Chương 625: Hôn lễ cũng chỉ là một hình thức..Cuộc gọi được chuyển đi, giọng của Tông Cảnh Hạo truyền đến từ đầu bên kia, cậu ấy nói anh gửi tư liệu về tội của Cố Bắc mà anh ta điều tra được cho mình.
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Tôi biết rồi."
Đồ vật này nọ đều để ở trong nhà, vì sự an toàn, cũng vì không muốn người khác phát hiện ra nên anh ấy đã không để ở trong cục.
Nói xong, anh ấy tắt điện thoại rồi quay ra nhìn Tống Nhã Hinh: "Cô về trước đi, tôi còn có chút việc."
Tống Nhã Hinh nói: "Vậy cũng được."
Cô ta mở cửa xe ra, ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn xong rồi mới hạ cửa kính xe xuống, nói với Thẩm Bồi Xuyên: "Chuyện của anh, ba tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình, hơn nữa tôi cũng tin anh."
Thật ra Thẩm Bồi Xuyên cũng không muốn làm phiền cục trưởng Tống, hơn nữa Tống Nhã Hinh bỗng nhiên nhiệt tình khiến anh ấy có chút không quen. Nhưng Thẩm Bồi Xuyên vẫn lịch sự nói tiếng cảm ơn. Dù sao người ta cũng là quan tâm mình.
Đợi sau khi Tống Nhã Hinh rời đi, anh ấy mới đứng ở ven đường bắt một cái taxi trở về nhà.
Sau khi lấy được đồ, anh gọi điện thoại hỏi Tông Cảnh Hạo đang ở đâu, để anh ấy mang đồ đi qua. Tông Cảnh Hạo nói không cần anh ấy đưa tới, gửi qua internet cho cậu ấy là được. Thẩm Bồi Xuyên cũng không hỏi cậu ấy muốn làm gì mà gửi đồ qua cho Tông Cảnh Hạo luôn.
Hai ngày sau trôi qua rất yên bình, cũng không thấy có động tĩnh gì cả, bởi vì đang bị đình chỉ công tác để điều tra nên Thẩm Bồi Xuyên không thể đi làm.
Hai ngày này Tông Cảnh Hạo không quay về biệt thự, về phần anh ấy đang làm cái gì, Lâm Tân Ngôn cũng không biết rõ, anh ấy còn gọi điện thoại nói có chuyện cần làm, hai ngày nay tạm thời không về, nói cô không cần lo lắng.
Tuy rằng hai ngày nay rất yên bình, nhưng cũng đã xảy ra một việc, Tông Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Ôn đã trở về thành phố B, thương thế của Tần Nhã đã tốt hơn, có thể xuống giường đi lại. Vốn cô muốn nhanh chóng quay về thành phố C nhưng sau khi Tông Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Ôn đến, mới biết được Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo muốn tổ chức hôn lễ. Cho nên cô lại không thể đi được nữa, ít nhất phải chờ hôn lễ của Lân Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo kết thúc mới có thể đi.
"Chị mặc cái gì?" Tần Nhã hỏi.
Lâm Tân Ngôn nghe cô hỏi như vậy thì hơi sửng sốt, chưa kịp hiểu câu hỏi của cô: "Mặc cái gì là cái gì?"
"Hôn lễ của chị đó, chị mặc váy cưới kiểu Tây hay là kiểu Trung Quốc." Tần Nhã cầm một miếng táo, nằm ở sô pha vừa ăn vừa nói.
Lâm Tân Ngôn giật mình: "Chị không biết, đều là anh ấy chuẩn bị cả."
Tần Nhã: "..."
"Chị không chờ mong hôn lễ của mình à?" Tần Nhã tỏ vẻ không thể hiểu nổi, không phải mỗi cô gái đều hy vọng mình có một hôn lễ lãng mạn, có ý nghĩa kỷ niệm sao? Nhìn thế nào cũng thấy cô ấy có vẻ không vui vẻ mong chờ cho lắm?
Lâm Tân Ngôn cũng không phải không vui, cũng không phải không thích, mà là trải qua nhiều chuyện rồi, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hơn.
"Nếu là bảy năm trước, chị nhất định sẽ kϊƈɦ động đến đêm không thể ngủ, hôn lễ mà, việc lớn cả đời của phụ nữ. Nhưng mà em xem, chị và anh ấy đã trải qua cuộc sống như vợ chồng bình thường, hôn lễ cũng chỉ là một hình thức mà thôi, thông báo cho bên ngoài biết mối quan hệ của chúng tớ." Lâm Tân Ngôn nói.
Tần Nhã nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng, hiện tại Lân Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo như đang sống cuộc sống sau kết hôn của một cặp vợ chồng, hơn nữa còn là cặp vợ chồng đã có hai người con trai, nhìn bụng của cô ấy, Tần Nhã vươn tay ra vuốt ve: "Anh chị thật giống vợ chồng già, đây đã là đứa nhỏ thứ ba rồi." Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.Com"Haizz, sao anh ấy không tìm em thiết kế váy cưới cho chị, anh ấy cảm thấy em không tốt sao? Cảm thấy em thiết kế không đẹp?" Thật ra Tần Nhã rất muốn thiết kế váy cưới cho Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn nhìn cô: "Có lẽ là anh ấy không muốn làm phiền em, hơn nữa em còn đang bị thương, chị nói cho anh ấy toàn quyền phụ trách."
"Được rồi." Tần Nhã nhìn thời gian: "Sao con trai của chị còn chưa về."
Tông Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Ôn trở về nghỉ, sau khi nghỉ ngơi một ngày thì hôm nay mới dẫn hai người con trai ra ngoài chơi, đến tận giữa trưa mới ra ngoài, hiện tại trời đã gần tối rồi.
"Không về ăn cơm tối sao? Đã sáu giờ rồi." Tần Nhã hỏi.
Lâm Tân Ngôn cũng không biết, lúc đi bọn họ cũng không nói khi nào sẽ về ăn cơm tối.
"Hai ngày nay chồng chị đều không về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Tần Nhã lại hỏi.
Lâm Tân Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cô hiểu rõ, cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không giúp được. Điều có thể làm chính là chăm lo cho gia đình, để anh không phải phiền muộn chuyện trong nhà, cho nên cô không hỏi rốt cuộc Tông Cảnh Hạo đang làm cái gì.
Thật ra cho dù không hỏi cũng có thể đoán được đại khái, khẳng định là có liên quan đến Cố Bắc, dù sao hiện tại cũng chỉ có chuyện này là chưa thể giải quyết hoàn toàn. Nhưng cô cũng không nghĩ đến, Cố Bắc làm bao nhiêu việc để hãm hại Thẩm Bồi Xuyên, hiện tại Thẩm Bồi Xuyên đang bị đình chỉ công tác để điều tra.
Buổi tối, hai cậu con trai ăn tối ở bên ngoài rồi mới trở về, Tông Cảnh Hạo vẫn chưa về, bữa cơm tối chỉ có Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã ăn.
Tần Nhã nói: "Bình thường đều có hai đứa con trai của chị ở đây, hôm nay không có ai ở cùng chúng ta, đột nhiên cảm thấy có vẻ quạnh quẽ."
Lâm Tân Ngôn cũng hiểu được, căn biệt thự này rất lớn, Tông Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Ôn trở về cũng vào ở, hai cậu con trai đều ở tầng hai, để lại tầng một cho bọn họ.
Vốn Tông Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Ôn nói muốn về nhà cũ ở, nhưng ở lại vì Trình ɖu͙ƈ Tú, Lâm Tân Ngôn sợ Tông Khải Phong thấy người lại nhớ lại tức cảnh sinh tình, cho nên nói bọn họ ở lại biệt thự, hai đứa trẻ thường xuyên chơi với bọn họ, cũng sẽ không cảm thấy cô độc.
"Chị gọi điện thoại cho chú hai chưa?" Tần Nhã gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Dù sao cũng là hôn lễ của Lâm Tân Ngôn, vẫn cần phải nói cho Thiệu Vân một tiếng.
Lâm Tân Ngôn nói: "Ăn cơm xong chị sẽ gọi."
Sau khi dì Vương đến đây, mọi việc trong nhà đều do dì Vương làm, hai con trai cũng lớn cả, cơ bản không cần Lâm Tân Ngôn dạy bảo nhiều, hiện tại cô thực sự nhẹ nhàng, nhưng lại càng ngày càng cảm thấy mệt. Có thể là do mang thai nhiều tháng gây nên.
Sau khi tắm rửa xong, cô nằm trêи giường gọi điện thoại cho Thiệu Vân, nhưng mà trong điện thoại lại truyền đến tiếng tút tút báo đường dây bận. Một lát sau cô lại gọi một lần nữa, nhưng đường dây vẫn bận như lần trước, không thể gọi được.
Cô không khỏi nhíu mày, kỳ quái sao lại không gọi được, cô buông điện thoại di động xuống, dự định ngày mai sẽ gọi lại, có lẽ ông đang ở nơi có tín hiệu không tốt nên mới như vậy.
Hai ngày này Tông Cảnh Hạo không ở đây, cô liền ngủ muộn hơn thường ngày, bên người không nhiên không có ai, cô có chút không quen. Tuy rằng không muốn làm phiền anh, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho sự an toàn của anh, cô sợ anh ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm. Nằm trêи giường thật lâu vẫn không ngủ được, rất muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ quấy rầy anh, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, sau đó thời gian qua lâu rồi, cô bất tri bất giác ngủ thϊế͙p͙ đi, buổi sáng cũng tỉnh từ rất sớm. Nhưng mà, hôm nay cũng là một ngày vô cùng bình thường.
Thành phố B đã xảy ra chuyện lớn.
Không ít người dân tụ tập ở trước cửa tòa thị chính, bọn họ không phải người dân thành phố B mà là dân quê ở vùng núi xa xôi. Bọn họ chủ yếu là người già và phụ nữ, đều yêu cầu chính quyền giải thích, thậm chí còn mang theo bảng hiệu biểu ngữ.
Chuyện này càng giống như có người ở phía sau giật giây, bởi vì chỉ trong một đêm, những người này đã lặng yên không tiếng động kéo nhau vào thành phố B, tụ tập ở trước cửa tòa thị chính, ngay cả các truyền thông lớn cũng đồng thời công bố tin tức này.
Một kênh truyền thông lớn đã thực hiện một cuộc phỏng vấn trực tiếp, một nữ phóng viên cầm micro phỏng vấn một trong số những người đi biểu tình.
"Xin hỏi, mọi người đến từ nơi nào, vì sao lại biểu tình làm loạn ở đây?"
Người bị phỏng vấn là một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, người phụ nữ này hơi gầy, làn da màu đen rám nắng, bên cạnh còn có hai người con trai, người phụ nữ này trả lời, khẩu âm đặc tiếng địa phương: "Không phải chúng tôi đang làm loạn."
Phóng viên hỏi: "Vậy mọi người đến đây làm gì?"
Người phụ nữ trung niên nói: "Chúng tôi muốn có được một lời giải thích."
Phóng viên lại hỏi: "Mọi người muốn giải thích điều gì?"
Người phụ nữ trung niên trả lời: "Tôi là người ở huyện Ninh, tỉnh X, chồng tôi là một thợ xây bình thường, ông ấy đã thiệt mạng do tai nạn sập nhà cách đây 15 năm".
Vẻ mặt phóng viên đầy nghi hoặc: "Sự cố sập nhà mười lăm năm trước hẳn là để người mười lăm năm trước gánh vác trách nhiệm, sao mọi người lại chạy đến đây?"
"Bởi vì mười lăm năm trước đã giải quyết." Lần này là cô con gái của người phụ nữ này trả lời, dáng vẻ như mới mười sáu mười bảy tuổi, lúc ba qua đời cô mới được hai tuổi: "Sở dĩ chúng tôi đến đây là muốn tố giác với chính quyền một lãnh đạo đã đến huyện Ninh thị sát vào mười lăm năm trước."
Phóng viên đưa micro tới trước mặt cô gái này: "Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có thể nói ra không? Vì sao phải tố giác vị lãnh đạo này?"