Chương 40: Nhắc nhở.
Chu Kiến Quốc nhìn thoáng qua thời gian,nói với La Bối: "Hôm nay là do tôi không suy xét chu toàn nên mới để cô một mình trong phòng với một người đàn ông xa lạ,đúng là rất không an toàn, lần sau sẽ không." Anh nói xong rồi cuốn tay áo lên,thể hiện sức mạnh của mình: "Có tôi ở đây,có mười Triệu giám đốc cũng không dám làm gì cô, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cô,cô vừa là bạn vừa là đối tác của tôi,hôm nay tôi lại suýt nữa để cô gặp nguy hiểm."
"Không sao,anh cũng không thể không đi toilet chứ?" La Bối cười nhìn anh: "Hơn nữa anh đã giúp tôi trả thù,tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Chu Kiến Quốc nói: "Về sau tôi sẽ cố gắng uống ít thôi còn nếu thật sự muốn đi toilet, tôi sẽ ra ám hiệu,cô đi ra ngoài trước,được không?"
"Được." La Bối gật đầu: "Nhưng tôi nghĩ hầu như mọi người đều không quá đáng như ông ta."
Tuy trên mạng nói rất nhiều trường hợp như vậy, nhưng ở trong sinh hoạt, La Bối thật sự rất ít gặp loại người như Triệu giám đốc.
Chu Kiến Quốc lại cảm khái một lần nữa: "Lần sau nếu gặp nữ giám đốc giống Triệu giám đốc,cô cũng phải giúp tôi đấy."
"...... Ha ha ha ha ha!"
Nghĩ đến bộ dáng Chu Kiến Quốc bị khi dễ, La Bối không nhịn xuống được mà nở nụ cười.
"Được rồi,nhìn thấy cô cười là tôi yên tâm rồi.Đi thôi,gần đây có một cái siêu thị, hôm nay cô muốn ăn gì,tôi mua cho cô." Chu Kiến Quốc lớn tiếng nói.
La Bối cũng không khách khí với anh, hai người lên xe đến siêu thị.
Hiện tại đã gần chín giờ mà mười giờ là siêu thị đóng cửa.Nhưng vì là thứ sáu nên lúc này vẫn còn rất nhiều người.
Thấy Chu Kiến Quốc đẩy xe mua xắm, La Bối nói: "Không cần xe,tôi không mua nhiều vậy đâu."
"Tôi nghĩ cô muốn ngồi lên xe."
Trong siêu thị,ngoài những đứa trẻ ngồi trên xe mua xắm thì cũng có một vài cô gái ngồi lên được bạn trai hoặc chồng đẩy.
La Bối nhìn thoáng qua: "Tôi không ngồi đâu,anh có muốn ngồi không?Tôi có thể đẩy xe."
"......" Lần đầu tiên Chu Kiến Quốc bị La Bối chặn họng.
Tuy hai người không có ai ngồi nhưng Chu Kiến Quốc vẫn đẩy xe mua sắm, vừa đi vừa nói: "Đừng khách khí với tôi,tôi có rất nhiều tiền đấy."
La Bối biết Chu Kiến Quốc nói thật,tuy cô đi làm được một thời gian rồi nhưng không tiết kiệm được đồng nào.Còn Chu Kiến Quốc thì không giống vậy,anh làm rất nhiều việc nhưng lại không tiêu mấy.
Đương nhiên cô cũng không thể tham lam bởi vì tiền của Chu Kiến Quốc đều là tiền mồ hôi nước mắt.
Chu Kiến Quốc không thích ăn đồ ăn vặt nên anh đi khu thực phẩm tươi sống mua một ít trái cây và rau dưa. La Bối đã sớm rất bội phục việc anh có thể xuống bếp: "Mỗi ngày anh bận rộn làm việc như vậy mà còn tự mình nấu cơm,tôi phục anh luôn đấy."
"Từ khi tôi làm việc giao hàng ở quán ăn là tôi đã cố gắng không ăn bên ngoài nữa." Cho nên, Chu Kiến Quốc cũng bị bất đắc dĩ thôi.Anh cân nhắc mãi,giữa chịu đựng khói dầu và rửa bát với khả năng bị ngộ độc thức ăn thì anh lựa chọn cái trước.
"Hiện tại rất ít người được như anh,vừa đẹp trai còn chăm chỉ,nỗ lực,anh còn không hút thuốc lá đúng không? Cũng không uống rượu, còn xuống bếp nấu cơm...... Dù sao tôi chưa thấy ai như vậy."
Chu Kiến Quốc cũng rất bình tĩnh mà trả lời: "Đẹp trai cũng không phải do tôi là do trời sinh,chăm chỉ làm việc thì là việc mỗi người trưởng thành đều phải làm,đúng không?Còn hút thuốc thì tôi bị viêm xoang không ngửi được mùi khói thuốc.Mặt khác, hai người đồng nghiệp của tôi mỗi ngày hút một bao thuốc lá, mười chín tệ một bao, một người khác lớn tuổi hơn,con học cấp hai nên hút loại năm tệ một bao, mỗi ngày ba bao.Vừa mất tiền lại vừa có hại đến sức khỏe,vì sao tôi phải làm chứ? Hơn nữa hầu hết những người hút thuốc,răng đều vàng, tôi không thích."
Nói có sách mách có chứng, La Bối giơ ngón tay cái lên.
Tuy rằng hút thuốc là do cá nhân mỗi người, người khác không có quyền can thiệp nhưng nếu làm hại đến mọi người xung quanh do khói thuốc hoặc xa hơn là cháy nổ thì không phải chuyện của một người nữa rồi.
Hai người rất nhàn nhã vừa nói chuyện vừa đi dạo siêu thị,sau khi thanh toán xong thì đi tản bộ để tiêu thực.
La Bối cũng không mua nhiều chỉ cầm một lọ sữa chua và một gói khoai tây chiên.Được Chu Kiến Quốc đề cử lại lấy thêm vài quả chuối nhìn cũng không tệ,rồi thanh toán rời siêu thị.
***
Chờ bọn họ trở lại thôn Thành Trung đã là hơn mười giờ.
La Bối lên lầu về nhà, Chu Kiến Quốc xuống lầu trở về,lúc đang lấy chìa khóa mở cửa thì cửa phòng cách vách mở ra, Giang Tư Hàn từ bên trong đi ra.
Giang Tư Hàn cũng vừa từ công ty trở về.Trong khoảng thời gian này,anh vừa phải học thuộc lời kịch vừa phải học tập đúng là rất mệt nhưng còn không quên nhiệm vụ quan trọng của mình, đó chính cố gắng nhắc nhở Chu Kiến Quốc một cách nhẹ nhàng nhất đừng rủ Bối Bối làm những việc có tính nguy hiểm cao như xào cổ.
"Tiểu Chu,bây giờ anh có rảnh không?" Giang Tư Hàn lễ phép hỏi.
Chu Kiến Quốc nghe anh gọi Tiểu Chu còn hơi bất ngờ, dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh thì lúc này nên nhanh chóng trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, trên cơ bản là không rảnh.
Nhưng anh và Giang Tư Hàn cũng không thân, người này sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh,chắc là có chuyện gì.
"Có,nhưng thời gian không nhiều lắm,chỉ khoảng nửa giờ đến bốn lăm phút thôi."
Giang Tư Hàn: "Vậy đủ rồi,tôi mời anh uống rượu." Bạn đang đọc truyện tại:
KenhTruyen24h.Com"Được nhưng tôi không uống rượu."
Hai người đàn ông cũng không thân, mặc kệ đi phòng Giang Tư Hàn hay phòng Chu Kiến Quốc ngồi cũng đều khá xấu hổ, cuối cùng hai người đi một quán cơm ở thôn Thành Trung.Chờ sau khi Giang Tư Hàn ngồi xuống mới phát hiện đây là quán cơm lúc trước Chiêm Kỳ cảnh cáo anh.
Thật đúng là duyên phận.
Sau khi ngồi xuống, Giang Tư Hàn gọi đồ ăn.Chu Kiến Quốc thật ra cũng không đói,anh cũng không có thói quen ăn bữa khuya nhưng vì mặt mũi Giang Tư Hàn vẫn gắp một chút thức ăn.
"Tiểu Chu,tôi nghe Bối Bối nói hai người kinh doanh cửa hàng không người rất tốt."
Giang Tư Hàn thường không nói nhiều với người không thân quen.Anh không biết có thể nói chuyện gì nên thường tạo cho người ta cảm giác anh là loại người lạnh lùng.
Giống như lúc này anh nói chuyện với Chu Kiến Quốc.
Anh biết như vậy đối với hai bên đều là một loại tra tấn.
Chu Kiến Quốc cũng biết Giang Tư Hàn không am hiểu giao tiếp với người khác nên nói: "Cũng không tệ,hiện tại chúng tôi đang tìm các nguồn tiêu thụ khác,sẽ ngày càng ổn định hơn."
Thật ra làm ăn buôn bán không phải chuyện xấu, cho dù bán đồ tình thú cũng không sao nhưng chuyện anh ta dẫn Bối Bối xào cổ thì đúng là rất đáng lo lắng.
Giang Tư Hàn tất nhiên cũng không phải thánh phụ,nếu một mình Chu Kiến Quốc xào cổ chắc chắn anh sẽ không quản, cũng không có lý do đi quản, nhưng anh ta dẫn theo Bối Bối thì anh phải quan tâm một chút.
"Tiểu Chu, là thế này,tôi nghe bà La nói,anh dẫn theo Bối Bối xào cổ?" Giang Tư Hàn cố gắng hòa nhã hỏi: "Bối Bối mới đi làm không lâu cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, hơn nữa anh cũng biết hoàn cảnh gia đình cô ấy rồi đấy.Bây giờ còn chưa trả hết nợ của cha cô ấy,cô ấy cũng chưa từng tiếp xúc với công việc đó nên chắc chắn không hiểu."
Bây giờ Chu Kiến Quốc đã hiểu lý do Giang Tư Hàn tìm anh.
"Làm bạn tốt của Bối Bối,tôi chỉ lo lắng cô ấy sẽ trầm mê quá, Tiểu Chu,nếu tôi nói lời này có làm anh khó chịu thì mong anh thứ lỗi."
Chu Kiến Quốc nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện này đúng là tôi suy nghĩ không chu đáo, La Bối không hiểu,tôi không nên để cô ấy tiếp xúc quá sớm.Nhưng cậu yên tâm,nếu lỗ thì một mình tôi chịu còn nếu kiếm lời,tôi sẽ nói với La Bối sẽ không lại mua cổ phiếu nữa.Bản thân cô ấy cũng không có hứng thú với việc này.Tiểu Giang,cậu yên tâm đi, La Bối cũng là bạn tôi,hơn nữa chúng tôi cũng là đối tác lại còn ở cùng tòa nhà,tôi sẽ không để mặc cô ấy đâu."
Bây giờ Chu Kiến Quốc cũng có chút hối hận.Tuy anh rất có tin tưởng với cảm giác của bản thân mình nhưng kéo theo La Bối thì đúng là không thích hợp.
Những làm cũng đã làm rồi,giờ lại nói với La Bối không làm thì càng thêm không thích hợp.
Nghe Chu Kiến Quốc nói như vậy, Giang Tư Hàn ngược lại có chút ngượng ngùng,anh cảm thấy mình nói chuyện hung hăng quá.
Con người Tiểu Chu đúng là không tệ, ít nhất anh nói nếu lỗ thì một người chịu,ít ai làm được như vậy.
Giang Tư Hàn cũng yên tâm, đứng trên góc độ của một người đàn ông tới xem, Tiểu Chu cũng không tệ lắm,anh thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tôi yên tâm rồi, Bối Bối mới vừa tốt nghiệp không lâu,có rất nhiều chuyện không hiểu,hai người cùng kinh doanh đúng là rất tốt, ngay cả bà La cũng nói gần đây Bối Bối rất hăng hái,vui vẻ hơn nhiều so với trước đây."
Ấn tượng của Chu Kiến Quốc với Giang Tư Hàn cũng không tồi, tâm địa người này rất tốt,chắc phải trải qua một phen xây dựng tâm lý mới nói những lời này.Cuối cùng thì cũng chỉ vì quan tâm La Bối, nói chuyện lễ phép cũng rất đúng mực.
Hai người đạt thành chung nhận thức, Giang Tư Hàn vừa lòng, Chu Kiến Quốc cũng thoải mái.
Gọi một bàn đồ ăn cũng không thể lãng phí, lãng phí là việc đáng xấu hổ! Hai người cùng có ý nghĩ như vậy, câu được câu không trò chuyện, cùng nhau giải quyết một bàn đồ ăn, không khí cũng coi như hài hòa.
Chiêm Kỳ gần đây có thói quen ăn khuya.Anh cũng mới vừa trở về định giống với mọi ngày,đi quán cơm mua mấy món kho với bia lạnh,ngồi trong phòng mát mẻ xem bóng đá,nghĩ đến đã thấy sung sướng.
Nhưng anh không nghĩ vừa đến quán cơm quen thuộc đã thấy Giang Tư Hàn lại đang ăn khuya với Chu Kiến Quốc???
Một người là người yêu cũ của Bối Bối còn một người là bạn trai hiện tại, thấy thế nào cũng không thể hòa hợp được.
Chẳng lẽ anh lại ᴆụng phải một trận chiến gay go?
Anh nên làm cái gì bây giờ?