Mèo Xù Ngốc Nghếch - Chương 12

Tác giả: Minh Kền

Tại 1 cánh đồng hoa bồ công anh, 1 cậu bé có đôi mắt màu cà phê chừng 10 tuổi đang đứng cạnh 1 cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xắn, khuôn mặt cô bé thoáng chút buồn.
- Anh à! Em… em sắp đi rồi!
- Em đi đâu?
- Em phải sang Mỹ cùng bố mẹ.
- Tại sao?- Cậu bé mất bình tĩnh.
- Bố mẹ bảo em sẽ phải sang đấy học đến hết đại học mới quay trở về. Tháng sau em đi rồi!
- Không được! Em không được đi!
- Em không thể tự quyết định được! Bố mẹ em bắt em như vậy mà! Anh yên tâm đi! Em hứa với anh: Khi em trở về Việt Nam thì em sẽ lấy anh làm chồng.
- Thật không?
- Thật!
- Không nói dối chứ?
- Không! Em muốn được lấy anh để được mặc áo cô dâu giống mẹ em ngày xưa. Em mà mặc váy cô dâu thì sẽ đẹp lắm anh nhỉ?
- Ừ! Lúc đó em sẽ là đẹp nhất!- Cậu bé mỉm cười.
- Ơ! Hoa bồ công anh này! Đẹp quá! Em thích hoa này lắm!
Cô bé sung sướng chạy đến cầm lấy 1 bông hoa. Gió thổi nhẹ làm cánh hoa bay xa trong không gian vô định tràn ngập ánh nắng.
- Đẹp quá! Nhưng sao cánh hoa lại mỏng manh thế nhỉ? Thổi tý là bay!- Cô bé phụng phịu.
- Ừ! Vốn dĩ loài hoa này là như vậy, yếu ớt lắm! Thế nên em cũng phải mạnh mẽ lên, đừng có như nó nhé!- Cậu xoa đầu cô bé.
- Em biết rồi! Anh cũng phải như thế nữa!
- Anh là con trai mà, đương nhiên phải mạnh mẽ rồi!
- À! Em có cái này cho anh!
Cô bé mở cặp sách, lấy ra bên trong 2 con 乃úp bê xinh xắn, 1 con 乃úp bê có mái tóc màu vàng được tết 2 bên, mặc chiếc váy màu vàng chấm bi trắng và đi đôi giày màu hồng nhạt có đính nơ. Còn con 乃úp bê kia là con trai, mái tóc màu nâu, đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh nước biển quay ngược ra sau, mặc chiếc áo màu trắng có hình đầu lâu đen ở giữa và quần ngố rộng thùng thình dài quá đầu gối, chân đi giày thể thao đen cổ cao.
- Anh không chơi trò của con gái!- Cậu bé xua tay.
- Đây không phải là trò của riêng con gái, con trai cũng chơi được mà!
- Nhưng anh không thích!
- Ai bắt anh chơi đâu?
- Thế em mang 2 con 乃úp bê này ra đây làm gì?
- Anh cầm con này còn em sẽ cầm con này!- Cô bé đưa cho cậu bé con 乃úp bê nữ, còn mình thì cầm con 乃úp bê nam.
- Tại sao mỗi người lại phải giữ 1 con?- Cậu bé nhíu mày.
- Anh hãy nghĩ rằng con 乃úp bê đó là em khi mà em đi Mỹ. Em cũng vậy, coi con này là anh. Như thế thì chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau và mãi mãi bên nhau!
- À! Hóa ra là vậy!
- Thế là từ nay anh sẽ không còn buồn khi thiếu em nữa! Con 乃úp bê này đẹp trai quá! Trông giống anh thật đấy!- Cô bé tấm tắc khen.
- Đương nhiên! Còn con này không giống em!- Cậu bé chỉ vào con 乃úp bê mình đang cầm trên tay.
- Không giống ư? Em phải chọn mãi đấy! Em cố gắng chọn cho thật giống em để mình còn dễ hình dung ra nhau mà! Sao lại không giống nhỉ?
- Vì em trông ngố lắm! Xấu hơn con 乃úp bê này! Em chọn kém quá! Lêu lêu!
- Anh dám chê em à?
- Ha ha ha ha…
- Đứng lại! Em mà bắt được anh thì…
- Thì sao? Em tưởng anh sợ em chắc? Giỏi thì bắt đi ha ha ha ha ha…
Họ chơi đùa, đuổi bắt nhau trên cánh đồng hoa bồ công anh tràn ngập tiếng cười. Tình yêu thật đẹp! Nó giúp cho con người trở nên hạnh phúc, luôn lạc quan và hướng đến những điều tốt đẹp. Con người có thể chờ đợi 1 tình yêu đến với mình dù là 1 năm, 2 năm, 3 năm hay thậm chí là cả đời. Họ chỉ cần 1 tình yêu trong sáng đến với mình nên thời gian chẳng là gì cả…
***
- Cậu chủ! Cô Linh…
- Sao? Có chuyện gì? Linh làm sao?
- Cô Linh… vừa bị tai nạn, hiện đang trên đường đi cấp cứu ở bệnh viện X ạ!
- Cái gì?
Cậu bé chạy ra khỏi nhà. Cậu khóc, nước mắt lăn dài trên má theo hướng gió bay nhẹ ra sau.
Mưa… mưa rào… Tiếng sấm, tiếng chớp lớn như gào thét. Cậu vẫn chạy, chạy mãi, chạy cho đến khi kiệt sức. Cuối cùng cũng đến nơi. Mặc cho những mảnh thủy tinh trong bệnh viện cứa vào chân, cậu vẫn cố chạy để tìm căn phòng nơi cô bé đang nằm.
Cánh cửa mở ra, cậu bước vào. Trước mặt cậu là người đó, cô bé xinh xắn, ngây thơ mà cậu rất yêu quý, người mà cậu đã tự hứa với chính mình là phải bảo vệ đến cùng, đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, máu phủ khắp người. Cậu từ từ đến gần, người run lẩy bẩy, đôi mắt màu cà phê tối sầm lại, chân không còn cảm giác gì nữa. Mọi người xung quanh chỉ biết khóc, mẹ cô bé vì quá đau đớn nên đã ngất lịm đi. Cậu cầm lấy tay cô, nước mắt tuôn ra ướt đẫm khuôn mặt trẻ con, đáng yêu của cô bé. Máu, tay cậu toàn máu. Cậu đau khổ đến mức chẳng nói được gì, chỉ biết đứng đó nhìn cô bé ra đi vĩnh viễn không 1 lời từ biệt…
- Linhhhhhhhhhhhhhhh!!!- Cậu bé hét lớn.
Duy bật dậy, người cậu ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, nói đúng hơn là 1 cơn ác mộng. Ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè vẫn đang bao phủ cả khoảng sân trường rộng lớn. Bây giờ đã là tiết cuối. Anh choáng váng, tiếng cười của cô bé đó vẫn lảng vảng trong đầu anh. Anh dựa đầu vào ghế nhìn lên trời, mặc cho anh nắng chói chang chiếu vào mắt làm anh khó chịu. Anh nhớ lại giấc mơ, quá khứ ấy lại quay trở về tìm anh. Cái quá khứ mà ám ảnh anh trong suốt 8 năm trời.
- Linh à! Em có khỏe không? Em còn nhớ anh không? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?
Tách… tách… tách…
1 giọt… 2 giọt… 3 giọt…
Mặn quá! Đó là… nước mắt ư? Nước mắt của sự dằn vặt, đau khổ giằng xé suốt 8 năm dài dằng dặc. Đối với anh, 8 năm đã là quá đủ.
- Chào giám đốc!
- Hôm nọ cô Vy đến đây và có để 1 cái xe đạp điện ở trước cửa, ông có biết ai đã mang nó đi không?
- À! Là tôi thưa giám đốc! Tại hôm đó tôi có nhìn thấy cô Vy đi đến bằng xe đạp điện rồi để ngoài này, sau đó mãi mà tôi vẫn chưa thấy cô ấy ra nên tôi đã dắt vào trong nhà để xe rồi!
- Vậy sao? Ôi cảm ơn ông ạ!- Vy mừng rỡ.
Kevin cùng Vy và ông bảo vệ chạy đến nhà để xe, quả nhiên chiếc xe đạp điện của Huyền Anh ở đó.
- Cảm ơn ông rất nhiều! Cháu phải về đây ạ!
- Cô tìm gì thế?
- Chìa khóa! Rõ ràng tôi để đây mà!
- Trời ạ! Lại chìa khóa nữa!
- À đúng rồi! Tôi để ở trên bàn làm việc! ૮ɦếƭ rồi không biết còn không?
- Thế thì lên đó mau lên!- Kevin giục.
2 người lại 1 lần nữa chạy thục mạng lên phòng làm việc.
***
- Này! Sao dạo này Vy hay nghỉ thế nhỉ? Mới vào làm chưa được 1 tháng đã nghỉ hết ngày này đến ngày khác rồi! Lại còn nghỉ không phép nữa chứ!- Ngân thở dài.
- Em ghen tỵ à?- Việt mỉa mai.
- Ai thèm ghen tỵ? Em lo cho Vy mà! Nghỉ nhiều không phép, giám đốc mà biết thì chỉ có nước die!
- Ừ nhỉ? Nói đến giám đốc, dạo này giám đốc cũng hay nghỉ quá! Từ cái hồi Vy mới vào ý, lúc nào cũng vắng mặt… Cứ hễ Vy nghỉ là y như rằng giám đốc cũng nghỉ!
- Thế à? Công nhận trùng hợp thật đấy! Em cũng thấy lạ lắm!
- Này 2 anh chị! Hôm nọ em nhìn thấy Vy đi với giám đốc đó! Lúc mà Vy đến nộp báo cáo cho trưởng phòng ý!- Chi ngoái đầu ra tham gia cuộc trò chuyện.
- Thật á?- Ngân và Việt đồng thanh.
- Vâng! Em thề đấy! Giám đốc cầm tay Vy rồi kéo đi trông rất tình tứ nhá!
- Thật á? Em có nhìn nhầm không đấy? Giám đốc xưa nay luôn nghiêm khắc, lạnh lùng cơ mà! Sao bây giờ lại…
- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai? Em không nhìn nhầm đâu! Chính xác 1 tỷ phần trăm luôn!
- Hay là họ đang yêu nhau?
- Em hâm à? Chắc là tình cờ thôi! Vy mới vào mà! Mấy cô xinh xinh chân dài ở tổ kế bên còn chả ai lọt vào mắt xanh của giám đốc nói gì đến Vy?
- Vy cũng xinh mà! Ý anh là Vy không xinh hả? Nói cho anh biết mấy cô đó toàn son phấn thẩm mĩ hết nhá! Vy của chúng ta xinh tự nhiên lại giản dị, ai mà chả thích? Có khi anh Việt cũng cảm nắng Vy rồi ý chứ!- Ngân mỉa mai.
- Công nhận là Vy xinh thật nhưng anh chỉ coi là em gái thôi! Chưa đến mức như em nói đâu! Hứ! Anh 30 tuổi rồi, còn mơ màng gì đến những cô gái trẻ xin đẹp như Vy nữa?
- Gớm! Thôi đi! Anh mà không mơ màng á? Khó tin quá!
- Chào mọi người! Hộc… hộc…- Vy thở dốc.
- Ơ! Vy! Sao lại…
- Phiền mọi người tý!
- Em tìm gì hả Vy?
- Tìm thấy chưa? Sao cô đi nhanh thế con Mèo Xù kia?- Kevin chạy theo sau.
- Giám đốc!- Chi ngạc nhiên.
- Ơ… ơ… Chào mọi người! Tôi tưởng… mọi người… đi ăn trưa rồi?
- 11 rưỡi mới ăn trưa mà giám đốc! Sao 2 người lại ở đây? 2 người tìm gì vậy?- Tổ trưởng Hoàng cũng ngạc nhiên không kém.
- A! Thấy rồi! May quá! Ha ha ha ha!
- Ủa? Sao 2 người lại đi với nhau?- Chi ngây thơ hỏi mặc dù đã biết trước.
Đến lúc này Vy mới sực nhớ ra mình đang đi cùng Kevin, cô đỏ mặt vì xấu hổ.
- À… Em bị mất chìa khóa xe nên lên đây tìm. Tình cờ gặp giám đốc nên anh ấy cùng giúp tôi tìm ấy mà! Không có gì đâu?
- Vậy hả? Sao mấy hôm nay 2 người không đi làm? Cùng biến mất xong cùng xuất hiện, nghi lắm nha!
- Ơ… cái này thì…- Vy cứng họng.
- Do trùng hợp thôi, mọi người đừng hiểu lầm!- Kevin nói thay cho Vy.
- Trùng hợp thì trùng hợp 1 chút thôi chứ! Làm gì mà trùng hợp đến mức Vy nghỉ, giám đốc cũng nghỉ mà Vy đi làm thì giám đốc cũng đi như thế?
- Cái này thì làm sao mà tôi biết được? Mà mọi người đến đây để làm việc hay đến đây để soi mói, để ý mấy chuyện vớ vẩn hả? Quay lại làm việc mau! Còn cô Vy, tìm được chìa khóa rồi thì mau về đi! Ngày mai đi làm nhớ chưa?- Kevin quay trở lại bộ mặt nghiêm nghị như thường ngày.
- À vâng! Chào giám đốc, chào mọi người! Em về đây ạ!- Vy cúi đầu chào lễ phép rồi đi ra ngoài.
- Mà cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi! Mọi người chuẩn bị xuống ăn đi!
Kevin lạnh lùng bước vào phòng làm việc của mình.
- Giám đốc lạ quá! Cứ kiểu gì ý nhỉ?- Chi nhăn nhó.
- Ừ ý! Hay là gia đình giám đốc đang gặp rắc rối?- Ngân lo lắng.
- Em hâm à? Không đến mức đó đâu! Giám đốc vẫn như bình thường mà! 2 người đừng phóng đại lên như thế!- Việt vừa nói vừa cười.
- Ai thèm phóng đại? Em chỉ nghĩ vậy thôi!- Ngân bĩu môi.
- Thôi không nói với 2 em nữa! Anh chuẩn bị xuống ăn đây!
- Đúng rồi! Ăn ăn ăn! Em đói lắm rồi! Bụng em đang kêu đây!- Chi xoa xoa bụng.
- Em thì lúc nào cũng chỉ ăn với ăn thôi! Béo thế này thì mai sau anh nào thèm để ý?- Ngân chỉ vào Chi nói.
- Em đói! Em có quyền ăn chứ! Mà chị Ngân này, chị thì có khác gì em đâu? Gầy ơi là gầy, cũng chẳng anh nào thèm để ý đâu! Hứ!- Chi cũng không chịu thua.
- Thôi thôi cho tôi xin 2 chữ bình yên! 2 nàng ghê gớm quá cơ! Có định đi ăn không đây?- Việt lên tiếng giảng hòa.
- Việt nói đúng đấy! Chúng ta đi ăn thôi mọi người!- Tổ trưởng Hoàng lên tiếng.
***
Tan học, tất cả học sinh kéo nhau ra về, trên môi ai cũng nở nụ cười. Huyền Anh thì khác, cô thẫn thờ bước đi trong đám học sinh đông đúc đang chen nhau. Chợt, cô thấy anh, chàng trai với mái tóc màu hung đỏ đang ngồi 1 mình trên ghế đá dưới gốc cây xà cừ. Đôi mắt màu cà phê đang nhìn thẳng. Rồi bỗng nhiên anh đứng phắt dậy, chạy 1 mạch đến nhà để xe. Huyền Anh nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất sau khu nhà rộng lớn. Cô thấy buồn. Phải chăng anh đang rất ghét cô? Ghét vì cô đã nói những lời như thế với anh? Nhưng biết làm sao được, người sai là anh, anh phải chấp nhận điều đó!
Duy phóng xe đến quán bar mà anh và Kevin hay đến. Anh uống rượu, uống rất nhiều. Những cô gái xung quanh bám lấy anh không rời. Họ làm những cử chỉ gợi tình để mong được sự chú ý của anh. Nhưng anh không quan tâm đến họ, trái ngược lại anh còn cảm thấy phiền phức.
- Cút hết cho tôi!- Duy nhấn mạnh.
- Anh à! Anh sao thế?
- Cút!- Duy hét lớn.
Họ đành ngậm ngùi đi ra chỗ khác, người thì luyến tiếc còn người thì cảm thấy tức giận. Anh vẫn uống, uống hết chén này đến chén khác.
***
Reng reng…
- Alô?
- Anh Kevin! Cậu Duy say quá rồi! Anh hãy mau đến đây ư?
- Hả? Duy ư?
- Vâng! Anh đến đi!
Kevin cúp máy, anh lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
- Trời ạ! Sao lại say đến mức này cơ chứ? Nó đến đây từ lúc nào thế?
- Tầm 1 tiếng trước, cậu Duy uống nhiều quá nên em mới phải gọi anh đến đây! Lạ quá! Cậu Duy tửu lượng rất tốt mà! Sao bây giờ lại say đến mức này?- Anh bồi bàn thắc mắc.
- Cái thằng này…- Kevin lắc đầu.
Kevin dìu Duy ra xe và phóng xe về.
- Linh… Linh… Em ở đâu?
- Linh? Thằng này đang nói nhảm gì vậy?- Kevin nhíu mày.
- Xin em đừng bỏ anh mà Linh! Xin em!- Duy nói trong cơn say.
***
- Cậu chủ đã về ạ!- Đám người giúp việc xúm lại cúi đầu chào lễ phép.
- Đưa nó về phòng rồi nấu canh giải rượu cho nó đi!- Kevin ra lệnh.
- Vâng thưa cậu chủ!
Kevin bước vào phòng tắm. Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi và vứt nó xuống đất 1 cách тһô Ьạᴏ. Thân hình to lớn, bộ иgự¢ rắn chắc lộ ra sau lớp áo trắng mỏng manh. Anh mở vòi sen, chống 2 tay vào tường và nhìn thẳng.
”Linh ư?”
***
- Huyền Anh! Sao bây giờ em mới về? Hôm nay em phải học bù hả?
- Không ạ! Em bị mệt nên hôm nay về hơi muộn chút!
- Trời ơi! Thật á? Có sao không? Bị sốt hay nhức đầu không? Em bị thế này từ lúc nào? Sao không nói cho chị hả con bé ngốc nghếch này?
Huyền Anh ngạc nhiên nhìn Vy. Cô không ngờ Vy lại lo lắng cho cô đến thế.
- Em chỉ bị mệt thôi mà! Không sao đâu! Uống tý thuốc là đỡ!
- Ừ thế thì may rồi! Chị cứ lo em ở nhà 1 mình mấy hôm nay.
- À đúng rồi! Mấy hôm nay chị đi đâu thế? Không gọi cho em 1 cuộc nào cả!
- Chị xin lỗi! Thực ra… Kevin đưa chị đi biển!
- Hả? Đi biển ư?
- Chị xin lỗi em! Chị bị lôi đi bất ngờ quá! Chị không nghĩ là Kevin lại đưa chị đến đó!
- Không sao đâu! Em không trách chị! Chỉ cần chị báo trước với em 1 tiếng! Mà anh Kevin ghê nha! Đưa chị đi biển cơ đấy! Ý đồ gì đây? Hay là anh ý thích chị?
- Chị cho 1 trận bây giờ! Nói linh tinh! Chị và Kevin chỉ là người trong cùng 1 tập đoàn thôi! Yêu đương nỗi gì?
- Biết đâu được đấy!- Huyền Anh nháy mắt.
- Vớ vẩn! Em đúng là trẻ con!
- Kệ em chứ! Em còn đi học mà! Đương nhiên vẫn là trẻ con rồi! Woa! Mùi gì thơm thế?- Huyền Anh hít lấy hít để.
- À! Chị làm món súp gà đấy! Tý nữa em ăn đi rồi nghỉ ngơi chiều còn đi gia sư cho cái cậu em trai Kevin nữa!
- Em không dạy cho cậu ta nữa!
- Sao lại thế?- Vy ngạc nhiên.
- Nhà cậu ta mới thuê gia sư khác rồi, em không cần phải đến dạy nữa!
- Vậy à? Thôi thế cũng được! Em càng có nhiều thời gian cho mình hơn mà! Thư giãn đi!
- Em biết à! Cảm ơn chị!- Huyền Anh gượng cười.
- Thôi chúng ta ăn nào! Súp được rồi đó!
- Ok chị!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc