- Mày giải thích đi! Sợi dây chuyền nào?
- Sợi dây chuyền của Ngọc mà hôm nọ mày đưa cho tao ý! Tao đang giữ!
- Sao mày không đưa cho nó?
- Tao giữ vì có việc của tao! Yên tâm rồi tao sẽ trả cho Ngọc mà!
- Mày thôi đi! Hôm nọ tao bảo mày chỉ đến cửa hàng vừa đưa sợi dây chuyền rồi rủ nó đi chơi, ai biểu mày giữ luôn sợi dây chuyền đâu? Mày mau trả nó đi! Cái đó là của người mà nó yêu quý nhất đấy!
- Tao biết! Tao biết! Mày nghĩ rủ suông thì cô ấy đi á? Mày có biết là phải dùng cách này thì cô ấy mới chịu nghe theo tao không?
- Mày mau trả đi!
- Yên tâm đi! Tao chỉ giữ 1 thời gian thôi! Tao không lấy luôn đâu mà! Xin mày đấy! Để cho tao giữ đi! Tao yêu cô ấy rồi mày có hiểu không?
-…
- Tao cần có Ngọc! Nhất định Ngọc phải là của tao!
- Em tao là vật sở hữu của mày từ bao giờ thế?- Kevin nhíu mày.
- Tao không cần biết! Tao không thể sống thiếu Ngọc được! Kevin ơi mày hãy hiểu cho tao! Chỉ 1 thời gian thôi!
-…
- Sợi dây chuyền đó… tao đang cất giữ rất cẩn thận, không mất được đâu!
-…
- Coi như mày đồng ý rồi nhé! Tao thề tao sẽ gắng hết sức mà!
- Được! Tao tin mày! Chỉ 1 lần thôi đấy!
***
- Woa! Chị Vy xinh quá! Mặc đẹp thật đó!- Huyền Anh cười tít mắt.
- Vậy à?
- Ừ! Chị tôi mà lại!
- Đâu?
- Kia kìa! Ở bên tay phải, cái người thứ 3 thấp thấp từ dưới lên ý, mặc cái bộ kẻ sọc đó!- Huyền Anh chỉ chỉ tay.
- Không thấy!
- Anh bị mù hả?- Huyền Anh tức giận quay sang đằng sau.
Cô há hốc mồm nhìn người đằng sau đang nói chuyện với mình, tay cô vội rụt lại khi bắt gặp đôi mắt màu cà phê không chút cảm xúc ấy.
Anh ở đây từ lúc nào vậy? Đôi khi cô còn tưởng anh là ma vì anh thoắt ẩn thoát hiện, ai mà chả giật mình chứ?
“૮ɦếƭ rồi!”
- Em… dám bảo tôi mù?
Huyền Anh xấu hổ cúi gằm mặt xuống, từ từ đứng dậy đi ra chỗ khác.
- Đứng lại!- Anh ra lệnh.
Cô dừng lại, mắt nhắm chặt, 2 tay bám vào mép váy, run rẩy.
“Thôi ૮ɦếƭ rồi! Mình đang mặc váy của anh ta! Sao anh ta lại đến đúng lúc thế nhỉ? Trời ơi là trời, nếu ông trời muốn Gi*t con thì chọn cách khác đi chứ! Sao cứ nhất thiết phải chọn tên này để Gi*t con như thế???”- Cô mím môi.
- Anh đừng hiểu lầm nha! Cái váy này… cái váy này… À! Là do tôi thiếu váy nên mượn tạm thôi! Không có ý gì đâu! Tôi sẽ trả anh sớm mà!- Cô nói rồi tự bịt miệng mình lại.
“Mình nói gì thế này? Chưa hỏi đã tự khai rồi! Ôi trời ơi! ૮ɦếƭ mất thôi!”- Huyền Anh xấu hổ tự cốc vào đầu mình.
Vì anh cứ nhìn chằm chằm vào cái váy Huyền Anh đang mặc nên cô tưởng rằng anh đang muốn “đòi lại” cái váy.
- Em mặc đẹp lắm!- Duy ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười hiền từ.
Huyền Anh ngơ ngẩn nhìn anh. Lại 1 lần nữa tim cô đập nhanh khi thấy nụ cười “Gi*t người” này của anh. Cô đỏ mặt, vội quay ngay sang chỗ khác để không bị anh nhìn thấy.
Anh khẽ nhíu mày nhìn cô.
- Sao vậy?
- Không có gì! Mắt tôi dính bụi ý mà!
- Trong này làm gì có bụi?
- Ai biết được! Có cái gì đó bay vào mắt tôi!
- Vậy à? Để tôi thổi cho!
- À không cần đâu!
- Ra đây xem nào! Để lâu thì mù mắt đấy!
- Không sao thật mà! Tôi khỏi rồi!
- Vậy thì đi với tôi, tôi muốn đưa em đến 1 nơi!
- Đi đâu? Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc! Anh Kindy còn chưa xuất hiện cơ mà!
- Em thích tên ca sĩ vớ vẩn đó?
- Cái gì mà vớ vẩn? Ai cho phép anh chê anh Kindy của tôi hả?
- Tôi sẽ mời hắn gặp riêng em!
- Thật á? Ôi thật á?- Huyền Anh như bắt được vàng.
- Ừ!
- Nhưng tôi muốn nghe anh Kindy hát cơ! Gặp không thôi chưa đủ!- Huyền Anh phụng phịu.
- 1 là đi, 2 là ngày mai trên báo sẽ đăng tin “Ca sĩ Kindy giải thể”! Em chọn đi!
- Anh dám… anh dám đe dọa tôi ư?- Huyền Anh hét lên.
- Chẳng có gì là tôi không làm được! Tôi có thể gọi điện cho giám đốc quản lý hắn ta ngay bây giờ!
- Anh… Đi thì đi!- Huyền Anh hậm hực đi ra ngoài trước.
Duy khẽ lắc đầu, anh từ từ đứng dậy, đút tay túi quần rồi thong thả đi theo sau cô.
***
- Anh Kevin!
- Ồ! Đây chẳng phải là bạn của Huyền Anh ư? Em đã đỡ mệt chưa?
- Em đỡ rồi! Cảm ơn anh ạ! Anh có nhìn thấy Huyền Anh đâu không?
- Không! Hình như đang ở chỗ sàn diễn hay sao ý!
- Em tìm nhưng không thấy!
- Sao lại thế?
- Em cũng không biết nữa! Không biết Huyền Anh đâu rồi! Em lo quá!
- Em gọi điện thử xem nào!
- Điện thoại bạn ấy bị hỏng rồi! Không gọi được!
- Không sao đâu! Anh nghĩ chỉ quanh quẩn trong này thôi! Linh tinh Huyền Anh cũng đang tìm em đấy! Sao em không ở trong lâu hơn chút nữa để đợi Huyền Anh?
- Em…
- Kevin!
Kevin quay sang nhìn. Còn Trang, cô hoảng hốt khi nhận ra giọng nói ấy.
- Em xin phép đi ạ! Chào anh!- Trang cười gượng rồi chạy vội đi.
- Tìm thấy Huyền Anh thì nhớ bảo anh nhé!
Trang không nói gì, có lẽ là do cô không nghe thấy.
- Ai đấy? Mày quen à?
- Ừ! Bạn của em họ Vy!
- Vậy à?- Đạt dửng dưng.
Kevin nhìn Đạt với ánh mắt khó hiểu.
- Sao vậy mày? Mặt tao có dính gì à?
- Mày không thích à?
- Không thích là sao?- Đạt nhíu mày.
- Mọi khi cứ nghe thấy con gái là mày sáng mắt lên cơ mà! Sao hôm nay lạ thế?
- Tao không biết! Tao chẳng hiểu nổi tao nữa! Mà Vy đâu? Tao chưa gặp cô ấy lần nào!
- Mày không xem Vy biểu diễn trang phục nãy giờ à?
- Không! Tao ở ngoài suốt!
- Vy chắc xong rồi đấy! Đằng sau sàn diễn ý!
- Thôi tao về đây! Tao mệt rồi! Ở lại đi nhé! Tao ra đây có việc!
- Ừ!
Đạt chạy nhanh ra ngoài. Kevin lắc đầu nhìn anh.
“Thằng này… chắc lại cảm nắng em nào rồi!”
Chơi thân với nhau lâu như thế, anh còn lạ gì Đạt nữa?
***
Đạt đuổi theo bóng dáng nhỏ bé ấy nhưng không thấy đâu. Anh đi hết nơi này đến nơi khác, tưởng chừng như muốn lục tung cả cái tập đoàn khổng lồ này để tìm người con gái đó.
“૮ɦếƭ tiệt! Biết thế ban nãy đuổi theo luôn! Em đang ở đâu?”
Đạt bất lực ngồi phịch xuống, anh thở hổn hển vì mệt mỏi.
Anh nhớ lại giây phút ban nãy, khi anh đến phòng riêng của Kevin. Căn phòng ấy chỉ có anh, Long mới được quyền vào, còn lại không ai được phép vào.
Anh cầm chìa khóa chuẩn bị mở thì nhìn thấy: cửa không khóa.
Anh khẽ nhíu mày. Kevin đang ở ngoài kia tiếp khách, Long thì đi với Ngọc vào trong sàn diễn rồi, còn ai vào đây nữa? Ngoài anh, Kevin và Long ra thì còn ai có thể vào được căn phòng này sao?
Anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào, ngay trước mặt anh là 1 cô gái có mái tóc xoăn tự nhiên hơi ngả nâu, mặc chiếc váy trắng cổ tròn màu đen xinh xắn đang ngủ rất ngon.
Anh tiến lại gần người con gái đó, đang định đánh thức nhưng lại thôi. Anh lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc xoăn đó, mỉm cười.
Có lẽ nên để cô ấy ngủ, không nên đánh thức, làm thế sẽ rất vô duyên!
Anh ngồi lên giường, chống tay vào thành giường để được nhìn cô gần hơn. Anh chưa bao giờ được nhìn con gái gần như thế này.
Anh chợt nhận ra, đây chẳng phải là cô gái ban nãy đã ᴆụng vào cô của anh đó sao? Sao cô ấy lại ở đây? Chả lẽ cô gái này quen Kevin sao? Lại còn đến mức được Kevin cho vào căn phòng này nữa.
Hàng loạt câu hỏi hiện diện trong đầu anh, nhưng ngay lập tức bị anh gạt phăng ra. Trong vô thức, anh đưa môi mình sát vào môi cô, anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô khi khoảng cách giữa 2 người ngày càng gần.
Khi môi chưa kịp chạm môi thì bỗng nhiên cô trở mình làm anh giật mình lùi ra đằng sau.
- Huyền Anh à? Tớ khát quá! Lấy cho tớ cốc nước được không?- Cô nói trong cơn mê, tay nắm lấy áo anh, tay kia dùng làm gối để nằm lên. Có lẽ cô tưởng anh là Huyền Anh.
Anh khẽ cười khi nhìn hành động này của cô mặc dù ban nãy cô làm anh suýt ngất vì… thót tim.
Phải rồi! Cô ấy đang khát nước, có lẽ nên đi lấy nước cho cô ấy!
- Chờ 1 chút!- Anh thì thầm vào tai cô.
Anh nhẹ nhàng gạt tay cô ra rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh qua bên lễ tân để lấy nước mát và khay rồi mang vào cho cô. Nhưng khi quay lại thì cô đã hoàn toàn biến mất.
Anh kéo cái ghế và ngồi xuống.
- Lạ nhỉ? Cô ấy đâu rồi? Rõ ràng ban nãy còn ở đây mà?
Anh thấy khó hiểu. Anh vừa mới ra chưa được 5 phút, quay lại thì không thấy cô đâu nữa.
Anh giơ đồng hồ và xem giờ. Đã gần 10 giờ đêm rồi!
- Thôi muộn rồi! Chắc tý nữa cô ấy sẽ quay lại, có lẽ mình nên để cốc nước ở đây!
Anh đặt khay nước xuống rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng. Anh nhớ lại giọng nói mê ngủ, những hành động đáng yêu của cô rồi cười 1 mình.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy?
-…
- Này!
-…
- Hừ! Đồ làm phách!- Cô hậm hực quay mặt đi.
“Nhưng mà! Bây giờ cũng muộn lắm rồi! Hắn định đưa mình đi đâu? Ngày mai là chủ nhật, thiếu gì thời gian để đi? Hay hắn định… bắt cóc mình? Không được, nhất định không được để chuyện này xảy ra!”
- Này! Thả tôi ra! Đừng có bắt cóc tôi!- Cô lay lay tay anh.
- Em làm gì vậy?- Duy quay sang nhìn cô, khẽ nhíu mày.
- Bây giờ là 10 giờ đêm rồi! Anh muốn đưa tôi đi đâu vào giờ này hả? Anh muốn bắt cóc tôi phải không?
Duy không trả lời, anh vẫn tiếp tục lái xe.
- Đừng bắt cóc tôi! Tôi còn bố mẹ ở nhà mà!
Két….
- Đến nơi rồi! Xuống xe!
“Đến nhanh vậy? Hay hắn bắt cóc mình thật rồi?”
Cô lắc đầu lia lịa, tỏ ý không muốn xuống.
- Đây không phải là Trung Quốc! Xuống!- Anh ra lệnh.
Cô vẫn không chịu xuống, Duy đến gần bế xốc cô, đưa ra ngoài.
- Này! Anh làm cái gì thế? Thả tôi xuống!- Huyền Anh giãy giụa.
- Nếu không muốn tôi làm gì thì im lặng!
Vừa dứt lời thì cô không dám nói gì nữa, đành phải để anh bế ra ngoài thôi.
- Ơ! Đây chẳng phải là… cánh đồng hoa bồ công anh sao?- Huyền Anh chỉ tay về phía trước.
Duy không nói gì, anh chỉ bế cô đi đến đó.
“Tên dở hơi! Tưởng đưa đi đâu, vẫn chỉ là nơi này thôi à? Nhưng dù sao không bắt cóc mình là được rồi!”- Cô thở phào nhẹ nhõm.
Anh đặt cô xuống rồi ngồi bên cạnh cô. Hôm nay trời lại nhiều sao, Huyền Anh từ từ nằm xuống, nhìn lên trời.
- Em thích sao à?- Duy nhìn cô, khó hiểu.
- Ừ!- Cô mỉm cười.
- Tại sao?
- Hồi tôi còn nhỏ, bà tôi từng nói, mỗi ngôi sao là tượng trưng cho 1 người đã khuất, ngôi sao nào sáng nhất chứng tỏ có người vừa mất. Những ngôi sao ấy sẽ mãi ở trên bầu trời để nhìn, phù hộ cho những người thân của mình.
-…
- Cái ngày bà tôi mất, lúc đó có rất nhiều sao, và tôi thấy có 1 ngôi sao rất sáng, sáng nhất và đẹp nhất trong những ngôi sao ấy. Tôi đã nghĩ đó là bà tôi. Bà đã vốn đẹp rồi thì chắc chắn ngôi sao của bà phải đẹp nhất!
Duy quay sang nhìn cô rồi lại nhìn lên trời.
- Vậy… có lẽ… trong này cũng có ngôi sao của Linh!
- Linh? Linh là ai vậy?- Huyền Anh ngồi dậy, nhíu mày nhìn anh.
- Cô gái mà tôi yêu nhất trên đời!
Huyền Anh ngạc nhiên khi nghe câu nói ấy, cô bắt đầu cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
- Nhưng cô ấy đã mất cách đây 8 năm rồi! Cô ấy bị tai nạn khi đang trên đường mua quà tặng tôi! Hôm đó trời mưa rất to!
Cô quay sang nhìn anh. Không ngờ anh ngang tàn như vậy mà lại phải chịu 1 nỗi đau quá lớn trong suốt 8 năm qua. Hóa ra sự lạnh lùng ấy chỉ là vỏ bọc để che đi sự đau khổ giằng xé tâm can mình.
- Vậy… sau khi cô ấy mất, anh đã làm gì?
Huyền Anh tự cốc vào đầu mình, tự nhiên lại hỏi cái câu ngớ ngẩn khi mà người ta đang buồn như thế. Nhưng biết làm sao được, trót hỏi rồi thì không thể rút lại, đâm lao thì phải theo lao thôi. Cô mím môi chờ câu trả lời của anh.
-…
“Trời ơi! Nguy rồi! Anh ta giận mình rồi! Mình chỉ lỡ lời thôi mà! Đúng là cái đầu không biết suy nghĩ! Có lẽ lần sau phải dán băng dính vào miệng mới được!”
- Thực ra, lúc đó tôi chẳng thể làm gì hơn. Lúc đó tôi mới chỉ 10 tuổi, chẳng biết gì ngoài khóc cả! Tôi cũng không thể hiểu nổi mình. Đôi khi tôi còn tự hỏi bản thân mình có phải là đàn ông không nữa!- Duy cười nhạt.
Huyền Anh ngồi sát lại gần anh.
- Anh đừng buồn nữa! Chuyện đã qua rồi! Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ khổ anh mà thôi, anh hãy sống với hiện tại đi! Nói thật là dù anh có dằn vặt đến đâu đi nữa thì cũng chẳng giải quyết được gì cả! Anh nghĩ xem, cô ấy có sống lại để quay trở về bên anh không? Anh đừng nên nhớ nhung cô ấy quá như thế! Cô ấy cũng cần có cuộc sống riêng của mình ở thế giới bên kia chứ!
-…
- Anh nên nghe lời tôi đi! Thật đấy! Bây giờ anh còn có gia đình, anh Kevin, bạn bè luôn ở bên cạnh giúp đỡ mà!
-…
- Ai mà chẳng có nỗi buồn riêng của mình chứ! Dần dần nó cũng sẽ phai mờ theo thời gian thôi mà!
- Em nghĩ chuyện này của tôi có thể phai mờ được sao?
Huyền Anh bật dây, nhìn chằm chằm anh.
- Này nhá! Tôi nói cho anh biết, chả có gì là không thể! Chẳng qua là do anh không dám làm mà thôi! Chỉ cần anh quyết tâm, gì cũng sẽ làm được hết!
- Em muốn tôi quyết tâm thế nào?- Duy khoanh tay trước иgự¢ nhìn cô.
- Thiếu gì cách? Chỉ cần anh hô khẩu hiệu: “Quyết tâm không dằn vặt nữa!” Mà phòng anh rộng, dán tờ giấy ghi quyết tâm kín mít khắp cả phòng ý! Cần thiết hơn thì ghi thẳng vào trán mình!- Huyền Anh bụm miệng cười.
- Vậy tôi ghi vào trán em nhé?- Anh bò lại gần người cô, cười gian xảo.
- Này! Cấm anh làm bậy! Anh mà ghi vào thì…
- Thì sao?
- Thì… thì tôi sẽ cho anh biết tay!- Huyền Anh xắn tay áo lên tỏ vẻ đanh đá.
Duy mỉm cười.
- Dù gì thì tôi vẫn yêu cô ấy!- Anh ngước mặt lên – Có lẽ cô ấy là 1 trong số những ngôi sao kia!
Huyền Anh im lặng, cô cũng ngước lên theo anh.
- Vậy sao? Anh yêu cô ấy lắm à?
- Có lẽ vậy!- Duy mỉm cười.
Cô cảm thấy buồn, khóe mắt hơi cay cay. Cô từ từ đứng dậy.
- Em định đi đâu à?
- Có lẽ tôi nên về! Bây giờ cũng muộn rồi!- Cô quay lưng lại rồi chạy thật nhanh.
- Huyền Anh!- Duy gọi lớn.
Tai cô như ù đi, cô chẳng còn nghe thấy gì nữa, cô chỉ biết chạy đi mà thôi. Cô cứ chạy mãi, chạy mãi. Không biết do cô hay do đôi chân không chịu nghe lời mà cô không dừng lại được.
Cho đến khi cô phát hiện ra mình đang đứng giữa 1 con đường vắng. Cô dừng lại, thở hổn hển.
Tách tách…
Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Sao thế này? Huyền Anh ơi sao mày lại khóc thế này? Tại sao mày lại phải khóc nhỉ?”
Cô cứ tự trấn an mình như vậy. Nhưng càng nghĩ nhiều, nước mắt lại càng rơi nhiều.
Bíp bíp…
Huyền Anh giật mình nhìn sang. 1 chiếc ô tô đang lao đến với tốc độ khủng khi*p. Cô sợ hãi nhìn chiếc xe, mắt nhắm chặt lại. Chân cô đã đau dã dời ra rồi. Không còn kịp để chạy nữa. Đành phó mặc số phận vậy. Có lẽ Tử Thần muốn đưa cô đi ngay bây giờ.
Bỗng có đôi bàn tay to lớn của ai đó bám lấy cô và kéo cô đi rất nhanh. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của người ấy bao trùm khắp người mình.
Tử Thần đã đi qua, vậy là cô chưa thể ૮ɦếƭ được!
- Em đang làm cái gì vậy? Tại sao em lại đứng giữa đường như thế hả? Em có biết là suýt nữa em đã bị cái ô tô đó đâm rồi không? Tại sao em lại ngốc như thế?- Duy hét lên.
Huyền Anh nhìn anh với ánh mắt chất chứa sự đau khổ tột cùng.
- Em… xin… lỗi!- Cô run rẩy.
Cô chỉ có thể nói được 3 từ đó thôi. Cổ họng Huyền Anh nghẹn ắng lại. Nước mắt vẫn rơi, rơi càng lúc càng nhiều. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều như vậy. Khóc vì 1 người con trai…
Duy ôm chặt cô vào lòng mình. Khi nhìn thấy chiếc xe ô tô đó, anh lại nhớ đến 8 năm trước, Linh cũng qua đời vì bị tai nạn giao thông.
Không lẽ… hồi ấy, Linh cũng ngốc nghếch như Huyền Anh, chỉ biết đứng đó nhìn cái ô tô đang lao vào người mình mà không dám tránh sao?
Anh sợ lắm… sợ lại mất thêm 1 người con gái nữa. Hơn nữa, anh không thể đứng nhìn Huyền Anh như thế được. Vì… anh đã yêu Huyền Anh mất rồi!
- Anh mới là người phải xin lỗi! Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em!
Huyền Anh im lặng, cô chẳng thể nói gì được nữa. Mặc cho nước mắt rơi ướt đẫm bờ vai của Duy.