Đáng tiếc, nam thần dường như không chú ý đến Quan An Tĩnh.
Trong nháy mắt lướt qua nhau, Nghiêm Dịch một tay vịn xe đẩy, một tay đút vào túi áo, ánh mắt chậm rãi nhìn phía trước. Quan An Tĩnh ở bên cạnh lặng lẽ nhìn chăm chú, tuy rất ngạc nhiên nhưng từ đầu chí cuối không có can đảm gọi tên Nghiêm Dịch vì ngại có mặt mẹ Quan.
Sau khi về tới nhà, Quan An Tĩnh đắm chìm trong sợ hãi đến quên cởi giày mà chạy thẳng vào phòng mình! Rước tới một trận cằn nhằn của ba Quan vừa làm tổng vệ sinh xong. Bị ba Quan bức bách, Quan An Tĩnh đành phải ngoan ngoãn quay lại cởi giày, đến khi cô chạy tọt vào phòng ngủ thì ba Quan cảm thấy dáng vẻ của con gái lúc này có thể dùng bốn chữ “gấp đi đầu thai” để hình dung.
Quan An Tĩnh nhanh chóng bấm số điện thoại của Nghiêm Dịch, giọng nam quen thuộc vang lên: “A lô.”
“Giờ anh đang ở đâu vậy?!” Ai đó vừa mở miệng đã không nhịn được mà hỏi thăm.
Bên kia đầu dây, Nghiêm Dịch giờ rất bình tĩnh, chậm chạp hỏi lại: “Em mua đồ xong rồi hả?”
“Mua xong rồi! Bây giờ anh đang ở đâu? ?”
Nghiêm Dịch: “À… anh cũng mua xong.”
Ai nha nha!! Quan An Tĩnh sắp nổi khùng rồi!! Đã tới lúc này rồi, ai còn quan tâm chuyện mua sắm nữa?! Quan An Tĩnh cảm thấy tim gan phèo phổi của mình bấn loạn, thầm nghĩ phải mau chóng có được đáp án, vì vậy mở miệng giành nói: “Em vừa gặp anh!”
“Ừm.”
“…!!!” Ừm là câu trả lời kiểu gì vậy trời? ?!! Vài chục phút nước giật mình bắt gặp nam vương đại nhân giờ lẽ ra nên ở thành phố A cách đây mấy trăm cây số, sự ngạc nhiên khi đó có thể dùng bốn chữ “sấm đánh trúng đầu” để hình dung. Nhưng bây giờ nam thần chỉ hời hợt “ừm” một tiếng? ?!! Quan An Tĩnh cảm thấy thế giới của mình sụp đổ mất rồi, nhưng sao anh lại còn bình tĩnh như vậy chứ!
Quan An Tĩnh nhịn cả buổi mới tìm lại được giọng nói: “Anh… anh tới thành phố B lúc nào vậy?”
“Sáng nay.” Lần này Nghiêm Dịch trả lời rất thẳng thắn. Giọng điệu tự nhiên như đã chuẩn bị từ trước, khiến Quan An Tĩnh hoài nghi cô có mất trí nhớ hay không!
Quan An Tĩnh: “Vậy sao… anh không chịu báo với em trước một tiếng?”
Nghiêm Dịch cuối cùng cũng có chút thành tựu từ giọng nói lộn xộn của Quan An Tĩnh, không muốn đánh đố cô nữa. Nhưng vừa mở miệng thì lại bắt đầu thấy mất tự nhiên: “Vốn… muốn cho em một sự kinh hỉ(*).”
Quan An Tĩnh thực sự sợ rồi! “Hỉ” dĩ nhiên có, nhưng hoàn toàn bị chữ “kinh” cân não che dấu hết…
(*) kinh hỉ: ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Vừa qua mùng một Nghiêm Dịch đã mua vé máy bay. Đêm đón giao thừa hôm nọ, hai người họ nói chuyện điện thoại suốt mấy giờ liền. Nghiêm Dịch nghe giọng nói ôn nhu của Quan An Tĩnh, nghĩ tới ánh mắt long lanh của cô, trong lòng cảm thấy như có một trăm con mèo đang cào cấu khó chịu.
Năm mới vừa qua, cách hôm hết ngày nghỉ còn rất xa. Ài, vốn nghĩ kỳ nghỉ đông sẽ nhanh chóng qua mau, nhưng ai ngờ giờ mới phát hiện — 1 tháng dường như rất dài, thực sự quá khó chịu rồi!!
Vì vậy, nam vương đại nhân IQ 180 của chúng ta đã nghĩ ra một biện pháp vừa đơn giản vừa trực tiếp — đi tìm cô! Anh nhất định phải tìm thấy cô!
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, Nghiêm Dịch lập tức đứng ngồi không yên. May mà, đã qua giờ cao điểm xuân vận nên không khó để mua vé máy bay đi thành phố B.
Ngày Nghiêm Dịch đi, cả nhà hết sức tò mò, duy chỉ có Nghiêm Khả Khiết là biết được tâm tư của cháu trai, len lén cười “ha hả” — thực không hỗ là thanh niên nhiệt huyết, đã không yêu đương thì thôi, đã yêu thì phải nhiệt tình như lửa, muốn cản cũng không cản nổi!
Sau đó ba Nghiêm cùng mẹ Nghiêm biết được sự tồn tại của cô bé Quan An Tĩnh.
Từ nhỏ bọn họ đã giáo dục Nghiêm Dịch rất thoáng, hơn nữa sống lâu ở nước ngoài nên tư tưởng cởi mở. Giờ biết con trai ngàn dặm xa xôi đi tìm bạn gái, chẳng những không mất hứng mà còn yên lòng — Tuy lúc nhỏ Nghiêm Dịch học hành rất ngoan nhưng không thấy anh dắt con gái về nhà chơi. Khi đó hai người còn sợ con trai sau khi lớn sẽ trở thành mọt sách chỉ biết học hành, bây giờ nghe em chồng sinh động kể lại sự tích “oanh oanh liệt liệt” của con trai, nên đã bị sự cẩn trọng trong từng bước đi tâm huyết của Nghiêm Dịch làm cảm động…
Lại nói cũng thật trùng hợp, khách sạn Nghiêm Dịch đặt trên mạng gần với siêu thị. Vì Nghiêm Dịch đi rất gấp nên không mang nhiều hành lý nên sau khi hoàn tất thủ tục nhập cư thì anh lập tức vào siêu thị mua đồ. Ai ngờ vừa vặn gặp Quan An Tĩnh cùng Thẩm Lang! Lại còn nhàn nhã đẩy xe, vừa đi vừa cười…
Chuyện đó rất bình thường, nam vương Nghiêm tuy có tiền án ăn dấm chua nhưng bình thường không tới mức mất bình tĩnh như vậy. Nhưng mấy lời nói của đám bạn xấu trong Kỳ Thuật vẫn còn dăng dẳng bên tai… bây giờ chỉ cần vừa nghĩ tới mấy chữ như thanh mai trúc mã, tình cũ nối lại thì nam vương Nghiêm đáng thương bắt đầu lo được lo mất.
Mắt nhìn bạn gái mà mình mong nhớ ngày đêm giờ đang sánh vai đi chung với trúc mã hư hư thực thực, lại còn cười tươi rói như vậy, nam thần thực sự tức điên! Đó vốn nên là vị trí của anh!
Cho nên vốn định chờ tới tối cho Quan An Tĩnh kinh hỉ, nhưng giờ không nghĩ được nhiều như thế nữa. Biết rõ khi cô nhìn thấy mình nhất định sẽ giật mình, nhưng lại cứ muốn nhằm lúc cô đi xuống thì anh đi lên, còn viết “anh không vui, mau tới đây an ủi anh…” lên trên mặt.
Đó là chuyện cần biết bao sự ngây thơ mới làm được? Xem ra tình yêu không chỉ khiến con gái thay đổi mà con trai cũng bị như vậy.
Khi Quan An Tĩnh nghe Nghiêm Dịch đơn giản tự thuật lại — đương nhiên, mấy tâm trạng cùng hành động xấu hổ bị nam thần bớt đi — chỉ thiếu điều cảm động không nói ra lời: Nghiêm Dịch từ bỏ cơ hội đoàn tụ với người nhà, ngàn dặm xa xôi tới thành phố B, không vì điều gì khác, mà vì cô… chuyện này thực sự… thực sự rất lãng mạn! Trước kia ai nói với cô con trai ngành Vật lý không biết lãng mạn? So với mấy việc nho nhã như ngâm thơ vẽ tranh, cô thích hành động như thế này hơn!
Nghiêm Dịch chờ cả buổi, thấy Quan An Tĩnh không phản ứng, trong lòng hơi lo, lại buồn bực hỏi: “… Không muốn gặp anh?”
“Đương nhiên không phải.” Quan An Tĩnh lập tức phủ nhận. Nghĩ thầm nếu như nam thần có thể nhìn nét mặt bây giờ của mình thì chắc chắn sẽ không hỏi như thế.
Nghiêm Dịch: “Vậy sao không nói chuyện?”
Quan An Tĩnh hơi đỏ mặt: tại vì vui quá… cô thực sự không biết nên nói gì nữa… ấp a ấp úng cả buổi, mới ngượng ngùng hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu? Em… buổi chiều em qua đó tìm anh.”
Nghiêm Dịch nghe xong thì lòng mừng như điên, nhảy khỏi ghế như vừa cắn phải thuốc lắc: “Chờ chút! Em chờ chút!”
Chạy quanh một vòng, căn phòng loạn lên, Nghiêm Dịch cầm tấm thi*p ghi địa chỉ khách sạn cười sáng lạn, “Đang ở đường XX! Gần quảng trường Trung Sơn, em biết không?”
“Ừ, biết.” Quan An Tĩnh ở bên kia đầu dây cười chẳng khác gì nam thần, “Anh chờ em nhé.”
************
Hơn hai giờ trưa Quan An Tĩnh mới tới nơi, Nghiêm Dịch phải chờ dài cổ. Vừa gấp gáp đảo quanh phòng khách sạn, vừa nghĩ: lát nữa thấy em ấy phải hỏi tại sao lại tới muộn như vậy!
Nhưng khi Quan An Tĩnh tới nơi, Nghiêm Dịch vừa thấy người, cơn tức trong lòng lập tức biến mất.
“Em tới rồi!” Ngoài trời rất lạnh, Quan An Tĩnh xuất hiện với một chiếc áo lạnh dài, còn mang khăn quàng cổ cùng bao tay, nhưng nụ cười trên mặt lại ấm áp hơn bất kỳ tổ ấm nào.
Nghiêm Dịch vừa rồi lao nhanh ra ngoài, nhưng trước khi mở cửa đã hít sâu hai cái nên hiện giờ coi như bình tĩnh: “Tới rồi à.” Nói dứt lập tức mời Quan An Tĩnh vào phòng.
An Tĩnh nhìn thấy nam thần, tâm trạng cực kì tốt, nhảy nhảy nhót nhót đi vào phòng. Nhưng khi cửa đóng lại, biến thành tình huống cô nam quả nữ ở chung một mình, cô ngốc này lại khẩn trương…
Thật lạ… cảm giác của cô với nam thần, chẳng những không nhạt nhẽo theo thời gian mà lại như thói quen, ngày càng mãnh liệt là sao nhỉ?
“Nhà xa lắm hả?” May mà lúc này nam thân lên tiếng, kịp thời cản ai đó không suy nghĩ lung tung nữa.
Thực ra rất xa, nhưng do buổi trưa Thẩm Lang có việc phải ra ngoài nên cho cô đi ké một đoạn. “May nhờ có xe hàng xóm đưa.”
“Hàng xóm?” Nghiêm Dịch lập tức nhạy cảm, “… người hồi sáng?”
Quan An Tĩnh khó hiểu hỏi: “Hả! Hồi sáng ở siêu thị, anh thấy em?”
Nam vương đại nhân tự đào hố nhảy, mua dây trói mình, quả thực hết thuốc chữa rồi! Muốn cứu vãn dĩ nhiên là chuyện không thể rồi: “A! Không… anh chỉ… vừa vặn… đi ngang qua…”
Nghiêm Dịch á khẩu, Quan An Tĩnh kết hợp với giọng điệu khác thường hồi sáng của anh, thoáng cái đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Ma hẹp hòi.
Nghiêm Dịch vẫn phí công giải thích: “Anh chỉ đoán, vừa rồi chẳng phải em nói… em… em cười gì vậy?”
“Ha ha —” Quan An Tĩnh nhịn cười quá cực khổ rồi! Bị Nghiêm Dịch hỏi thì hoàn toàn mất kiểm soát, dứt khoát cười run vai “ha ha ha” — rõ ràng nhìn thấy cô, rõ ràng đang ghen, còn mạnh miệng nói không…
“Không có… không có gì…” Quan An Tĩnh vừa nói vừa cười.
Anh không tin! Không có gì mà lại cười vui như thế?!
“Ha ha ha… Thẩm Lang, anh Thẩm Lang trưa nay đi đón bạn gái về nhà ăn cơm… ha ha ha… anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghiêm Dịch “bùm” một tiếng đỏ mặt. Thực sự hết cứu, vốn làm ra chuyện ghen tuông như thế này đã rất không “Nghiêm Dịch”, bây giờ sự thực chứng minh chỉ tại anh quá nhạy cảm thôi…
“Anh không nghĩ nhiều.” Ai đó vô sỉ phản bác, lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, “Chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi…”
Câu nói đó thực sự chẳng có chút sức lực nào…
Quan An Tĩnh cũng cười gần xong, khi cô ngước đầu nhìn người trước mắt, cảm giác hạnh phúc chốc chốc nảy sinh.
Lúc nay, cô thực sự rất cám ơn thần phật đã đưa Nghiêm Dịch tới bên cạnh của mình. Tuy cô không ưu tú, không hoàn mỹ, nhưng có tình yêu 100% của Nghiêm Dịch, cô cảm thấy như vậy đủ rồi, thậm chí còn hơn cả đủ. Cô hồi trước có lẽ chưa bao giờ chủ động tranh thủ cảm giác hạnh phúc này, nhưng từ nay về sau, cô quyết định, nhất định phải dốc hết sức để nắm chặt lấy anh, bảo vệ anh.
Nghĩ như vậy, Quan An Tĩnh lấy hết dũng khí bước tới trước, hai tay ôm hông Nghiêm Dịch, sau đó nhẹ nhàng dựa vào lòng anh. Cái ôm quen thuộc ấm áp này, đã lâu rồi không cảm nhận được.
“Đừng lo.” Quan An Tĩnh dịu dàng nói, “Anh không biết đó thôi, mấy ngày này, em phải liều mạng phân tán sự chú ý của mình mới có thể thôi không nhớ về anh…”