Kính coong…
- Ai đấy?
- Em Huyền Anh đây chị Vy!
- Ơ Huyền Anh à? Vào đây!
Cạch…
- Chà! Dạo này lớn ghê ta?
- Đương nhiên! Em mà lị hihi!
- Mà sao em lại ở đây? Lại còn mang cả vali nữa? Gây tội gì cho bố mẹ nên bị đuổi đúng không?
- Không! Chị hâm à? Mẹ em bắt em ra đây để ở cùng chị trong năm lớp 12 này để chị dạy bảo em thi đại học cho tốt! Em phải chuyển sang trường mới học đây này!- Cô gái tên Huyền Anh mếu máo.
- Cái gì? Sao cô chú không nói gì với chị mà đã quyết định như thế?
- Ơ! Em tưởng bố mẹ em nói với bố mẹ chị rồi?
- Hảảảảảảảả??? Bố mẹ chị á?- Vy há hốc mồm.
- Vâng! Nghe bố mẹ em bảo thế, em cũng không biết nữa, em chỉ biết làm theo thôi!
- Thôi được rồi! Em chờ chị chút!
- Vâng!
Tút tút tút…
- Alô?
- Mẹ à? Chuyện Huyền Anh là thế nào vậy? Sao mẹ chưa bàn bạc gì với con?
- À chuyện đó hả? Mẹ đang định nói với con nhưng do mẹ bận quá nên chưa nói được. Thôi dù sao có thêm cái Huyền Anh cũng vui mà con!
- Nhưng mà…
- Thôi mà Vy, con hãy cho con bé ở lại đi. Nó học cũng giỏi lắm. Dù sao thì con cũng là chị, con phải giúp đỡ em chứ!
- Vâng! Thôi thì đành vậy!
- À còn tiền nong thì hàng tháng mẹ và cô chú sẽ gửi cho con!
- Thôi không cần đâu mẹ! Con đi làm rồi mà!
- Tiền lương của con làm sao lo được? Huyền Anh đang đi học mà, tốn kém đó!
- Thế thì mẹ bảo cô chú chỉ cần gửi tiền học cho Huyền Anh là được rồi! Không cần gửi tiền sinh hoạt đâu! Con có thể tự lo được mà!
- Ừ! Con gái mẹ trưởng thành lắm rồi đấy nhỉ? Cảm ơn con nhé Vy!
- Vâng! Không có gì mẹ ạ!
- Thế hôm nay đi làm ngày đầu tiên thế nào? Tốt chứ con?
- Tốt mẹ ạ! Người trong tổ của con thân thiện lắm!
- Ừ tốt quá rồi! Thôi xin lỗi con nha! Mẹ đang bận lắm! Khi nào mẹ sẽ gọi cho con! Chào con! Cảm ơn con nhiều!
- Vâng! Nhưng mẹ ơi! Mẹ đừng làm việc quá sức nhé!
- Ừ! Con yên tâm!
- Con chào mẹ!
Cạch…
- Thế nào hả chị? Có đúng như vậy không?
- Ừ đúng em ạ! Nhưng nhà chị hơi bé và chật chội, không được to lớn như nhà em, em chịu khó nha. Không có phòng riêng đâu, em thông cảm. Em sẽ ngủ cùng chị. Phòng ngủ có cả bàn ghế đấy! Sách vở thì em cứ cất vào cái giá màu hồng ở trên bàn học ý. Giá sách và bàn ghế này tuy cũ kĩ nhưng nó gắn bó với chị lâu lắm rồi đấy! Chị không nỡ vứt đi vì nó vẫn còn dùng tốt, em dùng tạm nhé!
- Không sao chị ạ! Em sẽ trân trọng nó!
- Cảm ơn em!- Vy mỉm cười.
Huyền Anh nhanh chóng dọn dẹp rồi đi ngủ.
- Ơ! Giờ mới có 9 rưỡi mà, sao em ngủ sớm thế?
- Mai em phải đến trường mới nộp hồ sơ nhập học. Với lại nhà em hay ngủ sớm lắm nên em quen rồi!
- Ừ! Em đi ngủ đi! Mà em học trường gì thế?
- Em học Royal chị ạ!
- À! Trường đó cũng gần đây thôi! May cho em là gần nhà chị đó! Nhưng cũng không phải là gần lắm, tầm 1 2 cây số gì đấy thôi!
- Ui dào! Lo gì? Mai em đến trường nộp hồ sơ rồi sẽ đi mua xe đạp điện về đi cho sướng.
- Cái con bé này! Tiền đâu mà mua? Vả lại em đâu có biết đường? Đi 1 mình liệu có ổn không?
- Chị nên nhớ em cũng là người Hà Nội nha! Sao lại không thuộc đường cơ chứ?
- Này cho chị hỏi: Sao em lại sang đây? Bố mẹ em đâu?
- Bố mẹ em dạo này bận nhiều chuyện ở công ty lắm. Em ở nhà 1 mình không có ai tâm sự cũng chán lắm. Bố mẹ em thấy thế nên mới xin bố mẹ chị cho em được ở cùng chị. Bố mẹ em còn bảo ở với chị sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ chị.
- Chị vừa hậu đậu vừa luộm thuộm, học được gì từ chị chứ?
- Nhiều lắm: nấu nướng, dọn dẹp, học hành,… Em chỉ biết nấu có vài món à!
- Ui dào! Mấy cái đó chị tệ lắm em à! Em mà học theo thì chỉ khổ em thôi!
- Nhưng ít ra chị còn hơn em mấy cái đấy. Bố mẹ luôn bảo em chả biết làm cái gì, có kẻ hầu người hạ rồi nên toàn ỷ lại, chả ᴆụng tay ᴆụng chân đến bất cứ việc gì trong gia đình.
- Nhà giàu cũng sướng nhỉ? Chả cần làm gì cũng có đồ ăn đến tận miệng!
- Chỉ sướng những cái đó thôi chị à! Bố mẹ em đi suốt. Thà sống đơn sơ như nhà chị mà đầm ấm, gia đình luôn quây quần bên nhau còn hơn.
- Ừ! Mỗi nhà 1 hoàn cảnh mà em. Nhà chị tuy quần quần hạnh phúc như vậy nhưng thiếu thốn vật chất nên cũng khổ lắm em à. Hôm no hôm đói. Làm việc quần quật thâu đêm suốt sáng có khi cũng chưa đủ tiền ăn. Chưa kể học đại học tốn kém lắm. Còn cả bé Hằng nữa. Nói chung sướng cái này nhưng khổ cái kia.
- À quên mất chưa bảo chị. Bố mẹ em mua luôn nhà này cho chị rồi đấy, chị đỡ phải thuê nữa.
- Trời đất ơi! Cô chú không cần phải làm như vậy đâu!
- Thôi chị cứ nhận đi, coi như quà cảm ơn vì đã cho em ở cùng hihi!
- Nhưng món quà này lớn quá em à!
- Ui dào! Đáng là bao? Chỉ là 1 ngôi nhà thôi mà chị!
- Cái con bé này! Em còn chưa làm ra tiền mà đã nói thế rồi à? Thôi, chị sẽ gọi điện bảo cô chú là chị sẽ không nhận món quà này đâu!
- Nhưng bố mẹ em lỡ mua mất rồi! Không hoàn được nữa!
- Hảảảảảảảảảảả?- Vy mắt chứ A mồm chữ O.
- Thôi em đi ngủ đây, buồn ngủ lắm rồi… Oáp oáp.
Đêm đó, Vy phải thức để chỉnh sửa những bản vẽ trong tập tài liệu dày cộp.
- Yê! Cuối cùng cũng xong. Trời đất! 3 giờ đêm rồi? Kinh khủng quá! Tên Kevin ૮ɦếƭ tiệt, tất cả là tại hắn. Mệt quá! Mải làm việc quên mất cả thời gian.
Cô vội dọn dẹp ngăn nắp rồi nhảy lên giường đi ngủ.
- Sao ạ? Những bản vẽ đó không dùng được cho dự án nữa á? Tại sao lại thế?
- Đó là ý của giám đốc, tôi cũng không hiểu. Giám đốc bảo chỗ đó lỗi mốt rồi, có chỉnh đến đâu đi chăng nữa thì lỗi vẫn hoàn lỗi, không thể cho ra mắt vào tháng 7 sắp tới được.
- Nhưng tôi đã chỉnh sửa rất tỉ mỉ, phối hợp các họa tiết với màu sắc rồi nên rất đẹp. Không thể bỏ được.
- Thế cô hãy đưa cho tôi để tôi xem thử. Nếu thực sự ổn thì tôi sẽ nói lại với giám đốc.
- Đây ạ! Nhưng xin tổ trưởng hãy cố gắng hết sức giùm tôi. Tôi dám chắc là rất phù hợp cho dự án.
- Ứ! Cô về bàn làm việc đi! Giám đốc sắp đến rồi!
\\\\\\”Tên Kevin ૮ɦếƭ tiệt, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Công lao của tôi cả ngày hôm qua đó!\\\\\\”
- Chào giám đốc ạ!
- Cô Vy vào phòng tôi mau lên!- Kevin ra lệnh.
Vy tuy không hiểu gì nhưng cũng phải đi theo Kevin.
- Anh là đồ đáng ghét! Tại sao anh lại vứt công lao của tôi đi như thế?
- Cô đang nói gì vậy? Tôi vứt công lao của cô đi bao giờ?
- Anh đừng có giả vờ nữa đi! Bộ sưu tập cho dự án \\\\\\”Thời trang mùa hè\\\\\\” đó tôi đã phải rất mất công thêm bớt chi tiết, vậy mà anh nói bác bỏ là bác bỏ được sao?
- Chúng lỗi mốt rồi! Hàng lỗi mốt là không được ưa chuộng đâu!
- Nhưng tôi đã sửa rất tỉ mỉ rồi, không hề lỗi mốt nữa. Anh đã xem tôi chỉnh sửa chưa mà đã kết luận là chúng không đẹp và vẫn còn lỗi?
- Tôi không cần xem cũng đủ biết rồi! Vả lại tôi không tin kẻ nghiệp dư như cô lại có thể chỉnh sửa đẹp được, cùng lắm là xóa đi những cái không liên quan mà thôi!
- Anh coi thường tôi quá rồi đấy! Anh phải xem đi đã! Tôi đưa cho tổ trưởng Hoàng xem rồi đấy! Lát nữa ông ấy sẽ mang sang cho anh, tôi về bàn làm việc đây!
- Khoan đã!
- Gì nữa?- Vy khó chịu.
- Mang sữa nóng cho tôi đi! Thư kí của tôi đi ra ngoài rồi!
- Cái gì?- Vy trừng mắt.
- Lần 2: Mang sữa nóng lên đây cho tôi!
- Tôi không phải là osin của anh!
- Tôi hỏi lại lần cuối: Cô có mang không?
- Không bao giờ!- Vy nhấn mạnh từng chữ.
Kevin bật dậy, anh bước nhanh về phía cô rồi đẩy cô vào tường một cách тһô Ьạᴏ, anh chống 2 tay ép cô vào trong. Bây giờ cô đang bị ”bao vây” bởi 2 cánh tay rắn chắc của anh.
- Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra!
- Không!
- Anh muốn gì?
-…
- Thả ra!
- Không thả!- Kevin lạnh lùng nói.
Rồi anh đưa mặt mình sát vào mặt cô.
- Tôi nói cho cô biết. Nếu muốn tồn tại lâu dài trong tập đoàn này thì phải tuân theo tôi. Chưa ai dám từ chối mệnh lệnh của tôi dù chỉ 1 lần đâu. Cô hãy cẩn thận đấy Ngô Tiểu Vy ạ!- Nói xong Kevin nhếch mép cười.
Vy không nói gì, cô nhắm tịt mắt lại không dám nhìn Kevin. Anh thả tay cô ra rồi nói:
- Cô về bàn làm việc đi! Chuyện coi như xong! Nên nhớ: Đừng để mắc sai phạm lần 2!
Chỉ chờ có thế, Vy lao ngay ra ngoài. Khi cô vừa ra, mọi người ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
- Mọi người sao vậy?
- Em có sao không? Giám đốc có trừ lương hay làm gì em không? Ban nãy giám đốc gọi em vào mà bọn chị lo cho em quá hà! Giám đốc bảo gì?- Ngân hỏi.
- Không có gì ạ! Chuyện dự án \\\\\\”Thời trang mùa hè\\\\\\” ý mà!- Vy cười nhạt.
- Ừ! May quá chị cứ tưởng. Mà mai là sinh nhật anh Việt đấy, em có đi không? Tối mai cả tổ chúng ta cùng đi liên hoan chúc mừng sinh nhật anh ý!
- Thế ạ? Ôi ૮ɦếƭ rồi! Chị không nói em sớm, em không biết nên mua quà gì để tặng anh ý.
- Ui dào! Không cần quà cáp gì cả, có phải trẻ con đâu mà! À! Giám đốc Kevin cũng đi đấy!
- Hảảảảảảảả?
- Dù sao giám đốc cũng là người cùng phòng làm việc, nên rủ đi cho vui. Giám đốc đôi khi cũng vui tính lắm!
Vy không nói gì nữa, cô quay sang tiếp tục công việc đang dang dở.
***
- Aishhhh! Bực mình quá!
- Sao thế em?
- Sáng nay em đang trên đường đi về thì có 1 cái ôtô phóng cái vèo rồi sượt qua làm em ngã đau quá! Tiếc rẻ cái xe đạp điện vừa mua xong đã méo xẹo cái giỏ rồi! Đã vậy tên đó còn nói em làm hỏng xe hắn, còn bắt đền em nữa chứ! Xe hắn xước có 1 tý mà hắn kêu gào hết cả lên! Cái mặt thì đẹp trai mà sao tính cách khó chịu thế không biết? Ôi xe của em huhuhuhu…
- Thôi em à, đừng khóc nữa! Thế em có đền hắn không?
- Em không đền! Hắn sai cơ mà! Đi đến ngã tư, biết có đèn đỏ rồi vẫn cứ cố vượt lên, đúng lúc đấy thì em đi qua. Thế là hắn tông vào em. Em cãi nhau 1 lúc với hắn. Lúc đó đông người lắm, người ta xúm vào xem. Hình như hắn xấu hổ hay sao ý. Hắn chỉ bảo ”Rồi cô sẽ biết tay tôi”, sau đó hắn vào trong xe rồi phóng đi luôn. Chị nhìn cái giỏ xe này! Ôi ghét quá! Hu hu hu hu hu hu hu…
- Em gặp rắc rối to rồi! Chắc tên đó là công tử con nhà giàu nên sẽ tìm mọi cách để tìm em rồi trả thù đấy! Hắn đi xe gì?
- BMW!
- Đấy! Chị biết ngay mà! Làm thế nào bây giờ?
- Ôi dào em chả sợ! Cứ thoải mái, toàn những tên chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ để làm càn, em không thèm chấp!
- Cái con bé này! Em bướng quá đấy! Tốt nhất em nên nghe lời chị!- Vy lườm Huyền Anh.
- Hì hì! Bướng thì mới là em họ chị Vy chứ! Yên tâm! Em sẽ cẩn thận!
- Ừ! Nhớ đấy! Thôi dù sao hỏng cái giỏ thì khi nào mua cái khác lắp vào. May là chỉ hỏng cái giỏ thôi đấy!
- Vâng! Em sẽ mang đi sửa! Mà mai em đi học luôn rồi chị ạ!
- Hả? Sao đi sớm vậy? Đang tháng 6 mà!
- Em phải học luôn chương trình nâng cao của lớp 12 để ôn thi đại học.
- Sao lại nâng cao? Em học lớp chọn à?
- Vâng! Bố mẹ em lo liệu hết sạch rồi! Em chỉ việc đi học thôi! Hic hic mất công sáng nay đi đến trường nộp hồ sơ. Bố mẹ em cũng thật là… chẳng nói cho em gì cả!
- Mai mấy giờ học?
- 7 giờ! 6 rưỡi em đã phải đi rồi!
- Thôi ráng đi em! Nốt năm nay nữa thôi!
- Em biết rồi! Em học sáng quen rồi mà!
- Ừ! Em cố gắng lên nha!- Vy mỉm cười.
- Ok chị!