- Nào nào nào! Tập trung mọi người ơi!
- Có chuyện gì vậy tổ trưởng?- Mọi người xúm lại, đồng thanh hỏi.
- Ngày mai là ngày ra mắt bộ sưu tập rồi! Mọi người đã hoàn thành xong hết công việc của mình chưa?
- Xong rồi thưa tổ trưởng!
- Tốt lắm! Tổ chúng ta rất giỏi!
- Tổ trưởng quá khen!
Mọi người vỗ tay bôm bốp để tự thưởng cho công lao của mình.
- Mà Ngân với Vy đâu rồi nhỉ?
- 2 cô ấy đi tập làm người mẫu rồi!- Việt nói.
- À đúng rồi! Nếu ngày mai thành công, tôi muốn khao tổ chúng ta 1 chầu karaoke. Đồng ý không?
- Woa! Karaoke!- Mọi người sung sướng hét ầm ĩ.
***
- Tốt! Tốt lắm! Cô thạo rồi đấy!- Ông Kiên vỗ tay bôm bốp.
- Thật ạ?- Vy sáng mắt lên.
- Vậy là ngày mai cô có thể biểu diễn 1 cách tự tin được rồi!
- Cảm ơn chú! Nhờ có chú mà tôi có thể đi được thế này! Và chị Ngân nữa!
- Không có gì!- Ngân cười mỉm.
- Vậy là xong rồi! Tôi không cần phải thuê thêm người mẫu nữa!
- Hả???- Ngân và Vy há hốc mồm nhìn ông Kiên.
- Chả đúng à? 2 cô thành thạo thế này rồi, cần gì phải thuê thêm nữa?- Ông Kiên tỏ vẻ ngây thơ không biết gì.
- Tại sao chú không nói sớm là chú có thể thuê thêm được người mẫu? Sao lại bắt chúng tôi khổ cực như thế này hả?- Vy hét lên.
- Ơ kìa! Sao lại trách tôi? Dù sao thì tôi cũng giúp 2 cô rèn luyện thân thể còn gì?
- Rèn cái gì mà rèn? Chúng tôi khổ sở lắm chú có biết không?
- Bình tĩnh nào! Những người mẫu đó được “thuê” sang công ty nhỏ bên Hàn Quốc hết rồi! Người ta mới thuê hết cách đây 5 phút trước.
- Chú nói dối!
- Thật mà! Thôi chịu khó đi!- Ông Kiên vỗ vỗ vào vai Vy và Ngân.
Ngân không nói gì còn Vy thì vẫn phản đối không ngừng.
- Tôi không tin, chú gọi điện cho người ta để tôi gặp xem nào!
- Tôi đã bảo người ta thuê hết rồi mà!
- Chú gọi đi! Tôi không biết đâu!- Vy hét lên.
Ông Kiên đành ngậm ngùi cầm di động gọi cho bên người mẫu rồi đưa máy cho Vy.
- Alô?
- Tôi là Ngô Tiểu Vy thuộc tổ 5 ở bên thiết kế trang phục và thống kê số liệu ạ!
- À vâng! Tôi có thể giúp gì được cho cô?
- Cho tôi hỏi… bên đó còn người mẫu không ạ? Cô cũng biết ngày mai là ngày ra mắt “Thời trang mùa hè” rồi mà!
- Rất tiếc, tất cả người mẫu đã sang Hàn Quốc thực hiện cho dự án ở công ty nhỏ rồi ạ!
- Hả? Tại sao lại thế?
- Ông Hoàng Kiên đã bảo chúng tôi sắp xếp lịch trình đưa họ sang Hàn Quốc 1 cách sớm nhất để thực hiện dự án bên đó!
- Chú Hoàng Kiên?- Vy liếc mắt sang nhìn ông Kiên đang cười rất đắc ý.
- Bây giờ có lẽ đã cất cánh rồi! Tối mai là đã phải ra mắt rồi ạ!
- Hừ! Thôi tôi biết rồi! Cảm ơn cô!
Tít…
- Thế nào? Tôi nói đúng không?
- Chuyện này do chú sắp đặt?
- Ơ kìa! Sao lại là tôi?- Ông Kiên ngơ ngác.
- Chị bên kia nói chú đã sắp xếp lịch trình cho họ sang Hàn Quốc. Sao chú không nói cho tôi hả?
- Thôi! Qua rồi! Chịu khó đi! Tôi xin lỗi! Tại lúc đó tôi không biết!- Ông Kiên vỗ vai Vy.
Vy không nói gì, mặt xị xuống.
- Thôi mà! Tôi sai rồi! Mỗi ngày mai thôi mà! Cô giúp đỡ tôi chút đi!
- Chỉ ngày mai thôi đúng không?
- Ừ! Chỉ đúng ngày mai thôi! Thề đấy!
- Sau ngày mai, tôi không còn phận sự gì nữa nhé!
- Rồi ok!
- Chị Ngân! Mình đi thôi!
- Ừ!- Ngân theo sau Vy.
Khi 2 người vừa đi khuất, Ông Kiên cầm lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Được rồi à?
- Vâng!
- Tốt lắm! Cảm ơn chú!
- Không có gì! Nhiệm vụ của tôi mà! Thích cô bé đó à?
- Hình như thế!
- Tôi biết ngay mà! Lạ gì giới trẻ bây giờ nữa! Thôi, tôi phải hoàn thành nốt 1 số công việc đây!
- Chào chú!
Ở đầu dây bên kia, người đó đan 2 tay vào nhau, khẽ nhếch mép cười.
***
- Mọi việc đã tiến hành đến đâu rồi?
- Đã xong hết rồi thưa giám đốc!
- Ừ! Được rồi! Anh có thể đi!
- Vâng!
Kevin ngồi trên chiếc ghế xoay, mệt mỏi ngả lưng ra đằng sau. Công việc mấy ngày nay khá bận rộn khiến anh chưa được nghỉ lúc nào. Ngày mai là ngày quan trọng nên mọi thứ cứ đổ dồn hết lên anh. Tuy là giám đốc nhưng anh lại là người phải làm việc nhiều nhất.
***
- Anh… có thể đưa tôi về được không?- Huyền Anh lí nhí.
- Chưa đến lúc!
- Cái gì mà chưa đến? Tôi phải về ngay mà! Mấy đêm nay đã không về rồi! Điện thoại thì bị hỏng, chị Vy sẽ lo lắng cho tôi!
- Chị Vy… không có ở nhà!
- Làm sao mà anh biết?- Huyền Anh nhíu mày.
Anh không trả lời, chỉ nằm đó, nhắm mắt lại 1 cách rất bình thản.
- Này, anh bị điếc à?
-…
- Thôi được rồi! Tôi tự về vậy!
Huyền Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, còn thì Duy vẫn nằm đó.
“Đồ điên! Đồ biến thái! Không đưa về thì cứ nói thẳng ra, còn bày trò ‘Chưa đến lúc’! Chưa chưa cái đầu anh ý! Hứ! Mình tự về là được chứ gì? Tại hắn mà mình lại phải nghỉ học hôm nay!”
- Cô đi về à?
Huyền Anh giật mình quay ra đằng sau, đó là bà Kim.
- À vâng! Cháu phải về đây ạ! Muộn rồi!
- Muộn gì đâu? Bây giờ mới 9 giờ sáng mà!
- Thôi ạ! Chị cháu đang chờ ở nhà! Cháu phải về ngay kẻo chị ấy mắng cháu ૮ɦếƭ!- Huyền Anh cười xòa.
- Tôi xin lỗi nhưng chưa được phép của cậu chủ thì cô không thể đi khỏi đây được!
- Sao lại thế???
- Đây là ý của cậu chủ, tôi không thể tiết lộ nguyên nhân! Phiền cô vào trong cho!- Bà Kim hơi cúi đầu, tránh ra 1 bên tỏ ý nhường đường cho Huyền Anh vào trong.
Huyền Anh tức giận lao vào phòng Duy.
- Anh làm cái trò gì thế hả? Có để cho tôi về không thì bảo?
-…
- Anh điếc à?
Cô vơ lấy 1 cái gối định ném vào người anh nhưng ngay lập tức tay cô bị anh giữ chặt lấy. Anh giật cái gối từ tay cô ném ra chỗ khác.
- Thả ra!
Duy không trả lời, anh nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu lộ cảm xúc, tay vẫn nắm chặt.
- Anh làm cái trò gì thế? Thả ra để cho tôi về!
- Ngoan ngoãn… ở lại. Không thì… đừng trách!
- Cái gì?- Huyền Anh mở to mắt nhìn anh.
Anh thả tay cô ra, đứng dậy bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, nhốt cô ở bên trong.
- Này! Thả tôi ra! Anh điên à? Thả tôi ra!- Cô đập cửa liên tục.
Anh không quan tâm, bình thản tiến về phía trước.
- Canh chừng! Nếu để xểnh, các người sẽ… biến mất.- Anh lạnh lùng nói, tiếp tục bước đi.
- Vâng thưa cậu chủ!- Đám người hầu cúi xuống, mặt ai cũng tái mét vì sợ.
Không làm theo lời anh thì chỉ có nước ૮ɦếƭ.
- Chiều nay đại diện của tập đoàn Luxury Style sẽ đến sớm thưa giám đốc!
- Chiều nay rồi ư? Sớm vậy à? Tôi tưởng là sáng mai mới đến chứ?- Kevin nói, vẫn giữ vẻ bình thản, lạnh lùng của 1 người lãnh đạo nghiêm khắc.
- Họ mới thay đổi lịch, sẽ đến sớm hơn so với dự định.
- Người đó là ai?
- Dạ! Tên anh ta là Ngô Gia Huy, năm nay 24 tuổi!
- Gia Huy – người đã làm cho nhiều công ty phải phá sản?
- Vâng thưa giám đốc! Hiện tại anh ta đang làm phó giám đốc cho tập đoàn Luxury Style! Mới đảm nhiệm tuần trước ạ!
- Tôi biết! Dự định bao giờ đến nơi?
- Khoảng 3 giờ chiều nay ạ!
- Được rồi! Anh có thể đi!
- Vâng thưa giám đốc.
Anh dựa người, đan 2 tay để ra đằng sau gáy.
“Có đối thủ rồi đây!”- Anh khẽ thở dài.
Rồi khóe miệng ai đó nhếch lên tạo thành 1 đường cong.
***
Trong khoang hạng sang của 1 chiếc máy bay, có 1 chàng trai mặc bộ vest sang trọng màu xám, mái tóc ngắn màu đen, đeo chiếc kính râm, 2 chân bắt chéo, tay cầm ly rượu vang đang nhìn ra bên ngoài.
- Thưa giám đốc, sắp hạ cánh rồi ạ!
- Nhanh vậy sao?- Người đó ngạc nhiên, nâng ly rượu nhấp 1 ngụm.
- Vâng! Giờ đã là 2 rưỡi rồi ạ!
- Được rồi! Việc tôi nhờ… ông đã làm cả rồi chứ?
- Vâng! Đã hoàn thành thưa giám đốc!
- Tốt! Vậy cứ theo kế hoạch mà triển khai!
- Vâng!
Đến nơi, người đó đứng dậy, đút tay túi quần và thong thả đi xuống, đằng sau có 2 tên vệ sĩ mặc áo đen rất to lớn.
Anh bước vào trong xe, dựa lưng vào, chân bắt chéo.
- Hôm nay mệt mỏi thật đấy! Đi suốt mấy tiếng đồng hồ!- Anh thở dài.
- Giám đốc đừng lo, tôi đã đặt chỗ ở khách sạn rồi ạ!
- Ừ!
- Giám đốc có cần về khách sạn nghỉ ngơi luôn không ạ?
- Không! Đưa tôi đến Fashion King! Tôi muốn gặp Kevin!- Anh chậm rãi tháo cặp kính râm, đôi mắt 1 mí màu xám tro hiện rõ mồn một.
Anh khẽ nhếch mép cười như đang toan tính một âm mưu nào đó.
“Đã lâu không gặp… phải không Kevin?”
***
- Woa! Vy thành người mẫu luôn rồi! Em giỏi quá! Mới có 2 ngày mà đã thạo thế này, chị phục em rồi đó nha!- Ngân nháy mắt.
- Em cũng không ngờ được! Bây giờ em có thể đi mà không sợ ngã mà cũng chẳng sợ đau!
- Em ngã nhiều, đau nhiều rồi thì đương nhiên phải quen rồi chứ!
- Ơ kìa! Ai bảo chị thế? Em vẫn còn ê ẩm đây này! Sướng gì đâu?
- Thôi dù sao đi được là tốt rồi! Chị trước kia phải khổ sở tận 1 tuần mới đi được, tại chân đau quá mà!
- Em cũng đau chân, nhưng nhẹ thôi! Hi hi!
- Cô Vy!- Tiếng tổ trưởng Hoàng từ đằng sau, trên tay ông cầm 1 xấp giấy tờ.
- Tổ trưởng?
- Hãy mang cái này cho giám đốc đi!- Ông Hoàng đưa xấp giấy tờ đó cho Vy.
- Hả???
- Tôi phải qua chỗ cánh gà sau sàn diễn có chút việc.
- Ơ nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, giám đốc bảo muốn gặp cô nên tiện thể tôi đưa cái này cho cô!
- Giám đốc muốn gặp… tôi á?- Vy chỉ vào mình.
- Ừ! Mang ngay nhé! Tôi phải đi đây!- Nói rồi ông Hoàng chạy vụt đi trông có vẻ gấp gáp lắm.
- Chị đi với em!- Ngân mỉm cười nhìn Vy.
- Cô Ngân! Vào trong này xem giúp tôi bộ chấm bi này cái! Nên cài cái nơ này ở chỗ nào?
- Chú tự đi mà xem! Sao lại nhờ tôi?
- Cái này cô biết mà! Nếu cô mà giúp thì tôi sẽ thiết kế riêng cho cô 1 bộ váy mà cô thích, được không?
- Thật á? Ok luôn! – rồi quay sang Vy – Em đi 1 mình đi nha! Chị vào đây chút! Phiền em! Hi hi!
- Chị thật là…- Vy lườm Ngân.
- Thôi mà! Em lên đưa giám đốc 1 tý thôi mà! Xong thì xuống đây với chị! Ok?
- Thôi được rồi! Em nể chị đấy!
- Rồi! Đi đi nhanh lên!
“Đúng là cái đồ… Bỏ mặc chị em thế này đây!”- Vy lẩm bẩm.
Cô tức giận lao thật nhanh đi.
Bỗng…
Rầm…
Cô ngã phịch xuống đất, tập giấy tài liệu theo gió bay tứ tung lộn xộn hết cả.
Cô bàng hoàng nhìn chỗ giấy xung quanh mình rồi từ từ ngước lên.
1 người con trai với bộ vest màu xám, tay đút túi quần, đôi mắt 1 mí màu xám tro đang nhìn cô, đằng sau anh vẫn là 2 tên vệ sĩ mặc đồ đen to cao. Cô ngồi dậy, nhặt chỗ giấy đó xếp lại thành 1 xấp như ban đầu rồi đứng dậy, cúi gằm mặt xuống, lướt nhanh qua anh.
- Đứng lại!- Anh ra lệnh.
Cô dừng lại.
- Cô không xin lỗi tôi?- Anh quay mặt lại nhìn cô.
“૮ɦếƭ tiệt! Tên ૮ɦếƭ dẫm nào thế này? Đang vội thì chớ! Trời ơi là trời!”- Cô bặm môi, nhắm chặt mắt lại.
- Cô có nghe thấy gì không?- Anh vẫn kiên nhẫn nhắc lại.
Cô từ từ quay đầu lại, nhìn anh.
“Ơ nhưng mà! Hắn nhìn thấy mình cơ mà! Đáng lẽ hắn phải tránh ra chứ nhỉ? Mình đâu có lỗi? Sao phải xin lỗi?”
Cô gật gật đầu cảm thấy mình đúng nên quay lưng đi, tiếp tục bước, coi như anh là không khí.
- Giữ cô ta lại!- Anh lạnh lùng ra lệnh cho 2 tên vệ sĩ.
Ngay lập tức, 2 tên vệ sĩ chạy tới cầm chặt lấy tay cô rồi kéo đến chỗ anh.
- Anh muốn gì?- Cô gắt lên.
- Xin lỗi mau!- Anh gằn giọng.
- Tôi làm gì sai à? Sao tôi phải xin lỗi anh?
- Cái gì? Cô đâm vào người tôi!
- Anh nhìn thấy tôi đang chạy nhưng không né, anh sai còn gì!- Vy gân cổ lên cãi.
- Cô…
Bỗng có tiếng chuông điện thoại, là của anh. Anh nhấc máy.
- Được rồi! Chờ tôi!
Anh quay sang nhìn cô 1 cách tức giận.
- May cho cô là tôi đang bận đó! Tôi sẽ còn tìm cô giải quyết! Đi!
2 tên vệ sĩ gật đầu “tuân lệnh” rồi thả tay ra, đi theo sau anh.
Vy đứng đó nhìn bóng anh đã khuất xa, lẩm bẩm:
- Đồ điên! Biến thái! Cái tên này mọc ở đâu ra thế không biết? Bực cả mình! Tìm thì tìm đê, tôi ngay đây này! Tôi sợ anh chắc? Hứ!
Rồi cô quay lưng, dẫm mạnh chân xuống đất tỏ vẻ tức tối.
- Anh tìm tôi làm gì?- Vy thở dài, mệt mỏi nhìn Kevin.
- Tập tài liệu đâu?
- Đây này! Anh không thấy tôi đang cầm à? Mắt anh bị lé à?- Vy giơ xấp tài liệu, gắt lên.
- Ơ kìa! Cô bị làm sao thế? Tôi hỏi tử tế!
- Tử tế cái gì mà tử tế? Anh có gì muốn nói thì nhanh đi! Tôi còn về có chút việc.
- Sao tài liệu lại lộn xộn hết lên thế này? Tổ trưởng Hoàng không sắp xếp theo trình tự à?- Kevin ngạc nhiên nhìn tập tài liệu.
- Ban nãy tôi đi thì va phải 1 tên biến thái nên giấy tờ bị như thế, được chưa?
- Tên biến thái?- Kevin nhíu mày.
- Anh không cần biết! Còn câu hỏi nào nữa không? Nhanh nhanh cho tôi cái!
- À! – Kevin ho nhẹ 1 tiếng – Cô vào làm người mẫu từ khi nào thế?
- Hả?- Vy sững sờ nhìn anh.
- Nhà thiết kế Kiên vừa gửi cho tôi danh sách người mẫu trình diễn cho bộ sưu tập mới vào tối mai, có tên cô và Ngân ở tổ 5. Thế này là thế nào?
- Cái này…- Vy lắp bắp.
- Cô thích làm người mẫu à? Sao không nói sớm? Tôi sẽ xếp cho cô 1 chỗ ngay mà!
- Xếp cái đầu anh! Chẳng qua là do thiếu người mẫu nên tôi và chị Ngân mới phải thay thế thôi!
- Thiếu người mẫu à? Gay nhỉ?- Kevin thở dài.
- Đúng rồi! Gay lắm ý! Hay là anh hãy tìm 2 người mẫu khác thay thế cho tôi và chị Ngân đi!- Vy lao đến lay lay tay áo Kevin.
- Cô hâm à? Đó không phải là nhiệm vụ của tôi!- Kevin giằng tay ra, nhăn nhó.
- Sao lại thế? Anh là giám đốc cơ mà! Cái này chỉ cần anh 乃úng tay phát là xong!
- Không! Tôi không liên quan đến mấy chuyện đó, cô bảo ông Kiên tìm người mà thay thế ý!
Nghe đến 2 từ “ông Kiên” thì Vy xụ mặt xuống.
- Sao thế?
- Nếu như chú Kiên thuê thêm được người mẫu thì tôi đã chẳng cần phải cầu cứu anh như thế này!
Kevin khẽ nhếch mép nhìn cô.
- Thế thì rất tiếc! Tôi không thể giúp được rồi! Cô và Ngân đành phải thay thế 2 người mẫu còn thiếu kia thôi!- Anh nhún vai.
Vy không nói gì, thất vọng nhìn anh.
- Thế thôi tôi đi đây! Chào anh!
- Khoan đã!
Vy sung sướng quay mặt lại.
- Sao thế? Anh sẽ giúp tôi tìm người mẫu thay thế à? Thật sao?
- Không! Tôi chỉ định hỏi cô xem… mấy giờ rồi thôi!- Kevin cười mỉm.
- Anh đúng là… đồ đáng ghét, biến thái, ૮ɦếƭ dẫm! Không thèm nói với anh nữa! Tôi đi đây!
Vy lao ra cửa và đóng sầm lại, khổ thân cánh cửa vô tội tưởng chừng như sắp rời ra.
Đằng sau cánh cửa đó, chàng trai với mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, đôi mắt màu cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, cười 1 mình.
***
- Vậy là… chúng ta sắp thành công?
- Đúng! Sớm thôi! Tập đoàn Fashion King sẽ phải phá sản nay mai. Không ngờ Kevin lại có thể sơ suất đến thế!
- Nhắc đến hắn, chúng ta phải cẩn thận. Kevin không phải hạng vừa đâu! Hắn đã thắng ngon lành vụ thầu của công ty xây dựng bên Đài Loan rồi đó!
- Thì đã sao? Lúc đó chỉ là may mắn thôi! Chẳng ai là may mắn mãi đâu! Lần này nhất định chúng ta sẽ thắng!- Chàng trai với mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt 1 mí màu xám tro lạnh lùng nhìn người đối diện, tay cầm ly rượu, khóe miệng nhếch lên.
- Gia Huy! Gì thì gì nhưng tên Kevin đó không dễ chơi đâu! Cậu có biết không?
- Biết chứ! Sao lại không?- Anh từ từ nhấp 1 ngụm, vẻ mặt bình thản.
- Cậu không sợ sao?
- Sao tôi lại phải sợ? Anh không nhớ sao? Chúng ta đang có 1 người rất trung thành cơ mà!
Rồi như hiểu ra gì đó, người đó nhìn anh, cười lớn.
- Phải rồi! Cậu giỏi thật đấy Huy à! Ha ha ha ha…
- Đương nhiên!- Anh cầm ly rượu, nhấp thêm 1 ngụm, ánh mắt sắc lẹm với nhiều toan tính, mưu mô ở phía trước, khóe miệng nhếch lên tạo thành 1 nụ cười bí hiểm.
“Kevin, địa ngục đang chờ mày đấy!”