- Linh… Linh… Em ở đâu? Trả lời anh đi!- Duy mò mẫm trong bóng tối.
Chợt từ xa có ánh sáng nhưng rất mập mờ, huyền ảo. Duy chạy đến chỗ ánh sáng đó. 1 bé gái với đôi mắt to tròn trong veo mặc chiếc váy màu trắng đang đứng đó nhìn anh.
- Linh… Đúng là em rồi! Linh!- Duy lao tới.
Nhưng càng đến gần thì hình ảnh cô bé cùng thứ ánh sáng yếu ớt đó lại càng cách xa.
- Linh! Em sao vậy? Anh đây mà! Hoàng Bảo Duy đây!
- Anh đừng đến gần em!- Tiếng nói vang xa, bao trùm cả khoảng tối rộng lớn.
- Tại sao hả Linh? Em ghét anh rồi ư?
- Em xin lỗi! Em phải đi!
- Em đi đâu? Đừng bỏ anh mà Linh!
- Anh đừng mong em nữa! Em đã là của quá khứ rồi!
- Anh yêu em Linh à! Anh chỉ yêu em mà thôi!
- Anh đừng như vậy! Người còn sống không thể yêu người đã mất!
- Vậy thì anh sẽ ૮ɦếƭ cùng em, lúc đó chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!
- Anh chẳng thay đổi gì cả! Xin anh đừng như vậy! Anh hãy sống vì gia đình, vì tương lai của anh. Đừng vì em mà mù quáng nữa! Hãy quên em đi!
- Anh không thể Linh à! Anh không thể sống thiếu em! 8 năm qua anh đã rất khổ sở, em có hiểu cho anh không?
- Em biết… em biết! Nhưng em không thể… Em xin lỗi! Xin anh hãy quên em đi! Em… em đi đây!
- Không! Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!
Linh đã biến mất, ánh sáng đó cũng cùng Linh biến mất theo. Bây giờ xung quanh Duy chỉ toàn là bóng tối. Không 1 tiếng động. Xung quanh tối đen như mực, im lặng đến đáng sợ. Nhưng Duy không cảm thấy sợ. Đối với anh, nỗi sợ hãi lớn nhất là không còn được gặp Linh nữa.
- Không! Linh! Em ở đâu? Đừng trốn anh nữa! Linh! Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!- Duy gào thét nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng của khoảng tối vây xung quanh anh.
- Cậu chủ! Cậu chủ!
Tiếng gọi của bà Kim làm Duy tỉnh giấc. Anh lại mơ, mơ về cô ấy. 8 năm qua anh không ngừng nghĩ về cô và lời hứa của mình với cô.
- Cô Kim đó à?- Duy toát mồ hôi, mặt xanh xao, nhợt nhạt.
- Cậu chủ có sao không? Ban nãy cậu chủ uống say quá nên ngủ 1 mạch đến bây giờ!
- Mấy giờ rồi?
- 6 giờ tối rồi thưa cậu chủ! Đồ ăn tối chuẩn bị được mang lên đây ạ!
- Tôi không muốn ăn! Dọn dẹp hết đi!
- Em mà không ăn thì khỏi sao được chứ?
- Em không đói!
- Tại sao em lại như thế? Có chuyện gì xảy ra với em vậy?
- Anh không cần biết!
- Anh là anh trai em! Tại sao anh lại không cần biết?
- Là anh trai thì có liên quan gì cơ chứ? Các người đi ra ngoài hết đi! Để tôi ở đây 1 mình! Đừng có làm phiền tôi nữa!- Duy hét lên.
- Duy à!
- Anh đừng nói nữa! Anh cũng ra đi!
Kevin không biết phải làm gì, anh đành đi ra ngoài cùng bà Kim và đám người giúp việc. Anh rất thương Duy vì Duy là đứa em trai ngoan, luôn luôn nghe lời anh. Không những thế, những lúc buồn, vui, Duy luôn chia sẻ cùng Kevin, thế nên anh và Kevin rất thân thiết với nhau, luôn giúp đỡ nhau khi bố mẹ không có ở nhà. Chính anh cũng không thể hiểu được điều gì đã khiến cho Duy trở nên như thế này.
- Tý nữa lại tiếp tục mang đồ ăn lên cho nó!- Kevin ra lệnh.
- Vâng thưa cậu chủ!
Duy ngồi trong phòng tối 1 mình, cứ mỗi lần gặp mưa hay ở trong bóng tối là anh lại nhớ về ngày ấy. Anh ghét mưa, rất ghét. Anh nhớ lại cái ngày đó, vì mưa mà anh đã chậm trễ, vì mưa mà anh không bao giờ được thấy nụ cười ngây thơ, trong sáng ấy nữa. Mãi mãi không bao giờ. Cả đôi mắt to tròn cũng đã khép lại trước khi anh đến.
8 năm trước, sau cái ngày định mệnh ấy, Duy chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết ngồi 1 chỗ ngắm nhìn con 乃úp bê mà Linh tặng. Càng ngày anh càng gầy gò, ốm yếu hẳn đi. Nhờ có Kevin quan tâm giúp đỡ mà anh như có động lực để vươn lên. Tuy vậy nhưng anh vẫn chờ, vẫn đợi Linh quay về cho đến bây giờ. Khi anh lên cấp 2, đầu cấp 3 thì nỗi nhớ cũng đã nguôi đi phần nào, anh cũng sống lạc quan hơn, không còn khép kín nữa. Nhưng khi anh gặp Huyền Anh thì cái quá khứ đau buồn ấy lại hiện diện trong giấc mơ của anh. Và rồi mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc hóa ra nó mới chỉ bắt đầu.
Cạch…
- Xin chào quý khách!
- Có Ngọc ở đây không?
- Chị ấy đang ở trong phòng khách ạ! Anh tìm chị ấy có việc gì không ạ?
- Có việc hệ trọng! Tôi là bạn cô ấy!
- Vậy mời anh vào!
- Cảm ơn!
Cộc cộc cộc…
- Mời vào!
Cạch…
- Chào em!
- Ở đây không có cắt tóc nam!- Ngọc lạnh lùng nói.
- Tôi biết! Tôi không tới đây để cắt tóc!
- Vậy anh tới đây làm gì?
- Tôi đến đây vì có chuyện muốn nói với em!
- Chuyện gì?
- Em có thể đi chơi với tôi được không?
- Đi chơi?- Ngọc ngạc nhiên.
- Ừ!
- Không được!
- Tại sao?
- Tôi còn bận việc ở cửa hàng. Không có thời gian đi chơi với anh!
- Tôi đâu có thấy khách hàng? Em bận gì chứ?
- Kể cả không bận thì tôi cũng không đi đau!
- Tại sao?
- Vì tôi không thích anh!
- Em…
- Tôi làm sao? Nếu anh đến đây chỉ để nói những chuyện vớ vẩn đó thì mời anh về cho! Tôi không rảnh!
- Đây đâu phải chuyện vớ vẩn?
- Thế thì tôi không đi! Ok? Tôi không thích đàn ông con trai các anh, tôi chỉ thích con gái thôi!
- Cái gì?- Long ngạc nhiên.
- Thế nên anh mời tôi đi đâu cũng vô ích. Mà sao anh nhiều chuyện thế? Anh có về không thì bảo?
- Ôi chán quá! Tôi đang định trả em cái này nhưng vì em cứ đuổi tôi đi như thế thì tôi đành cầm nó về thôi!- Long giơ chiếc vòng cổ hình trái tim bằng kim cương mà hôm trước Ngọc cho Vy mượn để đi dự tiệc sinh nhật anh.
- Cái này… Anh lấy nó ở đâu?
- À! Cái này á? Kevin nhờ tôi trả em nhưng nếu em cứ khăng khăng đòi tôi về thì tôi không trả nữa, đành phải về thôi! Chào em!- Long quay lưng bước đi.
- Khoan!
Long chỉ chờ có thế. Anh vui lắm nhưng vẫn giả bộ lạnh lùng.
- Sao? Tôi quên gì à?- Long quay đầu lại.
- Trả tôi cái đó đi! Nó là của tôi! Tôi sẽ đưa tiền cho anh!
- Tôi không cần! Tiền thì tôi không thiếu! Em nên nhớ nhà tôi và nhà thằng Kevin ngang ngửa nhau!
- Trả mau lên!- Ngọc gằn từng chữ, mắt hằn lên những tia đỏ.
- Tôi không trả!
Ngọc đến gần Long và định đấm cho anh 1 phát nhưng ngay lập tức tay cô đã bị anh tóm lấy.
- Đừng như thế! Em nghĩ em có thể đánh được tôi ư?
- Bỏ ra!
- Em vẫn còn yếu ớt lắm! Đã vậy nếu em muốn lấy lại sợi dây chuyền này thì ngày mai hãy thu dọn đồ đạc và sang nhà tôi! Tôi muốn em làm giúp việc cho tôi!
- Cái gì?
- Tôi muốn xé toạc cái vỏ bọc ”con trai” của em ra! Đừng trốn mãi nữa! Hãy sống với đúng giới tính của mình đi! Em nghĩ em có thể đánh lừa được tôi sao?
- Không được! Tôi không sang đâu!
- Đừng cứng đầu như thế! Cửa hàng thì tôi có thể thuê người đến làm hộ mà! Sợi dây chuyền hiếm như thế này mà mất thì tiếc lắm!
- Anh…
- Nhớ mai đấy! Sợi dây chuyền này… tôi sẽ giữ hộ em! À còn đôi giày thì tôi sẽ để ở ngoài cho em! Thôi tôi về đây! Chào em!
Long chậm rãi bước đi để lại Ngọc với bao sự tức giận.
”Sao thế này? Mình là con trai cơ mà! Sao lại không thể đánh nổi hắn cơ chứ? Không được! Mình quyết không để hắn thuyết phục dễ dàng như thế!”
”Hừ! Em nghĩ em có thể hạ được tôi ư? Riêng em thì không thể dùng lời nịnh nọt được! Tôi càng ngày càng thích em rồi đấy! Em thật là thú vị!”- Long nhếch mép cười.
***
Sáng hôm sau, Huyền Anh đi học. Tâm trạng của cô bây giờ cũng chẳng khác hôm qua là mấy. Cô ít nói hẳn đi, cười cùng hạn chế. Tuy vậy nhưng 3 tiết học đầu tiên cô đều tập trung nghe giảng và rất chăm chỉ học. Có lẽ đối với cô, học có thể giúp quên đi ưu phiền vì một khi đã tập trung học thì chẳng còn để ý gì đến những cái vớ vẩn xung quanh nữa.
Giờ ra chơi…
- Huyền Anh à! Mấy hôm nay cậu sao vậy? Cậu đau ở đâu à?
- Không!
- Vậy thì đi xuống căng tin với mình không?
- Ừ! Cũng được!
Huyền Anh cùng cô bạn mới quen đi xuống căng tin lót dạ vì sáng nay 2 người đều chưa ăn gì.
- Sao mặt cậu buồn thế?
- Hả? Mình á? Tớ đâu có buồn!
- Mắt cậu… thâm tím hết lên rồi kìa!
- Thế hả?- Huyền Anh vội lấy tay che đi mắt mình.
- Đêm qua cậu thức làm bài tập à?
- Ừ!
- Cậu học hành ít thôi! Học nhiều ốm đấy! Cậu ăn gì để mình lấy cho?
- Mình ăn gì cũng được!
- Vậy cậu ăn giống mình nha!
- Ừ!
- Chờ mình chút!
5 phút sau, khay đồ ăn đầy ắp được mang đến.
- Cảm ơn Trang!- Huyền Anh cầm lấy 2 cái bánh và chậm rãi ăn.
- Tại sao hôm nay Duy lại không đi học nhỉ?
- Duy nào?- Huyền Anh ngơ ngác hỏi.
- Bảo Duy ngồi cạnh cậu ý!
- Ơ mình có ngồi cạnh ai à? Mình tưởng mình ngồi 1 mình chứ nhỉ?
- Cái cậu này… Chắc do cậu thức khuya quá nên đầu óc có vấn đề rồi! Cậu không biết thì thôi… Cái hôm mà cậu nghỉ ý, Duy chẳng học hành gì cả, lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa lớp như kiểu chờ ai ý, ra chơi thì cậu ta chạy ngay xuống dưới, đứng ngay trước cổng trường, cứ đi đi lại lại mãi. Duy từ trước đến nay có như thế đâu. Lạ thật đấy!
- Vậy à? Mình không quan tâm!- Huyền Anh vẫn bình thản ăn bánh.
- Cả trường này chắc có mỗi cậu là không thích Duy nhỉ? Lớp mình và các lớp khác thích Duy lắm đó!
- Ừ! Kệ họ chứ! Không liên quan đến mình! Mà mình không theo đuổi những cái đó!
- Theo đuổi gì đâu? Chỉ là thích thôi mà! Nhưng phải công nhận là Duy rất đẹp trai, lại học giỏi, nhà giàu. Con trai như thế ở đất Hà Nội này hiếm lắm đó!
- Xì! Chắc gì đã hiếm? Chẳng qua do cậu chưa gặp thôi!
- Woa! Cậu gặp rồi sao? Mình ngưỡng mộ cậu quá!- Trang sáng mắt lên.
- Chưa! Nhưng mình đảm bảo là có rất nhiều! Thôi mình lên lớp đây! Cảm ơn cậu đã mang đồ ăn cho mình!- Huyền Anh lạnh lùng đứng dậy.
- Ơ! Mình chưa ăn mà! Chờ tớ với!- Trang cầm bánh và sữa chạy đuổi theo Huyền Anh.
Khi Huyền Anh và Trang đang đi lên trên cầu thang thì ngay lập tức có 1 đám con gái xúm đến chặn đường cô.
- Mày là… Tạ Huyền Anh học lớp 12A đúng không?- Đứa con gái đứng đầu đám học sinh đó vênh mặt lên hỏi Huyền Anh.
- Phải!- Huyền Anh bình tĩnh đáp.
Nhỏ đó đến gần Huyền Anh, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Nhưng ngay lập tức tay cô ta bị hất ra bởi Huyền Anh.
- Huyền Anh à!- Trang lao đến chỗ Huyền Anh nhưng ngay lập tức cô bị giữ lại bởi đám con gái ấy.
- Nhìn đâu có xinh nhỉ? Nhưng mà được anh Duy để ý thì quả thật hơi đáng lo ngại đấy!
- Anh Duy?
- Còn giả bộ à?
- Chẳng có gì là giả bộ cả! Tao không quen ai tên là Duy cả! Chúng mày vì 1 thằng con trai mà đến đây để gây chuyện với người khác mới gọi là đáng lo ngại.
Chát…
Cái tát giáng xuống 1 bên má của Huyền Anh.
- Huyền Anh!- Trang hét lên.
- Mày còn dạy đời bọn tao nữa cơ à? Quả thật từ bé đến giờ tao chưa bao giờ thấy thể loại gần ૮ɦếƭ đến nơi rồi mà vẫn già mồm được như mày!
Huyền Anh không nói gì. Cô chẳng tức giận hay ngạc nhiên khi bị lãnh trọn cả 1 cái tát mạnh như thế. Có lẽ cô đã biết trước được chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
- Thế nào? Đau phải không? Đấy chỉ là mở màn thôi! Lúc đầu tao thấy mày có khí thế lắm cơ mà! Sao bây giờ không dám làm gì? Mày sợ à?
- Tao không muốn để bạn tao bị liên lụy!
Trang nhìn Huyền Anh. Cô khóc, khóc vì người bạn mới này. Học ở đây đã 2 năm rồi nhưng chưa bao giờ cô tìm được 1 người bạn tốt thực sự. Họ chỉ lợi dụng tiền của cô, hết lời nịnh nọt, bênh vực cô. Cô đã nghĩ rằng mình có những người bạn tốt, luôn hết lòng vì mình. Nhưng khi công ty của bố cô bị phá sản do nợ nần thì những người bạn cô cho là thân ấy đã không còn xung quanh cô nữa. Họ hại cô, họ nói hết những bí mật thầm kín mà cô đã nói với họ ra cho cả lớp, và dần dần là cả trường. Cô không còn được mọi người yêu quý nữa, họ xa lánh, tẩy chay cô. Và bây giờ, Huyền Anh – 1 người cô mới quen chưa được bao lâu – lại là người đứng ra bảo vệ, không muốn vì mình mà liên can tới cô. Đây mới thực sự là 1 người bạn tốt.
- Chà chà! Dũng cảm quá nhỉ! Tao cảm động quá à! Vậy thì để xem mày cứng rắn được bao lâu! Chúng mày đâu? Xông vào đánh nó cho tao!
Ngay lập tức cả đám con gái gồm 4 5 người chạy đến đánh Huyền Anh. Người thì tát, người thì giật tóc còn người thì đạp. Họ cứ làm như vậy liên tục. Huyền Anh không chống cự, cô cứ để yên, mặc cho họ muốn làm gì thì làm. Cô đau lắm, đau khắp mình mẩy, chẳng thể cử động được nữa. Cô thấy mắt mình mờ đi, rồi dần dần cô nhắm mắt lại và nằm phịch xuống.
- Chị Dung! Nó ngất rồi!- Tiếng 1 đứa con gái vang lên.
- Cái gì? Ngất rồi ư?- Đứa con gái cầm đầu tên Dung ngạc nhiên.
- Chạy thôi! Nhanh lên chúng mày!
Họ kéo nhau chạy ra khỏi đó và về lớp học của mình, bỏ mặc Trang đang khóc thét lên và Huyền Anh đang bất động nằm đó.
- Tỉnh lại đi Huyền Anh! Tỉnh lại đi! Mình xin cậu đấy!- Trang lay lay Huyền Anh dậy, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Trang gọi rất nhiều lần nhưng vô ích, Huyền Anh vẫn không mở mắt, người cô thương tích đầy mình. Trang cảm thấy day dứt vì đã không giúp đỡ được bạn mình, chỉ biết đứng đó nhìn Huyền Anh bị đám con gái kia đánh cho đến ngất. Cô đưa Huyền Anh vào phòng y tế.
“Mình xin lỗi cậu! Mình là 1 người bạn tồi đúng không? Và… cảm ơn cậu… vì đã bảo vệ cho mình!”
***
Huyền Anh tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, toàn là màu trắng, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến cô cảm thấy buồn nôn. Cô ghét màu trắng, vì màu trắng là màu của tang thương, ૮ɦếƭ chóc. Chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ làm cô khó chịu rồi.
- Cậu tỉnh rồi à?- Trang bước vào, trên tay cầm 2 hộp đựng cơm.
- Ơ! Trang! Đây là đâu?
- Đây là phòng y tế trường mình!
- Phòng y tế ư?- Huyền Anh hoảng hốt.
- Sao vậy?
- Mấy giờ rồi?
- Bây giờ là 6 giờ tối rồi! Cậu ngất từ lúc trưa đến bây giờ đấy!
- Sao? Từ trưa á? ૮ɦếƭ rồi! Thôi mình phải về nhà đây!- Huyền Anh tung chăn nhảy xuống giường.
- Cậu phải ăn rồi uống thuốc đã! Cậu không thấy đau à?
- Có! Nhưng mình phải về bây giờ! Mình sợ chị Vy sẽ lo lắng!
- Cậu đừng lo! Nếu chị ấy có gọi điện thì mình sẽ xin phép chị ấy! Bây giờ cậu cần phải ở lại đây, không đi lại nhiều được đâu!
- Nhưng mà…
- Yên tâm đi! Có mình ở đây rồi! Mình sẽ chăm sóc cho cậu!
- Cảm ơn cậu!
- Chúng mình là bạn của nhau mà! Có gì phải cảm ơn chứ! Mình mới là người phải cảm ơn cậu đó! Thôi ăn cơm kẻo nguội mất!
- Ừ!