Chương 108: Kế hoạchSau khi du lịch về, thím Trần tới đón Phương Cảnh Châu chuẩn bị về quê, sắp đến tháng chín, bé sắp trở thành học sinh tiểu học, La Bối đưa bé đi bách hóa mua cho bé rất nhiều dụng cụ học tập. Lúc Phương Cảnh Châu sắp phải về nhà còn rất lưu luyến, La Bối đưa ảnh chụp lúc du lịch đã rửa đưa cho thím Trần, một người sắp 60 tuổi như thím Trần mà hốc mắt cũng đỏ lên.
"Cô La, nếu không có cháu, có lẽ Cảnh Châu còn phải ở cùng mẹ nó, thời gian qua thím cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Lan Lan không phải một người mẹ tốt, nói ra cũng không sợ cháu cười, năm đó nó muốn sinh đứa nhỏ này, cũng là vì muốn leo lên nhà giàu, muốn lấy tiền, đúng là thím thương con gái nên biết nó đối xử không tốt với Cảnh Châu, thím cũng mở một mắt nhắm một mắt, nói đến cùng, cháu ngoại làm sao quan trọng bằng con gái, đúng không?"
La Bối không thể phản bác được những lời thím Trần nói, bởi vì người bà ngoại đáng thương này cũng chỉ biết cháu ngoại không được đối xử tốt, nhưng bà cũng không biết không tốt đến mức độ nào, bà cũng không biết, nếu mặc kệ Phương Cảnh Châu ở cùng Trần Lan thì đứa bé sẽ trở thành người như thế nào.
"Hiện tại thím cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, tính cách của con người khó mà sửa, thím không quản được con gái, trong lòng nó cũng không có người mẹ này, nó quá ích kỷ cũng quá hư vinh, về sau nó muốn làm gì thì làm, thím chỉ coi như không có đứa con gái này. Dù sao trong lòng nó cũng không có cha mẹ, cảm thấy chúng tôi không cho nó điều kiện tốt, trách chúng tôi không để nó sinh ra trong một gia đình giàu có, về sau chú thím chỉ cần chăm lo cho Cảnh Châu, đứa nhỏ này đáng thương, không ba cũng không mẹ, nếu không nhờ có cháu với Tiểu Chu thì nó cũng không vui vẻ như bây giờ."
La Bối cũng đã từng có suy nghĩ riêng, biết Triệu Phiên Phiên là phu nhân tổng tài tương lai thì cô mới quan tâm cô ấy, biết sau này Giang Tư Hàn sẽ là ảnh đế, cũng mới chiếu cố anh hơn một chút, đây cũng là tính toán nhỏ của người bình thường, nhưng riêng đối với Phương Cảnh Châu thì không, mặc kệ tương lai của bé là khốn cùng thất vọng hay quyền thế ngập trời, đối với cô, bé chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương và cần sự giúp đỡ.
Phương Cảnh Châu hiểu chuyện hơn nhiều so với những đứa bé cùng tuổi, người ngoài sẽ cảm thấy đứa trẻ này rất ngoan, còn sẽ nghĩ nếu con mình giống bé thì quá tốt, nhưng...... không ai biết, bé hiểu chuyện là bởi vì bé quá thiếu sự quan tâm nên chỉ cần người khác tốt với bé một chút, bé sẽ nhớ mãi không quên, bất kể như thế nào, hiện tại nhìn bé càng ngày càng giống một đứa bé, trong lòng La Bối vui vẻ hơn so với bất kì ai khác.
***
Một năm sau, La Bối mua phòng vào cuối năm, vận khí của cô cũng khá tốt, vừa lúc mua được một căn phòng với giá ưu đãi, thanh toán trước 30%, cho vay hai mươi năm, mỗi tháng trả hơn một vạn. Nếu trước kia thì chắc chắn La Bối sẽ cảm thấy áp lực như núi nhưng hiện tại mỗi tháng thu nhập của cô được hai mươi vạn, một vạn thật sự không nhiều.
Cô mua phòng không nhỏ, ba phòng ngủ một phòng khách còn thêm cả một phòng gác mái, vị trí cũng không tồi, giao thông rất thuận lợi, có thể do nguyện vọng mua phòng của cô quá mãnh liệt nên cũng ảnh hưởng đến Triệu Phiên Phiên, trong tay Triệu Phiên Phiên có 500 vạn, mua phòng trên lầu nhà La Bối, diện tích cũng tương tự.
La Bối biết, sau khi Triệu Phiên Phiên gặp lại Lôi Vũ Hạo mà cô ấy vẫn dùng 500 vạn này chứng tỏ hiện tại cô ấy không muốn quay lại với Lôi Vũ Hạo, nếu không với tính cách của Triệu Phiên Phiên thì có đánh ૮ɦếƭ nàng cô ấy cũng sẽ không dùng 500 vạn. Cô giờ cũng thấy rất mơ hồ, trước kia cô còn cảm thấy Triệu Phiên Phiên và Lôi Vũ Hạo nhất định sẽ quay lại với nhau, rốt cuộc thì cốt truyện của tiểu thuyết đâu thể thay đổi nhưng bây giờ thì cô cũng không xác định, có một số chuyện sẽ thay đổi, ví dụ như, Thần Bảo Bối không bị bệnh hiếm gặp, bé rất khỏe mạnh và hoạt bát, ngoại trừ giống như những đứa trẻ ba tuổi bình thường thỉnh thoảng sẽ bị ho sốt thì bé không bị bệnh gì cả, lại ví dụ, qua một năm nhưng Triệu Phiên Phiên vẫn chưa có dấu hiệu muốn quay lại.
Quan trọng nhất là không giống trong truyện, Triệu Phiên Phiên mua phòng......
Triệu Phiên Phiên chuẩn bị chờ sau khi Thần Bảo Bối đi nhà trẻ thì cô ấy sẽ đi tìm việc, đương nhiên cô lo lắng mình đã lâu lắm không đi làm nên sẽ khó tìm được việc ngay, cũng may, cô làm kế toán ngoài giờ cho vài công ty, bao gồm cả cửa hàng của La Bối, nên tiền cô kiếm được trước mắt cũng không thiếu, ít nhất đủ chi tiêu hàng ngày của cô và Thần Bảo Bối.
La Bối nhìn về phía Lôi Vũ Hạo đang kiên nhẫn dùng khăn tay lau mồ hôi cho Thần Bảo Bối, bây giờ cô càng ngày càng không hiểu phong cách của vị này.
Nếu ngay từ đầu anh ta là một tổng tài bá đạo lãnh khốc muốn đuổi theo người yêu thì bây giờ anh ta chính là tổng tài phật hệ.
Lôi Vũ Hạo hình như cũng không vội vãn hồi tình cảm của Triệu Phiên Phiên, trở thành một nhà ba người hạnh phúc. Cuối tuần anh ta sẽ tới đây hai lần, dù là lúc nào Thần Bảo Bối sinh bệnh, mặc kệ có bận gì thì anh ta cũng đến, hơn nữa kỳ lạ hơn là anh ta còn thuê phòng bên cạnh phòng của Triệu Phiên Phiên, có đôi khi quá muộn, anh ta sẽ trực tiếp ngủ lại căn phòng đó luôn.
Cố Khiêm Ngôn lại nói với La Bối: "Bọn họ như bây giờ mới là bình thường, bất kể là trước kia Phiên Phiên làm thư ký cho anh ta hay lúc bọn họ mới gặp lại mới không bình thường, Phiên Phiên hiện tại là cứng rắn lên, nói thật em đừng để ý, trước kia nói đúng ra Phiên Phiên chính là tình nhân của Lôi Vũ Hạo, cô ấy không cần tiền, không có nghĩa cô ấy là bạn gái của Lôi Vũ Hạo, thật ra cô ấy muốn nhiều hơn những người phụ nữ khác. Lôi Vũ Hạo có nhiều tiền nhưng anh ta chỉ có một trái tim."
La Bối cũng không biết nói cái gì.
"Như bây giờ khá tốt, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, Phiên Phiên không hy vọng xa vời anh ta thật lòng, anh ta cũng không bức thiết ép cô ấy trở lại bên cạnh, mà còn có Thần Bảo Bối nữa, bé có được tình thương của cha và của mẹ." Cố Khiêm Ngôn ngược lại còn khuyên La Bối, "Em cứ coi như hai người bọn họ kết hôn rồi ly hôn, ly hôn xong còn có đứa bé thì không có khả năng cả đời không qua lại, bọn họ đều yêu Thần Bảo Bối, bọn họ có cuộc sống riêng, không phải rất tốt sao? Đến nỗi về sau có thể quay lại với nhau hay không là chuyện của tương lai."
La Bối gật đầu, "Em cảm thấy Phiên Phiên như vậy cũng khá tốt, thật sự."
Có một số việc, cô cũng không thể nói quá nhiều với Cố Khiêm Ngôn, trong tiểu thuyết, Triệu Phiên Phiên không đi làm bởi vì tất cả thời gian của cô ấy đều dành để chăm sóc con, sau khi quay lại với Lôi Vũ Hạo thì cô ấy trực tiếp trở thành phu nhân nhà giàu, cuộc sống thực tế không đơn giản như một cuốn tiểu thuyết, toàn những chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi, chỉ nói một câu hạnh phúc, chẳng lẽ chính là thật sự hạnh phúc sao?
Ít nhất hiện tại Triệu Phiên Phiên rất có mị lực, cô ấy có công việc, có chuyện muốn làm, dù người đàn ông kia có yêu cô ấy hay không thì cô ấy vẫn sống rất thoải mái.
Sau khi cô bé lọ lem gả cho hoàng tử, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, những khổ sở mà cô ấy chịu đựng lúc trước đều biến thành ngọt ngào.
Tác giả không phải người trải qua, thế giới dưới ngòi 乃út, một năm có 365 ngày, không thể viết tỉ mỉ kĩ càng từng ngày một, kết cục là happy ending, nhưng sẽ không có ai viết ra những chuyện không ngọt để làm người đọc mất hứng chứ?
***
Một năm qua đi đã trải qua một vài chuyện lớn, cửa hàng bảo dưỡng ô tô dưới danh nghĩa cảu La Bối, dưới sự kinh doanh của cô, dưới sự dạy bảo của ông nội Cố, đã chuẩn bị khai trương chi nhánh thứ hai, hiện tại kinh doanh rất tốt cũng coi như có chút danh tiếng, sư phó trở thành giám đốc, cậu học đồ lại thành sư phó, trong tiệm lại tuyển mấy người mới, hầu như mấy nhân viên mới tới sẽ được ông nội Cố gọi ra nói chuyện riêng, nói là để cổ vũ, nhưng La Bối cảm thấy đó là tẩy não.
Nhưng tẩy não cũng phân biệt có tốt và không tốt.
Mấy nhân viên mới mỗi ngày nhiệt huyết tràn đầy giống như tiêm máu gà, rốt cuộc ví dụ của cậu học đồ và sư phó vẫn còn đó, nghe nói hiện tại tiền lương mỗi tháng của hai người hơn một vạn.
La Bối chuẩn bị sau khi khai trương chi nhánh thì sẽ để cậu học đồ sang bên đó làm quản lý.
Cậu học đồ cảm khái với nhân viên mới tới, "Giống như anh, trong nhà không có tiền, bằng cấp lại thấp, vốn dĩ nghĩ đời này cũng chỉ làm mấy công việc dựa vào sức lực, không nghĩ tới có một ngày làm quản lý, thầy Cố còn khuyên anh đi học đại học tại chức để lấy bằng ...... Các cậu cứ chăm chỉ làm việc, không bằng cấp cũng không sao, quan trọng là phải nỗ lực, bà chủ tiệm chúng ta coi trọng năng lực hơn, chỉ cần làm tốt thì sẽ nhận được thành quả xứng đáng."
Cậu đang yêu đương với một cô gái bản địa, ngay từ đầu người nhà bạn gái không thích cậu, cảm thấy cậu là dân ngoại tỉnh, không có công việc đàng hoàng cũng không có phòng ở, cậu thấy cũng không trách, rốt cuộc người ta gả con gái thì tất nhiên hi vọng con gái mình sau này sẽ sống tốt, không chịu khổ, còn hiện tại, mỗi tối cậu đi chạy xe taxi, chạy đến mười một mười hai giờ mới về, hơn nữa ở trong tiệm kiếm tiền, mỗi tháng kiếm khoảng trên dưới hai vạn, bây giờ bố mẹ vợ tương lai nhìn cậu hòa ái hơn rất nhiều.
Anh Chu nói đúng, làm một người đàn ông, chính mình chịu khổ cũng không sao nhưng không thể để người mình thích cùng chịu khổ!
Một năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, một tháng thu nhập của La Bối đang tăng lên theo đường thẳng, cô nghĩ kĩ rồi, chờ thêm nửa năm, trên tay có tiền thì cô sẽ trang hoàng phòng ở, đương nhiên cô cũng chuẩn bị thi MBA, lúc cô nói chuyện này cho ông nội Cố, ông còn rất vui vẻ.
Ông nội Cố nói làm La Bối vô cùng cảm động, ông nói, "Chỉ có trong đầu có nhiều thứ thì tinh thần mới có thể phong phú, có lẽ không vài năm nữa, cháu sẽ trở thành tấm gương của rất nhiều phụ nữ, lúc ấy, cháu cũng có thể góp một phần sức lực cho công cuộc bình đẳng xã hội, nói trở về, đây cũng là mục tiêu của bà nội Khiêm Ngôn, trước kia bà ấy thường nói với ông, đời bà ấy không thấy được bình đẳng xã hội, hy vọng con cháu bà có thể nhìn thấy."
Đương nhiên những chuyện lớn sắp xảy ra cũng không chỉ có thế......
Buổi tối hôm nay, La Bối giống như ngày thường gọi điện cho Phương Cảnh Châu hỏi bé học ở trường thế nào, có hiểu bài tập không, cô phát hiện, hôm nay đứa bé này có chút hưng phấn kích động.
La Bối hỏi dò: "Được cô giáo khen à?"
Phương Cảnh Châu rất đắc ý, tự tin nói, "Ngày nào mà em chả được cô giáo khen."
...... Đúng vậy, bé rất thông minh, lại hiểu chuyện, các thầy cô giáo đều rất thích bé, bé làm lớp trưởng, các bạn học cũng rất quý bé.
"Vậy vì sao em lại vui vẻ như vậy?"
Rốt cuộc thì Phương Cảnh Châu vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể giữ được bí mất, không cẩn thận đã tiết lộ, "Bối Bối, chị sẽ nhanh chóng có một ngôi sao, chú Tiểu Chu nói nó rất đẹp cũng rất quý."
Vốn dĩ ngay từ đầu La Bối chưa phản ứng lại, nhưng sau khi treo điện thoại, cô mới cẩn thận nghĩ lại lời nói của Phương Cảnh Châu, không khỏi suy nghĩ, ngôi sao này...... Không phải là kim cương chứ?
Chẳng lẽ Cố Khiêm Ngôn muốn cầu hôn cô???
Không thể nào???
Sau khi gọi điện với La Bối xong, Phương Cảnh Châu lại gọi điện cho Cố Khiêm Ngôn.
Cố Khiêm Ngôn cũng không có ai để thương lượng nên lúc nấu cháo điện thoại với Phương Cảnh Châu, trong lúc vô tình đã lộ ra chuyện anh muốn cầu hôn La Bối làm bé lập tức vô cùng hưng phấn.
Phương Cảnh Châu hỏi: "Chú Tiểu Chu, chú định khi nào cầu hôn Bối Bối!"
Cố Khiêm Ngôn trầm ngâm nói: "Trong hai ngày này, chú chuẩn bị hết rồi, chú phải cho Bối Bối một bất ngờ." Anh dừng một chút, lại nói, "Chủ yếu là cháu ấy, chắc cháu chưa để lộ chứ?"
Phương Cảnh Châu lập tức nói: "Cháu không! Cháu chưa nói gì với Bối Bối!"
Cố Khiêm Ngôn hồ nghi, "Phải không?"
Phương Cảnh Châu nghĩ nghĩ, xác định mình chưa nói với Bối Bối chuyện cầu hôn, lúc này mới thề son sắt bảo đảm, "Cháu thật sự chưa nói, chú Tiểu Chu, chú phải tin cháu, cháu đã bảo không nói thì sẽ không nói, đây là bí mật giữa những người đàn ông!"
"Hy vọng là như thế. Nếu cháu nói thì cháu biết hậu quả là gì rồi đấy."
Phương Cảnh Châu nói, "Nói thì sẽ đái dầm."