Chương 29: Bàn bạc.
Phương Cảnh Châu và bà ngoại ngồi xe taxi đến ga tàu hỏa, La Bối sợ bé không chịu nổi nên không đi cùng mà một mình trở lại phòng.
Một lát sau,bà La gõ cửa vào phòng, nhìn vẻ mặt cháu gái mình buồn bã mà không khỏi cười nói: "Bà thấy bà ngoại Cảnh Châu là người tốt nên chắc chắn sẽ đối xử tốt với bé, dù sao cũng là cháu ngoại ruột, Trần Lan không học được cách làm mẹ nên Cảnh Châu sống cùng ông bà ngoại là tốt nhất,cháu không cần quá lo lắng."
La Bối lắc đầu, thở dài một hơi:
"Bà nội,cháu biết cháu không thể phụ trách cuộc đời của một đứa bé ."
Về mặt lý trí,cô biết mình đã làm những việc nên làm nhưng về mặt tình cảm,cô vẫn cảm thấy áy náy với bé.
Mãi cho đến hiện tại mới thôi,cô không biết vì sao mình có thể nhìn thấy tương lai của người khác, ông trời làm như vậy là có dụng ý gì?
"Mọi việc làm tận tâm tận lực là tốt rồi, Bối Bối,cháu không phải là người cứu rỗi cuộc đời của Cảnh Châu, về sau bé sẽ còn gặp được rất nhiều chuyện ,rất nhiều người,cháu chỉ là một người trong vô số người như vậy thôi, cháu xuất hiện rồi hoàn thành nhiệm vụ của cháu vậy là đủ rồi."
La Bối đột nhiên ngẩn ra: "Cháu đã hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Có thể trong cuộc đời những nhân vật chính này cô chính là một nhân vật ẩn giấu, mà sở dĩ cô có thể nhìn trước tương lai của bọn họ cũng là để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó?
Trong khoảng thời gian ngắn, La Bối đã suy nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân.
Nhưng mà mặc kệ cô suy đoán như thế nào thì sẽ không có người tới nói cho cô có chính xác hay không.
Phương Cảnh Châu đi rồi, Trần Lan cũng không thường ở nhà nhưng cũng không có ai quan tâm đến cô ta. La Bối không biết cô ta có giống trong truyện sa vào cuộc sống trụy lạc hay không nhưng đó cũng không phải việc cô có thể quản được.
Đối với Trần Lan, La Bối chưa từng có suy nghĩ ác ý,thậm chí chưa từng nói với cô ta một lời không tốt nào.Trên đời này một số người có cuộc đời bi thảm là do người khác tạo thành cũng có người là do chính mình tạo thành, Trần Lan chính là người sau.Đối với loại người tự hại mình này, La Bối cũng không muốn lãng phí sự thiện lương.
Sau khi Phương Cảnh Châu đi theo bà ngoại về quê không lâu đã gọi điện cho La Bối.
Phương Cảnh Châu nói ông ngoại rất ít nói chuyện với bé nhưng sau khi ăn cơm xong sẽ dẫn bé ra ngoài đi bộ.Nhà ông bà ngoại lớn hơn nhiều so với phòng cho thuê, bà ngoại lo lắng một mình bé ngủ sẽ sợ hãi nên vẫn ngủ cùng bé.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, nhà trẻ ở huyện nhỏ quản cũng không quá nghiêm,mấy ngày nữa bé phải đi học rồi, Phương Cảnh Châu tràn ngập chờ mong với sinh hoạt ở nhà trẻ.
Nhìn cuộc sống của Phương Cảnh Châu dần dần đi lên quỹ đạo, cũng bắt đầu phát triển theo hướng bình thường,trong lòng La Bối vui mừng hơn so với bất kỳ ai.
***
Khi mùa xuân sắp qua đi,mùa hè đang tới, có một ngày buổi chiều, La Bối mới vừa tan việc đi tới cửa thì nhìn thấy Chu Kiến Quốc,quần áo trên người anh toàn bụi đất xám xịt,mặt đầy mồ hôi.
Lúc đầu mới gặp, làn da của anh còn rất trắng.Còn lúc này đã đen đi vài bậc,trên tay anh còn dán băng dán.Cô nghĩ tuy rằng làm việc ở công trường tiền lương cao nhưng cũng thực sự rất vất vả.
"La Bối,bây giờ cô có thời gian không?" Chu Kiến Quốc chắc cũng sợ mùi mồ hôi trên người mình làm cô khó chịu nên vẫn cố tình cùng cô duy trì khoảng cách.
Ngay từ đầu, Chu Kiến Quốc cũng không thích làm công việc khuân vác ở công trường, nhưng lúc ấy,anh không có chứng minh, cũng không biết tên họ của mình là gì, chỉ có thể làm mấy việc lao động nặng này nên anh bắt buộc phải làm.Lúc mới bắt đầu xi măng dính vào trên người,anh hận không thể lập tức đi tắm rửa thay quần áo, cảm giác không thể chịu đựng cơ thể bẩn thỉu hay mùi mồ hôi nhưng anh phải sống sót.Thời gian dài qua đi anh cũng từ từ quen dần, đương nhiên so với những người công nhân khác,anh được xem như một người vô cùng yêu sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa,móng tay cũng phải đánh thật sạch sẽ.
"Có. Tôi mới vừa tan làm."
Chu Kiến Quốc gật đầu rồi nói: "Nếu cô có thời gian,thì tôi mời cô ăn một bữa cơm."
La Bối biết tính cách Chu Kiến Quốc, không có khả năng anh vô duyên vô cớ mời ăn cơm, khẳng định là có chuyện gì.
"Được."
"Vậy cô chờ tôi một chút, tôi trở về gội đầu tắm rửa đã." Chu Kiến Quốc lấy ra di động từ trong túi, nhìn thoáng qua thời gian: "Vậy 6 giờ 45 gặp nhau ở chỗ này nhé."
La Bối đã ăn cơm cùng Chu Kiến Quốc vài lần, người này đặc biệt để ý thời gian, mỗi lần hẹn đến rất đúng giờ.Anh có một ưu điểm vô cùng tốt, đó chính là chưa bao giờ đến trễ.
Sau khi hẹn tốt thời gian địa điểm, La Bối lên lầu, Triệu Phiên Phiên và Thần Bảo Bảo đang ở phòng khách xem TV,bà La đang bận việc trong phòng bếp.
"Bà ơi,hôm nay đừng nấu cơm cho cháu nhé,cháu ăn cơm bên ngoài." La Bối bỏ túi xách xuống, đi rửa sạch tay rồi mới bế Thần Bảo Bảo,lợi dụng lúc tổng tài tương lai này còn nhỏ tuổi,cô phải thơm nhiều mấy cái mới được.
Triệu Phiên Phiên hỏi: "Đi ra ngoài ăn với đồng nghiệp sao?"
"Không phải, Tiểu Chu mời em ăn cơm."
Triệu Phiên Phiên hoàn toàn coi La Bối như em gái ruột của mình, lúc này vừa nghe thấy nên tò mò hỏi: "Lúc trước em nói em với Tiểu Giang chỉ là bạn tốt,vậy Tiểu Chu thì sao,chị thấy anh ta cũng không tồi, tuy rằng công việc không phải quá tốt nhưng chị thấy anh ta rất có chí tiến thủ."
Lúc này bà La cũng từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe được lời nói của Triệu Phiên Phiên nên gật đầu phụ hoạ: "Tiểu Chu đúng là không tồi,bà nghe nói cậu ấy lúc nào cũng không nhàn rỗi,một lúc nhận nhiều công việc khác nhau, là người vừa có khả năng lại chịu khó.Thời buổi này,thật sự hiếm một người trẻ tuổi có thể làm được như vậy." Nói tới đây,bà La dừng một chút, lại nói: "Đừng nhìn hiện tại Tiểu Chu chỉ như vậy nhưng theo ánh mắt của người từng trải như bà thì khẳng định về sau cậu ấy sẽ thành công."Không phải chỉ Triệu Phiên Phiên và bà La mà ngay cả người quen thuộc nhất với Chu Kiến Quốc là La Bối, khi còn chưa thân với anh cũng đã chắc chắn người này về sau sẽ thành công.
Trên người Chu Kiến Quốc có một loại khí chất mà người thường không có, ngay từ đầu Là Bối còn không rõ nhưng sau này nghĩ lại mới nghĩ đến một từ rất đúng để hình dung về khí chất trên người anh đó là " có hơi tiền".
Vừa nghe qua từ này thì có vẻ là như mang nghĩa xấu nhưng có một câu như thế này: Vàng thật thì không sợ lửa,có nghĩ là dùng vàng để hình dung người có tiền đồ và bản lĩnh.
Chu Kiến Quốc chính là vàng.
Giống như phim điện ảnh hay truyền hình, ai là vai chính còn ai chỉ là vai phụ thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được,vì sao ư?Do chính khí chất toát ra trên người anh ta .
Tuy Vàng tiên sinh hiện tại còn cách thành công một khoảng rất xa, nhưng nếu ngày nào đó anh lắc mình biến thành ông chủ thì La Bối cũng tuyệt đối không ngoài ý muốn.
"Sao hai người không ghép đôi cháu với tiểu Trương ở tầng năm chứ? Còn có tiểu Vương ở tầng sáu nữa?" La Bối đã nhìn thấu bản chất của hai người kia: "Hai người chỉ xem ai đẹp trai mới ghép đôi với cháu đúng không?."
Lúc trước là Giang Tư Hàn còn hiện tại là Chu Kiến Quốc, hai người kia đều có một điểm giống nhau, đó chính là có một khuôn mặt có thể so sánh với minh tinh.
Bà La và Triệu Phiên Phiên lập tức không nói gì nữa.
"Trong lòng anh ấy chỉ có kiếm tiền mới là quan trọng nhất." La Bối đi vào toilet,vừa nâng mặt vừa cảm khái: "Anh ấy làm gì có thời gian thưởng thức nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn và nội tâm thuần khiết của cháu chứ."
Lời nói của cô chọc cười bà La và Triệu Phiên Phiên.
Thật ra lời cô nói là lời nói thật,nhan sắc của cô cũng không tệ,từ ngày đi làm cũng thu được khá nhiều lời tỏ tình, đương nhiên,trước mắt cô cũng chưa muốn yêu đương.
Không phải tất cả đàn kinh nhìn thấy cô gái xinh đẹp đều có tâm tư đi chinh phục, cũng không phải tất cả các cô gái nhìn thấy trai đẹp cũng đều nghĩ đến yêu đương.
Triệu Phiên Phiên đi đến bên cạnh La Bối, thở dài một hơi:
"Hai người này sao lại thế chứ!"
La Bối vỗ bả vai Triệu Phiên Phiên,chân thành nói: "Chị không phải bọn họ nên không hiểu suy nghĩ trong lòng họ cũng đúng thôi."
Lời này cô cũng không nói sai, Triệu Phiên Phiên là nữ chính của một truyện,Giang Tư Hàn lại là nam chính trong một chuyện khác, đương nhiên là không cùng suy nghĩ rồi.
Còn Chu Kiến Quốc, La Bối cảm thấy anh cũng là một người có câu chuyện phía sau,vậy thì nhất định là nam chủ từ cỏ dại vươn lên......
Còn cô thì sao,cô là một người bình thường nhất trong xã hội hiện thực tàn khốc này.
Cẩn thận nghĩ lại, bên cạnh cô toàn là nam chính,nữ chính có bàn tay vàng, cô muốn vì mình lau nước mắt.
***
Chu Kiến Quốc đưa La Bối ra khỏi thôn Thành Trung, đi vào một tiệm lẩu.
Sau khi gọi đồ ăn, Chu Kiến Quốc cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng mục đích hôm nay của mình:
"La Bối,cô có nghĩ tới chính mình tự làm bà chủ không?"
Nồi lẩu đang sôi sùng sục,hơi nóng bốc lên từng đợt còn mang theo mùi thơm.
La Bối ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đối diện,anh đã tắm rửa sạch sẽ, trên người mang theo mùi hương thanh mát, mặc một chiếc áo phông bình thường nhưng ánh mắt anh và cả thần thái khi nói chuyện làm La Bối có một loại cảm giác như anh đang nghiêm túc nói một vụ làm ăn mấy trăm triệu.
Trong tiệm có chút ồn ào, người vào người ra cùng với âm thanh hô to gọi nhỏ, La Bối sửng sốt một lúc lâu, mới nói: "Kinh doanh á?"
Kinh doanh?Làm bà chủ?
Chu Kiến Quốc gật đầu: "Hiện tại tiền lương một tháng của cô là bao nhiêu?"
La Bối vẫn luôn cảm thấy Chu Kiến Quốc thật sự có năng lực mê hoặc người khác, ít nhất lúc này cô thực sự ngơ ngác nói tiền lương một tháng của mình.
"Nghe cũng không tệ lắm, nhưng cô không nghĩ tới tương lai của mình sao? Chờ ba hay năm năm sau,tiền lương của cô có thể tăng lên bao nhiêu chứ?"
La Bối suy nghĩ rồi lắc đầu:
"Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này."
"Thật ra cô cũng không thiếu tiền, ở thôn Thành Trung có một toà nhà, mỗi tháng tiền thuê nhà cũng không ít......" Chu Kiến Quốc đột ngột thay đổi ngữ khí:
"Tôi chỉ hỏi cô một câu,cô có muốn kiếm càng nhiều tiền hơn không?Cô có muốn phát tài không?"
Thân mang mệnh phú quý,La Bối lại một lần nữa ngơ ngẩn.
"Rất nhiều cô gái có chút xinh đẹp đều hy vọng tìm được một người đàn ông giàu có để thay đổi cuộc sống nhưng La Bối,tôi nói với cô, tôi cũng là đàn ông, nếu bây giờ tôi là người có năng lực và giàu có, tôi tuyệt đối sẽ không tìm một người chỉ có vẻ bề ngoài,cô chờ tôi một chút......" Chu Kiến Quốc cúi đầu lấy ra di động từ trong túi, trộm nhìn thoáng qua vài câu nói trong hạt giống tâm hồn rồi lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía La Bối:"Tình cảm phải ngang hàng thì mới bền vững và ổn định."
Vậy mà anh lại không nhớ được, thật là một nét 乃út hỏng, Chu Kiến Quốc tự mình phê bình một chút.