáng không chứ?
Ba nam nhân đều có tâm tư, quét mắt nhìn nhau, ánh mắt đánh nhau kịch liệt.
La Hãn coi Diêu Mật là chí nguyện của mình, hiện giờ dò xét được đám người Cố phu nhân chờ ở phủ tướng quân, chỉ cần vết thương của Diêu Mật lành, tự nhiên phải về Cố phủ, đến lúc đó người có thể làm chủ của hôn sự Diêu Mật là Cố phu nhân, chứ không phải là người của phủ tướng quân. Thực sự hắn không cần phải lấy lòng Tạ Đằng nữa, chỉ cần lấy lòng Diêu Mật là được, đến lúc đó sẽ đề nghị kết thân gia với Cố phu nhân, mười phần chắc chín.
Cố Đông Du lại dựa vào bản thân là biểu ca của Diêu Mật, lại có trưởng bối làm chủ, một lòng nhận định rằng hôn sự của mình và Diêu Mật sẽ không thay đổi, nhìn thấy La Hãn xích lại gần, cũng rất không thoải mái. Nhất thời nghĩ Tạ Đằng với mình là cùng chung chiến tuyến, liền lấy ánh mắt dò xét nhìn La Hãn, không nhịn được, mở miệng nói: “La nhị gia, chuyện của biểu muội nhà ta, không cần làm phiền ngươi. Vả lại nam nữ khác biệt, ngươi ngồi gần như thế không ổn đâu.”
Là biểu muội của ngươi, không sai, nhưng chưa chắc là của nhà ngươi. La Hãn cũng dò xét nhìn Cố Đông Du, thản nhiên nói: “Được hay không, không do ngươi tính, phải do Tiểu Mật định đoạt.”
“Cánh tay Tiểu Mật bị thương, các ngươi chen bên giường làm sao mà nói chuyện?” Tạ Đằng cũng không khách khí, đi ra phía trước, tay trái nắm lấy La Hãn, tay phải nắm Cố Đông Du, lôi bọn họ qua một bên, ấn xuống ghế nói: “Muốn nói cái gì, ở đây nói cũng được.”
Bên giường không còn ai, Diêu Mật cảm thấy áp lực được buông lỏng hẳn, thân thể dần dần mềm lại, không còn cứng đờ nữa, nhất thời nhìn ba người trong phòng, nghi hoặc ngẫm nghĩ, bọn họ sao vậy? Sao thấy rất giống tranh giành tình nhân nhỉ?
Cái ý niệm tranh giành tình nhân này nảy lên trong đầu, Diêu Mật bỗng nhiên thông suốt, trời ạ, ta không cần phải buồn vì chuyện cưới gả nữa? Có người tranh nhau vì ta à? Không cần phải lấy lão tướng quân làm chồng cũng có thể gả cho một người nam nhân tốt khác? Nếu như vậy thì cũng không phải là không nên gả cho lão tướng quân. La Hãn coi ta là thế thân của Tạ Vân, còn biểu ca thì bởi vì ta có thể vịn vào quan hệ với lão tướng quân nên mới nhắc lại chuyện hôn sự, nhưng bất kể thế nào, bọn họ đang tranh nhau! Đối tượng tranh giành chính là ta. Loại cảm giác này, sao lại thoải mái thế nhể?
Cố Đông Du cảm thấy rất uất ức, rõ ràng hắn và biểu muội đã bàn chuyện kết hôn, La nhị gia còn tranh cái gì mà tranh? Hắn mở miệng nói: “La nhị gia, cô cô dẫn biểu muội lên kinh, vào ở Cố phủ, vốn là đã bàn chuyện hôn sự. Mặc dù vẫn chưa định chính thức, nhưng trưởng bối hai nhà đã thầm chấp nhận. Chỉ cần định một cái thì biểu muội là vị hôn thê của ta, ta ngồi bên giường quan tâm nàng một chút, cũng không gì đáng trách, nhưng không biết La nhị gia dựa vào cái gì?”
La Hãn ngửa đầu nói: “Thứ ngươi nói chỉ là vô dụng. Luận tài luận mạo luận gia thế, mọi người đều thấy ngươi không bằng ta, mắt Tiểu Mật bị mù mới chọn ngươi, mà không chọn ta! Tiểu Mật, nàng nói xem có đúng hay không?” Sau khi nói những lời này, hắn chuyển sang hỏi Diêu Mật.
Diêu Mật sửng sốt, nếu chọn thật, đương nhiên là chọn La Hãn. Nhưng từ từ, nếu nàng có quyền chọn, sao nàng lại chọn làm thế thân cho Tạ Vân?
Tạ Đằng thấy Diêu Mật không đáp lời La Hãn, sắc mặt hơi nguôi giận, ngồi bên mép giường nói: “Tiểu Mật, ta đã nói với ông nội!”
“Hả, nói?” Diêu Mật giật mình, trước chỉ sợ Tạ Đằng không nói, sau một hồi ra sức, lại sợ Tạ Đằng nói, hiện giờ nghe lời này, không khỏi thấp giọng nói: “Hả, lão tướng quân nói sao?”
Cố Đông Du và La Hãn thấy Tạ Đằng ném bọn họ lên ghế, còn bản thân hắn lại ngồi bên giường, không khỏi ngạc nhiên, chuyện này là sao =.=? Chẳng lẽ đến tướng quân cũng muốn cắm một chân?
Tạ Đằng không đáp lời Diêu Mật, chỉ liếc mắt khiêu khích Cố Đông Du và La Hãn, khóe mắt nheo một cái rồi nói: “Không cần phải liếc mắt đưa đao. Ta là đại ca của Tiểu Mật, ngồi bên giường thì có gì mà kỳ quái?”
“Ngươi thành đại ca của nàng lúc nào?” La Hãn kỳ quái hỏi.
“Ngay vừa rồi, trưởng bối hai nhà đã đàm đạo xong rồi. Đợi đi ra ngoài hành lễ, tuyên bố trước mặt tân khách một chút, Tiểu Mật sẽ chính thức trở thành muội muội của ta.” Tạ Đằng nói, đáy mắt chảy ra một tầng ý cười thật mỏng, nhưng thu lại rất nhanh, nghiêm túc nói với Diêu Mật: “Ta nhắc tới với ông nội, ông nội lập tức đồng ý nhận thức muội làm nghĩa tôn nữ. Sau này, chúng ta là huynh muội. Làm đại ca, ta có nói mấy câu muốn nói với muội.”
Tạ Đằng nói, hơi dừng lại, thấy Diêu Mật trợn tròn hai mắt, khuôn mặt hồng hồng như rán chiều, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, hắn lập tức dời ánh nhìn của mình đi nơi khác, cất cao giọng nói: “Cô nương ở phủ tướng quân chúng ta, đều khá cao quý, nếu như chọn vị hôn phu, đều là kén cá chọn canh, không dễ dàng đáp ứng hôn sự với người khác. Muội không cần phải gấp gáp, cứ từ từ mà chọn. Tuy là qua mười lăm tuổi chẵn, nhưng quan phủ cũng không dám phối muội với người khác đâu. Yên tâm đi!” La nhị và biểu ca nàng thế này cũng chẳng phải hàng hiếm đâu.
Quan phủ chỉ dám phối cô nương nhà tiểu dân, tiểu quan, những cô nương không có gia thế, sao dám cường phối tiểu thư nhà quyền quý? Điểm này, Diêu Mật biết. Thành nghĩa muội của Tạ Đằng, quả thật có thể từ từ chọn lựa, chọn đến năm mười tám tuổi cũng chẳng ai dám nói gì.
“Ta đói bụng rồi!” Diêu Mật vui vẻ ra mặt, đột nhiên cảm thấy ba nam nhân trong phòng đều thuận mắt hẳn lên, lúc sau có nha hoàn bưng cháo vào hầu hạ nàng, thấy La Hãn đứng lên, cầm chén cháo tới gần bên giường, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng nàng vừa nói: “Ta đút nàng ăn!”
Cố Đông Du chậm hơn, cũng nhanh chân chen lên nói: “Biểu muội, nàng còn muốn ăn gì không? Để ta ra ngoài bưng vào giúp nàng.”
Bị nam nhân vâyquanh, tranh nhau hầu hạ cả ngày, đúng là chuyện từ trước nay không dám mơ ước! Diêu Mật cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, đang muốn ăn cháo trong tay La Hãn, chợt cái thìa cháo trước mặt không còn, chén cháo đã vào tay Tạ Đằng, chỉ nghe Tạ Đằng nói: “Ta đút được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!”
Thấy La Hãn và Cố Đông Du không chịu đi, Tạ Đằng bỏ thìa vào chén cháo rồi nói: “Muốn ta nhắc lại lần thứ hai à? Đây là phòng của ta, Tiểu Mật là muội muội của ta. Sau này hôn sự của Tiểu Mật, cũng phải được sự đồng ý của ta mới có thể hoàn thành. Các ngươi hiểu đi!”
La Hãn và Cố Đông Du vừa nghe đến mắt choáng váng, đúng vậy, nếu như Diêu Mật thành nghĩa muội của Tạ Đằng, với thân phận của Tạ Đằng, quả thật hắn có thể chi phối hôn sự của Diêu Mật. Nếu như hắn không chấp nhận người kia, phỏng chừng Cố phu nhân cũng sẽ không gả Diêu Mật cho người kia.
Cố Đông Du hơi sợ Tạ Đằng, suy nghĩ lại, quyết định đi ra ngoài hỏi ý kiến Cố Đình, để Cố Đình tìm cách thừa dịp Tạ Đoạt Thạch tuyên bố nhận Diêu Mật làm nghĩa nữ thì sẵn tiện cũng tuyên bố định hôn với Diêu Mật, mà vị hôn phu ấy, chính là mình. Chỉ cần tuyên bố, Diêu Mật nhất định sẽ là người của hắn! Không cần phải sợ La Hãn đến ςướק người, cũng không cần sợ sau này Tạ Đằng xem thường hắn.
La Hãn cũng nghĩ hệt thế, hôm nay là thọ yến của Tạ Đoạt Thạch, đợi Tạ Đoạt Thạch vừa tuyên bố nhận Diêu Mật làm nghĩa nữ sẽ thừa dịp náo nhiệt, xin phụ thân và đại ca thuyết phục Tạ Đoạt Thạch làm mai, sau đó trước mắt tân khách cầu thân với Cố phu nhân, mọi người nhất định sẽ ầm ĩ một lúc, không sợ Cố phu nhân không chấp nhận.
Hai người bọn họ vừa nghĩ thế, lập tức đáp: “Tướng quân, chúng ta hiểu rồi, sẽ đi ra ngoài ngay.”
Đã hiểu là tốt rồi! Tạ Đằng tỏ vẻ yên tâm, mắt thấy Cố Đông Du và La Hãn vén mành đi ra, lúc này hắn mới múc cháo đút tới bên miệng Diêu Mật, nói: “Đây, ăn cháo!”
Diêu Mật ngửi thấy hơi thở của Tạ Đằng, cứng đờ nửa khuôn mặt, nhỏ giọng nói: “Để tự ta ăn!”
“Cánh tay của muội bị thương mà, sao mà ăn được?” Tạ Đằng thản nhiên dời thân thể, đến gần Diêu Mật, đưa muỗng đến bên môi Diêu Mật, nhẹ nhàng mở khều khều để nàng hé môi, thấy Diêu Mật bất đắc dĩ hé miệng, ngậm cháo, ngay sau đó múc thêm một muỗng cháo, đưa muỗng thứ hai qua.
Tạ Đằng thấy mặt Diêu Mật như sinh xuân, đôi môi anh đào ngậm cháo, chậm rãi nuốt xuống, không dám nhìn hắn một cái, chẳng biết tại sao, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, triệt tiêu cảm giác thất bại khi hắn nghe Diêu Mật nói ái mộ, muốn làm người của Tạ Đoạt Thạch. Nhất thời còn phồng thêm, suy nghĩ: Thật ra tiểu đầu bếp thích ta đúng không? Chỉ là nàng không dám nói mà thôi! ^_^
Bị cưỡng chế ăn đến ba thìa cháo, Diêu Mật không thể nín nhịn ăn thêm thìa cháo thứ tư, kiên quyết nói: “Ta no rồi!”
“Mới ba thìa cháo mà muội no rồi à?” Tạ Đằng hết lần này đến lần khác nghiên cứu động tác đút cháo, cảm thấy không thích hợp lắm, hắn liền hỏi dò: “Tiểu Mật, muội không thích ta đút muội ăn à?”
Không thích, rất không thích! Trong lòng Diêu Mật gầm rú, nhưng miệng lại không dám nói thật, ấp úng nói: “Không có, không có, thực là ta no rồi!”
Lúc này Tạ Đằng mới thoải mái, cầm chén để lên bàn, không biết lấy chiếc khăn ướt ở đâu ra, cầm khăn tới lau mặt lau miệng cho Diêu Mật. Diêu Mật ngửi thấy vị thuốc đông y, không khỏi la lớn: “Tướng quân, đây là khăn lót hộp thuốc mà.”
“Á, cầm nhầm!” Tạ Đằng bỏ chiếc khăn ướt qua một bên, nhìn môi Diêu Mật nói: “Rất sạch sẽ, không cần lau.”
Diêu Mật: “…”
Thấy Diêu Mật rũ mi, tựa như đang cười, khóe miệng Tạ Đằng cũng nổi lên ý cười, vuốt vuốt ngón tay nói: “Tiểu Mật, ngoại trừ tổ phụ ta, muội có thích ai không? Nếu có, ta sẽ giúp muội tìm hiểu một chút.” Nói đi, nếu như nàng đã từng thích ta, nhưng vì thấy không có khả năng nên mới thích tổ phu, chuyện này có thể tha thứ được mà. Thừa dịp hôm nay có đông đảo tân khách, không cần phải nhận cái gì mà huynh muội, trực tiếp xin cưới luôn đi. >..<
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc