Chương 11: Đừng để bị lừa bởi vẻ bề ngoàiKhi ấy rõ ràng họ hài lòng về cô mà, Lâm Tử Lạp nhíu mày, lẽ nào tìm được người khác thích hợp hơn rồi?!
Nghĩ như vậy, Lâm Tử Lạp cũng không khó tiếp nhận.
Buổi tối.
Tông Triển Bạch về nhà thì vào phòng làm việc, hình như là xử lý chuyện công việc.
Buổi chiều Lâm Tử Lạp nghe ngóng được những món mà Tông Triển Bạch thích ăn từ má Vương, cô đích thân chuẩn bị bữa tối.
Má Vương cười nói: “Đây mới là điều một người vợ nên làm.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu cười, nếu không phải có việc cần giúp đỡ thì cô sẽ không chủ động lấy lòng anh đâu.
Má Vương thở dài: “Bà chủ qua đời từ rất sớm, ông chủ cưới vợ hai nên cậu chủ rất ít khi về nhà, đừng thấy cậu ấy lạnh lùng, thật ra cậu ấy rất trọng tình cảm.”
Lâm Tử Lạp cũng không nói, chỉ im lặng lắng nghe.
“Cô Tần đó đã cứu cậu chủ khi còn nhỏ, sau này lớn lên vẫn luôn đi theo cậu ấy. Trước kia, cậu chủ cũng không thích cô ấy nhưng từ sau lần đi công tác kia về đã thay đổi thái độ. Có điều cô cũng đừng để ý, dù sao cô mới là chủ nhân chính thức.” Má Vương vỗ vai cô an ủi.
Lâm Tử Lạp cúi đầu cười khổ, anh tốt với ai, cô cũng thật sự không thể nói gì.
Mặc dù là quan hệ vợ chồng nhưng hai người lại vô cùng xa lạ.
Cô hiểu rất rõ cuộc hôn nhân này.
Lâm Tử Lạp nhìn thoáng qua phòng làm việc, nghĩ tới cà phê đen sáng nay Tần Lộ Khiết pha, vì thế bèn hỏi: “Má Vương, hạt cà phê ở đâu thế, tôi muốn pha cho anh ấy uống.”
Má Vương nghe vậy thì cảm thấy cô đã để ý tới anh, vì thế lấy hạt cà phê đưa cho cô, còn nói: “Không cần cho đường và sữa đâu, cậu chủ không thích đồ ngọt.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, nhanh chóng pha cà phê rồi rót vào chiếc cốc tinh xảo, đích thân bưng tới.
Tông Triển Bạch ở trong phòng làm việc đang gọi điện thoại, vẻ mặt hiển nhiên hơi nóng nảy: “Bộ phận nhân sự làm ăn kiểu gì vậy? Tuyển một người phiên dịch mà khó đến thế sao?”
Anh biết rất nhiều ngôn ngữ nhưng tiếng nước A thì anh thật sự không biết, bởi ngôn ngữ này không mấy thông dụng. Hơn nữa hạng mục này mới phát triển, rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không biết ngôn ngữ thì bảo anh phải xử lý thế nào?
“Nói với giám đốc bộ phận nhân sự, tôi cho anh ta thời gian một ngày, nếu vẫn chưa tìm được người thì bảo anh ta cuốn gói nghỉ việc đi!”
Cốc cốc…
Tông Triển Bạch đang nổi giận, bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa, anh cũng không đè nén mà lạnh giọng nói: “Vào đi!”
Lòng Lâm Tử Lạp lộp bộp, anh đang bực bội à?
Nhưng đã gõ cửa thì dù anh có đang bực cũng phải kiên trì bước vào.
Lâm Tử Lạp cố gắng nở nụ cười: “Tôi pha cà phê cho anh.”
Tông Triển Bạch nhìn lên mặt cô rồi từ từ di chuyển xuống cốc cà phê trong tay cô, hơi híp mắt lại, sáng nay còn tránh anh như tránh rắn.
Bây giờ lại chủ động mang cà phê tới cho anh?
Ha, người phụ nữ này thay đổi thật nhanh!
Tông Triển Bạch quẳng điện thoại xuống rồi ngồi lên ghế, lặng lẽ xem cô diễn trò, anh muốn xem xem người phụ nữ này muốn làm gì!
“Không biết có hợp với khẩu vị của anh không!” Lâm Tử Lạp đặt cà phê lên bàn.
Tông Triển Bạch không nhúc nhích, anh thả lỏng người, lười biếng dựa vào ghế.
Lâm Tử Lạp nịnh nọt: “Anh nếm thử đi?”
Tông Triển Bạch nhíu mày, trong lòng đã rõ cô thay đổi như vậy có lẽ còn có nguyên nhân.
Anh trào phúng: “Bỗng nhiên lấy lòng là muốn hỏi tôi chuyện miếng đất vịnh Tiên Thuỷ à?”
Lâm Tử Lạp sững sờ, cô không nghĩ anh lại nghĩ tới chuyện này nhanh đến vậy.
Đột nhiên Tông Triển Bạch nắm chặt cằm Lâm Tử Lạp: “Đây chính là nguyên nhân mà cho dù tôi là một thằng què, nhà họ Lâm cũng phải gả cô ư?”
Anh nắm rất chặt khiến Lâm Tử Lạp cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cô hé miệng muốn giải thích.
Nhưng phải giải thích thế nào?
Nói, cô là đứa con bị vứt bỏ?
Anh có tin không?
“Tôi không…”
“Ra ngoài!” Tông Triển Bạch hất cô ra.
Lâm Tử Lạp bị hất ra một cách bất ngờ, cánh tay vô tình ᴆụng trúng cốc cà phê, chất lỏng màu đen thấm ướt giấy tờ trên bàn, sắc mặt Tông Triển Bạch hoàn toàn trầm xuống.
Lâm Tử Lạp không ngờ lại thành ra thế này, cô vội vàng lau đi.
Tông Triển Bạch lấy giấy tờ ra, vô cùng lạnh lùng quát lớn: “Bảo cô ra ngoài, không nghe thấy à?!”
Anh phản cảm những người dựa thế leo lên!
Lâm Tử Lạp chỉ có thể ra ngoài.
“Đợi đã, cầm những thứ này ra!” Tông Triển Bạch nhìn mà phiền.
Lâm Tử Lạp cầm cốc cà phê ra.
Tới giờ ăn tối, Tông Triển Bạch ăn xong lại trở về phòng.
Lâm Tử Lạp lặng lẽ thở dài một hơi, tính người này xấu như vậy, muốn lại gần hơi khó.
Chứ đừng nói là có được miếng đất, tranh quyền chủ động cho Lâm Viên Trung.
Lâm Tử Lạp tắm rửa rồi nằm lên giường, cô lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, vì thế bèn rời giường.
Nghĩ tới lúc đưa cà phê cho Tông Triển Bạch làm ướt giấy tờ, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.
Cô muốn đền bù nên tới phòng làm việc của anh.
Cô bật đèn lên, giấy tờ bị ướt vẫn đang nằm trên bàn, khi ấy cô đã chú ý tới văn kiện đó là chữ của nước A.
Nơi bị cà phê làm ướt, có một vài chỗ gần như không nhìn rõ nữa.
Cô tìm giấy mới rồi chép tay những chữ trên đó lại. Lâm Tử Lạp biết chữ của nước này, độ phổ biển của nó không rộng, coi như để xin lỗi nên cô đã dịch ra tiếng Trung cho anh tiện đọc.
Dịch hơn mười trang văn kiện, đồng thời chép tay lại xong đã là ba giờ sáng.
Cô buông 乃út, xoa cổ tay đau nhức rồi sắp xếp theo thứ tự, sau đó để lên bàn mới về phòng ngủ.
Khi Tông Triển Bạch thức giấc ăn sáng thì Lâm Tử Lạp vẫn chưa dậy, tối qua ngủ quá muộn, hơn nữa cô đang mang thai nên cũng khá thích ngủ, buổi sáng không dậy nổi.
Tông Triển Bạch nhíu mày: “Cô ấy chưa dậy?”
Má Vương rũ mắt: “Vẫn chưa, hai người là vợ chồng sao lại hỏi người ngoài là tôi chuyện này chứ?!”
Sao Tông Triển Bạch lại không nghe ra ý má Vương được?
“Thôi bỏ đi.” Tông Triển Bạch không giỏi giải thích, cho dù má Vương là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn cũng vậy.
“Cậu chủ, tôi biết cậu không có tình cảm với cô Lâm, nhưng khi bà chủ còn sống đã định hôn sự cho cậu, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng rất quan tâm cậu. Trưa hôm qua vừa về cô ấy đã hỏi thăm xem cậu thích ăn gì, những món tối qua đều là cô ấy nấu, còn tự pha cà phê cho cậu nữa.”
Bỗng nhiên cô lấy lòng chẳng phải vì muốn lấy mảnh đất vịnh Tiên Thuỷ cho nhà họ Lâm sao?
Quan tâm anh?
Tông Triển Bạch cảm thấy nực cười.
Anh quay đầu nhìn má Vương: “Đừng để vẻ ngoài của cô ấy lừa.”