Mèo Xù Ngốc Nghếch - Chương 33

Tác giả: Minh Kền

Trong căn phòng làm việc của tổng giám đốc Fashion King, Kevin dựa lưng vào ghế tựa, đôi mắt nhắm nghiền lại, trên bàn là 1 đống giấy tờ lộn xộn cùng nhiều bản hợp đồng của các công ti, tập đoàn khác. Anh thở dài nhìn đống giấy tờ đó, lắc đầu nguầy nguậy.
Cạch…
Cánh cửa kính trong suốt được mở ra, anh mỉm cười nhìn về phía trước, cơn mệt mỏi như đã tan biến trong tích tắc.
- Đồ đáng ghét! Lần sau anh tự đi mà lấy, còn bắt bẻ tôi nữa! Tôi là ôsin không công của anh đấy à?
- Cảm ơn em!- Anh mỉm cười đón lấy ly capuchino từ tay cô.
- Còn cười được nữa! Tôi ghét anh!
Vy hậm hực giẫm mạnh chân xuống đất. Cô tức lắm, đang làm việc thì bị anh gọi vào trong phòng. Cho dù gấp đến đâu thì cô vẫn phải miễn cưỡng đi vào. Hóa ra anh chỉ nhờ mang cà phê lên. Ai mà chả tức cơ chứ?
- À này! Chiều nay 2h em đi cùng ban quản lý lên xưởng may của tập đoàn ta nhé! Vì anh có cuộc họp nên không đi được!
- Cái gì cơ? Anh đùa tôi đấy à? Sao tôi lại phải đi? Trưởng phòng đâu? Chú Kiên đâu?
- Nói nhiều quá! Bảo đi là đi! Không được cãi cấp trên!
- Không được! Tôi còn phải viết báo cáo và photo các mẫu thiết kế, bận rồi!
- Để cô Ngân làm cho!
- Không là không!
- Anh đuổi việc em đấy!
-…
Kevin cười thích thú, chỉ có dọa sa thải là cô mới sợ thôi. Chứ trời, đất thậm chí là cả anh cô cũng không sợ đâu.
- Thế nào? Có đi không?
- Đi thì đi! 2 giờ chứ gì?
- Ừ! Mà này! Đúng 6 giờ tối phải mang báo cáo về cho anh! Anh sẽ chờ em ở đây! Trễ là phạt! Understand?
- Biết rồi!
Vy tức giận hét vào mặt anh, chạy nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại trước con mắt ngạc nhiên của những thành viên trong tổ.
“Đồ đáng ghét! Sao anh ta cứ hành hạ mình thế nhở???”
Kevin nhấp 1 ngụm capuchino, bật cười thành tiếng. Anh xoay người, chống tay xuống bàn, chân bắt chéo, mắt hướng ra bàn làm việc của Vy thông qua cánh cửa kính trong suốt được thiết kế theo kiểu đặc biệt.
***
“1 rưỡi rồi mà sao chẳng thấy vậy? Quản lý kiểu gì thế không biết? Nửa tiếng nữa là phải qua đó rồi!”
Cộp cộp…
Tiếng bước chân chậm rãi của ai đó từ đằng sau. Đã muộn rồi mà vẫn còn đi từ từ được. Vy cảm thấy tức giận khi người khác giờ giấc cao su như thế. Đã hẹn là phải đúng thời gian, đừng có kiểu chỉ được cái nói mồm rồi lại thực hiện kiểu khác. Đi vì công việc chứ đâu phải đi để chơi?
- Ô! Người mẫu Fashion King!
Chưa kịp quay lại, Vy đã nhận ra giọng nói đó. Cô ngạc nhiên xen lẫn khó chịu.
“Trời ơi! Hôm nay tôi chưa đủ xui sao?”
- Ơ kìa! Sao thế? Bơ à?- Người đó vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Vy nhắm mắt lại, hít vào thở ra thật sâu để bình tâm. Cô xua tay để gạt đi những suy nghĩ không tốt về người đang đứng đằng sau mình.
“Vì tập đoàn nên mình mới phải đi thôi! Không sao cả! Không sao cả!”
