Mèo Xù Ngốc Nghếch - Chương 24

Tác giả: Minh Kền

- Hôm nay 2 cô làm rất tốt! Tôi rất tự hào!
- Cảm ơn chú!- Ngân và Vy đồng thanh.
- À chú Kiên! Hôm nọ chú hứa sẽ may váy cho tôi cơ mà! Váy của tôi đâu?
- Ơ… váy nào nhỉ?- Ông Kiên ngơ ngác.
- Á à! Chú dám quỵt váy của tôi à?
- Ai thèm quỵt? Váy nào ý nhỉ?
- Không biết đâu!
- Đùa thế thôi chứ tôi thiết kế cho cô rồi! Mai tôi sẽ đưa cho cô!
- Không! Tôi muốn bây giờ cơ!
- Giờ cũng muộn rồi mà! Mai đi!
- Không biết đâu! Nếu chú không đưa cho tôi thì tôi sẽ không giúp chú nữa!
- Thôi được rồi! Đi theo tôi! Mệt cô quá cơ!
- Ha ha! Có thế chứ! Vy đợi chị tý nha! Tý chị quay lại!
- Ok! Chị đi đi!
Vy ngồi 1 mình trong cánh gà sau sàn diễn, cô nghĩ đến những lời khen không ngớt của mọi người về mình. Cô cũng cảm thấy tự hào khi mình lại có thể làm được như thế! Quả thật rất bất ngờ!
- Sao người mẫu của Fashion King lại phải ngồi đây 1 mình thế này?
1 chàng trai mặc vét đen, 1 tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu vang, người dựa vào tường, đôi mắt màu xám tro nhìn cô 1 cách thích thú.
- Anh làm gì ở đây? Khách không được vào chỗ này!- Vy đuổi khéo.
- Có ai lại đuổi khách của mình đi như thế không?- Anh mỉm cười.
- Hừ!- Cô quay mặt đi.
Anh đến gần cô, kéo ghế lại rồi ngồi ngay đối diện cô, cười nửa miệng.
- Quên tôi rồi sao?
- Tôi phải nhớ anh sao?
- Sao lại không?
- Cái gì?- Vy nhíu mày.
- Cô còn nợ tôi 1 lời xin lỗi vì hôm nọ ᴆụng vào tôi cơ mà! Phải nhớ tôi chứ!- Anh nhấp 1 ngụm rượu.
- Đồ dở hơi!
- Hôm nay cô diễn tốt đấy! Tôi thích màn trình diễn ở tổ 4!
Vy đỏ mặt, cô cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro tinh quái kia.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
- Sao vậy?
- Anh có thể ra ngoài được không?
- Không!- Anh tỉnh bơ.
Vy ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Tại sao?
- Không thích!
- Thế thì tôi sẽ đi!
Cô bật dậy, đi nhanh ra ngoài.
Đằng sau Vy, 1 chàng trai với mái tóc ngắn màu đen đang bình thản ngồi đó, tay cầm ly rượu từ từ đưa lên môi nhấp 1 ngụm. Đôi mắt màu xám tro nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, khóe miệng nhếch lên.
***
- Cảm ơn anh!
- Ừ! Cũng muộn lắm rồi! Em đi ngủ đi!
-…
Huyền Anh chậm rãi bước vào nhà, bên trong không có ai, có lẽ Vy vẫn chưa về.
Cô nằm xuống giường, khẽ thở dài.
Vậy là… anh đã yêu người con gái tên Linh rồi! Cô chẳng bao giờ có cơ hội được đến gần anh.
Huyền Anh cười nhạt.
Sao lại có thể yêu người con trai đã có người khác trong tim rồi cơ chứ? Ngốc quá! Thật ngốc quá! Kể cả Linh đã mất rồi nhưng Duy vẫn chỉ yêu mỗi Linh mà thôi! Huyền Anh cảm thấy mình như người thứ 3 xen vào tình yêu giữa 2 người. 1 người đã khuất, 1 người còn sống… Kể cả như thế nhưng tình yêu thì vẫn có thể duy trì được mãi mãi. Chẳng gì ngăn cản được cả!
Phải rồi! Có lẽ nên quên anh đi! Yêu đơn phương chỉ làm khổ mình mà thôi!
Thôi thì… tình yêu đầu của mình chỉ đến đây thôi vậy!
Cô mỉm cười chua xót rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Không biết những giọt nước long lanh khẽ rơi xuống từ khóe mắt của cô từ lúc nào. Ngay cả lúc ngủ, Huyền Anh cũng không ngừng nghĩ về anh.
Có lẽ… cô đã quá yêu anh rồi!
***
- Tình hình thế nào rồi? Bao giờ có thể thực hiện được?
- Yên tâm! Tôi đã thuê người rồi! Cứ theo đúng kế hoạch thôi!
- Tốt lắm! Công nhận ông cũng giỏi thật đấy! Len lỏi vào trong Fashion King bao nhiêu năm mà lại được làm cái chức trưởng phòng nữa chứ!
- Cậu Huy quá khen rồi! Tôi cũng chỉ bình thường thôi mà!
- Sau chuyện này, ông sẽ lập công lớn đấy!
- Tôi biết! Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước để chuẩn bị!
- Được! Ông có thể đi!
Người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra khỏi phòng.
- Gia Huy à! Tôi thấy tên trưởng phòng này cũng đáng nghi lắm! Chắc chắn hắn sẽ đòi quyền lợi từ chúng ta!
- Yên tâm đi! Tôi đã có cách rồi! Thủ tiêu tên này thì cũng có gì khó? Đợi hắn xong việc cho chúng ta đã, rồi tôi sẽ thưởng cho hắn 1 phần thưởng xứng đáng!
- Đúng là không ai có thể hiểu được cậu! Cậu mưu mô thật đấy!
- Đương nhiên! Có lý do cả mà! Nếu không phải do Hoàng Bảo Minh gây ra thì chuyện cũng không đến mức này!
- Cậu vẫn thù sao?
- Hừ! Cả đời không bao giờ có thể nguôi ngoai được! Có ૮ɦếƭ tôi cũng phải trả thù cho em gái tôi!
- Tôi hiểu! Tôi sẵn sàng giúp cậu!
- Tôi biết chỉ có anh là luôn giúp tôi khi hoạn nạn mà thôi!
Huy dựa người vào tường, khóe miệng nhếch lên thành 1 đường cong, đôi mắt màu xám tro nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Linh à! Chúng ta sắp thành công rồi! Em hãy kiên nhẫn chờ anh nhé! Nhất định anh sẽ trả thù cho em!”
- Tối nay mấy giờ chị đi?
- Tầm 6 giờ!
- Đi sớm thế? Chị đã đỡ mệt chưa?
- Đỡ rồi! Chị còn cảm thấy sảng khoái là đằng khác!
- Công nhận tối qua chị xinh thật đấy! Mà em thấy chị và cái chị cao cao gầy gầy hay đi sau chị ý, khuôn mặt của 2 người trang điểm rất khác so với mấy chị người mẫu kia!
- À! Đó là chị Ngân – người cùng tổ chị! Chị và chị ấy được người khác trang điểm riêng cho đấy! Víp chưa?- Vy nháy mắt.
- Điêu thế! Làm gì có chuyện được ưu ái đến mức đấy!
- Sao lại không?
- Thế ai trang điểm riêng cho 2 chị?
- À! 1 chị khác trong tổ chị làm đấy! Đẹp không?
- Có! Đẹp lắm ý! Công nhận mấy chị ý có nhiều tài lẻ thật đấy!
- Đương nhiên! Tổ chị toàn thiên tài đó nha!
- Trừ chị ra đúng không?
- Cái gì?- Vy trừng mắt nhìn Huyền Anh.
- Ơ em nói sai à? Chị Vy không có tài lẻ! Lêu lêu!- Huyền Anh le lưỡi.
- Không nói chuyện với em nữa! Hứ!
- Lêu lêu!
Kính coong…
- Ai đến thế nhỉ?
- Để em mở cửa cho!- Huyền Anh chạy ra trước.
- Khoan! Nhìn vào cái lỗ nhỏ xem là ai đã! Nhỡ là kẻ ςướק thì sao?
- Ừ nhỉ? Quên mất! Tý thì ૮ɦếƭ!
Huyền Anh nhìn vào cái lỗ mà Vy vừa chỉ. Cô hoảng hốt lùi ra đằng sau.
- Sao thế? Kẻ ςướק thật à?- Vy run sợ.
Huyền Anh chạy ra chỗ Vy.
- Chị Vy à! Bảo là em không có nhà nhé! Nhớ đấy!
- Sao lại thế?- Vy ngơ ngác.
- Chị ra mở cửa đi! Bằng mọi giá đừng bảo em đang ở nhà! Nha!- Huyền Anh mở tủ quần áo, chui vào trong đó rồi đóng cửa tủ lại.
“Ai mà nó có vẻ sợ thế nhỉ?”
Cạch…
- A!
- Chào bà chị!- Duy đứng dựa vào cửa, 2 tay đút túi quần, đôi mắt màu cà phê lạnh lẽo nhìn cô.
- Em trai Kevin! Cậu đến đây có chuyện gì vậy?
- Huyền Anh có nhà không?
- Huyền Anh á? À… Nó đi chơi với bạn rồi!
- Vậy… tôi vào được không?
- Hả? Vào á? Ơ… nhưng mà…
- Tôi không được vào đây à?
- À! Có! Có chứ! Cậu… cậu vào đi!- Vy cười trừ.
- Cảm ơn!- Duy cười mỉm.
Anh bước vào trong nhà, chậm rãi ngồi lên ghế.
- Cậu uống gì?
- Gì cũng được!
- Vậy chờ tôi chút nha!
Ở bên trong tủ quần áo…
“૮ɦếƭ tiệt! Sao anh ta lại vào đây thế này? Trời ơi! Trong này ngột ngạt quá! Hơ hơ! Muốn hắt xì quá! Không được! Nín đi!”- Huyền Anh lấy tay bịt mũi.
“Ối! Không nhịn được!”
- Ắt xìiiiiiiiiiiiiiiii!
Duy mỉm cười, anh đứng dậy, đút tay túi quần, thong thả đi đến phòng ngủ, nơi chứa cái tù gỗ đựng quần áo.
“૮ɦếƭ rồi! Trời ơi là trời!”- Huyền Anh lấy tay bịt miệng mình lại.
- Khoan đã!
Duy nhíu mày nhìn Vy đang hớt hải chạy vào.
- Cậu muốn làm gì?
- Tôi nghe thấy có tiếng động trong này!
- À! Đó là… đó là tiếng két két của mắc áo ý mà! Tại cái dây sắt nó cũ lắm rồi! Thỉnh thoảng nó hay kêu lắm!
- Vậy à? Tủ nhà chị cải tiến từ tiếng két két sang tiếng ắt xì à?
Vy đơ người nhìn Duy.
- À! Chắc cậu nghe nhầm ý mà! Làm gì có chuyện đó!
- Đúng! Có lẽ tôi nghe nhầm!
- Đấy! Tôi bảo mà! Thôi ra ngoài uống nước đi!
- Thôi! Tôi phải về rồi!
- Về sớm thế?
- Cũng muộn rồi! Tôi có rất nhiều việc phải làm!
- À.. ừ! Vậy cậu về đi! Khi nào Huyền Anh về thì tôi sẽ chuyển lời cho nó!
- Không cần đâu! Tự tôi sẽ có cách! Tạm biệt!- Anh quay lưng bước đi.
Đợi Duy đi khuất, Vy đập tay vào cánh tủ, Huyền Anh từ từ mở cửa tủ bước ra.
- Phù! May quá! Sợ thật đấy! Tý thì ૮ɦếƭ!- Huyền Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Chị ghét em lắm! Sao em lại phải trốn tránh như thế? Em sợ cậu ta à?
- Không! Chỉ là em không thích gặp anh ta thôi!
- Đúng là…- Vy lắc đầu ngao ngán.
- Cảm ơn chị đã giúp em nha! May quá! Xin lỗi tại ban nãy em không chịu được nên mới hắt xì!
- Không sao đâu! Cậu ta không biết là được rồi!
Bên cạnh chiếc BMW hạng sang là chàng trai mặc vét đen, 2 tay đút túi quần, mái tóc hung đỏ ánh lên trong nắng. Anh ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt màu cà phê khẽ nhắm lại.
“Em to gan quá rồi đấy! Dám trốn anh à? Phải trừng phạt em rồi!”- Anh mỉm cười.
- Bây giờ em phải sang nhà Trang!
- Sang nhà Trang?
- Hôm qua về nhà luôn mà không nói sớm với cô ấy, bây giờ em phải sang không thì Trang sẽ lo lắng cho em lắm! Tiện thể sang chơi luôn! Có thể tối nay em sẽ về muộn!
- Thế à? Vậy thì em đi đi! Tối nay chị cũng sẽ về muộn mà! Chị đi ăn liên hoan với tổ của chị!
- Uầy! Đúng là xong rồi có khác! Sướng ghê!
- Hi hi! Thành công mỹ mãn mà em!- Vy nháy mắt.
***
- Từ hôm qua đến nay con sao vậy?
- Con lo quá mẹ ơi! Không biết Huyền Anh sao rồi? Cả tối qua con chạy đi tìm nhưng không thấy cậu ấy đâu!
- Có lẽ bạn ấy về nhà rồi! Có thể có việc bận mà con!
- Con cũng nghĩ thế! Vậy nên hôm qua con mới về nhà luôn! Nhưng con vẫn lo lắm!
- Lo gì con? Nếu có gì thì chị gái của Huyền Anh đã gọi điện hỏi con rồi mà! Không gọi nghĩa là Huyền Anh đang ở nhà rồi!
-… Có lẽ thế!
- Hôm nay là chủ nhật, mẹ muốn nấu 1 bữa thật ngon! Bây giờ con đi chợ với mẹ nha!
- Vâng!- Trang thở dài.
- Chà! Con cá này to thật đấy! Con xem này!
- Vâng! To thật đấy!- Trang gượng cười.
- Mua về rán nha!
- Thế nào cũng được ạ!
- Chị ơi! Bán cho em con cá này!
- Vâng!
- À Trang này! Con đi mua mỳ và nước sốt để về làm mỳ Ý đi! Mẹ rất thích món mỳ Ý con làm!
- Vâng!
Trang chậm rãi đến quầy bán mỳ ống và nước sốt.
- Trang!
Cô giật mình khi nhận ra giọng nói đó.
- Aaaaaaaaaa! Huyền Anhhhhhhhhhhhh!- Trang lao vội đến ôm chầm lấy Huyền Anh khiến cô không thở nổi.
- Ối ối… Cậu làm gì thế? Muốn tớ tắt thở à?- Huyền Anh nói không ra hơi.
- Cậu là đồ đáng ghét! Hôm qua cậu đi đâu hả? Cậu có biết tớ lo cho cậu đến mức nào không?- Trang hét lên.
- Tớ xin lỗi! Hôm qua tớ về sớm có việc! Tớ không có điện thoại nên không thể gọi cho cậu được!
- Thôi không sao! Cậu về là tốt rồi!- Trang cười tít mắt.
- Hôm nay tớ sang nhà cậu ăn cơm nha! Đang thèm món mỳ Ý của cậu đây!
- A! Tớ đang đi mua nguyên liệu đấy! Chờ tớ nhé! Hôm nay tớ sẽ làm nhiều món khác cho cậu lác mắt luôn! Mỳ Ý đã là cái gì?- Trang vỗ иgự¢.
- Thế á? Woa, Trang giỏi à nha!
- Hi hi!
- Ồ! Đây chẳng phải là cô bé hôm qua sao?
Trang và Huyền Anh quay đầu lại. Trang lập tức nhận ra ngay người đang đứng trước mặt mình. Cô ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng.
- Cháu… cháu chào bác ạ!- Trang lí nhí.
Còn Huyền Anh thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.
- Trùng hợp nhỉ? Vậy là chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Vâng!- Trang gượng cười.
Đó là bà Tuyết, cô của Đạt, người mà hôm qua đã đổ lỗi cho cô vì tội va vào người bà. Trang nhìn bà, hôm nay trông bà thật giản dị với khuôn mặt mộc, áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần ống suông. Tuy giản dị nhưng bà vẫn toát lên vẻ quý phái, sự sang trọng của 1 người thành đạt.
- Nghe cô bé này nói cháu nấu ăn rất giỏi?- Bà Tuyết chỉ tay vào Huyền Anh.
- Không đến mức đó đâu ạ!- Cô xua tay.
- Đừng khiêm tốn như thế! Cháu ta rất thích ăn mỳ Ý, nó toàn bắt ta phải khổ sở làm cho nó như thế này đây!- Bà Tuyết thở dài.
-…
- Có vẻ cháu làm mỳ Ý rất ngon! Khi nào rảnh… cháu có thể sang nấu cho nó 1 bữa hộ ta được không?
- Dạ! Cháu cũng nấu bình thường thôi ạ! Và cũng tùy từng khẩu vị của mỗi người!
- Ồ! Yên tâm đi! Nó thích ăn lắm! Khẩu vị như thế nào nó cũng ăn được hết mà!
-…
- Ngày mai cháu hãy qua nhà ta nhé!
- Cháu…
- Không sao đâu! Thằng cháu ta nó ngoan lắm! Ta nghĩ cháu cũng biết nó đấy!
-…
Bà Tuyết lấy từ trong túi ra 1 tờ giấy, đưa cho Trang.
- Đây là địa chỉ nhà cháu ta! Mai cháu nhớ qua nhé! Ta sẽ chờ cháu! Cháu mà không sang thì ta và nó sẽ buồn lắm đấy!
- Dạ… vâng!
- Tốt lắm! Cảm ơn cháu! Ta đi đây!
- Vâng! Cháu… chào bác!
Bà Tuyết quay lưng bước đi, 2 tay cầm rất nhiều túi lỉnh kỉnh đựng đồ ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay