“Duyệt Duyệt, bọn họ……bọn họ…..là tới tìm tớ sao?” Thân mình Lưu Tuyết kinh sợ, lắp bắp nhìn hai gã đàn ông.
Hai người đàn ông đứng trước mặt Lâm Duyệt thì dừng lại, không chờ Lâm Duyệt kinh ngạc mà phản ứng lại, cúi mình chào nàng, cung kính mở miệng nói:
“Xin chào thiếu phu nhân, thiếu gia bảo chúng ta tới đón người về nhà”
Thanh âm “xôn xao” nhiều hơn từ các bạn trong lớp thoát ra, Lâm Duyệt lại cả kinh tròng mắt sắp rớt xuống đất, cứng họng nói:
“Các ngươi….các ngươi từ bệnh viện tâm thần nào chạy tới? Ha ha…..Nơi này là trường học……ha ha….”
“Thiếu phu nhân, chúng ta là được thiếu gia phái tới đón người về nhà” Một người mặt nghiêm túc nói, nửa điểm cũng không giống như đang đùa.
“Các ngươi……thiếu gia các ngươi là ai vậy?”
“Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron”
Lâm Duyệt xin sự giúp đỡ nhìn về phía giáo viên trên bục giảng, mang theo khóc lóc, nức nở nói:
“Cô ơi, bọn họ…….bọn họ đùa bỡn con cái nhà lành” Cái gì thiếu phu nhân, cái gì Mạc Lặc Nghị Phàm, cô hoàn toàn không biết.
Giáo viên rốt cuộc trên bục giảng đi xuống dưới, cười ha ha nói:
“Các vị tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi đang ở trên lớp, cũng không thể để các ngươi….”
“Thiếu phu nhân, xin theo chúng tôi trở về đi” Giọng nói người đàn ông nhẹ đi không ít, gần như là cầu xin, mệnh lệnh thiếu gia, bọn họ không thể không làm tốt nha!
“Các anh nhận sai người rồi, tôi không là thiếu phu nhân gì cả, tôi là một học sinh trung học nghèo đến nỗi trả không nổi tiền học phí, cảm ơn!” Lâm Duyệt không thể không làm sáng tỏ nói, thật là kỳ quái, tìm thiếu phu nhân lại đến trường trung học tìm.
Nghịch ngợm cười, lại nhìn qua hai gã đàn ông nói
“Ta nghĩ các ngươi đi nhầm trường rồi, hắn là nên đến nhà trẻ tìm. Ra cửa quẹo trái, mau đi đi, thiếu phu nhân các người đang chờ các người đấy?”.
Xung quanh đều vang lên một trận cười, Lâm Duyệt cũng cười đến nghiêng trái nghiêng phải, bốn người đàn ông trước mặt vẫn như cũ một mặt nghiêm túc. Bọn họ sao không cười chứ? Không có một chút tế bào hài hước, cô ở trong lòng lẩm bẩm.
“Thiếu phu nhân nhà chúng ta tên là Cytheria – Morgan, tên tiếng Trung là Lâm Duyệt” Một người không cười, cũng không giận, nhẫn nại giải thích.
Lâm Duyệt lại sửng sốt, đúng vậy, hai tên trên đều là của cô, nhưng là nàng làm sao có thể là thiếu phu nhân của bọn hắn? Cô mới chỉ biết thầm mến người khác, ngay cả bạn trai không có quá, là cô gái ngây thơ nha.
“Thiếu phu nhân, mời” Người đàn ông làm một tư thế lễ phép đối với cô.
Lâm Duyệt theo bản năng lui về phía sau vài bước, lắc đầu, bon họ nhất định lấy cách này đến bắt cô đi, cô mới không cần làm theo bọn họ. Nói thiếu phu nhân cái gì, có khi muốn đem nàng bán đi nơi nào làm “gái” (LL: tỷ này tưởng tượng quá nhiều….ha ha…)
Nhưng cô không có đắc tội với ai nha? Duy nhất có nợ cũng chỉ có chủ cho thuê nhà, chẳng lẽ là hắn? Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân gì, hai người đàn ông đột nhiên tiến lên vài bước, mỗi người một bên đem cô giũ lại, nói nhẹ:
“Thật xin lỗi thiếu phu nhân” rồi đem cô hướng cửa phòng học đi đến.
Lâm Duyệt ở lớp học bị đưa đi, vừa giãy dụa vừa la hét
“Co giáo, cứu mạng…..các bạn cứu mạng….ô…..cứu mạng…!”
Tiếng gào khóc thảm thiết của cô vẫn quanh quẩn trong sân trường, nhưng không ai dám tiến lên cứu cô, ngay cả bảo vệ trường nhìn thấy đều sợ tới mức trốn đi, những người này dễ dàng đem cô nhét vào trong xe, chiếc xe hơi cao cấp cứ thế nghênh ngang mà đi.
Lúc xe đi đến con đường trên núi, Lâm Duyệt bắt đầu có chút hoảng, con đường này cô đã tới một lần, chính là lần trước cô đưa người vô dụng kia về nhà hắn.
Chẳng lẽ là hắn phái người đến bắt cô? Trời ạ! Lần trước cô đã từng hung hăng tặng hắn một quyền, chẳng lẽ vì một quyền kia báo thù mà đến? (ha ha……tỷ này có mức tưởng tượng thật “vĩ đại”)
Nhưng, hắn bị thương nặng như vậy có thể còn sống sao? Lần đó khi cô lái xe tìm được biệt thự Bạn Sơn, hắn đã gần tắt thở rồi, không phải sao?
Có lẽ không phải hắn phái người tới bắt nàng đâu, Lâm Nguyệt vừa nghĩ đến đây, xe cũng đã tiến vào biệt thự, lập tức phủ quyết ý nghĩ một giây trước của nàng, đúng là nhà của người đàn ông kia, ô…
“Thiếu phu nhân, mời xuống xe ạ” Một người mở cửa xe ra, lễ phép mở miệng nói.
“Rốt cuộc vì sao các anh đem tôi đến nơi này?” Lâm Duyệt gắt gao ôm chặt ghế dựa, không chịu xuống xe, sao cô lại đến nơi quỷ quái này, nơi này có loại người nào chứ.
“Thiếu phu nhân nơi này là nhà của người” Người đàn ông đó giải thích nói, không có nửa điểm chán nản.
“Các người đều là đồ điên” Lâm Duyệt lớn tiếng mắng.
“Thiếu phu nhân mời xuống xe, thiếu gia đang chờ cô đó” Người đàn ông ngay cạnh cửa xe không có biểu tình gì khác ngoại trừ nét tươi cười vẫn duy trì trên mặt.
Lâm Duyệt biết trốn không phải là biện pháp, được rồi cô cũng muốn trông thấy tên thiếu gia giả thần giả quỷ kia, nhìn hắn rốt cuộc là thần tiên phương nào.
Sau khi hạ quyết tâm, cô khom người chui ra khỏi xe, người đàn ông lễ phép hướng cô chỉ đường
“Thiếu phu nhân, xin đi theo tôi”
Lâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, căn giận đi theo hắn vào trong nhà, phòng khách to được trang hoàng rực rỡ, thế cho nên cô đi hồi lâu mới đi đến chân cầu thang.
Định bước lên một bậc thang, đột nhiên tầm mắt Lâm Duyệt bị một bức tranh sơn dầu to hấp dẫn, bối cảnh tranh sơn dầu là biển lớn xanh thẳm, mặt cát mỏng, gợi cảm đến cực điểm, ánh sáng chiếu xiên vào một cô gái đang mỉm cười đứng trên bờ cát. Mà cô gái trong bức họa lại có bộ dáng giống cô như đúc.
Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu, cả kinh không nói nên lời, làm sao có thể có người có bộ dáng giống cô như vậy? Cô thề, nàng tuyệt đối không có bức họa nào vẽ như thế.
Người đàn ông cũng không thúc giục cô, chỉ ở một bên nhẫn nại chờ đợi. Chỉ khi Lâm Duyệt khôi phục lại bình thường, một lần nữa bước tiếp, hắn mới tiếp tục dẫn cô lên lầu.
Không quá bảy, tám bước rốt cuộc người đàn ông đưa nàng đến trước một căn phòng, gõ cửa cung kính mở miệng nói
“Thiếu gia, thiếu phu nhân tới”
Ánh nắng chiếu khắp phòng qua cửa sổ, làm mắt Lâm Duyệt bị chói mắt, người đàn ông đứng dựa vào cửa sổ người này này dáng người cao gầy khỏe mạnh, toàn thân tỏa ra khí chất tôn quý.
Mạc Lặc Nghị Phàm ánh mắt cũng chuyển khỏi người cô, hai năm qua, cô đẹp, cao và đầy đặn hơn so với trước! Cô có biết hắn nhớ cô biết bao không? Mạc Lặc Nghị Phàm bề ngoài bình tĩnh cất giấu nội tâm rung động không thôi, đôi môi gợi cảm giật giật:
“Cậu đi xuống trước đi”
“Được, tạm biệt” Lâm Duyệt quay người lại định trốn.
“Cục cưng, anh không bảo em đi xuống” giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp vang lên ở phía sau, Lâm Duyệt không thể không dừng chân, một lần nữa quay người lại.
Hai chân thon dài Mạc Lặc Nghị Phàm hướng chỗ Lâm Nguyệt đứng đi đến, bàn tay dịu dàng nâng cằm của cô, khẽ mở miệng nói
“Duyệt Nhi, rốt cuộc tìm được em”
Lâm Duyệt rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của hắn, khuôn mặt đẹp giống như một bức tượng, đôi môi gợi cảm, mũi cao thẳng, mê người nhất chính là cặp mắt màu lam của hắn. Giờ phút này đang tỏa ra màu tím nhạt, là một đôi mắt khác hắn với người bình thường.
“Tôi không biết anh” Lâm Duyệt hoảng sợ, lắc đầu không biết vì sao, vẻ mặt hắn rõ ràng là dịu dàng, rõ ràng là hắn đang cười, khiến cô có thể được cảm giác áp bách đến từ trên người hắn khiến cô tới mức không thở nổi.
Người đàn ồn này vừa thấy biết ngay là người nguy hiểm, cô sao có thể quen biết người như thế chứ?
“Anh gọi là Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron, mà em là vợ của anh, Cytheria – Morgan, em thực sự không nhớ rõ anh sao?” đôi mắt màu lam nhạt của Mạc Lặc Nghị Phàm hiện lên một tia đau buồn, gắt gao dừng ở trước mặt người mà hắn tìm gần ba năm qua.
“Tôi không biết anh, cho tới bây giờ tôi không quen biết ai là Mạc Lặc Nghị Phàm, anh nhận sai người rồi, tôi không phải là người mà anh muốn tìm”. Lâm Duyệt căm giận mở miệng nói:
“Tôi còn là học sinh trung học, xin anh không cần đem danh hiệu thiếu phu nhân cao quý đặt lên đầu tôi, nếu bị trường học chứng thực, tôi sẽ bị đuổi học, anh có giúp tôi được không?” Nghĩ đến khả năng bị trường học đuổi học, cô từ sợ hãi liền chuyển tức giận lên hắn
“Anh không có nhận sai người” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm cô nói.
“Chú à, tôi mới mười tám tuổi, mong chú hiểu rõ, thấy thế nào cũng không như là phu nhân của chú đi?” Lâm Nguyệt chịu không nổi trợn đôi mắt lên, trên đời này làm sao có thể có người ngu ngốc như vậy.
“Duyệt Nhi, anh sẽ khiến em nhớ lại anh” Ngón tay hắn chạy xuống cằm cô, dịu dàng, giống như vuốt ve kỳ trân dị bảo. Cô đã quên hắn, hắn lại không có biện pháp quên cô…….
“Bệnh thần kinh” Lâm Duyệt lui về phía sau vài bước, né tránh sự dịu dàng của hắn (sự ᴆụng chạm của anh A Nghị với tỷ ấy…..hihi)
Mạc Lặc Nghị Phàm duỗi cánh tay ra, đem cô ôm vào lòng làm thân thể cô gắt gao dán trên người hắn. Cúi đầu ấn đôi môi ấm áp lên môi cô. Ngang ngược mà thân thiết hôn đôi môi đỏ mọng của cô, hương vị hắn quen thuộc, hương vị hắn nhớ mãi không quên……Giờ phút này cảm xúc của hắn tràn ra, kích động toàn thân hắn đều run run.
Lâm Duyệt cả kinh trợn hai mắt lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt được phóng đại trước mắt mình, hắn cư nhiên hôn cô? Có lầm hay không? Lần đầu tiên gặp mặt chiếm tiện nghi cô, hôm nay còn…!
Khi Mạc Lặc Nghị Phàm hôn cô chăm chú, đột nhiên Lâm Nguyệt cắn môi hắn một cái, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, hắn sửng sốt một chút, buông môi cô ra.
Nhìn vết máu ở trên môi hắn, Lâm Duyệt vẫn chưa hết giận giơ ta lên, bàn ta hung hăng tặng hắn một cái tát, lớn tiếng mắng:
“Sắc lang! Đồ khốn!”.
Liều mạng mắng xong, lấy tay chùi chùi môi của mình, với mong muốn lau đi hương vị của hắn trên miệng cô .
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng lấy tay lau đi vết máu trên môi, biểu tình trên mặt vẫn dịu dàng như vậy, cưng chiều như vậy.
Cô vợ bé nhỏ của hắn vẫn cứ luôn giương nanh vuốt ra, luôn to gan lớn mật, chẳng lẽ cô không biết đây là địa bàn của người khác sao?
“Anh mang em đi gặp một người” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn cô nói, nói xong ôm lên vai cô hướng đi đến một căn phòng khác.
Lâm Duyệt bắt đầu giãy dụa thân thể, lớn tiếng kêu lên:
“Tôi không cần gặp, ai tôi cũng không muốn gặp! Kẻ háo sắc nhà này, đồ điên! Buông!” Sự giãy dụa của cô không chút tác dụng, cánh tay trên vai giống như gọng kìm, ghìm lên bả vai mảnh khảnh của cô.
Bất đắc dĩ, cô bị đưa vào một căn phòng cũng rất xa hoa, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra căn phòng này dành cho trẻ em. Một bóng dáng nho nhỏ từ giữa đống đồ chơi đứng lên, cười hì hì kêu
“Ba, mẹ”.
Đi vào nơi này, liên tiếp trải qua những sự việc khó tin, sau khi nhìn thấy bé com này, Lâm Duyệt cảm thấy trái tim bản thân đã sắp vì kinh ngạc mà chịu không nổi.
Nhanh chóng đi qua đó, nắm lấy đứa bé con đánh giá nó, trời a! Con bé này với cô cứ như được đúc ra từ một khuôn mẫu. Xem tuổi của nó ít nhất là hai tuổi! (LL: sao tỷ đoán giỏi thế.......>_