Cô từ từ quay đầu lại, nở 1 nụ cười “tươi” hết sức.
Người đó bật cười thành tiếng khi nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng khó coi của cô.
- Anh cười cái gì?
- Gặp tôi không cần phải như thế đâu! Thà cô cứ như bình thường thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy!
- Tưởng gặp anh thì tôi sung sướng lắm chắc? Kiêu ngạo ít thôi!- Vy bĩu môi.
Anh thở dài nhìn cô gái bướng bỉnh đứng trước mặt mình. Đúng là không cãi thì không thể chịu đựng được mà. Kể cả có bị đẩy vào bước đường cùng đi chăng nữa thì cô vẫn có thể cãi lý được bằng 1 cách ngang ngược nhất. Tuy vậy nhưng tính cách này của cô lại làm anh cảm thấy thích thú.
Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi quần, mở cửa rồi lên chiếc BMW đen quen thuộc của mình. Còn Vy thì vênh mặt chẳng thèm nhìn anh. Cô ghét cái tính kiêu ngạo, vô duyên đến khó tả của anh. Từng hành động của anh lọt vào mắt đều làm cô khó chịu. Đúng là… anh chẳng có cái gì để làm cô yêu quý cả. Cái hôm va chạm khi cô đang đi đến phòng làm việc của Kevin để đưa tài liệu thì anh đã khiến cho cô ghét lắm rồi. Làm người ta ngã rồi bay cả giấy tờ mà cũng chẳng thèm nhặt hoặc hỏi han 1 câu, chỉ biết đứng đấy nhìn rồi còn bắt xin lỗi nữa chứ! Thử hỏi trên cái đất nước Việt Nam này có ai thành đạt, trông có vẻ galang mà lại xấu tính, dáng vẻ bất cần đời như anh ta không?
Bíp bíp…
Anh từ từ hạ cửa kính xe, ngửa mặt lên nhìn Vy
- Có lên xe không?
Chẳng còn cách nào khác, cô đành ngậm ngùi lên xe của anh mặc dù cô đang rất tức giận vì đã gặp quá nhiều xui xẻo ngày hôm nay.
- Này Gia Huy!
- Gì?
- Anh có học đầy đủ cấp 1, cấp 2, cấp 3 và đại học không?
- Đương nhiên là có rồi! Cô hỏi gì lạ vậy?
- Ngày xưa đi học họ không dạy anh cách ăn nói với người khác à?
- Cô đang nói gì vậy?
- Anh không thể mời người ta lên xe 1 cách lịch sự hơn được à? Anh có biết cách nói chuyện với con gái không vậy?
- Ý cô là sao? Tôi làm gì đắc tội với con gái à?
Vy đấm liên tục vào ngực để trấn an mình. Cô lại hít vào, thở ra thật mạnh để có thể bình tĩnh hơn.
“Có đúng là hắn ta được đi học không vậy?”
Huy cảm thấy lo lắng khi thấy cô cứ như kiểu bị tức ngực vậy, có lẽ cô đang bị bệnh gì đó.
- Cô làm sao vậy? Bị bệnh về hô hấp à?
“Cái gì? Hô hấp?”
Vy trố mắt nhìn anh. Cái gì mà bệnh về hô hấp? Chẳng còn từ ngữ gì tốt đẹp hơn để nói về cô sao? Nhìn thấy cô là anh lại liên tưởng đến 1 đứa con gái ốm yếu đang bệnh tật sao? Đúng là chẳng thể yêu quý bất cứ điểm gì từ người con trai này cả, trừ khuôn mặt ra, còn lại vứt hết.
Cảm thấy bí bách, Vy mở cửa sổ để thở dễ dàng hơn, không thể thở được trong cái ô tô ngột ngạt cùng với tên “ăn nói biến thái” này được. Thật là khó chịu quá mà!
- Sao vậy? Trông cô không được khỏe! Hay cô bị bệnh về da? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé? Ngứa ở những chỗ như thế là không tốt đâu!
- Cái gì? Anh không thể im đi được à?- Cô gắt lên.
