- Này!
- Cái gì?
- Tối nay là ngày ra mắt bộ sưu tập mới của thằng Kevin đấy, em có muốn đến không?
- Anh đi mà đến! Sao tôi lại phải đi cùng anh nhỉ?
- Em không định đến cổ vũ cho nó à?
- Anh đi 1 mình đi! Tôi không muốn đi với anh!- Ngọc vênh mặt nhìn Long.
- Không! Nhất định em phải đến với tôi! Tối nay em sẽ không phải làm việc nhà! Được chứ?
- Tôi thà làm việc nhà còn hơn đi với anh!- Ngọc bĩu môi.
- Tôi không quan tâm! Nhất định tối nay em phải đi với tôi! Không nói nhiều ok? Nếu em không nghe lời thì tôi sẽ phạt em đó!
- Anh tưởng tôi sợ anh chắc? Phạt thoải mái đê! Bắt tôi làm bao nhiêu việc nhà cũng được! Tôi chấp nhận hết!
- Được thôi! Em muốn bị phạt chứ gì?
- Phạt đê!- Ngọc nói giọng đầy thách thức.
- Làm vợ tôi!
- Hả??????????
Ngọc sốc nặng, ngã ngửa ra đằng sau.
- Chẳng phải em nói phạt gì cũng được hay sao?- Long khoanh tay trước иgự¢ nhìn cô.
- Đấy không phải là phạt! Anh bị điên à? Cái gì mà làm vợ anh? Sống cùng môi trường với anh đã đủ ૮ɦếƭ rồi! Tôi đã nói tôi không bao giờ thích con trai, chỉ thích con gái thôi!- Ngọc hét lên đầy tức giận.
- Em không thích à? Hay là… sống thử?- Long nhếch mép cười.
- Không… bao… giờ!- Ngọc hét lên.
- Chọn đi!
- Có ૮ɦếƭ tôi cũng không chọn!
- Em có chắc không?- Long kéo dài giọng, từ từ đến bên Ngọc.
- Này nhá! Anh đừng có dùng bạo lực ở đây! Tôi không sợ đâu!
- Tôi không bao giờ đánh con gái!
- Đánh đê! Tôi là con trai, không phải con gái!
- Vậy hả? Thế thì tôi không thích đánh em!- Long bẻ tay răng rắc.
- Ơ nhưng không đánh mà sao lại bẻ tay thế?- Ngọc chỉ chỉ vào tay anh.
- Chả lẽ cứ bẻ tay có nghĩa là sắp đánh à?
- Thế anh muốn gì?
- Muốn em chọn! Nếu em không chọn thì tôi sẽ chọn!
- Cái gì? Ai cho anh cái quyền hành vô lí đó?
- Tôi là chủ của em! Tôi có quyền chọn, em phải chấp nhận. Hiểu không?
- Này này này! Tránh xa tôi ra nhé! Cấm anh được ᴆụng vào tôi!- Ngọc lùi ra đằng sau.
- Tôi cho em 1 cơ hội cuối cùng… có đi không?
-…
- Em có 3 giây! 3…
-…
- 2…
- Tôi đi! Tôi đi! Được chưa?- Ngọc hét lên.
- Tốt! Ngoan! Bây giờ tôi sẽ gọi người ta đến làm việc hộ em!
Ngọc bặm môi nhìn Long. Trông cô mạnh mẽ vậy thôi nhưng chưa bao giờ thắng nổi anh. Anh là phái mạnh, hơn nữa lại rất mưu mô, sao mà lại nổi???
- Chuẩn bị đi nhé!
- Biết rồi! Nói nhiều!- Ngọc nhăn nhó.
***
- Đã xong hết chưa?
- Rồi thưa giám đốc!
- Tốt rồi! Tối nay là ngày trọng đại, mọi người hãy cố gắng hết sức mình, đặc biệt là những cô người mẫu! Họ sẽ là những người quyết định nên thành công của bộ sưu tập vào tối nay!
- Vâng thưa giám đốc!- Tất cả mọi người cùng đồng thanh, trừ Vy.
- Cô Vy còn gì bất mãn sao?- Kevin khoanh tay nhìn Vy.
- Ơ! Không! Không có gì!- Vy cười trừ.
- Tối nay cô có thể làm tốt chứ?
- Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức ạ!
- Tối nay nhờ cả vào cô đấy!
- Vâng ạ!- Vy nhấn mạnh, cô vẫn còn giận anh vì không chịu giúp cô tìm người khác thay thế mình.
- Nào! Xong rồi! Vậy bây giờ chỉ việc sắp xếp là xong, mọi người thì hãy chuẩn bị đi!
- Vâng thưa giám đốc!
- Đây là những bộ trang phục mà các cô sẽ trình diễn vào tối nay! Chắc chắn đây sẽ là những bộ đẹp nhất!- Ông Kiên mỉm cười đưa cho mỗi người 1 quyển sổ rất lớn.
Vy há hốc mồm nhìn vào quyển sổ dày cộp.
“Cái gì thế này? Sao lại có cái này? Thế này là thế nào? Không được! Không được!”
- Chú Kiênnnnnnnnnnnnnn!- Vy hét lên.
- Ơi ơi ơi! Gọi gì tôi?
- Thế này là thế nào? Sao lại có trang phục áo tắm thế này hả???
- À! Cái đó là tác phẩm của tổ 4. Vì đây là mùa hè mà! Phải có những cái này chứ!- Ông Kiên nháy mắt.
- Không được! Không được! Tôi không mặc chúng đâu! Có ૮ɦếƭ cũng không mặc!- Vy hét lên.
- Nhưng tôi đã gửi danh sách cho bên kia rồi! Nếu cô không chấp nhận thì sẽ bị đuổi việc đấy! Đây là dự án lớn mà!
- Có thể… đổi trang phục khác được không?
- Ai cũng phải mặc thế, đâu riêng gì cô?
- Tôi không thể mặc như thế được! Tôi không thích thế!
- Tôi chịu thôi! Cô hãy hỏi giám đốc ý!
***
Rầm…
- Gì vậy?- Kevin ngước mặt lên nhìn Vy.
- Cái này là cái gì hả? Sao lại có cái này? Anh đang trêu tức tôi phải không?
- Tôi làm gì sai à?- Kevin ngây thơ hỏi.
Vy tức giận mở quyển sổ, giở đúng trang mà cô cho rằng là quá thể.
- Đây! Anh nhìn đi! Sao lại có cái này hả? Anh mau giải thích đi!- Vy chỉ vào những bộ bikini màu mè lòe loẹt.
- Ơ kìa! Sao lại trách tôi? Tôi có biết gì đâu?
- Đừng nói dối tôi! Anh là người xem những cái này rồi mới duyệt cơ mà!
- Cái này là của tổ 4, nhiệm vụ của tổ 4 là như thế mà!
- Nhiệm vụ cái đầu anh! Tôi không mặc chúng vào tối nay đâu!
- Trễ rồi! Tất cả đã xong! Không rút nổi đâu!- Kevin nhún vai.
- Trời ơi là trời! Tôi ૮ɦếƭ mất thôi!- Vy ôm đầu hét lên.
- Mỗi tối nay thôi mà! Cô cứ làm như cô sẽ mặc những cái này cả đời không bằng!
- Không phải! Mà tôi không thích! Người có phong cách kín đáo như tôi mà mặc những cái này thì có chịu nổi không? Anh thử là tôi mà xem!
- Tôi không biết đâu! Chấp nhận đi! Ngân cũng như cô mà tôi có thấy cô ấy than thở gì bao giờ đâu? Có mỗi cô là lắm mồm thôi à!- Kevin mỉa mai.
- Tôi muốn Gi*t anh lắm rồi đấy nhé! Anh là chức vụ cao nhất ở đây cơ mà! Sao những việc cỏn con thế này mà anh cũng không giúp nổi tôi hả?
- Ơ kìa! Chả lẽ cứ chức vụ to nhất là phải làm những cái đó à? Tôi đã giao trách nhiệm ấy cho bên thiết kế rồi! Cô sang mà bảo chú Kiên ý! Tự nhiên dở hơi dở khùng sang đây than phiền với mình!
- Anh… anh… Được lắm! Rồi tôi sẽ trả thù! Anh sẽ biết tay tôi! Tôi sẽ còn trả thù cả vụ hôm qua anh dám bảo tôi là đồ ngốc, đồ hâm, đồ keo kiệt, chỉ thích bắt nạt người khác! Nhớ đấy! Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn đâu! Hừ!
Vy đi ra cửa, trước khi đi cô không quên lườm anh, thậm chí còn giơ nắm đấm hươ hươ trước mặt anh. Kevin khẽ cười khi cô đã đi khuất.
***
- Hơ!
Huyền Anh ngồi bật dậy, lấy 2 tay dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, mơ màng nhìn xung quanh.
- Dậy rồi à?
- Ừ! Hết tiết cuối rồi đúng không?
- Còn 5 phút nữa! Sao lại ra đây làm gì?
- Đang chờ để trốn tên Duy ý mà! Muốn về lắm rồi! Mệt mỏi lắm ý!- Cô ngái ngủ.
- Vậy à?
- Ừ!
“Ơ! Mà mình đang nói chuyện với ai thế nhỉ? Hay là mình đang mơ?”
Cô dụi mắt rồi nhìn người đối diện đang nói chuyện với mình. Dáng người cao gầy ấy, mái tóc màu hung đỏ ấy, đôi mắt màu cà phê ấy… đang nhìn cô không chút cảm xúc.
Cô sốc nặng, lấy 2 tay che miệng.
- Ơ! Tôi… tôi tưởng anh… anh… ở lớp chứ?- Cô lắp bắp.
- Tôi không có quyền ra đây hóng gió à?
- Anh… ở đây lâu chưa?
- Rồi!
- Lúc nào?
- Lúc em ra đây ngủ!
“Tính xem nào! 3 tiết học là 2 tiếng 15 phút! ૮ɦếƭ tiệt, hắn ngồi đây suốt ngần đó giờ ư? Trời ơi! Tôi muốn được chui xuống đất. Ông Thổ Địa ơi giúp con!”- Huyền Anh nhắm tịt mắt lại, môi mím chặt.
- Sao anh lại ra đây?
- Thích thế! Tiện thể xem ai đó đang tìm cách trốn tiết!- Anh lạnh nhạt nói.
Huyền Anh mím môi nhìn anh. Cô đâu biết rằng Duy hay cúp tiết để ra đây ngủ. Thảo nào khu này luôn luôn vắng người như thế, đâu phải cứ vào giờ học là vắng người.
Reng reng…
“Yê! Chuông lại 1 lần nữa giúp mình! Đỡ phải nhìn hắn nữa! May mà hắn không đánh hay làm gì mình. Phù may quá! Tốt nhất bây giờ chuồn cái đã! Đúng rồi!\\\\\\”
- Chuông rồi! Này, về lớp đê!- Huyền Anh reo lên thích thú.
- Sao lại cầm tay tôi thế?
-…
Huyền Anh giật mình quay sang nhìn. Cô vội thả tay anh ra và tự cốc vào đầu mình. Xấu hổ thật, cô chỉ mong có cái lỗ nào thật sâu để cô được chui vào đó mà thôi.
- Tôi nhầm… Xin lỗi anh nha!- Huyền Anh chạy nhanh về phía lớp mình.
- Này! Huyền Anh!
- Ơ Trang! Chưa về à?
- Ra đây mau lên! Trên lớp không có ai đâu!
- Tớ lên lấy cặp cái đã! Chờ 1 tý!
- Ê! Cặp cậu tớ đang cầm mà!
- Ôi! Cặp của tớ! Cảm ơn cậu!- Huyền Anh lao tới chỗ Trang đang đứng.
- Thôi! Về đi! Muộn rồi đó! Hôm nay sang nhà tớ nữa không?- Trang nháy mắt.
- Không! Tớ muốn cậu sang nhà tớ cơ!
- Hả???- Trang ngạc nhiên.
- Tối nay ở tập đoàn chị Vy sẽ ra mắt bộ sưu tập mới, rất đông người đến đó! Đi không?
- Woa! Thế á? Thích nhỉ? Nhưng liệu có được không? Fashion King không phải cứ muốn vào là vào được đâu!
- Ui dào! Tớ xin phép rồi! Được mà!- Huyền Anh nháy mắt.
- Vậy chiều nay chúng ta đi nha! Ha ha ha ha…
- Ok! Nào bây giờ khởi hành sang nhà tớ nào!
- Khoan đã! Tớ phải về nhà lấy quần áo, chả lẽ mặc đồng phục đi à? Người ta cười cho ૮ɦếƭ!- Trang nhăn mặt.
- Thế tớ sẽ đi cùng cậu! Mặc váy cho đẹp nàng ạ!
- Ui dào mệt! Cứ về nhà tớ trước đi đã!
- Sao cơ? 2 em phải mặc bikini á?
- Vâng! Khổ muốn ૮ɦếƭ đây!- Ngân và Vy thở dài.
- Ha ha ha ha ha ha…- Việt và Chi cười lớn.
- 2 người có bớt cười đi không hả? Vui lắm à?- Ngân hét lên.
- Vui chứ sao không? Để xem 2 người mặc cái đó trông như thế nào!- Chi lăn ra cười.
- Anh cũng muốn xem quá hà! Có khi anh phải đi mua ống nhòm mất. Anh sợ người ta chen chúc để mà xem 2 em biểu diễn ý chứ! Ha ha ha ha ha…- Việt cũng cười lớn chẳng kém.
- Cái gì mà chen chúc? Em cho 2 người 1 trận bây giờ!
- Người chị Ngân như con mắm ý, mặc bikini vào người ta mắng cho ૮ɦếƭ! Không ổn!- Chi xua xua tay.
- Anh lại muốn xem Ngân cơ! Anh thấy con gái càng gầy càng đẹp mà!- Việt phản bác.
- Con gái gầy xấu ૮ɦếƭ! Mập như em thế này còn đỡ. Sao anh lại có thể thích con gái gầy nhỉ? Hay là anh mập rồi nên thích con gái gầy để bù đắp cho mình? Ha ha ha ha…
- Chiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!- Việt hét lớn.
- Ơ! Em làm gì sai à?- Chi ngơ ngác.
- Anh Việt nói đúng đấy! Người gầy đẹp hơn người mập! Lêu lêu!- Ngân le lưỡi.
- Đấy thấy chưa? Anh bảo mà! Xời, anh hơi bị giỏi đấy!- Việt dương dương tự đắc.
- Thôi đi! Buồn nôn 2 anh chị! Ọe ọe!- Chi vuốt иgự¢ liên tục.
- Thôi 3 người ơi! Cho em xin 2 chữ “bình yên”! Khổ suốt ngày cãi nhau! Trên 20 tuổi hết cả rồi đấy!- Vy nhăn nhó.
- Dù sao anh cũng chúc 2 em tối nay làm thật tốt để bộ sưu tập này nhanh chóng được phát triển!- Việt cười nhăn răng.
- Vâng! Vâng! Cảm ơn ông anh tốt bụng!- Vy mỉa mai.
Còn Chi cứ cười không ngớt. Ngân thì ngớ người ra nhìn Việt.
***
- Cái này đẹp không?
- Xấu lắm! Cậu không hợp với màu hồng đâu!
- Thế cái này?
- Màu tím nhìn già quá!
- Thế màu này?
- Nhìn gớm ૮ɦếƭ!
- Thế cái nào bây giờ?
- A! Cái này đẹp này!
- Đâu? À cái đó hả? Tớ vứt xó suốt, có mặc đến bao giờ đâu!
- Đồ ngốc nghếch, hâm đơ! Cái váy đẹp thế này mà không mặc đến, phí của trời!- Huyền Anh nhăn mặt cầm chiếc váy lên ngắm.
Công nhận là đẹp thật. Váy liền màu trắng ngà có cổ tròn màu đen, dài đến gần đầu gối. Phần màu trắng trước иgự¢ hơi trễ xuống và có ren trắng kéo dài lên cổ áo. Trước иgự¢ áo có 1 chiếc nơ xinh xắn màu đen. Ở dưới còn có 1 cái dây vải dài màu đen để ngăn cách giữa áo và váy, được thắt nơ ở đằng sau lưng. Chiếc váy sẽ làm cho người mặc trở nên cá tính, phá cách mà không hề lỗi mốt mặc dù chiếc váy chỉ có đúng 2 màu đơn điệu là trắng và đen.
- Cậu mặc thì mặc chứ tớ không mặc đâu!
- Cậu phải mặc! Mấy cái kia toàn cái xấu thí mồ! Cái này đẹp mê li thế này thì lại vứt xó!
- Không! Có ૮ɦếƭ tớ cũng không mặc đâu!
- Này tớ bảo! – Nói thầm vào tai Trang – Có nhiều đại diện đến, mà toàn là con trai của giám đốc công ty này công ty nọ cơ, họ đẹp trai lắm đấy! Có cả ca sĩ Kindy nữa!
- Cậu điêu vừa thôi! Ra mắt bộ sưu tập mới thì có liên quan gì đến anh Kindy? Chỉ có nói dối trẻ con thôi à!
- Ai thèm điêu với cậu làm gì? Phải có vài tiết mục ca hát nữa chứ! Cứ biểu diễn không như vậy thì nhàm ૮ɦếƭ!
- Ai chả biết! Nhưng mà họ mời được anh Kindy sao?
- Sao lại không? Cậu hỏi buồn cười quá đấy! Fashion King nổi tiếng như vậy, có khi còn mời cả được Justin Timberlake đấy!- Huyền Anh kéo dài giọng.
- Jus… Justin Timberlake? Sao cậu biết tớ thích anh ý?
- Đương nhiên! Anh ấy cũng là thần tượng của tớ mà! Lạ gì cậu nữa! Mà tớ cũng thích anh Kindy đó!- Huyền Anh nháy mắt.
- Woa! Không thể tin được! Cậu có cùng sở thích với tớ!- Trang sung sướng reo lên.
- Hí hí! Tớ biết mà!- Huyền Anh nháy mắt.
- Đúng là bạn tớ có khác! Tớ phong cho cậu chức “bạn thân của Phương Trang”!
- Ha ha ha! Vậy à? Thế thì cậu mặc váy này đi nhé! Coi như ăn mừng cậu vừa phong chức mới cho tớ nha!- Huyền Anh giơ cái váy lên trước mặt Trang
- Ơ! Cứ nhất thiết phải mặc cái này à?- Trang xị mặt.
- Mặc đi mà! Năn nỉ đó!- Huyền Anh chớp chớp mắt nhìn Trang.
- Hứ!- Trang giật lấy cái váy rồi mang vào phòng vệ sinh thay.
***
Tại nhà Vy…
- Bây giờ đến lượt tớ!- Trang nhìn Huyền Anh với ánh mắt gian xảo.
- Này! Tôi không sợ cô đâu nha! Huyền Anh này hơi bị nhiều quần áo đẹp đó! Mặc cái nào cũng được hết à nha!
- Kể cả cái này à?- Trang giơ bộ váy ngủ 2 dây lên.
- Không tính cái đó! Chẳng ai mặc đồ ngủ đi xem biểu diễn cả!- Huyền Anh vội vàng giật lại cái váy.
- Sao toàn là đồ ngủ thế này? Cậu không có quần áo đi chơi à?- Trang ngạc nhiên.
- Có chứ sao không? Nhìn này!
Huyền Anh giơ số quần áo hay dùng để đi chơi cùng bạn bè cho Trang xem, cô sững sờ:
- Đây… đây là quần áo đi chơi của cậu ư?
- Ừ! Sao thế? Đẹp quá à?
- Đẹp cái đầu cậu! Toàn áo phông với quần sooc! Cậu đùa tớ đấy à? Chính cậu bảo đây là dịp quan trọng, phải ăn mặc đẹp cơ mà! Cậu định mặc cái này đi á?
- Ơ… thì tớ… Đây là tất cả quần áo đẹp nhất của tớ rồi! Kiếm đâu ra nữa?
- Ê! Nhìn kìa! Cái túi to đùng kia đựng gì vậy?
- Đâu?
- Đằng sau cậu ý!
Huyền Anh ngạc nhiên cầm cái túi nặng trịch đó lên.
- Chắc đây là của chị Vy! Mà đựng gì bên trong thế nhỉ?
- Ô ô ô nhìn này! Đây chẳng phải là mác của Fashion King sao?
- Hả? Fashion King?- Huyền Anh ngạc nhiên.
- Đây này! Hình vương miện to đùng ngay giữa mác này! Chắc chắn trong này có quần áo rồi! Mở thử ra đi!
- Điên à? Vô duyên thế? Nhỡ là khách hàng của chị Vy thì sao?
- Đã bao giờ chị ý mang đồ về cho khách thế này đâu? Hơn nữa đang trong giai đoạn ra bộ sưu tập mới, hơi đâu ra mà mang và giữ cho khách cơ chứ? Cậu phải động não lên chứ! Tớ nghĩ cái này là của chị Vy hoặc là… của cậu!
- Cái gì mà của tớ? Tớ có mua những cái này bao giờ đâu?
- Biết đâu bất ngờ! Mở thử ra đi xem nào!
- Đã bảo không là không! Không phải của mình thì mở ra xem làm gì?- Huyền Anh nhăn nhó.
- Cứ thử đi! Mở ra rồi gấp lại, không ai biết đâu! Nhanh lên! Chúng mình còn phải đi nữa! Nếu cậu không mở thì mình mở!- Trang vớ lấy cái túi to đùng đoàng đó và mở ra.
- Có gì thế?- Huyền Anh tò mò liếc vào.
- Woa! Toàn váy là váy! Đẹp quá!- Trang hét lên.
- Cái gì? Váy ư?- Lần này thì không phải là liếc nữa mà cô ngó hẳn vào xem.
- Toàn hàng đắt tiền! Khi*p, chục triệu đấy!
“Ơ! Đây chẳng phải là là chỗ váy mà Duy đã mua cho mình hôm nọ đây sao? Sao nó lại ở đây nhỉ? Mình đâu có nhận? Lạ thật!”
Huyền Anh chạy vội ra ngoài phòng khách. Trang thì vẫn đang mải ngắm nghía những chiếc váy đắt tiền mà Duy tặng cho Huyền Anh, chả để ý đến xung quanh.
- À! Cái túi đó hả? Chị cũng chẳng biết nữa! Sáng nay lúc em đi học thì có người đến đưa cho chị, bảo là đồ của Huyền Anh. Chị cứ tưởng là cô chú gửi cho em nên cứ thế nhận thôi! Em đã kiểm tra trong đó chưa? Là cái gì vậy?
- Không có gì chị ạ! Em chỉ hỏi thôi mà!
- Zời ạ! Làm chị hết hồn! Thôi chuẩn bị dần đi! 6 giờ là bắt đầu rồi đấy nhá! Nhớ đến sớm mà cổ vũ cho chị!
- Tuân lệnh!- Huyền Anh nói rồi cúp máy.
May là không nhìn thấy cái mác Fashion King. Huyền Anh thở dài bước vào trong.