Chương 66: Cháu ăn không khó coi đâuCô ta rõ ràng có cơ hội quan hệ với Tông Triển Bạch, tại sao lại phải tìm một người phụ nữ thay thế cô ta?
Hà Khiếu Ninh sửng sờ, bật cười rồi ngã xuống giường.
“Em sợ anh ấy chê em không phải người phụ nữ trong trắng.” Hà Khiếu Ninh ngẩng đầu lên, giống như ma quỷ: “Anh ấy để em ở bên cạnh anh ấy nhưng lại chưa từng chạm vào em. Em là con người, là một người phụ nữ có sinh lý bình thường. Em cần một người đàn ông yêu em, vuốt ve em."
Hà Khiếu Thiên như bị sét đánh.
Em gái anh sao có thể như vậy?
Hà Khiếu Ninh cười, cười đến điên cuồng: "Em muốn tìm một người phụ nữ còn trong trắng đưa cho anh ấy, sau đó em thay thế cô ta, em sẽ là người phụ nữ trong trắng đó. Lúc nhỏ em từng cứu anh ấy, cộng thêm việc em đã ở bên anh ấy nhiều năm, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em. Cho dù không yêu em thì cũng sẽ đối xử tốt với em, sự thực chứng minh em đã đúng, anh ấy đối xử với em rất tốt."
Em làm việc rất suôn sẻ... Chỉ có một điều duy nhất, điều duy nhất em tính toán sai chính là đã tìm người phụ nữ đó. Em không ngờ rằng cô ta là người nước Z, còn ở thành phố B. Điều trùng hợp hơn nữa là cô ta lại là người phụ nữ mà mẹ Tông Triển Bạch đã định hôn ước cho anh ấy lúc còn bé."
Nếu không có người phụ nữ đó thì bây giờ cô ta đã có thể sống một cuộc sống hạnh phúc bên Tông Triển Bạch rồi.
Tất cả đều là lỗi của con đàn bà đó, đều là lỗi của con đàn bà đó!
Cô ta không cam tâm, không cam tâm.
Cô ta là con gái nhà họ Hà, có bối cảnh thân phận, có chỗ nào thua kém người phụ nữ kia chứ?
Cô ta nắm lấy tay Hà Khiếu Thiên: "Anh ơi, anh giúp em đi."
Hà Khiếu Thiên nhìn cô em gái mà anh không quen, bàng hoàng nói: "Anh có thể giúp gì cho em?"
Hà Khiếu Ninh xoay tròn mắt: "Anh có thể, anh có thể." Cô ta kéo anh lại, thì thầm...
Càng nghe, sắc mặt của Hà Khiếu Thiên càng khó coi, anh đẩy cô ta ra: "Không thể!"
“Em mệt rồi, đi ngủ đi!” Nói xong, anh bước ra khỏi phòng không ngoái đầu nhìn lại.
"Anh."
Cho dù Hà Khiếu Ninh có hét thế nào, Hà Khiếu Thiên cũng không quay đầu lại.
Bệnh viện.
Tông Triển Bạch băng bó vết thương rồi bước ra khỏi cổng bệnh viện, tài xế cầm theo thuốc trên tay đi theo anh ấy: "Vừa nãy chú Phùng gọi điện đến hỏi thăm tình hình của cậu. Tôi nói không có gì đáng ngại, bảo ông cụ không cần lo lắng."
"Tôi bảo anh đặt vé máy bay, anh đặt chưa?" Anh cắt ngang lời của tài xế.
Anh không có hứng thú nghe những chuyện đó.
Tài xế phản ứng nhanh, vội vàng trả lời: "Tôi đã đặt rồi. Chuyến cuối cùng là lúc 11 giờ. Bây giờ anh về không?"
Tông Triển Bạch giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã chín giờ bốn mươi phút, còn hơn một tiếng nữa.
“Đến sân bay.” Anh bước xuống bậc tam cấp, tài xế cũng nhanh chóng đi theo: “Cậu chủ, anh bị thương, không nghỉ ngơi một chút sao?
"Không cần."
Tài xế chạy lên trước mở cửa cho anh, muốn thuyết phục anh một câu, anh bị thương nên nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ đến tính cách của anh, lời muốn nói ra liền nuốt trở lại, anh ta thở dài, chạy về phía trước để lái xe.
Nước A.
Cửa hàng may mặc tư nhân LEO, Lâm Tinh Tuyệt ngồi ở trên sô pha, trước mặt chất đống đồ ăn ngon, cậu bé chớp chớp hai mắt: "Em có thể mang đi mấy cái này đi không?"
“Có thể chứ.” Các cô gái trong cửa hàng đều rất thích Lâm Tinh Tuyệt, cậu bé đẹp trai lại thông minh, tự nhiên khiến người ta rất thích.
"Tiểu Tuyệt, sao em không ăn mà muốn mang đi? Sợ các chị nhìn thấy tướng ăn khó coi của em sao?" Ngải Luân chống cằm nhìn Lâm Tinh Tuyệt, rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà suốt ngày kêu Lâm Tinh Tuyệt gọi mình là chị.
Lâm Tinh Tuyệt ngây ngô mở to hai mắt sáng ngời nhìn Ngải Luân: "Dì à, con ăn không khó coi đâu, con muốn mang về cho em gái ăn thôi."
Sắc mặt Ngải Luân thay đổi, giả bộ khó chịu, vươn tay Ϧóþ má cậu bé: "Không thể nói dối để cho chị vui một chút sao?"
Lâm Tinh Tuyệt làm ra bộ dạng nghiêm túc nói: "Mẹ của cháu nói rồi, không thể nói dối."
"..."
Ngải Luân lạnh lùng khịt mũi: "Mẹ cháu còn nói, cháu không phải là một cậu bé ngoan."
“Mẹ cháu sẽ không nói như vậy.” Lâm Tinh Tuyệt phản bác.
“Nếu không tin thì cháu đi hỏi mẹ cháu đi?” Ngải Luân cố ý kích thích cậu bé.
Bây giờ Lâm Tử Lạp đang họp, cậu bé mà đi, chắc chắn là đi làm loạn rồi.
Lâm Tinh Tuyệt trượt khỏi sô pha: "Cháu không tin dì đâu."
Nói xong liền chạy đi.
Họp xong, Lâm Tử Lạp bước ra khỏi phòng họp, Lâm Tinh Tuyệt chạy nhanh về phía cô ấy: "Mẹ."
Lâm Tử Lạp dừng chân, cậu bé ôm lấy đùi cô, cô cúi xuống sờ đầu con trai: "Đừng có chạy nhanh như vậy.”
Lâm Tinh Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
“Con muốn ăn gì để mẹ đưa con đi ăn.” Lâm Tử Lạp nhìn thời gian, đã trưa rồi.
“Con không đói.” Lâm Tinh Tuyệt nắm lấy tay Lâm Tử Lạp, bảo cô ấy sờ bụng mình: “Mẹ sờ đi, bụng con phồng lên rồi.”
“Có thai hả?” Ngải Luân đứng sau lưng cậu bé, hai tay ôm иgự¢.
Lâm Tinh Tuyệt nhìn chị ta, oán hận nói một câu: "Dì mới có thai á, không đúng, dì muốn mang thai thì cũng không thể đâu, không có chú nào thích dì hết?"
Ngải Luân chạy tới: "Lâm Tinh Tuyệt!"
Lâm Tinh Tuyệt trốn trong иgự¢ Lâm Tử Lạp: "Mẹ ơi, cứu con, dì Ngải Luân lại mất kiểm soát rồi."
Lâm Tử Lạp bất dắc dĩ bế con trai lên, hai người này chỉ cần gặp nhau thì không lúc nào yên tĩnh được.
Cô ấy cũng hết cách.
“Chị à.” Lúc Ngải Luân định túm lấy lỗ tai của cậu bé thì Lâm Tinh Tuyệt đổi xưng hô rất nhanh.
Ngải Luân vốn định kéo lỗ tai của cậu bé, cuối cùng lại chuyển sang xoa xoa mái tóc của cậu bé: "Coi như nhóc phản ứng nhanh, lần sau chị sẽ không nhân từ đâu."
“Hehe.” Lâm Tinh Tuyệt vui vẻ, lại tránh được một trận.
“Chị Lâm, đây là vị khách đến từ nước Z, muốn may một bộ váy cưới, bên trong có một số yêu cầu, chị xem qua một chút đi.” Lâm Tử Lạp đưa tay cầm lấy tập tài liệu: "Muốn lấy khi nào?"
“Nửa tháng nữa.” Lâm Tử Lạp gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sau bữa trưa, Lâm Tử Lạp bắt đầu làm việc còn Lâm Tinh Tuyệt thì chơi game ở bên cạnh.
Nhưng cửa khó nhất cũng không làm khó được cậu bé, cậu bé chơi được một lúc thì hết hứng.
Cậu bé nằm trên ghế sô pha rồi thi*p đi.
Lâm Tử Lạp tan làm sớm, cô ấy ôm con trai lên.
“Mẹ.” Lâm Tử Lạp ôm cậu bé thì cậu bé liền tỉnh.
Muốn đem đồ ăn về cho em gái.
Lâm Tử Lạp mỉm cười: "Đúng là người anh tốt."
Lâm Tinh Tuyệt dụi dụi mắt, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi."
“Con nha.” Lâm Tử Lạp sờ trán con trai.
Ra khỏi LEO, cô ấy ôm cậu bé lên xe.
Khi về đến nhà, cô mới phát hiện mình để quên tài liệu Trương Nhược đưa cho cô, nội dung bên trong cô còn chưa đọc nữa.
Cô đưa con trai vào nhà, nhìn thấy anh trai đã về, Lâm Huệ Tinh vội vàng chạy đến, Lâm Tinh Tuyệt giơ đồ ăn ngon trong tay lên, tự hào nói: "Nhìn xem, anh trai mang về cho em đồ ăn này."
Lúc này, Lâm Huệ Tinh đã biến thành một người mê đồ ăn, khi cô bé thấy đồ ăn trong tay Lâm Tinh Tuyệt thì nước miếng muốn chảy xuống: "Anh, em muốn ăn."
Lâm Tinh Tuyệt đi tới sô pha: "Lại đây."
Hai đứa nhỏ nằm trên ghế sô pha chia thức ăn, Lâm Tử Lạp không đi vào mà gọi Trang Kha Nguyệt một tiếng: "Mẹ, con quên đồ, phải quay lại cửa hàng một chuyến."
“Được, về trước bữa tối đó.” Trang Kha Nguyệt dặn dò.
"Vâng ạ."
Lâm Tử Lạp lấy túi và đóng cửa lại.
Cô lên xe, khởi động xe quay lại cửa hàng, lấy đồ rồi chạy nhanh về nhà, vừa dừng xe chuẩn bị vào nhà liền nhìn thấy một chiếc xe khác đậu trước cửa, có chút quen thuộc, là xe lúc sáng.
Cô cau mày, Quang Kình lại tới làm gì nữa?
Cô định tối nay sẽ bàn với Trang Kha Nguyệt về việc đổi sang chỗ ở mới.
Nhưng anh ta lại bắt đầu quấy rầy cô.
Khuôn mặt Lâm Tử Lạp bất giác trầm xuống.
Mở cửa xe ra, Lâm Tử Lạp đã chuẩn bị xong lời chất vấn, nhưng người bước xuống không phải Quang Kình mà là Tông Triển Bạch.
Quần áo nhàu nhĩ, sắc mặt uể oải, nhìn có vẻ hơi mệt mỏi.
Mặt trời đang lặn xuống, cả người anh được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng nhạt.
Lâm Tử Lạp kìm lại những dao động trong lòng, lạnh lùng nói: "Anh đến đây làm gì?”