Chương 532: Thật sự từng tồn tạiTấm rèm màu trắng lộ ra ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng anh không nhìn thấy đôi mắt đang nhìn mình, anh mím chặt môi, có lẽ chỉ là ảo giác nhất thời?
Lúc này hẳn là cô đang bị sự xuất hiện của Tô Trạm làm cho chấn động mới đúng?
Lâm Tân Ngôn dựa lưng vào bức tường cạnh cửa sổ, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, lấy hai tay ôm иgự¢, như thể vừa có một tảng đá lớn rơi xuống, chèn ép cô không thở nổi.
Cô cố gắng thở mạnh mới không bị ngạt thở, không thể kìm nén được trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô vui mừng nhưng cũng phức tạp.
Cô nhắm mắt lại, một lúc lâu cơ thể run rẩy mới ổn định lại.
Anh không xuất hiện trước mặt cô một cách rõ ràng, hẳn là vì vẫn chưa xử lý xong chuyện của Văn Khuynh.
Cô mở mắt, đưa tay kéo rèm cửa nhìn anh lần nữa, nhưng không hiểu sao lại thôi.
Bàn tay giơ lên giữa không trung cuối cùng lại hạ xuống.
Cô không biết mình đang xoắn xuýt điều gì, hay là đang sợ, sợ mình không làm được tâm không tạp niệm.
Từ từ, cô buông tay xuống.
Hít một hơi thật sâu, cô xốc lại tinh thần rồi bước đến tủ thu dọn quần áo cho hai đứa nhỏ.
Quần áo mùa hè không tốn diện tích, sau khi đến thành phố C cô không đưa các con đi chơi xa nên ở nhà cũng không có vali, cô dùng tạm túi xách.
Thu dọn đồ đạc xong cô bước ra ngoài, Tô Trạm đang nói chuyện với hai đứa bé.
Nhìn thấy cô đi ra, Tô Trạm đứng dậy.
Lâm Tân Ngôn đưa túi cho anh ấy.
“Vài ngày nữa đưa tụi trẻ về.” Tô Trạm nói, vì phải đến Bạch Thành thăm Tông Khải Phong nên bây giờ anh ấy phải đến đưa hai đứa nhỏ đi.
Tông Cảnh Hạo bảo Tô Trạm nói với cô rằng chỉ vài ngày thôi.
Vì Tông Cảnh Hạo biết Lâm Tân Ngôn cần hai đứa con ở bên hơn anh, khi cô không biết ba của hai đứa trẻ là ai, cô thà làm mẹ đơn thân cũng phải sinh các con ra, điều đó đủ cho thấy cô yêu thương hai đứa đến nhường nào. Huống hồ từ khi sinh hai con ra, họ chưa từng rời xa nhau.
Tình cảm sâu đậm hơn anh rất nhiều.
“Ở lại thêm vài ngày nữa cũng không sao, chắc hẳn hai đứa nhỏ cũng nhớ anh ấy.” Lâm Tân Ngôn cười: “Hôm nay đi vội vàng vậy à?”
Tô Trạm gật đầu: “Ừm.”
Cô nhìn hai con: “Các con lại đây.”
“Mẹ.” Hai đứa trẻ vội vàng chạy tới, ôm hai chân cô một trái một phải.
Lâm Tân Ngôn xoa đầu chúng: “Không phải nói nhớ ba sao, bây giờ có thể đi gặp ba rồi, vui không?”
“Ừm ừm.” Tông Ngôn Hi gật đầu liên tục.
“Nhưng con cũng không muốn rời xa mẹ.” Tông Ngôn Thần dụi mặt vào người cô.
Tô Trạm nhìn hai đứa trẻ không nỡ xa Lâm Tân Ngôn thì an ủi: “Mấy ngày nữa chú lại đưa các cháu về, hôm nay chúng ta phải đi luôn rồi, ba các cháu cũng muốn gặp các cháu lắm đấy.”
“Mẹ.” Tông Ngôn Thần vẫn lưu luyến không rời, nếu không phải đi gặp ông nội thì bé sẽ không rời xa mẹ, sẽ không để mẹ một mình.
“Được rồi, mau đi đi, cũng không phải không về nữa.” Lâm Tân Ngôn giao tụi trẻ cho Tô Trạm: “Phiền cậu chăm sóc hai đứa nhỏ.”
“Không phiền không phiền.” Tô Trạm dắt tay Tông Ngôn Hi, nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Chị dâu, vậy chúng tôi đi đây.”
Lâm Tân Ngôn khẽ “ừm” một tiếng, khi họ đi tới cửa, Lâm Tân Ngôn nhớ ra Tần Nhã đã trở về phòng, bèn gọi anh ấy lại: “Tô Trạm.”
“Hả?” Tô Trạm nhìn lại.
Ngay sau đó Lâm Tân Ngôn lại lắc đầu: “Không có gì, đi chậm một chút.”
Ban đầu cô định nói chuyện của Tần Nhã cho Tô Trạm, nhưng lại cảm thấy không ổn.
Tô Trạm nói “được”, anh ấy do dự vài giây rồi cảm nên mình nên nói với cô: “Văn Khuynh tự mình đầu thú…”
“Tôi không muốn biết những chuyện này.” Tô Trạm còn chưa nói xong, Lâm Tân Ngôn đã ngắt lời anh ấy.
Bây giờ cô chỉ muốn sống ở đây một cách yên tĩnh, làm tốt những gì mình muốn.
Ban đầu đã lựa chọn ra đi tức là không muốn can thiệp.
Ai thế nào, dù sống hay ૮ɦếƭ đều không liên quan đến cô.
Nói cô máu lạnh cũng được, nói cô vô tình cũng được, cô thật sự không có quá nhiều tình cảm với những người ruột thịt chưa từng chung sống này.
Cô không muốn gánh vác quá nhiều, cô không gánh vác được, rất mệt, chỉ muốn đơn giản một chút.
Tô Trạm mím môi không nói nữa, anh nhắc tới chuyện này chỉ là muốn nói cho cô biết, việc xét xử và phán xét Văn Khuynh, cho dù kết quả thế nào đều không liên quan đến Tông Cảnh Hạo, là ông ta tự đi đầu thú.
Đây hẳn là việc tốt duy nhất mà Văn Khuynh làm.
Để mối quan hệ giữa Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn không đến mức không thể níu kéo.
Văn Khuynh gián tiếp hại ૮ɦếƭ Trình ɖu͙ƈ Tú, nhưng Văn Khuynh cũng đã tự thú, coi như một mạng trả một mạng.
Biết cô không muốn nghe nên Tô Trạm không nói thêm nữa, dẫn hai đứa bé ra ngoài.
“Mẹ, chúng con sẽ về sớm thôi.” Hai đứa trẻ quay lại vẫy tay với cô.
Cô không ra ngoài tiễn họ, chỉ đứng ở hành lang vẫy tay lại: “Được rồi, mẹ chờ các con.”
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Tô Trạm dắt hai bé vào thang máy.
“Chúng tôi đi đây.” Tô Trạm nói.
Lâm Tân Ngôn vẫn luôn mỉm cười: “Được.” Cô đưa mắt nhìn theo họ cho đến khi cửa thang máy đóng lại vẫn chưa quay đi.
Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm những con số đay chuyển động trêи tầng thang máy.
6,5,4,3,2,1.
Cô đếm thời gian, khi nào thì họ xuống thang máy, khi nào thì đi ra cửa tiểu khu, khi nào thì gặp anh.
Cô chậm rãi xoay người bước vào phòng khách, đứng trêи ban công là có thể nhìn thấy cửa tiểu khu, thế nhưng cô lại không đi.
Cô không thể xa hai đứa nhỏ, sợ mình lưu luyến không nỡ, còn sợ anh phát hiện ra mình.
Cô bước đến bàn ăn, trêи đó còn có củ cải con gái rửa cho cô, và bánh đậu đỏ chiên giòn con trai đưa, nhưng bây giờ cô lại không ăn được gì.
Trái tim trĩu nặng.
Cô chỉ yên lặng ngồi đó.
Đồng hồ trêи tường tích tắc, thời gian trôi qua từng chút một.
Tần Nhã ra khỏi phòng ngủ liền thấy Lâm Tân Ngôn đang ngồi ở đó, không nói gì, mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi kéo ghế ngồi xuống.
Cô nghĩ rằng ngay cả khi mình không nói gì thì có lẽ Lâm Tân Ngôn cũng đã phát hiện ra điều gì đó.
Sự xuất hiện của Tô Trạm đã nói lên Tông Cảnh Hạo cũng biết nơi này.
“Không nỡ rời xa hai con phải không?” Tần Nhã hỏi.
“Có chút, chưa chia xa bao giờ, nhưng không sao, dù gì cũng là con anh ấy, chị đưa chúng theo cũng đã là rất ích kỷ rồi.”
Khi anh cần có ai đó đồng hành cùng mình nhất, thậm chí cô còn không để lại cho anh một đứa con.
“Sẽ trở về nhanh thôi, hơn nữa bây giờ chị cũng không chỉ có một mình.” Tần Nhã nhìn bụng cô.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đúng thế, chị không chỉ có một mình, còn có em bé nữa.”
Trong lòng có chuyện nên cũng không muốn nói chuyện, Lâm Tân Ngôn trở về phòng ngủ, cô ngồi bên giường, nhìn về phía cửa sổ.
Anh đã biết nơi này, có lẽ đêm đó không phải là mơ, mà là thực sự từng tồn tại.
Cô nhìn lại chiếc giường bừa bồn, nghiêng người nằm xuống nhưng không sao ngủ được.
Nỗi cô đơn chưa từng có trước đây bị màn đêm bao phủ.
Các con không ở bên, cô lại tận lực làm việc, vì cô nhận được rất nhiều đơn đặt hàng sợi Hương Vân, công xưởng ban đầu đã không cung cấp được nữa, dưới sự giúp đỡ của Thiệu Vân, cô đã mở rộng quy mô.
Buổi trưa, Tần Nhã mang đến cho Lâm Tân Ngôn một món đồ chuyển phát nhanh.
Cô để quên chiếc váy cưới kiểu Trung Quốc Lâm Tân Ngôn thiết kế cho khách hàng ở nhà, khi về lấy thì người gác cửa nói rằng họ có hàng chuyển phát nhanh, cô nhìn qua thì thấy là của Lâm Tân Ngôn nên mang tới đây.
“Gần đây chị đâu có mua gì.” Ai gửi chuyển phát nhanh cho cô đây?