- Em chào cô ạ!
- Em đến rồi đấy à? Vào đi!
- Cô hẹn gặp em có chuyện gì ạ?
- Cô đã xem học bạ của em ở trường cũ, điểm phẩy môn Tiếng Anh của em năm nào cũng 10 tròn, luôn luôn cao nhất khối! Vậy thì… em có thể kèm môn Anh cho bạn Hoàng Bảo Duy lớp ta được không?
- Dạ? Sao lại thế ạ?- Huyền Anh ngạc nhiên.
- Bạn ấy kém môn Anh lắm. Anh bạn ấy bảo gia sư được thuê về toàn khó chịu và không dạy nổi bạn ấy. Cô nghĩ rằng là bạn bè cùng lớp giảng giải cho nhau sẽ dễ hiểu hơn là thuê gia sư. Cô thấy em là thích hợp nhất. Cô nghĩ em nên giúp đỡ bạn ấy. Năm nay cuối cấp rồi, không thể chậm trễ hơn được nữa!
- Nhưng em không biết dạy như thế nào!
- Không có gì khó cả! Bạn ấy bị mất gốc, em hãy dạy lại kiến thức cơ bản rồi nâng lên dần để bạn ấy từ từ thích nghi. Cô dám chắc là em sẽ làm được!
- Vâng! Em hiểu rồi! Hồi lớp 10 em đã từng học kiến thức cơ bản nên giờ cũng mang máng nhớ!
- Tốt lắm! Em hãy cố gắng hết sức mình nhé! Mà em biết bạn ấy chưa?
- Em không biết ạ! Em mới vào nên chưa quen bạn nam nào trong lớp.
- Ừ không sao! Ngày mai đi học cô sẽ sắp xếp cho em ngồi cạnh bạn ấy để tiện việc chỉ bảo.
- Vâng! Ngày mai đi học em sẽ mang mấy tập tài liệu cơ bản em còn giữ hồi lớp 10 ạ!
- À em còn phải đến nhà bạn ấy nữa!
- Sao ạ?
- Thời gian ở trên lớp rất ít, hơn nữa các em còn phải học những môn khác. Cô nghĩ đến lớp dạy không đủ thời gian. Cô sẽ đưa em địa chỉ nhà bạn ấy để em đến!
- Ơ nhưng mà em không biết mặt bạn ý ạ!
- Không sao! Đến rồi em sẽ biết! Nhà bạn ấy gần nhà em mà, cô đã xem cả địa chỉ nhà em rồi! Yên tâm đi! Bạn ấy cũng ngoan lắm, học giỏi đều các môn nhưng riêng môn Anh thì học rất sút!
- Vâng! Thế cũng được ạ! Chiều nay em đến luôn phải không ạ?
- Ừ! Phải càng sớm càng tốt! Kiến thức lớp 12 rất dài, cần phải học cơ bản từ bây giờ kẻo không kịp!
- Vâng em biết rồi!
- Vậy cảm ơn em nha! Cô trông cậy vào em đấy! Thôi em về được rồi!
- Vâng ạ! Em chào cô!
- Ừ chào em!
\\\\\\”Cái tên Hoàng Bảo Duy nghe rất quen. Mà thôi mình không quan tâm, linh tinh mình giúp người ta lại được tiền hố hố! Công nhận học giỏi có lợi thật đấy! Mà nhà bạn này đúng là gần nhà mình thật, có đứa bạn cùng lớp nhà gần thế này thì còn gì bằng!\\\\\\”
***
- Anh tìm được gia sư rồi á? Sao nhanh thế? Là ai vậy?- Duy sốt sắng.
- Là 1 cô bé học cùng lớp em, tý sẽ đến dạy em luôn! Em mà dốt Tiếng Anh thì mai sau ai giúp anh cùng gánh vác tập đoàn hả? Em nghĩ 1 mình anh làm nổi chắc? Cần phải giỏi Anh để còn tiếp xúc với khách nước ngoài rồi học hỏi mẫu mã và vải vóc của họ nữa chứ?
- Rồi rồi rồi thưa anh Kevin đáng kính ạ! Mấy giờ đến?
- 3 giờ chiều!
- Còn lâu! Giờ mới 9 giờ sáng mà! Em đi ngủ đây!
- Cái thằng này!
- Bai bai anh!
Cạch…
***
- Hôm nay là chủ nhật, tôi muốn đưa cô đi chơi!
- Tôi không rảnh, nhất là với anh!
- Em cô không có nhà mà! Đi chơi rồi tôi sẽ đưa cô về tận nhà!
- Không đi là không đi! Sao anh nói nhiều thế nhỉ?
- Không ai được phép từ chối tôi!- Kevin gằn từng chữ.
- Anh nghĩ anh là thánh à? Không được phép từ chối ư? Nực cười!- Vy cười khẩy.
- Đương nhiên! Nói chung có đi không? Tôi ghét phải vòng vo lắm đấy!
- Không! Tôi phải về làm báo cáo cho tổ trưởng!
- Thế à? Vậy thì tôi sẽ đuổi việc tổ trưởng Hoàng!
- Anh bị điên à? Tại sao anh lại làm thế?- Vy trợn tròn mắt.
- Tôi thích thế! Tôi có quyền đuổi mà! Nếu cô không ngoan ngoãn đi cùng tôi thì sáng ngày mai cô sẽ không còn thấy mặt ông ta ở tập đoàn nữa! Chỉ 1 cuộc điện thoại thôi!
- Đừng làm thế! Anh không thấy mình độc ác à? Đồ đáng ghét, đồ tiểu nhân!
- Thế tôi hỏi lại lần cuối: Có đi không?
- Được rồi được rồi! Tôi sẽ đi! Xin anh đừng làm vậy!
- Tốt! Nếu ngay từ đầu cô ngoan ngoãn như vậy thì có phải hơn không? Ha ha…
Kevin đưa Vy đến công viên, ở đó có rất nhiều trò chơi mạo hiểm.
- Ấy đừng! Tôi không chơi đâu! Nhìn ghê quá hà!
- Không sao! Cứ bám chặt lấy tôi là được! Đi đến đây rồi mà không chơi những trò này thì thà đừng đi còn hơn!
- Nhưng anh bắt tôi đến đây mà!
- Thì sao? Mau lên kẻo mất lượt bây giờ!- Kevin kéo Vy lên 1 cái xe của trò Tàu lượn siêu tốc.
- Á á á á á á á á á á á! Kinh quá! Hu hu hu tôi sợ lắm!- Vy ôm chặt lấy Kevin.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha thích quá- Kevin hét lên.
Anh quay sang nhìn Vy, cô nhắm tịt mắt lại, tay bám chặt lấy anh không rời. Hành động trẻ con đó của cô làm anh bật cười.
- Thế nào? Vui không?- Kevin hỏi Vy sau khi hết lượt đi.
- Vui cái đầu anh! Trò này làm tôi sợ gần ૮ɦếƭ.
- Đi nữa không?
- Điên à? Có ૮ɦếƭ cũng không bao giờ đi cái đó nữa!
- A! Nhà ma kìa!- Kevin chỉ vào cái nhà ma ở phía trước.
- Không không không, tôi không vào đâu! Kinh khủng lắm!
- Đi đi mà! Không sao đâu! Có tôi rồi!
- Nhưng tôi sợ ma lắm!
- Đã bảo có tôi rồi cơ mà! Yên tâm đi, vào 1 tý thôi!- Anh kéo cô đi mua vé rồi vào trong.
U u u u u u u u u u u u u u
Hu hu hu hu hu hu hu hu hu
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
…
Tiếng khóc, tiếng cười trong nhà ma làm cô dựng hết cả tóc gáy.
- Ối ối! Có cái gì đang giữ chân tôi! Á á cứu tôi với Kevin!
- Đồ giả thôi mà! Yên tâm đi!- Kevin bình thản nói.
- Hù…
- Á á á á á á á á á á…- Vy hét lên rồi ôm chặt lấy Kevin.
- Ối đau tôi! Cô làm gì thế?- Kevin xuýt xoa.
- Có con ma vừa hù tôi Hu hu tôi sợ lắm! Đưa tôi ra khỏi đây đi!
- Không! Vừa mới vào chưa được 5 phút, ra là ra thế nào?
- Tôi năn nỉ anh đấy! Anh nói gì tôi cũng sẽ làm mà… Hu hu hu xin anh!
- Có thật là tôi nói gì cô cũng sẽ làm không?
- Có có có… Hu hu hu sợ quá! Đưa tôi ra khỏi đây đi!- Vy khóc hu hu như 1 đứa trẻ.
- Thôi được! Đi ra nào!
- Cảm ơn anh!
Kevin bế xốc Vy lên rồi lao nhanh ra cửa ngôi nhà ma.
- Này, ra rồi đó! Buông tôi ra đi!
Vy nhảy xuống rồi nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác vì cô không muốn Kevin nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ lên vì ngượng của cô.
- Ê Mèo Xù! Có hàng kem ở chỗ đu quay kìa! Đi ăn không?
Như bắt được vàng, cô quay sang rồi hét lên:
- Kem! Kem ở đâu?
Vy thích nhất là ăn kem, kể cả mùa đông cô cũng ăn. Cô chạy đến hàng kem, trông Vy lúc này thật là đáng yêu, Kevin thấy vậy cũng phải chạy theo sau.
- Cô ăn gì thì gọi đi!
- Anh khao tôi hả?
- Ừ!
- Cô ơi! Cho cháu kem vani, kem dâu, kem sôcôla, kem chanh, kem cam, kem ly, kem gấu, kem ốc quế, kem cacao,… Mỗi loại 2 suất nha!
Kevin há hốc mồm ngạc nhiên.
- Sao anh lại nhìn tôi ghê thế?
- Cô là heo à?
- Anh là heo thì có! Tôi thích ăn kem lắm, thế này là còn ít đó!
- Cô là đồ Heo Xù, hay đổi tên thành Heo Xù nhỉ? Ha ha ha ha ha…- Kevin cười khoái trá.
Họ vừa ăn vừa trêu đùa nhau trông thật vui vẻ và có lẽ là… hạnh phúc.