Mèo Xù Ngốc Nghếch - Chương 19

Tác giả: Minh Kền

- Về thôi! Muộn rồi!- Duy giơ đồng hồ, nhắc nhở Huyền Anh vẫn còn đang nghịch nước dưới suối.
- Anh về trước đi! Ở đây thích quá! Tôi chưa muốn về!
- Vậy tý nữa bị làm sao… ráng chịu!
Cô khựng lại, ngước mặt lên thì anh đã đi được 1 đoạn khá xa rồi. Cô sợ hãi trèo lên rồi đuổi theo anh, miệng không ngừng la hét:
- Này Hoàng Bảo Duy! Đứng lại! Anh muốn tôi bị như thế lắm hả?
Anh không nói gì, tay đút túi quần, đôi chân thon dài vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Ngồi trong xe, cô lén quay sang nhìn trộm anh. Anh chẳng thèm quan tâm, mặt vẫn hướng về phía trước, tập trung lái xe.
- Này!
-…
- Khi nào lại đưa tôi đến đây nha!
-…
- Được không?
-…
Thấy Duy không trả lời, cô cũng chẳng dám hỏi thêm nữa, xị mặt quay ra chỗ khác, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài thông qua cửa kính của chiếc xe BMW hạng sang.
- Em thích nơi đó?
Huyền Anh ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
- Ừ!
- Tại sao?
- Vì nó rất đẹp.
- Đẹp như thế nào?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Mấy hôm nay anh bị gì mà toàn hỏi những câu dở hơi, biến thái như vậy? Chả lẽ anh không tự hiểu được là nó đẹp như thế nào sao?
- Có hoa oải hương, suối, căn nhà gỗ nhỏ xinh, nhiều lắm!
- Em thích hoa oải hương?
- Không! Tôi thích hoa bồ công anh!
Anh khựng lại, nắm chặt lấy vô lăng.
Hoa bồ công anh? Đó chẳng phải là loài hoa mà Linh cũng rất thích hay sao?
Sao họ lại có chung sở thích với nhau như thế?
Anh nhấn phanh, chiếc xe dừng gấp, Huyền Anh bị ngả người ra phía trước.
- Anh sao vậy?- Cô quay sang nhìn anh, mặt nhăn nhó.
Sau khi định thần được mình, anh lại tiếp tục phóng xe đi, vẻ mặt lạnh lùng như trước.
Thấy thế, cô cũng chẳng nói gì nữa. Họ cứ im lặng như vậy trong suốt quãng đường, chẳng ai nói gì, không khí rất căng thẳng và ngột ngạt.
Đến nơi, Huyền Anh xuống xe, cô e ngại nhìn anh.
- Cảm ơn anh!
- Có gì mà phải cảm ơn?
- Vì đã cứu tôi và vì đã… mua quần áo cho tôi!
- Trả ơn đi!
- Hả?- Huyền Anh ngơ ngác nhìn anh.
- Tôi muốn được trả ơn!- Duy nhấn mạnh từng chữ.
- Vậy… anh muốn tôi trả ơn như thế nào?
- Đơn giản thôi!- Nói rồi anh tiến đến gần cô, kề mặt mình sát vào mặt cô.
Cô vội đẩy anh ra.
- Tôi xin lỗi! Cái gì tôi cũng có thể đền anh được chứ cái này thì không thể!
- Em nghĩ tôi định làm gì?- Duy đút tay túi quần, nghiêng người nhìn cô.
- Thì… anh định…- Huyền Anh lắp bắp, 2 ngón trỏ chạm vào nhau để diễn tả cho anh hiểu.
- Không hiểu!- Duy lạnh lùng.
- Thì… như thế này này! – Lần này thêm cả động tác chu môi – Anh phải biết chứ, sao lại hỏi tôi?
Anh khẽ cười, Huyền Anh giật mình nhìn anh, tim cô đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười mỉm, trông anh lúc này rất đẹp trai, khác hoàn toàn so với kiểu lạnh lùng của anh mấy hôm nay.
Anh bắt đầu quay trở lại bộ mặt lạnh như băng, giọng anh trầm xuống:
- Muộn rồi! Tôi về! Chuyện trả ơn… sẽ đòi sau!
“Đúng là biến thái! Cái gì mà đòi sau? Trả ơn mà cũng phải đi đòi cơ đấy! Tên này càng ngày càng dở hơi!”- Cô nhìn anh, miệng lẩm bẩm.
Anh mở cửa bước vào xe, đôi mắt màu cà phê nhìn cô.
- Riêng em thì phải đòi!- Rồi anh phóng xe đi.
Huyền Anh đứng ૮ɦếƭ lặng nhìn theo chiếc BMW đang phóng với tốc độ… kinh khủng cho đến khi bóng chiếc xe chỉ còn là dấu chấm nhỏ phía cuối đường.
- Tên này ghê quá! Đọc được cả suy nghĩ của mình ư?
Cô nhún vai rồi mở cửa đi vào trong. Vy đang ngồi đó xem tivi, tay cầm hộp sữa.
- Chị Vy!- Huyền Anh gọi to.
Vy quay sang nhìn cô.
- Huyền Anh!- Vy hét lên, chạy ra chỗ cô.
- Sao vậy chị?- Huyền Anh ngạc nhiên trước thái độ bất ngờ của bà chị này.
- Mấy hôm nay chị chưa được gặp em! Em khỏi ốm chưa? Tay chân còn đau không? Trời ơi tím hết rồi này! Lần sau đi xe là phải cẩn thận nghe chưa? Ngã xe thế này chắc đau đấy nhỉ?- Vy nhìn những chỗ thâm tím trên tay, chân, mặt Huyền Anh mà xuýt xoa.
“Ngã xe? À! Chắc là Trang nói! Nàng đấy cũng thông minh thật đấy!”- Huyền Anh cười.
- Không sao đâu chị! Em đỡ nhiều rồi! Chắc chị bận lắm à? Tối qua Duy đưa… à em về nhưng không thấy chị ở nhà nên em sang nhà bạn rồi!
- Thật sao? Ôi chị xin lỗi! Hôm qua chị sang nhà 1 chị cùng cơ quan để tập dượt, tối mai là bắt đầu trình diễn cho bộ sưu tập mới rồi!
- Mai… mai ý ạ? Trời ơi sao chị không nói cho em sớm hơn? Mai cho em đi xem với!
- Chị không biết có được không nữa! Tại cũng có nhiều đại biểu lắm cơ!
- Đi mà chị! Em muốn xem!- Huyền Anh nũng nịu.
- Ơ kìa! Cái con bé này! Chị có phải chủ đâu mà! Em cứ làm như dễ được vào lắm ý!
- Sao lại không? Em xin anh Kevin là được chứ gì? Anh Kevin hào phóng, tốt bụng hơn chị nhiều!
- Á à! Em dám bảo chị không bằng hắn ư?
- Chị đồng ý đi mà! Chị tốt hơn anh Kevin, được chưa?
- Chị đã bảo rồi! Tập đoàn không phải muốn là vào tùy tiện được!
- Em không thèm nói với chị nữa! Em sẽ bảo anh Kevin!
Huyền Anh chạy đến cầm điện thoại bàn.
- Ơ nhưng mà… em không biết số anh ấy!
- Điện thoại em đâu?
- Mất rồi!
- Mất ư?- Vy ngạc nhiên nhìn Huyền Anh.
- Đọc cho em số anh ý đi!
- Không!
- Đi mà! Chị không muốn em đến à?
- Chị…
- Đi mà! Cho em đi!
Vy miễn cưỡng đưa điện thoại của mình cho Huyền Anh. Cô hớn hở đón lấy và tìm số của anh trong danh bạ.
- Âu dê! Em cảm ơn anh Kevin nhiều lắm lắm lắm lắm! Chỉ có anh là tốt với em thôi! Chị Vy chán ૮ɦếƭ!
-…
- Đúng rồi! Chị Vy đểu lắm anh ạ, toàn bắt nạt em thôi!
-…
- Em biết rồi! Em sẽ chuyển lời với chị ấy hí hí!- Huyền Anh cười tủm tỉm.
-…
- Em chào anh!
Cạch…
Vy từ ngoài bước vào.
- Anh ta nói gì mà em cười nãy giờ thế?
- Anh ấy cho em đi rồi! Lêu lêu!
- Hừ! Tên đó dễ tính quá nhỉ? Đúng là thấy gái đẹp thì sáng mắt lên!- Vy khoanh tay trước иgự¢, vẻ mặt bực bội.
- À anh Kevin còn bảo chị là đồ hâm, đồ ngốc, đồ keo kiệt, chỉ thích bắt nạt người khác.
- Cái gì?- Vy mở to mắt nhìn Huyền Anh.
- Anh ý bảo em chuyển lời như thế cho chị! Anh ý còn bảo mai chị phải đi làm sớm để chuẩn bị trình diễn!
Vy mím môi.
- Ừ chị biết rồi! Mai chị sẽ cho hắn 1 trận!
- Chị mà đánh anh Kevin, em sẽ không chơi với chị nữa! Em đi tắm đây!
- Không thèm! Hứ!
Huyền Anh vênh mặt đi vào trong phòng tắm.
“Cái con bé này!”- Vy lắc đầu, chép miệng.
- Này đồ đáng ghét kia! Sao hôm qua cậu không đi học hả? Cậu có biết tớ lo cho cậu đến mức nào không? Gọi điện thì toàn thuê bao, bực cả mình!
- Tớ xin lỗi! Điện thoại của tớ bị hỏng rồi! Hôm qua tớ mệt nên xin nghỉ, cậu thông cảm cho tớ nha!
- Hứ! Suýt nữa thì tớ dỗi cậu luôn rồi đó!
- Thôi mà! Tớ sai rồi!- Huyền Anh nũng nịu.
- Trời ạ! Sao cậu cứ dùng cái trò này để làm với tớ thế?
- Đơn giản vì tớ biết điểm yếu của cậu! Bị cái dễ thương làm cho mềm lòng!- Huyền Anh nháy mắt.
- Đúng là… tớ bó tay cậu luôn đó nha! Biết tớ như thế rồi thì cấm lợi dụng để làm việc xấu nghe chưa?
- Biết rồi thưa cô!- Huyền Anh cười.
- Ô ô nhìn kìa! Kia chẳng phải là Bảo Duy sao?- Trang chỉ ra ngoài cửa lớp.
Huyền Anh ngạc nhiên nhìn theo. Đúng là anh, người con trai với mái tóc hung đỏ, đôi mắt màu cà phê đang tiến vào trong lớp. Cô quay mặt đi, không dám nhìn. Thấy anh, bọn con gái trong lớp hét ầm hết cả lên như kiểu trời sắp sập vậy.
“૮ɦếƭ rồi! Sao hôm nay hắn lại đi học nhỉ? ૮ɦếƭ tiệt! Làm thế nào bây giờ? Mình không muốn ngồi cạnh tý nào cả! Ông trời ơi cứu con!”-Huyền Anh chắp 2 tay, mắt nhắm tịt lại, lẩm bẩm.
Nhưng đã quá trễ, anh đã đứng ngay cạnh cô, chậm rãi kéo ghế và ngồi đó. Theo phản xạ, Huyền Anh đứng bật dậy, cầm lấy cặp của mình.
- Tiết Địa này tôi sẽ ngồi cạnh Trang, anh ngồi 1 mình nha!- Huyền Anh cười gượng, định đi ra nhưng ngay lập tức tay cô bị anh giữ lại.
- Ngồi đây với tôi! Không đi đâu hết!- Anh nói nhưng không nhìn cô.
Cô ngạc nhiên nhìn anh đang giữ chặt lấy tay mình.
Anh trừng mắt nhìn cô như cảnh cáo rằng cô không nên chống lại anh.
Cô bặm môi, miễn cưỡng ngồi xuống. Anh gục mặt xuống bàn, tay kia vẫn nắm chặt lấy cô không rời. Cô lay lay tay anh:
- Này! Anh có thể thả tay tôi ra được không?
Anh không trả lời, coi như không nghe thấy. Anh càng nắm tay cô chặt hơn. Huyền Anh tự cốc đầu mình 1 phát.
“Trời ạ! Tự nhiên đi xin hắn làm gì nhở? Tuyệt thật, bây giờ nắm chặt hơn thì học kiểu gì đây? Điên mất!!!”
Huyền Anh ngại ngần ngó xung quanh lớp, nhìn cũng đủ biết là mấy cô bạn cùng lớp này đang muốn Gi*t ૮ɦếƭ cô như thế nào rồi, ánh mắt hình viên đạn của họ đều chĩa về phía cô và… bàn tay của cô đang bị Duy giam giữ.
Cô giáo bước vào, lớp của Huyền Anh bắt đầu tiết học đầu tiên của 1 ngày mới. May là có cô giáo, không thì không biết bao giờ cô mới thoát khỏi nhưng cô nàng hám trai kia.
Giờ ra chơi…
- Này! Đi xuống căng tin với mình không?- Trang hớn hở nhìn Huyền Anh.
Huyền Anh khổ sở chỉ vào tay trái của mình đang bị Duy nắm chặt trong suốt 2 tiết đầu, anh vẫn đang ngủ. Cô nhìn Trang 1 cách đáng thương, tia hi vọng nhỏ nhoi đang ập đến trong cô, mong rằng nàng bạn thân này sẽ giúp cô thoát khỏi tên biến thái đang ngồi cạnh mình. Nhưng ai ngờ…
- Woa, tình cảm quá! Thích nha!- Trang sung sướng vỗ tay reo lên.
Huyền Anh há hốc mồm nhìn Trang. Vậy là niềm hi vọng nhỏ bé khó khăn lắm mới vun đắp được giờ đã tan biến. Bạn bè thế đấy!
- Trời ơi! Cậu phải giúp tớ đi chứ! Tớ ૮ɦếƭ mất thôi!- Huyền Anh hét lên.
- Chịu thôi! Đứa khác thì còn được chứ riêng Duy thì tớ không dám làm gì đâu!- Trang nhún vai.
- Có tớ rồi mà! Cứu tớ đi! Xin cậu đó! Tớ đã phải khổ sở như thế này trong suốt 2 tiết Văn đó!
- Uầy, 2 tiết Văn cơ á? Wow, Duy giỏi à nha! Vậy thì tớ không phiền 2 cậu nữa, đi ăn đây! Phải đi ngay kẻo hết ra chơi mất! Ở đây vui vẻ nha!- Trang nháy mắt.
- Ơ kìa! Trang! Đừng bỏ tớ! Trangggggggggg!- Huyền Anh hét lớn.
Trang coi như không nghe thấy gì nữa, cô chạy nhanh ra khỏi lớp. Huyền Anh bất lực gục mặt xuống bàn.
“Không được! Mình không thể thua!”
“1 2 3…”- Cô đếm thầm.
- Yaaaaaa!
Cô rút mạnh tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh nhưng kết quả là… không rút nổi. Đây là lần thứ n cô cố thoát khỏi anh rồi nhưng toàn thất bại.
“Trời ơi! Tôi ૮ɦếƭ mất thôi! Tay tên này làm bằng đồng hay sắt vậy? Dùng sức không được, đành phải dùng mưu thôi!”
- Đói! Tôi đói!- Huyền Anh lấy tay kia lay lay Duy dậy.
Duy tỉnh dậy, nhìn cô.
- Thả tôi ra cho tôi đi ăn đi! Đói lắm! Sáng nay tôi đã ăn gì đâu!- Cô nhăn nhó.
Duy mở cặp ra, lấy trong đó 1 hộp sữa và đưa cho cô.
- Uống đi!- Rồi lại tiếp tục gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Cô run rẩy cầm lấy hộp sữa. Tên này ghê gớm quá! Lại còn sắp sẵn cả sữa cho mình nữa.
“Không ổn, không ổn! Cách này không được!”
- Tôi muốn đi vệ sinh!- Huyền Anh lại gọi Duy dậy.
- Không cho đi!- Anh lạnh lùng nói.
- Anh điên à? Anh có biết nếu cố nhịn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe như thế nào không?
Anh ngồi dậy, quay sang nhìn cô.
“Khà khà! Có hiệu lực rồi đây! Công nhận mình thông minh thật đấy!”
- E hèm! Anh thả tay tôi ra đi! Tôi cần phải đi vệ sinh, tôi sợ bị thận lắm!- Huyền Anh chớp chớp mắt nhìn Duy.
- Tôi đi cùng em!
Huyền Anh mở to mắt nhìn Duy. Đi cùng ư? Có đứa con trai nào lại đi vệ sinh cùng con gái không?
- Anh điên à?- Huyền Anh bật dậy, hét lớn.
Cả lớp nghe thấy tiếng hét liền quay sang nhìn, Huyền Anh đỏ mặt ngồi xuống.
- Đừng có đi cùng được không? Anh không thấy buồn cười à?
- Thì sao?
- Tôi đi 1 tý rồi sẽ quay lại! Chỉ 1 tý thôi! Thật đấy! Không trốn đâu!
- Thời gian tối đa là đến hết giờ ra chơi!
- Rồi ok! Chờ tôi nha!
Huyền Anh sung sướng chạy vọt ra ngoài để tránh Duy và cũng còn để tránh những ánh mắt Gi*t người của mấy đứa con gái trong lớp suốt 2 tiết đầu và cả bây giờ.
“Còn lâu tôi mới quay lại nhé! Đồ ngốc, mặt thì thông minh sáng sủa mà sao dễ bị lừa thế? Hôm nay mình sẽ cúp học, đến cuối giờ sẽ quay lại lấy cặp rồi về, sẽ không gặp phải hắn nữa! Đúng rồi! Càng nghĩ càng thấy mình thông minh!”
Reng reng…
“Chuông vào học rồi! Yê, trời đã giúp mình!”
Huyền Anh sung sướng chạy đến vườn hoa đằng sau trường, bây giờ đã vào học nên ở đó không có ai cả. Cô từ từ nằm lên chiếc ghế đá, nhắm mắt và ngủ 1 giấc thật ngon mặc dù ánh nắng ban trưa cứ chiếu vào mắt làm cô hơi khó chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc