Chương 35: Cơ hội hiếm cóNgón tay Tông Triển Bạch đặt trên tay lái thoáng động, liếc nhìn cô ấy nói: “Tạm được."
Lâm Tử Lạp thả lỏng cơ thể, không nói nữa.
Hai người đều không mở miệng tiếp lời.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt Lâm Tử Lạp lơ đãng nhìn xuống bàn tay anh ấy đang cầm tay lái. Ngón tay của anh ấy thon dài lộ rõ từng khớp xương, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, người tao nhã lại tinh tế, rất dễ nhìn.
Người giống như anh ấy, người ta chỉ liếc qua là có thể nhớ kỹ.
"Đẹp không?" Mắt anh ấy vẫn nhìn thẳng.
Lúc này Lâm Tử Lạp mới kinh ngạc phát hiện ra vừa rồi mình nhìn tới ngây người. Cô ấy vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe thấy.
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô ấy, khóe miệng cong lên cười khẽ: “Có phải mặt tôi còn đẹp hơn tay hay không?"
Lâm Tử Lạp tiếp tục giả vờ không nghe thấy, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ luôn.
Trong lòng cô ấy lại không nhịn được mắng, cao quý lạnh lùng, nghiêm khắc đã nói đâu rồi?
Sao lúc này lại giống như một kẻ cuồng tự luyến thế?
Đại khái qua hơn hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ở trước biệt thự nhà họ Lâm trước.
Lâm Viên Trung đã về từ sớm. Thẩm Thanh Anh chuẩn bị cơm tối phong phú, có đẳng cấp. Lâm Viên Trung rất hài lòng, cảm giác không thoải mái trước đó cũng giảm bớt.
"Cô chủ đã về." Người giúp việc bước vào thông báo.
Lâm Viên Trung liếc nhìn Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn Uyển, cảnh cáo: “Chuyện lần này rất quan trọng với tôi, đừng làm hỏng đấy!"
Thẩm Thanh Anh cố nén phẫn nộ trong lòng, cười khanh khách chỉnh lại bộ vest cho ông ấy: “Ông yên tâm, tôi chắc chắn bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng không nói lại, dù thế nào cũng phải làm cho con bé nguôi giận, làm cho con bé giúp công ty của ông vượt qua cửa ải khó khăn. Tôi không giúp được ông chuyện trong công ty, nhưng chút chuyện này, tôi vẫn có thể làm được."
Lâm Viên Trung cảm thấy không uổng công mình thương bà ta: “Chờ chuyện trong công ty giải quyết xong, tôi sẽ bù đắp lại cho bà."
Lâm Viên Trung nói xong đi ra tận cửa lớn, tự mình tiếp đón.
Lâm Tử Lạp đứng ở bên cạnh Tông Triển Bạch, trong tay cầm hợp đồng của mảnh đất ở vịnh Tiên Thủy kia.
Tông Triển Bạch liếc nhìn cô và giơ cánh tay lên: “Khoác tay tôi."
Lâm Tử Lạp giơ tay lên khoác tay anh, đi theo bước chân anh vào trong nhà.
"Tôi vẫn luôn chờ đấy, mau vào đi." Lâm Viên Trung đi ra đón, giang tay ra hiệu mời vào.
Lúc này ông ấy không hề tỏ ra cao giá mà giống như một tiểu nhân a dua nịnh nọt.
Tông Triển Bạch vẫn không thiện cảm với Lâm Viên Trung, khóe miệng anh mím lại, lộ vẻ lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu.
Gương mặt Lâm Viên Trung thoáng cứng đờ. Ban đầu ông vốn cho rằng mình là ba của Lâm Tử Lạp, ba vợ của anh thì dù sao cũng có chút mặt mũi, ai ngờ được Tông Triển Bạch hoàn toàn không nể mặt ông ấy.
Trên mặt ông hơi tức giận! Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.ComLâm Tử Lạp mỉm cười: “Tính anh ấy như vậy đấy."
Lúc này sắc mặt Lâm Viên Trung mới tốt hơn: “Nhanh vào đi."
Hôm nay Thẩm Thanh Anh đóng vai vợ hiền mẹ tốt, đang vội vàng bày thức ăn, thấy bọn họ bước vào, bà ta trái lương tâm mỉm cười: “Các con về rồi à? Nhanh ngồi đi. Lạp Lạp con không biết đấy, ba con nói con sắp về, đã sớm bảo dì chuẩn bị cơm nước, nói nhất định phải phong phú, cũng không biết có hợp với khẩu vị của các con không."
Lâm Tử Lạp vẫn tươi cười, ai mà không biết diễn chứ?
"Tôi cũng không phải là người ngoài, không cần khách sáo làm gì." Cô nói xong lại kéo chặt cánh tay của Tông Triển Bạch, cố ý để cho bọn họ thấy.
Thẩm Thanh Anh nhìn cách ăn mặc của Lâm Tử Lạp thì trong lòng buồn bực nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ hiền từ: “Con nói đúng."
Lâm Tử Lạp kéo Tông Triển Bạch ngồi xuống, đối diện là Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn Uyển.
Hôm nay Lâm Hàn Uyển cũng mặc váy màu đỏ, trang điểm tinh tế, tuổi còn trẻ lại trang điểm quyến rũ già dặn.
Lâm Tử Lạp kín đáo liếc nhìn cô ta, trong lòng thầm cười lạnh. Đây là tính dụ dỗ Tông Triển Bạch sao?
Thấy cô ta nhìn chằm chằm, cô cố ý mỉm cười trêu chọc: “Em gái à, em nhìn anh rể em như vậy làm gì? Trên mặt anh ấy mọc hoa à?"
Khóe mắt Tông Triển Bạch khẽ giật giật. Người phụ nữ này…
Anh đã nhìn chán những người phụ nữ trang điểm đậm rồi, cùng là váy đỏ nhưng Lâm Tử Lạp không trang điểm thật ra giống như bông hoa sen mới nở, cảnh đẹp ý vui hơn nhiều.
Lâm Hàn Uyển vội vàng cúi đầu.
Thẩm Thanh Anh thò tay xuống dưới bàn, nắm lấy tay Lâm Hàn Uyển, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh lại.
"Được rồi, được rồi, giờ không còn sớm nữa, mọi người hẳn cũng đói bụng rồi." Lâm Viên Trung muốn tìm cơ hội tiếp lời với Tông Triển Bạch, chỉ là không có đề tài nào tốt.
Từ khi Tông Triển Bạch bước vào đến giờ, vẫn giống như không đếm xỉa đến người ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảng gắp thức ăn trên bàn cho Lâm Tử Lạp, khoe "âи áι".
Lâm Viên Trung lặng lẽ nhìn, nghĩ thầm người con gái không bị ông ấy coi trọng lại được Tông Triển Bạch yêu thích như vậy.
Ông ấy không khỏi nhìn cô ấy với cặp mắt khác.
Lâm Tử Lạp cũng không tính hôm nay tới đây để ăn cơm, cô ấy đặt hợp đồng của mảnh đất kia lên bàn: “Đây là thứ ông cần. Hôm nay tôi lấy tới cho ông rồi, ông sẽ không quên lời ông hứa với tôi chứ?"
Thật vất vả mới khiến Tông Triển Bạch làm chỗ dựa cho mình, cô đương nhiên phải nhân cơ hội này, lấy đồ của mẹ và mình về.
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Viên Trung có phần không giữ được nữa: “Chúng ta đều là người một nhà, con muốn gì cứ nói một câu là được rồi."
Bây giờ công ty xảy ra chuyện gì, đưa cho ông ấy mảnh đất này cũng vô dụng, điều cần làm lúc này là giải quyết chuyện trong công ty đã.
Ông ấy ra sức nháy mắt ra hiệu với Lâm Tử Lạp, bảo cô ấy nói với Tông Triển Bạch. Lâm Tử Lạp thấy vậy hiểu nhưng vẫn giả vờ không hiểu, quan tâm hỏi: “Mắt ông bị rút gân sao?"
Nếu không phải Tông Triển Bạch ở đây, Lâm Viên Trung đã tức giận nhảy dựng lên rồi.
Tông Triển Bạch lại liếc nhìn người phụ nữ này.
Rõ ràng cô ấy đã biết rõ còn giả vờ hồ đồ.
Thật ra cũng hơi thông minh - đáng yêu.
Thẩm Thanh Anh đứng ra hòa giải, gắp thức ăn cho Lâm Tử Lạp: “Lạp Lạp, công ty của ba con xảy ra chút chuyện…" Bà ta nói xong lại nhìn Tông Triển Bạch: “Con và Triển Bạch là con rể nhà chúng ta, chuyện này vẫn phải nhờ các con tới giúp. Nếu lúc trước dì có làm gì không tốt, con đừng để ý đấy."
Mặt Lâm Tử Lạp lạnh lùng. Tông Triển Bạch là con rể của bà ta, thật sự biết cách dát vàng lên mặt nhỉ.
"Bà sinh ra tôi hay là nuôi tôi?" Lâm Tử Lạp dựa người vào trong lòng Tông Triển Bạch, cô ấy ngước mắt liếc nhìn Tông Triển Bạch: “Chồng tôi sao có thể là con rể tốt của bà chứ?"
Thẩm Thanh Anh tức giận tới mức siết chặt hai tay nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Dì biết con tức giận vì chuyện của dì và ba con trước đây. Nhưng hai chúng ta là thật lòng yêu nhau…"
"Hôm nay tôi tới chỉ để lấy lại thứ thuộc về mình thôi!" Lâm Tử Lạp ngắt lời Thẩm Thanh Anh. Thật lòng yêu nhau sao?
Cô ấy ngược lại muốn xem thử ở trước mặt lợi ích, Lâm Viên Trung sẽ chọn bà ta hay là lợi ích!
Lâm Viên Trung vừa nhìn cũng biết căn bản không thể nói chuyện tiếp được, ông ấy đứng dậy: “Con đi theo ba qua đây một lát."
Lâm Tử Lạp đứng lên, quay đầu nhìn Tông Triển Bạch mỉm cười: “Em đi một lát sẽ trở lại ngay."
"Ừ." Anh ấy thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Lâm Tử Lạp đi theo Lâm Viên Trung vào phòng làm việc.
Vẻ ôn hòa của Lâm Viên Trung ở trong phòng ăn đã không còn, ông ấy nghiêm mặt nói: “Con có nói với Tông Triển Bạch không?"
Lâm Tử Lạp nhìn vẻ mặt Lâm Viên Trung lại không có chút cảm xúc nào, dường như bị tổn thương nhiều nên tập mãi thành quen.
"Đưa đồ của tôi lại cho tôi trước đã." Đây là cơ hội hiếm có, cô phải lấy đồ về trước.
Lâm Viên Trung trừng mắt nhìn cô: “Đồ có thể cho con, nhưng con phải bảo Tông Triển Bạch giúp công ty ba vượt qua khó khăn đã."
"Trước đây ông bảo tôi lấy đất đổi, bây giờ tôi lấy tới cho ông rồi. Về phần chuyện công ty lại là một giao dịch khác. Tôi đã từng nói, nếu ông muốn tôi thuyết phục Tông Triển Bạch giúp ông, cũng được thôi, ông ly hôn với Thẩm Thanh Anh, tôi sẽ giúp ông." Lâm Tử Lạp nói đến đây chợt dừng lại một chút mới nói tiếp: “Ông chắc hẳn cũng thấy được, Tông Triển Bạch rất yêu tôi, chỉ cần tôi yêu cầu anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đồng ý."
Lâm Viên Trung im lặng.
Lâm Tử Lạp lại tiếp tục kiên trì: “Là công ty quan trọng hay một người phụ nữ không biết sinh con trai quan trọng hơn, bản thân ông tự cân nhắc đi."
Lâm Tử Lạp nói xong đi ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Viên Trung gọi cô ấy lại: “Ba đồng ý với con."
Quả nhiên…
Lâm Tử Lạp dừng lại, quay đầu nhìn ông ấy: “Tôi muốn mang đồ của tôi đi ngay hôm nay."
Để tránh đêm dài lắm mộng, món lớn không cầm đi được, vậy tạm thời không lấy. Nhỏ thì thật ra có thể lấy tiền trước, hơn nữa sắp đến lúc trả tiền thuốc men cho mẹ tháng này rồi.
Lâm Viên Trung cắn răng: “Lạp Lạp, chúng ta là người một nhà."
Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Tôi biết, nhưng thứ thuộc về tôi và mẹ cũng nên trả lại cho chúng tôi, không phải sao?"
Người một nhà à?
Bây giờ mới nhớ tới bọn họ là người một nhà sao?