Mẹ Vị Thành Niên - Chương 22

Tác giả: Thiên Cầm

“Một cái vòng cổ phá hoại mà thôi, hắn muốn anh liền cho hắn! Gì chứ cùng lắm thì!” Lâm Duyệt vẫn căm giận la hét, nhưng nói xong mới giựt mình thấy lỡ lời, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có vòng cổ, vòng cổ luôn luôn ở trong tay chủ cho thuê nhà không phải sao?
“Vòng cổ chẳng phải đơn giản như vậy, bởi vậy không thể giao ra.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc nói, hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nhất định phải hoàn thành, tuy rằng khi đó không tình nguyện tiếp nhận, cũng thực vô tình mới vướng phải nó.
“Cái vòng cổ kia có cái gì cơ mật sao?’’ Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, trong lòng đang cân nhắc có nên hay không nói cho hắn chỗ của vòng cổ. Thứ vật kia tựa hồ là mang đến điềm xấu, đến tay hắn không biết có mang đến phiền toái cho hắn hay không ?
“Anh cũng không biết….” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, cúi đầu mở miệng nói. Người Sơn Khẩu Tổ truy đuổi ráo riết như vạy, bọn chúng thật lợi hại . Trầm ngâm một chút, Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa mở miệng nói: “Bảo bối, em hiện tại đã bị bọn người Sơn Khẩu Tổ chú ý, làm việc phải cẩn thận một chút.”
“Không cần anh giả hảo tâm nhắc nhở!” Lâm Duyệt ngồi thẳng thân mình. Thở phì phì không nhìn hắn nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng thở phì phì, cười nhẹ một tiếng, nói: “Em là nữ nhân của anh, anh làm sao có thể giả hảo tâm? Anh là thật sự lo lắng cho em.”
“Vừa mới lúc nãy anh cũng không có nói như vậy !”
“Vừa mới?” khóe miệng Mạc Lặc Nghị Phàm tươi cười càng thêm rõ ràng, cười nói: “Vừa mới nếu anh không nói như vậy, cái tên Nhật Bản kia sẽ càng thêm đắc ý, sau đó sẽ làm em bị thương. Sở dĩ vậy nên anh mới nói như vậy, bảo bối đừng để ý.” Nhìn trên mặt nàng tức giận cùng ghen tuông, Mạc Lặc Nghị Phàm liền cảm thấy buồn cười.
Nguyên lai là cố ý, hại nàng thương tâm lâu như vậy, Lâm Duyệt ở trong lòng nghĩ. Trong lòng nhất thời nổi lên một tia ngọt ngào, nghĩ đến Mạc Lặc Nghị Phàm không để ý an nguy của bản thân chạy tới cứu nàng, liền cảm động một bước lớn.
Lại nhớ đến một chuyện, nếu không là bởi vì hắn, bản thân cũng sẽ không phải trải qua một đêm hoa hoa lệ lệ như vậy. Vừa mới hòa dịu đi một chút cái miệng nhỏ nhắn lại lần nữa nhếch lên, xoay mặt tiếp tục không để ý tới hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ ngồi ôm nàng, không tiếp tục mở miệng nói chuyện. nữa. Bị kinh hãi cùng ép buộc cả đêm rốt cục Lâm Duyệt an lòng tựa vào trong lòng hắn, dần dần ngủ.
Thời điểm hừng đông, Lâm Duyệt bị chuông di động báo đánh thức, theo bản năng từ trên giường bật dậy, chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi lên lớp. Xuống giường mới phát hiện ra nơi này căn bản không phải là cái ổ chó của bản thân, phòng ngủ quen thuộc mà xa hoa khiến nàng nhanh chóng bừng tỉnh, nơi này là Bạn Sơn biệt thự.
Không có quá nhiều thời gian dư giả để suy nghĩ lung tung, nàng tùy ý cầm lấy bộ đồng phục đã được giặt sạch sẽ mặc vào trên người, lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt hướng dưới lầu chạy tới.
Dưới lầu, một lớn một nhỏ hai nhân vật đã sẵn sàng ngồi đợi ở bàn ăn, tiểu Thư Tình gặp Lâm Duyệt xuống dưới, trên mặt nổi lên một nụ cười nở rộ như hoa, cao giọng hô: “Mẹ buổi sáng tốt lành.”
“Bảo bối buổi sáng tốt lành, Nghị ca ca buổi sáng tốt lành…” Lâm Duyệt vui cười nói, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thư Tình lên, ở trên cái trán của nó hung hăng hôn một cái. Sau đó ở bên cạnh nó ngồi xuống, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng hai tay thoăn thoắt, bộ dáng ăn như hổ đói, cười nói: “Không cần phải gấp gáp, sẽ không làm em muộn học.”
“Nơi này cách trường học xa như vậy, không đến muộn mới lạ.” Lâm Duyệt dùng khăn giấy lau một cái khóe miệng, quay lại nhìn hai người nói: “Hai người cũng mau ăn a, không càn phải ngại em nha, hắc hắc.”
“Ba ba, con cũng muốn đi đến trường giống mẹ nha.” Tiểu Thư Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói. Lâm Duyệt tức giận đảo cặp mắt trắng dã, nàng đều hận ૮ɦếƭ đọc sách, cư nhiên còn có người thích đọc sách.
“Ân…, sáu tháng cuối năm sẽ đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nó liếc mắt một cái đáp ứng nói, dùng ánh mắt ý bảo nó ăn bữa sáng nhanh chút. Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn ‘Nga’ một tiếng, bắt đầu vùi đầu ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt đi ra cửa phòng khách, ở ngoài cửa, một chiếc xe thương vụ xa hoa đang đứng ở trên bãi đất ướt sương, hai bên là hai vị nam tử mặc áo đen tinh tráng.
Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn đội hình khoa trương này , ngẩng đầu nhìn phía Mạc Lặc Nghị Phàm tỏ vẻ hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm vươn tay phải, nâng cằm dưới của nàng lên, tựa như chuồn chuồn lướt nước ở trên môi của nàng hôn một cái, ôn nhu nói: “Bảo bối, anh có chuyện riêng, sẽ không đưa em đi đến trường được. “
Lâm Duyệt ha ha cười gượng hai tiếng, nói: “Tôi cũng không nghĩ tới muốn anh đưa tôi đi học nha, hơn nữa, cho dù không tiễn, cũng không cần phải… Như vậy….” Khi nói chuyện nàng chỉ chỉ vào chiếc xe thương vụ, nói đùa chứ, loại đội hình này xuất hiện tại cửa trường học, người ta lại tưởng rằng nàng là xã hội đen đâu!
“Vì bảo đảm an toàn, đây là điều phải làm.” Mạc Lặc Nghị Phàm kiên quyết nói, không có chút thương lượng, lập tức trêu đùa: “Nếu em không lên xe, sẽ rất khó cam đoan em sẽ không bị muộn đâu.”
Vừa nghe đến bị muộn rồi, Lâm Duyệt rốt cuộc vô tâm tư đi để ý tới vấn đề có phô trương hay không, cuống quít tiến vào bên trong xe, bốn người mặc Tây phục lần lượt lên xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự.
Cách giờ lên lớp còn có 10 phút thì xe vững vàng đứng ở cổng trường. Lâm Duyệt cởi xuống dây an toàn, ở trước mắt tất cả mọi người bước xuống xe, cười hớ hớ nói: “Cám ơn các vị đại ca, tái kiến…”
“Thiếu phu nhân không cần khách khí.” Mấy nam tử trăm miệng một lời nói.
“Ân, tái kiến.” Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá một chút bốn phía, đã gặp không ít bạn cùng học đang hướng phía bên này chỉ trỏ, lại dương cao âm lượng nói một câu, nhưng mà bốn người này tựa như không nghe thấy lời của nàng nói, vẫn như cũ dừng xe đứng im tại chỗ, không có lập tức rời đi.
Lâm Duyệt xấu hổ nắm lấy mấy sợi tóc, người ta không đi, nàng đành phải đi trước, cất bước hướng bên trong sân trường đi đến. Nhưng là, phía sau nàng cư nhiên vang lên một trận trầm ổn tiếng bước chân, kinh ngạc dừng bước quay đầu trừng mắt nhìn bốn gã nam tử.
Nam tử thấy nàng dừng lại, cũng không dám bước thêm nửa bước, vẫn duy trì cách xa ba thước đứng yên tại chỗ. Lâm Duyệt lại lần nữa cười gượng hai tiếng, nói: “Các vị đại ca, trường học đã đến, các người có thể trở về rồi.”
Nam tử thấy nàng dừng lại, cũng không dám bước thêm nửa bước, vẫn duy trì cách xa ba thước đứng yên tại chỗ. Lâm Duyệt lại lần nữa cười gượng hai tiếng, nói: “Các vị đại ca, trường học đã đến, các người có thể trở về rồi.”
“Thiếu gia phân phó chúng tôi lúc nào cũng phải bảo hộ thiếu phu nhân an toàn, thiếu phu nhân thứ lỗi.” một gã nam tử trong đó hơi cúi thấp đầu, cung kính mở miệng nói.
“Các người… Không định là muốn đi theo tôi tiến vào trong trường học chứ?” Lâm Duyệt hổn hển kêu lên, rước lấy càng nhiều ánh mắt soi mói nhìn bản thân mình.
Nam tử gật đầu: “Thiếu gia đã mệnh lệnh, chúng ta không dám không theo.”
“Mệnh lệnh của tôi các ngươi liền dám không theo? Tôi lệnh cho nhóm người các anh lập tức rời đi khỏi nơi này!” Lâm Duyệt thấp giọng kêu lên, có lầm hay không?! Muốn nàng mang một đội người ngựa đi lên lớp? Bạn đồng học không đem nàng xem là quái vật mới lạ, các thầy cô cũng sẽ tưởng nàng là ngoại tộc mất.
“Thực xin lỗi…” Nam tử bất đắc dĩ cúi đầu, thực rõ ràng, mệnh lệnh của nàng ai cũng không thèm nghe! Lâm Duyệt tức giận đảo cặp mắt trắng dã, nhìn nhìn thời gian lập tức sẽ vào lớp, không có bao nhiêu thời gian dư cho nàng lý luận, chỉ đành ôm đầy bụng bất đắc dĩ hướng phía sân trường đi vào.
Phía sau bốn gã nam tử một khắc cũng không dám ở lâu theo đi lên, hơn nữa từng giây từng phút vẫn duy trì trạng thái cảnh giác.
Lâm Duyệt nghe tiếng bước chân phía sau, cố ý bước chân nhanh hơn, ý đồ đem bọn họ đá ở phía sau, tiếc là vẫn không thể như nguyện ý. Vừa đi đến cửa phòng học, liền cảm giác thấy bạn học xung quanh đang chỉ trỏ bản thân mình, xúm ại nghị luận, sau đó lại trêu đùa mà tránh ra.
Nguyên bản tưởng là bọn họ cười mình vì mấy cái đuôi to ở phía sau, nhưng thời điểm nhìn bảng tin của nhà trường nàng mới vỡ lẽ ra, nàng nghĩ sai lầm rồi.
Xung quanh bảng tin vây đầy các bạn đồng học, đều chỉ chỉ bảng tin nói nói cười cười. Làm cho Lâm Duyệt thấy rõ trên bảng tin một tấm áp phích cỡ lớn, tấm ảnh này khiến nàng trợn tròn mắt.
Trên tấm áp phích khổ lớn, cư nhiên là hình ảnh nàng mặc váy ngủ bị người ta vây quanh cười cợt, phía dưới còn có một hàng chữ siêu rõ ràng ý nói nàng chuột sa chĩnh gạo , được một kẻ giàu có bao dưỡng.
Lâm Duyệt tức giận nhìn chằm chằm áp phích, tức giận đến mức run bần bật tại chỗ, Thi Tiểu Hân! Cái con nữ sinh đáng ૮ɦếƭ kia, mày chơi hơi bị quá đáng rồi, không cần đoán cũng biết thừa là nó.
“A! Chính là cậu ta!” Một nam sinh bát quái đột nhiên thất thanh kêu lên, những người đang xem náo nhiệt vây quanh tấm áp phích nhanh chóng sột soạt quay người lại, nhìn xem Lâm Duyệt, nhìn nhìn lại hình ảnh lớn trên tấm áp phích. Tên nam sinh vừa mới lên tiếng lại lần nữa đắc ý mà réo ầm lên: “Tôi biết cậu ta, đúng là Lâm Duyệt ban thứ chín năm 3, không thể tưởng được cư nhiên ℓàм тìин phụ của người ta … Ôi… Ôi, các người đang làm cái gì? Các người là ai nha…”
Tên nam sinh bát quái oa oa kêu bậy lên, đầu hết xoay trái lại xoay phải, vừa sợ lại vừa e ngại nhìn lại bản thân, hóa ra hắn đang vinh dự được hai vị nam tử chiếu cố xốc lách, không rõ bản thân như thế nào bị chộp vào giữa hai người họ.
Hai vị nam tử mặc Tây trang không để ý tới hắn đang kêu gào, không nói hai lời lôi hắn hướng phía cổng lớn trường học đi đến.
Một vị nam tử kkhác tiến lên, một tay xé tấm áp phích xuống, xé thành từng mảnh nhỏ quăng vào thùng rác một bên. Sau đó đi tới trước mặt Lâm Duyệt, cung kính nói: ”Thiếu phu nhân, đừng thương tâm, xin cho 5 phút đồng hồ, tôi nhất định đem chủ nhân tấm áp phích tìm ra.”
Đám người kia nghị luận càng thêm thân thiết, đều là nói về tấm áp phích cùng thân phận của vị nam tử thần bí kia, còn có bọn họ làm sao có thể quên nói đến nhân vật chính kêu ‘Thiếu phu nhân’ kia chứ?
Lâm Duyệt nghe tiếng nghị luận quanh mình, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chán nản hướng phía nam tử đang cung kính canh giữ ở phía sau bản thân hét lên: “Không cần các ngươi nhiều chuyện! Tôi tự mình xử lý chuyện của bản thân!” Nói xong tức giận ‘Vù vù’ hướng phòng học chạy tới.
“Thiếu phu nhân…” Nam tử sửng sốt, cuống quít đuổi theo.
Lâm Duyệt căm giận quay trở lại, hướng bọn họ nói: “Mời các ngươi không cần gọi tôi là thiếu phu nhân! Gọi tên của tôi” Trời ạ! Một lũ đồ điên này chẳng lẽ cũng không biết phải chú ý một chút hoàn cảnh sao? Ở trong trường học mà kêu nàng ‘Thiếu phu nhân’? Đang định mời nàng tự giác biến khỏi trường học sao?
“Thiếu phu nhân…”
“Gọi tên của tôi!”
“Lâm tiểu thư…”
“Gọi tên của tôi!”
“Lâm… Duyệt…” Vài vị bảo tiêu tinh tráng mau khóc ra nước mắt, khoá nghiêm mặt run rẩy gọi ra hai chữ này, người kia cuối cùng cũng có một chút vừa lòng, tiếp tục hướng phòng học đi đến.
Lâm Duyệt đi vào phòng học, liền nhìn đến Thi Tiểu Hân một mặt đắc ý cười khẩy bản thân, các bạn đồng học khác trong lớp cũng đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xem xét nàng thật kỹ lưỡng.
“Duyệt Duyệt, cậu tối hôm qua có quay về nhà hay không thế?.” Lưu Tuyết hạ giọng hắc hắc cười nói, khi nói chuyện, một mặt ái muội đánh giá Lâm Duyệt.
Tối hôm qua… Tối hôm qua nàng suýt nữa ૮ɦếƭ dưới tay bọn người Sơn Khẩu Tổ ô… Nghĩ đến tối hôm qua, Lâm Duyệt liền cảm thấy trong lòng một trận sợ hãi, trên mặt cũng là hoảng sợ vạn phần.
“Lâm Duyệt, cậu làm sao vậy?” Lưu Tuyết quan tâm hỏi, thu hồi tâm tư vui đùa không dám lại trêu ghẹo nàng.
“Mình không sao.” Lâm Duyệt hít vào một hơi thật sâu, ảm đạm ngồi xuống vị trí của mình. Không phải là nàng không muốn so đo với Thi Tiểu Hân, mà là nàng sợ nhất là khi so đo xong, bốn gã phần tử khủng bố kia sẽ đem Thi Tiểu Hân ném ra khỏi trường học giống như tên vô sỉ ban nãy.
Cô giáo Y cứ ba bước lại quay đầu lại nhìn trân trối ba hắc y nam tử đứng như cột đèn ở cửa phòng học, nhìn quét qua cả lớp học, chung quy cũng không lên tiếng hỏi. Chẳng qua là ánh mắt lại dừng ở trên n gười Lâm Duyệt, tựa hồ đang nghi hoặc kết quả thực giả của tấm áp phích.
Lâm Duyệt có chút chịu không nổi ánh mắt của bà ta, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà ta nói : “Cô giáo, cô không cần phải dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn em, kẻ nào đó mơ tưởng làm thiếu phu nhân đến mức điên rồi nên mới đổ toàn bộ sự tình lên người em thôi”
Mặt Thi Tiểu Hân biến sắc, oán hận trừng mắt liếc nàng nhưng cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Cô giáo Y ho nhẹ một tiếng, đẩy thôi mắt kính nói: “ Trước khi tôi chưa có nói ra cái gì, không cần đoán lung tung ý nghĩ của tôi, cám ơn”. Nói xong, sửa sang lại một chút tư liệu ôn tập, lại lần nữa nhìn quét liếc mắt một cái toàn lớp học tiếp tục mở miệng: “Trước mắt thông báo một chút, thứ bảy tuần sau sẽ khai hội tộc trưởng học.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc