Phàn Hi ngồi trên xe, tựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài, vẫn là cảnh núi cao cát vàng ấy.
Trạm xăng dầu cũ nát vẫn còn đó, chỉ là lúc này, bọn họ không dừng chân ở đó nữa.
Niels không có ở đây, Mark lại càng cẩn thận, trên xe có mang theo xăng dự trữ, đi theo hướng dẫn của vệ tinh.
Lần trước cô tới, nửa đường gặp bão cát.
Lần này cô trở lại, trời xanh vạn dặm.
Phàn Hi đeo tai nghe nghe nhạc, tâm hồn bay bổng. Cô nghĩ đến Niels, hình ảnh của anh cứ luẩn quẩn trong đầu, khuôn mặt, cơ thể, nụ hôn, cái ôm của anh…
Cô rất muốn ngủ với anh, cô rất nhớ cơ thể của anh.
Thật kì lạ, xa nhau hơn nửa năm, chờ cũng đã chờ rồi, nhưng lúc này, chỉ còn mấy tiếng nữa là gặp nhau, cô lại không chịu được.
…
Hơn mười tiếng bôn ba trên đường, cuối cùng cũng về đến căn cứ.
Mark buông tay lái, xoa xoa tay vào nhau, hỏi, “Fancy, cô có thấy hồi hộp không?”
Phàn Hi gật đầu.
Xe quay đầu lại, dừng trên bãi tập, có người đang tập luyện.
Cô vặn người, bước xuống xe. Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt cô, cô vươn tay ngăn ánh nắng.
Nơi này không có những tòa cao ốc chọc trời, không có xe cộ đông đúc, có bầu trời, có nắng gắt, có bão cát…Còn có những binh sĩ đáng yêu này.
Phàn Hi mỉm cười, cuối cùng cũng có thể tháo mặt nạ xuống rồi.
Cô đã trở lại.
Có người đi tới từ phía xa, cô nhìn kĩ, là Frank. Anh ta giống như Mark, ôm cô thật chặt, “Chào mừng em trở về.”
Phàn Hi vòng tay ôm anh ta, ngẩng lên, nhìn thấy một người nữa.
Alan đứng cách đó xa xa.
Anh ta thấy cô cũng không đi tới, mà đứng thẳng tắp dưới mái hiên. Đáy mắt anh ta có chút phiền muộn.
Phàn Hi cười nhàn nhạt.
Chuyện trước kia, cô đã sớm không giữ trong lòng.
Cô đến, là vì ngày mai tươi sáng. Ai đúng ai sai, không cần nhắc lại.
Frank buông lỏng tay, lắc đầu thở dài, “Tôi thua rồi.”
Phàn Hi nhướng mày, “Thua cái gì?”
Mark ςướק lời, “Cậu ấy cược với lão đại, nói cô sẽ không trở lại, lão đại bảo sẽ trở lại. Ai thua thì mất tiền. Kết quả, cậu ta thua rồi.”
Phàn Hi cong cong môi, “Anh ấy biết chắc tôi sẽ trở về sao?”
Mark không đáp mà hỏi lại, “Trên đời này có cái gì mà anh ấy không biết à?”
Phàn Hi không tìm được lời phản bác, “Đúng là không có thật.”
Frank nói, “Đúng là bài học xương máu, từ giờ tôi không dám đánh cược với anh ấy nữa.”
Ba người đứng hàn huyên vài câu, thi thoảng có vài người đi qua, ai cũng dừng lại chào hỏi một tiếng. Mọi người yêu quý cô, điều đó hoàn toàn có thể nhìn ra.
Phàn Hi hỏi, “Tôi vẫn ở phòng cũ à?”
Mark gật đầu, không nói nhiều mà xách vali của cô đi về phía kí túc xá. Phàn Hi tay không đi phía sau, giống như Nữ vương.
Mở cửa, Mark đặt vali xuống đất, thở dốc nói, “Fancy, cô mang cái gì thế? Sao mà nặng kinh khủng.”
Phàn Hi nhìn anh ta, “Đồ của phụ nữ. Anh muốn xem không?”
Mặt Mark đỏ tới tận mang tai, vội khoát tay, “Không xem, không xem!”
Frank hỏi, “Sự nghiệp ở Trung Quốc của em thì thế nào?”
Phàn Hi nhàn nhạt đáp, “Trở về rồi tính.”
Frank hỏi tiếp, “Vậy bao giờ em trở về?”
Mark kêu lên, “Cậu hỏi lắm thế làm gì? Dù sao người trong lòng cô ấy cũng không phải cậu.”
Ai cũng biết Frank thích Phàn Hi, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Còn cái tên động vật đơn bào Mark vô ý vô tứ, nói thẳng ra như vậy khiến Frank xấu hổ muốn độn thổ, chỉ có thể trừng mắt nhìn Mark.
Phàn Hi thì chẳng có vấn đề gì, người theo đuổi cô rất nhiều, dù là Frank, hay người A người B gì đó, cũng coi như cô có thêm một fan hâm mộ.
Frank ho mấy tiếng, đổi chủ đề, “Bọn tôi đã thấy em trong lễ trao giải.”
Phàn Hi hỏi, “Thế nào?”
Frank, “Chỉ dùng một chữ để hình dung.”
“Đẹp.”
Nghe lời khen, Phàn Hi nở nụ cười.
Frank nói tiếp, “Ở đây, em cao ngạo, nhưng là thật. Còn trên sân khấu, em xinh đẹp, lại là giả.”
Lời này nói trúng ý của Mark, anh ta cũng gật đầu lia lịa, “Đúng đấy. Tôi thích cô lúc ở đây hơn, nhìn được, chạm vào được, không giống trong ti vi cao cao tại thượng, chỉ có thể ngưỡng mộ.”
Nụ cười trên mặt Phàn Hi càng sâu hơn.
Giả, là vì bị trói buộc.
Thật, là vì có tự do.
Tự nguyện bị trói buộc, là vì muốn sở hữu nhiều thứ hơn. Giờ cô hi sinh tất cả, để đổi lấy tự do. Cuộc đời chính là một vòng tròn luẩn quẩn.
Trong phòng không có ai, Namyan đã đi làm nhiệm vụ, nhưng cô ta biết rõ hôm nay Phàn Hi trở về, nên đã dọn phòng sạch sẽ.
Mark nhiệt tình hỏi, “Có cần tôi giúp gì không?”
Vừa dứt lời, Frank liền vỗ vào gáy Mark một cái, “Cái đồ ngốc này, vô phương cứu chữa.”
Mark xoa xoa gáy, ngơ ngác hỏi, “Sao lại đánh tôi? Tôi nói sai à? Tôi có ý tốt mà.”
Frank không thèm để ý đến anh ta, nháy mắt với Phàn Hi, “Em nghỉ ngơi đi, bọn tôi đi trước. Tối gặp ở nhà ăn.”
Rồi anh ta ra ngoài khép cửa lại.
Phàn Hi cất đồ đạc, đi xuống phòng tắm dưới tầng, phát hiện phòng tắm đã được sửa lại rồi. Có thêm một gian nhỏ ở phòng ngoài cùng, trong đó lắp đặt bồn tắm và phòng xông hơi.
Có vẻ như, người Đức cần người Mỹ đến giúp thư giãn.
Tắm rửa, đắp mặt nạ, lau tóc, thoa kem dưỡng da.
Xong xuôi, trời đã tối rồi.
Trời tối, phù hợp để làm một việc.
Cô về phòng, sấy khô tóc, thay một bộ váy đỏ, xỏ giày cao gót, đi lên tầng trên.
Cửa không khóa, trong phòng cũng không có ai.
Anh biết cô đã trở về, nên để cửa chờ cô.
Trong phòng không có lấy một hạt bụi, giống như trước lúc cô đi, trên mặt bàn là bức tranh vẽ cô, trên đó có chữ kí của cô.
Cô đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Trăng lạnh như nước.
Tầng trên truyền tới tiếng nói chuyện, là Niels.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của cô khẽ run lên, trái tim vô thức đập mạnh hơn.
*********
Niels tạm biệt đồng sự, trở về phòng, bước chân của anh chậm hơn thường ngày.
Vì hôm nay không giống những ngày khác.
Trong phòng có cô.
Còn chưa về đến phòng mà cả người anh đã mất bình tĩnh, trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy.
Anh hít một hơi, đưa tay mở cửa.
Bóng lưng mảnh khảnh, giống như một giấc mộng xuất hiện ở thế giới thực.
Phàn Hi đứng ở phía bên kia gian phòng, tựa vào cửa sổ, cắn ngón tay.
Ánh trăng chiếu xuống, cả người cô như phủ một lớp màu bạc mờ mờ ảo ảo.
Anh biết rõ, cô vì anh mà đến.
Nghe thấy tiếng động, cô xoay người lại, hai người đối mặt, ánh mắt giao nhau. Đôi mắt cô đen tĩnh mịch như nước, còn sâu hơn cả bầu trời đêm.
Còn đẹp hơn trong mơ.
Khóe miệng cô cong lên, mỉm cười với anh, như một đóa hồng, nở rộ giữa gian phòng anh.
Niels có thể cảm nhận được mùi hương trên cơ thể cô, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị thiêu đốt.
Hai người im lặng nhìn nhau, lặng lẽ hấp dẫn đối phương, thế giới này là của hai người, không ai có thể bước vào.
Anh tiến về phía cô, mỗi bước đều như đi trên đao, cơ thể run rẩy, trái tim loạn nhịp.
Trong không khí như có từ trường, một cảm giác hưng phấn lan tỏa khắp không gian, len lỏi vào cơ thể hai người.
Lúc chỉ còn cách cô một mét, anh đột nhiên dừng lại, như thể đang dừng cương trước bờ vực.
Tiến thêm bước nữa, là vực sâu hun hút.
Lùi một bước, nhưng không còn đường lùi nữa.
Vì vậy, anh không tiến cũng không lùi.
Anh hít một hơi thật sâu, cô cũng vậy. Cả hai đều đang kiềm chế.
“Em đã trở về.” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
“Em đã về rồi.” Cô cũng trầm giọng.
Cô rời khỏi cửa sổ, chủ động rút ngắn khoảng cách.
Cơ thể của cô, mùi hương của cô, hơi thở của cô, đều là ma chú.
Niels chạm vào khuôn mặt cô, tay anh hơi run, cô đưa tay đặt lên mu bàn tay anh, giữ tay anh áp trên mặt mình.
Giây phút này, hai người có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, là sự thật, không phải là mơ.
“Anh đang đợi em.” Anh nói.
“Em biết.” Cô trả lời.
Không nhiều lời nữa, anh đỡ khuôn mặt cô, ép cô sát vào vách tường, mạnh mẽ cắn lấy môi cô. Anh chưa từng hung tàn với ai, ngoại trừ cô.
Cô đánh thức tất cả sự nhiệt tình trong cơ thể anh, khiến anh biến thành một người xa lạ, nhưng anh cam tâm tình nguyện.
Anh tách môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi, tham lam cắn ʍúŧ.
Tình yêu, vốn rất điên cuồng.
Tình yêu nhẹ nhàng, không thuộc về hai người.
Chỉ có kích thích các giác quan, mới có thể khắc cốt ghi tâm.
Ôm ấp, vuốt ve, giống như bão tố, giống như bão cát, giống như vòi rồng, càn quét trái tim đối phương