Ngày hôm sau, Phàn Hi tỉnh dậy.
Người nằm cạnh cô đêm qua đã biến mất.
Cô kéo lều vải, vén một góc lên, bên ngoài nắng chiếu rực rỡ. Mark đang huấn luyện, Niels đang chống đẩy.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên cơ thể săn chắc của anh, mồ hôi nhỏ xuống mặt đất, đường cong hoàn mỹ.
Cả đêm dài triền miên đã rút cạn sức lực của cô, không ngờ tinh lực của anh vẫn dồi dào như thế.
Cô khẽ mỉm cười, nhất định phải nắm giữ được người đàn ông này.
Giữ được anh chính là may mắn cả đời.
Không giữ được sẽ vô cùng tiếc nuối.
Anh chống đẩy xong, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt ló ra từ lều vải của cô. Ánh mắt cô tĩnh mịch tựa vực sâu, giống như chuẩn bị nuốt chửng anh.
Niels hiểu rõ tính cách của cô, da đầu tê rần, anh đứng dậy đi tới.
“Đừng làm loạn.”
Nghe anh cảnh cáo, cô nhún vai, “Đâu có đâu.”
Anh liếc qua cổ cô, mấy vết đỏ tím rất rõ ràng, cô lại không mặc quần áo, nửa bộ иgự¢ lộ hẳn ra.
Thấy anh nhìn mình, cô cong cong khóe miệng, “Không mặc quần áo lúc ngủ có vấn đề gì sao?”
Làm vậy không có vấn đề gì, nhưng cô lại ngủ với anh, bên ngoài đều là cấp dưới của anh, như vậy không hay lắm.
Phàn Hi cười, “Tối hôm qua anh đâu có cẩn thận như thế.”
Anh bất đắc dĩ nhịn xuống, “Mặc quần áo đi, coi như nể mặt anh.”
Cô nhìn anh một hồi, rồi nói, “Anh là người đàn ông của em, em nghe anh.”
Niels biết cô ăn mềm không ăn cứng, nhưng không ngờ cô lại trả lời như vậy.
Một năm trước lúc hai người mới gặp nhau, anh và Mark đến đón người của Chữ thập đỏ, nửa đường gặp bão cát, liền trú ở nhà một người dân. Lúc ấy có một cô gái bị bệnh, cô nhất quyết đòi cứu cô ta nhưng anh không cho, cô đã nói, anh trở thành người đàn ông của tôi, tôi sẽ nghe anh, còn nếu anh là sĩ quan, hãy tránh xa tôi ra.
Bây giờ, cô lại nói câu này, nhưng thời gian khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, tình cảm cũng khác nhau.
Trong lòng anh trào dâng cảm giác ấm áp, cô nói anh là người đàn ông của cô, đây chính là lời khẳng định cho quan hệ của hai người.
Phàn Hi không đoán được suy nghĩ của anh, nhưng biết lời mình vừa nói rất có trọng lượng. Hai người đều đã trưởng thành, đối với việc gặp gỡ chia ly đều vô cùng bình thản. Nhưng, cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần là người, đều mong muốn cảm giác bình yên. Vì vậy mới có gia đình.
Niels không nói gì, quay người rời đi, nhưng trái tim vô cùng ấm áp.
Phàn Hi đứng dậy mặc quần áo. Sau khi sửa soạn gọn gàng, cô vén lều vải đi ra ngoài, nhà ăn tạm thời được dựng lên, thực ra cũng chỉ là cái lều vải lớn hơn, ở giữa đặt một cái bài ăn dài, ở trên bày dao nĩa và thức ăn.
Mark đang ăn sáng, nhìn thấy Phàn Hi lập tức vẫy tay gọi.
Người ngoại quốc ăn sáng rất đơn giản, chỉ có bánh mì và sữa.
Phàn Hi ngồi xuống, lấy một suất đồ ăn rồi nói, “Anh đẹp trai, làm cho tôi cái bánh kẹp đi.”
Người đẹp đã yêu cầu, không ai có thể cự tuyệt, Mark cam tâm tình nguyện để cô sai bảo, lấy một cái bánh mì, cắt thành hai nửa.
Cô đảo mắt, nhìn thấy Mark phết mỡ động vật lên, cô nhíu mày, “Tôi không ăn mỡ đâu.”
Mark không nói gì, lập tức đổi một miếng khác, phết bơ thực vật, rồi kẹp một miếng thịt vào.
Phàn Hi nhận lấy, cắn một miếng, “Cảm ơn anh.”
“Thế nào?”
Cô cho rằng anh ta hỏi mùi vị bánh mì, liền nói, “Không thế nào cả.”
Mark nháy mắt, cười cười, “Ý tôi là đêm qua ấy.”
Đêm qua, chủ đề khiến người ta đỏ mặt tới mang tai, có điều, đối tượng anh ta hỏi là Phàn Hi, vì vậy…
Cô hỏi ngược lại, “Anh cứ nói đi.”
Nhìn cô như cười như không hỏi lại, Mark lập tức cười xấu hổ.
“Hai người yên ắng quá, chúng tôi dỏng tai lên mà chẳng nghe được gì.”
“Các anh muốn nghe à?” Không đợi anh ta nói, cô tiếp tục, “Vậy tối nay tôi sẽ lớn tiếng một chút.”
Mồ hôi Mark tuôn ra như tắm, có thể rót đầy một cốc.
Phàn Hi nhìn vẻ mặt của anh ta, cười ranh mãnh, thôi thì coi như cô làm việc thiện, cho anh ta đường lui.
“Cảm ơn.”
Mark hỏi, “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Vì anh đã nhường chỗ cho tôi.”
Hai người một lều, chỗ ngủ của cô vốn là của Mark.
Mark phất phất tay, tỏ vẻ không quan trọng.
Thấy cô cười dịu dàng, anh ta lại không nhịn được mà nói, “Fancy, lão đại là người tốt, nếu hai người kết hôn, chúng tôi nhất định chúc phúc.”
“Kết hôn?”
“Yêu nhau, cùng xây dựng gia đình, không phải là điều hiển nhiên sao?”
Phàn Hi bật cười.
Mark ngơ ngác, “Cô cười cái gì?”
“Cười vì anh ngây thơ quá.”
Cô thích Niels, điều này là nghiêm túc, thậm chí còn yêu anh, nhưng xây dựng gia đình, trở thành người bình thường, sinh con cho anh, cô không muốn.
Kết hôn, chính là trói buộc.
Sinh con, chính là nghĩa vụ.
Mang thai sẽ khiến cơ thể cô xấu xí, tóc khô xơ xác, làn da nhăn nheo…liên quan tới con cái, mọi việc cô làm đều sẽ vì tương lai, cô không thích như thế. Cô muốn tự do, vì vậy ngay cả khi sự nghiệp đạt tới đỉnh cao, cô cũng buông bỏ tất thảy. Cô tới đây, vì cô không muốn chịu gánh nặng, chứ không phải đến để bị trói buộc.
Yêu anh, nhưng chưa đủ để làm thế.
Cô từng nói, cái gì cô cũng có thể không có, trừ nhan sắc. Cô yêu khuôn mặt mình như mạng, sao có thể tùy tiện phá hỏng nó chứ.
Phàn Hi vỗ vỗ vai Mark, “Vậy mới bảo, anh vẫn còn trẻ con lắm.”
Mark kêu lên, “Tôi hơn cô bảy tuổi đấy.”
Phàn Hi không đổi sắc mặt, “Ý tôi là suy nghĩ ấy.”
Cạn lời rồi.
Mark có một cảm giác, tranh luận với phụ nữa, lại còn là Phàn Hi, chính là lao đầu vào chỗ ૮ɦếƭ.
Ăn sáng xong, mọi người đều đi làm việc của mình, thấy vậy, Phàn Hi hỏi, “Tôi phải làm gì?”
Mark bĩu môi, “Cô đi hỏi lão đại ấy.”
Phàn Hi đảo mắt, thấy Niels đứng dưới gốc cây cách đó không xa, cô lập tức đi tới.
Niels đang đọc báo cáo, không thấy Phàn Hi tới, mọi chuyện lớn nhỏ ở đây đều phải qua tay anh, trách nhiệm rất lớn. Nhưng anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chẳng có gì làm khó được anh.
Hai chân thẳng tắp, mũi chân chếch ra ngoài tạo thành góc 30 độ, đây là tư thế chuẩn của quân nhân. Tay áo xắn tới khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay màu lúa mạch, mái tóc dưới ánh mặt trời hắt lên một màu vàng rực rỡ. Bên hông là thắt lưng, phía dưới là đôi chân dài săn chắc…
Phàn Hi nhìn anh, đột nhiên cảm thấy cứ nhìn như vậy cũng được.
Lúc làm việc, anh vô cùng nghiêm túc chăm chú, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt trầm tư, nhìn vô cùng gợi cảm.
Trên giường cũng vậy.
Niels xong việc, ngẩng đầu lên, mới phát hiện có người đang đứng trước mặt mình.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, nhìn ngoài thì vô cùng yên tĩnh, nhưng bên trong thực chất như phát ra tia lửa.
Phàn Hi nghiêng mặt, lẳng lặng mỉm cười, cô gái xinh đẹp như đóa hoa, kiều diễm khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Niels không biểu hiện gì ra mặt, nhưng trong lòng như có ngọn lửa bừng cháy.
Dưới ánh trăng, da thịt trắng nõn, bộ иgự¢ đầy đặn, bộ phận ướƭ áƭ giữa hai chân.
Tất cả những gì thuộc về cô như khắc sâu vào não anh.
Hai người ở trong thế giới của nhau. Với Phàn Hi mà nói, vĩnh viễn quá xa xôi, chỉ có hiện tại là mãi mãi. Còn đối với Niels, có được cô chính là mãi mãi.
Giọng Mark truyền tới phá vỡ không gian yên lặng, “Hai người làm cái gì thế? So xem ai mắt to hơn à?”
Đúng là đồ ngốc, không có người nào ngốc hơn anh ta.
Niels thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói, “Không có gì.”
Mark liếc hai người, “Fancy, không phải cô muốn hỏi nhiệm vụ của mình à? Đã hỏi chưa?”
Phàn Hi nói, “Nếu anh không cắt ngang thì tôi đã hỏi rồi.”
Mark nghẹn lời, “Hóa ra tôi là người nhiều chuyện.”
Phàn Hi cong khóe môi, hừ một tiếng.
Mark còn muốn lải nhải thêm, nhưng bị Niels cản lại, anh nói với Phàn Hi, “Đợi người Afghanistan đến, em dạy họ toán và tiếng Anh, được không?”
Phàn Hi vẫn nói câu đó, “Anh là người đàn ông của em, em nghe anh.”
Hai người liếc mắt đưa tình trước mặt Mark, khiến người độc thân như anh ta tức ૮ɦếƭ, Mark bất mãn kêu lên.
Phàn Hi không để ý tới anh ta, hỏi, “Bao giờ họ tới?”
Niels cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sắp rồi.”
Vừa nói xong, bên ngoài có tiếng động cơ ồn ào, ánh mắt ba người cùng hướng về phía cổng, Mark vui vẻ nói, “Đến rồi, đến rồi.”
*********
Chiếc xe bus chậm rãi tiến vào, tổng cộng ba chiếc, bởi vì hệ thống an ninh chưa hoàn thiện, nên chỉ có một nhóm người được đưa đến trước.
Một nhóm, nhưng cũng không ít.
Niels làm việc cẩn thận, không có thiết bị điện tử giúp nên không thể mặc kệ. Anh giao việc cho Mark rồi tự mình ra ngoài kiểm tra.
Lúc đi qua trạm gác, binh sĩ Đức đưa tay chào, Niels lịch sự đáp lại từng người một. Anh mặc áo chống đạn, vác súng máy, đội mũ bảo hiểm, giống hệt các binh sĩ ở đây, những lúc như vậy, chẳng ai biết được quân hàm của anh. Tự mình kiểm tra, tuy vất vả nhưng yên tâm. Tự chịu trách nhiệm với mình, cũng là chịu trách nhiệm với cấp dưới của anh, vì anh là một người đàn ông, một thiếu tá, một quân nhân.
Xe bus vô cùng đơn, nhưng bên trong xe là người Afghanistan, chẳng ai biết có phần tử khủng bố trà trộn bên trong hay không. Vì vậy không thể không kiểm tra cẩn thận.
Người Đức chặn xe lại, bắt đầu kiểm tra giấy tờ, chiếc xe đầu tiên phanh gấp quá, khiến mấy chiếc sau suýt nữa đâm vào đuôi. Chỉ nghe tiếng thắng gấp chói tai, người trong xe mất đà ngã trái ngã phải, có tiếng ‘bộp’ một cái, một người chống tay lên cửa kính xe. Trên cửa lập tức lưu lại dấu tay, dưới ánh mặt trời, dấu tay vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể thấy cả vân ta.
Niels nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cửa kính xe, nhìn qua người Afghanistan đó.
Khuôn mặt bình thường, dáng người nhỏ gầy, chả có gì đặc biệt.
Nhưng Niels thấy kì lạ, nhưng cụ thể là gì anh cũng không biết, nên nhất thời không thể nói ra. Lúc binh sĩ kiểm tra giấy tờ của người này, anh im lặng đi tới kiểm tra lại, ảnh trên giấy tờ và ảnh trong cơ sở dữ liệu trùng khớp, không có vấn đề. Có lẽ do anh quá đa nghi.
Binh sĩ ngẩng lên nhìn Niels, chờ anh ra chỉ thị tiếp theo.
Niels không nói gì, trầm mặc lục lọi trí nhớ. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi gật đầu.
Tuy rằng đưa ra mệnh lệnh rất đơn giản, nhưng trách nhiệm lại vô cùng lớn, cái này gọi là quyền lực càng nhiều thì áp lực càng cao.
Thấy anh ngẩn người, Frank đi tới, vỗ vỗ vai, nói, “Còn chờ gì nữa?”
Niels thu mắt lại, “Sao cậu lại tới đây?”
“Cấp trên bảo tôi tới hướng dẫn bọn họ học sơ cứu.” Nói rồi, Frank nháy mắt, “Nghe nói tối qua anh và Fancy…”
Còn chưa nói xong, Niels đã cắt ngang, “Đang giờ làm việc, đừng nói vớ vẩn nữa.”
Thấy anh nghiêm túc, Frank nhún vai, thở dài, “Thật không hiểu Fancy thích anh ở điểm nào, mọt sách, bảo thủ, nhàm chán.”
Niels, “…”
Hai người mới nói vài câu, Mark vội vã chạy tới, thấy Frank liền trách móc, “Hóa ra cậu ở đây, tìm cả ngày trời.”
Frank tức giận, “Tôi đâu phải mẹ cậu, tìm cái gì?”
“Nếu không phải Phàn Hi bị thương, tôi không cần tìm cậu đâu.”
“Bị thương ở chỗ nào?” Frank.
“Cô ấy ở đâu?” Niels.
Hai người đồng thanh.
“Ở lều vải phía sau phòng học tạm thời, cô ấy bị thương…”
Còn chưa nói xong, Niels đã chạy vụt đi.
Thấy anh đi rồi, Mark đành quay sang nói với Frank, “Bị đứt tay chảy máu. Cậu có mang bông băng không?”
Frank không đáp lại, sờ sờ cằm, vẻ mặt trầm tư.
Mark đẩy anh ta một cái, “Sao không trả lời tôi?”
Frank cảm thán, “Fancy là người…”
Mark ngơ ngác, “Người gì?”
“Ăn mất Niels của chúng ta.”
Mark cắt ngang, “Hai người họ đều không phải lần đầu tiên.”
Frank sửa lại, “Không phải ăn mất lần đầu tiên, mà là ăn mất sự tỉnh táo của Niels.”
Mark lập tức gật đầu, cái đó thì không phải nghi ngờ gì nữa.
Bởi vậy mới nói, Niels thật đáng thương, trinh tiết và lý trí…đều mất hết rồi.