- Êu! Cái này đẹp này! Mặc đi!
Trang giơ cái váy cộc tay chấm bi đen trắng lên ướm thử vào người Huyền Anh. Cô gật đầu tỏ vẻ ưng thuận.
- Váy này đẹp lắm! Cậu mặc đi!
- Thôi! Tớ không mặc đâu!- Huyền Anh lắc đầu.
- Sao vậy? Đẹp mà! Trông không già lắm đâu!
- Không phải… mà là… haizzzz!
- Sao thế?
- Không phải là của tớ! Tớ mặc làm gì chứ? Cất lại chỗ cũ đi! Tớ mặc chỗ quần áo của tớ là đủ rồi!
- Cậu hâm à? Cậu định mặc quần sooc với áo phông mèo Oggy đi đến 1 tập đoàn nổi tiếng mà xung quanh là toàn đại biểu đại diện cho các công ty, tập đoàn khác trên thế giới à?
- Nhưng…
- Thôi! Mặc 1 chút thôi! Chỉ 1 buổi tối nay thôi mà! Không sao đâu!
-…
- Mặc đi nhanh lên! Không còn nhiều thời gian đâu!- Trang ném cái váy cho Huyền Anh rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh.
- Nhanh lên nhé! Sắp muộn rồi đấy!
\\\\\\”Mình có nên mặc không? Thôi kệ! Chắc tối nay anh ta không đi đâu mà! Anh ta đâu có hứng thú với mấy cái đó nhỉ? Anh ta sẽ không biết đâu! Đúng rồi! Chỉ tối nay thôi!\\\\\\”- Huyền Anh nhắm mắt, thở dài rồi gật đầu lia lịa.
2 phút sau, cô mở cửa bước ra cùng với bộ váy chấm bi vừa khít. Trang vỗ tay bôm bốp.
- Đẹp! Đẹp quá! Cậu mặc quá hợp ý! Chà, vừa khít luôn! Mà lạ thật đấy, nếu không phải của cậu tại sao mấy cái váy này lại đúng size cậu thế nhỉ? Cái nào ướm cũng vừa hết cả! Hay đúng là của cậu nhỉ?- Trang nhíu mày nhìn cái váy.
- Vớ vẩn! Sao lại là của tớ được chứ? Toàn đồ đắt tiền thế này, ai mà ngốc tự nhiên đem đi tặng cho người mà mình không quen chứ?- Huyền Anh chối ngay lập tức.
- Thế á? Vậy tại sao lại chuẩn size thế này hả? Hay là có ma?- Trang run sợ ngó nghiêng xung quanh phòng rồi chạy đến ôm chặt lấy Huyền Anh.
- Cậu hâm à? Ma gì ở đây?
- À! Hay là… Duy tặng cậu?- Trang e dè nói.
Huyền Anh giật mình quay sang nhìn Trang. Chả lẽ… Trang biết hết rồi ư?
- Không! Hâm à? Sao lại là Duy được?
- Tớ nghĩ dễ là Duy lắm! Cậu thử nghĩ mà xem, Duy là con trai của chủ tịch tập đoàn Fashion King, có quyền ra vào, mua bán thoải mái nhé! Hơn nữa sáng nay tên đó lại thân mật với cậu đến mức nắm tay cậu trong suốt 2 tiết như thế! Cậu biết không? Duy chưa từng như thế đâu! Cậu ấy lạnh nhạt với con gái lắm, có khi cậu là cô gái đầu tiên cậu ấy tiếp xúc nhiều ý chứ!
- Thật á? Cậu đừng nói dối tớ! Tớ thấy Duy có vẻ hay nói chuyện mà!
- Cậu mới là nói dối ý! Tớ học với cậu ta 2 năm qua rồi nên tớ hiểu rõ lắm. Cậu ta chỉ nói chuyện xã giao qua loa với bọn con trai thôi! Còn con gái thì chẳng đếm xỉa đến bao giờ! Bao nhiêu học sinh lớp dưới, lớp trên đều viết thư tỏ tình cho cậu ấy đó! Ngày nào đi học trên bàn cậu ta cũng phải có ít nhất 10 bức thư. Cậu ta chẳng thèm đọc, nhìn thấy là quẳng thẳng vào sọt rác. Mấy đứa con gái lớp mình chắc cũng trong số những người viết thư đấy nên khi thấy Duy tàn nhẫn vứt thư đi như thế thì nàng nào nàng đấy đều lăn ra khóc lấy khóc để. Kể cũng tội! Chậc chậc!- Trang lắc đầu ngao ngán.
- Vậy sao?- Huyền Anh ngạc nhiên.
- Thế nên… tớ nghĩ rằng chắc chắn Duy đã mang cái túi này đến cho cậu!
-…
- Mà thôi nếu vừa rồi thì mặc luôn đi! Sao phải ngại? Nếu không phải của mình thì mặc xong rồi giặt sạch đi, hôm sau mang trả người ta rồi bảo là tôi “Xin lỗi, tôi không biết”, thế là xong! Chẳng ai chất vặt mấy cái đó đâu! Ai chả có lúc nhầm lẫn đúng không?
-…
- Sao cậu không nói gì thế? Hay là… cậu biết chuyện này?
- Hả? Ơ đâu có!- Huyền Anh lắc đầu lia lịa.
- Thôi đi! Tớ biết tỏng rồi! Khai thật đi, cậu biết trước ai là người đã gửi cho cậu rồi đúng không?
-…
- Khai đi! Không tớ đi hỏi Duy đấy! Kể cả không phải nhé!
- Thực ra…
- Là Duy đúng không? Yên tâm đi! Tớ sẽ không nói cho ai đâu! Bọn mình là bạn với nhau mà!
- Ừ… thì… đúng là Duy tặng tớ!
- Đấy tớ biết ngay! Mà cậu ta tặng cậu hết chỗ này á?- Trang tròn xoe mắt.
- Ừ!
- Woa! Đại gia à nha! Thế chẳng còn gì để bàn nữa! Chắc chắn là Duy thích cậu rồi!- Trang nhún vai.
- Điên à? Không phải đâu!
- Sao lại không? Cứ thử xem nhé! Linh cảm của tớ là chuẩn 100%!- Trang nháy mắt.
Huyền Anh không biết phải nói gì nữa. Cô im lặng nhìn ra bên ngoài.
“Duy… thích mình ư?”
- Xong chưa?
- Xong rồi!
Ngọc đi từ trên tầng xuống. Cô đeo chiếc kính râm, mặc áo sơ mi màu đen, đeo cà vạt, quần bó và đi giày nam màu đen. Long há hốc mồm nhìn cô đang ung dung đút 2 tay túi quần đi xuống. Nhìn cô chẳng khác gì 1 người đàn ông thực thụ, chẳng ai nghĩ cô là con gái cả.
- Em… em… mặc thế này ư?
- Không! Đi chơi tôi toàn mặc quần ngố rộng và áo phông cỡ lớn thôi! Vì hôm nay là ngày quan trọng nên tôi mới mặc thế này đó!- Ngọc cười để lộ răng khểnh.
- Cô Loan!- Long gọi lớn.
- Cậu chủ gọi tôi!- 1 người đàn bà đã đứng tuổi, mặc chiếc váy công sở màu đen, tóc 乃úi cao trông rất quý phái chạy ra.
- Gọi điện cho chuyên gia trang điểm, làm tóc đến hết đây ngay bây giờ!
- Vâng thưa cậu chủ!
- Này này này! Anh định làm gì hả?
- Người khác thì còn chấp nhận kiểu này của em chứ tôi thì không bao giờ! Trật tự và đứng yên đó! Người ta sẽ đến trong 10 phút nữa!
- Anh buồn cười nhỉ? Tôi mặc gì là quyền của tôi! Anh xía vào làm gì?- Ngọc chống hông, nhăn nhó.
- Trật tự!- Long trừng mắt nhìn Ngọc.
Cô không nói gì nữa, hậm hực nhìn anh.
“Cố lên nào! Chỉ 1 thời gian ngắn thôi mà! Hạ hỏa hạ hỏa! Lấy lại được dây chuyền thì xử hắn vẫn chưa muộn!”- Ngọc vuốt иgự¢ tự trấn an mình.
Kính coong…
Bà Loan chạy ra mở cửa.
- Cậu chủ đang ở trong, vào đi!
- Chào cậu chủ!- 3 cô gái ăn mặc rất “mốt” cầm 3 cái hộp to đùng bước vào trong.
- Mau trang điểm và làm tóc cho người này ngay!- Long chỉ tay vào người Ngọc.
- Không! Tôi tự làm được! Tôi cũng là chuyên gia trang điểm và làm tóc cơ mà!- Ngọc đứng phắt dậy, xua tay.
- Em im đi! Tôi chắc chắn là em sẽ cố tình làm hỏng việc! Tốt nhất để người ta làm cho! Im lặng và vào trong đi! – Quay sang phía 3 cô gái – Còn các cô, đi theo cô ấy rồi làm phần việc của mình đi! Nhanh lên đấy!
- Vâng thưa cậu chủ!- Họ kính cẩn cúi đầu.
- Mời 4 người vào trong này!- Bà Loan đi trước để dẫn đường.
Ngọc tức lắm nhưng chẳng thể làm gì được. Đây là lần đầu tiên trong đời cô phải làm theo lời người khác như thế này, hơn nữa lại là 1 người con trai.
***
- Đẹp rồi đấy! Trông cậu như công chúa ý Huyền Anh ạ!
- Thật á? Cậu giỏi thật đó! Cậu học tết tóc ở đâu thế?- Huyền Anh sung sướng sờ sờ vào tóc mình.
- Trên mạng, xem người ta làm! Thiếu gì cách? Nhìn nhiều là biết làm ý mà! Với lại tóc cậu dài và mượt, tết sướng tay lắm ý!
- Thôi không cần khen! Gớm!- Huyền Anh bĩu môi.
- Tớ thì có cần phải làm tóc không nhỉ?- Trang nhìn mình trong gương.
- Khỏi đi! Cậu để thế này là xinh nhất!
- Thôi đi! Tóc tớ xoăn ૮ɦếƭ đi được! Nhìn như con nhím xù ý!- Trang nhăn nhó.
- Có đến mức đó đâu? Tóc cậu xoăn đẹp mà! Để thả thế cho nó tự nhiên hiểu không?
- Mà có cần phải trang điểm không vậy?
- Thôi đừng! Trang điểm là hỏng da đó!- Huyền Anh xua tay.
- Lo gì? Da cậu mịn mà! Không sao đâu! Đánh tý phấn thôi!
- Không đâu! Tớ ghét trang điểm lắm! Đến đánh son tớ còn sợ nữa là…
- 1 chút thôi! Trông cậu sẽ tươi tắn hơn ngốc à!
-…
- 1 tý thôi mà!- Trang năn nỉ.
-…
Trang kéo tay Huyền Anh về phía mình và quệt chút son vào môi cô.
- Á! Cậu hâm à?- Huyền Anh hét lên.
- Ui! Xinh lắm! Đấy tớ bảo mà! Nhìn xinh ra bao nhiêu! Mím môi vào cho bên trên nó đỏ nữa đi!
- Không!- Huyền Anh lấy tay lau đi chỗ son vừa bị Trang quệt vào.
- Không lau được đâu! Son này đậm mà lâu hết lắm! Chịu khó đi! Đã quá trễ rồi!
- Cậu thật là… Sao chưa hỏi mà đã quệt linh tinh thế hả?
- Ai biết được! Thấy nàng không nói gì thì tưởng nàng cho phép rồi! Thôi chin nhỗi nha!
- Hứ!- Huyền Anh giận dỗi quay mặt ra chỗ khác.
- Thôi mà! Xin lỗi! Tôi sai rồi được chưa?
-…
- Dỗi à? Đừng mà!
-…
- Mai tớ sẽ làm mỳ Ý cho cậu, được chưa?
Nghe đến 2 từ “mỳ Ý”, Huyền Anh mắt sáng rực lên, quay mặt lại, lay lay người Trang.
- Nhớ nhé! Mai phải nấu nha!
- Biết ngay mà! Cô thấy tôi đã thất hứa với cô bao giờ chưa?
- Yê! Rồi ok, tớ sẽ để thế này! Mỳ Ý nâu 1! Hí hí!- Huyền Anh cười tít mắt.
“Chậc chậc, mai sau nàng này mà lấy chồng thì chắc phải bắt chồng nấu nướng đủ kiểu cho ăn hết quá! Khổ thân!”- Trang lắc đầu ngao ngán.
2 người đi ra ngoài và bắt 1 cái taxi gần đó.
- Cho cháu đến tập đoàn Fashion King ạ!
- 2 cô vào trong xe đi!
- Vâng!
- Xong rồi thưa cậu chủ!
- Lâu vậy à?
Ngọc từ trong bước ra, cô mặc 1 chiếc váy cúp иgự¢ màu đỏ. Chiếc váy bó sát làm tôn lên những đường cong hoàn mĩ trên người cô.
Long há hốc mồm, ngớ người nhìn Ngọc.
Đây là Hoàng Bảo Ngọc – người con gái luôn luôn mang phong cách con trai mà anh thường gặp đây ư?
Long vội quay mặt đi để trấn tĩnh lại mình, anh khẽ cười mỉm.
- Được rồi! Các cô có thể về!- Anh xua tay.
- Vâng! Chào cậu chủ!- 3 cô gái cúi đầu chào lễ phép rồi đi theo bà Loan.
- Trời ạ! Sao tôi lại phải mặc như thế này hả? ૮ɦếƭ mất thôi! Hình tượng đàn ông của tôi đâu rồi! Không thể thế được!- Ngọc hét lên.
- Bà Loan! Chuẩn bị xe!
- Vâng thưa cậu chủ!
Chưa đầy 1 phút, chiếc xe thể thao Mercedes mui trần màu xám được đưa ra trước mặt 2 người. Long chậm rãi vào trong. Ngọc vẫn đứng đó, mặt khó chịu.
- Sao vậy? Em không đi à?
- Tôi không muốn mặc thế này đi đâu! Anh Kevin sẽ cười tôi ૮ɦếƭ!- Ngọc phụng phịu.
- Em hâm nó in ít thôi! Vào đi mau lên! Muộn rồi đấy!- Long giơ chiếc đồng hồ lên.
- Tôi ghét anh lắm! Sao anh lại bắt tôi phải như thế này chứ? Anh hạnh phúc lắm hả?
- Ừ đúng rồi! Tôi hạnh phúc lắm! Nhanh lên! Tôi cho em 3 giây! Em mà không đi thì tôi sẵn sàng ở nhà cùng em và bắt đầu áp dụng hình phạt!
- Anh…
- 3… 2…
Ngọc hậm hực nhảy luôn vào trong xe, khỏi phải mở cửa. Long cười nửa miệng rồi phóng xe đi.
***
- Woa! Đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tớ đến Fashion King đấy!
- Thì hôm nay là ngày quan trọng mà!
- Uôi! Công nhận là nhiều anh đẹp trai thật đấy! Nhìn kìa! Đó là Đỗ Tuấn Anh, nhà thiết kế trang phục của các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng đó!
- Ừ! Anh ý đẹp trai nhỉ? Hình như anh ý còn thiết kế trang phục riêng cho anh Kindy nữa hay sao ý!
- À! Nói đến anh Kindy, chúng ta đi xem anh ý ở đâu đi!
- Hâm à? Còn khướt mới được vào! Bảo vệ canh nghiêm lắm! Đâu phải có mỗi những người này đến đâu? Có cả những người bình thường đến mà, như kiểu bọn mình ý!
- Ôi tiếc quá! Anh Kindy!
- Thôi! Đi vào xem chị Vy đi! Tớ muốn xem chị ấy chuẩn bị thế nào rồi!
- Cậu đi đi! Tớ đi tham quan quanh đây tý đã!
- Liệu có lạc không?
- Cậu cứ làm như tớ là trẻ con không bằng! Cứ đi đi!- Trang xua tay.
- Thế ở đây nha! Tớ đi đây! Tý nữa gặp lại cậu ở sàn diễn!
- Ừ!
Huyền Anh vẫy tay chào Trang rồi chạy đi lên tầng. Trang thích thú đi lung tung hết nơi này đến nơi khác.
- Woa!
Ánh mắt của Trang dừng lại ở 1 người con trai cao lớn có mái tóc màu bạch kim dựng đứng, tay đeo đồng hồ bằng vàng, mặc bộ vét màu đen đang đứng nói chuyện với Kevin.
“Đẹp… đẹp trai quá!”- Trang cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh.
Cô cứ đứng đó nhìn anh, mặc kệ cho những người xung quanh va vào mình, cô cũng chẳng quan tâm.
- Á!
Rầm…
- Cô đi đứng kiểu gì thế hả?
Trang chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ngã xuống sàn.
- Cô bị điếc hả? Có nghe thấy tôi nói gì không đấy?
-…
- Này cô kia!- Người đó đá chân vào người cô.
Đến lúc này thì Trang mới sực tỉnh ra. Cô giật mình ngước đầu lên nhìn người đang đứng cạnh mình.
Cô vội ngồi dậy, phủi chỗ bụi đang bám trên người mình rồi cúi đầu tỏ ý muốn xin lỗi người đàn bà đang đứng đối diện.
- Cháu xin lỗi! Cháu không để ý ạ! Mong bác tha thứ cho cháu!
- Tha thứ cái gì mà tha thứ? Tại sao tôi gọi mà cô không nói gì? Tai cô có bị làm sao không vậy?- Người đàn bà đó cố tình hét ầm lên.
Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn cô, kể cả chàng trai có mái tóc màu bạch kim ấy. Trang xấu hổ lấy túi xách che mặt mình để không bị anh nhìn thấy.
- Cháu xin lỗi! Cháu không cố ý ạ!- Cô nói khẽ.
- Hừ! May cho cô là hôm nay tôi đang có tâm trạng tốt đấy!
- Cháu cảm ơn bác ạ! Cháu xin phép! Cháu xin lỗi!- Trang cúi đầu rồi chạy vội đi.
Đợi Trang đã đi khuất, người đàn bà ấy khẽ cười mỉm.
- Cô Tuyết! Sao thế cô?
- Ơ! Đạt! Cháu cũng đến đây à?
- Vâng!
- Cô đang đi thì tự nhiên có con bé nó đâm vào người cô. Đập đập nó mấy lần mới nghe thấy. Vừa mới vào đã gặp sao chổi!
- Thôi mà cô! Đây là chỗ đông người! Lần sau cô đừng to tiếng nhé! Mất mặt bạn cháu lắm!
- Rồi! Cô biết rồi! Cô xin lỗi! Mà cháu làm về bất động sản cơ mà! Sao lại đến đây thế?
- Cháu không được đến xem thằng bạn thân cháu à?- Chàng trai khẽ nhíu mày.
- Gớm! Bạn bè gì mà bạn bè! Chỉ giỏi điêu toa! Chắc lại tia được cô bé nào à?
- Cô!
- Đúng rồi còn gì? Cô lạ gì cháu nữa?
- Không có mà cô!
- Thôi đi! Cô có thể hiểu được mọi thứ của cháu! Ánh mắt, hành động và rất nhiều cái khác!
- Đương nhiên rồi! Cô nuôi dạy cháu suốt 18 năm mà! Cô ở bên cạnh cháu còn nhiều hơn cả mẹ cháu!
- Thì thế! Thôi! Cô cùng già rồi! Cô muốn có cháu bế lắm rồi đấy! Mau mau lấy vợ đi!
- Cháu mới có 22 tuổi thôi mà! Cô bắt cháu lấy sớm vậy?
- Cô muốn có cháu! Hiểu không?
- Cháu chưa muốn lấy vợ!
- Rồi sẽ có ngày cháu phải lấy! Ta đảm bảo luôn!
- Không không không!- Anh lắc đầu nguầy nguậy.
- Ta không nghe thấy gì cả! Ta đi đây! Ta vẫn muốn có cháu đấy!
- Cô!
- Ha ha ha!- Người đàn bà cười lớn rồi quay lưng bước đi.
- Cô thật là…
***
- Huyền Anh! Huyền Anh!
- Trang! Không đi xem nữa à?
- Phù! May quá! May quá!- Trang bám chặt lấy người Huyền Anh, thở hổn hển.
- Sao cậu chạy như kiểu bị zombie đuổi ý!
- Còn kinh hơn cả zombie đuổi ế!
- Sao vậy?
- Tớ vừa bị 1 người mắng té tát!
- Cái gì? Ai dám mắng cậu hả?
- Không sao! Tớ sai! Nhưng mà tớ cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Tự nhiên bị ngã cái rầm xuống đất! Rồi cái người đứng cạnh cứ lay lay rồi bảo mình bị điếc! Mình cũng chả định hình được tại sao mình bị ngã!
- Chắc do người đó cố tình làm cậu ngã rồi đổ lỗi cho cậu chứ còn gì nữa!
- Chưa chắc đâu! Có thể tớ sai thật! Người thành đạt, xinh đẹp và quý phái như bà ấy thì gây chuyện với 1 đứa như mình làm gì?
- Ờ nhỉ! Cũng đúng!- Huyền Anh xoa xoa cằm, mặt vẻ suy tư.
- Thôi cũng qua rồi! Đi xem chị Vy thôi!
- Tớ không được vào!- Huyền Anh xị mặt.
- Sao lại không được vào?- Trang tròn xoe mắt.
- Người ta bảo người mẫu phải trang điểm và biểu diễn, khách khứa không được vào!
- Không sao đâu! Tý mình sẽ gặp thôi mà! Còn 15 phút nữa là bắt đầu rồi! Mau mau đi giành chỗ kẻo tý phải đứng đấy!
- Ờ nhỉ? Đi giành chỗ!
Rồi 2 nàng kéo nhau chạy đi, len lỏi trong khu vực đông người qua lại.
***
- Long! Sao giờ mày mới đến?
- Sorry tao đến muộn quá! Tao bận chút chuyện!
- Ô! Ai đây?- Chàng trai với mái tóc màu bạch kim ấy chỉ tay vào cô gái đứng cạnh Long.
- À! Đây là bạn gái của tao!
- Cái gì? Bạn gái của anh?- Ngọc hét ầm lên.
Long vội lấy tay bịt miệng Ngọc lại nên anh chỉ có thể nghe thấy những tiếng ú ớ không thành tiếng của cô. Long khẽ nói nhỏ vào tai Ngọc:
- Nếu không muốn nhận hình phạt thì ngoan ngoãn nghe lời tôi! Tôi có thể thực hiện luôn hình phạt ngay đêm nay đấy!- Rồi anh trừng mắt nhìn Ngọc như đang cảnh cáo cô.
Ngọc im lặng, gật đầu lia lịa. Cô sợ anh sẽ nhốt cô vào 1 phòng tối nào đó rồi bắt cô nhịn đói. Nhà anh lớn như vậy, thiếu gì phòng tối. Đối với Ngọc, không được ăn uống gì trong 1 ngày sẽ là cả 1 thảm họa lớn.
Anh từ từ bỏ tay ra rồi luồn tay qua eo của Ngọc khiến cô dựng cả tóc gáy.
- Mày có bạn gái từ lúc nào vậy?
- Mới thôi! Thế là bộ 3 giờ chỉ còn mày là chưa có ai thôi đấy Đạt ạ!
- Haiz… Tao biết mà!
- Sành điệu nhất trong 3 thằng mà vẫn chưa kiếm được em nào!
- Kệ tao chứ! Tao còn phải tìm hiểu nữa!
- Thôi! Tao vào trước đây! Tý tao còn phải gặp thằng Kevin nữa! Đi nào em yêu!
- Ừ… ừ…- Ngọc miễn cưỡng gật đầu.
“Chán nhỉ? Còn mỗi mình thôi sao?”- Đạt khẽ thở dài.