Sau trận hoan ái, cô nằm trong lòng anh, môi anh áp vào trán cô, bàn tay vuốt ve mái tóc cô. Ngón tay cô lướt qua cổ anh, yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng dừng ở иgự¢ anh, cô nhắm mắt lại, bên tai là nhịp tim trầm ổn.
Cô từng cho rằng chỉ có bản thân mới tạo được cảm giác an toàn, giờ cô mới nhận ra, người khác cũng có thể cho cô sự an tâm ấy.
Cô nằm trên người anh, hai chân đặt giữa hai chân anh, cả người dán chặt lấy người anh.
Các đường nét trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, hốc mắt sâu, mũi cao, tròng mắt xanh lục trong suốt.
Phàn Hi đột nhiên nhớ đến một câu, vô thức mỉm cười.
Niels hỏi, “Em cười gì?”
“Người không giống nhau cũng có thể yêu nhau, câu này nói chúng ta sao?”
Anh nở nụ cười, không đáp.
Ngón tay cô lướt qua mi tâm, qua sống mũi anh, cô cúi mặt, hôn lên cằm anh. Ngón tay dán trên môi anh, nhẹ nhàng khiêu khích.
Tay Niels lướt qua tóc cô, từ từ chuyển xuống dưới, qua thắt lưng, xuống bờ ௱ôЛƓ tròn trịa của cô.
“Đủ chưa?”
Cô lắc đầu, “Chưa đủ.”
Anh nâng cằm cô, cười nhàn nhạt, “Chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg.”
Phàn Hi tránh đi, nói, “Tám tháng không quan hệ, giờ bộc phát, đương nhiên vô cùng kinh khủng.”
Anh bật cười, “Làm khó em rồi.”
Cô nghiêm túc, “Điều làm khó em, là anh thủ thân như ngọc.”
Anh im lặng.
Phàn Hi hỏi, “Sao anh biết em sẽ trở lại chứ?”
“Bởi em là chim ưng. Nhất định không thể chịu nhốt trong Ⱡồ₦g.”
Đúng là anh rất hiểu cô.
“Fan của em nói em là phượng hoàng.”
…
“Nhưng em thích được so sánh với chim ưng hơn.”
“Vì sao?”
“Phượng hoàng chỉ có trong truyền thuyết, còn chim ưng thì có thật.”
Niels cũng đồng ý với cô, ở rất nhiều quốc gia Âu Mỹ, chim ưng tượng trưng cho sức mạnh.
Phàn Hi trở mình, nằm xuống cạnh anh, vô tình chạm trúng miệng vết thương, Niels khẽ cau mày.
Vừa rồi cô không để ý, giờ ánh trăng chiếu vào, cô mới thấy cánh tay anh đang băng bó.
“Anh bị thương à?”
Niels gật đầu.
Cô chạm vào tay anh, đầu ngón tay cô mát lạnh, dán trên da thịt anh. Tay cô di chuyển xuống dưới, đan vào tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô ngẩng lên nhìn anh.
Bốn mắt im ắng nhìn nhau.
Anh ghé sát mặt, hôn nhẹ lên trán cô.
Tự nhiên, cô không muốn đi đâu nữa.
Anh là người đầu tiên, mà sau khi ngủ cùng, cô muốn ở bên.
Cô hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Anh đáp, “Chín giờ.”
Phàn Hi, “Em mệt.”
Niels, “Vậy ngủ đi.”
Phàn Hi, “Anh cho em ở đây qua đêm chứ?”
Niels, “Em muốn à?”
Đáy mắt Phàn Hi xuất hiện tia giảo hoạt, “Chỉ cần anh đồng ý thôi.”
Lúc nào cô cũng vậy, không bao giờ chịu thiệt.
Anh nghĩ một lúc rồi nói, “Hay là em về phòng đi.”
Cô lập tức ngồi dậy.
Nghe lời như thế không phải tác phong của cô. Niels nghi ngờ, cô đang bày trò gì vậy.
Anh cũng ngồi dậy theo, cô nhặt quần áo lên, thay quần áo trước mặt anh.
Đầu tiên là quần chữ T, rồi đến bra, cuối cùng là váy. Đợi cô mặc quần áo xong, chỗ đó của anh cũng ¢ươиg ¢ứиg.
Thấy vậy, Phàn Hi tiến tới, nắm lấy vai anh, ngồi lên đùi anh. Hai tay cô vòng qua cổ anh, cúi đầu nhìn xuống, con ngươi đen như trân châu tỏa ra nét âm u.
Cô cúi mặt.
Anh ngẩng lên.
Lúc đó, giữa hai người như thể sinh ra phản ứng hóa học.
Bờ môi hai người tự động quấn quít lấy nhau.
Cô cúi đầu, hôn lướt qua môi anh, rồi lùi về sau, tránh né nụ hôn của anh.
Niels đỡ lấy gáy cô, hôn thật sâu.
Cô gái này là thuốc phiện, chỉ cần dính vào một lần, cả đời không thể tránh được nữa.
Tay cô chạm vào bụng anh, chui vào ҨЦầЛ ŁóŤ, vuốt ve chỗ đó.
“Còn muốn em đi nữa không?”
Đúng là yêu tinh mà.
Anh giữ lấy eo cô, thở dài, “Nhất định phải thế này sao?”
Phàn Hi cong cong khóe môi, trên đầu cô mà mọc thêm đôi sừng, thì cô chính là Lucifer [1].
[1] Lucifer: Quỷ Satan.
Cô vô tội nhún vai, chuyển động thắt lưng, cọ xát với quần anh, khiến hô hấp của anh trở nên dồn dập.
“Anh có thể để em đi.” Cô cắn vành tai anh.
Toàn thân anh run lên, đỡ eo của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Anh muốn tốt cho em thôi. Sáng hôm sau em đi ra từ phòng đàn ông, người khác thấy thì không hay lắm.” Anh nghiến răng.
Đầu lưỡi ẩm ướt liếm nhẹ quanh tai anh, cô thấp giọng nói, “Em không quan tâm.”
Anh biết cô không quan tâm, nhưng ở đây là quân doanh, anh lại là cấp trên, không thể đi quá xa.
Cô chạm vào môi anh, đứng lên lùi về sau một bước. Cô đưa tay ૮ởเ φµầɳ lót, ném xuống đất. Phàn Hi đặt tay lên иgự¢ anh, đẩy anh ngã xuống giường, sau đó ngồi lên người anh…
Trong nháy mắt, tự chủ của anh vỡ vụn hoàn toàn.
*********
Sau trận mây mưa, tinh lực của anh bị cô rút cạn kiệt, anh tựa vào thành giường hút thuốc lá.
Cô cũng không hơn, cả người mềm nhũn nằm trên giường, thắt lưng mỏi rã rời, ngay cả sức cầm điếu thuốc cũng không có.
Ngửi thấy mùi thuốc, cô ngẩng đầu, kéo tay anh, trực tiếp hút một hơi.
Ngửa đầu, nhả một ngụm khói.
Cô đảo mắt, thấy ánh mắt xanh lục đang nhìn mình, cô mỉm cười, “Nếu giờ anh muốn em đi, thì bế em xuống.”
“…”
Thấy Niels không nói gì, cô lật người, nằm sấp trên giường anh, nhắm mắt ngủ.
Niels nhìn cô, chẳng còn cách nào khác, đành kéo chăn đắp lên người cô. Sau đó, anh cúi đầu, hôn lên tóc cô.
Hút thuốc xong, anh xuống giường, mở máy tính.
Công việc hôm nay vẫn chưa xong.
Sự xuất hiện của cô giống như truyền thuyết. Truyền thuyết phượng hoàng. Mọi người nói đúng.
Trước khi chuyên tâm làm việc, Niels quay qua nhìn cô.
Một cảm giác dịu dàng len lỏi trong lòng anh, là cảm giác mà bạn bè không thể mang lại được.
…
Gần đây binh sĩ rất hay xảy ra chuyện không may.
Có người nắm được kế hoạch của quân doanh.
Nhất định có vấn đề.
Điều tra mãi không được, cho đến mấy ngày trước khi Phàn Hi tới, anh phát hiện ra vài manh mối.
Ở đây không có internet, để liên lạc với người bên ngoài, phải vào phòng máy chuyên biệt, kết nối mạng với vệ tinh.
Niels vô tình phát hiện, có người dùng cách này để xâm nhập cơ sở dữ liệu quân sự. Bởi xâm nhập từ bên trong sẽ dễ hơn hack từ bên ngoài, vì không phải phá tường lửa.
Chính vì vậy, chắc chắn có nội gián, nhưng là ai?
Đây là chuyện lớn, nơi này có 590 binh sĩ Đức, 20 người Trung Đông, còn có quân Mỹ, Chữ thập đỏ, xếp vào danh sách tình nghi, có khoảng 50 người.
Vì không muốn những người vô tội bị nghi ngờ, Niels tạm không nói ra chuyện này. Nhưng anh im lặng, không có nghĩa là không làm gì, anh bỏ ra một tháng, viết một chương trình Anti-Hacker.
Sau khi cài chương trình vào máy, nó không phải tường lửa, không thể ngăn hacker, nhưng chỉ cần đối phương xâm nhập, sẽ lưu lại lịch sử.
Bận rộn đến rạng sáng, Niels xác nhận không còn vấn đề, mới thả lỏng người.
Quả thực có chút mệt mỏi, dùng đầu óc luôn luôn mệt hơn thể lực.
Nghĩ đến đêm qua, anh quay sang nhìn Phàn Hi.
Cô nằm trên giường, quay lưng về phía anh, vẫn ngủ say.
Anh tắt máy tính, đi đến ngồi cạnh cô. Anh đưa tay, vén mái tóc lộn xộn của cô.
Cô khẽ cựa mình, đổi tư thế rồi ngủ tiếp.
Anh đứng dậy, ϲởí áօ, chui vào chăn.
Giường của anh là giường đơn, anh lên giường mới thấy chật chội. Phàn Hi thì quen ngủ ở giường lớn, bị anh chen vào, lập tức không thoải mái mà ngọ nguậy.
Anh cười cười, thò tay tắt đèn.
Người anh rất ấm, Phàn Hi xoay người, rúc vào иgự¢ anh. Niels ôm chặt cô, mái tóc đen dài phủ trên cánh tay anh, mềm như lụa.
Cô mơ mơ màng màng hỏi, “Xong việc rồi à?”
Anh cúi xuống hôn lên trán cô, nói, “Ngủ đi.”
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, chìm vào giấc mộng.
*********
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Phàn Hi đã thấy Niels ở bên cạnh mình.
Đôi mắt xanh ôn nhu như nước, đang nhìn cô chăm chú.
Anh chưa đi, cô ngạc nhiên, “Sao thế? Anh không đi làm việc à?”
Anh cười cười không đáp.
Phàn Hi, “Hạnh phúc đột ngột quá, muốn xác nhận không phải chỉ là giấc mộng xuân à?”
Nụ cười trên mặt anh càng sâu, “Chẳng có gì gạt được em.”
“Đúng thế đấy.” Phàn Hi hất chăn, trở mình, leo lên người anh, thò tay vuốt ve chỗ đó.
Bị cô chạm vào, chỗ đó của anh lập tức phản ứng, anh giữ tay cô lại.
“Nói anh không muốn, em sẽ đi ngay.”
Anh thấp giọng, “Đừng có không nói lý lẽ.”
Nghe vậy, cô quay người trèo xuống giường, còn chưa đi được hai bước, đã bị anh kéo lại.
Anh đè cô xuống, chỗ đó vừa vặn ở giữa hai chân cô.
Phàn Hi bật cười, giọng cô hơi khàn, vô cùng gợi cảm.
Cô duỗi tay, đỡ mặt anh, “Khẩu thị tâm phi.”
Nói không lại, anh dùng động tác trừng phạt cô.
Anh cắn vào cơ thể nhạy cảm của cô, cởi hết chướng ngại vật trên cơ thể cô.
Xong xuôi, cô thở dốc nói, “Anh…con mọt sách này…Sao có thể cuồng dã như vậy chứ.”
Anh không đáp lại mà càng dốc sức hơn, lần này, khiến Phàn Hi ngay cả sức nói cũng không có.
Phàn Hi nằm trên giường, có cảm giác toàn bộ kích tình trong cơ thể mình đã dâng hết cho anh. Về sau chẳng còn mà dùng nữa. Cho dù là cơ thể, hay tinh thần, đều tiêu sạch sẽ rồi.
Chưa đủ sâu, chưa đủ thực, anh ôm lấy cô, ấn lên tường. Anh cắn chiếc cổ trắng nõn, cô ngậm lấy vành tai anh, giống như một trận chiến, không ai nhường ai.
Đang lúc cao trào, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, “Lão đại, cấp trên bảo tôi tới lấy chương trình.”
Nghe thấy tiếng Mark, anh ngừng động tác, Phàn Hi liền dùng chân giữ eo anh, không cho anh rút lui. Cô ghé vào tai anh, rên nhẹ một tiếng, vô cùng gợi cảm.
Niels khẽ thở dài, đảo khách thành chủ.
Không nghe thấy tiếng trả lời, tiếng gõ cửa càng lớn, “Lão đại, anh đâu rồi? Anh đâu rồi? Anh đâu rồi?”
Mark gọi càng to, cơ thể hai người va chạm càng mãnh liệt.
Niels lờ đi coi như không nghe thấy, hai tay đỡ eo cô, mạnh mẽ tiến vào.
Ném chuyện quan trọng sang một bên không phải tác phong của anh, nhưng anh đã làm thế.
Mark vẫn gọi, “Lão đại? Anh chưa dậy à? Đưa chương trình cho tôi là được rồi.”
Niels trầm giọng, “Cho tôi năm phút.”
Mark không nói nữa, ngoan ngoãn chờ ngoài cửa.
Phàn Hi cười cười, nói nhỏ, “Chỉ sợ năm phút không đủ.”
Niels mấp máy môi, “Đủ hay không em sẽ biết.”
Hơn một năm trước cô quyến rũ anh, anh vững như tường thành.
Hơn một năm sau, cô quyến rũ anh, anh rơi vào vũng bùn.
Năm phút sau…
Cả người cô đầm đìa mồ hôi dán chặt trên vách tường, anh vẫn đỡ lấy cơ thể cô.
Phàn Hi quàng tay qua cổ Niels, cúi xuống hôn cuồng nhiệt.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, bắt đầu mặc quần áo.
Phàn Hi không lằng nhằng nữa, rút khăn giấy, lau chất lỏng giữa hai chân, rồi vo viên ném lên bàn làm việc của anh.
Niels nhìn thấy nhưng không nói gì.
Cô mặc quần áo xong, thấy anh mở cửa, cố ý vén váy, cúi người mặc quần tất.
Mark vừa nhìn vào đã thấy Phàn Hi, còn thấy cặp đùi trắng như tuyết, vẻ mặt như gặp phải ma quỷ, vô cùng kinh ngạc.
“Hai, hai người?”
Phàn Hi sửa lại váy, đẩy anh ta ra, nói, “Đừng ngạc nhiên thế, tôi chỉ ngủ với lão đại của anh thôi, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra mà.”
Mark, “…”
Niels, “…”