Huy giật mình quay sang nhìn cô, anh có thể cảm nhận được sát khí đang vây xung quanh mình, và sát khí này bắt nguồn từ ai thì mọi người cũng biết rồi đấy.
“Cái tên chết dẫm này! Sao hắn ta lại có thể nói như thế với mình chứ? Ôi trời ơi còn 15 phút nữa mới đến nơi. Chắc tôi tắt thở ngay tại đây mất! Ôi cái đầu của tôi! Mày ơi đừng nổ tung lúc này mà!”
Vy ôm đầu lắc lia lịa. Cô nhắm chặt mắt lại, mím môi 1 cách đáng thương, trông có vẻ đau đớn lắm.
- Sao nữa vậy? Lại bị bệnh về não à? Hay bị về thần kinh?- Anh lo lắng.
- Trời ơi! Im lặng và lái xe điiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
Cô hét lên như muốn cả đất nước nghe thấy cơn thịnh nộ đáng sợ của cô khi ở trong xe cùng với tên “ăn nói biến thái” bên cạnh mình.
Khóe miệng của Huy khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài cầm vô lăng đập nhè nhẹ theo giai điệu bài “Dead And Gone” mà anh yêu thích nhất của Justin Timberlake. Anh cố tình hát to lên 1 chút để cô gái bên cạnh mình có thể nghe thấy.
Đã ghét ai thì cho dù người đó có thở thì mình vẫn cảm thấy ghét cay ghét đắng. Vy cũng không phải ngoại lệ, cho dù anh hát không tồi nhưng cô vẫn nhăn nhó bịt tai lại, miệng cũng cố gắng hát thật to để át đi tiếng hát đáng ghét của anh.
Anh mỉm cười, vẫn tiếp tục hát:
“Oh
I’ve been travellin’ on this road too long
Just tryna find my way back home
The old me is dead and gone, dead and gone.
And oh
I’ve been travellin’ on this road too long
Just tryna find my way back home
The old me is dead and gone, dead and gone…”
“Đừng có hát nữa! Tên đáng ghét chết tiệt!”
Mặc cho cô la hét, khó chịu, anh vẫn bình thản.
“ I turn my head to the East
I don’t see nobody by my side
I turn my head to the West
Still nobody in sight
So I turn my head to the North
Swallow that pill that they call pride
That old me is dead and gone
But that new me will be alright…”
“ Phát âm sai hết rồi! Đừng có hát nữa!”
“ Ơ tại sao mình lại nghe anh ta hát nhở? Điên mất! Vy ơi mày bị điên rồi!”
- Dừng lại! Đừng hát nữa! Tập trung lái xe đi!- Cô hét lên.
- Tôi hát không hay à?
- Không, không và không!
Xe dừng lại ở trước cổng 1 xưởng may. Fashion King có tổng cộng 15 xưởng may chia ra khắp các thành phố lớn của Việt Nam. Trong đó xưởng may ở Hà Nội là xưởng may lớn nhất chi phối tất cả các xưởng nhỏ còn lại. Xưởng may lớn đảm đương nhiệm vụ lấy các mẫu thiết kế cùng loại vải phù hợp may thành sản phẩm rồi đem ra khu trung tâm mua sắm riêng của tập đoàn để bày bán ra thị trường. Fashion không chỉ có quyền lực cao nhất mà các sản phẩm của họ cũng phải là độc nhất, không ai được phép bắt chước. Chỉ cần trang phục của công ti nào đó mà giống 1 chút thôi thì công ti đó sẽ bị niêm phong ngay lập tức mà không cần biết lý do.
Vy sung sướng chạy vào bên trong, cô đi đến hết bên này đến bên kia, chẳng ai nghĩ cô đến đây vì công việc mà là vì vui chơi giải trí. Việc chạy nhảy liên hồi của cô làm Gia Huy cảm thấy chóng mặt, anh vừa phải theo sát cô, vừa phải giải thích cho mọi người hiểu đây là 1 nhân viên trong tập đoàn, đến đây để xem quy trình sản xuất vải cùng số lượng quần áo được may ra trong 1 ngày để báo cáo với giám đốc.
Anh tóm lấy tay cô, giữ chặt để cô dừng lại.
- Anh làm gì thế? Thả ra!
- Cô bớt chạy nhảy đi, người ta đang nói kia kìa!
Vì mải chơi đùa mà cô không để ý đến những người xung quanh. Giờ đây cô là tâm điểm của sự chú ý, bàn tán. Một nơi làm việc nghiêm túc, yên lặng mà tự nhiên xuất hiện một đứa con gái dở hơi xông vào rồi bay nhảy làm náo loạn nơi đây, ai chả tức chứ?
Vy nắm chặt lấy tay áo Huy, cúi mặt xuống, nép ra sau lưng anh, ánh mắt đáng thương như cầu cứu.
- Giúp tôi với! Tôi phải hoàn thành buổi quan sát ngày hôm nay không thì Kevin sẽ giết tôi mất!
Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô, tay kia khoác lên vai cô, quay sang nhìn những người xung quanh đang nhăn nhó, mọi công việc dừng lại hết để liếc nhìn 2 người này.
- Tôi xin lỗi! Tại cô ấy được tôi nuông chiều quá nên mới như thế! Mong mọi người thông cảm! Thành thật xin lỗi!
Sau câu nói của anh, mọi ánh mắt săm soi giờ không còn nữa, họ lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Họ bỏ qua cho cô là vì anh thôi, nếu không có anh thì cô đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát được ra khỏi đây. Đây là nơi làm việc, không phải nơi để chơi.
Vy xấu hổ không dám nhìn anh. Cô từ từ buông tay ra khỏi vạt áo của anh, môi mấp máy thành tiếng.
- Cảm ơn anh! Tôi xin lỗi!
Huy không nói gì, chỉ cười thích thú.
Vy ngồi ngắm nghía hình ảnh của những món ăn Hàn Quốc trên menu mà cô chưa từng ăn bao giờ. Những món ăn được trang trí rất đẹp mắt, nhìn thôi cũng đã thấy thích rồi. Cái bụng đang trống rỗng của cô lại 1 lần nữa biểu tình dữ dội. Cô xấu hổ ôm lấy cái bụng đáng ghét của mình.
Sao mày cứ nhè lúc anh ta ở đây mà kêu thế? Không thể im đi được à?
- Sao cứ ngồi ngắm hoài vậy? Không gọi món à?
Cô im lặng, ngại ngùng nhìn hàng chục món trong menu, không món nào là cô không muốn ăn. Cô không biết phải chọn món nào bây giờ.
- Tại... món nào cũng ngon nên...
Huy bật cười, có thế thôi mà cũng phải đắn đo suy nghĩ, đúng là dở hơi. Có ai bắt cô phải chọn 1 2 món đâu mà phải làm khổ mình như thế.
- Cô cứ chọn thoải mái đi! Nếu thích thì cứ gọi hết cũng được!
Bị nói trúng tim đen, Vy đỏ mặt vùng dậy.
- Anh bị điên à? Tôi đâu phải con heo?
- Tùy cô đấy! Chọn đi!
- Thế... anh ăn gì?
- Cô ăn gì tôi ăn đấy! Đồ Hàn Quốc tôi ăn nhiều rồi nên cứ thoải mái mà chọn!
Xì! Đúng là cái tên chỉ biết đốt tiền! Ăn chán ăn chê rồi nên mới vênh mặt được như thế! Còn mình thì chưa ăn bao giờ nên chật vật quá! Ôi biết chọn món nào bây giờ?
- Sao lâu vậy? Tôi đã bảo thích thì gọi hết ra cũng được mà!
Thôi! Phải chọn nhanh kẻo anh ta lại nghĩ xấu mình. Cứ chỉ bừa vài món là được! Dù sao lúc đói thì món gì vào bụng mình cũng được mà! Chọn món bây giờ thì có quan trọng gì chứ?
Vy miễn cưỡng chỉ bừa 4 món ở trong thực đơn, cứ món nào trông đẹp mắt nhất thì cô chọn món đó. Đối với cô, những món ăn đẹp mắt thường là những món ăn ngon.
- Rồi ok!
