- Tuyệt! Hết chỗ rồi! Giờ phải làm sao đây?
- Đứng cũng được mà!
- Đứng cái đầu cậu ý! Tớ ghét đứng lắm!
- Gì mà căng thế? Không có chỗ này thì tìm chỗ khác!
- Mau lên!- Trang cáu gắt.
“Nàng này sao thế nhỉ? Tự nhiên tức lên với mình! Chắc là vẫn đang tức chuyện bị mắng ban nãy. Đúng là…”- Huyền Anh lắc đầu nhìn Trang đang kéo mình đi rất nhanh.
- Kia rồi! Có 2 ghế ở đằng kia! Mau chạy nào!
- Từ từ thôi! Tớ đang đi giày cao gót đấy!
- Mau lên!
Chợt Trang khựng lại, Huyền Anh không kịp “phanh” nên đầm sầm vào người cô.
- Sao vậy?- Huyền Anh nhăn nhó.
Trang mở to mắt nhìn Đạt đang ở cùng người đàn bà ban nãy cô đâm phải. Họ đứng ngay cạnh 2 cái ghế mà cô với Huyền Anh vừa nhắm được.
- Ghế đó có người ngồi rồi!
- Đâu? Làm gì có?
- Thôi đi nào! Mau lên!- Trang kéo tay Huyền Anh quay ngược lại.
- Cậu hâm à? Làm gì có ai ở đó! Mau đến đấy đi! Chỗ đó gần sàn diễn!
- Thôi mà! Quay lại đi!
- Không đâu! Mãi mới có chỗ đó để ngồi! Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu!- Huyền Anh cầm lại tay Trang rồi lôi mạnh về phía 2 cái ghế đó.
- Đừng mà Huyền Anh!
- Không!
Trang cầm lấy túi xách che đi mặt mình.
- Cậu sao vậy? Có ai truy nã cậu à?
- Cứ hiểu thế đi!
- Tớ không tin! Khai đi!
- Cậu có nhìn thấy cái người cao cao để tóc bạch kim kia không?
Huyền Anh nheo mắt nhìn người mà Trang đang chỉ.
- À! Tớ biết! Đó là bạn thân của anh Kevin, giám đốc tập đoàn bất động sản Duy Anh.
- Tập… Tập đoàn Duy Anh?- Trang ngã phịch xuống đất. Cô thất thần nhìn Huyền Anh.
- Trang! Cậu có sao không? Cậu đau ở đâu à?- Huyền Anh lay lay Trang.
- Đưa tớ ra khỏi chỗ này đi! Tớ nhức đầu quá!
- Hả?
- Đưa tớ ra khỏi chỗ này đi! Tớ cần nghỉ ngơi!
- Ừ được rồi! Cố lên nào!- Huyền Anh đỡ Trang dậy và phủi bụi cho cô.
Huyền Anh đưa cô ra ngoài, cô không ngừng lo lắng cho Trang và thầm nguyền rủa người đã mắng Trang ban nãy.
- Anh Kevin!
- Ồ! Huyền Anh à? Em đến lâu chưa?
- Em mới đến thôi!
- Bạn em đây à? Cô ấy sao vậy?
- Anh à! Có chỗ nào để nghỉ ngơi không? Bạn em hơi mệt!
- À có đấy! Nhưng em phải hứa với anh là phải giữ bí mật, không được cho ai biết!
- Vâng! Sao lại bí mật?
- Đó là phòng của anh, anh hay vào đó để ngủ mỗi khi phải ở lại tập đoàn giải quyết công việc, anh không thích ngủ ở phòng chờ vì ở đó cửa luôn mở, người ra người vào nhìn thấy ngại lắm!
- Anh ghê à nha! Có cả chỗ ngủ riêng nữa cơ đấy!
- Vì bây giờ đang đông người nên anh nghĩ em nên đưa bạn em vào đó cho đỡ ồn.
- Phòng đó ở đâu hả anh?
- Trên tầng 2, ở góc bên tay phải, đi dọc theo hành lang sẽ có 1 phòng có cánh cửa màu xanh tím ở tít bên trong cùng. Chìa khóa đây!- Kevin lấy từ trong túi quần ra 1 cái chìa khóa.
- Ok! Em biết rồi! Cảm ơn anh nha!
- Nhớ là khẽ khàng thôi! Đừng để ai biết hay nhìn thấy nha! Đó là phòng bí mật mà!- Kevin nháy mắt.
- Không cho ai biết! Nhớ rồi!
- Mà này! Nhớ khóa cửa trước khi vào và ra nhé! Mà tý đến xem rồi cổ vũ cho anh đấy, sắp đến giờ rồi!- Kevin nháy mắt.
- Được! Nhất định em sẽ đến!
“Lạ nhỉ? Sao lại phải khóa cửa trước khi ra chứ?”- Trang khẽ nhíu mày nhìn bóng dáng cao lớn của Kevin khuất dần sau cánh cửa chính.
***
- Cậu đỡ mệt chưa?
- Tớ đỡ rồi!
- Ban nãy cậu sao vậy?
- À không có gì đâu! Chẳng hiểu sao tớ lại bị như thế! Đau đầu lắm!
- Yên tâm đi! Nghỉ ngơi 1 lúc là đỡ ý mà!
“Xin thông báo! Buổi trình diễn trang phục cho bộ sưu tập mới nhất ‘Thời trang mùa hè’ sắp bắt đầu! Mời mọi người ổn định chỗ ngồi ạ!”
- Ôi! Bắt đầu mất rồi!
- Cậu đi đi! Tớ ở đây cũng được!
- Không được! Cậu mà ở đây 1 mình tớ không yên tâm! Ở đây không hề có ai qua lại mà!
- Tớ không sao mà! Cậu cứ đi đi! Còn xem chị Vy nữa!
- Nhưng…
- Cứ đi đi! Tớ ổn! Càng ra đó tớ càng mệt thêm thôi! Tớ cần ở 1 mình!
- Cậu sẽ không sao thật chứ?
- Ừ! Yên tâm đy!
- Vậy tớ chỉ đi 1 tý thôi! Lát nữa tớ sẽ quay lại ngay nha!
- Ừ!
- Chỉ 1 lát thôi! Đừng đi đâu nhé!
- Ừ!
- Tớ đi đây!
Huyền Anh mở cửa rồi chạy vụt đi, quên không khóa cửa. Trang cũng chẳng để ý mấy, cô dựa lưng vào ghế sofa khẽ nhắm mắt ngủ 1 giấc để quên đi mệt mỏi.
Cô bỗng nhớ đến cái tên Duy Anh mà Huyền Anh vừa nhắc đến.
Tập đoàn Duy Anh… Đó chẳng phải là nguyên nhân đã khiến cho công ty của bố Trang bị phá sản hay sao?
Trang khẽ thở dài… Cô đã thích Đạt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ai ngờ rằng anh chính là con trai kẻ thù của gia đình cô, sao có thể yêu nhau khi 2 bên gia đình lại thù ghét nhau được? Cho dù 2 gia đình không phải là tình địch… liệu cô và anh có thể yêu nhau được không? Bây giờ cô chỉ là 1 con bé nhà nghèo, thấp hèn; còn anh thì là giám đốc của 1 tập đoàn lớn. Địa vị của cô và anh khác nhau 1 trời 1 vực. Người như anh thì xứng đáng với những cô gái xinh đẹp, sành điệu, nhà giàu có chẳng kém anh chứ không phải 1 người như cô. Sao có thể đến với nhau được chứ?
Khó lắm!
Mải suy nghĩ nên cô không biết mình đã thi*p đi từ lúc nào.
***
- Xin chào toàn thể mọi người! Vâng! Như mọi người đã biết thì hôm nay là 1 ngày trọng đại của tập đoàn Fashion King chúng tôi! Bộ sưu tập “Thời trang mùa hè” là tất cả tâm huyết, sự yêu nghề, sáng tạo độc đáo của mọi người trong tập đoàn! Sau đây tôi xin giới thiệu người lãnh đạo – 1 con người gương mẫu. Đó là: Giám đốc Kevin!
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào dưới sàn diễn. Kevin từ trong bước ra. Tuy là ngày quan trọng trong sự nghiệp của anh nhưng anh chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn là dáng người cao ráo, mái tóc màu hạt dẻ, bộ vét sang trọng màu đen, y như những ngày bình thường anh đi làm.
- Chào mọi người! Tôi là Kevin, giám đốc của tập đoàn Fashion King! Như mọi người đã biết! Bộ sưu tập “Thời trang mùa hè” là bộ sưu tập mới nhất trong 3 năm gần đây của tập đoàn chúng tôi! Đã có rất nhiều những lời khen ngợi cũng như chê trách đối với những bộ sưu tập trước vì số lượng trang phục rất hạn chế và có 1 chút sự cố nho nhỏ trong ngày ra mắt. Nhưng hôm nay, bộ sưu tập mới này hứa hẹn sẽ mang lại rất nhiều trang phục đẹp, thời trang nhất, những chất liệu vải sang trọng và đắt giá nhất để sản xuất và bày bán ra ngoài thị trường. Năm nay chúng tôi đã đầu tư nhiều hơn và lượng trang phục cũng được tăng lên gấp đôi so với 3 năm trước! Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ và hợp tác, cùng sát cánh, chia sẻ những mẫu mã thời trang của các thương hiệu hàng đầu thế giới, nâng ngành thời trang của đất nước cũng như thế giới lên 1 tầm cao mới! Xin chân thành cảm ơn!
Tiếng vỗ tay lại 1 lần nữa vang lên.
- Vâng! Để tiếp tục chương trình. Đầu tiên là màn biểu diễn trang phục teen do tổ 1 thiết kế! Xin mời!
Người dẫn chương trình đi vào bên trong. Lần lượt, lần lượt từng tốp người mẫu đi ra. Họ diện những bộ trang phục rất đẹp mắt: Áo phông, quần sooc, áo 2 dây, váy ngắn,…
- Chị Ngân à! Em lo quá! Sắp đến em rồi!
- Không sao đâu! Cố lên! Nhất định sẽ được thôi mà!- Ngân vỗ vai an ủi Vy.
- Em chưa từng đứng trước đám đông! Em sợ run quá sẽ làm hỏng việc!
- Em cũng đã luyện tập nhiều rồi mà! Chị đã xin chú Kiên cho em đi giày thể thao đế cao rồi đấy! Em đi sẽ nhẹ nhàng hơn! Nhưng chỉ đi được đến hết trang phục của tổ 3 thôi! Từ tổ 4 trở đi là em phải đi giày cao gót đấy! Liệu em có đi được không?
- Em sẽ cố! Vì lợi ích của tập đoàn!
- Đúng rồi! Cố lên em!
- Cảm ơn chị!
- Ra đi! Đến em rồi kìa! Chị sẽ ở ngay sau em thôi! Nhớ là khuôn mặt đừng biểu cảm thái quá! Chỉ cần cố gắng tạo chút cảm xúc cho người xem là được!
- Em biết rồi! Chị nhớ ra ngay sau em nhé! Không thấy chị em sợ lắm!
- Yên tâm! Chị nhất định sẽ ra sau em!
Vy nhắm mắt, hít vào thở ra thật mạnh rồi bước ra ngoài sàn diễn. Cô cố gắng hết sức mình, nhìn thẳng về phía trước và đi thật nhanh, không được để ý xung quanh.
Và dần dần là các bản thiết kế của tổ 2, tổ 3… cô đều làm rất tốt.
- Vâng! Sau đây là bản thiết kế của tổ 4: Trang phục áo tắm ạ!
- Chị Ngân ơi! Em không ra đâu!
- Sao vậy?
- Em không mặc chúng đâu!
- Sao lại không mặc?
- Em không muốn!
- Nhưng đã xong rồi mà! Chả lẽ ngày trọng đại thế này em lại không làm? Không sao đâu mà! Em ra 3 lần kia đều thành công mĩ mãn, chả lẽ lần này lại không được?
- Em sợ… em ngại nữa!
- Ngại gì mà ngại? Em nhìn mấy cô người mẫu kia đi! Họ có ngại không? Họ cũng là người giống em cơ mà!
- Em…
- Chúng ta cần phải cố gắng trong tối nay… em hiểu không? Chỉ tối nay thôi! Nhất định… chúng ta sẽ thành công! Em hãy tin tưởng vào bản thân mình!- Ngân đặt tay mình lên 2 vai của Vy.
-…
- Cố lên! Chỉ 1 lần này thôi! Số phận của tập đoàn chúng ta nằm trong 10 giây ra biểu diễn của em đấy!
-…
- Đừng nghĩ ngợi gì nữa! Không còn thời gian đâu! Mau vào thay đi!- Ngân đẩy Vy vào trong phòng vệ sinh cùng bộ bikini màu đỏ chấm bi trắng.
Cô dựa người vào tường. Chả lẽ phải mặc thế này ra biểu diễn ư? Thật sự rất lố bịch! Sao lại phải mặc cái này cơ chứ?
“Thôi thì… chỉ 10 giây bước ra thôi mà! Nhắm mắt lại rồi mở ra thì cũng đã mất 2 đến 3 giây rồi! Phải! Chỉ 10 giây thôi!”
Vy bước ra trong bộ áo tắm chấm bi, Ngân mừng rỡ ôm chầm lấy Vy.
- Cảm ơn em! Chị biết là em sẽ làm được mà! Nào, chuẩn bị diễn thôi!
- Vâng!- Vy cười nhạt.
Kevin đứng dựa vào tường gần sàn diễn, 2 tay đút túi quần, đôi mắt màu cà phê nhìn chằm chằm lên sân khấu để mong chờ người tiếp theo.
Vy bước ra… với bộ bikini hở hang. Cô chậm rãi đi để không bị ngã. Kevin ngạc nhiên nhìn cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Vy như thế này.
Đẹp, thực sự trông cô rất đẹp. Mỗi tội… hơi thấp.
Anh khẽ cười khi nhìn cô.
Ở dưới sân khấu, có 1 chàng trai khác đang nhìn Vy 1 cách thích thú. Khóe miệng người đó khẽ nâng lên tạo thành 1 đường cong hoàn mỹ.
***
Xong phần của mình, Vy sung sướng đi nhanh vào trong và ôm chầm lấy ông Kiên.
- Tôi làm được rồi!
- Tốt lắm! Tôi biết là cô sẽ làm được mà!- Ông Kiên mỉm cười vỗ vào vai Vy.
- Vy giỏi lắm!- Ngân từ sân khấu bước vào cũng ôm lấy Vy và ông Kiên.
- 2 cô đều làm rất tốt! Tôi thật sự rất tự hào!
- Cảm ơn chú! Nhờ chú mà tôi mới dũng cảm được như thế!- Vy cười tít mắt.
- Ơ! Thế chị ra rìa à?- Ngân buông Vy ra, phụng phịu.
- Chị cũng có công, cả 2 người đều có công!
- Thôi! 2 cô vào chuẩn bị đi! Chỉ còn trang phục của tổ các cô nữa thôi!
- Ok!- Ngân và Vy đồng thanh rồi kéo nhau vào trong phòng thay đồ.
Ông Kiên đứng đằng sau nhìn 2 cô, mỉm cười.
- Hơ!- Trang từ từ mở mắt rồi ngồi dậy.
“Thôi ૮ɦếƭ rồi! Buổi trình diễn! Chắc mình đã ngủ nhiều quá rồi! Ôi tiếc quá! Chỉ định ngủ vài phút thôi, ai ngờ gần tiếng đồng hồ thế này!”- Trang vội vã định ra mở cửa.
Cộp cộp cộp…
Trang nghe thấy tiếng động, cô áp sát tai vào cánh cửa để nghe ra bên ngoài. Có người đang đến đây.
- Đây… đây là phòng bí mật cơ mà! Ai có thể qua được chỗ này chứ? Không lẽ… có ma?- Trang lùi ra đằng sau, run cầm cập.
Tiếng chân của ai đó càng lúc càng gần, có thể nghe rõ mồn một.
Cô có thể cảm nhận được tiếng động đó đang đến đây và dừng lại ở căn phòng này. Cô trốn tạm xuống gầm bàn làm việc của Kevin, lấy 2 tay tự bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động.
Cạch…
Tiếng cửa mở ra, 1 người bước vào. Nhìn dưới chân thì có thể biết được đó là đàn ông. Trang run sợ nhắm tịt mắt lại. Cô nhớ đến những bộ phim Gi*t người của Mỹ mà anh trai cô hay xem, đa số toàn là cảnh nhân vật chính trốn ở dưới gầm bàn hay gầm giường, tên Gi*t người sẽ đi xung quanh và ngồi lại ở ngay đối diện nơi mà nhân vật chính trốn.
Chẳng gì có thể diễn tả được nỗi sợ của cô lúc này. Cô mím chặt môi, chắp 2 tay cầu nguyện.
“Xin đừng Gi*t tôi! Tôi không muốn ૮ɦếƭ! Tôi còn bố mẹ và anh trai ở nhà!”
Kéttttttt…
Người đó kéo ghế ngồi ngay cạnh cái bàn mà cô đang trốn.
Thôi xong rồi! Vậy rõ ràng đây là 1 kẻ Gi*t người rồi!
Không lẽ định mệnh muốn cô ૮ɦếƭ ở đây?
Sớm quá! Cô còn chưa thi đại học, chưa báo đáp được công ơn của bố mẹ.
Chả lẽ người tóc bạc tiễn người tóc xanh ư???
Trang rùng mình khi liên tưởng đến cảnh bố mẹ đứng xung quanh rồi khóc cho mình.
- Lạ nhỉ? Cô ấy đâu rồi? Rõ ràng ban nãy còn ở đây mà?
Trang giật mình, cô khẽ ngó đầu ra nhìn người bên cạnh. Là anh, người con trai ấy, mái tóc bạch kim ấy, đang ngồi trên chiếc ghế xoay cạnh cái bàn mà cô đang trốn. Anh đang cầm 1 cái khay bé tí, trên khay là 1 cốc nước lọc mát lạnh.
Cô quay đầu lại, nhắm tịt mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống trong vô thức.
- Thôi! Muộn rồi! Chắc tý nữa cô ấy sẽ quay lại, có lẽ mình nên để cốc nước ở đây!
Anh đặt cái khay xuống bàn rồi đút tay túi quần, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Đợi anh đã đi khuất, Trang bò ra ngoài và đứng dậy, phủi bụi trên người. Cô nhìn cốc nước đó.
“Cô ấy ư? Cô ấy là ai nhỉ? Chả lẽ anh ấy đã có người yêu rồi?”
Cô cảm thấy tiếc nuối. Vậy là… người mà cô có cảm tình ngay từ cái nhìn đầu… đã có người yêu rồi. Cô khẽ thở dài rồi bước ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
***
- Oa oa oa! Chị Vy xinh quá!- Ngọc sung sướng hét to lên.
- Này! Em giữ thể diện cho tôi chút đi! Đây không phải là khu vui chơi giải trí hay sở thú đâu!- Long bịt tai lại, nhăn nhó.
- Kệ tôi chứ! Mắc mớ gì đến anh? Công nhận chị Vy mặc đồ bơi đẹp quá hà!
- Em đúng là đồ dở hơi!
- Còn anh là đồ biến thái!
- Em…
- Tôi làm sao?
- Không nói với em nữa!
- Tôi cần nói với anh à?
- Hừ!
“Đúng là tên điên”- Ngọc bĩu môi nhìn Long.
- Long!
- A! Kevin!
- Mày đến từ bao giờ đấy?
- Tao đến trước lúc bắt đầu buổi trình diễn!
- Thế à? Xin lỗi tao không ra đón tử tế, tại nhiều khách quá!
- Không sao! Anh hiểu cho chú mà!
- Anh cái đầu mày ý! Mà ai đây? Bạn gái mày à?- Kevin chỉ tay vào Ngọc.
Ngọc ngớ người nhìn Kevin. Long vẫn dửng dưng, anh biết chắc chắn Kevin sẽ không nhận ra.
- Đoán đi!- Long mỉm cười nhìn Kevin.
- Em họ mày?
- Không phải!
- Chị gái?
- Mày điên à? Tao là con 1 mà!
- Bạn cùng lớp?
- Cùng lớp cái đầu mày ý! Tao và mày học với nhau suốt 7 năm cơ mà! Có ai thì mày phải biết chứ!
- Thư kí?
- Không! Mày không nhận ra là ai à?
- Không!
- Trời ơi! Em là Hoàng Bảo Ngọc, em họ của anh Hoàng Bảo Nam và Hoàng Bảo Duy đây ạ!- Ngọc hét lớn.
Kevin không tin vào mắt mình. Anh lùi ra đằng sau và nhìn Ngọc như kiểu cô là người ngoài hành tinh vậy.
- Đây… đây là… Ngọc… em… gái tao á? Mày có bị vấn đề gì về thần kinh không vậy?- Kevin nhìn Long, lấy tay chỉ vào thái dương mình.
- Mày dám bảo tao bị thần kinh à? Đây là em mày đấy! Nhìn cho kĩ đi!- Long khoanh tay trước иgự¢, hằm hằm nhìn Kevin.
Ngọc thì xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào anh.
Kevin chậm rãi đến gần Ngọc.
- Mày không cần phải ngạc nhiên quá đâu Kevin! Công của tao cả đấy!- Long nháy mắt.
- Công cái đầu anh ý! Chẳng qua là vì sợi dây chuyền thôi!- Ngọc lao đến hét vào tai Long.
- Sợi dây chuyền?- Kevin nhíu mày.
- À không! Sợi dây chuyền gì chứ? Cô ấy nói nhầm đó!- Rồi kéo tay Ngọc – Đi ra xem biểu diễn tiếp đi, còn dài mà!
- Long! Tao đang hỏi mày, sợi dây chuyền gì cơ?- Kevin đến giữ tay Long lại.
- Em ở đây nhé! Anh ra đây 1 tý!
- Anh biến đi cho khuất mắt tôi! Còn anh Kevin, anh quên em rồi hay sao mà không nhận ra em hả?
- Anh xin lỗi, anh không biết thật mà! Em thay đổi ghê quá! Có khi cô chú còn chẳng nhận ra em nói gì đến anh?
- Hứ! Dỗi anh Kevin rồi!
- Kevin! Ra đây với tao!- Long giục.