Mẹ Vị Thành Niên - Chương 43

Tác giả: Thiên Cầm

Diệp Giai sửng sốt thật lâu sau đó không thể không thay quần áo mà Lâm Duyệt đã chuẩn bị cho mình, đó là một bộ giống như đúc với bộ mà Lâm Duyệt mặc trên người. Rất xinh đẹp, cũng thực vừa người.
Hít vào một hơi thật sâu, khi đi ra khỏi toilet, hai chân của cô nhuyễn cơ hồ đi không được. Càng đến gầnmMạc Lặc Nghị Phàm, càng váng đầu hoa mắt, cả người run lên.
“Duyệt Nhi, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm theo thói quen nâng lên cằm dưới của nàng càng dưới, thân thiết nói: “Nếu không thoải mái, chúng ta ngày khác lại đi.”
Diệp Giai ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lăng lăng nhìn chăm chú vào hắn. Nhiệt độ cơ thể của hắn, như một luồng điện chạy tiến vào trong cơ thể của cô, mạnh đến tứ chi bải hoải. Thoải mái khiến cô choáng váng hoa mắt.
Nhưng là, cô vẫn là nỗ lực khống chế bản thân, không cho bản thân té xỉu ở trong lòng hắn. Hướng hắn mỉm cười, nói: “Em không sao, Nghị ca ca, em không sao…”
radio một lần thúc giục khách đi đăng ký, Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra: “Không có việc gì là tốt rồi, đi thôi.” Nói xong một tay ôm lấy tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Diệp Giai hướng cửa đăng ký đi đến.
Trong lòng Diệp Giai khẩn trương đến mức sắp hít thở không thông, cảm giác được nam nhân mình yêu say đắm ôm vào trong иgự¢ thực là ngọt ngào và hạnh phúc. Nàng cúi đầu, ánh mắt không dám ngẩng lên trên, sợ phải tiếp xúc với khuôn mặt khí suất của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Vòng tay ôm ấp này, quen thuộc mà lại xa lạ, khiến cho cô có chút không được tự nhiên.
Cô thật sự phải quay về bên cạnh hắn sao? Lấy thân phận Lâm Duyệt để trở về? Rốt cuộc là Lâm Duyệt đang giả mạo cô hay vẫn là cô đang giả mạo Lâm Duyệt?! Giờ phút này, Lâm Duyệt nhất định là trốn ở chỗ tối khóc đi? Hạnh phúc qua đi, giờ còn lại tự trách cùng áy náy.
“Mẹ, con muốn ngồi trên đùi mẹ.” Tiểu Thư Tình theo thói quen đưa ra yêu cầu này, khi nói chuyện, thân mình nho nhỏ đã bò từ trên đùi của Mạc Lặc Nghị Phàm đi đến trên đùi Diệp Giai.
“Được.” Diệp Giai vui cười túm lấy thân mình nho nhỏ của nó, ôm lấy nó, tận lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại. Cũng không dám nói ra tình hình thực tế phía trước, cô là Lâm Duyệt, chính là Lâm Duyệt!
Diệp Tường Phi đã nói qua, cá tính Lâm Duyệt là vô cùng sinh động, nghịch ngợm gây sự. Hai năm trước Diệp Giai, cùng nàng cùng một loại cá tính. Dóng giả Lâm Duyệt, kì thực cũng là đang sắm vai bản thân mình mà thôi, cho nên nàng một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thời điểm Nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, ở đáy lòng đâng lên một cỗ cảm giác xa lạ, chẳng lẽ nguyên nhân là do đã quên hắn sao? Hiện tại Mạc Lặc Nghị Phàm đối với cô mà nói, chính là một người xa lạ!
“Vì sao gần đây luôn dùng loại ánh mắt này nhìn anh?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười vỗ về chơi đùa sợi tóc của nàng nói.
Trong lòng Diệp Giai khi*p sợ, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cười gượng nói: “Em vốn là muốn nhìn ngoài cửa sổ, ai ngờ bị anh chặn lại, ha ha.” Trừ bỏ lý do sứt sẹo này, nàng rốt cuộc không thể nghĩ được lý do khác!
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Hoàn toàn không có phát hiện ra Lâm Duyệt bên cạnh có cái gì khác lạ, Mạc Lặc Nghị Phàm, hắn ૮ɦếƭ cũng không nghĩ đến trên đời này, thật sự có người có bộ dạng giống như đúc với Lâm Duyệt.
Máy bay đúng giờ hạ cánh, Mạc Lặc Nghị Phàm mang theo Diệp Giai cùng tiểu Thư Tình đi ra khỏi sân bay, Diệp Giai lập tức bị kiến trúc cổ kính lạ lẫm của Ý hấp dẫn.
Thành La Mã cổ kính xinh đẹp vẫn to lớn như cũ, mấy trăm năm trôi qua, không bị năm tháng phá hủy, những kỳ tích này thực khiến người ta không thể tin tưởng nổi. Trên nóc nhà thờ đức mẹ Maria có khắc biểu tượng to lớn của thần dân La Mã cổ đại, khiến cho du khách có cảm giác đang chìm vào bên trong thế giới thần thoại.
Nghị Phàm lấy thân phận khách du lịch đi thăm thú đến giữa trưa, nhưng hắn phi thường rõ ràng, mục tiêu cuối cùng của hắn là vị cao nhân gia tộc La Mã cổ danh tiếng cùng quyền uy kia. Nơi này chính là tổng bộ đoàn tập của gia tộc Dĩ Mã Lợi La.
Nhưng mà ngoài cửa được bảo vệ nghiêm ngặt, làm thế nào để tiến vào lâu đài được mới là một vấn đề nan giải. Hắn cuối cùng lựa chọn ở quán bar phụ cận tìm hiểu tin tức, thời điểm màn đêm buông xuống, hắn đem tiểu Thư Tình an trí ở khách sạn, bản thân mang theo Diệp Giai đến một quán bar xa hoa ở phụ cận chơi đùa.
Diệp Giai nhìn thấy nhân viên quá bar ăn mặc khá thoáng mát, còn có một đôi tình nhân đang áp tai thì thầm to nhỏ kia, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, hỏi: “Nghị ca ca, chúng ta tới nơi này làm cái gì?”
Tầm mắt linh động lại vẫn đang tò mò lưu chuyển ở bốn phía, hai năm cô đều không có tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài, tự nhiên cảm thấy tràn ngập tò mò cùng chờ mong với cuộc sống về đêm này.
“Đương nhiên là tới bồi dưỡng cảm tình nha.” môi Mạc Lặc Nghị Phàm dán tại vành tai của nàng, tà ác ái muội thì thầm nói, khiến cho Diệp Giai một trận không được tự nhiên. Cảm giác kia giống như là lần đầu tiên thân thiết cùng một người đàn ông, cả người không được tự nhiên.
Rõ ràng cô thương hắn như vậy, mỗi ngày trong mộng trong đều là hắn, vì sao… khi hắn thân mật tiếp xúc cô lại có cảm giác không được tự nhiên như vậy? Là vì cô lâu lắm không có cùng nam nhân bên ngoài tiếp xúc trừ bỏ Diệp Tường Phi sao?
Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng cười, lôi kéo nàng đi đến một vị trí ở trong góc ngồi xuống, kêu một ly nước trái cây campari. Quan sát mọi người xung quanh, hi vọng có thể tìm được điều gì đó có lợi cho bản thân hắn..
Diệp Giai nhìn màu củ ly nước trái cây, đầu nhỏ chuyển động chung quanh, cảm thấy hưng phấn lại tò mò.
Thật lâu sau đó bỗng nhiên có một nam nhân có bộ dáng giống râu ria đi vào quán Bar, ước chừng khoảng 30 tuổi, mặc áo da hãng Hippie của Mĩ, xem ra là một tên du côn.
Người tới vừa mới tiến nhập quán bar, ông chủ quán bar liền xông tới, một phen sau khen ngợi lịnh lọt xong cung kính lui qua một bên, người nọ kiêu căng đến cực điểm, tiền hô hậu ủng kêu vài tên nam nhân có bộ dáng tương tự đứng vây quanh, thoạt nhìn chính là một tên cầm đầu băng đảng du côn.
Vừa ngồi lên ghế dựa, liền nhanh chóng bị vây bởi một vài nữ nhân hở иgự¢ trần lưng, bắt đầu trái ôm phải ẵm hưởng thụ vui vẻ.
“Oa, đây là nhân vật nào nha?” Diệp Giai tò mò kinh hô một tiếng, toàn trường cũng chỉ có mình cô có ánh mắt tò mò với tên nam nhân kia, hơn nữa vẫn nhìn hắn.
“Bảo bối, nhỏ giọng chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng nói, Diệp Giai thè lưỡi, ngoan ngoãn cúi đầu uống nước trái cây của bản thân.
Mạc Lặc Nghị Phàm tuy là nói như vậy, trong lòng cũng dâng lên một tia tò mò, dùng dư quang khóe mắt đánh giá tên nam nhân ngạo mạn đến cực điểm kia, cẩn thận cân nhắc thân phận địa vị của hắn.
Thấy ông chủ tiếp đón thịnh tình, khi hắn đi qua bên cạnh Mạc Lặc Nghị Phàm, Mạc Lặc Nghị Phàm giữ chặt hắn giả bộ một mặt tò mò bộ dáng, dùng tiếng Italy lưu loát dò hỏi: “Xin hỏi nhân vật vừa mới đến đây là ai vậy?”
Ông chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười cười: “Người này ngài cũng không biết? Cũng đúng, ngài là người bên ngoài mà, vẫn là không hỏi thì tốt hơn.” Nói cho hết vừa định rời đi.
Mạc Lặc Nghị Phàm quýnh lên, lại giữ chặt hắn góc áo, đem 200 USD nhét vào trong tay của hắn, cười cười nói: “Tôi chỉ là tò mò, thích hỏi thăm thị phi mà thôi.”
Ông chủ nhìn thấy USD, vụng trộm nhìn liếc mắt một cái phương hướng nam nhân kia, phủ ở bên tai Mạc Lặc Nghị Phàm, thấp giọng thì thầm nói: “Người này là em trai của giáo phụ Daniel – Dĩ Mã Lợi La người đứng đầu gia tộc Dĩ Mã Lợi La tiếng tăm lừng lẫy, Maguire – Dĩ Mã Lợi La, cũng là trùm xã hội đen của thành phố này, ỷ vào thế lực của anh trai làm xằng làm bậy, buôn bán súng ống, Mα túч, Gi*t người, buôn bán gái điếm, không chuyện ác nào không làm, chúng tôi làm ăn nhỏ không dám đắc tội, bằng không toàn bộ quán bar sẽ bị phá nát, bởi vậy nên tôi khuyên ngài đừng quá tò mò, xem ra ngài là du khách, cố găng smà du ngoạn thắng cảnh của Italy, cách những người này xa một chút là tốt hơn cả.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nghe đến mấy chữ Dĩ Mã Lợi La này, trong lòng vui vẻ, thật sự là trời không phụ lòng người, đến không hề phí công phu. Cụp mắt bắt đầu trầm tư . Ông chủ thấy hắn tựa hồ không có vấn đề gì muốn hỏi nữa, chạy nhanh trốn về phía quầy bar.
Nhưng là, làm thế nào đem hắn dẫn ra khỏi quán bar, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất, cũng là ít nguy hiểm đến bản thân mình nhất mà đoạt được thứ gì đó mà mình muốn từ trên người hắn?
“Nghị ca ca, anh hỏi tham làm cái gì?” Diệp Giai tò mò hỏi.
“Muốn từ trên người hắn lấy đươc thứ này nọ.” Mạc Lặc Nghị Phàm thuận miệng nói, tiếp tục trầm tư.
Diệp Giai chớp chớp mắt to xinh đẹp, hi hi cười nói: “Anh nghĩ muốn cái gì? Em có thể giúp anh nha!” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Nghị ca ca, anh chờ em.” Liền đứng dậy bước nhanh hướng phía quầy bar đi đến.
Mỉm cười hướng ông chủ trên quầy bar nói: “Anh trai, tôi muốn mua loại thuốc có thể khiến người ta mơ hồ thăng hoa.”
Ông chủ sửng sốt, sau đó thấp giọng trách cứ nói: “Tiểu thư xin chú ý khi nói chuyện, nơi này là quán bar đang hoạt động, không có thứ mà cô cần để bán đâu. ” Thời điểm nói những lời này, rõ ràng có thể cảm giác được hắn đang chột dạ.
Diệp Giai tuy rằng không có ra khỏi cửa, nhưng tin tức tivi vẫn là xem qua, cũng hiểu biết nhiều ít được tình hình gì đó trong quán bar. Mỗi một quán bar đều có bán những loại này, nghĩ rằng có lẽ là do ông chủ tưởng cô là một tiểu cô nương, không muốn bán cho cô nha.
Như thế vẫn cười nói như cũ : “Đại ca, tôi có tiền, hơn nữa sẽ trả gấp đôi cho anh.”
Thấy tiền sáng mắt ông chủ nghe được tiền, lại lần nữa bị mê hoặc, suy nghĩ một chút sau, ngồi xổm thân mình xuống ở phía dưới quầy bar tìm một lúc sau đó đem một túi nho nhỏ thuốc bột bỏ vào trong một chiếc ly sáng màu đưa đến trước mặt Diệp Giai.
“Phiền toái thay tôi rót một ly rượu đỏ, cám ơn, tiền lát nữa sẽ đưa cho ông.” Diệp Giai vẫn như cũ cười đến thực vô hại, làm cho người ta cảm thấy nàng kỳ thực chính là một kẻ ham chơi.
Sau khi ông chủ rót đầy ly xong, nàng bưng lên chén rượu, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm đang một mặt lo lắng giơ ngón cái ý bảo yên tâm. Lắc lắc dáng người yểu điệu xuyên qua đám người, ánh mắt ra bộ vô tình mà phóng điện với Maguire.
Thời điểm thấy ánh mắt đột nhiên đăm chiêu của Maguire, Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cục ý thức được Diệp Giai muốn làm cái gì, thật đáng mùng, ở lúc hắn còn chưa kịp ngăn lại. ma Trảo của Maguire đã hướng thân thể nhỏ bé mảnh mai của Diệp Giai, một tay kéo cô ppm vào trong lòng .
Mạc Lặc Nghị Phàm nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt nháy mắt đã xanh mét, hận không thể lập tức chém nát cánh tay đang ôm ấp trên lưng của Diệp Giai kia. Đương nhiên cũng tức Diệp Giai cư nhiên lại ngang hiên mà bán đứng sắc đẹp dụ dỗ nam nhân , xem ra tiểu thê tử của hắn thật đúng làcần phải về nhà dạy bảo lại nha!
Bị người ta kéo mạnh một cái, ly rượu đỏ trong tay Diệp Giai sánh ra ngoài mất một nửa, đáy lòng căm giận mắng: lợn háo sắc, đò quý như vậy lại nhà mi phí phạm!
Trên mặt lại hiện lên một nụ cười quyến rũ mê người, đem chén rượu hướng bên miệng Maguire, ở hắn bên tai nói nhỏ nói: “Nếu anh uống nó, đêm nay…”
Không đợi nàng nói xong, Maguire liền nâng ly rượu trong cánh tay nhỏ bé của nàng lên, ngửa đầu một đã uống hết sạch rượu trong ly. Diệp Giai sửng sốt, không nghĩ tới sự tình sẽ thành công như vậy.
Tại trong quán bar này, nhìn thấy hé ra một khuôn mặt người Đông Phương đã không dễ dàng gì, lại là một nữ tử Đông Phương xinh đẹp như vậy càng thêm không dễ dàng nha. Maguire đã bị cô mê hoặc đến thất điên bát đảo, tự nhiên sẽ không thể từ chối.
“Bảo bối, đến, em cũng uống một ly nào.” Maguire không để ý tới mỹ nữ đầy bàn, rót một ly rượu đỏ giơ lên bên miệng Diệp Giai. Diệp Giai khẽ cười một tiếng, cười duyên nói: “Chúng ta có thể vào phòng riêng chứ?”
“Đương nhiên.” Dược tính dần dần nổi lên tác dụng, Maguire căn bản không có suy nghĩ như vậy có thể có cái gì không ổn hay không, dắt tay Diệp Giai liền hướng thang máy đi đến.
Mạc Lặc Nghị Phàm tức giận đến sắp hộc máu cuống quít theo đi lên, theo đuôi bọn họ đi đến trên lầu. Maguire đẩy cánh cửa phòng hắn bình thường chuyên dùng, ôm lấy Diệp Giai rồi đi vào.
Mạc Lặc Nghị Phàm đuổi kịp thời điểm hắn đóng cửa len đi vào, đem Diệp Giai từ trong lòng hắn kéo ra , lạnh giọng nói với Diệp Giai: “Xong việc sẽ sử lý em” Sau đó xoay người sang phía Maguire, một tay túm lấy hắn đẩy ngã trên vách tường, nói: “Chạm vào nữ nhân của tao, mày nói tao nên xử mày thế nào?”
Hai chân Maguire mềm nhũn, thuận thế liền hướng trên mặt đất quỳ xuống, run giọng cầu xin tha thứ nói: “Đại ca, thực xin lỗi, tôi không biết cô ta là nữ nhân của ngài.” Một mặt cầu xin tha thứ đồng thời không quên vụng trộm nhìn về phía cửa, cửa đã bị khóa lại, Diệp Giai tựa vào trên cửa một mặt xem kịch vui, vui sướng khi người khác gặp họa lam fmặt quỷ với hắn,
Maguire nhất thời liền hoảng, cả người bắt đầu run run lên.
Mạc Lặc Nghị Phàm túm lấy cổ áo của hắn, nhìn hắn mặt không chút biến sắc hỏi: “Anh trai mày gần nhất có liên hệ với bọn người Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc