- Vy! Chị tìm ra rồi!
- Tìm gì vậy chị Ngân?
- Chất liệu vải phù hợp với cái váy này! Vải cotton là hợp nhất!
- Đúng rồi! Vải cotton! Sao em không nghĩ ra nhỉ? Chị Ngân giỏi quá!
- Hí hí! Chị mà lị!
- Thôi đi! Xin người!- Việt bĩu môi.
- Sao anh lúc nào cũng trêu em thế nhở?
- Anh không biết! Thích thế!- Việt cười gian xảo.
- Hứ! Anh là đồ béo ú, xấu xí, đáng ghét!
- Cái gì? Anh mà xấu xí ư? Nói cho em biết ngày xưa anh là hotboy đấy! Chẳng qua bây giờ anh béo lên thôi!
- Em không tin! Hotboy gì ở anh cơ chứ! Đúng là dở hơi!
- Em… em…- Việt cứng họng.
- Khổ quá! Yên ắng được 1 lúc thì lại bắt đầu cãi nhau! 2 ông bà này…- Chi lườm nguýt.
- Thôi thôi! Mọi người tập trung vào làm việc đi! Sắp xong rồi! Còn 2 ngày nữa thôi đó!
- Vâng thưa tổ trưởng!- Ngân và Việt đồng thanh, mặt bí xị.
- Tổ trưởng, chúng ta đã xong phần chất liệu cho trang phục rồi! Giờ cần phải làm gì nữa?
- Mang mẫu mã và loại vải sang cho bên may vá!
- Tôi và Vy sẽ đi, tổ trưởng hãy giúp bên kia làm nốt các bản thống kê đi!- Chi lên tiếng.
- Được! 2 người cứ đi đi!
***
- Sao ạ? Thiếu… thiếu người mẫu ư?
- Thiếu rất nhiều, bộ sưu tập này phải cần tầm 12 người, bây giờ chúng ta mới có 10 người.- Nguyễn Hoàng Kiên, 45 tuổi, là nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Người chỉ huy và cũng là người đào tạo các nhà thiết kế nghiệp dư trở thành người giỏi nhất, chuyên gia tư vấn về làm đẹp, cách phối hợp trang phục, trang điểm, làm tóc,…
- Vậy… Những người mẫu kia đâu hết rồi? Thiếu có 2 người cũng không được sao hả chú Kiên?
- Không được! 2 người cũng cả là 1 vấn đề, phải trang điểm, làm tóc liên tục sẽ rất tốn kém và mất thời gian! Cần có đủ số lượng để không phải đi đi lại lại nhiều!
- Vậy… chúng ta phải làm sao? Còn 2 ngày nữa thôi!- Vy lo lắng.
Ông Kiên đi xung quanh Vy, nhìn cô 1 hồi lâu.
- Chú làm gì vậy?- Vy nhíu mày.
- Nếu từ giờ đến hôm đó mà không có ai để vào cho đủ số lượng 12 người thì cô và 1 người nữa sẽ phải làm người mẫu ngày hôm đó.
- Hả??? Chú nói gì?- Vy mắt chữ A mồm chữ O.
- Tôi thấy cô cũng khá cao, khuôn mặt ưa nhìn nên có thể thay thế được cho những cô người mẫu khác ở bên Hàn Quốc.
- Bên Hàn Quốc? Tại sao chú không gọi họ về đây?
- Không được! Về là mọi công lao của tôi đổ xuống sông xuống biển hết! Bây giờ cô hãy kiếm thêm 1 người nữa đi! Từ giờ đến 6 giờ tối phải xong ngay nha!
- Không! Tôi không thể làm thế được! Công việc của tôi không phải thế này!
- Chẳng còn cách nào khác đâu! Hãy vì công ty đi! Nếu dự án này mà hỏng thì thiệt hại lớn lắm đấy!
- Nhưng tôi không biết cách đi đứng, với lại còn 2 ngày nữa, tôi không thể làm được! Chú đừng bắt ép tôi!
- Không phải là tôi bắt ép, chúng tôi cần có cô. Nếu thiệt hại quá lớn thì dẫn đến chuyện phá sản đấy! Cô hiểu không?
- Phá sản ư?
- Ừ! Cô hãy giúp chúng tôi đi! Tập đoàn này sẽ mang ơn cô lắm!
- Nhưng…
- Về chuyện đi đứng thì cô cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô. 1 ngày thậm chí 1 tiếng tôi cũng có thể giúp cô đi lại mà không sợ bị ngã.
-…
- Không cần phải lưỡng lự nữa đâu! Coi như cô đồng ý rồi đấy! Bây giờ cô hãy kiếm 1 người nữa đi! Nhớ 6 giờ tối nay nhé! Thôi đi đi nhanh kẻo muộn!- Ông Kiên đẩy Vy ra khỏi phòng.
- Vy à! Chị nghĩ em làm người mẫu thì hợp đấy! Em đồng ý là đúng rồi!
- Chị!
- Chị làm sao? Chị chỉ nói đúng sự thật thôi hiểu không?
- Trời ơi! Kiếm đâu ra người nữa bây giờ?
- Thôi! Kiếm người để sau đi! Giờ phải về báo cáo với tổ trưởng chuyện thiếu người mẫu đã!
- Ok! Đi thôi chị!
***
- Sao? Thiếu người mẫu ư?
- Vâng! Thiếu đúng 2 người!
- Không ổn rồi! Thiếu 1 người đã là cả 1 vấn đề đó!
- Chú Kiên đã nói cho Vy làm người mẫu dự phòng đến hôm đó cùng với 1 người nữa.
- 1 người nữa ư? Biết kiếm ai?
- À! Chi biết 1 người!
- Ai?- Mọi người đồng thanh.
Chi liếc mắt sang nhìn Ngân đang giải quyết bảng thống kê để gửi cho nhà thiết kế Hoàng Kiên.
- À!- Đồng thanh tập 2.
- Đúng rồi! Ngân cũng khá cao, lại gầy, chuẩn đấy Chi ạ!- Việt tấm tắc khen.
- Chuyện! Em mà!- Chi vỗ иgự¢.
Nghe đến tên mình thì lập tức Ngân quay sang nhìn. Thấy ai cũng nhìn mình, cô lấy làm lạ.
- Sao mọi người nhìn tôi ghê thế?
- Ngân à! Để đó anh làm cho! Em đi cùng Vy đi!- Việt lên tiếng.
- Hả? Đi đâu?- Ngân thắc mắc.
- Chị Ngân à! Làm người mẫu cùng em nhé?
- Hả? Người mẫu???- Ngân ngạc nhiên.
- Đi mà chị! Chỉ có chị là đủ tiêu chuẩn thôi! Chị giúp em đi mà! Em đỡ phải tìm kiếm người khác vì em còn nhiều việc phải làm lắm!
- Chị không hiểu! Đi làm người mẫu là sao?
- Đi cùng em đi! Em sẽ giải thích cho chị!
- Ngân à! Cô nên đi cùng cô Vy đi! Hãy vì tập đoàn!
- Đúng rồi! Cố lên chị Ngân!
- Hả?- Ngân ngơ ngác, cô nàng vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
- Thôi! Nói chung chị cứ đi với em! Nhanh nào!- Vy cầm tay Ngân kéo đi.
- Hế lô! Mình nè! ! Cậu đã thấy đỡ hơn tý nào chưa?
- Mình đỡ nhiều rồi! Cảm ơn cậu!- Huyền Anh mỉm cười.
- Uống nước hoa quả đi nè! Tốt lắm đó!
- Woa! Mình thích uống lắm! Cảm ơn cậu nhiều nha!
- Hí hí! Không có gì! Cuối cùng cũng thấy cậu tươi được 1 chút!- Trang thở dài.
- Hả?
- Cả hôm qua mặt cậu cứ buồn buồn kiểu gì ý! Chẳng cười nhiều!
- Vậy sao?
- Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
- Không có gì đâu! Chuyện vớ vẩn ý mà!
- Chuyện gì thì chuyện, đâu đến mức phải như thế! Sống lạc quan lên, đừng có buồn như thế nữa, chẳng giải quyết được gì đâu! Đừng có như mình ngày xưa!
- Cậu ngày xưa?
- Chuyện dài lắm, khi nào mình sẽ kể cho cậu sau, giờ ăn uống nghỉ ngơi đi đã, tý còn sang nhà mình nữa cơ mà!
- Ừ nhỉ! Ok! Chờ mình chút nha!
***
Reng reng…
- Đi nào Vy!- Trang cầm tay Huyền Anh kéo đi.
- Từ từ đã! Mình đang bị đau chân mà!
- Ừ nhỉ sorry nha!
- Không sao đâu! Đi nào!
Trang đưa Huyền Anh đến nhà của mình. Sau chuyện công ty bố Trang bị phá sản thì nhà cô không còn được rộng rãi, trang hoàng như ngày xưa nhưng cũng không đến mức gọi là quá xập xệ.
- Vào đi, bố mẹ mình không có nhà đâu!
- Họ đi đâu hết rồi?
- Bố mình đi làm, còn mẹ mình thì đi chơi với bạn rồi!
- Vậy hả? Thế chúng ta tự nấu bữa trưa nha!
- Ok! Làm món mỳ Ý đi, mình rất thích ăn mỳ Ý đó!
- Mình không biết làm!
- Mình biết làm mà! Món tủ của mình đó! Mình làm món này hơi bị chuyên nghiệp! Cậu mà ăn cậu sẽ mê ly luôn!
- Vậy sao? Vậy thì đi mua nguyên liệu nha!
- Không cần phải mua, nhà mình có sẵn rồi!
- Thế à?
- Cậu chỉ việc ngồi chờ mình thôi!
- Nhưng chả lẽ mình không phải làm gì à? Cũng phải phụ giúp cậu chút ít chứ!
- Khỏi đi! Hôm nay mình muốn làm hết! Đầu bếp Nguyễn Phương Trang xin được mạn phép trổ tài làm món mỳ Ý cho cô Tạ Huyền Anh thưởng thức! Mời cô ngồi đây ạ!- Trang kéo ghế ra.
- Cảm ơn cô đầu bếp!- Huyền Anh mỉm cười.
- Không có chi thưa quý khách! Xin quý khách chờ tôi 1 tý ạ!- Trang cúi đầu rồi bước vào trong nhà bếp.
- Này nhanh lên nhá, không thì tôi sẽ bùng, không trả tiền đâu đấy!
- Yên tâm, chỉ 20 phút thôi thưa quý khách!
- Ok!
20 phút sau…
- Tèn tén ten!- Trang mang ra 2 đĩa mỳ Ý thơm phức, mùi thịt bò hòa quyện với mùi nước sốt làm Huyền Anh hít lấy hít để. Cái bụng đã kêu ghê lắm rồi giờ còn biểu tình dữ dội hơn.
- Woa! Thơm quá! Nhìn ngon ghê!
- Đã bảo đây là món tủ của mình rồi mà! Cậu mà ăn cậu sẽ thích luôn!
- Ăn nào!- Huyền anh giật cái dĩa từ tay Trang rồi xúc lấy mì cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Trang há hốc mồm nhìn Huyền Anh ăn.
- Từ hôm qua đến giờ mình có đến nỗi cho cậu ăn ít đâu nhỉ?
- Ừ, đúng rồi!- Huyền Anh vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
- Sao… cậu ăn như kiểu…- Trang mím môi, không thể nói được từ tiếp theo.
- À! Tại cậu nấu ngon quá nên mình không chịu đựng được. Cậu nấu món này ngon số 1!- Huyền Anh giơ ngón cái lên.
- Đấy mình bảo mà! Mình mà nấu thì chỉ có ngon trở lên thôi ha ha ha ha!
- Rồi rồi rồi, tôi biết cô giỏi rồi! Còn không? Mình ăn hết mất rồi!
Trang không tin vào mắt mình, đĩa mỳ Ý của Huyền Anh hiện giờ trống trơn trong khi cô chưa cho miếng nào vào miệng.
- Cậu… sao cậu… ăn.. nhanh thế?
- Ừ! Tại ngon quá mà! Còn không?
- Hết… hết rồi!- Trang lắp bắp.
- Chán thế! Chả bõ dính răng!- Huyền Anh xụ mặt.
Chả bõ dính răng? Cả 1 đĩa mỳ to đùng đoàng mà bảo là chả bõ? Trang đã phải nấu hết 1 gói mỳ ống, thậm chí cô còn sợ sẽ thừa vì 1 gói là dành cho 4 người ăn. Cô ước lượng chia ra cho Huyền Anh hơn nửa gói mỳ, còn mình thì chỉ ăn ít thôi vì cô đang trong giai đoạn giảm cân. Nhưng ai ngờ rằng Huyền Anh ăn hết đĩa mỳ đó rồi mà vẫn còn muốn ăn nữa. Trang thực sự kinh ngạc vì cô có thể ăn được nhiều như thế.
- Sao cậu nhìn mình như kiểu mình là người ngoài hành tinh thế?- Huyền Anh nhăn nhó.
- Vậy… vậy cậu ăn phần mỳ của mình đi, mình uống sữa trong tủ lạnh là được rồi!- Trang đưa đĩa mỳ của mình cho Huyền Anh.
- Hâm à! Cậu ăn đi! Mình chỉ ăn nếu còn thôi, uống sữa lúc đói không tốt đâu!
- Nhưng… cậu còn đói không? Có pizza đấy!
- Thôi mình không ăn nữa đâu! Ra xem tivi đây!
- Ừ! Kênh Cartoon Network là kênh 26 nhé! Giờ này chắc đang chiếu mèo Oggy rồi đấy!
- Mèo Oggy á! Đâu đâu? Điều khiển đâu?- Huyền Anh cuống cuồng đi tìm.
- Trên tủ cạnh tivi kia kìa! Khi*p, gì mà phản ứng ghê vậy nàng?
- Mình nghiện phim đó lắm lắm lắm ý!
- Đúng là… hâm! Lớp 12 rồi còn xem hoạt hình, đồ trẻ con!
- Thì sao? Kệ tôi!- Huyền Anh bĩu môi.
Trang nhún vai nhìn Huyền Anh rồi tiếp tục giải quyết bữa trưa của mình.
***
Bộp…
- Trời ạ! Không phải đi như thế! Cô phải giữ thăng bằng vào! Mấy cô người mẫu trước của tôi phải đặt lên đầu 4 quyển sách dày cộp lận. Cô đặt có mỗi 1 quyển thôi mà đã làm rơi rồi!
- Nhưng đôi giày này cao quá, gót lại nhọn nữa! Chú cứ làm như dễ lắm ý!
- Tôi biết là khó nhưng cô cũng phải cố gắng tập trung cao độ vào chứ!
- Tôi không quen đi giày cao gót. Từ trước đến nay tôi toàn đi giày bệt thôi! Làm sao tôi thích nghi được với đôi cao tận 10 phân này cơ chứ?
- Hôm đó sẽ phải đi đôi 15 phân đấy! Đi 10 phân thì người ta đuổi đi ngay!
- Thế thì tôi không làm được đâu! Nó quá sức đối với tôi!- Vy ném quyển sách vào người ông Kiên.
- Chẳng có gì gọi là quá sức cả! Chỉ cần cô đừng quá để ý đến đôi giày, hãy tập trung vào mục đích của mình là để biểu diễn bộ trang phục cao quý mà mình đang khoác trên người. Cô càng chú tâm vào đôi giày thì cô sẽ càng bị mất thăng bằng, ngã sẽ càng đau!
- Tôi sợ lắm! Ngày xưa tôi đã từng bị trẹo chân vì đi giày cao gót đấy chú biết không?
- Đấy thấy chưa? Cô càng để ý đến nó thì càng dễ ngã. Đơn giản vì cô sợ ngã, sợ bị trẹo chân phải không? Ai đi cái này mà chả có lúc bị trẹo chân? Cô đâu phải là trường hợp đầu tiên? Chính vì sợ sệt nên cô chẳng bao giờ khá lên được! Cô hãy nhìn cô Ngân kia kìa, đi rất thạo.
- Đơn giản là vì chị ý ngày nào cũng đi giày cao gót đi làm!
- Đấy! Vì thế nên cô ấy mới đi được thế kia! Vừa vào phát đã đi được ngay. Cố lên, đi giày cao gót không khó đâu! Nó làm tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ đấy! Cô thấy không? Ai đi cũng rất đẹp, chả lẽ cô lại không đi được? Người ta làm được thì nhất định mình cũng phải làm được chứ! Cô cũng là con gái cơ mà!
Vy lưỡng lự 1 lúc.
- Còn phải suy nghĩ gì nữa? Đi đi mau lên! Tôi sẽ lấy tạm quyển tạp chí mỏng mỏng này nhé, để cô đi cho dễ. Nào, thử đi! Nên nhớ là đừng tập trung vào đôi giày nhé. Cứ nhìn thằng về phía trước. Mà hôm đấy diễn thì đừng nhìn vào khán giả nghe chưa? Cô sẽ run đấy!
- Tôi biết rồi thưa chú!
- Đi thử đi! Tôi còn nhiều việc lắm!
Vy nhắm mắt lại, hít vào thở ra 1 lúc rồi nhẹ nhàng đứng dậy, đặt quyển tạp chí lên đầu. Cô bước đi chậm rãi, không để ý đến đôi chân đang từ từ di chuyển của mình, cô chỉ nhìn về phía trước và cố gắng đi sao cho quyển tạp chí không bị rơi xuống.
- Đúng rồi! Đúng rồi! Tốt lắm! Đi nhanh hơn chút nữa đi!
Vy đi nhanh dần, nhanh dần. Nhưng do đi nhanh quá nên cô bị mất thăng bằng, ngã về bên phải và tất nhiên quyển tạp chí cũng theo sau rơi xuống.
- Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!- Vy cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ông Kiên.
- Không đâu! Cô làm rất tốt! Tôi khen ngợi cô!
Vy ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn ông Kiên.
- Tôi… tôi làm tốt ư? Chú… chú không đùa tôi đấy chứ?
- Bây giờ đang giai đoạn gấp rút, tôi còn thì giờ để đùa với cô sao? Tốt rồi đấy! Chỉ cần đi nhanh hơn chút nữa là được! Bây giờ cô về phòng nghỉ ngơi đi, chiều tập tiếp. Có gì thì nhờ cô Ngân chỉ cho, tôi thấy cô Ngân rất có năng lực đấy!- Ông Kiên chỉ tay về phía Ngân.
- Vâng! Chào chú, tôi đi đây!
- Chào chú!- Ngân cúi đầu, lẽo đẽo chạy theo sau Vy.
- Này! Em thấy chị hợp làm người mẫu lắm hả?
- Em không biết! Có lẽ vậy!
- Hừ! Sao em chưa hỏi ý kiến chị mà đã lôi chị đi như thế hả?- Ngân trừng mắt nhìn Vy.
- Em xin lỗi! Tại em thấy chỉ có mỗi chị và chị Chi là con gái ở tổ mình. Mà chị Chi thì hơi mập, không hợp đâu, chú Kiên mắng em ૮ɦếƭ.
- Em sợ chú Kiên đến mức đó à?
- Không phải là sợ mà em lười đi sang chỗ khác tìm người thích hợp. Chị quá hoàn hảo còn gì, nhìn cũng xinh, chỉ mỗi tội hơi gầy thôi!- Vy nhún vai.
- Chị đã cố ăn nhiều rồi, bao gồm cả ăn vặt mà chẳng béo lên tý nào, chỉ có cao lên thôi!- Ngân thở dài.
- Không sao chị ạ! Em thấy thế này cũng khá đẹp mà!
- Ừ! Cảm ơn em! Thế chị sẽ tham gia cùng em nha!
- Nhưng mà em không đi được giày cao gót, cố gắng lắm mới đi được có chút xíu à!
- Chị sẽ giúp đỡ em. Yên tâm đi! Đi dễ mà! Thú thực thì ngày xưa chị cũng bị trẹo chân khá nhiều lần, đau lắm ý! Nhưng đi dần sẽ quen em à! Tý nữa chị dạy cho! Chỉ cần em đừng để ý đến là được!
- Chà chà! Chị Ngân giỏi à nha! Cái gì cũng biết! Em rất thích chị!
- Gớm gớm! Cảm ơn cô!- Ngân véo yêu Vy.
***
- Thôi muộn quá rồi! Tớ phải về đây!
- Mới có 7 giờ tối mà! Về sớm thế? Ở lại ăn tối với nhà mình đi!
- Mình xin lỗi! Mình phải về ngay lập tức. Mấy hôm nay không về rồi, mình sợ chị Vy sẽ lo lắng.
- Mấy ngày gì đâu? Mới có 2 ngày 1 đêm mà!
- Thế là cả 1 vấn đề rồi đó! Con gái không nên ngủ ở ngoài nhiều!
- Kệ chứ! Mình không làm gì bất chính là được mà!
- Thôi! Dù sao tớ vẫn phải về đây!
- Giờ này cũng tối rồi, cậu về 1 mình nguy hiểm lắm! Nhà tớ cũng khá xa so với nhà cậu mà!
- Không sao mà! Tớ đi bộ về được!
- Hay để tớ đưa cậu về nha!
- Khỏi đi! Tớ tự về được!
- Này! Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cậu phải gọi ngay cho tớ đấy nhé!
- Ừ! Yên tâm! Thôi tớ về đây! Chào cậu!
- Chào cậu!
Huyền Anh chậm rãi bước đi. Ngoài đường khá đông đúc, xe cộ, người đi bộ nườm nượp chen chúc nhau. Cô đến nơi đó, cánh đồng hoa bồ công anh – nơi mà cô hay ra đây khi có những chuyện buồn giấu kín trong lòng mà không thể nói ra. Nơi này rất ít người biết, cô có thể đứng 1 mình giữa cả 1 khoảng rộng lớn, la hét thỏa thích mà không ai hay biết. Cô ngồi 1 mình, tay cô cầm lấy 1 bông hoa bồ công anh rồi thổi, cánh hoa cứ hướng theo gió mà bay đi, bay rất xa, trôi nhanh vào trong khoảng tối bao trùm cả cánh đồng rộng mênh ௱ôЛƓ. Cô thích hoa bồ công anh lắm. Trông nó yếu đuối như cần sự bảo vệ từ 1 điều kì diệu nào đó. Cô tình cờ phát hiện ra được nơi này từ khi còn rất nhỏ. Nó đẹp, yên tĩnh, không ảnh hưởng gì đến bên ngoài. Nếu như muốn ở 1 mình thì đây là 1 nơi khá lí tưởng.