Kiều Diễm Vô Song Đến khi Chu Mẫn Mẫn trang điểm cho Lâm Mị xong, đẩy ra trước mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Ôi, không hề thua kém mẹ con năm xưa!” So với Cố Khả Nhi kém chút thanh thuần, nhưng lại thêm phần kiều diễm. Nếu không phải vấn đề xuất thân, có làm vương phi cũng xứng đáng.
“Mẹ, tiểu Mị thế này có phải còn đẹp hơn Nhậm Hiểu Ngọc mấy phần không?” Chu Mẫn Mẫn cực kỳ hưng phấn, vỗ tay nói: “Đến lúc đó, xem Nhậm Hiểu Ngọc còn dám làm ra vẻ kiêu sa nhất hội không?”
Lâm Mị mặc xiêm y màu đỏ tươi, đầu cài bộ trang sức bằng hổ phách mà Mẫn Mẫn rất yêu thích. Nàng đỏ mặt, hơi có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Hình như hơi diêm dúa quá? Không bằng đổi thứ khác nhã nhặn hơn.”
“Sao thế được?” Chu Mẫn Mẫn gào lên, “Thưởng hoa buổi tối, có ai không phục sức lóng lánh? Chỉ sợ tối quá nhìn không ra! Yên tâm yên tâm, thưởng hoa buổi tối cơ mà, nếu là ban ngày thì đúng là có hơi chói mắt. Nhưng buổi tối thì thế này là rất vừa vặn.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu xem thời gian, đã là giờ Thân hai khắc, liền cười nói: “Tuy nhà ta không xa phủ của Trưởng công chúa, nhưng cũng mất hai khắc ngồi xe ngựa mới đến. Hai chị em trang điểm thế là đẹp rồi, không cần đổi nữa, đi đi cho kịp!”
Chu Minh Dương và Chu Tư nhìn thấy Lâm Mị thì lóa hết cả mắt, nhưng ngại có phu nhân Vĩnh Bình Hầu đứng bên, không dám nhìn nhiều.
Chờ ra khỏi phủ, Chu Tư thúc ngựa chạy tới bên cạnh Chu Minh Dương, thấp giọng nói: “Đại ca, tiểu Mị xinh đẹp như vậy, sau này gả cho nhà khác thật là đáng tiếc.”
Chu Minh Dương liếc xéo Chu Tư, “Em ấy là em nuôi!”
“Nhưng cũng không phải em ruột!” Chu Tư phản bác, “Đại ca, em nói trước, nếu mẹ cho phép, anh không được phá đám chuyện của em.”
“Mẹ sẽ không cho phép.” Chu Minh Dương thấp giọng cười nhẹ, “Ta cũng sẽ không cho phép.” Dứt lời thúc ngựa đi trước.
“Em biết mà, không chừng anh cũng động lòng rồi!” Chu Tư thì thào một câu, thúc ngựa lên muốn nói với Chu Minh Dương mấy câu, nhưng Chu Minh Dương lầm lì không nói gì, đành chuyển đề tài khác.
Khi anh em nhà họ Chu đến phủ Trưởng công chúa, là lúc giờ Dậu một khắc, không sớm không muộn. Người hầu của phủ Trưởng công chúa nghênh đón phu nhân Vĩnh Bình Hầu và bốn anh em vào trong. Chu Minh Dương và Chu Tư được quản gia dẫn đường đến bàn dành nam. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu dẫn Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị đi gặp Trưởng công chúa, sau đó mới vào đại sảnh. Trong đại sảnh tiếng cười nói râm ran, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa bước vào, liền yên lặng như tờ, mấy vị phu nhân nhìn thấy Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị liền suýt xoa: “Ôi, đúng là hai chị em xinh đẹp!”
Chu Mẫn Mẫn chỉ lo tìm kiếm bóng dáng Nhậm Hiểu Ngọc, thấy Nhậm Hiểu Ngọc đang ngồi nói chuyện với người khác, khi ngước đầu nhìn Lâm Mị nhãn thần hiện rõ vẻ kinh ngạc, Chu Mẫn Mẫn mới cảm thấy hả lòng hả dạ, Nhậm Hiểu Ngọc, xem ngươi còn độc chiếm sự chú ý được không?
Lâm Mị đi tìm Tô phu nhân, thấy Tô phu nhân và La Minh Tú, Mạc Song Kỳ đang ngồi cùng một bàn, nàng liền tới ngồi cùng.
“Con trang điểm thế này thật giống mẹ con.” Tô phu nhân có chút cảm thán.
Mạc Song Kỳ “Oa” một tiếng kéo Lâm Mị nói: “Chúng ta đang thảo luận, xinh đẹp nổi bật nhất là thiên kim nhà Tể tướng. Ai ngờ em còn hơn thế,…” Mạc Song Kỳ chỉ nói đến đó rồi ngừng, cười với vẻ thần bí: “Nghe nói cô gái nào xinh đẹp nhất tối nay, sẽ được Trưởng công chúa tặng một món quà bí mật. Đến lúc em được tặng nhớ cho ta mở rộng tầm mắt với.”
La Minh Tú tự nhận tài mạo song toàn, cũng tốn không ít công sức trang điểm, vẫn tự cho rằng có thể áp đảo Lâm Mị, nhưng lúc này nhìn thấy Lâm Mị, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị ai cào, hết sức khó chịu. Trong lúc nhất thời, cười cũng gượng gạo.
Chu Mẫn Mẫn đi tới cười nói: “Tiểu Mị, chúng ta về bàn!” Vừa nói vừa kéo tay Lâm Mị, đặc biệt vòng qua bàn Nhậm Hiểu Ngọc đang ngồi, dường như cảm thấy chưa đủ nổi bật, còn đứng lại chào hỏi mấy vị phu nhân.
Nhậm Hiểu Ngọc bị hành vi khiêu khích của Chu Mẫn Mẫn chọc giận, ngẩng đầu nhìn Lâm Mị một lượt, lòng thầm cười lạnh: chẳng qua chỉ là một đóa hoa dại không có lai lịch, cũng dám vọng tưởng áp đảo được ta? Cứ chờ đấy!
Chu Mẫn Mẫn cảm giác được cái nhìn của Nhậm Hiểu Ngọc, giống như có mấy mũi tên bắn phập vào lưng, nhất thời quay ngoắt đầu lại nhìn Nhậm Hiểu Ngọc, quả nhiên thấy Nhậm Hiểu Ngọc đang hung hăng trừng mắt nhìn qua, Mẫn Mẫn ung dung cười một tiếng thị uy, kéo Lâm Mị ngồi xuống.
Thấy khách đến đã gần như đông đủ, Trưởng công chúa đi ra chào hỏi.
Sau khi dùng xong tiệc rượu, người hầu bầy hoa quả trà bánh trong vườn, Trưởng công chúa dẫn đường mời khách vào vườn thưởng hoa.
Cuối giờ Dậu, trời nhá nhem tối, hoa cỏ trong vườn như thêm phần mộng ảo, lung linh khác thường. Một nhóm hầu gái đi trước, thắp sáng đèn Ⱡồ₦g, mấy hoa tượng nhìn lại thấy đã an bài thỏa đáng, mới thanh thản lui xuống.
Mọi người tùy ý chọn chỗ mình thích để ngồi ngắm cảnh, gió mát, hương hoa, không gian lung linh ánh đèn Ⱡồ₦g, xa xa có tiếng tiêu da diết, bên này có tiếng đàn êm tai, vô cùng thư thái.
Lâm Mị nghe được một lúc thì nhập thần khẽ nhịp chân xuống đất, lúc đấy mới phát hiện dưới chân có luồng nhiệt khí, không khỏi ngạc nhiên, giật nhẹ tay áo Chu Mẫn Mẫn nói: “Trời đã tối rồi, đây lại là vườn trồng cây cối hoa cỏ, theo lý mà nói, dưới đất không có nhiệt khí, tại sao lại thế này?”
Chu Mẫn Mẫn kề tai Lâm Mị nói thầm: “Chị mới lặng lẽ nhờ đại ca đi nghe ngóng, nghe được là hoa tượng vì muốn thúc hoa nở sớm, đốt rơm rạ lấy tro rồi chôn xuống gốc cây hoa, tro rơm rạ khó tản nhiệt, khiến đất trồng hoa nóng rất lâu.”
Đang nói, thì có người hầu vào bẩm báo, “Hoa Quận vương giá đáo, Nhị Công chúa giá đáo!”
Mọi người đều đứng dậy nghênh đón, Lâm Mị đứng khá xa, thấy Nhị Công chúa khoảng mười bốn mười lăm tuổi, xinh đẹp dị thường, mắt sáng long lanh. Hoa Quận vương tay phe phẩy cây quạt, mày kiếm mắt sao, khoảng mười bẩy mười tám tuổi, đang nở nụ cười có vẻ rất thân thiện dễ gần.
Chu Mẫn Mẫn đã từng gặp Nhị Công chúa, lúc này thấy Công chúa giá đáo liền kéo Lâm Mị tiến lên cầu kiến.
Nhị Công chúa cười tươi cầm tay hai người, ngắm nghía Lâm Mị một hồi, Nhị Công chúa cười nói: “Nghe nói phu nhân Hầu gia mới nhận một nghĩa nữ, chính là cô sao? Xinh thật đấy!” Vừa nói còn vừa vươn tay véo má Lâm Mị, lại tấm tắc: “Oa, da mịn ghê!”
Lâm Mị giật nảy mình, còn chưa phản ứng kịp, Nhị Công chúa đã kéo ống tay áo nàng hít hà, kêu lên: “Thơm quá ah!”
Lâm Mị choáng váng, thiếu điều ngất xỉu tại chỗ.
Chu Mẫn Mẫn cũng sững sờ, nhưng nhớ ra tính Nhị Công chúa hay trêu đùa kiểu này, vội vươn tay kéo Lâm Mị lại, cười nói: “Công chúa điện hạ, em gái nhà ta nhát gan lắm, cô đừng dọa thế.”
“Này, cháu trêu người khác thế là không đúng đâu.” Trưởng công chúa đi tới ngăn cản Nhị Công chúa làm điều xằng bậy, quay sang Lâm Mị nói: “Cô bé đừng sợ, Di Nhiên đùa cháu thôi.”
“Di Nhiên thích nhất là trêu những cô bé xinh đẹp.” Hoa Quận vương đang nói chuyện với người khác quay lại ngắm nghía Lâm Mị, mỉm cười với Chu Mẫn Mẫn nói: “Đây là em gái nhà em?”
“Dạ vâng!” Chu Mẫn Mẫn vừa thấy Hoa Quận vương, bao hoạt bát như bốc hơi hết lượt, khẩn trương giật nhẹ tay áo Lâm Mị, chờ Lâm Mị chúc phúc Hoa Quận vương xong, liền bối rối kéo Lâm Mị lui xuống.
“Tỷ tỷ, Hoa Quận vương và Nhị Công chúa…” Lâm Mị lần đầu được gặp gia đình Hoàng gia, thấy hoàn toàn không giống như nàng đã tưởng tượng, không khỏi lặng lẽ nhìn thêm vài lần.
“Tiểu Mị, em đừng thấy hai người đó tuấn nam mỹ nữ rồi trông mặt mà bắt hình dong, họ gian tà lắm!” Chu Mẫn Mẫn ngẩng đầu, lại thấy Hoa Quận vương đang cười hì hì nhìn qua, sợ hãi vội vàng nhìn ra chỗ khác, lặng lẽ nói thầm với Lâm Mị: “Dù sao Nhị Công chúa cũng là con gái, có bị cô ấy véo má cũng không có vấn đề gì. Cái cần chú ý là, ngàn vạn đừng để bị Hoa Quận vương véo má.”
“Tỷ tỷ bị Hoa Quận vương véo má rồi sao?” Lâm Mị mau mồm mau miệng, vừa nói xong thấy Chu Mẫn Mẫn mở miệng, vội nói: “Em biết rồi, em không hỏi nữa.”
“Haizzz, sớm muộn gì em cũng biết thôi.” Chu Mẫn Mẫn thở dài, “Hai năm trước chị vẫn còn thấp bé, hai má phúng phính. Kết quả Hoa Quận vương vừa thấy liền nói chị như quả táo tròn, trước bàn dân thiên hạ công khai véo má một cái. Từ đấy về sau, chị thấy hắn liền né. Vậy mà đến giờ vẫn có người lôi chuyện đó ra trêu chị!”
Thấy Lâm Mị không rõ Hoa Quận vương có vai vế thế nào, Chu Mẫn Mẫn giải thích: “Hoa Quận vương là cháu ruột gọi đương kim Thánh thượng bằng chú, Thái hậu rất sủng ái hắn và Nhị Công chúa. Không có ai dám đắc tội với hắn!”
Hai người đang nói chuyện thì thấy tiếng mọi người trầm trồ thán phục, liền quay đầu nhìn vườn hoa. Tất cả hoa quỳnh chung một gốc đồng loạt nở rộ, từng đóa hoa trắng tinh khôi, rung động trong gió, kiều diễm vô song, có hương hoa thoang thoảng đâu đây.
“Thật đẹp!” Lâm Mị kinh ngạc thán phục.
Lâm Mị không hề biết, khi nàng đang ngắm hoa, có Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh đang nhìn nàng.
Bên kia, Nhậm Hiểu Ngọc nhìn Liễu Vĩnh, La Minh Tú nhìn Tô Trọng Tinh. Hoa Quận vương và Nhị Công chúa nhìn Chu Mẫn Mẫn và Chu Minh Dương.