Nửa tiếng sau, những món ăn mà Vy lựa chọn đã được bày biện ra trước mặt 2 người. Mùi thơm của thức ăn lại 1 lần nữa đánh thức cái bụng cồn cào đang ngủ say của cô.
Vy hớn hở cầm đũa gắp 1 miếng Tokbokki, vừa chuẩn bị đưa lên miệng thì...
- Con gái không nên ăn đồ cay đâu! Mọc mụn rồi bệnh về dạ dày, nôn mửa ghê lắm!
Vy nhắm chặt mắt lại, rít 1 hơi dài. Cô buông đũa xuống, lườm thẳng vào anh chàng ngồi đối diện đang ăn nói linh tinh kia.
- Anh im đi có được không? Không nói móc tôi thì anh không chịu được à?
- Ai thèm nói móc cô? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!
Ôi điên với anh ta mất! Đã sai còn cãi cố! Sao trên đời này lại có loại người như anh ta nhỉ?
- Thôi không nói với anh nữa! Ăn nhanh tôi còn phải về đưa báo cáo cho Kevin nữa!
- Sao cứ tự bắt bẻ mình phải đưa trong ngày hôm nay thế? Ngày mai đưa cũng được cơ mà! Cái này cũng đâu có quan trọng gì? Chỉ là xem xét quá trình làm việc của nhân viên thôi!
- Kệ tôi chứ! Tôi trót hẹn là đưa vào ngày hôm nay rồi! Mà nãy giờ anh cằn nhằn nhiều quá rồi đấy!
- Tôi cằn nhằn bao giờ? Do cô cứ đòi về nên tôi mới thế chứ!
- Không biết, không biết, không biết! Ăn đi! Nhiều chuyện.
Vy cầm đũa, gắp thức ăn cho liên tiếp vào miệng rồi nhai 1 cách ngon lành. 1 phần là do đói nhưng 1 phần khác là do muốn tránh ánh mắt của anh. Cô sợ bị bại lộ...
Huy thở dài nhìn cô. Anh cảm thấy bực bội vì cả chiều nay khi đi xem xét trên xưởng may thì cô chỉ có nhắc đến Kevin, ngoài ra không hề nhắc đến ai khác. Chả lẽ cô yêu quý anh ta đến vậy sao?
Trong mắt cô ta, mình là người như thế nào chứ? Sao cô ta cứ nhắc đến hắn trước mặt mình là sao?
***
Đã đến giờ tan tầm, ai nấy đều mau chóng thu dọn tài liệu rồi cùng vui vẻ bước ra ngoài phòng làm việc, vừa đi vừa nói chuyện rất rôm rả. Trong tập đoàn bây giờ chẳng còn ai vì họ đã về hết, chỉ còn lại duy nhất 1 người vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.
Kevin sốt ruột đi đi lại lại xung quanh phòng làm việc của mình. Anh cứ đi được 1 vòng thì lại giơ đồng hồ trên tay lên xem giờ 1 lần. Cho đến khi cảm thấy mệt mỏi, anh ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại.
Tại sao đến giờ này rồi mà cô ấy vẫn chưa về nhỉ?
Cạch...
Nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức bật dậy, hớn hở hướng mắt ra cửa.
- Tại sao giờ này em mới về hả? Em có biết là anh...
Nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngấm, vì trước mặt anh không phải là cô ấy - người con gái mà anh mong chờ suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
- Giám đốc! Giám đốc chưa về sao?
- À! Tôi...
Kevin nhắm mắt lại, quay sang chỗ khác.
- Tôi chưa về!
Ngân cười tủm tỉm, dường như cô đã hiểu chuyện gì đó đang xảy ra với giám đốc của mình. Cô chậm rãi tiến về phía anh, từ từ đặt tập tài liệu xuống.
- Đây là sản phẩm của công ti T.P.A thưa giám đốc! Tôi đã làm xong hết rồi ạ!
- Rồi! Cảm ơn cô! Cô chưa về sao?
- Dạ... Tôi làm xong cái này nộp cho giám đốc rồi mới về ạ!
Anh cầm tập tài liệu lên, giở qua 1 lúc rồi lại đặt nó xuống.
- Cái này... tôi đâu bắt cô phải nộp bây giờ? Ngày mai mới là hạn cuối cơ mà?
- Dạ... cái đó...
- Sao cô nộp sớm làm gì? Lại còn mất công phải ở lại muộn nữa!
- Dạ...
Ngân ngập ngừng chẳng biết nên nói gì vào lúc này. Thực ra việc cô ở lại muộn, làm việc rồi nộp cho anh chỉ là cái cớ. Cô cố tình đợi cho mọi người về hết rồi mới rón rén bước vào phòng làm việc của anh.
- Nói đi!
- Dạ?
- Tôi biết cô có điều cần nói với tôi! Nói đi!
-...
- Không phải ngại đâu! Cứ nói ra đi!
- Thế thì... tôi... cũng chẳng có gì phải giấu nữa! Thực ra... tôi... sắp làm đám cưới ạ!
Một chút ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt của Kevin. Nhưng ngay sau đó anh lại trở lại bộ mặt lạnh lùng thường ngày của mình.
- Vậy sao? Với ai?
- Với...
- Một người trong tổ mình đúng không?
Ngân giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh. Cô không ngờ anh lại có thể đoán được như thế. Kevin như đọc ra được mọi thứ trong ánh mắt của cô. Anh ngồi bắt chéo chân, khóe miệng nhếch lên thành 1 đường cong.
- Sao? Tôi nói đúng chứ? Tôi còn biết cô sẽ cưới ai nữa cơ! 2 người hẹn hò lộ liễu quá! Tôi đi qua mà gặp suốt à!- Anh xua tay.
Ngân bặm môi, thầm trách tên người yêu giấu mặt kia. Đầy lần cô đã bắt anh ta phải đi chơi ở nơi nào xa xa tập đoàn 1 chút, cũng đừng đến gần xưởng may và những công ti con khác kẻo bị phát hiện. Nhưng ai ngờ anh ta cứ khăng khăng đòi đi chơi ở một công viên gần tập đoàn. Chắc đối với anh, nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Chuyện đó có ai ngờ...
- Vậy... 2 người định bao giờ cưới?
- Dạ... vào cuối tháng sau ạ!
- Sớm vậy sao? Thôi được! Tôi sẽ giúp 2 người!
- Không không! Không cần giám đốc phải giúp đỡ đâu! Chúng tôi có thể tự lo cho mình mà!
- Thế hả? Mà sắp cưới rồi, không cần phải giấu giếm mọi người nữa đâu! Cô hãy nói với mọi người về quan hệ của mình với anh ta đi!
- Cái này...
- Tùy cô đấy! Tôi chỉ nói vậy thôi! Còn lại là ở cô mà! Thôi cô về được rồi đó! Giờ này cũng muộn rồi!
- Vâng... Nhưng... giám đốc chưa về sao? Giám đốc đang đợi ai à?
- À... cái này...
Ngân dường như hiểu cho sự khó xử của Kevin. Cô mỉm cười, cầm lấy túi xách rồi mở cửa bước ra ngoài.
- Cảm ơn giám đốc! Tôi về đây!
- À... ừ... chào cô!
Suốt từ nãy đến giờ Ngân vẫn chưa hết bàng hoàng về Kevin. Sao anh có thể biết hay như thế? Cho dù là phát hiện ra nhưng cô và bạn trai hẹn hò không hề để sơ hở. Bất cứ ai làm việc trong tập đoàn cô đều qua mặt được hết. Nhưng tại sao... chỉ riêng Kevin lại có thể nhìn thấy? Anh nhìn thấy lúc nào mà cô không hề hay biết! Muốn nhìn thấy cô và người bạn trai kia thì bắt buộc phải vào trong hẳn công viên mới có thể thấy được. Không lẽ...
Hay là... anh ta cũng ở trong công viên?
Nhưng ngay lập tức suy nghĩ đó được Ngân gạt ra khỏi đầu mình.
Không được! Người như giám đốc mà cũng vào trong đó ư? Mình điên rồi!
Ngân lắc đầu, tự cười nhạo chính mình vì đã nghĩ không tốt về anh.
Ngay khi Ngân vừa bước ra khỏi phòng, anh đập mạnh tay xuống bàn, sự tức giận đã dần dần hình thành trên khuôn mặt của anh.
૮ɦếƭ tiệt! Sao mãi mà em vẫn chưa về thế? Em đi đâu rồi?
***
Vy sung sướng dựa lưng vào ghế, tay xoa xoa cái bụng căng tròn yêu quý của mình, xung quanh cô hiện giờ chỉ còn là những đĩa trống trơn, sạch sẽ đến mức không còn 1 cọng rau.
Huy với tay lấy 2 cái khăn, ném cho cô 1 cái. Anh lau miệng, mắt thì hướng vào cô gái tham ăn đang hạnh phúc vì cái dạ dày vừa được lấp đầy ở đối diện mình. Anh nhìn vào những cái đĩa trắng trơn trước mặt mình, lắc đầu.
- Tôi không nghĩ là cô lại ăn giỏi đến vậy!
- Thì sao? Tôi chưa bao giờ ăn đồ Hàn Quốc mà! Phải tận hưởng hết chứ!
- Cô ăn như con heo vậy! 10 người như tôi chắc cũng chẳng địch nổi 1 mình cô đâu!
- Anh...
Mặc dù rất tức giận nhưng rồi cũng phải hạ hỏa nhanh. Dù sao anh cũng là người đã khao cô hết chỗ này mà, cũng không nên như thế với anh ta.
- Thôi! Tôi no quá! Chẳng có sức để cãi nhau với anh nữa đâu! Mà mấy giờ rồi?
- Bây giờ là... 7 rưỡi!
Vy bật dậy, hét lên.
- Cái gì? 7... 7 rưỡi? Thôi ૮ɦếƭ rồi! Kevin! Tôi phải mang báo cáo về cho Kevin!
- Sao cô nóng nảy vậy? Nghỉ ngơi đã rồi về sau!
- Không được! Kevin đang đợi tôi! Tôi trót hứa với anh ta rồi! Tôi phải về nhanh! Anh đưa tôi về Fashion King được không?
- Đã bảo còn sớm mà! Cứ nghỉ đi đã!
- Nghỉ nghỉ cái đầu anh ý! 7 rưỡi rồi! Mà tôi hẹn anh ta 6 giờ phải có mặt rồi! Cầu xin anh đó! Đưa tôi về đi!
Huy cảm thấy bực bội, anh hất tay cô ra, nhăn nhó.
- Tôi đã nói rồi! Cô nghĩ giờ này anh ta còn ở đó để chờ cô sao? Cô có bị vấn đề về đầu óc không vậy?
- Kể cả như thế thì tôi cũng phải mang về để đưa cho anh ta mà! Cầu xin anh đó!
Huy chẳng muốn nói gì nữa, anh bật dậy, lấy áo vest bên cạnh mình rồi lạnh lùng bước ra ngoài.
Tại sao cô ta cứ nhắc đến Kevin vậy? Không nhắc đến Kevin thì cô không chịu được à? Anh là gì trong mắt của cô? Là không khí sao? Mà tên Kevin là cái thá gì? Hắn hơn gì ở anh để đến mức cô ta mong muốn được gặp hắn từng giây từng phút? Hừ! Nực cười!
Sự tức giận xen lẫn 1 chút ghen tỵ làm Huy không thể tập trung lái xe. Anh cứ như nửa tỉnh nửa không, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc. Bởi từ trước đến nay chưa có 1 người con gái nào dám hờ hững với anh như vậy. Kể cả là họ hàng, đối tác hay nhân viên đi chăng nữa. Họ đều rất tôn trọng anh, thậm chí là thích, rất nhiều.
Vy dường như cũng hiểu được tâm trạng của anh. Cô im lặng, mắt hướng ra ngoài cửa xe để ngắm cảnh đường phố với những ánh đèn đường sáng lấp lánh vào buổi tối. Làm như vậy cô sẽ cảm thấy thoải mái, đỡ ngột ngạt hơn khi ngồi cạnh anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc