Mẹ Vị Thành Niên - Chương 19

Tác giả: Thiên Cầm

Trong phòng học trường cao đẳng, Lưu Tuyết đứng ở trên mặt bàn, cầm trong tay bộ váy màu tím kia rao hàng. Vài nữ sinh trời sinh thích ăn diện đua nhau tranh ςướק muốn lấy, dù sao xinh đẹp như vậy hơn nữa lại là trang phục của chủ tịch tập đoàn Thụy Ca đặt may, không là dễ dàng có thể mua được nga.
“Đây chính là do chủ tịch tập đoàn Thụy Tạp đặt may độc quyền cho phu nhân của ngài ấy , toàn thế giới cũng tìm không thấy bộ quần áo thứ hai nga, hiện tại siêu khuyến mãi bán. . . Muốn thì giơ tay nha.” Lưu Tuyết nhìn thấy nhiều người thích như vậy, càng thêm ồn ào.
Cái gì phu nhân tập đoàn Thụy Ca, đánh ૮ɦếƭ cô cũng không tin, bất quá nghe Lâm Duyệt biện hộ cô cũng loạn theo lên, không thể tưởng tượng được những lời dối trá đó đều có thể lừa bịt mọi người.
“Tôi muốn. . . Tôi muốn!” Phía dưới một đonà kêu lên.
“Được, mọi người đều nói muốn, hiện tại mở màn bán đấu giá ha! Béo quá đứng phía sau, cao quá đứng bên trái, lùn quá đứng bên phải, bởi vì không thích hợp cho các người mặc, cám ơn. . . .”
Vài nữ sinh nguyên bản biết dáng người của bản thân mặc không thích hợp liền thở dài , hướng một bên thối lui. Ở giữa còn lại bốn năm nữ sinh, một trong số đó có Thi Tiểu Hân lạnh lùng nhìn Lưu Tuyết, âm thanh lạnh lùng nói: “Lưu Tuyết, đừng có mang rác rưởi đến nơi nơi rao bán , quần áo của phu nhân chủ tịch tập đoàn Thụy Ca cũng không đến tay mày đi? Nhìn liếc một Cái mày tay thô chân to, bụng toàn mỡ thừa. . . .”
“Ôi ôi. . . .” Lưu Tuyết căm giận đánh gãy lời nói của cô ta, kêu lên: “Tao tay thô chân to, bụng toàn mỡ thừa ᴆụng chạm tới kẻ mảnh mai nhà mày à?”
“Mày ở trong lớp học công khai lừa gạt bạn học, mày bị coi thường đi? Cameron phu nhân là thần thánh phương nào mày gặp qua a?” Thi Tiểu Hân ngạo nghễ. Cái người chỉ gặp qua một lần kia, như hoàng tử trong mộng, cho dù tới bây giờ cô cũng không hy vọng tái kiến một lần, nhưng là không tha cho người khác độc chiếm thần thánh là hắn .
Còn nữa, ai đã nói qua Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron từng kết hôn? Tùy tiện ở đây bịa đặt lừa tiền, cô thực không thuận mắt, thế nào cũng phải quản mới được!
“Tao là chưa thấy qua. . . Nhưng là Lâm Duyệt nhà chúng tao gặp qua!” Lưu Tuyết không phục phản bác nói, vẫn cúi đầu lui sang một góc Lâm Duyệt nghe cô nói vậy, bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, cuống quýt xua tay nói: “Tôi chưa thấy qua, tôi không. . . .”
Trời ạ! Làm sao lại kéo nàng vào a, ngày hôm qua nàng thuận miệng nói muốn đem quần áo đưa cho Lưu Tuyết, không nghĩ tới Lưu Tuyết lại mang đên sđây ra bán lấy lời. Ô ~~~, cho dù muốn bán cũng nên mang đến cửa hàng đi chứ.
“Cậu ngày hôm qua đi đến biệt thự của Mạc Lặc Nghị Phàm, làm sao có thể không thấy? Còn nữa, cho dù nhìn thấy thì thế nào? Còn sợ Thi đại tiểu thư cắn cậu à?” Lưu Tuyết hầm hừ liếc Thi Tiểu Hân âm thanh lạnh lùng nói, nhìn cô ta khẽ biến sắc mặt, trong lòng liền thống khóai muốn ૮ɦếƭ.
Thi Tiểu Hân quan sát Lâm Duyệt, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy nói: “Được xưng là vị hôn thê của Cameron tiên sinh, chẳng qua chỉ là cái tiểu tam a?” Nói xong quay đầu nhìn về phía vài vị tỷ muội, cười duyên nói: “Cca sbạn cùng lớp, lần trước chúng ta tận mắt gặp Cameron tiên sinh hôn Duyệt Duyệt nhà chúng ta, nguyên lai Duyệt Duyệt là một kẻ thứ ba phá hư gia đình nhà người khác a.”
“Là nha là nha. . . Nguyên lai là tiểu tam.” Vài nữ sinh bay rmiệng tám lời bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Lâm Duyệt phút chốc trắng bệch, sau đó lại là đỏ bừng, vài loại màu sắc liền thay nhau biến đổi trên mặt nàng. Xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
Lưu Tuyết nghe được Thi Tiểu Hân nói như vậy, cả kinh nhìn Lâm Duyệt, thật lâu sau mới há miệng thở dốc, tức giận nói: “Các người đang nói cái gì? Chủ tịch Thụy Ca hôn Duyệt Duyệt? Chủ tịch Thụy ca cũng không phải đần độn nha, làm sao có thể làm ra chuyện tình ngốc nghếch giống như thanh nhiên này . . . ?”
“Đây là bản lĩnh của Duyệt Duyệt nhà chúng ta nha.” Thi Tiểu Hân liếc mắt nhìn Lâm Duyệt đang xấu hổ không chịu nổi, mở miệng trêu chọc nói: “Người cũng có lúc lên giá a, đó chính là không thể sánh kịp nga, Cameron tiên sinh bất quá cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Mày cũng quá đê tiện đi, làm sao luôn nói xấu sau lưng người khác?” nghĩ muốn lấy lại chút công bằng Lưu Tuyết lớn giọng quát, còn không quên đả kích Thi Tiểu Hân.
Thi Tiểu Hân vừa nghe xong, sắc mặt trắng bệch, đi lên một cước đá vào Lưu Tuyết đang đứng trên mặt bàn , Lưu Tuyết la bậy lên như quạ vài tiếng, ‘Phanh’ một tiếng, thân thể tựa như cục thịt nện xuống dưới chân Lâm Duyệt, lớn tiếng la lên lên.
“Tao cho mày nói lung tung này!” Thi Tiểu Hân từ trên cao trừng mắt nhìn cô, lớn giọng uy Hi*p nói.
“Tại sao chỉ mày mới được nói người khác?” Lâm Duyệt không phục căm tức nhìn Thi Tiểu Hân, vừa mới rõ ràng chính là cô ta mở miệng nhục mạ người khác trước!
Thi Tiểu Hân vênh mặt, cười lạnh nói: “Những lời tao nói đều là lời nói thật, không có nói lung tung , Lâm Duyệt mày trước mặt công chúng hạ tiện cùng nam nhân hôn môi, mọi người đều nhìn thấy.”
“Duyệt Duyệt, tại sao cậu lại làm ra chuyện không đạo đức như vậy nga. . .” Lưu Tuyết một bên xoa xao xương cốt bị đau, một bên lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn kêu thảm.
Là bản thân hắn muốn hôn mình mà! Lâm Duyệt dưới đáy lòng hô lớn, nàng vô tội a! Căn bản là chuyện này không liên quan đến nàng. Căn bản nàng cũng không thể tưởng được Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ xuất hiện ở tiệc tối của Phạm gia, ô. . . . Cuộc đời nàng sao lại xui xẻo như vậy nha?
Chuyện ૮ɦếƭ tiệt này, giải thích cũng không có người tin, nữ sinh đáng giận Thi Tiểu Hân này, nhất định đòi cắn đứt đuôi nàng mới được. Nàng ước gì dư luận đừng xôn xao nữa, nàng ước gì nàng là Cameron tiên sinh nha. !
“Váy, còn có ai mặc không?” Lưu Tuyết giơ chiếc váy lên, khuôn mặt nhem nhuốc từ mặt đất đứng lên, lại vẫn đang không quên chào hàng.
“Lưu Tuyết! Cậu cút ra ngoài cho tớ!” Lâm Duyệt nổi giận gầm lên một tiếng, tức không thể tiến lên dùng hai chân mà đá cô ta, Lưu Tuyết đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại.
Lúc tan học , Lâm Duyệt rầu rĩ không vui đi ở trong vườn trường, Lưu Tuyết lại hoàn toàn tương phản với nàng, sôi nổi đem tiền mặt từ trong tay bạn học lấy về đếm đi đếm lại.
Đếm hai lần, quơ quơ trước mặt Lâm Duyệt, cười hì hì nói: “Đến đây đi, honey, tớ mời cậu đi ăn, lần sau khi nào công ty muốn đưa văn kiện, lại kêu Diệp tổng đưa cho cậu đi!”
“Lần sau mình trực tiếp cho cậu đi đi.” Lâm Duyệt tức giận nói, cúi đầu lấy chân đá mấy viên sỏi.
“Uy! Cậu còn chưa nói cho mình biết cậu cùng Mạc Lặc Nghị Phàm có quan hệ gì! ? Có phải cậu đang định tuyệt giao không?” Lưu Tuyết đem tiền nhét vào trong túi tiền , hổn hển kêu la.
“Mình với anh ta không có quan hệ gì hết.”
“Cậu đang lừa quỷ sao? Không quan hệ hắn làm sao lại chăm sóc em gái cho cậu?” Lưu Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, coi cô là con ngốc sao? Rất đáng giận!
“Rốt cuộc cậu có muốn mời mình ăn cái gì hay không?” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn cô kêu nên, nhằm chuyển chủ đề. Lưu Tuyết tuy rằng tò mò muốn ૮ɦếƭ, bất quá dùng hết biện pháp cũng không tra khảo được cái gì, còn để đó chưa tính.
Hai người thông suốt phóng khoáng đi đến một con đường lớn trong thành phố, ăn đồ ngọt trước, dĩ nhiên sau đó là các loại ăn vặt. Ăn như hổ đói tới khi thỏa mãn mới hướng trở về nhà.
Khi đi qua một con đường nhỏ tối đen, bỗng nhiên, một chiếc thương vụ xe ‘Két’ một tiếng dừng ngay bên cạnh hai người. Cửa xe ‘Ầm’ một tiếng bị kéo ra sau, nhảy ra vài người đàn ông đeo kính râm, nháy mắt đã đứng ở trước mặt Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết.
Lưu Tuyết cả kinh, theo bản năng mà la toáng lên, “Để làm gì, để làm gì? Chờ tôi tiêu hết tiền mới đến để ςướק bóc, đại ca các người không nghĩ là đã quá muộn sao?”
Lâm Duyệt nghĩ mà sợ đứng một bên gật đầu phụ họa, trợn tròn mắt kinh hãi nhì nam nhân cao lớn trước mắt.
“Ít nói nhảm! Nói, ai là Lâm Duyệt? !” Người mặc đồ đen nhìn quét qua hai người, lớn tiếng hỏi.
“Ít nói nhảm! Nói, ai là Lâm Duyệt? !” Người đàn ông mặc áo đen, lớn tiếng hỏi.
“Cô ấy —–!”
“Cô ấy —–!”
Hai cô gái đồng thời giơ tay chỉ chỉ vào đối phương, trăm miệng một lời nói. Sau đó hai mắt trợn tròn kinh ngạc, Lưu Tuyết hổn hển mà hét lên: “Trời đất chứng giám! Nếu tôi là Lâm Duyệt tôi sẽ bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ, đại ca anh phải tin tôi.”
Lâm Duyệt cũng không kém cạnh reo lên: “Trời đất chứng giám, nếu tôi mà là Lâm Duyệt tôi sẽ bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ, đại ca anh phải tin tôi.” Vừa mới nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt có một bàn tay lướt qua, thẻ học sinh trên иgự¢ bị người khác ςướק đi ngay sau đó cả người cũng bị hắc y nhân kéo đi.
“Các người buông! Buông tay! Vì sao lại bắt tôi? Khẳng định là tên Mạc Lặc Nghị Phàm kia sai khiến các người tới có đúng hay không . . . . . . Ô. . . . Vương bát đản. . . . . . Mau buông tay a. . . . . . !” Lâm Duyệt gào khóc thảm thiết nhưng không có nửa điểm tác dụng, chiếc xe thương vị cao cấp ở ngay trước mắt Lưu Tuyết mà ✓út đi.
“Mới một ngày không gặp mà thôi, lại tới đây bắt người, ai. . .” Lưu Tuyết ai thán một tiếng, nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, không hài lòng hướng nhà trọ đi về. Trong lòng buồn bực đến cực điểm, vì sao mỗi lần tới bắt người đều không có phần của cô chứ ? vừa mới lúc nãy tại sao cô không thừa nhận bản thân là Lâm Duyệt chứ , lại bỏ lỡ một cơ hội tốt được gặp soái ca, a a a. . .
Trên xe, Lâm Duyệt bị mấy người đàn ông ấn ngã vào ghế không thể động đậy, miệng lại một khắc cũng không chịu dừng lại, oa oa chửi bậy nói: “Các người tại sao luôn bắt tôi đi tới quỷ ốc kia chứ! Người ta ngày mai còn phải đi học! Mạc Lặc Nghị Phàm! Anh chờ coi, tôi không xử anh không được! A. . . Buông. . .”
“Tôi khuyên cô tốt nhất không nên lộn xộn, cũng không được la ra tiếng, bằng không tôi đem cô ném xuống!” Một gã hắc y nam tử trong đó uy Hi*p nói.
Ném nàng đi xuống? Nàng cầu còn không được nữa là!
“Anh ném tôi đi xuống đi! Van cầu các người ném tôi đi xuống đi, ngày mai buổi sáng tôi còn có bài kiểm tra, đến muộn nhất định bị phạt, ai bị phạt!” Lâm Duyệt vừa ồn ào đồng thời hai móng vuốt hướng trong lòng hắc y nam tử cào cấu, tiếp tục nói: “Đem điện thoại của anh cho tôi mượn dùng một chút, tôi muốn gọi điện thoại cho cái tên vương bát đản Mạc Lặc Nghị Phàm kia!”
Rất đáng giận, lại dùng chiêu này để đối phó với nàng, lại ép buộc!
“Bắt cô ta câm miệng lại !” Bên trong xe đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng trầm thấp, Lâm Duyệt sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thế này mới phát hiện phía sau còn hai người ngồi.
Bởi vì là ban đêm , chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu qua cửa sổ để nhận biết đối phương, bởi vì ngọn đèn quá mờ, chỉ có thể nhận ra là hai nam nhân, cùng mặc quần áo màu đen, trong đó một vị một thân thể rất khí phách, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt nguy hiểm. Một vị khác hoàn hảo, mơ hồ trông có vẻ tương đối hiền lành hơn một ít.
Trong lòng Lâm Duyệt khi*p sợ, bọn họ. . . Là loại người nào? Chẳng lẽ không đúng là do Mạc Lặc Nghị Phàm phái tới? Vừa mới nhìn qua những người đó đều mặc đồ màu đen, đều là nam nhân lãnh khốc, nàng thực tự nhiên liền cho rằng là người của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc