Chương 73

Tác giả: Vũ Thị Dực

Mọi người theo bản năng nhìn ra ngoài cửa. Ngoài cửa cũng không đóng, bên ngoài vẫn là một mảng tối đen chẳng nhìn thấy cuối, nhưng trong bóng đêm vô hạn, có bóng trắng phiêu lãng, bóng trắng ấy lúc gần lúc xa, phiêu phiêu hốt hốt, lúc gần bay tới cửa sổ, thoáng nhìn một cái kinh hoàng, nhìn kỹ thì đó là một mặt quỷ dữ tợn.
Đây đều là quỷ đó nha a a a!!!
Trong phòng nháy mắt lâm vào trầm mặc đáng sợ.
Một luồng gió lạnh lẽo thổi từ cửa sổ vào, thổi trúng mọi người đến phát run.
Rõ ràng đang là tối mùa hè nóng nực, nhưng nhiệt độ trong nhà lại chẳng thấy nóng, cả đám người ăn mặc quần áo mùa hè mỏng cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ, không kìm được ôm lấy cánh tay, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi hướng cửa.
Đột nhiên một loạt tiếng chân bước thịch thịch vang lên từ xa, từ một đầu hành lang đi tới.
Trong vô tận trầm mặc, tiếng bước chân có thể nghe rõ ràng hơn, cứ như tiếng chân đạp lên trái tim người ta vậy, tựa như trái tim bị thứ gì đó túm lấy, không phát ra nổi âm thanh nào. Nếu vào thời điểm bình thường, tiếng bước chân này sẽ không khủng bố lắm, thế nhưng hiện giờ bên ngoài phòng nghỉ tối đen, trong bóng đêm có một đám bóng quỷ phiêu lãng, bất kể là thị giác, hay tâm lý, đều tạo thành áp lực nhất định.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mãi cho đến trước cửa, cuối cùng mới dừng lại.
Tất cả mọi người cố sức mở to mắt, lại chẳng nhìn thấy cái gì, ở cửa vẫn trống rỗng, không thấy một ai.
Lúc cả bọn đang nghi ngờ khó hiểu, đột nhiên bọn họ phát hiện ra ở cửa xuất hiện một bãi máu.
Bãi máu ấy xuất hiện vô cùng đột ngột, không có báo trước. Màu máu đỏ sậm đặc sệt dính nhớp nháp, với tốc độ thong thả, từ cửa thấm dần vào trong phòng. Bãi máu đó như có sinh mệnh vậy, xuất hiện trên nền nhà vàng nhạt lan dần ra bốn phía, càng ngày càng nhiều, đi qua đâu thì dần lấp kín cả cửa đến đó.
Một mùi tanh hôi nồng đậm ngập tràn căn phòng, ai ai cũng ngửi thấy mùi này đều gần như không kìm nổi bịt miệng nôn mửa.
Có mấy người không chịu nổi nữa lập tức phun ra.
“Đây là gì thế?” Có người hoảng sợ kêu lên lần nữa.
Tôn Thừa Duệ và mấy kẻ gan lớn yêu thích chuyện thần quái cũng không chịu nổi nuốt nước bọt, quay vội đầu về phía Mao Tế hỏi, “Mao Tế, hiện giờ tình hình là thế nào? Quỷ môn mở rồi à?”
Vào thời điểm này, bọn họ còn quan tâm chuyện quỷ môn cũng do thích thực sự.
Mao Tế nhìn ra cửa cau mày bảo, “Tôi cũng không rõ” Dừng chút, anh ta lia mắt nhìn về hai người trong góc phòng hừ một tiếng, bảo, “Vừa rồi tôi chẳng phải nói với hai người sao, lần này là tế trăm quỷ, vốn là dựa theo 23 người hiến tế  tới tổ chức, chỉ là bọn họ không phối hợp, lại còn nhiều thêm hai người nữa, sinh ra hậu quả gì, hiện giờ tôi hết cách bảo đảm rồi”
Rõ ràng hiện giờ có nhiều thêm hai người, đã vượt ra khỏi tầm khống chế của anh ta.
Nghe thấy anh ta nói thế, mọi người theo bản năng nhìn về phía nhóm Chử Hiệt, đợi phát hiện ra Chử Hiệt vẫn ôm chặt lấy bạn gái mình, cứ như sợ hãi tới mức chẳng phản ứng được nữa, trong lòng mọi người lập tức dâng lên cảm giác khinh thường.
Lâm Nghi Dung không khách sáo chất vấn, “Tôn Thừa Duệ, đây là thiên sư lợi hại mà anh mời về đó à? Chỉ có mỗi việc là sợ hãi ôm phụ nữ của mình đó sao?”
Vốn Lâm Nghi Dung nhìn Chử Hiệt với khí chất và bề ngoài bằng con mắt khác, ấn tượng với anh càng ngày càng kém, cho tới tận bây giờ, quả thật người đàn ông này ngoài khuôn mặt ra thì chẳng ra gì cả.
Bọn họ là người thường chưa sợ hãi tới mức mất hết khống chế, mà anh ta thì ngược lại đã chịu không nổi, chỉ có mỗi chuyện ôm phụ nữ thôi.
Tôn Thừa Duệ lại vô cùng tin tưởng ánh trăng sáng là anh, lập tức giải thích cho Chử Hiệt, “Chử tiên sinh không phải là người như vậy, mọi người lầm rồi”
“Vậy máu đó đang tới đây, nó đang làm gì thế?” Lâm Nghi Dung thét lên chói tai, giọng có vẻ không ổn.
Không chỉ có anh ta mà những người khác cũng thế, sợ tới mức chân tay nhũn cả ra rồi.
Cũng không trách được họ như vậy, bởi vì từ lúc đám máu cổ quái thấm từ chỗ cửa vào phòng,  không những thối, hơn nữa mục tiêu là thấm về hướng bọn họ, nó cứ lấy tốc độ thong thả như thế, thực ra là tốc độ lan tràn rất nhanh lan tới. Tuy bọn họ không rõ chuyện máu này là sao, lại có một trực giác là nếu nó dính lên người, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm.
“Phải làm sao đây?”
“Mao Tế, anh nói đi xem nào!”
“Tôn Thừa Duệ, mau bảo Chử đại sư nghĩ cách đi”
Người nhát gan đã sợ tới mức hoang mang lo lắng, cầu cứu Chử Hiệt người được mời đến trấn giữ ở đây, bất kể thế nào, nếu Chử Hiệt là thiên sư, hẳn là phải đối phó được những thứ này rồi đi?
“Mễ pi”
Trong lúc mọi người gào thét, một giọng kêu yếu ớt lại vang lên lần nữa, tiếp đó họ liền thấy Du Lệ mang con mèo đen nhỏ đó đi tới chỗ máu đang lan rộng, đặt móng vuốt lên trên thảm máu.
Trong nháy mắt, bãi máu kia như bị dọa sợ, ngưng ở đó bất động.
Lúc này bãi máu đó cách đám người trẻ tuổi ngồi trước vải đỏ chừng nửa thước, đã rất gần người rồi, có người vội vã đứng dậy, rụt đầu lại, cố gắng tránh đám máu đó đi.
Sau khi thấy đám máu đó không lan tràn nữa, mọi người không kìm được lại nhìn con mèo nhỏ đặt móng vuốt lên mặt đất, cảm thấy lúc này con mèo nhỏ này không phải là con mèo cái nữa, mà là một con mèo đen cảnh sát trưởng cao lớn uy vũ, sứ giả chính nghĩa chuyên đến nhân gian bảo vệ loài người.
Tiểu Hắc CẦu cất tiếng kêu meo meo ra ngoài cửa.
Tiếng chân ngoài cửa vốn yên tĩnh đột nhiên lại vang lên, lúc này tiếng bước chân có vẻ loạn, như một kẻ táo bạo đang đi đi lại lại, cứ như con thú bị vây lại vây, có thể phát cuồng lên bất cứ lúc nào.
Mọi người thầm nuốt nước bọt, mấy người gan lớn thích chuyện thần quái đều không kìm được rụt rụt vào bên trong.
Tiếp đó đám máu kia lại định lan tràn về phía trước.
Thấy cảnh như thế, một người nhát gan tuyệt vọng kêu lên, “Máu lại muốn tới đây nữa kìa!”
Tôn Thừa Duệ cũng sợ tới mức trong lòng thấy sốt ruột, vội vã kêu lên, “Chử tiên sinh, Chử tiên sinh, máu đó lại muốn tới nữa, phải làm sao đây?”
Lâm Nghi Dung vốn có ấn tượng cực xấu với Chử Hiệt cũng không kìm được nhìn về nhóm Chử Hiệt ở trong góc phòng, tình hình hiện giờ quá đáng sợ, họ chỉ đành gửi gắm hy vọng vào hai người, hy vọng dù anh ta có nhát gan thì nhát gan nhưng hẳn vẫn có chút bản lĩnh chứ?
Trong lúc mọi người chờ đợi, rốt cuộc Chử Hiệt cũng ngẩng đầu lên từ cổ Du Lệ.
Sắc mặt của anh hơi khó coi, trên mặt cũng không có nét sợ hãi, mà là một loại chán ghét và ghét bỏ, môi mím chặt, đôi mắt xanh băng lạnh lẽo như sương.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được sự nhẫn nại trên mặt anh, nhẫn nại cái thứ gì khiến anh thấy chán ghét.
Chử Hiệt không rõ rút một thanh kiếm gỗ đào từ đâu ra, đưa cho Du Lệ, rồi bỗng chốc đứng dậy, đi nhanh qua đám thanh niên kia đi.
Mọi người không rõ anh định làm gì, chờ đợi sợ hãi nhìn anh.
Chử Hiệt đi đến trước mặt Mao Tế ngồi ở giữa, sau đó dùng một chân đá văng anh ta đi, khom người kéo tấm vải đỏ ra, túm lấy tấm vải đỏ lại.
Mao Tế vừa kinh vừa giận hét lớn, “Anh định làm gì hả?”
Chử Hiệt chẳng thèm để ý đến anh ta, giật tấm vải đỏ ra, trên vải đỏ vốn dính xương cốt thấm máu hẳn là nên rơi xuống, nhưng không ngờ chúng lại như dính chặt lên đó, cũng không bị đổ mà loạn trận hình.
Chử Hiệt cũng không thèm để ý, kéo tấm vải ra tới cửa.
“Mau ngăn anh ta lại” Mao Tế lạnh giọng kêu lên.
Mọi người do dự nhìn họ, không ai hành động, tiếp đó lại nghe giọng Mao Tế hô to, “Đã dẫn trăm đầu quỷ tới, không thể để anh ta chọn giận ác qủy kia được, nếu không đêm nay chúng ta phải ૮ɦếƭ ở chỗ này. Mau ngăn anh ta lại, các anh muốn ૮ɦếƭ à?”
Mọi người như nằm mơ bừng tỉnh lại, theo bản năng cùng nhào tới ngăn Chử Hiệt lại.
Nhưng Chử Hiệt thân cao chân dài, thừa dịp này ra tay, đã chạy tới trước bãi máu đang lan tràn trong phòng, hơn nữa còn dẫm một chân lên đó.
Lúc này mọi người đâu còn gan đi ngăn anh lại nữa chứ? Bọn họ cũng không dám đuổi theo thực sự, đạp lên bãi máu đó. Có nữ sinh nhát gan không chịu nổi nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn một màn này.
Ngoài dự đoán chính là, lúc chân Chử Hiệt rơi xuống, bãi máu đó nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh, Chử Hiệt đặt chân ở đâu là chỗ đó nền trắng tinh, không có tý máu nào.
“Gì vậy?”
Thấy cảnh này ai cũng sửng sốt, họ kinh ngạc nhìn Chử Hiệt đi qua, những bãi máu đó như những phân tử vậy, nhanh chóng dạt sang hai bên, lộ ra một con đường không nhiễm máu. Mà trên mặt nền có đám máu quỷ dị ấy lại chẳng để rớt lại dấu vết gì, quả thật như cảnh trong phim vậy.
Đương nhiên, bọn họ đều biết hiện giờ cũng không phải là cảnh đóng phim, mà dọ bọn họ tự mình trải nghiệm.
Chỉ có mình Mao Tế lại hô to, “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh làm vậy sẽ chọc giận ác quỷ đó”
Chử Hiệt đi tới cửa, một tay ném tấm vải có đám xương máu kia ra ngoài cửa, biến mất trong bóng tối. Tiếp đó anh quay đầu lại nhìn về phía Mao Tế thần sắc dữ tợn, mặt lạnh tanh đáp, “Thứ này quá thối, không ném thì giữ lại làm gì?”
Giọng Mao Tế nghẹn lại. Anh nói rất có lý, thế mà gã chẳng dám phản bác lại!
Mọi người nhìn Mao Tế, lại nhìn về phía Chử Hiệt, bất giác chẳng biết tin tưởng ai cả.
Chỉ có Tôn Thừa Duệ là kiên định tin tưởng ánh trăng sáng Chử tiên sinh, lập tức phụ họa theo, “Chử tiên sinh nói đúng lắm, thối như thế, còn giữ lại làm gì chứ? Chử tiên sinh, vừa rồi có phải vì quá thối nên anh mới không muốn giữ lại không?” Anh ta còn tìm lý do cho Chử Hiệt, không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ cảm nhận của anh ta về đóa hoa sen cao quý Chử tiên sinh.
Chử Hiệt lạnh nhạt ừm một tiếng, dùng cái giọng vô cùng bình thản bảo, “Cả phòng thối um, chỉ có trên người Tiểu Lệ Chi nhà tôi là sạch sẽ nhất”
Mọi người, “…”
Du Lệ ᴆụng phải ánh mắt mọi người mà thấy khó nói, bình tĩnh chạy tới bế Tiểu Hắc Cầu lên.
Vừa rồi Chử tiên sinh ôm cô liều mạng hít thở mùi trên người cô, cô không muốn nói, không ngờ bạn trai nhà mình thì ra là một kẻ không chịu nổi mùi tanh tưởi.
Không cần quan tâm như vậy được không, lúc này tâm tình mọi người khá phức tạp, cảm thấy vị Chử Tiên sinh này nói thối, thật ra là đang tâng bốc bạn gái mình lên đi?
Tâng bốc bạn gái lên thì thôi đi, lại còn châm biếm cả bọn họ nữa, theo ý anh thì chẳng phải là tất cả bọn họ đều thối hoắc cả, chỉ có mỗi bạn gái anh là sạch thơm tho sao? Ha ha!!
Lâm Nghi Dung và mấy nữ sinh cũng bị những lời nói này mà nghẹn lời.
Sau khi phát hiện ra Chử tiên sinh bị oan, trên mặt Lâm Nghi Dung cũng bị nóng rực, nhưng cho dù thế, các cô nàng cũng chẳng cách nào chịu nổi một nam nhân tuấn mỹ như thế ghét bỏ thối hoắc.
Rõ ràng các cô nàng không thối mà, mà là đám máu quỷ dị đó thối chứ?
Mắt thấy mọi người đều để ý đến bạn trai nhà mình, Du Lệ là người đứng ngoài nhìn đành đứng lên, đi qua bọn họ, kéo sự chú ý của mọi người trở lại.
“Chử Hiệt, hiện giờ phải làm sao đây?”
Nghe thấy Du Lệ nói, trong phòng lập tức yên tĩnh chút, vốn do Chử Hiệt ra tay dứt khoát mà giảm bớt thì không khí lại căng thẳng lần nữa.
Tôn Thừa Duệ vội hỏi nhanh, “Đúng vậy, Chử tiên sinh, giờ phải làm sao đây?”
Chử Hiệt lạnh nhạt đáp, “Đánh ૮ɦếƭ là được”
Mọi người, “….” Đây là ý gì thế?
Trong lòng Du Lệ cũng thấy khó nói nổi, hiểu rõ ý Chử tiên sinh, nếu thực sự có ác quỷ, thì nến đánh ૮ɦếƭ nó là được. Vấn đề là, đối phó với ác quỷ có thể dùng cách đối phó với Ma tộc được không đây? Là Chử tiên sinh nghĩ quá đơn giản hay cô hiểu quá ít nhỉ?
Chứng minh xong việc là do cô hiểu biết quá ít. Vì đúng lúc này, ở cửa xuất hiện một bóng hình, tất cả mọi người thoáng nhìn không kìm được thét lên chói tai.
Đó là một bộ mặt quỷ dữ tợn, cả người tỏa ra quỷ khí ngút trời, tóc bay múa cuồng loạn giữa không trung, đôi mắt ngập tràn quỷ khí âm lệ, chỉ cần nhìn qua nó cũng biết, đây là một con quỷ, mà không phải loài người.
Vì quỷ xuất hiện, đám máu trong nhà yên lặng bất động vì Chử tiên sinh bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Chử Hiệt quay đầu nhìn thẳng vào con quỷ kia. Đây là một con ác quỷ, quỷ khí ngút trời, Gi*t chóc vô số, không biết tu hành bao nhiêu năm, thiên sư tầm thường vốn không phải là đối thủ.
Ác quỷ dùng đôi mắt âm trầm ác ý nhìn chằm chằm Chử Hiệt, mái tóc đen bay múa bám vào khung cửa, lấp kín cả khung, có mấy lọn tóc đánh tới Chử Hiệt.
Trong miệng ác quỷ phát ra tiếng quỷ kêu, quỷ khí lành lạnh ngập tràn chung quanh, mọi người trong phòng đều không chịu nổi đều phát run lên.
Mắt thấy con quỷ kia đã quấn chặt Chử Hiệt, anh đột nhiên thò tay ra, túm lấy tóc con quỷ đó, giật mạnh một cái, con ác quỷ ở cửa phát ra tiếng đau kêu gào, cả người bị anh ném giật văng ra trước.
Ác quỷ vừa giận vừa kinh, không ngờ thế mà có người có thể tay không túm được tóc quỷ của nó, tóc quỷ là do quỷ khí của nó biến thành, thiên sư cũng không dám túm dễ dàng, mà cái con người không rõ là thứ gì này lại dám.
Ác quỷ dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ ૮ɦếƭ, lại thò ra mấy lọn tóc đánh tới Chử Hiệt.
Nhưng bất kể nó phân ra nhiều hay ít tóc, Chử Hiệt đều túm trong tay, bộ dạng rất thoải mái, đám thanh niên ở đằng sau thấy cảnh đó không kìm được trầm trồ khen ngợi, fan não tàn Tôn Thừa Duệ kích động kêu to, “Chử tiên sinh, đánh ૮ɦếƭ nó đi”
Chử Hiệt lườm anh ta một cái, lòng thầm nói anh nghiêm túc chứ?
Chử Hiệt bắt đầu túm lấy tóc con ác quỷ kia ra sau, kéo nó về phía trước, thấy nó sống ૮ɦếƭ không chịu tiến vào, liền gọi ra đằng sau, “Lấy lửa tới đây”
Anh lấy lửa làm gì hả?
Không những ác quỷ vừa kinh sợ, mà đám người trong phòng cũng khó hiểu, vẫn do fan não tàn Tôn Thừa Duệ nhảy nhót đi lấy một ngọn nến tới, cẩn thận tránh đám máu trên mặt đất đưa cho Chử tiên sinh, kích động nói, “Chử tiên sinh, nến đây rồi, anh định làm gì?”
Chử Hiệt lãnh diễm cao quý lườm cậu ta một cái, “Thiêu ૮ɦếƭ nó”
Ác quỷ, “….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc