“Đại nhân, lúc nào thì chúng ta mới chấp hành kế hoạch ạ?”
Uy Sắt mất kiên nhẫn đáp, “Nói sau đi, chuẩn bị điểm tâm cho ta ăn trước, ta đói rồi”
Ma tộc đói thì mặt tái nhợt hiện lên hoa văn đen lúc ẩn lúc hiện, trắng đen lẫn nhau, nhìn cực kỳ tà ác yêu diễm, càng tôn lên gương mặt xinh đẹp đó như ác ma, xinh đẹp mà sa đọa.
Della vâng một câu, móc túi tiền ra trước, thấy bọn họ hiện giờ chỉ có một tờ mười đồng và hai tờ năm đồng nhân dân tệ, nhăn nhó bèo nhèo cạnh nhau, chẳng biết chút tiền lẻ ấy có thể mua được nhiều hay ít đồ ăn. Mà với chút tiền ấy, vẫn là lúc trước bọn họ ăn chặn lấy được của Ma tộc khác, những Ma tộc đó hiếu kính (biếu xén), nếu không thì họ trong trạng thái không 1 xu dính túi, chỉ đành gặm tuyết thôi.
Hay là mai đi tìm việc làm, để đại nhân đói có chịu nổi không nhỉ?
Đang lúc Della nghĩ ngợi làm cách nào trấn an cái bụng đói của đại nhân Uy Sắt, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đó?”
Della mở cửa thì thấy Đồ Nhĩ Tư đứng ở đó xách theo một túi đồ.
Đối với cái kẻ yếu như gà này, lại ôm đùi Áo Phỉ Nick mượn cáo ra oai kia, Della coi thường luôn, Ma giới kẻ mạnh làm đầu, giống kẻ yếu ớt như Đồ Nhĩ Tư này, chỉ có bị ngược mà thôi, ngã xuống ven đường cũng chẳng có ma nào bố thí liếc mắt nhìn, càng khinh thường làm bạn.
Chẳng kém cạnh so sánh mạnh yếu, nhưng sau khi đi tới thế giới con người, thế giới con người thay đổi quá nhanh, Ma tộc bọn họ mãi vẫn chưa từng tiếp xúc với thế giới con người tý nào lưu lạc đầu đường xó chợ bữa no bữa đói. Không phải là không muốn đi ςướק lấy nhưng thiên sư Hoa Quốc quá nhiều, ở đâu cũng nằm trong con mắt cảnh giới của họ, nếu mà dám ςướק thật, đối đầu với tổ chức thiên sư Hoa quốc, với bọn họ kế hoạch chuyến đi này xem ra bất lợi, chỉ đành kiềm chế xuống mà thôi.
So ra loại như Đồ Nhĩ Tư sống lẫn lộn ra dáng kiểu này khiến ma hâm mộ phát ghét.
Đồ Nhĩ Tư không rõ tâm tư của Della, đưa túi đồ trong tay cho gã, cười bảo, “Các anh chắc chưa ăn gì, cái này cho các anh”
Della nhìn thoáng qua, nhìn mà chẳng hiểu chữ trên đó – bọn họ vẫn chưa học được ngôn ngữ của con người, “Cái gì đây?”
“Mì gói đó, là đồ ăn mà đại nhân Áo Phỉ Nick vô cùng thích đó!” Vẻ mặt Đồ Nhĩ Tư cười khanh khách, dễ dàng đánh tan nghi ngờ của ma.
Nghe thấy là loại đồ ăn Áo Phỉ Nick thích, Uy Sắt đang đói cũng nói ngay, “Lấy tới đây”
Đồ Nhĩ Tư không những chỉ đưa mì gói mà còn đun một ấm nước sôi, cũng dạy họ cách chế mì gói thế nào.
Trong phòng nhanh chóng ngập tràn mùi thơm của mì tôm, mấy Ma tộc ngồi quanh cái bàn cũ, ngửi mùi thơm đó, kêu lên ồn ào.
“Mùi hương này tôi đã ngửi qua rồi, lúc con người ngồi xe cũng ăn thứ này đó”
“Lần trước tôi đi ăn trộm bắp, thấy thằng nhóc của nhà đó cứ làm ầm ĩ đòi ăn thứ này, có vẻ rất ngon”
“Mùi vị có vẻ hơi kỳ kỳ….”
Trong lúc đám Ma tộc nói ầm ĩ, Đồ Nhĩ Tư bảo, “Có thể ăn được rồi”, lập tức lấy thìa ra xúc.
Vừa ăn miếng đầu tiên thì không cảm giác gì cả, nhưng càng ăn thì càng nghiện, càng ăn càng không dừng lại được.
Uy Sắt nhanh chóng giải quyết sạch một thùng mì tôm, lại bảo Đồ Nhĩ Tư đun một ấm thứ hai, còn nói rõ rất thích cái vị chua cay này, thế mới chưa đủ đô.
Đồ Nhĩ Tư đứng một bên, nhìn cả đám Ma tộc vùi đầu ăn mì tôm, trên mặt cười khanh khách, trong lòng lại thầm khinh bỉ cả đám đáng thương, chẳng hiểu tý chuyện đời, Hoa Quốc trên dưới 5000 năm, văn hóa ẩm thực bác đại tinh thâm, chính là một đất nước tham ăn, có đồ ăn còn ngon hơn mì tôm ăn mãi không hết, sau này chẳng phải khiến bọn họ kinh ngạc hơn nữa sao.
Bất kể bọn họ đến đây có mục đích gì, anh ta cũng không tin dưới thế tiến công của đồ ăn ngon, không moi ra mục đích của bọn họ.
Đồ Nhĩ Tư lòng sôi sùng sục, chỉ muốn moi được mục đích của bọn họ ra, cũng buộc chặt bọn họ lại với Chử Hiệt mới tốt nhất.
Uy Sắt là một tay đánh đấm giỏi, cũng là một vệ sỹ tốt nhất, có thể thu được anh ta vào dưới trướng không thì còn phải xem xét đã!
**
Nghênh đón gió tuyết, Du Lệ và Chử Hiệt trở lại nhà Bà Cô.
Bà Cô không có nhà, chắc đi chơi mạt cược bên nhà ông hàng xóm rồi, ngày nào nhóm ông bà già này cũng tự tìm việc làm, thích thú sinh hoạt nhàn nhã, tinh thần giải trí càng ngày càng phong phú.
Du Lệ pha một ấm nước để tắm, rồi sau đó lại uống một chén trà hầm táo đỏ nóng, cả người ấm hẳn lên.
“Anh giữ Uy Sắt ở lại hẻm Thanh Xuyên, không sao chứ?” Du Lệ hỏi, mặt mày xin đẹp mờ mịt giữa hơi nước, khiến gương mặt cô hơi mờ ảo không thật.
Chử Hiệt không thèm để ý đáp, “Không sao, giữ lại gã, còn tốt hơn là để gã nấp trong tối quấy nhiễu nhiều. Còn mục đích của gã ấy à….” Người đàn ông lạnh nhạt nhếch môi lên, lộ ra nụ cười lành lạnh, “Rồi sẽ biết thôi”
Du lệ thầm nghĩ quả nhiên là giống y cô nghĩ.
Uy Sắt hùng hổ đến, tìm Chử Hiệt đánh nhau là thật, nhưng cũng có mục đích khác, so với chuyện để gã làm loạn bên ngoài, khiến thiên sư Hoa Quốc để ý chi bằng để gã dưới con mắt mình càng yên tâm hơn. Hơn nữa với cách hành sự của Uy Sắt, quả thật y như lời Đồ Nhĩ Tư nói, là một người cuồng đánh nhau, nhưng tính cách thì lại khó một lời nói hết, chỉ cần thao tác phù hợp, cũng không sợ gã bùng nổ.
Thấy cô uống trà xong, Chử Hiệt lấy cái ly trong tay cô xuống, đặt tay cô vào giữa tay mình, con mắt xanh băng nhìn mặt cô, nói nhỏ nhẹ, “Tạm thời gã sẽ không ra tay, em đừng có để ý tới chuyện đó nữa, muốn làm gì thì làm đi”
Thích bộ dáng tự do tự tại của cô, bất kể là lúc đóng phim nghiêm túc hay lúc trưng bộ mặt nữ thần với người xa lạ, đều khiến tâm tình anh rất vui, không hy vọng những chuyện linh tinh làm phiền đến sinh hoạt của cô.
Cô muốn làm người bình thường thì cứ tiếp tục làm người bình thường đi, anh sẽ cố gắng xây dựng sinh hoạt của một người bình thường giúp cô.
Xoa xoa mặt cô, thấy cả người cô đã ấm áp, Chử Hiệt kéo cô vào phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh nhà Bà Cô đã sớm coi như không có nữa, mà dĩ nhiên cũng đã bán cho Chử Hiệt rồi, Chử Hiệt bảo Đồ Nhĩ Tư đem mấy phòng bên cạnh thông hết, cải tại lại nó, phòng ngủ, phòng để quần áo, phòng khách, phòng cho khách, phòng tập thể thao, phòng luyện công đều toàn bộ đủ hết, coi như anh làm một ngôi nhà đầu tiên cho Du Lệ.
NHưng do Bà Cô vẫn đang ở, giờ họ vẫn đang ở tại nhà Bà cô, nên ban ngày lại phải sang phòng bên cạnh hoạt động.
**
Sáng sau, Du Lệ và Chử Hiệt ra cửa, thì thấy Đồ Nhĩ Tư dẫn cả đám ma Uy Sắt đi tới hẻm Thanh Xuyên.
Du Lệ nghi ngờ hỏi, “Các anh làm gì thế?”
Đồ Nhĩ Tư cung kính đáp, “Họ đang định tìm việc, bảo tôi giới thiệu việc làm cho họ, tôi bảo họ đi tham gia vào đội trang hoàng hẻm thanh xuyên trước ạ”
“Hả?” Du Lệ nghi ngờ mình nghe nhầm, không kìm được nhìn về phía Uy Sắt và đám Ma tộc.
Đây là muốn lập thành đội Ma tộc trang trí sao?
Uy Sắt vẫn ăn mặc mỏng manh như cũ, đứng trong gió tuyết, thân thể đứng thẳng tắp như cây bạch dương nhỏ vậy, nhưng cả người ngập tràn máu tanh, khiến người ta thấy không dễ dây vào. Không chỉ có gã mà những Ma tộc khác cũng ăn mặc cực mỏng, cứ như chẳng cảm thấy lạnh tý nào vậy.
Xem ra Ma tộc đều là những quái vật không sợ lạnh.
Ánh mắt Uy Sắt gắn chặt lên Chử Hiệt, mặt mày sắc lẻm, bộ dáng ra vẻ hứng thú bừng bừng, “Áo Phỉ Nick, chúng ta lại đánh một trận đi, hôm nay vẫn còn chưa đánh đó!”
Chử Hiệt lạnh nhạt liếc nhìn gã một cái, hỏi, “Vết thương của cậu tốt rồi à?”
Uy Sắt không thèm để ý đáp, ‘Chỉ gãy mấy cái xương sườn thôi mà, nó khác tự khỏi là ổn”
Du Lệ không kìm được nhìn kỹ gã, hôm qua chính Chử Hiệt đánh gãy mấy cái xương sườn của gã, thậm chí còn hộc cả máu mồm. Nhưng sau đó gã tự mình bò dậy, tiện tay quệt máu đi, cả người tựa như chẳng sao, thậm chí còn không đi trị liệu gì sất.
Năng lực tự lành của Ma tộc tốt vậy sao?
Mắt thấy Uy Sắt cứ dây dưa muốn đánh với Chử Hiệt, vẻ mặt cấp dưới của gã nhăn nhó đau khổ.
“Đại nhân, không được đâu, chúng ta còn phải đi làm thuê nữa, nếu không thì không có cơm ăn đó, còn có giường, chăn và dụng cụ sinh hoạt gì đó cũng chưa có mua đâu, ngài không thể cứ ngủ mãi trên sàn nhà đó chứ?” Della tận tình khuyên bảo, tuy khả năng kháng lạnh của Ma tộc cực tốt, nhưng không thể cứ vậy mà chịu tội chứ.
Uy Sắt cau mày, nghĩ một lát, đành thỏa hiệp, “Vậy được rồi, Áo Phỉ Nick, đợi tới tối chúng ta lại đánh một trận”
Chử Hiệt lườm nhẹ gã một cái không nói gì.
Tiếp đó Chử Hiệt và Du Lệ rời khỏi hẻm Thanh Xuyên, Uy Sắt và mấy Ma tộc được Đồ Nhĩ Tư dẫn đi làm thuê trang trí, thấy họ không có tay nghề, nhưng vẫn có sức khỏe, một ngày làm tám tiếng, mỗi ngày một trăm đồng.
Chạng vạng làm xong việc, Đồ Nhĩ Tư phát tiền cho bọn họ.
Uy Sắt đưa tiền cho Đồ Nhĩ Tư, “Hôm qua mì gói rất ngon, lại mua cho ta nữa”
Đồ Nhĩ Tư cười tủm tỉm đồng ý, tiện dẫn theo Della ra chợ đồ cũ mua giường, thêm nữa còn phải mua ga trải giường, rất tiết kiệm tiền.
Cứ tính vậy, cuối cùng tiền cũng chẳng đủ mà tiêu, Đồ Nhĩ Tư đành ứng tiền công mấy ngày tới cho họ trước.
Uy Sắt rất thích ăn mì tôm chua cay, đột nhiên bảo Đồ Nhĩ Tư, “Anh là một tiểu ma không tồi”
Đồ Nhĩ Tư ôn tồn lễ độ chấp nhận lời khen của gã, cũng tiện tặng một túi bánh mì quả sóng bà cho họ làm đồ ăn vặt.
Ma tộc đều là một đám dạ dày vua, đặc biệt là thực lực như Cổ Ma càng mạnh thì càng ăn uống kinh người, chỉ một ít mì gói vậy Uy Sắt vốn ăn không đủ no. Đồ Nhĩ Tư dĩ nhiên biết, nhưng trên mặt lại làm vẻ không biết, lại làm một tiểu ma gây thiện cảm, tiện tay đưa chút đồ ăn, đưa cho họ, từng bước làm tan rã trái tim họ.
Uy Sắt gặm bánh mì sóng bà, bảo, “Thứ này trước đây ta từng ăn ở chỗ A Kỳ Bác Nhĩ Đức, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng ở đây à?”
“Đại nhân A Kỳ Bác Nhĩ Đức đang ở Ma Cảnh A Trát Bỉ Đặc, cũng không phải ở thế giới con người. Đây là bánh mì trong tiệm bán bánh mì được làm từ nguyên liệu ở A TRát Bỉ Đặc của đại nhân Áo Phỉ Khắc chuyển tới, rất được chào đón ở trong xã hội con người, nếu đại nhân Uy Sắt thích, mai tôi lại mang mấy rổ tới đây”
Uy Sắt ăn xong bánh mì ừm một câu.
Rốt cuộc cũng ăn no năm phần, Uy Sắt đứng dậy ra cửa.
Della và đám ma đồng loạt thả đồ trong tay ra, vội vã đuổi theo, “Đại nhân Uy Sắt, ngài đi đâu đó?”
“Đi tìm Áo Phỉ Nick, cậu dẫn đường đi” Uy Sắt hất cằm bảo Đồ Nhĩ Tư.
Đồ Nhĩ Tư cười vâng một câu, đội gió tuyết đi cùng Uy Sắt đi vào sâu tận trong hẻm Thanh Xuyên.
Hôm nay nhóm Chử Hiệt đi công ty vẫn chưa về, Đồ Nhĩ Tư dĩ nhiên không chịu dẫn Uy Sắt tới nhà Bà Cô, Uy Sắt đánh đội gió tuyết đợi ở trước cửa nhà Bà Cô.
Một lát sau, trên người hai con ma rơi đầy bông tuyết, cứ y như người tuyết vậy.
Bà Cô chậm rãi cầm ô trở về nhà, nhìn thấy có hai người tuyết đứng ở trước cửa, bất giác sửng sốt, rồi nhanh chóng nhận ra Đồ Nhĩ Tư, kinh ngạc hỏi, ‘Các cháu ở đây làm gì thế?”
Uy Sắt chẳng hứng với đám người thường nên ngó lơ, thấy bà lão này còn yếu ớt hơn cả Đồ Nhĩ Tư, dĩ nhiên chẳng coi ra gì, phớt lờ luôn, hai mắt cứ nhìn chằm chằm về phía giao lộ hẻm Thanh Xuyên.
Đồ Nhĩ Tư phủi tuyết trên người xuống, vội nói, “Vị Uy Sắt tiên sinh này muốn tìm Chử tiên sinh ạ” Tiếp đó lại giới thiệu thân phận Uy Sắt ra, bảo gã là khách thuê ở hẻm Thanh Xuyên, sau này sẽ ở tại hẻm Thanh Xuyên.
Bà Cô lập tức nhiệt tình hẳn lên, muốn mời họ vào nhà uống trà.
Đồ Nhĩ Tư nào dám để tên Uy Sắt này như νũ кнí đi vào, chẳng may gã phát cuồng lên, làm bị thương bà lão thì phải làm sao đây?