Chương 60: Con nợ thì mẹ trảCái gì? Lâm Tinh Tuyệt bị bắt cóc?
Lâm Tử Lạp nghe thấy thế thì đứng phắt dậy, động tác của cô quá nhanh, nhanh đến mức chân va phải ngăn kéo cô cũng không cảm thấy đau.
Cô chỉ lo lắng cho sự an nguy của con trai mình.
Sự lo lắng và sợ hãi chiếm hết toàn bộ Ⱡồ₦g иgự¢ cô, hàng ngày đứa bé kia đều tỏ ra trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa, nhưng mà dù sao vẫn là một đứa bé.
Cô phóng như bay chạy ra khỏi LEO ngồi vào trong xe rồi đi thẳng.
Lúc gặp phải đèn đỏ trên đường, hai tay cô nắm chặt vào tay lái, giống như hận không thể bay ngay đến nơi được.
Khi đến cục cảnh sát đã là hai mươi phút sau đó.
Lâm Tử Lạp được nhân viên cảnh sát dẫn đến phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Tinh Tuyệt và Tông Triển Bạch đang ngồi đối diện nhau.
Cậu nhóc không hề sợ ánh mắt sắc bén của Tông Triển Bạch chút nào.
"Nhóc quỷ, nhóc nói thử đi, sao chú phải bắt cóc cháu?" Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào cậu bé, rõ ràng còn rất nhỏ tuổi, nhưng lúc này lại rất ra dáng đàn ông.
Tuy nói do cậu bé hãm hại anh, nhưng mà Tông Triển Bạch vẫn phải thừa nhận, đứa bé này rất thông minh.
Ngược lại anh còn rất tò mò, không biết ba mẹ cậu bé là người thế nào, sao có thể sinh ra một đứa trẻ ưu tú như vậy?
Lâm Tinh Tuyệt không nói, hai tay cậu bé khoanh trước иgự¢, vẫn luôn nhấn mạnh rằng anh đã bắt cóc cậu.
Lâm Tử Lạp bước vào, vừa trông thấy con trai cô đã chạy tới ôm chặt lấy cậu bé, rồi nhìn cậu bé hết bên phải lại sang bên trái, lo lắng hỏi cậu: "Có bị thương không?"
Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu: "Mẹ đừng lo, con rất ổn …. "
"Ổn? Đã bị người ta bắt cóc, lại còn nói vẫn ổn? Bình thường không phải con rất thông minh sao? Không phải mẹ đã nói bao nhiêu lần là không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ ăn của người lạ rồi à? Vì sao vẫn bị bắt cóc?" Yêu cho roi cho vọt, cô rất nghiêm khắc nói với cậu bé.
Những lời này rất hiếm khi Lâm Tử Lạp dùng đến, rất ít khi cô nghiêm khắc nói chuyện với con trai mình như vậy.
Lần này cô thật sự đã bị dọa sợ.
Hai mắt Lâm Tinh Tuyệt ửng đỏ, cậu bé dơ tay ra sờ lên khuôn mặt lo lắng của Lâm Tử Lạp: "Mẹ, con xin lỗi, đã để mẹ phải lo lắng."
Trái tim Lâm Tử Lạp mềm nhũn ra, cô ôm chặt con trai mình, cúi mặt vào trong lòng cậu bé: "Không phải mẹ đang mắng con đâu, chỉ vì mẹ quá lo lắng cho con thôi."
Lâm Tinh Tuyệt khịt mũi một cái: "Con biết mà." Vừa nói ánh mắt cậu vừa nhìn về phía người đàn ông kia, nếu như có lần sau, cậu vẫn sẽ làm như vậy.
Đến lúc này Lâm Tử Lạp cũng tỉnh táo lại, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào dám lừa gạt bắt cóc con trai cô hả?
Cô buông con trai ra, rồi đứng dậy: "Cảnh sát …. "
Cô còn chưa kịp hỏi hết, thì đã nhìn thấy người đàn ông bị còng tay đang ngồi trước bàn, trông thấy anh hô hấp của cô giống như ngừng lại, anh, sao anh lại ở chỗ này? Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.Com"Anh…. "
Lâm Tử Lạp cảm thấy rối bời, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ánh mắt Tông Triển Bạch đang quan sát hai người Lâm Tử Lạp và cậu nhóc kia, vẻ bề ngoài của cậu nhóc đúng là rất giống Lâm Tử Lạp.
Đây là con trai cô sao?
Nếu tính toán thời gian, thì chắc cũng lớn như vậy rồi.
"Chính anh ta đã lừa bắt con trai cô đấy." Anh cảnh sát chịu trách nhiệm về bản án lần này nói với Lâm Tử Lạp.
Cái gì?
Tông Triển Bạch lừa bắt con trai cô?
Dường như Lâm Tử Lạp đã hiểu ra điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn con trai mình.
Lâm Tinh Tuyệt vội vàng cúi đầu xuống, nhìn vào đầu ngón chân của cậu.
Lúc này, người phụ trách chi nhánh công ty ở một thành phố khác trong nước A, Tạ Bác đã đi cùng với luật sư đến đây: "Tổng Giám đốc Tông, luật sư đã thương lượng với cảnh sát, sẽ giải quyết chuyện này nhanh thôi."
Lúc nhận được điện thoại, thiếu chút nữa anh ta đã giật mình rớt cả cằm xuống, lừa gạt bắt cóc trẻ con?
Tông Triển Bạch có sở thích đặc biệt sao?
Nhưng trước đây anh ta đã từng làm việc ở tổng công ty rất nhiều năm, theo như anh ta biết, thì Tông Triển Bạch không có sở thích luyến đồng.
"Tổng Giám đốc Tông, có chuyện gì vậy? Anh lừa gạt bắt cóc con nhà ai?" Tạ Bác thật sự rất muốn biết, muốn xem xem đứa bé nào mà có thể lọt vào mắt của Tông Triển Bạch, để anh phải lừa gạt bắt đi.
Trẻ con rất ngây thơ, tất cả mọi người đều không tin, do đứa bé này hãm hại người lớn.
Mọi chuyện xấu đều nghĩ đến do người lớn gây ra.
Trẻ con mà, đều rất thật thà.
Sao có thể có nhiều mưu mô như vậy.
Nhưng mà xét về đầu óc thì Lâm Tinh Tuyệt lại trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều.
Cái đầu rất thông minh.
Tông Triển Bạch hất cằm lên, để anh ta nhìn về phía Lâm Tinh Tuyệt.
Ánh mắt Tạ Bác dựa theo nhắc nhở của Tông Triển Bạch nhìn sang, khi nhìn thấy cậu nhóc chỉ cao hơn cái bàn nửa đầu, thì chăm chú quan sát.
Đứa bé này rất đẹp, khuôn mặt trắng nón, hai mắt đen to tròn sáng ngời, dáng người thẳng tắp, ngược lại có vài phần giống Tông Triển Bạch ….
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, thì Tạ Bác đã hoảng hốt, anh ta quay đầu lại nhìn Tông Triển Bạch, vừa rồi thế mà anh ta lại cảm thấy đứa bé này giống Tông Triển Bạch.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, thì làm sao có thể như vậy chứ.
Chỉ có hai cô gái từng xuất hiện bên cạnh Tông Triển Bạch, một người là đối tượng kết hôn anh ta chưa từng nhìn thấy, nghe nói mới cưới chưa được một tháng đã đi khỏi rồi.
Một người khác chính là trắng trúc hơi, người từng là thư ký cho Tông Triển Bạch, hiện giờ tên là Hà Khiếu Ninh, thiên kim của nhà họ Hà. Sáu năm trước cô ta tự biên tự diễn một vụ tai nạn xe cộ, còn nói dối là mình bị sảy thai, Sau khi bị Tông Triển Bạch biết rõ sự thật, thì đã sinh ra chán ghét với cô ta.
Nếu nói như thế, thì khó có khả năng Tông Triển Bạch có con được.
"Em không định nói gì sao?" Tông Triển Bạch nhìn Lâm Tử Lạp, rõ ràng là anh đang cười, nhưng mà lúc này nụ cười lại không có sự vui vẻ.
Dường như Lâm Tinh Tuyệt lại sợ Tông Triển Bạch sẽ bắt nạt Lâm Tử Lạp, cậu bé kéo tay cô lại, bảo vệ cô ở sau lưng mình.
Rất có khí phách đàn ông.
Lâm Tử Lạp cảm động, thở dài một tiếng, cô vỗ vỗ bờ vai nhỏ của con trai mình: "Ngoan nào, đứng đây chờ mẹ một lát."
Lâm Tử Lạp đang định đi ra ngoài, thì luật sư bên kia đã giải quyết xong, nhân viên cảnh sát nói Tông Triển Bạch đã có thể về được rồi.
Việc này Lâm Tử Lạp cũng không muốn truy cứu tiếp.
Dù sao cũng không phải "bắt cóc" thật.
Tông Triển Bạch xoa xoa cổ tay, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên anh bị người ta còng tay, lại còn do một đứa bé "hãm hại" nữa.
Lâm Tử Lạp dắt Lâm Tinh Tuyệt ra khỏi cục cảnh sát, cô không nhịn được ngồi xổm xuống hỏi: "Vì sao con lại làm như thế? Nói dối có phải là đứa trẻ ngoan không?"
Lâm Tinh Tuyệt mím môi không nói, tính cậu bé hơi bướng bỉnh, điểm này giống với Lâm Tử Lạp.
"Con nói đi chứ!" Lâm Tử Lạp nhíu mày, đứa bé này học được cách nói dối từ bao giờ hả?
Lại còn nói dối chuyện lớn như vậy, làm ầm ĩ đến mức phải vào cục cảnh sát.
Lâm Tử Lạp tức giận thở hổn hển, nhưng mà vẫn không nỡ đánh cậu bé cái nào: "Con muốn mẹ tức ૮ɦếƭ có phải không?"
Lâm Tinh Tuyệt nắm chặt tay lại, đột nhiên hét to: "Chú ấy là đồ lưu manh, vì sao con không thể làm cho cảnh sát bắt chú ấy?"
Lâm Tử Lạp sững sờ, cậu bé, cậu bé đang nói gì?
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Tinh Tuyệt bá đạo lau miệng cho Lâm Tử Lạp: "Con không muốn chú ấy hôn mẹ, chú ấy là người xấu, là kẻ ςướק, kẻ lưu manh, chú ấy bắt nạt mẹ nên con ra tay dạy dỗ chú ấy!"
Tông Triển Bạch vừa ra khỏi cục cảnh sát, thì nghe thấy những lời đánh giá không ngừng của Lâm Tinh Tuyệt đối với mình.
Lần đầu tiên anh nghe thấy có người mắng chửi mình trôi chảy như vậy.
"Hai người vào trong xe chờ tôi." Tông Triển Bạch đi xuống bậc thang: "Nhóc quỷ."
Lâm Tử Lạp ôm con trai mình vào trong иgự¢ bảo vệ cậu bé, cô cảnh giác nhìn Tông Triển Bạch: "Nó vẫn còn bé, hơn nữa anh cũng không sao cả, anh đừng so đo nữa."
Tông Triển Bạch khẽ cười: "Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ tôi nhận được "niềm vui" như thế, đều do thằng nhóc quỷ này ban tặng, em muốn tôi không so đo sao?"
Lâm Tử Lạp lui về phía sau một bước theo bản năng, đối với người đàn ông này, cô chỉ muốn cách thật xa: "Anh muốn thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tinh Tuyệt rất tức giận, cậu bé phẫn nộ trừng mắt nhìn Tông Triển Bạch.
Hận không thể ᴆục thủng vài lỗ trên người anh.
Cũng không phải Tông Triển Bạch thật sự tức giận, anh bước hai bước đến gần, rồi dơ tay ra Ϧóþ gương mặt của Lâm Tinh Tuyệt, trêu cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tinh Tuyệt quay ngoắt đi, khiến tay anh rơi vào khoảng không, anh giữ nguyên tay mình trên không trung một lát sau đó mới thu tay lại, lúc thu tay về ngón tay anh khẽ lướt qua gương mặt của Lâm Tử Lạp, rồi mở miệng trêu đùa: "Con nợ thì mẹ phải trả."