- Tôi đưa cô về nhà nhé!
- Thôi! Tôi đi xe buýt về là được rồi!
- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- 11 giờ! Thì sao?
- Giờ này không có xe buýt đâu!
-…
- Tôi sẽ đưa cô về tận nhà! Giờ này con gái không nên ở ngoài đường 1 mình!
- Đi cùng anh còn nguy hiểm hơn cả ra ngoài đường 1 mình vào đêm khuya đấy!
- Vậy á? Tôi không nghĩ thế đâu! – Anh ghé sát vào tai cô – Ít ra tôi còn nhẹ tay hơn bọn bắt cóc đấy!
Vy rùng mình lùi ra đằng sau. Kevin cười nửa miệng, đút tay túi quần, nghiêng người nhìn cô.
- Thế nào? Có chịu đi không?
- Đi thì đi!- Vy hét lên.
- Đấy! Thế có phải ngoan không?
Vy tức giận mở cửa xe rồi đóng mạnh 1 cách тһô Ьạᴏ.
- Này này này! Tôi bắt đền cô đấy nhé!
- Đền cái đầu anh ý! May là tôi chưa đập nát cái xe của anh đấy!
- Cứ thử đập nát đi! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!- Kevin mỉm cười.
***
- Nhất định mình phải mua được! Tiền của tôi đâu hết rồi nhỉ?
Trang lục lọi khắp phòng mình. Không chỗ nào trong căn phòng là không bị cô xới tung lên.
- A đây rồi! Ôi con lợn yêu quý của tôi!- Trang lôi từ tít trong tủ ra 1 con lợn đất màu đỏ.
- Nhất định vẫn còn tiền!- Cô liên tục lắc lắc con lợn.
- Biết là vẫn còn mà! Ha ha ha ha… Ông trời vẫn chưa ghét mình! Chiều mai đi học về rồi mua luôn! Mong rằng chưa hết hàng! Mua được lúc nào nào hay lúc đó! Nhất định phải mua được cho dù có phải nhảy xuống biển! Đúng rồi!- Trang tự nhủ.
Trang sung sướng ôm chặt lấy con lợn đất màu đỏ.
“Cảm ơn em yêu của chị nha! Biết ngay là sẽ có ngày phải dùng đến em mà!”
***
- Á á á á á á… Tôi muộn học rồi!- Huyền Anh hét lên.
Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh làm VSCN.
- Em không ăn sáng hả Huyền Anh?
- Không ạ! Em muộn quá rồi! Em đi luôn đây!
Cô nhảy lên chiếc xe đạp điện thân yêu của mình rồi phóng đi với tốc độ tối đa.
- Này! Đi cẩn thận không đâm đấy!- Vy nói vọng từ đằng sau.
- ૮ɦếƭ tiệt! Muộn quá rồi! Tiết đầu là tiết Toán! Bà Toán còn trù mình nữa chứ!
- Đã vậy lại còn bảo: “Nhờ bạn Bảo Duy mà em mới được điểm cao bài kiểm tra 1 tiết như thế! Nếu không có Duy thì em chỉ được điểm dưới trung bình mà thôi!”
- Eo ơi bực thế không biết? Cái gì mà nhờ Duy em mới được điểm cao chứ? Cô biết gì mà nói con như thế? Con tự làm mà! Có phải nhờ hắn ta đâu? Mà hắn ta được 10, con chỉ được có 8 thôi mà! Nếu chép thì phải được bằng điểm nhau chứ? Hơn nữa con và hắn khác đề nhau, cô nói thế mà cũng nói được! Rõ đáng ghét!- Huyền Anh lẩm bẩm 1 mình.
- Thôi! Tập trung lái xe! Nghĩ đến bà ý chỉ khiến mình bực thêm thôi! Tý đi muộn thể nào cũng bắt xuống phòng giám thị chép lại nội quy hoặc viết bản kiểm điểm hoặc tệ hơn thế!
- Mà bất công thế nhở? Đầy lần tên Duy đi học muộn quá 2 tiết học, vào lớp còn không thèm xin phép mà chẳng bị làm sao, trong khi mình muộn có 1 phút mà mấy ông bà ý hét lên như kiểu thế giới sắp tận thế không bằng. Thế là thế nào? Ôi tức quá!- Huyền Anh hét lên.
- Huyền Anh à! Có người gửi cho cậu cái này!- Cô gái ngồi sau Huyền Anh đưa cho cô 1 mảnh giấy nhỏ được gấp rất kĩ, hẳn trong này phải có gì quan trọng lắm.
Cô từ từ mở ra và đọc nội dung bên trong mảnh giấy đó.
“Cuối giờ gặp bọn tao ở vườn hoa phía sau sân trường. Chỉ được đi 1 mình!”
Huyền Anh ngạc nhiên. Cô quay xuống hỏi người phía sau mình:
- Cái này ai đưa cho cậu vậy?
- Tớ không biết đó là ai, tớ chỉ cầm và đưa cho cậu thôi!
- Người đó đưa cho cậu tờ giấy này từ bao giờ?
- Mới thôi! Cách đây 15 phút!!
“૮ɦếƭ tiệt! Ai gửi cái này cho mình nhỉ? Mình có gây thù oán cho ai đâu?”
- Huyền Anh!- Trang nhảy chân sáo vào lớp.
Cô vội đút mẩu giấy vào túi quần.
- A! Trang!
- Tý tan học đi mua giày với tớ ở Beauty Mall không?
- Ơ! Tớ tưởng tối qua cậu chê là giày ở đó không đẹp?
- À! Có mấy đôi cũng đẹp lắm! Tớ nghĩ lại rồi! Tý đi không?
- Xin lỗi cậu nha! Tớ bận rồi! Tý không đi được đâu!
- Chán thế! Đi với tớ đi mà!- Trang phụng phịu.
- Tớ muốn lắm nhưng tớ không thể ý! Tớ bận thật mà!
- Thế thôi tớ đi 1 mình cũng được!
- Ừ!- Huyền Anh mỉm cười.
Reng reng…
- Ôi! Tôi ૮ɦếƭ mất! Tiết đầu là tiết Toán! Trời ơi chả lẽ tuổi trẻ của tôi bị vùi dập bởi những môn học và mấy bà chằn giáo viên này sao?- Trang than thở.
- Chịu khó đi! Tớ cũng ghét bà Toán lắm nhưng bây giờ mà xin đổi giáo viên thì chúng mình ra bã ngay đấy!
- Nhưng học bà này cực hình lắm! Tớ không cam lòng!- Trang nhăn nhó.
- Tớ cũng thế!- Huyền Anh mếu máo.
- Ôi! Bà ấy đến rồi kìa!
- Tạm biệt cậu! Chúc cậu may mắn!
- Chào các em! Bài hôm nay hơi dài nên cô sẽ không kiểm tra miệng!
- Âu zê!- Cả lớp đồng thanh trong niềm hạnh phúc dâng trào.
- Nhưng bù lại, học xong bài này thì lớp ta sẽ có 1 bài kiểm tra 15 phút bao gồm cả bài hôm nọ và bài hôm nay!
- Ôi khônggggggggggg!- Cả lớp hét lên, có người còn suýt “ngất”.
“Biết ngay mà! Riêng bà này thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện được thảnh thơi! Tha cho hôm nay nhưng hôm sau còn khổ gấp đôi!”- Huyền Anh thở dài.
- Cả lớp trật tự! Mở sách vở ra học bài mới!- Cô giáo đập mạnh tay xuống bàn.
Vừa dứt lời thì cả lớp im bặt, chả ai bảo ai cũng tự động lấy sách vở ra 1 cách khẽ khàng nhất, không ai dám ho he gì nữa.
- Em xin phép cô cho em vào lớp!
- Ừ! Em vào đi Duy!- Cô giáo dạy Toán nở 1 nụ cười thân thiện.
“Ôi nhìn kìa! Đáng ghét quá! Thật là bất công!”
- Này! Cậu có thấy bất công không? Tại sao tên Duy đó đi muộn lại không sao nhỉ? Rõ là thiên vị nhé!- Huyền Anh quay xuống giãi bày nỗi bức xúc cho cô bạn bên dưới.
- Này! Cậu làm sao thế? Này!- Huyền Anh huơ huơ tay ra trước mặt cô bạn đó.
- Nào bỏ tay ra! Tớ đang ngắm Duy!- Cô gái gạt phăng tay Huyền Anh ra.
Huyền Anh há hốc mồm ngạc nhiên.
Duy chậm rãi đi vào lớp, kéo ghế và ngồi xuống. Có hàng chục con mắt hâm mộ của mấy cô nàng trong lớp đang hướng về anh, chỉ trừ 1 người.
- Ôi đẹp trai quá!
- Ừ! Anh Duy là đẹp trai nhất rồi!
- Ôi anh Duy! Ước gì mình nói chuyện được với anh ấy!
- Ừ công nhận! Nói chuyện được với anh ý thì quả là 1 điều quá khó khăn!
- Sao trên đời này lại có người đẹp trai đến thế nhỉ?
“Anh Duy? Đẹp trai nhất? Nói chuyện được thì quả là 1 vấn đề khó khăn? Lớp mình loạn rồi sao?”- Huyền Anh trố mắt nhìn họ.
- Cả lớp trật tự! Lấy com-pa ra vẽ hình 12 vào vở cho tôi!
- Ôi! Mình không mang com-pa rồi! – Huyền Anh quay xuống – Cho tớ mượn com-pa nha!
- Không! Cậu mơ à? Tớ đang dùng mà!- Cô gái ngồi bàn dưới giấu ngay cái com-pa ra đằng sau.
Duy khẽ mỉm cười, anh ghé sát vào tai cô.
- Em còn non lắm!
- Hứ! Đồ tinh vi! Anh thì làm được cái gì mà lên mặt với tôi?- Huyền Anh bĩu môi.
Duy quay xuống, nhìn cô bạn đằng sau với đôi mắt màu cà phê cuốn hút và nụ cười Gi*t người.
- Mình có thể mượn com-pa của bạn được không?
Cô gái đơ người nhìn anh…
1s…
2s…
3s…
4s…
- Mượn com-pa được không?- Anh nhắc lại lần 2.
- Đư… được…- Cô gái lắp bắp, mắt không rời khỏi anh như bị thôi miên, tay cầm cái com-pa từ từ giơ lên trước mặt anh.
- Cảm ơn!- Duy với tay lấy cái com-pa.
Huyền Anh há hốc mồm nhìn anh.
- Anh chơi bẩn!
- Đâu có!- Anh tỉnh bơ.
- Không tính cái đó! Anh chơi bẩn! Đưa com-pa đây!
- Không!
- Trả com-pa đây! Tôi thấy trước nên tôi được mượn trước!
- Anh xin được nên anh mượn trước!
- Không biết đâu! Đưa cho tôi!- Huyền Anh với tay về phía anh.
- Thôi được rồi! Anh sẽ cho em mượn với 1 điều kiện!
- Nói đi!
- Lại đây!- Duy luồn tay qua eo cô và kéo cô lại gần mình.
- Anh làm cái gì vậy?
- Thực hiện điều kiện!- Anh mỉm cười, mặt gian xảo.
- Tôi đã nói đồng ý đâu?
-…
- Thả tôi ra!- Huyền Anh giãy nảy.
- Ngồi im!- Duy gằn từng chữ, trừng mắt nhìn cô.
Huyền Anh đành ngậm ngùi im lặng, ngoan ngoãn trong vòng tay của anh.
- Em nên biết nghe lời anh!- Duy mỉm cười.
-…
“May là chúng nó đang mải làm bài tập không thì mình sẽ nát như tương trong nay mai ngay!”- Huyền Anh sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Reng reng…
- Thôi tớ về trước đây! Bái bai nhé! Tớ phải đi ngay kẻo hết hàng!
- Ừ! Chào cậu nhé!
- Đi theo anh!- Duy cầm tay Huyền Anh.
- Không được! Tôi bận rồi!- Cô gạt tay anh ra.
- Em bận gì?- Duy nhíu mày.
- Có việc của tôi! Anh hỏi làm gì?
-…
- Mai nha! Giờ tôi không thể đi được ý chứ!
Duy không nói gì nữa, cầm cặp và lẳng lặng đi ra ngoài.
- Phù may quá! Đi rồi! Mà hôm nay hắn làm sao thế nhỉ? Đúng là dở hơi!- Huyền Anh bĩu môi.
Cô đi ra vườn hoa sau sân trường theo như mảnh giấy mà cô nhận được lúc mới vào lớp.
Nhưng khi cô đi ra ngoài đó thì không có 1 bóng người nào cả.
- Buồn cười thật! Hẹn mình ra đây rồi lại không đến!
Bốp…
Huyền Anh cảm thấy mọi thứ trước mặt mình mờ dần đi và chuyển thành màu đen, toàn thân bỗng nhẹ tênh. Cô ngã xuống đất và ngất lịm đi.
***
“Nhanh nhanh nhanh kẻo hết mất hàng!”
Trang chạy nhanh hết mức có thể. Mục tiêu của cô bây giờ là đôi giày 乃úp bê đó, nhất định phải có nó ngay lập tức.
“Kia rồi!”
Chỉ còn duy nhất 1 đôi với đúng kích cỡ của cô, còn lại toàn là size chật với rộng. Trang hớn hở và thầm cảm ơn trời đã giúp đỡ mình.
Nhưng khi cô vừa cầm lấy đôi giày yêu quý ấy thì có 1 bàn tay khác chạm vào và cũng có ý định mua nó.
- Xin lỗi! Tôi thấy trước! Nó là của tôi!
- Cô mơ à? Nó là của tôi! Tôi thấy trước!
- Tôi thấy trước! Trả đây!
- Không trả!- Người đó giật lấy 1 chiếc giày.
- Á! Đồ khốn kiếp! Trả đây!- Trang lao tới cắn mạnh vào tay chàng trai đang cầm chiếc giày kia.
- Ối! Đau quá!- Anh vội thả chiếc giày ra, ôm lấy cánh tay vừa bị cắn và xuýt xoa trông thật đáng thương.
- Cho ૮ɦếƭ! Dám tranh giành với tôi à? Hứ!- Trang vênh mặt.
- Cô.. cô dám à?
- Sao lại không? Nhất là loại người như anh!
- Đưa đây mau!
- Không!
- Tôi hỏi lại lần cuối: Có đưa không?
- Không!
- Được rồi!
Chàng trai rút điện thoại từ trong túi ra và gọi cho ai đó.
- Gọi giám đốc lên đây!
Trang ngơ ngác nhìn anh.
- Cô toi đời rồi!- Anh ta cười nhếch mép nhìn cô.
- Toi cái đầu anh! Đồ điên!- Cô bĩu môi.
- Giám đốc mà lên đây thì cô chỉ có nước ૮ɦếƭ thôi!
- Đồ biến thái! Tôi sợ giám đốc của anh chắc?
- A! Giám đốc kia rồi! Đến nhanh quá!
Trang nheo mắt nhìn người mà chàng trai này gọi là giám đốc. Trông người đó rất quen.
Mái tóc bạch kim đó, khuyên tai đầu lâu màu đen ở bên phải và khuyên màu bạc hình tròn ánh lên ở dưới môi.
Trang hoảng hốt lùi lại ra đằng sau. Cô thả đôi giày xuống đất rồi chạy đi.
- Ơ kìa! Cô chạy đi đâu? Đứng lại mau!
Tai Trang như ù đi, cô chẳng thể nghe thấy gì nữa. Cô chạy đến kệ giày gần đó và trốn, đầu hơi ngó ra để xem tình hình.
- Gọi tôi có chuyện gì?- Đạt lạnh lùng nhìn chàng trai đang đứng cạnh đôi giày.
- Giám… giám đốc… Ban nãy có cô gái cũng muốn mua đôi giày này!
- Vậy à? Thế nên cậu gọi tôi lên đây?
- Không thưa giám đốc! Cô gái đó ngang tàn quá! Cứ khăng khăng đòi đôi giày, đã vậy còn cắn vào tay của tôi nữa!- Chàng trai phụng phịu.
“Tên ૮ɦếƭ tiệt! Đồ mách lẻo! Ước gì mình có thể cắn nốt được tay kia!”- Trang tức giận nhìn chàng trai đáng thương đó.
- Vậy… cô gái đó đâu rồi?
- Cô ta… chạy rồi! Sau khi nhìn thấy giám đốc thì chạy như bay luôn! Có lẽ do sợ giám đốc đó!
- Vậy sao?- Đạt nhếch mép cười.
- Vâng thưa giám đốc! Hình như chạy hướng kia kìa!- Chàng trai chỉ vào nơi Trang đang trốn.
Đạt chậm rãi đi đến chỗ đó.
“૮ɦếƭ rồi! Đừng đến đây mà! Trời ạ!”- Trang chạy vội ra chỗ cầu thang để đi xuống tầng dưới.
Anh chỉ kịp nhìn hình bóng bé nhỏ mặc đồng phục của trường Royal khuất dần sau cầu thang thôi.
“Vậy là… chúng ta lại gặp nhau rồi!”- Anh mỉm cười.
- Giám đốc! Vậy đôi giày này… tính sao đây?- Chàng trai lắp bắp nhìn Đạt.
- Gói vào! Thanh toán!- Anh lạnh lùng bỏ đi.
- Vâng!
- Nhanh lên đấy! Tôi còn phải về nhà!
- Vâng!
***
Huyền Anh tỉnh dậy, trước mặt cô là 1 nơi ẩm ướt, tối om, xung quanh toàn là mạng nhện phủ kín cả căn phòng.
Cô không thể cử động được vì đang bị trói. Huyền Anh cảm thấy choáng váng, có lẽ ban nãy do bị đánh khá mạnh nên bây giờ cô thấy sau gáy đau ê ẩm.
“Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?”
“Không được! Phải thoát khỏi đây!”
Huyền Anh cố hết sức để cởi trói nhưng không được. Ai đó đã thắt quá chặt.
Kéttttttttt…
Huyền Anh nheo mắt nhìn cái bóng đen cùng thứ ánh sáng đằng sau đang ở trước mặt mình.
Cái bóng đen ấy từ từ đến gần cô, đằng sau còn có nhiều người khác.
Huyền Anh chợt nhận ra người đang đứng trước mặt mình.
Người đó ngồi lên chiếc ghế đối diện cô, cười khẩy.
- Nhớ tao chứ?
-…
- Ồ! Chắc là vẫn nhớ rồi! Biết thế hôm nọ tao đánh cho mày ૮ɦếƭ luôn đi! Hôm đó sao mình lại tốt bụng thế nhỉ?
-…
- Tốt bụng để bây giờ quan hệ giữa nó và anh Duy ngày càng thân thiết hơn! Khổ quá đi mất!
-…
- Sao mày lại có thể trơ trẽn đến mức đấy? Không quyến rũ được anh Duy thì mày không chịu nổi à?
- Hừ! Hóa ra tất cả là vì Duy?
- Bây giờ mày mới khôn ra được à? Mày bám theo anh Duy là vì tiền đúng không? Tao còn lạ gì những đứa luôn vây xung quanh anh Duy nữa?
- Vậy à? Thế thì mày cũng như thế… Đúng không, Trịnh Thùy Dung?
Chát…
- Con ranh! Mày im đi! Mày biết cái gì mà nói? Hôm nay mày ૮ɦếƭ chắc rồi! Chúng mày đâu! Đánh nó ૮ɦếƭ đi cho tao!
Vừa dứt lời thì cả đám xúm vào nơi Huyền Anh đang bị trói. Lần này thì họ mạnh tay hơn rất nhiều. Huyền Anh cười khẩy nhìn họ, cô chẳng còn cảm thấy đau đớn như hôm trước nữa.
Huyền Anh nhìn cô gái đang ngồi ghế đối diện mình với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Khoan đã!
Họ dừng lại.
Dung đứng dậy, ngồi xuống và rút từ trong túi ra 1 cái dao lam.
- Có lẽ 1 vết sẹo trên khuôn mặt của mày sẽ làm anh Duy không còn quan tâm đến mày nữa!
Roẹt……………….
Từng dòng máu tươi trên má bên trái của cô dần chảy xuống. Cô đau lắm nhưng không kêu la, không khóc, không gì cả. Cô vẫn nhìn họ với ánh mắt vô cảm xen lẫn sự khinh bỉ.
- Ồ! Vẫn có vẻ thản nhiên quá nhỉ?- Dung cười khẩy nhìn Huyền Anh.
-…
- Vậy thì đánh tiếp!
Bịch…
Huyền Anh ngã xuống đất, máu vẫn chảy ra không ngừng từ vết rạch trên má cô.
- Thế mà vẫn còn vênh váo được! Mang nước vào đây! Làm cho nó tỉnh lại rồi đánh tiếp! Bây giờ tao phải ra ngoài!
- Vâng!
Cô lấy tay vuốt nhẹ lên má Huyền Anh.
- Chịu khó đi nhé! Do mày cả thôi mà!
Nói rồi Thùy Dung đứng dậy, cô quay lưng bước đi trong tiếng cười sảng khoái.
***
- Con đi đâu à?
- Con đi ra ngoài có việc ạ!
- Mấy giờ con về?
- Mẹ cứ ăn cơm đi! Tầm tối muộn con mới về!
- Con cố gắng về sớm đi nhé! Không được đi lâu đâu đấy!
- Vâng! Con biết mà! Con đi đây!
Trang thở dài bước đi trên con đường quen thuộc.
“Ôi tiếc quá! Vậy là không mua được đôi giày đó rồi!”
Chỉ vì gặp anh mà Trang không thể mua được. Cô không muốn gặp anh chút nào. Càng gặp, cô lại càng cảm thấy thích anh hơn. Anh cứ như là 1 loại nam châm có sức hút lớn vậy. Kể cả đứng xa cũng có thể dễ dàng bị cuốn vào nó.
Cô đã quyết tâm không gặp anh nữa, nếu không thì bản thân cô cũng sẽ là miếng sắt nhỏ bé để bị hút vào cái nam châm đó thôi!
Trang lần theo địa chỉ mà bà Tuyết đưa cho cô ngày hôm qua. Cô cứ nghĩ rằng cháu của bà Tuyết là 1 đứa trẻ con. Dù buồn nhưng cô vẫn hớn hở đến đó.
Cô thích trẻ con lắm, cứ đứa trẻ nào mà gặp phải cô thì đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát khỏi tay cô.
Kính coong…
- Cô là…
- Tôi là Trang, người mà…
- À! Người mà chủ tịch nói, cô vào đi!
Trang tuy không hiểu gì nhưng vẫn đi theo cô gái vừa mở cửa vào nhà.
- Woa!
Trang ngạc nhiên nhìn căn biệt thự to khủng bố này. Đây có khi là 1 tòa lâu đài như trong truyện cổ tích chứ không phải là biệt thự nữa.
“1 đứa trẻ con mà sống trong căn nhà lớn thế này ư? Trời đất ơi!”
- Ta biết là cháu sẽ đến mà!
Huyền Anh giật mình quay sang, đó là bà Tuyết, bà đang mỉm cười nhìn cô.
- Cháu… cháu chào bác ạ!- Trang rụt rè.
- Ồ! Không phải ngại ngần gì đâu! Cháu vào đây đi! Giúp ta nấu vài món ăn cái!
- Vâng!
- Bác đang nấu món gì thế ạ?
- À! Ta chỉ nấu mấy món đơn giản thôi! Nó không thích ăn mấy món đắt tiền bên ngoài vì ti tỉ lần được người ta mời ra ngoài ăn nên nó ngán lắm rồi! Tính cách thằng này lạ thật đấy!
- Chà! May mắn là cháu cũng chỉ biết nấu những món ăn đơn giản chứ sơn hào hải vị thì cháu bó tay rồi!
- Vậy sao? Hay quá! Dạo này tay nghề của ta đang kém, ta cũng già rồi, việc ở công ty ta bận suốt, thời gian đâu ra để nấu nướng? Vậy thì từ nay cháu qua thường xuyên nhé?
- Vâng thưa bác! Cháu sẽ qua thường xuyên! Nhất định em ấy sẽ thích những món ăn mà cháu nấu!- Trang cười tít mắt.
Bà Tuyết khẽ nhíu mày nhìn cô.
“Em ấy ư? À phải rồi! Con bé chưa biết mặt thằng Đạt mà!”- Bà mỉm cười.
Trang hớn hở vừa nấu nướng vừa hát những bài hát của ca sĩ Kindy mà cô thích nhất. Cô không hề biết rằng chỉ vài phút nữa thôi thì người mà cô muốn trốn tránh nhất lại xuất hiện ngay trước mặt cô.
- Xong rồi đấy! Cháu bày ra đĩa đi! Ta không giỏi trang trí lắm đâu!
- Vâng! Bác cứ để cháu!
Cạch…
- Cậu chủ đã về!
- Cô Tuyết đâu?
- Dạ chủ tịch đang trong bếp cùng với 1 cô gái ạ!
- 1 cô gái?- Anh nhíu mày.
- Vâng! Họ đang nấu nướng với nhau! Chủ tịch dặn tôi nếu cậu chủ về thì cậu chủ vào trong phòng ăn để chờ!
- Gọi cô Tuyết ra đây!
- Vâng thưa cậu chủ!
- Món này phải bày như thế này mới đẹp!
- Ồ! Ta hiểu rồi! Cháu khéo tay quá!
- Bác quá khen rồi! Cháu đều học từ mẹ cháu cả thôi mà! Chứ cháu cũng vụng lắm, có biết làm cái gì đâu?
- Cháu khiêm tốn quá! Ta thấy cháu nấu ăn khá giỏi mà!
- Cháu cũng bình thường thôi ạ! Bố mẹ cháu đi suốt nên cháu toàn phải ở nhà nấu nướng. Nấu nhiều cũng quen nên mới lên tay được như thế!
- Ồ!
- Thưa chủ tịch! Cậu chủ đã về rồi ạ! Cậu chủ muốn gặp chủ tịch!
- Được rồi! Về đúng lúc xong hết cả rồi! Ta ra trước nha! Có gì thì cháu cứ bảo mấy cô giúp việc bê ra hộ cho!
- Vâng! Bác cứ ra đi!
“Hí hí! Nhất định em ý sẽ thích mê cho mà xem! Toàn món ngon thế này!”- Trang cười tủm tỉm.
- Xong rồi! Bê ra thôi!
Trang sung sướng cầm khay đựng 3 đĩa mỳ Ý to đùng mang ra ngoài phòng ăn.
- Xin lỗi đã để bác và em trai chờ lâu ạ!
Khi vừa bước vào phòng ăn, đập ngay vào mắt cô là hình ảnh bà Tuyết đang đứng nói chuyện với 1 chàng trai.
Trang mở to mắt nhìn người con trai đó.
Xoảng…
Đĩa cùng khay sứ vỡ tan tành trong tích tắc, đồ ăn vương vãi ra khắp nhà. Bà Tuyết ngạc nhiên nhìn cô.
- Cháu sao vậy?
-…
- Trang à!
- Cháu… cháu xin phép! Cháu phải về ạ! Giờ cũng muộn rồi!- Cô gượng cười, cởi tạp dề rồi chạy nhanh ra cửa.
- Khoan đã!
Trang khựng lại, khóe mắt cô hơi cay cay.
- Em đã gây ra thì em phải dọn dẹp! Làm mau!- Đạt lạnh lùng ra lệnh.
-…
- Đạt à! Cháu có cần thiết phải như vậy không? Mấy cô mau ra dọn đi!- Bà Tuyết chỉ vào mấy cô giúp việc đang đứng nhìn Đạt với ánh mắt sợ hãi.
- Ai ᴆụng vào thì tôi sẽ đuổi việc người đó! Tôi bảo em dọn!- Đạt hét lên.
Trang bặm môi, cô quay lại dọn dẹp đống đĩa vừa đổ vỡ, lau sạch chỗ mỳ Ý vương vãi dưới đất.
Đạt ngồi trên ghế, chân bắt chéo, quan sát từng cử chỉ của cô. Lần này thì cô đừng mong thoát khỏi anh.
Trang cảm nhận như có 1 luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô quay mặt ra chỗ khác để không phải nhìn thấy ánh mắt của anh nữa.
Dọn dẹp xong, cô cầm lấy cặp sách của mình rồi đi ra ngoài cửa.
Đạt đứng dậy, anh giữ lấy tay cô, tay kia giật lấy cặp sách của cô rồi ném nó lên ghế.
- Anh làm cái gì vậy?- Trang hét lên.
Anh không trả lời, chỉ cầm tay cô kéo nhanh lên tầng. Anh đạp mạnh cửa phòng mình, lôi cô vào trong rồi đóng lại 1 cách đầy тһô Ьạᴏ.
Trang sợ hãi, cô đẩy anh ra rồi cố gắng mở cửa nhưng vô ích.
Đạt ép cô vào tường, anh ghé sát mặt mình vào cô.
- Cuối cùng cũng tìm được em!
- Cái gì? Thả tôi ra!
- Đây là phòng anh! Em không thoát được đâu!
- Anh muốn gì hả?
Đạt vuốt nhẹ lên tóc cô.
- Em có biết là anh đang tìm em không?
- Anh nói nhảm gì vậy?
- Rồi! Anh quyết định công khai theo đuổi em! Từ nay em là của anh!
Trang há hốc mồm nhìn anh.
- Anh… anh nói cái gì?
- Từ nay em là của anh! Có cần anh chứng minh không?- Đạt mỉm cười, mặt gian xảo.
Trang đẩy mạnh anh ra.
- Anh bị điên à?- Cô hét lên.
- Anh không điên! – Anh tiến sát lại gần cô hơn – Anh chỉ muốn em thuộc về anh thôi!
-…
- Đồng ý đi!
- Không!
- Đồng ý đi mà!
- Không!
- Đã vậy thì anh không chơi với em nữa!- Đạt phụng phịu.
Trang ngạc nhiên nhìn anh. Đây là… Trần Duy Đạt – giám đốc tập đoàn Duy Anh đó ư?
- Này! Em có nghe thấy anh nói gì không đó?
- Anh… anh có đúng là… Duy Đạt không?
- Đúng! Chính là anh!
Trang mím môi nhìn anh.
- Sao em cứ nhìn anh thế? Mặt anh dính gì à?
- Anh… bao nhiêu… tuổi?
- 22!
- Anh… học lớp mấy rồi?
- Thôi đi! Em đang cố tình đánh trống lảng phải không?
- Đâu có… chỉ là…
- Nếu như em không đồng ý yêu anh thì anh sẽ không cho em về nhà nữa!
Đạt nhảy lên giường, vớ lấy 1 quyển Doremon để đọc.
- Này! Đừng tưởng là anh dọa được tôi nhé!- Trang vênh váo đi ra mở cửa.
Nhưng rất tiếc, cửa đã bị khóa. vặn mãi mà nó không chịu nhúc nhích.
- Không mở được đâu cưng à! Chìa khóa đây cơ mà!- Đạt huơ huơ chùm chìa khóa ra trước mặt cô.
- Yaaaaaa! Đưa đây!- Cô lao tới.
Bịch…
Trang vấp phải 1 quyển sách dày cộp và kết quả là ngã ngay lên người anh.
Đạt ôm chặt lấy cô.
- Anh làm gì thế? Buông tôi ra!- Trang vùng vẫy.
- Em ấm thế? Mùa đông mà ôm em thì sướng phải biết!
- Anh bị hâm à? Thả tôi ra!- Cô hét lên.
- Không thả!
- Thả ra!- Cô đấm liên tiếp vào иgự¢ anh.
- Nào! Để yên cho anh ngủ! Em quậy ít thôi!
- Thả tôi ra!- Cô dùng hết sức mình đẩy anh ra.
Cô đã cố gắng lắm rồi nhưng anh chẳng nhúc nhích tý nào.
Trang bất lực nhìn Đạt, anh đang ngủ rất ngon lành, mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau 1cm.
Chưa bao giờ… cô nhìn anh gần thế này vì cô chỉ dám đứng từ xa để ngắm anh thôi.
Chợt Trang nhìn thấy chiếc khuyên màu bạc ở dưới môi của anh. Cô đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên đó.
- Em làm gì vậy?- Đạt khẽ mở mắt nhìn cô.
- Bấm thế này mà anh… không đau à?
- Không!
- Ăn cũng không đau?
- Không!
- Uống thì sao?
- Không!
- Hắt hơi?
- Em hỏi vớ vẩn quá! Anh cho em 1 trận bây giờ!
- Tôi không sợ anh đâu! Thả tôi raaaaaaaaaaaaaa!- Cô hét lên.
- Không thả! Tại ôm em ấm quá! Kể cả mùa hè ôm cũng thích!
- Anh… anh…
- Tốt nhất là nằm yên! Nói nữa là anh ôm đến đêm luôn đấy!
Trang sợ hãi nhìn Đạt, anh nói là làm đấy!
- Thôi được rồi! Tôi chấp nhận làm người yêu anh, được chưa?
Đạt bật dậy, sung sướng nhìn cô.
- Thật chứ?
Trang gật đầu miễn cưỡng.
- Âu yêêêêêêêêêê…- Đạt hét lên rồi ôm chặt lấy cô.
- Này! Tôi không thở được!
- Em nói thật chứ?
- Ừ!
- Rồi nhé! Vậy là từ nay em là của anh rồi!
- Ừ ừ rồi rồi!- Cô phẩy tay.