Trướng Rủ Màn Che Tuy vẫn là mùa hè, nhưng gió đêm rất lạnh, Liễu Vĩnh rùng mình vì lạnh, la oai oái: “Lão đạo, ông đừng đi, không cho mặc quần áo thì chí ít cũng phải cho cháu mượn chăn gối chứ!”
“Chăn gối trong tủ, tự đi mà lấy. Nhớ uống bát thuốc trên bàn.” Tiếng của Vân Phương đại sư truyền vào từ bên ngoài, chỉ một hồi, tiếng bước chân đã đi xa.
Giằng co một đêm, tóc Liễu Vĩnh xổ ra, buông lơi trên vai, lòa xòa che nửa mặt, không có dáng vẻ sắc bén như bình thường, nhưng lại thêm mấy phần thu hút. Khi hắn nói chuyện, Ⱡồ₦g иgự¢ nhấp nhô, thân trần rắn chắc, bờ vai băng bó khiến người đối diện có một cảm tưởng rất đặc biệt.
“Em tìm chăn cho anh!” Lâm Mị hoang mang dời mắt.
“Vân Phương đại sư nói, phải uống thuốc trước.” Liễu Vĩnh rất tự đắc, hà hà, thân hình ta đẹp quá mức cần thiết, nên tiểu Mị xấu hổ không dám nhìn lâu!
Lâm Mị không đáp, chỉ lo mở tủ tìm chăn, hai má đỏ bừng, lòng thầm nghĩ: trước giờ vẫn thấy hắn có vẻ gầy gò thư sinh, tại sao ϲởí áօ ra lại một trời một vực. Vạm vỡ rắn chắc. Hic, nghĩ lung tung cái gì không biết?
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị lúng túng không dám nhìn hắn, không khỏi cười thầm. Ánh nến, hương thơm, lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều, hắn hỏi: “Tiểu Mị, nếu tôi không tỉnh lại, em có tái giá không?”
Còn chưa cưới mà, sao lại hỏi tái giá hay không? Lâm Mị lôi ra một cái chăn, quay đầu lườm Liễu Vĩnh, “Không phải là anh đã tỉnh rồi sao?”
Lâm Mị nghĩ rằng dáng vẻ của mình nhất định là rất hung ác, không hề biết mặt nàng đỏ lựng, dưới ánh nến quyến rũ vô cùng.
Đêm khuya, phòng kín, ánh mắt mỹ nhân ước át, tình cảnh này, bảo Liễu Vĩnh kiềm chế thế nào? Cổ họng hắn “ực” một tiếng, hắn nuốt nước bọt. Khẽ nhích ra mép giường, nhìn Lâm Mị thăm dò.
Lâm Mị nghiêng đầu lại, thấy Liễu Vĩnh nhìn nàng bằng đôi mắt sáng quắc, mặt càng thêm nóng, cúi đầu cầm mép chăn, không ngẩng đầu cứ thế quấn chăn quanh người Liễu Vĩnh, gói ghém chặt chẽ như gói bánh tét, đang định đi, lại bị Liễu Vĩnh thò tay kéo áo.
“Tiểu Mị, em còn chưa giúp tôi uống thuốc!” Liễu Vĩnh nhìn Lâm Mị không chớp mắt, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
“Anh buông em ra…” Lâm Mị có chút kỳ quái, rõ ràng lá bạc hà ở ống tay áo vẫn tỏa hương, sao tay chân nàng lại bủn rủn? Lần này, lý do không vì khí tức của Liễu Vĩnh, mà là vì nhãn thần của hắn. Bị hắn nhìn như vậy, tim nàng đập “thình thịch”, vừa kích động lại vừa ngọt ngào, toàn thân như muốn tan chảy, chân không nhấc lên nổi.
“Anh đừng nhìn em như thế!” Lâm Mị cúi gằm, giật áo ra khỏi tay Liễu Vĩnh, không ngờ Liễu Vĩnh bất ngờ tóm lấy tay nàng, dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nàng, không chịu buông tay.
Lâm Mị vừa ra sức rụt tay lại, lại sợ động đến vết thương của Liễu Vĩnh, nửa cáu nửa gắt lên: “Anh còn không buông em sẽ giận anh.”
“Không buông, tôi cứ không buông.” Liễu Vĩnh chơi xấu, thấy Lâm Mị chỉ ngồi ghé mép giường, mặt đỏ như hoa đào, sóng mắt mênh ௱ôЛƓ, nghĩ đến lúc thân mật với nàng trong ngôi miếu đổ, tim đột nhiên đập nhanh, buông tay.
Liễu Vĩnh vừa lỏng tay, Lâm Mị liền chống tay xuống mép giường thở ra một hơi, xoay người đi lấy thuốc, múc một thìa thổi thổi, rồi mới đút cho Liễu Vĩnh uống.
Liễu Vĩnh uống một thìa đã nhăn mặt vì thuốc đắng, thấp giọng nói: “Uống từng thìa thế này thì đắng ૮ɦếƭ người, em đưa cả bát thuốc đây.” Lâm Mị ghé bát thuốc lên sát môi cho hắn uống, hắn uống một hơi rồi oán giận: “Lão đạo xấu bụng, sắc thuốc gì đắng thế không biết.”
Lâm Mị xoay người để chén thuốc lên bàn, thấy Liễu Vĩnh chỉ trích Vân Phương đại sư, không chút nghĩ ngợi, ngồi xuống mép giường đưa tay bịt mồm Liễu Vĩnh, gắt nhẹ: “Anh vừa chê áo, đại sư liền lột trần. Giờ chê thuốc đắng, cẩn thận đại sư không sắc thuốc cho nữa.”
Liễu Vĩnh bị quấn chăn kín người, uống thuốc xong trán vã mồ hôi, lại bị Lâm Mị dùng tay che miệng, chỉ thấy toàn thân nóng rực, bèn tóm chặt cổ tay Lâm Mị, giương mắt nhìn nàng si mê, mắt như có lửa.
Lâm Mị cảm nhận rất rõ ràng môi Liễu Vĩnh vừa ướt lại vừa nóng, liên tục phả khí nóng vào lòng bàn tay nàng, trong phút chốc, cả cánh tay tê dại, nhất thời vội rút tay về. Thấy mũi Liễu Vĩnh lấm tấm mồ hôi, vội đi vắt khăn lau mồ hôi cho hắn.
Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Người tôi toàn mồ hôi, em lau giúp tôi.”
Lâm Mị vừa nghe thế, nhét khăn vào tay Liễu Vĩnh, thấp giọng nói: “Anh tự lau đi.”
“Lau giúp tôi đi mà!” Liễu Vĩnh cầm tay Lâm Mị, dí vào trong иgự¢, di tới di lui.
Lâm Mị muốn rút tay về, nhưng tay chân mềm nhũn, không đề phòng được Liễu Vĩnh đột nhiên vươn tay vuốt má, rốt cục không chống đỡ được, ngã thẳng vào lòng Liễu Vĩnh, Lâm Mị xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui xuống, giãy dụa tìm cách ngửi mùi bạc hà ở cổ tay áo.
Liễu Vĩnh vươn tay ra khiến góc chăn Lâm Mị gài tuột ra, trượt xuống, đúng lúc đó Lâm Mị cũng cử động, khiến làn môi chà xát Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, toàn thân hắn cứng đờ, nói đứt quãng: “Tiểu Mị… đừng nóng vội… từ từ đã!”
Lâm Mị thở hổn hển, mị nhãn như tơ, hơi thở thơm như hoa lan, mấp máy môi muốn nói, lại đúng lúc Liễu Vĩnh rướn người về phía trước, môi nàng ngậm trúng đầu иgự¢ Liễu Vĩnh, lời định nói bị chặn đường, đầu lưỡi lại đưa một vòng.
“Tiểu Mị, tôi không thể kiềm chế nữa.” Liễu Vĩnh nỉ non, nâng đầu Lâm Mị, nhắm môi nàng cúi xuống.
“Ưm!” Môi Lâm Mị vừa chạm vào đôi môi nóng bỏng ướƭ áƭ của Liễu Vĩnh, liền không khống chế được ʍúŧ một cái, Liễu Vĩnh nhanh chóng đưa lưỡi vào quấy đảo, biết rõ không ổn, nhưng không đẩy ra được, Lâm Mị ՐêՈ Րỉ “Liễu đại ca!” Tiếng rên của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Liễu Vĩnh dán chặt người.
Nói đến Trạng nguyên phủ, khi tin Liễu Vĩnh bị thương tới nơi, Liễu nhũ mẫu sợ òa khóc, chỉ lẩm bẩm nói: “Thiếu gia thật là mệnh khổ, còn nhỏ đã mồ côi cha, khó khăn lắm mới đỗ trạng nguyên thì mẹ cũng qua đời. Giờ Hoàng thượng vừa ban hôn, đã bị kẻ khác mưu sát, muốn có một gia đình đầm ấm cũng khó khăn vậy sao?”
Lão quản gia của Trạng nguyên phủ không hoảng như thế, sau khi hỏi rõ tình huống, không quản trời đã tối, vội chuẩn bị đèn Ⱡồ₦g và vật dụng cần thiết, cùng Liễu nhũ mẫu lên Lan Nhược đạo quan, quản gia nói: “May có Lâm tiểu thư không ngại điều tiếng, ở lại đạo quan chăm lo, nếu không, đúng là….”
Liễu nhũ mẫu gạt lệ nói: “Bên cạnh thiếu gia không có nữ quyết nào, thân quyến cũng không nốt, không có chuyện gì còn may, nếu có chuyện lấy ai lo liệu. Nếu thiếu gia lành ít dữ nhiều, chúng ta biết làm sao bây giờ…” Chưa dứt lời lại vội giơ tay tự tát mình: “Xem ta đi, sao lại nói những lời xúi quẩy đó chứ? Thiếu gia cát nhân thiên tướng, nhất định không sao.”
Khi Liễu nhũ mẫu và quản gia lên tới Lan Nhược đạo quan, cũng vừa lúc Cố nhũ mẫu Như Nguyệt Quận chúa dẫn theo mấy a hoàn lên. Người khác không nói làm gì, Như Nguyệt Quận chúa không chờ người trong phòng trả lời, vừa gọi vừa lao thẳng vào phòng luôn.
Quận chúa đi vào, mới hô một tiếng “tiểu Mị”, liền giật mình sững sờ. Dưới ánh nến, màn lụa rủ xuống, dưới chân giường hai đôi giày một lớn một nhỏ. Đôi giày lớn là giày đàn ông. Đôi giày nhỏ rõ ràng là giày của Lâm Mị.