Trong phòng học trường cấp 3, một nhóm nữ xinh vây quanh một chỗ, bảy tám miệng một chỗ, không biết thảo luận cái gì. Vì tiền mà Lâm Duyệt và Lưu Tuyết rối rắm hai ngày nay vô tình đi vào.
Hoa khôi của trường Thi Tiểu Hân nhìn Lâm Duyệt đến, tao nhã hướng Lâm Duyệt đi tới, đứng trước mặt cô, cười tủm tỉm nói:
“Lâm Duyệt, tối thứ tư này là sinh nhật Phạm học trưởng, cậu nhất định phải tham gia nha”
“Học trưởng Phạm Tư Ân?” Hai mắt Lâm Duyệt sáng lên, hưng phấn mà nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa buồn bã nháy mắt liền bừng sáng hẳn lên.
“Đúng vậy, tất cả nữ xinh chúng ta đều đi nha” Thi Tiểu Hân nhìn cô nói. Vừa nghe đến ba chữ ‘Phạm học trưởng’ này tâm Lâm Duyệt liền kích động thẳng thắn liều mạng gật đầu, sảng khoải nói:
“Tớ, tớ nhất định đi”
“Lâm Duyệt cuối cùng có thể thấy Phạm học trưởng, cao hứng chứ”. Một nữ xinh trong nhóm trêu ghẹo cười nói, Lâm Duyệt giận dữ liếc mọi người một cái, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng về chỗ ngồi trốn.
Ai cũng biết cô có ấn tượng tốt đối với Phạm học trưởng, đáng tiếc Phạm Tư Ân đã tốt nghiệp nhưng Thi Tiểu Hân vẫn theo đuổi như cũ, căn bản không chú ý tới Lâm Duyệt ở một bên.
Từ sau khi Phạm Tư Ân đỗ đại học, Lâm Duyệt chưa gặp lại hắn, hiện nay rốt cuộc có cơ hội gặp mặt, cô làm sao có thể không vui?
“Vậy là tốt rồi, chúng tớ còn sợ cậu không đi, nhớ là vũ hội áo ngủ nha” Thi Tiểu Hân cười khanh khách nói xong, cũng trở lại chỗ ngồi.
Công ty cách trường học rất gần, hôm nay tan học sớm, tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết liền lao ra khỏi phòng học hướng công ty đi đến.
Vừa bước vào công ty, Vương Ức Linh liền gọi ngay Lâm Duyệt, bảo cô hỗ trợ sao chép bản kế hoạch hợp tác. Lâm Duyệt tiếp nhận bản kế hoạch, sau khi sao chép liền giao cho Vương Ức Linh.
Sau khi cầm Vương Ức Linh cúi đầu nói: “Duyệt Duyệt, tôi bận sửa bản kế hoạch hợp tác cùng tập đoàn Thụy Tạp, một lúc nữa biên bản hội nghị cô giúp tôi làm một chút”
“Nhưng tôi chưa làm bao giờ”
“Chưa làm thì học” Bạch Thiên đem một tập tài liệu tới tay Vương Ức Linh, chỉ liếc Lâm Duyệt một cái. Lâm Duyệt “vâng” một tiếng, ngoan ngoãn đi chuẩn bị.
Bởi vì tân tổng tài chưa tìm được thư ký thích hợp, cho nên biên bản hội nghị vẫn giống như trước do Vương Ức Linh phụ trách.
Lâm Duyệt ôm laptop của Vương Ức Linh đi vào phòng họp, tìm một chỗ ngồi xuống, vụng trộm nhìn Diệp Tường Phi nhíu mày nghiên cẩm xem văn kiện. Nghĩ rằng lúc người đàn ông này chăm chú thật là đẹp mắt, hơn nữa bộ dạng suất như vậy.
Diệp Tường Phi khép văn kiện lại, ngẩng đầu lên, vừa khéo tiếp xúc với ánh mắt viên đạn “không cố kị” của cô, Lâm Duyệt cả kinh, cuống quít đem tầm mắt từ trên mặt hắn chuyển hướng.
Lâm Duyệt vung mười ngón tay gõ lên bàn phím, thân là nhân viên đánh máy tốc độ đánh máy của nàng luôn là số một. Cho nên nàng còn có thể để tâm tư rảnh rỗi nghi hoặc: Tập Đoàn Thụy Ca rốt cục là lớn tới mức nào mà có thể đem toàn bộ nhân viên xoay như chong chóng?
“Chủ tịch tập đoàn Thụy Ca trước đây vài ngày mới từ Anh trở về nếu có thể hẹn cùng đi ăn một bữa thì thật tốt.” Lúc Bạch Tiểu Thiên nói câu này có vẻ như không lo lắng gì bởi vì ai cũng đều nói người lãnh đạo cao nhất tập đoàn Thụy Ca Mạc Lặc Nghị Phàm rất ít có mặt ở công ty cũng như tham dự các cuộc hội họp đông người.
“Việc này liền giao cho cậu toàn quyền đi làm đi.” Diệp Tường Phi nhìn anh không chút lo lắng mà nói, đem toàn bộ mọi việc còn lại đặt lên đầu anh nói: “Nếu có thể có được hợp đồng độc quyền một vài trăm triệu này, chúng ta sẽ có cơ hội cùng tập đoàn Thụy Ca hợp tác lâu dài, cơ hội tốt như vậy tôi hy vọng mọi người có thể cố gắng cho một sản phẩm có chất lượng cao nhất.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Tiểu Thiên gật gật đầu mồ hôi bỗng nhiên chảy ròng ròng từ đỉnh đầu xuống, các công ty quảng cáo canh tập đoàn Thụy Ca như hổ rình mồi, một miếng mồi lớn, dưới tình huống cạnh tranh kịch liệt như vậy, công ty Viễn Vọng dù có trổ hết tài năng cũng có chút khó khăn.
Tuy rằng quy mô của Viễn Vọng rất lớn, hiệu quả và lợi ích cùng tiếng tăm trong giới quảng cáo vẫn luôn rất tốt, chẳng qua so với quy mô của Viễn Vọng, tài chính dồi dào, hiệu quả và lợi ích tốt thì vẫn còn nhiều công ty quảng cáo khác mà.
“Lưu Tuyết cậu xem coi tối nay mình nên mặc cái gì mới tốt đây?” “Cái này thế nào?” Lâm Duyệt cầm một bộ váy tự cho là đẹp nhất cũng không giống áo ngủ nhất váy ngủ đứng ở trước gương thử.
Lưu Tuyết liếc mắt nhìn nàng một cái cười lạnh nói: “Cậu mặc như vậy đi nhất định người ta sẽ tưởng cậu là nhân viên phục vụ đấy.”
“Không phải người ta cũng xinh đẹp đấy thôi.” Lâm Duyệt tức giận trợn lớn mắt.
“Thì phải đi mua một bộ mới thôi.”
“Bây giờ vẫn còn nợ chủ nhà một số tiền lớn, làm gì mà có tiền để làm đẹp, ôi mình như thế nào lại trở lên nghèo túng như vậy a!” Lâm Duyệt kêu một hồi như sói tru đem chiếc váy ném sang một bên, nhụt trí ngã ngồi trên ghế. Đều là do ông bố ma quỷ của nàng đem nàng vứt bỏ một mình ở Trung Quốc hại nàng tự sinh tự diệt, đời này đúng là không còn ông bố nào hơn ông ta.
“Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga cũng không nhìn xem thân phận của chính mình.” Lưu Tuyết giọng mỉa mai liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục xé túi đồ ăn vặt vừa nhai vừa nói: “Học trưởng Phạm Tư Ân gia tài triệu phú anh tuấn tiêu sái, con gái theo đuổi anh ta còn rất nhiều, mà mình xem cậu cũng đừng nên không biết tự trọng như vậy, nếu là mình có say mê thì cũng chỉ dám lén lút thôi.” Thích đẹp cũng không phải muốn là được nha.
“Người ta chỉ là thấy anh ấy rất tuấn tú, thực hấp dẫn người khác thôi.” Lâm Duyệt lẩm bẩm nói.
“Mình nghĩ cậu vẫn nên cố gắng kiếm tiền đem vòng cổ chuộc về đây đi, đỡ phải lo cái tên mặt rỗ kia đến công ty đòi nợ.” Lưu Tuyết tốt bụng nhắc nhở, người ta đều đã muốn khó dễ đến như vậy, nàng còn có tâm tư đi tham gia cái gì dạ tiệc?
Nhắc tới vòng cổ Lâm Duyệt liền buồn bực lấy tay cào cào tóc thở dài: “Mình tìm đâu ra nhiều tiền như vậy, chờ mình mang tiền về ông ta sớm đã hét lên tới trăm vạn rồi.”
“Mặc kệ, chơi đã, tính sau.” Lâm Duyệt bò lên kéo chiếc váy ngủ màu tím nhạt hướng phòng tắm đi vào. Đem sữa tắm thơm ngào ngạt tắm rửa sạch sẽ, khiến chính mình ăn mặc thật xinh đẹp đến vừa ý mới đi ra.
Thay đổi mấy tuyến xe buýt, rồi đi bộ một quãng đường nhỏ dài , rốt cục nàng có cũng tới được Phạm gia, khi đó cũng đã là hơn tám giờ tối. Trong hoa viên xa hoa trụy lạc sáng trưng như ban ngày nam thanh nữ tú từng tốp từng tốt đùa giỡn thật là vui vẻ.
“Kia là học trưởng Phạm Tư Ân sao? Thật đẹp trai nga!” Một cô gái chỉ vào một chàng thanh niên đang đứng cười yếu ớt tiếp khách, hai mắt sáng rực lên.
Lâm Duyệt nhìn theo hướng chỉ của cô ta, nhìn kỹ quả nhiên người mà nàng vẫn điên cuồng mê luyến Phạm Tư Ân sau nửa năm không gặp ngày càng tuấn tú, vẫn chói lóa như ánh mặt trời vậy.
Nhìn anh ta tim Lâm Duyệt lại bắt đầu nhảy loạn lên. Nâng bước chậm rãi hướng phía đám người kia đi đến, càng gần đám người nàng càng cảm thấy có gì không đúng. Khi tới bên cạnh thấy càng lúc càng nhiều ánh mắt tập kích trên người mình bắt đầu cười trộm, Lâm Duyệt chợt tỉnh mộng. Đây căn bản không phải là vũ hội đồ ngủ gì, toàn trường chỉ có một mình nàng mặc váy ngủ đi dép lê.
Một tràng cười đột nhiên vang lên, từng đợt từng đợt một là do một đám người là bạn tốt của Thi Tiểu Hân phát ra, một bên Thi Tiểu Hân vẫn cười nhạo dùng khăn giấy lau đi nước mắt do không cẩn thận cười chảy ra, một bên tao nhã mà tiến đến áp sát bên người Phạm Tư Ân. Cánh tay nhỏ bé khoác lên vai Phạm Tư Ân nhìn từ trên xuống nói với Lâm Duyệt: “Tư Ân em đã nói Lâm Duyệt rất thích anh, anh còn không tin, ngay cả bảo cô ta mặc váy ngủ tham dự dạ tiệc còn nguyện ý a, ha ha tôi cười ૮ɦếƭ mất.”
Phạm Tư Ân cũng theo cô ta cùng nhau đánh giá chiếc váy ngủ trên người Lâm Duyệt cười ha ha thật lớn, ngay cả nhũng người không hiểu gì – lớn, bé, già, trẻ cũng nhịn không được mà cười lớn. Toàn bộ trí não của Lâm Duyệt trong nháy mắt đều trống rỗng, tiếng cười nhạo như thủy triều hướng nàng xô tới khiến nàng xấu hổ vô cùng, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi.
Tức giận cùng ủy khuất dâng lên trong lòng nàng, cuối cùng ngưng tụ lại thành lệ viền quanh hốc mắt, dưới ánh đền ne-on đối điện với hàng trăm khuôn mặt đang cười vô cùng khoa trương, nàng bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Nâng mắt nổi giận đùng đùng, nhìn khuôn mặt đẹp trai đang tươi cười của Phạm Tư Ân, đây là nam sinh mà từ năm nhất trung học … đến giờ …. Nàng vẫn mê luyến hay sao? Nam sinh mà nàng tôn sùng như ánh mặt trời hào hoa phong nhã hay sao?
Thời khắc này, Lâm Duyệt liền đột nhiên thanh tỉnh, phần thiện cảm còn dấu trong thâm tâm trong nháy mắt biến mất, thậm chí còn cảm thấy được khuôn mặt này ác tục khiến người ta ghê tởm.
Thi Tiểu Hân thật vất vả mới ngừng cười, lau nước mắt nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Duyệt đang đứng trong đám người phía xa cười cười nói: “Lâm Duyệt Phạm học trưởng nói chỉ cần cậu học bộ dáng con chó nhỏ sủa lên ba tiếng, hôm nay Phạm học trưởng liền cùng cậu nhảy một điệu, cơ hội hiếm có nhé.”
Nói xong lại là một trận tiếng cười lớn của những nữ sinh khác, Phạm học trưởng nắm bàn tay mảnh mai của Thi Tiểu Hân cười nói: “Chẳng lẽ em lại mong muốn anh nhảy cùng cô gái khác sao?”
“Người ta là thích nghe Lâm Duyệt sủa tiếng giống chó thôi.”
“AAAAAAA………… !” Lâm Duyệt hét lên một tiếng, hai tay bịt lỗ tai ngồi xổm trên mặt đất nước mắt khuất nhục tuôn ra như vỡ đê Hoàng Hà, trong nháy mắt nước mắt đã tràn ra ướt cả một mảng sàn nhà.
Tiếng cười nhạo không dứt bên tai lai hung hăng chà đạp tôn nghiêm của nàng, nàng thực hận chính bản thân mình vì sao lại có cảm tình với nam nhân này như vậy, cùng học với Thi Tiểu Hân lâu như vậy nàng hẳn đã sớm nên biết được Thi Tiểu Hân chẳng phải là loại tốt đẹp gì.
Kỳ thật Lâm Duyệt thừa nhận mình thích Phạm học trưởng, đây là chuyện động trời gì mà không dám nhận chứ? Thi Tiểu Hân vẫn cười như cũ nhìn nàng.
Phạm Tư Ân nhìn đến bộ dạng này của Lâm Duyệt, trộm kéo góc áo Thi Tiểu Hân nhỏ giọng nói: “Đùa đã đủ chưa?”
Thi Tiểu Hân ngay cả một chút cũng không muốn im miệng, ngạo nghễ cười lạnh nhìn Lâm Duyệt, ai bảo nàng ta không biết tự lượng sức mình như vậy mà thích Phạm học trưởng chứ? Tuy rằng cô vẫn chưa đồng ý sự theo đuổi của Phạm Tư Ân nhưng dù sao trong lòng cô vẫn là thích hắn dù sao hắn cũng đẹp trai hơn người lại là nam thanh niên giàu có ai lại không thích?
Phạm Tư Ân vì chiều cho cô vui nên mới đồng ý ở trong tiệc sinh nhật của mình cùng bè phái chỉnh Lâm Duyệt, đây hết thảy đều là chủ ý của Thi Tiểu Hân mà anh cũng không phản đối.
Không chiếm được đáp trả của Lâm Duyệt, Thi Tiểu Hân cúi người nhìn chằm chằm Lâm Duyệt đang co thành một đống cười lạnh nói: “Lâm Duyệt chẳng nhẽ cậu không muốn cùng người mà mình yêu thích khiêu vũ sao? Tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của cậu đấy.”
“Tư Ân mày đang làm cái gì?” Từ bên ngoài đám người vang lên tiếng giận dữ của Phạm lão gia, nghe thấy tiếng từ phía sau đám người tự giác lui sang hai bên chừa ra một lối đi nhỏ.
Xuất hiện trước mặt mọi người đích thị là một người tài trí đẹp trai làm cho mọi nữ nhân phải nín thở, trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông này ánh mắt xanh nhạt tím lại che dấu đi không ít lửa giận.