Chương 175

Tác giả: Vũ Thị Dực

Du Lệ và Chử Hiệt vừa đến hẻm Thanh Xuyên đã nhìn thấy mỹ nhân mặc váy đỏ cầm ô đứng dưới đèn đường.
Từ xa nhìn lại, ngõ lớn nhỏ âm u, dưới ánh đèn đường tối tăm, làn váy đỏ như máu, khí lạnh âm trầm bao phủ, mỹ nhân trắng bệch, rất dễ khiến người ta sợ hét lên thất thanh.
Du Lệ không kìm được quấn chặt áo choàng lông trên người, thấy người đẹp áo đỏ cầm ô cứ lặng nhìn qua, chủ động chào hỏi, “Tiểu thư Tô Loan, sao cô lại ở chỗ này?”
Gần đây cô bận rộn đến chóng mặt, vì tuyên truyền phim mới mà chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết nhiều chuyện ở hẻm Thanh Xuyên lắm. Nhưng thỉnh thoảng cô cũng nghe Đồ Nhĩ Tư nói, ban ngày ban mặt Mễ Thiên Sư dẫn theo Quỷ Vương đi trung tâm mua sắm đồ gia đình, cũng may thực lực Tô Loan rất mạnh, lúc yên tĩnh thì giống như một mỹ nhân lạnh băng vậy, cả người đầy quỷ khí cũng thu lại, rất ít người nhận ra cô là quỷ, nên mới không dọa người sợ.
Tô Loan (Mừng nhà mới, mời hai người tới ăn cơm)
Du Lệ kinh ngạc hỏi, “Lúc nào?” Trong lòng lại nói thầm, chẳng lẽ quỷ đều nhiệt tình hiếu khách đến thế à?
Chử Hiệt cũng nhìn thoáng qua Quỷ Vương Tô Loan, thần sắc lạnh nhạt, dường như cũng không hề thấy ngạc nhiên với hành vi mời khách ăn cơm của cô.
(Hôm nay) Tô Loan nói, mặt hơi nhếch, nói tiếp (Đang đợi hai người)
Du Lệ lại kinh ngạc lần nữa, hơi được chiều mà sợ, “Cô ở đây một mình đợi chúng tôi sao?”
Tô Loan ừm một câu, giọng đều đều (Hai người là chủ nhà, Mễ Thiên Sư không thể thiếu hai người được)
Vì thế nhóm Du Lệ cũng không vội về nhà, mà đi theo Quỷ Vương Tô Loan tới căn phòng số 44.
Tô Loan cầm ô, lướt nhẹ như bay bên cạnh họ, không có bóng, cũng không nghe thấy tiếng bước chân.
Song một năm qua Du Lệ đã trải qua nhiều chuyện, yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng thấy chứ, dĩ nhiên cũng không sợ một tiểu thư ác quỷ có ác ý gì với mình cả, lập tức còn nhiệt tình thân thiết giao lưu với cô nữa.
“Tiểu thư Tô Loan hôm nay dọn tới đây ở sao? Sao tự dưng lại nghĩ đến muốn mời chúng tôi ăn cơm chứ?”
(Mễ Thiên Sư bảo lên nhà mới thì phải có phong tục mời ăn cơm)
Giọng Tô Loạn bình thản (Những người khác đều tới rồi)
Du Lệ à một câu, cười cười, “Xem ra Mễ Thiên Sư thật sự rất quan tâm đến tiểu thư Tô Loan đó”
Tô Loan liếc nhìn cô một cái, lúc tầm mắt Du Lệ và tiểu thư quỷ chạm nhau, thói quen lộ ra nụ cười nữ thần thân thiết, thấy tiểu thư quỷ ừm nhẹ một câu, coi như chấp nhận câu nói của cô.
Căn phòng số 44 cách không xa, đi một lúc là tới.
Cách cánh cửa không xa đã nghe thấy từ trong truyền ra một hồi ồn ào náo nhiệt.
Du Lệ hơi cau mày, một người một quỷ một ma đi vào, thấy trong không gian không lớn, tụ tập cả người, yêu, ma, quỷ linh tinh gì đó, náo nhiệt như ăn tết vậy.
Trong phòng bày biện tổng cộng bốn bàn tiệc rượu, mỗi bàn đã ngồi đầy người, đông vô cùng, chỉ là đám ông bà già hẻm Thanh Xuyên thì chiếm hẳn một bàn, Ma tộc và yêu thì chiếm một bàn, còn có cả thiên sư nhân loại nữa, ăn uống linh đình, nhìn vô cùng hài hòa.
“Ai nha, chị Tô Loan đã về rồi!”
Giọng Mễ Thiên Sư vang lên rất rõ, tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn ra cửa, thấy Du Lệ và Chử Hiệt, cứ như bị ảnh hưởng hoàn cảnh náo nhiệt, bất kể là quen hay không đều đồng loạt cười chào hỏi.
Tiếp đó Chử Hiệt và Du Lệ được kéo tới một bàn, Mễ Thiên Sư nhiệt tình tiếp đón họ dùng bữa, rót rượu cho Chử Hiệt, ngửi mùi rượu Du Lệ liền biết đây là rượu do ông Trương nấu ra.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi!”
Mễ Thiên Sư đứng cạnh Tô Loan, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, nụ cười ấy cũng làm cả người lẫn phi nhân loại ở đây thấy ấm áp.
Anh ta giơ chén rượu lên bảo, “Hôm nay là ngày lành chị Tô Loan dọn đến đây ở, sau này nơi này chính là nhà của chị Tô Loan, chúng ta tụ tập về đây cũng là một duyên phận khó gặp, bất kể sau này thế nào, đều sẽ nhớ kỹ giờ khắc này, đồng thời cũng cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian tới đây chúc mừng cho chị Tô Loan”
“Nào, chúng ta cùng cụng ly, chúc chị Tô Loan dọn về nhà mới”
Mọi người giơ chén lên, cười hà hà cụng ly.
Sau khi cụng ly xong, bắt đầu ăn cơm uống rượu.
Du Lệ ăn đồ ăn, đều nếm ra được mấy đồ ăn này là do nhóm ông bà già hẻm Thanh Xuyên làm, lại nhìn mấy ông bà già ngồi ở bàn kia, ai nấy đều vô cùng vui vẻ, cười nhe cả răng sún ra, cứ như hôm nay là ngày lành của chính họ vậy.
Ông bà già hẻm Thanh Xuyên chỉ ước gì toàn bộ hẻm nhỏ đông người, vô cùng náo nhiệt mới tốt, vì thế  có người đầu tiên tới thuê nhà, rồi nghe bảo họ muốn mời khách tới ăn cơm, chẳng phải nhiệt tình tới đây giúp sao?
Bữa này ăn từ lúc chạng vạng tới tận đêm khuya.
Nghe nói giữa trưa cũng ăn một lần rồi, nhưng do chủ nhà Chử Hiệt không có mặt, nên quyết định ăn một bữa buổi tối nữa, vậy người mới tụ tập đông đủ, càng náo nhiệt hơn.
Sau khi ăn no nê, Du Lệ về nhà ngồi uống trà trên sofa trong phòng khách.
Du Lệ vừa ngồi xuống, Lâu Duyệt cũng rời bàn tới ngồi cạnh cô, tự mình rót cho mình chén trà, thở phào, bảo, “Mễ cũng nổi tiếng thật đó, nói vậy gần đây anh ấy cũng kiếm được rất nhiều tiền”
Du Lệ cười cười với cô nàng, “Cô tới đây lúc nào?”
Lâu Duyệt cười đáp, “Tới lúc chiều. Lần trước nghe Mễ Thiên Sư bảo thuê nhà cho Tô Loan, chúng tôi còn rất ngạc nhiên nữa, không ngờ là thật”
Trong mắt thiên sư Tổ Dị Văn, Tô Loan xem như là quỷ nô của thiên sư – tuy bọn họ vẫn chưa ký khế ước, nhưng Tô Loan không có chỗ nào để đi, đi theo bên cạnh Mễ Thiên Sư, bị cam chịu làm một quỷ nô. Quỷ Nô thuộc về nhóm thiên sư, đi theo thiên sư, chưa từng nghe có thiên sư nào tìm thuê nhà cho quỷ nô của mình cả.
Lúc chuyện này truyền ra, thiên sư tổ Dị văn đều cảm thấy Mễ Thiên Sư đây là muốn gây sự, điên rồi sao?
Nào ngờ không lâu thì nhận được tin tức Mễ Thiên Sư lên nhà mới cho Tô Loan mời khách ăn cơm.
Mãi sau khi tới hẻm Thanh xuyên, họ mới hiểu được vì sao Mễ Thiên Sư lại thuê nhà ở đây cho Tô Loan.
Hôm nay thiên sư tới đây đều là những người có quan hệ tương đối tốt với Mễ Thiên Sư, đều là những thiên sư trẻ tuổi của sáu đại gia tộc Huyền Môn, cũng vô cùng nể mặt mũi Mễ Thiên Sư.
“Không ngờ Chử tiên sinh thế mà lại mua hết phòng ở hẻm Thanh Xuyên này” Lâu Duyệt cười cười, trong mắt lóe lên mấy phần suy nghĩ sâu xa, “Ở đây rất thú vị”
Du Lệ nhìn nhìn cô nàng, hỏi dò, “Tổ Dị văn các cô có ý tưởng gì với hẻm Thanh Xuyên không?”
Lâu Duyệt sửng sốt, mỉm cười bảo, “Tôi không rõ, đây là chuyện mà tổ trưởng bọn họ cần suy xét.” Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Lâu Duyệt thấy hơi ngượng, hiếm khi chấp nhận nổi người đẹp cứ nhìn mình chằm chằm, tim đập bình bịch, đành bảo, “Hẻm Thanh Xuyên rất đặc biệt, trước đây chúng tôi cũng không để ý đến đế đô có chỗ thế này”
“Vậy hiện giờ thì sao?” Du Lệ truy hỏi.
“Hiện giờ à….” Lâu Duyệt nhìn cảnh trong phòng đầy người và phi nhân loại chung sống hài hòa, khẽ cười, “Tôi cũng lần đầu tiên thấy được cảnh này, có lẽ chỉ có hẻm Thanh Xuyên mới có thể chứa nhiều chủng loại phi nhân loại thế này, để người và yêu ma quỷ quái chung sống hòa bình, đây là chuyện rất khó làm. Không thể không nói, Chử tiên sinh thật sự là một tồn tại thần kỳ”
Du Lệ lập tức yên tâm hẳn.
Mễ Thiên Sư là một người có lòng tính toán trước, vẫn chưa thể hiện thẳng ra ngoài, anh ta mời mấy đồng sự thiên sư tới đây ăn cơm, cũng vô hình trung để lộ ra một tin, để thiên sư chậm rãi tiếp xúc với hẻm Thanh Xuyên, đồng thời cũng chấp nhận cái đặc biệt của hẻm Thanh Xuyên.
Chỉ cần thiên sư không ra mặt can thiệp, tính đặc biệt của hẻm Thanh Xuyên vẫn được giữ bí mật.
Trước đây Du Lệ chỉ nghĩ muốn đưa Bà Cô ra ngoài ở, cách xa hẻm Thanh Xuyên ra. Còn hiện giờ, thấy cảnh náo nhiệt trong phòng thế này, tự dưng cô lại thấy hẻm Thanh Xuyên rất tốt, tốt đến mức cô đều mong đợi, tương lai không rõ hẻm Thanh Xuyên sẽ thế nào, đây là một chuyện đáng để mong đợi.
“Lâu Duyệt, cô có bạn bè cần thuê nhà không? Có thể giới thiệu đến hẻm Thanh Xuyên đó” Du Lệ cười cười kiếm khách cho hẻm Thanh Xuyên.
Lâu Duyệt xua tay, “Tôi không phải là Mễ Thiên Sư, nên không có bạn bè cần thuê nhà đâu” Bạn cô nàng đều là con người, đâu có giống Mễ Thiên Sư đâu, tam giới chín dòng yêu ma quỷ quái đều kết bạn cả, bạn bè nào cũng có tất.
Lúc này một giọng nói vang lên, “Tiểu thư Du, tôi cũng muốn thuê nhà, được không?”
Hai người quay đầu nhìn lại, thì thấy đứng trước bàn trà có một con yêu – Lâm Tam mỉm cười nhìn các cô.
Lâm Tam cũng là bạn của Mễ Thiên Sư, hôm nay cũng được mời tới.
Du Lệ bật cười bảo, “Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp. Với tư cách Lâm tiên sinh, sao còn cần phải thuê nhà để ở nữa chứ?”
Lâm Tam đáp, “Tôi không phải thuê cho mình ở, mà tôi thuê cho em tôi tiểu Cửu Nhi ở, hiện giờ thằng bé vẫn còn đang ở ký túc xá đó, muốn mua phòng ở đế đô chắc mất mấy năm nữa”
Du Lệ nghi ngờ nhìn anh ta, “Anh nói Lâm Cửu á? Cậu ta nguyện ý sao?”
Trong ấn tượng Lâm Cửu chính là một thiếu niên ngốc nghếch, ngây ngô, bị người ta mang bán mà vẫn cười ha ha, để một chú thỏ con ngây thơ tới chỗ này, anh ta có thể yên tâm được sao?
“Đừng nhìn Tiểu Cửu Nhi ngây ngô vậy, nó cũng biết phân biệt tốt xấu đó. Hơn nữa tôi cảm thấy hẻm Thanh Xuyên rất an toàn, Tiểu Cửu Nhi ở đây tôi yên tâm rồi” Nói đến đây, trên mặt Lâm Tam lộ ra tia bất đắc dĩ, “Hiện giờ danh tiếng Tiểu Cửu Nhi càng lúc càng nổi, nghe bảo lần trước còn bị fan cuồng mai phục, suýt nữa thì dọa hỏng nó, tôi vẫn tính tìm phòng ở cho nó”
Vì thế cái vị quan tâm tới em yêu này đã nhìn trúng hẻm Thanh Xuyên.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Du Lệ chỉ vào Đồ Nhĩ Tư đang bận rộn trong đám người bảo, “Vị này chính là Đồ Nhĩ Tư, tên tiếng Trung là Chử Đồ, là quản lý viên của hẻm Thanh Xuyên, phụ trách tất cả mọi chuyện của hẻm Thanh Xuyên, thuê nhà thì tìm anh ấy”
Lâm Tam cười cảm ơn, định đợi sau khi tiệc rượu xong sẽ tìm Đồ Nhĩ Tư thuê nhà.
Sau khi cơm no rượu say, khách khứa từ biệt rời đi. Du Lệ và Chử Hiệt cùng đám Ma tộc Uy Sắt cùng đưa cả nhóm ông bà già hẻm Thanh Xuyên về nhà.
Nhóm ông bà già đều uống say hết cả, còn có mấy ông lão anh hùng gân guốc cũng uống cả người toàn rượu, sao yên tâm để mặc họ về chứ? Cũng may hôm nay người nhiều, có thể tiện đưa họ về nhà.
Mễ Thiên Sư cười bảo, “Mấy ông bà già xin phiền các vị đưa về giúp”
Tô Loan cầm ô đỏ, đứng ở cửa tiễn khách, phi nhân loại còn được, nhóm thiên sư bị cô nhìn, bất giác run lập cập. Đây là Quỷ Vương đó, Quỷ Vương tiễn họ rời đi, thật đúng là chẳng giống thể nghiệm người thường tý nào.
Uy Sắt đỡ ông già Trương say khướt, trên đường đi mặt lạnh tanh, đợi lúc ông lão mượn rượu muốn bò đi, thì khiêng hẳn ông lão lên, đi thẳng tới tận nhà ông Trương luôn.
Du Lệ kinh ngạc nhìn gã, từ bao giờ Uy Sắt đã có quan hệ tốt với nhóm ông bà già ở hẻm Thanh Xuyên rồi nhỉ?
Nhóm ông bà già không say ngạc nhiên bảo, “Ây da, thằng bé này khỏe quá đi!”
“Chẳng trách mà tuổi còn nhỏ đã ra làm thuê rồi”
“Nhìn tuổi của thằng bé, hẳn là vẫn đang học Trung học đi? Không biết bao giờ mới lại về đi học tiếp nữa”
“Dù có muốn đi học, cũng cần phải học tiếng Hoa trước, nếu không có nghe hiểu được thầy giáo nói gì đâu?”
……
Nghe một đám ông bà già quan tâm đến việc học hành của Uy Sắt, Du Lệ thấy rối bời, đó là một cuồng ma chiến đấu đó, các ông bà đừng nhọc lòng làm gì!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc