Mẹ Vị Thành Niên - Chương 18

Tác giả: Thiên Cầm

Ở thời điểm Lâm Duyệt còn đang sững sờ, cửa phòng bị người ta đẩy ra, một thân hưu nhàn thường phục, khí suất mê người Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện trước mặt nàng, bước dài chân đi đến trước mặt Lâm Duyệt, lộ ra một nụ cười mộng ảo với nàng, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Bảo bối, buổi sáng tốt lành.”
“Ha ha, buổi sáng tốt lành.” Lâm Duyệt không khỏi tự giác từng bước lui về phía sau, ý đồ rời khỏi áp lực vô hình mà hắn cấp cho nàng, ánh mặt trời chói lọi xuyên thấu qua cửa sổ, nhàn nhạt vương trên người hắn, như một vị hoàng tử trong mộng ảo.
Khiến cho Lâm Duyệt một người luôn có hảo cảm với các soái ca từ trước tới nay bất ngờ bị hắn mê hoặc, liền ngay cả bị Mạc Lặc Nghị Phàm ôm vào trong lòng, hôn sâu môi của nàng cũng không có ý thức, hết thảy như đang ở trong mộng.
Mạc Lặc Nghị Phàm đối với sự yên tĩnh thần kỳ của nàng lại cảm thấy hơi hơi nghi hoặc, bình thường nàng chỉ cần hắn vừa mới ôm nàng, chắc chắn giống phát điên mà chống cự lại, hôm nay thế nào lại thuận theo như vậy?
Mặc kệ là bởi vì sao, chỉ cần nàng nguyện ý chấp nhận nụ hôncủa hắn, hắn đều là cao hứng. Muốn một lần nữ vãn hồi lòng của nàng, tự nhiên sẽ muốn nàng tạo thành thói quen khi hắn ᴆụng vào.
Trong hai tròng mắt của nàng, có mê man, có mê luyến, cũng có chút si ngốc. Mạc Lặc Nghị Phàm càng ôm chặt thêm thân hình của nàng, hôn cũng càng mang tính xâm nhập.
Khó mới được nàng yên tĩnh như vậy, không cố gắng mà hưởng thụ một chút nhu tình của nàng được sao?
Thật lâu sau đó , tận đến khi Mạc Lặc Nghị Phàm buông môi của nàng ra, nắm cằm của nàng xem nàng có phải đang ngây ngốc hay không. Lâm Duyệt mới giật mình cảm thấy vừa mới xảy ra cái gì, dưới cằm truyền đến hơi hơi đau đớn nhắc nhở, đây phải là đang nằm mơ.
“Anh lại hôn tôi?” Lâm Duyệt chằm chằm trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng ngay cả một chút uất hận đều không có, bởi vì vừa mới lúc nãy nàng tựa hồ cũng rất hưởng thụ những ngọt ngào mà hắn đem lại cho bản thân.
“Đúng vậy.” Mạc Lặc Nghị Phàm trả lời không chút áy náy, tựa như hôn nàng là chuyện cỡ nào bình thường.
Thấy bộ dáng một mặt tức giận của nàng, cười tà một tiếng hỏi: “Bảo bối, em là vẫn thấy không đủ sao, chúng ta có thể làm lại một lần.” Nói xong làm bộ muốn cúi đầu hôn nàng.
Lâm Duyệt cuống quýt đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang một bên, lớn tiếng kêu lên: “Mạc Lặc Nghị Phàm! Anh biết rõ tôi không có ý đó! Anh chỉ biết dùng thế lực tà ác khi dễ tôi!”
Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cười một tiếng đứng thẳng thân mình, đúng vậy, hắn chính là thích khi dễ nàng, đặc biệt thích nhìn đến bộ dáng tức giận thở phì phì hiện tại của nàng.
Bất quá hiện tại hắn không có thời gian khi dễ nàng, bởi vì hắn đói bụng, nàng khẳng định cũng đói bụng! Ngược lại lại cười nói: “Nếu không muốn tiếp tục, chúng ta đi xuống ăn bữa sáng đi.”.
“Được, anh đi xuống trước, tôi muốn thay quần áo.” Lâm Duyệt rốt cục cũng nghe được lời hắn nói muốn rời khỏi, cao hứng mở miệng nói, hai người cùng đứng ở một góc phòng ngủ không khí rất xấu hổ, rất tế nhị. Nàng không nghĩ lại tiếp tục ngây ngốc nữa, ai biết một hồi hắn hắn lại muốn ôm hay lại muốn hôn nàng nữa.
Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái nhìn đống quần áo trên giường lớn, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Quần áo có còn thích hay không?”
“Thích, nhưng mà nhiều quá.” Lâm Duyệt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tuy rằng anh rất nhiều tiền, nhưng là cũng không nên phô trương giàu sang như vậy, loại hành vi này thật không tốt.”
“Chỉ cần em thích, anh luôn nguyện ý tiêu tốn.”
“Anh vì sao phải đối với tôi như vậy?” Lâm Duyệt cảm động mở miệng nói, hai người chẳng qua mới gặp mặt vài lần, hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy. Không đúng, nàng không cần phải cảm động, bởi vì tất thảy những gì Mạc Lặc Nghị Phàm làm , đều là vì vợ trước của hắn mà làm, mà nàng, chẳng qua là vô sỉ mà hưởng thụ hạnh phúc của người khác thôi.
“Bởi vì anh đã có thói quen đối xử tốt với em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, hơn hai năm trước, hắn đã thành thói quen đem nàng thành trung tâm, sủng nàng, yêu nàng.
“Tốt, một thói quen bất lương, ha ha.” Lâm Duyệt cười gượng hai tiếng, xoay người, tránh đi tầm mắt cực nóng của hắn. Tùy tiện cầm lấy một bộ váy màu tím ở trên giường đi vào phòng tắm.
Chẳng qua là tùy tay lấy, mặc ở trên người nàng vẫn là xinh đẹp như cũ, nàng không thể không thừa nhận, con mắt của Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật rất độc đáo.
Cảm giác xinh đẹp thật là thoải mái, quỳ gối ở trước tủ giầy , nhìn quét một vòng, chọn một đôi màu sắc tương tự màu váy phối hợp đi vào, đứng ở trước gương trang điểm ngắm nhìn, vui sướng hân hoan phát hiện, nguyên lai nàng cũng có lúc xinh đẹp như vậy.
Nguyên lai bản thân trang điểm một chút, cũng có tư chất của một thiên kim tiểu thư giàu có, hừ hừ! Người dựa vào ăn mặc, đẹp vẫn là nhờ vào ăn mặc.
“Có thể đi ăn bữa sáng rồi chứ?” Chờ ở một bên Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi, thật sự không phải là hắn không có nhẫn nại chờ nàng, mà là lo lắng tiểu thê tử của hắn đã muốn rất đói bụng đi.
“Có thể.” Lâm Duyệt đang chìm đắm trong sự tự kỷ phục hồi lại tinh thần, khó khăn biểu hiện ra bộ dáng e lệ, đi đến bên người hắn. Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không phải lần đầu tiên thấy nàng xinh đẹp như vậy, trên mặt không có gì biến hóa, vừa ôm eo của nàng, cùng nàng hướng dưới lầu đi xuống.
Bữa sáng xong, Mạc Lặc Nghị Phàm bởi vì có chuyện muốn xử lý, trở lại phòng làm việc trên lầu hai. Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình vui chơi điên loạn ở trong vườn.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đất, ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà dừng ở trên người hai người một lớn một nhỏ đang vui cười. Giờ phút này Lâm Duyệt, ngây thơ giống như tiểu hài tử hai tuổi , điển hình là tiểu Thư Tình.
Nàng thanh xuân hoạt bát, cá tính thiện lương đáng yêu đều không có thay đổi, điều duy nhất thay đổi là trái tim của nàng kia, tàn nhẫn đem hắn trong ký ức xóa sạch.
Lúc trời sắp tối, Mạc Lặc Nghị Phàm mới đích thân đưa Lâm Duyệt về chỗ ở, Lâm Duyệt đem tiểu Thư Tình từ trên đùi bế xuống dưới, quay đầu hướng Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Cám ơn anh đưa tôi trở về, còn có cám ơn anh đã dành cho tôi ngày cuối tuần vui vẻ, rất cảm ơn, chẳng qua là ngày mai tôi có thể chịu sự trùng phạt vô cùng hoa lệ của thầy giáo.” Việc học cần thiết thì không lo, bài tập cần làm chưa có làm, tóm lại không có người nào khi học cao đẳng lại náo nhiệt như nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, nhìn liếc qua người không có chút dáng vẻ thư sinh nào là nàng, với hắn mà nói, nàng học hay không đều không có liên quan gì, tốt nhất hiện tại liền bỏ học đến đây làm thiếu phu nhân.
“Mẹ, mẹ muốn đi học?” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đô đô cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói.
“Đúng vậy, có thời gian rảnh lại đến chơi cùng con nga.” Lâm Duyệt xoa xoa tóc của nó, sủng nịch dụ dỗ nói.
“Mẹ, con cùng ba ba sẽ rất nhớ mẹ.”
“Ân, mẹ cũng sẽ rất nhớ con . . . .” Lâm Duyệt vụng trộm liếc mắt một cái nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc, lại cười nói. Sau đó chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, cười gượng hai tiếng nói: “Nghị ca ca, tôi phải đi lên trước.”
Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, đem tiểu Thư Tình ở giữa ôm đến một bên, sau đó đột nhiên giang một tay đem Lâm Duyệt kéo vào trong lòng, bắt đầu nụ hôn trầm lặng ly biệt lâu dài.
Lâm Duyệt trợn tròn mắt nhìn hắn, chịu không nổi sự trắng trợn của hắn, cái gì mà không gặp có một tuần đã muốn hôn tạm biệt một cái, nếu như ly biệt một năm, mười năm , không phải là ….
Nguyên bản đầu óc còn có thể động đậy một chút liền đã rơi và ngõ cụt, tư duy ngay lập tức bị Mặc Lặc Nghị Phàm bao phủ bên trong Dụς ∀ọηg, từ lúc nào thì bắt đầu, nàng không phản kháng nụ hôn của hắn? Thậm chí còn mê luyến thời khắc ngọt ngào này?
Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra, lấy từ trong ví tiền ra một chiếc thẻ màu vàng tươi, đặt vào trong lòng bàn tay của nàng, bình tĩnh nói: “Sau này mặc kệ thiếu cái gì, nhớ rõ phải nói với anh.”
“Vì sao?” Lâm Duyệt lật lật xem chiếc thẻ màu vàng nhạt hắn để trong tay nàng lại thấy nó có chút chói mắt, phỏng chừng bên trong có một khoản đủ để trang hoàng cho toàn bộ cuộc sống được gọi là thiếu các gì đó đi, thứ kia không mùi lại không vị, lại khiến nàng mê đến ૮ɦếƭ ‘tiền mặt’.
“Bởi vì anh là chồng của em, có trách nhiệm cho em cuộc sống tốt đẹp.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói không chút ý thức, như là đang kể ra một điều hiển nhiên.
Một cái hôn đã nghĩ là chồng của nàng? Đừng cho là quá tiện nghi chứ? Thẻ vip thì có gì đặc biệt hơn người? Tiền có gì đặc biệt hơn người? Nàng mới không hiếm lạ mấy thứ này. Thầm hừ một tiếng, giơ tay ném thẻ ngân hàng trả lại cho hắn, nói: “Tôi nghĩ cái thẻ Vip này vẫn là nên dành cho phu nhân thực sự của anh đi, tôi không cần.”
“Duyệt Nhi!” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, nghiêm túc thấp giọng kêu một tiếng.
“Tôi chán ghét bộ dáng bố thí này nọ của anh.” Nói xong, Lâm Duyệt lập tức quay người đẩy cửa xe đi ra ngoài, “Phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, cũng không them quay đầu lại hướng đại sảnh đi đến.
“Ba ba, mẹ tức giận rồi.” Tiểu Thư Tình nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cười hì hì nói. Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bóng dáng Lâm Duyệt sau khi biến mất mới hướng tiểu Thư Tình cười ôn hòa, đem nó ôm ngồi vào ghế phụ, cài chặt dây an toàn, khởi động xe rời đi.
Lâm Duyệt né tránh chủ cho thuê nhà, bước nhanh chạy lên lầu, trong lòng vẫn căm giận như cũ. Trong mắt nàng, nam nhân tùy tiện đem tiền ném cho nữ nhân là chuyện tối ghê tởm, thật vất vả mới có một chút hảo cảm đối với Mạc Lặc Nghị Phàm như vậy, lại bị chínnh hắn đạp đi!
Dùng chìa khóa mở vài lần cửa cũng không thành công, Lâm Duyệt đang chìm trong nghi hoặc, cửa gỗ bị người từ bên trong mở ra. Lưu Tuyết một mặt nghi hoặc quan sát nàng, hai mắt bắt đầu sáng long lanh lên.
“Nhìn mình làm gì?” Tức giận muốn ૮ɦếƭ hướng cô ấy nói, Lưu Tuyết cười hi hi một tiếng nói: “Tớ nghĩ hôm nay cậu cũng sẽ không trở về, vậy nên liền khóa cửa sớm đi ngủ. . . Quần áo của cậu thật xinh đẹp nga. . . , là chủ nhân văn kiện đưa cho cậu sao?”
“Cậu ở đó nói linh tinh cái gì hả?” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, trong lòng cũng là có chút chột dạ, bởi vì quả thật là Mạc Lặc Nghị Phàm đưa cho nàng.
“Thật tốt, đưa văn kiện còn có thể đem bản thân vào nhà giàu sang hưởng thụ hai ngày, còn có quần áo đẹp mặc, lại đây, cho mình sờ sờ vải này . . . Ai a! Đồ tốt đó!” Lưu Tuyết tiếp tục oa oa trêu ghẹo nói, một bên hâm mộ nhìn chằm chằm bộ y phục trên người nàng không rời mắt.
“Thích thì tặng cho cậu tốt lắm.” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn liếc Lưu Tuyết một cái biểu tình vạn phần quái đản, đảo cặp mắt trắng dã nói. Nói xong tìm áo ngủ hướng phòng tắm đi đến.
Lưu Tuyết theo sát ở phía sau nàng, cuối cùng bị đá ở ngoài cửa, nói với từ bên ngoài cửa phòng: “Đáng tiếc mập mạp như tớ, mặc không vừa người, bất quá thân phận như cậu không nên mặc những loại quần áo như vậy, vẫn là tặng cho mình thay cậu bảo quản đi.”
Đáp lại lời của cô, là tiếng nước ào ào từ bên trong truyền đến, thật lâu sau, chỉ tới khi tiếng nước yên tĩnh lại, Lưu Tuyết tiếp tục hướng với bên trong reo lên: “Lần sau lúc đưa văn kiện nhất định phải gọi mình nha, nói không chừng chủ tịch tập đoàn Thụy Ca nhất thời đần độn tuyển dụng mình, cũng đưa cho mình một bộ. . . !”
Phanh! Một tiếng chấn động, Lâm Duyệt mạnh tay đem cửa phòng tắm kéo ra, thở phì phì trừng mắt nhìn cô kêu lên: “Cậu câm miệng cho mình!”
“Người ta nói thực mà.”
“Mình nói cho cậu biết! Quần áo này là Mạc Lặc Nghị Phàm mua cho phu nhân của hắn! Người ta dáng người đầy đặn cao gầy xinh đẹp không thèm mặc, nhìn đến mình đáng thương mới thưởng cho mình!” Lâm Duyệt đem âu phục hướng trên người cô ném, thuận miệng hò hét nói , dù sao Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật là mua cho vợ trước của hắn, nàng cũng không có nói sai đi? !
“A! Mạc Lặc Nghị Phàm đã kết hôn?” Lưu Tuyết tiếp được âu phục một mặt thất vọng hô nhỏ nói: “Còn có, cậu gặp qua Cameron phu nhân? Xinh đẹp sao? Ai a, nữ nhân đó thật hạnh phúc a. . . .”
“Cậu tiếp tục phát điên đi, mình không rảnh cùng cậu.” Lâm Duyệt chịu không nổi trừng mắt nhìn cco liếc mắt một cái, đi đến cạnh bàn học, bắt đầu bù lại hai ngày sách vở đã bỏ lỡ.
Trong phòng học trường cao đẳng, Lưu Tuyết đứng ở trên mặt bàn, cầm trong tay bộ váy màu tím kia rao hàng. Vài nữ sinh trời sinh thích ăn diện đua nhau tranh ςướק muốn lấy, dù sao xinh đẹp như vậy hơn nữa lại là trang phục của chủ tịch tập đoàn Thụy Ca đặt may, không là dễ dàng có thể mua được nga.
“Đây chính là do chủ tịch tập đoàn Thụy Tạp đặt may độc quyền cho phu nhân của ngài ấy , toàn thế giới cũng tìm không thấy bộ quần áo thứ hai nga, hiện tại siêu khuyến mãi bán. . . Muốn thì giơ tay nha.” Lưu Tuyết nhìn thấy nhiều người thích như vậy, càng thêm ồn ào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc